Bọn họ đứng đó, phảng phất bị những người đó tách ra.
Ngay sau đó, Lục Hoài cùng Diệp Sở bước nhanh hơn, tiếp tục đi tới bên đối phương.
Bọn họ xuyên qua đám người, khoảng cách rõ ràng thực ngắn, rồi có vẻ rất dài.
Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần. Hai người đi đến gần nhau hơn.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Hoài cùng Diệp Sở dừng lại trước mặt đối phương.
Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, nghiêm túc mà nhìn. Tựa hồ xem xét có dấu hiệu bị thương hay không.
Bọn họ cách khá gần. Có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.
Tim đập mạnh như trống, một chút lại một chút, kịch liệt như vậy. Nhưng ở trước mặt nhau, sự rối loạn khi nãy, dần dần hạ xuống.
Mới vừa rồi, bọn họ đều lo lắng đối phương xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Khi gặp lại hoàn hảo không tổn hao.
Giống như một giấc mộng, mà lại chân thật như thế.
Diệp Sở từ trước đến nay đều biết khắc chế cảm xúc của chính mình. Nhưng ở thời khắc khẩn cấp như vậy, nàng hoàn toàn không muốn che lấp sự quan tâm của nàng.
Nếu là Lục Hoài xảy ra chuyện..
Nàng tuyệt sẽ không tưởng tượng. Bởi vì nàng không thể tiếp nhận được chuyện đó.
Hai người đứng ở chỗ này, khắp nơi là đám người chạy tán loạn.
Tầm mắt bọn họ giao lại, bốn mắt nhìn nhau, tuy rằng không nói gì, sự ăn ý trong lòng lại sớm đã tồn tại.
Nửa phút sau, Lục Hoài cùng Diệp Sở trăm miệng một lời mà nói một câu.
"Ta không có việc gì, ngươi thì sao?"
Lục Hoài cùng Diệp Sở sửng sốt. Không đoán được, vừa mới gặp mặt, buột miệng thốt ra câu nói tương đồng.
Thời điểm sốt ruột như vậy. Gần như chỉ muốn nhìn người kia mạnh khỏe hay không.
Nhưng trong nháy mắt khi nghe lời nói kia, nghĩ lại tuyệt không thể làm đối phương lo lắng.
Lục Hoài chợt cười.
Diệp Sở cúi đầu, không hề nhìn hắn.
Xác nhận Diệp Sở bình yên vô sự, Lục Hoài thực mau trấn định lại. Suy nghĩ của hắn dần rõ ràng, lúc này mới nhớ tới tiệm cơm Hoa Mậu xảy ra án mạng.
Lục Hoài nói thực ngắn gọn: "Có điều nghi vấn."
Diệp Sở hiểu rõ ý của Lục Hoài. Mới vừa rồi, lòng nàng rốn loạn, chỉ quan tâm an nguy của hắn. Cũng không chú ý chuyện ám sát có điểm đáng ngờ.
Tiệm cơm Hoa Mậu danh khí rất lớn, tại Thượng Hải ai ai cũng biết.
Nếu có người muốn trả thù hoặc đi trả thù, vì cái gì nhất định phải chọn chỗ này để động thủ?
Người động thủ cũng không che đậy mọi chuyện, tựa hồ muốn đem chuyện này nháo lớn, hay có mục đích khác?
Diệp Sở hỏi Lục Hoài: "Đi xem?"
Trong lúc chờ Lục Hoài, Diệp Sở ở trong phòng làm tốt ngụy trang.
Mà Lục Hoài từ khách sạn Hòa Bình tới, hắn biết rõ không có thời gian, cũng đã đổi thành một bộ dáng khác.
Hai người họ đã dịch dung, cũng không lo lắng bị người khác nhận ra.
Cứ việc có rất nhiều khách vội vã chạy khỏi tiệm cơm, nhưng vẫn sẽ có người đi nơi đó xem náo nhiệt.
Không ngoài sở liệu, hiện trường giết người đã vây đầy người.
Hiện tại người của phòng tuần bộ còn chưa tới, đúng là thời cơ tốt, nói không chừng sẽ phát hiện một số chuyện không được chú ý tới.
Lục Hoài gật đầu.
Bọn họ quét mắt một vòng. Quả nhiên phát hiện có mấy người thần sắc vội vàng mà chạy đến một hướng.
Những người đó là nhân viên công tác ở tiệm cơm Hoa Mậu. Giám đốc biểu tình khẩn trương mà đi tới, khẳng định là vì điều tra sự kiện ám sát kia.
Lục Hoài cùng Diệp Sở rất nhanh liền đuổi theo.
Cửa phòng mở rộng, một thi thể nằm ở bên trong. Trong phòng chỉnh tề vạn phần, không một chút dấu hiệu đã động chạm qua. Tên sát thủ này dường như rất có kinh nghiệm.
Khách nhân bị giết họ Ngụy, là một nhân viên chính phủ quan trọng.
Mà sát thủ kia thủ đoạn hành sự sạch sẽ lưu loát, không có một giọt vết máu, không lưu một chút dấu vết.
Người khác còn nhìn không ra, như vậy hiện trường có vấn đề gì.
Nhưng Lục Hoài lại nhíu mày.
Này rất giống tác phong của một tổ chức giang hồ.
Ám Các.
Nhưng mà, Lục Hoài hiểu rõ quy định của Ám Các, bọn họ không giết người ở Thượng Hải.
Rốt cuộc là Ám Các phá hỏng quy củ của mình, hay có người muốn đem chuyện này đẩy lên người Ám Các?
Cách đó không xa truyền đến một ít thanh âm, người phòng tuần bộ hình như đã tới.
Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái, bọn họ lập tức hiểu được, hiện tại cần thiết rời đi.
Bọn họ làm bộ thần sắc hoảng loạn, đi ra ngoài, như người bình thường.
Đi được một lúc, bọn họ đụng phải Tất cảnh sát phòng tuần bộ, ánh mắt hắn lơ đãng quét tới.
Lục Hoài theo bản năng duỗi tay ôm bả vai Diệp Sở, làm bộ đang an ủi nàng.
Diệp Sở thực mau phản ứng lại, nhìn qua như trốn trong lòng ngực của Lục Hoài. Kỳ thật còn giữ một đoạn khoảng cách nhỏ, thân mình nàng run nhè nhẹ.
Trong miệng nàng nói thầm: "Quá dọa người."
Tất cảnh sát dời tầm mắt, bên cạnh có người cùng hắn nói chuyện.
"Người chết chính là quan chính phủ."
"Tất cảnh sát, phòng ở phía trước."
"..."
Hai người rời khỏi tiệm cơm Hoa Mậu. Thân thể tự nhiên tách ra, từng người ngồi vào ô tô.
Thời gian bắt đầu luận võ đã đến gần. Không nghĩ tới trong đó sẽ phát sinh một khúc nhạc đệm như vậy. Lục Hoài khởi động ô tô, hướng một đường mà chạy.
Diệp Sở đã mở miệng: "Lục Hoài, ngươi có phát hiện cái gì hay không?"
Mới vừa rồi ở cửa phòng, Diệp Sở chú ý tới ánh mắt của Lục Hoài, hắn định là có phát hiện điều gì đó.
Lục Hoài dừng một chút: "Diệp Sở, ngươi biết Ám Các sao?"
Diệp Sở suy tư một hồi. Đời trước, nàng xác thật biết tổ chức giang hồ này. Lục Hoài đã từng nói cho nàng, Ám Các cực kỳ thần bí.
Nàng gả vào Đốc Quân phủ được một năm, Ám Các thế nhưng giải tán. Người khác chỉ biết rằng sát thủ ưu tú nhất tổ chức biến mất, không có người biết nguyên nhân khác.
Cho nên, hiểu biết của nàng đối với Ám Các cũng không sâu.
Lục Hoài giải thích nói: "Đây là một tổ chức sát thủ. Sự tình hôm nay đại khái với bọn họ có quan hệ."
Trong lòng hắn liệu định, lúc này là mưu sát, hoặc là thành viên Ám Các làm, hoặc là kẻ thù của Ám Các hãm hại.
Nhưng là, chân tướng sự tình còn chưa rõ ràng, còn cần tinh tế tra xét một phen.
Diệp Sở cảm thấy nghi hoặc: "Ám Các vì cái gì sẽ chọn thời gian giết người lúc này?"
Nếu là muốn hoàn thành nhiệm vụ, đại khái phải ở lúc đêm khuya tĩnh lặng. Hiện nay nháo lớn như vậy, mọi người đều biết.
Lục Hoài gật đầu: "Ngươi cùng ta nghĩ giống nhau."
Lục Hoài cùng Diệp Sở cũng không có nghĩ quá nhiều. Luận võ chợ đen sắp bắt đầu, bọn họ không thể trì hoãn trên đường.
* * *
Xe ngừng ở gần sân luận võ, hai người xuống xe.
Bên trong xe không khí có chút nóng, vừa mở cửa xe, từng đợt khí lạnh ồ ạt tiến vào.
Rét lạnh đến xương đánh úp lại, hai người càng thêm thanh tỉnh.
Lục Hoài cùng Diệp Sở người trước người sau đi vào. Bọn họ đi qua một đường dài, hai sườn toàn là chiếu bạc.
Vây quanh ở bên cạnh là những con bạc, so mấy ngày hôm trước càng nhiều, thanh âm cao vút của bọn họ không ngừng truyền vào lỗ tai bọn họ.
"Ta đặt gấu đen, hắn khẳng định sẽ thắng."
"Gấu đen danh khí rất lớn, tham gia qua không ít lần thi đấu. Chỉ cần mấy chiêu là có thể đánh bại đối thủ."
"Hơn nữa đêm nay đối thủ của hắn là người mới, không có ai nghe qua tên của hắn."
"..."
Con bạc vẫn luôn thảo luận chuyện luận võ, nhưng là Diệp Sở đều không có nghe vào.
Suy nghĩ của Diệp Sở phân loạn, vẫn luôn suy nghĩ chuyện khác.
Ở tiệm cơm phát sinh một loạt sự tình, làm hai người đều phân thần, nàng có chút tâm thần không yên.
Tiệm cơm Hoa Mậu danh khí rất lớn, mà nhân viên chính phủ lại vừa lúc bị sát hại, nàng cảm thấy chuyện này không có đơn giản như mặt ngoài.
Bọn họ ngồi xuống ở khu vực khán đài của luận võ chợ đen.
Lực chú ý của Lục Hoài đặt ở trên người Diệp Sở. Hắn giống lúc trước, bảo vệ Diệp Sở, sẽ không làm người khác đụng chạm đến nàng.
Ánh mắt Diệp Sở có chút không rõ, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này, trong thính phòng đột nhiên bộc phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt, thanh âm mọi người bắt đầu trở nên hưng phấn, có người thậm chí đứng dậy.
Nghe được tiếng vỗ tay, Diệp Sở tựa hồ nhận thấy được cái gì, chợt hồi thần.
Nàng nhìn về phía lôi đài, bắt đầu nghiêm túc xem thi đấu.
Diệp Sở nguyên bản còn mặt vô biểu tình, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi. Nàng ngồi thẳng, toàn bộ thân thể đều cứng lại.
Nàng nhận thức người trên đài.
Đời trước, Diệp Sở gặp qua hắn, người nọ là thủ hạ của Mạc Thanh Hàn.
Thập Thất.
Diệp Sở hạ đôi mắt, chuyên chú mà nhìn Thập Thất. Hắn vì cái gì xuất hiện ở chỗ này?
Thập Thất dung mạo bình thường, hiện tại hắn đứng ở trên lôi đài, người xem đều đối với hắn không có hứng thú.
Cứ việc cơ bắp hắn rắn chắc, nhưng nếu chỉ nhìn qua, hắn chỉ là một luận võ giả bình thường nhất.
So với đối thủ của hắn, ngoại hình Thập Thất nháy mắt rơi xuống hạ phong.
Đứng ở phía trước Thập Thất chính là một nam nhân cao lớn cường tráng. Hắn cạo đầu trọc, mặt lộ vẻ hung quang.
Hắn có một tên hiệu, kêu gấu đen.
Gấu đen danh khí không nhỏ, lúc trước đã thắng nhiều trận luận võ.
Gấu đen người cũng như tên, hắn để trần thân trên, người xem có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp hắn, cường tráng dị thường.
Từng khối cơ bắp rõ ràng, chiếm cứ phần lưng của hắn. Đùi hắn rắn chắc hữu lực, hơi chút động, là có thể nhìn đến khối cơ bắp nhô lên.
Vóc dáng hắn rất cao, ước chừng so với Thập Thất cao hơn một cái đầu.
Người xem ở dưới đài nghĩ rằng, một chưởng của gấu đen là có thể đánh nát đầu Thập Thất. Không cần tốn nhiều sức, liền có thể đem hắn đá xuống lôi đài.
Gấu đen quả nhiên tự tin, dưới đài bộc phát từng trận hoan hô, làm như muốn xem hắn như thế nào đem nhào nặn Thập Thất.
Thập Thất sắc mặt như thường, một chút cũng không bị bầu không khí hiện trường dọa đến. Ánh mắt hắn đờ đẫn, phảng phất không có linh hồn.
Cảnh tượng này dừng ở trong mắt người xem, bọn họ chỉ cảm thấy Thập Thất sợ hãi, căn bản không có phản ứng.
Chỉ có Diệp Sở một người rõ ràng thực lực của Thập Thất.
Nàng hiểu rõ, thân thủ hắn phi thường tốt, hắn không sợ hãi bất luận kẻ nào.
Diệp Sở ngược lại không thể tưởng tượng kết cục của gấu đen.
Theo la tiếng vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Gấu đen chủ động công kích, hắn nâng nắm tay lên, hướng trên đầu Thập Thất. Xem tư thế hắn, giống như muốn trực tiếp đập vỡ đầu Thập Thất.
Thập Thất tránh cũng không tránh, cánh tay vừa nhấc, tiếp được nắm tay của gấu đen.
Nhìn qua cảm thấy gấu đen sử dụng lực lớn, người khác còn tưởng rằng cánh tay của Thập Thất sẽ bị gấu đen trực tiếp đánh gãy.
Chính là cảnh tượng kế tiếp lại ngoài dự đoán của mọi người. Thập Thất chẳng những không sao mà còn chặn được một chiêu này, một chân đá đến bụng gấu đen.
Cả người gấu đen bay lên, nặng nề mà nện ở phía sau sàn nhà.
Tâm Diệp Sở căng thẳng.
Nàng đã gặp qua Thập Thất, cũng biết hắn am hiểu nhất là công kích cự ly xa.
Hắn sẽ không làm người ta đến gần hắn, đem khoảng cách duy trì ở một phạm vi an toàn, sau đó hắn sẽ không chút do dự liên tục tiến công.
Diệp Sở càng thêm khẩn trương, nàng tiếp tục nhìn chằm chằm động tác của Thập Thất, mày nhăn chặt.
Thập Thất không dừng lại, lập tức tiến lên, cánh tay uốn lượn, một bàn tay siết chặt, một bàn tay thủ đoạn, hai tay đồng thời phát lực.
Hắn nhảy lên, đem toàn thân trọng lượng tập trung đến một khuỷu tay, hướng đầu gấu đen.
Thập Thất muốn một chiêu lấy mạng đem gấu đen!
Sắc mặt gấu đen đại biến. Giây tiếp theo, hắn quay đầu, khuỷu tay Thập Thất khó khăn lắm cọ qua lỗ tai hắn.
Gấu đen tuy rằng tránh được, nhưng hắn có thể cảm giác được một trận gió, xẹt qua đầu hắn.
Tuy nói gấu đen xuất sư bất lợi, bị một Thập Thất chưa bao giờ gặp qua làm rơi mặt mũi. Nhưng hắn trước sau đấu qua nhiều lần luận võ, kinh nghiệm phong phú.
Gấu đen nháy mắt bình tĩnh lại, nhấc lại tinh thần, một hồi nhìn thẳng vào Thập Thất.
Hắn trở mình sang bên cạnh, rời vòng công kích của Thập Thất.
Thập Thất trên mặt không cảm xúc, hắn không vì thiếu chút nữa đánh bại gấu đen mà hưng phấn, cũng không có bởi vì gấu đen chạy thoát mà ủ rũ.
Gấu đen nhìn gương mặt vô biểu tình của Thập Thất, sợ hãi chưa từng có ập vào trong lòng, căn bản ức chế không được.
Lúc này, gấu đen tự tin đã bị Thập Thất đánh bại, sĩ khí tiêu giảm hơn phân nửa, đòn đánh đều có vẻ lực bất tòng tâm.
Hắn nơi chốn xuống thế hạ phong, gấu đen căn bản không nắm giữ được quỹ đạo công kích của Thập Thất. Hắn vĩnh viễn đoán không ra Thập Thất sẽ ra chiêu thức gì tiếp theo.
Người xem dưới đài nhìn một màn hài kịch, ngừng lại hô hấp, bọn họ bắt đầu chú ý tới người vô danh tiểu tốt này.
Mục đích ban đầu của gấu đen hoàn toàn biết mất, mà kẻ vô danh không người biết đến Thập Thất lại từng bước ép sát.
Gấu đen lúc trước đầy tự tin bước lên lôi đài, hiện tại lại có vẻ đang lụi tàn.
Thập Thất nhắm một cái sườn mà đá, trực tiếp từ sườn bên đánh nát đầu gối gấu đen.
Thập Thất ban đầu còn thấp hơn một chút, sau một tiếng hô của gấu đen, hắn quỳ trên mặt đất, đau đớn kịch liệt từ đầu gối lan tràn.
Lúc này, gấu đen tự xưng là nam nhân cường tráng, ngay từ đầu đối với Thập Thất khinh thường mà nhìn. Hiện tại, lại quỳ trước mặt người hắn khinh bỉ.
Thập Thất tiếp tục hướng đầu gối gấu đen mà đá, gấu đen ầm ầm ngã xuống đất. Chân Thập Thất phát lực, hướng lặc lè gấu đen đá tới, đem hắn đá xuống lôi đài.
Thập Thất thu hồi chân, khí định thần nhàn mà đứng ở trên đài, giống như sát thần.
Gấu đen ngã dưới đài, không đứng dậy nổi.
Lúc vừa ngã xuống lôi đài, nếu hắn may mắn, hắn có thể làm thủ hạ của Thập Thất, lưu lại một mệnh.
Giữa sân an tĩnh vài giây. Ngay sau đó, mọi phía đều phát ra tiếng vỗ tay như sấm. Âm thanh hô vang một mảnh, tất cả đều là vì Thập Thất.
Diệp Sở cùng người chung quanh phản ứng bất đồng, nhăn nàng mày đến càng chặt.
Tuy nói giữa sân đại bộ phận người đều ở hô hào. Nhưng cũng có một số ít bởi vì cược sai người, trong khoảnh khắc táng gia bại sản. Cho nên biểu tình của Diệp Sở, ở bên trong bọn họ cũng không có vẻ đột ngột.
Đang xem đến ánh mắt Thập Thất, Diệp Sở liền biết người thắng nhất định là Thập Thất.
Cứ việc thanh danh của gấu đen vang dội, kinh nghiệm có thừa. Nhưng Diệp Sở rõ ràng, Thập Thất tuyệt đối không có khả năng thua.
Hắn là ai?
Chính là vũ khí giết người đáng sợ nhất bên người Mạc Thanh Hàn. Đoạn thời gian hắn đi theo Mạc Thanh Hàn, vì Mạc Thanh Hàn làm không ít chuyện.
Những nhiệm vụ đen tối nhất, dơ bẩn nhất, đều là Thập Thất ra mặt giải quyết.
Thập Thất bị Mạc Thanh Hàn huấn luyện đến không hề có nhân tính. Cảm xúc không lộ ra ngoài.
Đời trước, thủ hạ ở bên người Mạc Thanh Hàn, thân thủ tốt nhất người cũng không phải là Thập Thất. Mà là người vẫn luôn bảo hộ Mạc Thanh Hàn, Tần Kiêu.
Nhưng Tần Kiêu có nhược điểm lớn nhất, chính là hắn nhân từ nương tay, sẽ không giết người.
Mà Thập Thất cùng Tần Kiêu hoàn toàn khác biệt, hắn vĩnh viễn sẽ không lưu tình.
Dựa theo tình hình như vậy, Thập Thất nhất định sẽ tiến vào trận chung kết.
Kia sẽ là một hồi luận võ cuối cùng.
Khi đó, Thập Thất cùng Tần Kiêu đối đầu, Diệp Sở đoán không được, đến tột cùng ai thua ai thắng.
Người ở bốn phía đều nghị luận, Diệp Sở xoay người nhìn về phía Lục Hoài, nàng có một chút sự tình muốn nói cho hắn.
Thanh âm nàng cực nhẹ: "Ta biết hắn."
Mặc dù người khác nghe được, bọn họ cũng sẽ không biết nàng đang nói cái gì.
Lục Hoài quay đầu nhìn lại.
Diệp Sở vươn ngón trỏ, hơi lung lay một chút, viết vài nét. Nàng không thể mở miệng, chỉ có thể đổi một loại phương thức khác cùng hắn giao tiếp.
Lục Hoài hiểu ý tứ của Diệp Sở. Hắn duỗi tay tới, ở nàng trước mắt mở ra.
Diệp Sở ngón tay nhẹ nhàng dừng ở trên tay Lục Hoài.
Ánh sáng mờ ảo không rõ, Diệp Sở hơi cúi người, lộ ra một đoạn cổ trắng tuyết.
Lục Hoài không thể phân tâm, hắn tập trung lực chú ý, quay đầu đi.
Không cho tầm mắt của mình đặt ở nơi không nên chú ý.
Vì để Lục Hoài có thể phân biệt rõ ràng những kí tự đó, động tác Diệp Sở cực chậm. Đầu ngón tay nàng tiếp xúc với tay hắn, thong thả mà di động.
Động tác nàng càng nhẹ, cảm giác tê dại liền càng mãnh liệt.
Ngón tay ấm áp lướt qua lòng bàn tay hắn, cũng lướt qua những mạch lạc cùng hoa văn.
Một cổ cảm giác khác lạ dâng lên.
Cho dù là một chút đụng vào.
Một cái tay khác của Lục Hoài rũ bên người, hắn nắm lại thật chặt. Thực mau, những cảm giác đó đã bị hắn đè ép đi xuống.
Diệp Sở không hề có phát hiện, vẫn cứ tiếp tục ở lòng bàn tay Lục Hoài mà viết.
Nàng nghiêm túc cúi đầu, ở nơi đó viết một số cùng một chữ.
17, Mạc.
Vừa viết xong, ngón tay Diệp Sở liền rời khỏi tay Lục Hoài.
Lục Hoài thu tay, hắn khép bàn tay lại, giống như muốn đem xúc cảm vừa rồi nắm vào lòng bàn tay.
Lục Hoài nhìn về phía Diệp Sở, nàng ở trong ánh đèn tối tăm, nghiêm túc mà nhìn hắn.
Nàng vừa nói cho hắn một tin tức.
Thập Thất là thủ hạ của Mạc Thanh Hàn.