Hiện nay, tâm trạng Mộ Hàn trong bất tri bất giác đã sớm xảy ra thay đổi.
- 'Thanh Sương Châu', ta nhất định muốn rồi!
Một âm thanh vang lên trong đầu Mộ Hàn. Phần thưởng cho mười người đứng đầu chính là một quả "Thanh Sương Châu", vật này kỳ thật là chủng dược vật, bên trong hạt châu ẩn chứa "Thanh Sương Hồn Lộ", sau khi dùng có thể làm cho cường độ linh hồn tăng lên một mức lớn. Đối với vật như vậy, Mộ Hàn cho tới bây giờ đều là cái gì thì cũng không cự tuyệt.
- Sau khi tiến vào mười người đứng đầu, hẳn là có cơ hội giao đấu với cường giả Vạn Lưu Cảnh.
Tâm niệm Mộ Hàn thay đổi thật nhanh, chiến đấu đến bây giờ, hắn vẫn còn có rất nhiều thủ đoạn chưa hề đem ra dùng. Nhất là Thiên Anh trong cơ thể mới ngưng tụ luyện ra mười đạo Anh Lôi cách đây không lâu, càng là con bài chưa lật cường đại nhất của Mộ Hàn. Nếu mà gặp phải cường giả Vạn Lưu Cảnh, Mộ Hàn tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội thử xem uy lực của Anh Lôi.
Chỉ là một chốc lát sau, Mộ Hàn liền lại khẽ động trong lòng:
- Nếu mà vận số không tốt, tại một vòng tiếp theo liền gặp phải cường giả Vạn Lưu Cảnh . . .
- Vòng tỷ thí thứ mười ba của Thiên Tông Võ Hội , bắt đầu!
Bỗng dưng. Tiếng hét lớn rõ ràng của Tiêu Dịch Tiên vang vọng thiên địa, đã kéo Mộ Hàn từ trong nghĩ ngợi quay về với thực tại. Khẽ hít vào một hơi, Mộ Hàn lập tức che giấu tâm thần, hơi có chút chờ mong mà đưa chân nguyên vào trong Ngọc Bài thân phận . Chỉ là trong thời gian ngắn, bóng dáng Mộ Hàn liền đi tới một tòa sàn đấu.
Cùng trong lúc đó, một nam nhân tuấn tú xuất hiện ở đối diện Mộ Hàn.
Người này tuổi chừng hai mươi sáu bảy tuổi. Người mặc lam bào, mày kiếm mắt sáng. Thân hình dong dỏng cao rắn rỏi, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh nhạt mà tự tin.
- Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên?
Sau nỗi kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, trong lòng Mộ Hàn lại là có chút dở khóc dở cười.
Hắn không nghĩ tới chính mình vừa mới mới suy nghĩ tới vấn đề này, thì liền ở một vòng tỷ thí mấu chốt quyết định mười người đứng đầu này đã gặp phải cường giả Vạn Lưu Cảnh, vận số thế này cũng không tránh khỏi rất không tốt.
Nhưng mà việc đã đến nước này, oán giận cũng là vô dụng.
Ngay lập tức sau đó, tâm thần Mộ Hàn đã trấn tĩnh, trên mặt xuất hiện vài phần nặng nề không dễ phát hiện. Hắn ôm quyền trầm giọng nói:
- Vô Cực Thiên Tông, Mộ Hàn!
- Linh Bảo Thiên Tông, Văn Nhân Tinh Nhược!
Thanh niên áo lam kia thấy Mộ Hàn nhanh như vậy liền khôi phục được bình tĩnh, trong đôi mắt cũng là hiện lên một chút hơi hơi kinh ngạc. Mà ở lúc này, tất cả tu sĩ ở bốn phía sân điện Thiên Cực đều đã phát hiện thân phận đối thủ của Mộ Hàn. Dù sao vòng thứ mười ba này tổng cộng mới có chín trận chiến đấu như vậy, mọi người có muốn không chú ý đều không được.
Trong lúc nhất thời, trong đám người ồ lên như tiếng nổ lớn.
- Mộ Hàn xong. Không ngờ gặp phải Văn Nhân Tinh Nhược của Linh Bảo Thiên Tông!
- Mộ Hàn người nầy thật sự là rất yếu. Đến vòng thứ mười ba thì đối thủ lại là cường giả Vạn Lưu Cảnh.
- Văn Nhân sư huynh, giết chết Mộ Hàn đi!
- Thật sự là đáng tiếc , hắn cứ như vậy mà dừng lại. Đành phải nằm ngoài danh sách mười người đứng đầu . . .
Giờ khắc này, vô số người cảm thấy tiếc rẻ cho Mộ Hàn .
Trên tòa Phương Thai ở phía bắc kia . Sau khi thấy rõ đối thủ của Mộ Hàn, trong số hơn mười vị cường giả Vạn Lưu Cảnh cũng cơ hồ đồng thời vang lên vài tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Tư Không Như Ý đưa ánh mắt nhìn về phía Ngọc Tâm Hạc, rồi khẽ cười nói:
- Ngọc Tông chủ, xem ra phán đoán của ngài đã lầm. Mộ Hàn có thể chiến thắng Tử Lan San cấp bậc Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên, nhưng lại không có khả năng chiến thắng Văn Nhân Tinh Nhược cấp bậc Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên. Vòng tỷ thí thứ mười ba này, Mộ Hàn là không có chút xíu hy vọng.
- Có lẽ như vậy.
Ngọc Tâm Hạc mỉm cười, trong thần sắc cũng là có chút than thở.
Ở giữa cảnh giới Mệnh Tuyền và Vạn Lưu Cảnh có một khoảng trống thật lớn. Kết quả trận tỷ thí này giữa Mộ Hàn và Văn Nhân Tinh Nhược đã là không có bất cứ hoài nghi gì.
Phù Kiên không hề lên tiếng, chỉ là khe khẽ lắc đầu.
Tiêu Dịch Tiên chính là mỉm cười, trong ánh mắt lại toát ra một tia chờ mong. Trên người Mộ Hàn đã xuất hiện quá nhiều kỳ tích, cũng không biết lần này thì kỳ tích lại có thể xuất hiện hay không? Có lẽ, mặc dù kỳ tích không tái xuất hiện, Mộ Hàn cũng có thể như Ngọc Tâm Hạc nói vậy, sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ thật lớn.
- Mộ Hàn, ta biết ngươi.
Ở trên sàn đấu, Văn Nhân Tinh Nhược đánh giá Mộ Hàn vài lần, đột nhiên gật đầu cười nói
- Hôm nay ta vô số lần nghe người ta nhắc tới tên của ngươi. Sau khi nhìn thấy sư muội Phiêu Phiêu buông tha tỷ thí chịu thua, ta liền tìm người hiểu rõ tình huống của ngươi. Lúc này mới phát hiện ngươi và sư muội Phiêu Phiêu đều đến từ thành Liệt Sơn ở Việt Quốc.
Nói tới đây, Văn Nhân Tinh Nhược liền chuyển đề tài câu chuyện
- Nhưng mà, giờ phút này ngươi đã đứng ở phía đối diện ta, vậy ngươi liền là địch nhân của ta. Ta cũng sẽ không bởi vì ngươi và sư muội Phiêu Phiêu là quen biết cũ mà nhẹ tay thương xót.
Văn Nhân Tinh Nhược nở nụ cười ôn hòa, nhưng trong giọng điệu thì sự ngạo nghễ lại phi thường rõ ràng.
- Văn Nhân sư huynh, ngươi nghĩ đến nhiều lắm.
Mộ Hàn chậm rãi cười nói
- Ta có thể đạt tới tình trạng như vậy hôm nay, đồng thời ở trong Thiên Tông Võ Hội đi đến bây giờ là dựa vào có quan hệ tốt cùng ai.
- Có chí khí.
Văn Nhân Tinh Nhược khóe môi khẽ vểnh, nụ cười như có như không, cũng không biết là giọng mỉa mai hay tán thưởng mà vỗ tay nói
- Mộ Hàn, làm người còn phải có tự mình hiểu lấy. Trận tỷ thí này ngươi không có chút xíu hy vọng chiến thắng. Lãng phí thời gian đua tranh ở chỗ này , không bằng chịu thua thì hơn. Ở trước mặt đối thủ Vạn Lưu Cảnh mà chịu thua, cũng không mất mặt.
- A? Ta cùng với Văn Nhân sư huynh lại có cái nhìn không giống nhau.
Mộ Hàn lạnh nhạt cười nói
- Tu sĩ chúng ta mỗi lần tiến thêm một bước về phía trước, đều là hành động nghịch thiên. Đã như vậy, liền phải có được quyết tâm không thể dễ dàng buông tha từ bỏ. Nếu mà tùy tiện gặp phải một đối thủ hơi mạnh hơn một chút liền chịu thua, còn không bằng phế bỏ Tâm Cung, về nhà làm một người bình thường, yên tâm thanh thản ăn không ngồi rồi cũng được.
Văn Nhân Tinh Nhược giống như chưa từng bị người cãi lại như vậy, trong đôi mắt hiện lên một tia tức giận và xấu hổ không dễ phát hiện:
- Nói thật hay! Mộ Hàn, ngươi có quyết tâm đã định, vậy thì liền ra tay đi . . .