Mục lục
Vũ Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hô!

Nhìn qua mặt trời phía dưới băng tuyết tan rã, trong khoảnh khắc "Cốt Hoàng Chỉ" xuyên thấu qua kim quang và cuốn theo khí kình chung quanh tan rã.

- Tiên phẩm đạo khí? Tuyệt phẩm đạo khí?

Tư Không Chiếu hoảng sợ biến sắc, so sánh với cái mâm tròn này thánh phẩm đạo khí "Cốt Hoàng Chỉ" của hắn nhỏ bé như miếng bọt biển trong biển rộng, chỉ bị công kích sau đó kích phát khí tức liền có thể nghiền áp thế công cường đại của "Cốt Hoàng Chỉ".

Loại chênh lệch này khiến người ta tuyệt vọng.

Tư Không Chiếu làm thế nào cũng không nghĩ tới trong tâm cung của Mộ Hàn lại cất giấu bảo vật như vậy, hơn nữa vừa lấy ra thì triệt để lật bàn.

Thấy sau khi trừ khử thế công của "Cốt Hoàng Chỉ" thì khí tức giận dữ của mâm tròn cũng không có dừng lại, tâm thần của Tư Không Chiếu đầy run sợ.

- Trốn!

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu thì hắn không cách nào ức chế nó được.

Tư Không Chiếu có loại dự cảm nếu mình tiếp tục thì bản thân mình sẽ tan biến thành hư vô mà thôi. Trong nháy mắt sau đó Tư Không Chiếu điều khiển "Cốt Hoàng Chỉ" bành chướng nhanh chóng, biến lớn như cột chống trời chống đỡ hư không.

Sau khi cho Cốt Hoàng Chỉ biến lớn, đột nhiên Tư Không Chiếu cầm một ngọc giản màu đỏ quỷ dị trong tay.

- Thiên Diễn Thần Phù, mở!

dưới tiếng quát vội vàng của Tư Không thì hồng quang mỹ lệ bạo phát ra ngoài bao phủ thân thể của hắn vào bên trong, một cánh cửa màu đỏ hiện ra ở đây.

Không chút do dự Tư Không Chiếu cất bước đi vào cánh cửa.

Vào lúc cánh cửa màu đỏ này sắp biến mất thì "Cốt Hoàng Chỉ" đã sụp đổ, Thái Vi Tinh Bàn bạo phát khí tức khủng bố quét qua cánh cửa màu đỏ này.

Rầm rầm rầm...

Ngay sau đó trong hư vô xuất hiện tiếng nổ vang, đùng đùng ầm ầm vang vọng không dứt, cánh cửa màu đỏ kia sụp đổ, mà vị trí cánh cửa màu đỏ lập tức sinh ra không gian loạn lưu cực mạnh. Những không gian loạn lưu này kéo dài và nhanh chóng bao phủ nơi đây.

Nhìn thấy cảnh tượng khủng bố này Mộ Hàn chấn động cả kinh.

- ‘ Thái Vi Tinh Bàn ’ thật sự là...

Trong lòng Mộ Hàn tràn đầy sợ hãi thán phục, giờ khắc này hắn thậm chí nghĩ nên dùng từ ngữ nào hình dung uy lực của "Thái Vi Tinh Bàn" . Chỉ là bị công kích sau đó khí tức kích phát ra ngoài đã như vậy rồi, nếu như đạo khí này bộc phát hoàn toàn thì không biết sẽ như thế nào.

Trong bất tri bất giác bọn người Thái Thanh, Thái Thần An xuất thân Linh Hư tộc càng trở nên cường đại trong lòng Mộ Hàn. Chủng tộc có thể có được đạo khí như vậy có lẻ chỉ tồn tại ở Thượng Thiên vực.

Không chỉ có Mộ Hàn khiếp sợ, Hồng Nguyệt Phượng Hoàng cũng ở cách đó mấy ngàn thước cũng khiếp sợ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian đang lan tràn kia. Chỉ có "Diệu Long Chân Hỏa" còn không ngừng cắn nuốt "Phần Thiên Kiếp Hỏa" . Nó lúc này như đứa trẻ ăn được đồ ăn ngon, cho dù thiên băng địa liệt cũng không ảnh hưởng tới việc ăn uống của nó.

Phanh! Phanh...

Trong Sâm La Thần Điện đám người Tiêu Dịch Tiên cùng Lệ Thu Thủy mười mấy người tụ tập lại, chân nguyên không ngừng oanh kích vách tường, muốn mở cửa ra.

Oanh!

Bỗng dưng tiếng nổ cực lớn khiến mọi người dừng tay lại. Nhìn qua khoảng cách cách đó mấy chục dặm có một vết nứt không gian đen kịt đang lan tràn tới, cùng đi theo vết nứt không gian chính là một đạo khí tức bàng bạc mạnh mẽ.

Cảm nhận được khí tức kia thì đáy lòng của mọi người không tự chủ cảm thấy mình thực sự quá nhỏ bé.

Ah!

Ngay sau đó một tiếng kêu sợ hãi vang lên, mọi người mới phát hiện phía trước vết nứt không gian và khí tức kia có một đạo thân ảnh đang chạy thục mạng tới.

- Mau tránh ra!

Tiêu Dịch Tiên hoàn hồn đầu tiên, hắn kêu to và không ngừng chạy tới sát vách tường. Đám người Lệ Thu Thủy cũng giật mình tỉnh mộng, đi theo đằng sau Tiêu Dịch Tiên dựa sát vào tường.

Thời điểm này tất cả mọi người dùng toàn bộ sức lực bình sinh của mình ra.

Bọn họ rất rõ ràng nếu không né tránh được kịp và bị vết nứt không gian thôn phệ, đừng nói là Vạn Lưu thất trọng thiên, cho dù là cường giả Linh Trì Cảnh cũng hóa thành bột mịn.

Hô!

Chỉ thấy khi chạy qua hơn mười dặm thì một đạo lực lượng kia đã tới, mọi người giống như bị vòi rồng quét lên cao, càng không ngừng tung bay về phía trước. Trong lúc lơ đãng bỗng nhiên Tiêu Dịch Tiên nhìn thoáng qua, nhìn thấy đạo thna ảnh bị vết nứt không gian truy đuổi chính là Tư Không Chiếu.

So sánh với bộ dạng hăng hái anh tuấn lúc trước, Tư Không Chiếu hiện tại trở nên cực kỳ thê thảm, chẳng khác gì quỷ, toàn thân huyết nhục mơ hồ. Nhưng mà quanh người Tư Không Chiếu có hào quang màu đỏ bao phủ khiến tốc độ xuyên qua hư không của hắn nhanh không tưởng tượng nổi cho nên mới không bị vết nứt không gian thôn phệ.

Thời gian qua một lát, Tư Không Chiếu cách cửa ra vào Sâm La Thần Điện còn ngàn mét.

- Sâm la hồn vũ, cho ta ra!

Một lông vũ huyết hồng được Tư Không Chiếu bắn ra ngoài, trong nháy mắt chui vào vách tường, chợt cánh cửa đóng kín lại mở ra

Khi Tư Không Chiếu đuổi tới trước cửa thì khe hở không đủ cho một người xuyên qua. Thời khắc nguy cấp Tư Không Chiếu cũng bất chấp nhiều như vậy, xuyên qua khe hở.

Nhưng mà hơi bị cản trở và Tư Không Chiếu đã bị khe nứt không gian đuổi kịp.

Ah!

Bỗng nhiên tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, nửa người trên củ Tư Không Chiếu bay ra khỏi điện, nhưng nửa người dưới và vách tường cung điện đã bị thôn phệ toàn bộ.

Phanh! Phanh...

Cơ hồ vào thời khắc này cách vết nứt không gian chừng mười dặm, mọi người lách qua một bên thật xa, nếu không chắc chắn phải chết rồi.

Lúc này trong không gian huyết hồng Mộ Hàn thở ra một hơi. Khí tức của "Thái Vi Tinh Bàn" càng ngày càng yếu, trở nên ảm đạm hơn nhiều.

Nhìn vết nứt không gian trước mặt khiến Mộ Hàn ngoài rung động còn có cười khổ.

Hắn chỉ muốn gọi "Thái Vi Tinh Bàn" để ngăn cản "Cốt Hoàng Chỉ" mà thôi, lại không nghĩ tới hao hết lực lượng tinh thần mới khiến Thái Vi Tinh Bàn tạo ra kết quả này.

Vào thời khắc cuối cùng Tư Không Chiếu dường như vận dụng "Thiên Diễn Thần Phù" cự ly rất xa xuyên qua hư không, cũng không biết hắn chay đi hy là chết trong vết nứt không gian rồi.

Ý niệm Mộ Hàn khẽ động và thu "Thái Vi Tinh Bàn" vào tâm cung.

Thứ này cho đi vào cực kỳ dễ dàng, vừa vào "Tử Hư Thần Cung " thì nó lại khảm vào vách tường lúc trước. Chỉ hơi cảm ứng thì Mộ Hàn có dự cảm vừa rồi kích phát khí tức của"Thái Vi Tinh Bàn" thì dường như nó triệt để không còn khí lực, sau này "Thái Vi Tinh Bàn" đoán chừng sẽ nằm trong "Tử Hư Thần Cung" rồi, cũng chỉ có thể dùng làm tấm chắn, muốn phát huy uy lực hôm nay sợ là không thể nào.

Đương nhiên "Thái Vi Tinh Bàn" sau này sẽ quyết định sinh tử với Tư Không Chiếu, đối với Mộ Hàn hiện tại không trọng yếu, Mộ Hàn quan tâm chính là làm cách nào rời khỏi "Giới trong giới" ?

Hôm nay "Giới trong giới" nửa phần đã bị vết nứt không gian bao phủ, mà lối đi thông với "Sâm La Thần Điện" cũng bị vết nứt không gian thôn phệ.

- Không tốt!

Vừa nghĩ đây Mộ Hàn ý thức được cái gì đó, đột nhiên sắc mặt đại biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK