Đối với những ánh mắt đánh giá mình, Mộ Hàn không thèm để ý.
Sau khi đi ra gần trăm mét, hắn rồi không nhịn được quay đầu lại nhìn "Kiếm Tâm Lâu", thần sắc không tự chủ hiện ra vẻ tiếc nuối.
Lúc ấy vận chuyển "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết ", hắn trong chốc lát không sai biệt lắm hấp thu một thành kiếm khí, chỉ cần thời gian cho phép không nói tầng một, cho dù là kiếm khí tầng hai, tầng ba cũng bị hắn hấp thu sạch. Đáng tiếc không chờ kế hoạch của hắn thực hiện được, Lệ Thu Thủy gọi vào tầng cao nhất.
Lúc ban đầu Mộ Hàn còn có chút khó hiểu.
Sau khi nhìn thấy bờ môi Lệ Thu Thủy run rẩy, mặt mũi tràn đầy đau lòng thì bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Kiếm Vương trưởng lão đang đau lòng đám kiếm khí. Dùng trình độ coi trọng của Lệ Thu Thủy đối với Thu Thủy Kiếm, nếu như Mộ Hàn còn tiếp tục hấp thu hắn khẳng định cũng đau lòng đáp ứng.
Nhưng mà bởi vì vậy khó tránh khỏi lưu ấn tượng không tốt trong lòng Lệ Thu Thủy.
Vì vậy không chờ Lệ Thu Thủy mở miệng, Mộ Hàn đã cáo từ, chuyện này chẳng khác gì buông tha quyền lợi năm ngày trong "Kiếm Tâm Lâu", cũng tránh cho Lệ Thu Thủy xấu hổ. Kết quả là Mộ Hàn rời khỏi Kiếm Tâm Lâu thì Lệ Thu Thủy đưa tặng ba đạo "Linh hoàng kiếm khí" thành năm đạo.
Cho nên hiện tại mặc dù còn có chút tiếc nuối, Mộ Hàn cũng phi thường thỏa mãn.
Phải biết rằng hắn hấp thu kiếm khí đã vượt qua sáu ngàn. Sáu ngàn kiếm khí đã tương dương sáu ngàn linh tinh Quỷ Tướng "Huyền Thai nhất trọng thiên", gấp bảy mươi lần số kiếm khí mà Mộ Hàn hấp thu suốt hai mươi lăm ngày trước, con số này có thể thấy rất kinh người.
- Tám mươi đạo kiếm khí liền có thể giúp ta hóa võ nhập đạo, ngưng kết ra ‘ hạt giống chân nguyên’, bước vào ‘ Huyền Thai nhất trọng thiên ’, mà sáu ngàn đạo kiếm khí này nếu luyện hóa toàn bộ thì không biết có thể giúp tu vị của mình tăng lên thế nào? ‘ Huyền Thai tam trọng thiên ’? Hay là ‘ Huyền Thai tứ trọng thiên ’?
Mặt mũi Mộ Hàn tràn ngập mỉm cười, hắn vô cùng vui vẻ quay về phòng của mình trong Vô Cực quán.
Đóng cửa phòng, ngăn cách ánh mắt của bên ngoài nhìn vào, Mộ Hàn lợi dụng tốc độ nhanh nhất ngồi xuống, hắn vừa mới vận chuyển công pháp thì sắc mặt tươi cười của Mộ Hàn cứng lại, bộ dáng này giống hệt như Lệ Thu Thủy lúc trước.
Sau khi từ "Kiếm Tâm Lâu" trở lại gian phòng, thời gian này "Tử Hư Thần Cung" đã hấp thu hơn sáu thành kiếm khí rồi.
Hơn sáu ngàn đạo kiếm khí hiện tại chỉ còn hai ngàn!
Hơn nữa nó còn đang dùng tốc độ cực nhanh giảm xuống, vách tường chung quanh "Tử Hư Thần Cung" giống như hiện ra vô số cái miệng, không ngừng hấp thu kiếm khí.
Cũng không lâu lắm, tâm cung trống trơn lần nữa, chỉ có lưu kim cùng khô lâu đang phiêu đãng chậm chạp.
- Ăn toàn bộ?
Trong miệng Mộ Hàn nói thầm, con mắt của hắn mở lớn lên.
Cảm thụ được không gian tâm cung chẳng còn gì, Mộ Hàn có chút muốn khóc, càng khiến Mộ Hàn yên lặng là, sau khi thôn phệ xong sáu ngàn kiếm khí, "Tử Hư Thần Cung" chẳng những không có thỏa mãn, ngược lại càng hiện ra ý đói khát, cảm giác đói khát này truyền vào trong lòng của hắn.
- Nếu như có thể thôn phệ đủ năng lực, không biết ‘ Tử Hư Thần Cung ’ có xuất hiện biến hóa kỳ dị nào không!
Thở dài một hơi, Mộ Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này, qua một lát sau, trong đầu của hắn xuát hiện nhiều suy nghĩ. "Tử Hư Thần Cung" vài vạn năm qua không có dung hợp với Linh Hư tộc, có lẽ thực sự phi thường "Đói khát ", lúc này mới thôn phệ toàn bộ kiếm khí.
- Tử Hư Thần Cung có thể hấp thu kiếm khí, tất nhiên cũng có thể hấp thu linh tinh.
Tâm niệm của Mộ Hàn thay đổi thật nhanh, mang linh tinh khô lâu Quỷ Tướng còn lại trong người ra, chỉ là một khỏa linh tinh, đối với Tử Hư Thần Cung "Đói khát" chẳng khác gì như muối bỏ biển, phải thu hoạch nhiều linh tinh Quỷ Tướng và mua sắm của người khác, hắn chỉ còn cách đi vào "Vực Giới Sát Tràng" .
Dùng thanh danh Mộ Hàn luyện chế siêu phẩm đạo khí, chỉ cần thả ra lời nói trong Cổ Linh Thành thì có vô số tu sĩ nguyện ý dùng linh tinh Quỷ Tướng cầu hắn luyện chế đạo khí.
Nhưng càng nghĩ thì Mộ Hàn lại buông tha biện pháp này.
Dùng đạo khí đổi linh tinh xác thực nhẹ nhõm, nhưng cứ thế mãi bất lợi cho tu hành. Mộ Hàn từ Vũ Cảnh nhất trọng đến Đạo Cảnh nhất trọng, tổng cộng cũng tốn hao hơn một năm. Thực lực tăng lên như bão táp, cho nên Mộ Hàn càng thiếu tích lũy kinh nghiệm võ đạo.
Tuy dựa vào thực lực hùng hậu, Mộ Hàn có thể dùng ưu thế tuyệt đối nghiền áp đối thủ, nhưng mà so sánh với cường giả Đạo Cảnh lợi hại, Mộ Hàn bất kể là kinh nghiệm chiến đấu hay vận dụng công pháp đều có nhiều chỗ không đủ. Chỉ có trải qua nhiều chém giết hơn nữa, Mộ Hàn mới có thể đi được xa hơn.
Qua trong giây lát Mộ Hàn đã có quyết đoán.
- Muốn lấy linh tinh Quỷ Tướng thì phải tiến vào ‘ Vực Giới Sát Tràng ’ tầng hai, sau khi luyện chế khô lâu nó vẫn nằm trong tâm cung, hôm nay cũng có thể hiển thị công dụng rồi.
Tâm niệm Mộ Hàn hơi động một chút, khô lâu hóa thành hào quang bay ra khỏi mi tâm, bay xuống mặt đất.
Lúc này cách hơn hai mươi ngày, hắn lại tinh tế đánh giá siêu phẩm đạo khí này, đột nhiên đáy lòng của Mộ Hàn có cảm giác khác biệt:
- Hình như khô lâu này còn thiếu cái gì đó.
Đầu óc Mộ Hàn chuyển động rất nhanh, ánh mắt của hắn đảo qua toàn thân của khô lâu.
Sau một lúc lâu Mộ Hàn nhìn vào hốc mắt trống rỗng, lại không nhịn được chấn động, cảm giác như thể hồ quán đính, lập tức rộng mở trong sáng, khô lâu do hai trăm linh sáu kiện trung phẩm đạo khí tạo thành, chúng liên kết với nhau tạo thành siêu phẩm đạo khí, nhưng nó lại thiếu một điểm then chốt.
Cùng là tu sĩ Vũ Cảnh lục trọng.
Kinh mạch không trở ngại, trăm khiếu thông suốt.
Nhưng hai mươi kinh mạch và một trăm ẩn khiếu không có liên tiếp với nhau, đây cũng là đầu mối then chốt nhất. Sau khi đạt tới Ngọc Xu Cảnh thì kinh mạch cùng ẩn khiếu mới hoàn toàn hòa thành một thể, mà tâm cung cũng hình thành đầu mối then chốt nhất. Hôm nay bộ xương trước người của Mộ Hàn cũng gặp vấn đề như vậy...
Trầm tư một lát, bỗng nhiên con mắt của Mộ Hàn sáng ngời, một suy nghĩ kỳ diệu hiện ra, lập tức vội vàng móc một viên linh tinh Quỷ Tướng ra ngoài.
Hai tay bao phủ linh tinh, trong khoảnh khắc Mộ Hàn hấp thu linh hồn lực ẩn chứa trong đó không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại linh khí nồng đậm.
Sau đó Mộ Hàn lấy giấy bút ra, cầm hai trăm linh sáu bức Văn Phổ vẻ lên một tờ giấy trắng. Những Văn Phổ này căn cứ thân thể của khô lâu dính liền vào nhau, tụ hợp thành một thể hoàn chỉnh, thoạt nhìn là một bức Văn Phổ.
Sau khi tinh tế quan sát một lần, Mộ Hàn liền mang tâm thần đắm chìm vào trong Văn Phổ và linh tinh, đầu óc của hắn bắt đầu suy diễn cực nhanh. Thời gian trôi qua thật nhanh, Mộ Hàn ngồi đó giống như bức tượng không có sự sống, hai mắt khép lại, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, vẫn không có nửa điểm động tĩnh