Mục lục
Vũ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đến bây giờ, Mộ Hàn đã sớm hiểu rõ . Lúc trước vì sao Đại Địa Ma Long kia phải lựa chọn chạy trốn. Đối thủ không giết chết được, đánh không gây tổn thương, nhưng đối thủ cũng là người đông thế mạnh, nên mặc dù là có người chân nguyên tiêu hao sạch sẽ thì cũng có thể đủ thay phiên nhau nghỉ ngơi, tiến hành khôi phục làm cho thế công trước sau cuồn cuộn không ngừng.

Kéo dài dây dưa với địch nhân như vậy, cho dù Đại Địa Ma Long là vô thượng cường giả cảnh giới Linh Trì thì rồi cuối cùng cũng có lúc chân nguyên trong cơ thể bị tiêu hao sạch sẽ

Có đối thủ như vậy, tựa hồ chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.

- Cũng không biết trên người Cổ Thần Âm bọn họ rốt cuộc là mang cái gì?

Trong lòng Mộ Hàn không tự chủ được nổi lên hứng thú say mê. Món đồ có thể chống đỡ nhiều lần công kích của cường giả cảnh giới Linh Trì nhất định không phải vật phàm . Thế nhưng mà hắn lại không có cảm ứng được một chút khí tức Đạo Khí nào từ trong những vật đó. Nếu Đạo Khí đó không phải do tu sĩ luyện chế mà thành, vậy thì nên là đồ vật như "Lưu Ly Thất Thải Thạch" , tự nhiên sinh ra mà có.

- Cái gì?

Trong lúc nghĩ ngợi, sự chú ý của Mộ Hàn lại lần nữa rời khỏi cuộc kịch chiến ở phía dưới. Nhưng ngay lập tức sau đó, hắn liền không nhịn được mà khe khẽ hô nhỏ thành tiếng.

Lúc này, Mộ Hàn đột nhiên phát hiện trong quá trình đám mười hai người Cổ Thần Âm đang liên tiếp bị Đại Địa Ma Long đánh bay , dường như họ lại đã mở ra chung quanh mãnh thú một loại trận pháp kỳ diệu. Cho dù Đại Địa Ma Long có đấu đá lung tung như thế nào, cũng không quản nó di động thân hình như thế nào, thì phương vị của nó lại thủy chung không có biến hóa.

Tình huống như thế, hắn là người ngoài cuộc nên nhìn thấy rất rõ. Nhưng mà Đại Địa Ma Long thân trong cuộc chiến thì dường như lại không hề phát hiện được chút nào.

- Chẳng lẽ. . .

Trong lòng Mộ Hàn mơ hồ hiện lên một ý niệm trong đầu. Nhưng vẫn không đợi hắn suy nghĩ sâu xa thêm một phen thì Đại Địa Ma Long lại một lần nữa đánh bay hai tên tu sĩ Vạn Lưu Cảnh.

Nhưng mà lúc này, Đại Địa Ma Long vô cùng luống cuống cũng giống như ý thức được nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy với đám người Cổ Thần Âm thì đối với bản thân mình sẽ cực kỳ bất lợi. Vì vậy sau khi đánh bay hai người kia, Đại Địa Ma Long kia đang bốc cả thân hình lên vài trăm thước trên trời cao đột nhiên bổ nhào xuống mặt đất, hướng về phía trước hối hả nhảy vọt đi.

- Đại Địa Ma Long. . . Lại chạy trốn lần nữa!

Tuy nhiên, đám người Cổ Thần Âm phảng phất đã sớm có đề phòng về điểm này. Trong tích tắc phát hiện tung tích thân hình Đại Địa Ma Long đã đồng thời bắt đầu hành động. Mà hai vị cường giả Vạn Lưu Cảnh bị Đại Địa Ma Long đánh bay kia cũng đều tự ăn vào một viên đan dược không biết tên, làm cho tốc độ đúng là liền tăng vọt.

Chỉ trong thời gian chốc lát công phu, hai người đã lại đuổi kịp.

Mười hai người lại lần nữa vẫn duy trì trận hình giống nhau mà vờn quanh bốn phía Đại Địa Ma Long.

- Vút! Vút. . .

Tiếng kêu to kích động tứ phương. Trên trời cao là đám mười hai người Cổ Thần Âm thân như sao băng, còn ở phía dưới Đại Địa Ma Long cắm đầu cắm cổ lao đi nên tốc độ cũng là nhanh tới cực điểm. Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã vượt qua mấy trăm dặm, còn ở trong dãy núi thì kéo theo một vệt tổn hạn tạo thành đống hỗn độn không chịu nổi cực lớn. Giống như bị một con vật khổng lồ hung hăng chèn ép qua.

Mộ Hàn đã ở trời cao, ánh mắt lom lom nhìn không dám chớp mắt vào cuộc truy đuổi táng đởm kinh hồn phía dưới kia. Thân hình cũng cùng nhau bay nhanh di động giống như song hành với đám người Cổ Thần Âm và Đại Địa Ma Long , đúng là không có tụt lại nửa phần.

Thời gian lặng yên trôi qua, đôi bên một chạy một đuổi, đúng là không có mảy may dừng lại. Mộ Hàn cũng không nhịn được âm thầm than thở về thực lực đôi bên, mà cái loại cảm giác trước đây trong lòng hắn cũng giống như có được nghiệm chứng. Đám người Cổ Thần Âm tựa hồ thông qua trận hình của bọn họ, nửa cố tình nửa vô ý dẫn dắt cho Đại Địa Ma Long đi tới phương hướng mình muốn.

Còn con mãnh thú kia chỉ là một lòng muốn thoát khỏi mười hai người truy đuổi chung quanh , nên trước sau vẫn không hề phát hiện ra được. Nhưng mà thế này cũng được coi là điều bình thường. Có một số việc, người ngoài liếc mắt liền có thể hiểu rõ, nhưng nếu mà không có người thức tỉnh, thì người đương sự cho dù suy nghĩ cả đời, đều không nhất thiết có thể nghĩ thấu đáo.

- Cái gì?

Cũng không biết đi qua rất xa đến đâu, ánh mắt Mộ Hàn đột nhiên hơi cứng lại.Trong dãy núi phía trước đột nhiên vắt ngang một con con sông.

Con sông giống như xuyên qua bên trong từ bụng núi, rồi lại chui vào bụng núi, chỉ là để lộ ra một đoạn dài mấy ngàn thước . Mặt sông kia cực rộng, nước sông cuồn cuộn bốc lên, thỉnh thoảng lại dấy lên bọt sóng ngập trời. Có điều, việc khiến cho Mộ Hàn có hơi kinh ngạc chính là, nước con sông kia lại có màu vàng mênh mông, lập tức khiến cho hắn nhớ lại dòng Hoàng Hà ở kiếp trước.

- Ha ha, trời giúp bổn tọa!

Nhìn thấy đoạn sông màu vàng kia, từ trong đôi mắt cực lớn của Đại Địa Ma Long kia lộ ra sự kinh ngạc lẫn vui mừng, đúng là không nhịn được mà điên cuồng cười lớn.

Hai đầu con sông đều chui vào trong lòng đất, không biết chảy tới đâu, cũng không biết thông suốt về hướng phương nào. Đối với tu sĩ khác mà nói, tùy tiện tiến vào rất có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn lao ; nhưng mà, đối với Đại Địa Ma Long mà nói, con sông này cũng là chướng ngại tốt nhất ngăn chặn mười hai kẻ địch chung quanh kia .

Chỉ cần đi vào con sông, liền có thể dễ dàng thoát khỏi sự lần theo dấu vết và dây dưa.

- Vèo!

Thân hình to lớn đồ sộ của Đại Địa Ma Long bay vút dựng lên, nhanh như tia chớp mà hướng tới con sông màu vàng. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc thân hình nó lao vào nước sông, vẻ mừng như điên trong đôi mắt liền hóa thành sự khiếp sợ khó có thể che dấu. Nó chợt liền tức giận bắt đầu gầm rú

- Đây không phải sông, đây là. . . Thiên mạch!

- Thiên mạch?

Nghe được Đại Địa Ma Long rít lên hai chữ này, Mộ Hàn không nhịn được ngẩn người.

"Thiên mạch" này là đương nhiên không phải "Thiên mạch" thuộc về tám mạch Kỳ Kinh trong cơ thể con người, mà là Thiên Vực linh mạch. Nghe nói mỗi một Thiên Vực Thế Giới đều cũng có một con Thiên mạch như vậy. Nó là ngọn nguồn tất cả linh khí của Thiên Vực Thế Giới. Thiên mạch càng là khổng lồ, Thiên Vực Thế Giới càng có được sự dư thừa linh khí, ngược lại cũng thế.

Không nghĩ tới Thiên mạch Thái Huyền Thiên Vực lại nằm trong dãy núi Bàn Long, còn bị người ta thi triển thủ đoạn để mà che lấp, làm cho nó xem ra trùng vào dòng sông là trường hợp có một không hai.

Đám người Cổ Thần Âm dẫn Đại Địa Ma Long tới nơi này, không biết muốn làm cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK