Đây là lần đầu tiên Diệp Sở nghe thấy Lục Hoài gọi nàng như vậy. Nàng thật sự rất khẩn trương, hay là Lục Hoài đã phát hiện cái gì?
Cứ việc như thế, Diệp Sở vẫn che dấu sự hoảng loạn, nàng hiện tại phải làm chính là giả vờ không biết.
Diệp Sở chậm rãi mở miệng: "Hình như ta không từng lừa gạt Tam thiếu chuyện gì......"
Lúc Diệp Sở nói những lời này, bản thân cũng có chút chột dạ. Nhưng ánh mắt của nàng lại trấn định, sống lưng thẳng tắp, nhìn qua đúng lý hợp tình.
Lục Hoài cười, cũng không nói tiếp, ngữ khí vẫn nhàn nhạt mà lặp lại câu nói vừa rồi: "Đi ra ngoài tâm sự không?"
Diệp Sở nhìn thoáng qua sân khấu, Đinh Nguyệt Toàn đã rời đi, chắc là về phòng trang điểm. Nàng còn chưa tạm biệt Đinh Nguyệt Toàn, cứ hấp tấp rời đi như vậy, có phải có chút không tốt hay không.
Lục Hoài đã nhìn ra tâm tư của Diệp Sở, hắn liếc một cái, vừa lúc phát hiện Tào An đi qua.
Lục Hoài gọi Tào An: "Tào An."
"Tam thiếu." Tào An thật nhanh liền dừng lại, thái độ nghiêm túc.
Lục Hoài đạm nhiên nói: "Ngươi nói với lão Cửu, ta trước đưa Diệp Nhị tiểu thư về nhà."
Hai người đứng chung một chỗ, nhìn qua cực kỳ xứng đôi, Tào An mặt không đổi sắc mà nhìn. Hắn nhớ kỹ lời của Cửu gia, Tam thiếu quả nhiên rất để ý Diệp Sở cô nương.
"Vâng, Tam thiếu."
Diệp Sở nói thêm một câu: "Thuận tiện giúp ta nói một tiếng với Nguyệt Toàn, ta về Diệp Công Quán trước."
"Vâng, Diệp Nhị tiểu thư."
Mắt thấy Lục Hoài và Diệp Sở sắp cùng nhau rời đi, Tào An mới không dám hỏi nhiều, vội bước đi nhanh hơn.
Lục Hoài liếc Diệp Sở một cái: "Đi thôi."
Lục Hoài đã cất bước, nhìn lạnh lùng bóng dáng kia, trong lòng Diệp Sở suy nghĩ đủ thứ.
Nàng nên giải thích một ít việc với Lục Hoài.
Hơn nữa, nàng cũng rất muốn biết, kẻ lừa đảo trong miệng Lục Hoài, rốt cuộc là có ý gì.
Cho dù Lục Hoài không đoán được thân phận của nàng, thăm dò một chút từ hắn cũng tốt.
Diệp Sở thật nhanh liền đi theo.
......
Đinh Nguyệt Toàn chậm rãi xuống đài, đi đến cánh gà. Lúc Đinh Nguyệt Toàn rời đi, phía sau còn rầm vang tiếng vỗ tay.
Mọi người đều hưng phấn kêu: "Dạ Lai Hương...... Dạ Lai Hương......"
Không khí trong Đại Đô Hội nháy mắt bị bậc lửa, cảm xúc của mọi người đều tăng vọt.
Một đêm này, mọi người đều nhớ kỹ ca nữ tên Dạ Lai Hương, tiếng hát của nàng lưu lại trong lòng họ.
Trên mặt Đinh Nguyệt Toàn mang theo ý cười nhợt nhạt, đi đến phòng trang điểm.
Đêm nay, nhìn thấy mọi người phản ứng nhiệt liệt như vậy, tâm trạng của Đinh Nguyệt Toàn cũng trở nên sung sướng.
Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn được Đại Đô Hội huấn luyện, từ ca hát, dáng vẻ, đến các phương diện khác, nàng đều rất nỗ lực.
Trước khi lên đài, nàng vẫn rất khẩn trương, thần kinh luôn căng chặt, lo lắng phát huy không tốt, lo lắng không được mọi người tán thành.
May mà nàng làm được.
Dọc theo đường đi, một ít ca nữ thấy Đinh Nguyệt Toàn, tất cả đều nhiệt tình nói chuyện với Đinh Nguyệt Toàn.
"Dạ Lai Hương, tiếng hát của ngươi cực kỳ dễ nghe, so với A Điệp, cũng không kém chút nào."
"Chúc mừng ngươi, Dạ Lai Hương, lần đầu lên sân khấu có thể được hưởng ứng tốt như vậy, có thể thấy được mọi người thích ngươi thế nào."
"Dạ Lai Hương, ta cảm thấy ngươi rất nhanh sẽ trở thành ca nữ nổi tiếng nhất......"
"......"
Đinh Nguyệt Toàn nghe xong, chỉ mỉm cười, thần sắc của nàng bình tĩnh, đi vào phòng trang điểm. Những người khác cũng tản đi.
Đinh Nguyệt Toàn ngồi trước gương hoá trang, chuẩn bị dỡ trang sức trên đầu xuống trước, sau đó mới tẩy trang.
Đinh Nguyệt Toàn vẫn thích để mặt mộc, nàng không trang điểm khi ở dưới đài.
Lúc này, một giọng nữ vang lên.
"Nhìn thấy mọi người đều trầm trồ khen ngợi ngươi, ngươi rất đắc ý đi."
Giọng nữ nhân không lớn, nhưng lại âm dương quái khí, nghe không thoải mái.
Đinh Nguyệt Toàn dừng lại động tác, xoay người, nhìn về phía người đến.
Là A Quỳnh.
Hôm nay là lần đầu Đinh Nguyệt Toàn lên đài, Đại Đô Hội đã chuẩn bị thật lâu vì ngày này.
Người khác không biết Dạ Lai Hương thần bí này là người phương nào, nhưng A Quỳnh biết, Dạ Lai Hương nhất định là Đinh Nguyệt Toàn.
Đinh Nguyệt Toàn đạt được thành công lớn trong buổi diễn đầu, mọi người đều vỗ tay cho nàng, trong mắt đều là kinh diễm.
A Quỳnh cực kỳ ghen ghét.
Đãi ngộ như vậy rõ ràng nên là nàng có được, nhưng lần trước nàng khiêu khích Đinh Nguyệt Toàn, bị phạt không được lên đài diễn trong một tháng.
Đoạn thời gian này, mọi người đã sớm quên Hoa Quỳnh là ai.
A Quỳnh đi theo Đinh Nguyệt Toàn đến cửa phòng trang điểm, chờ nhóm ca nữ đều đi, nàng mới tiến lên.
Nhưng trải qua giáo huấn lần trước, nàng không dám lại vênh váo tự đắc mà mắng Đinh Nguyệt Toàn, chỉ dám âm dương quái khí châm chọc hai câu.
Nghe vậy, sắc mặt của Đinh Nguyệt Toàn vô cùng bình tĩnh: "A Quỳnh cô nương, ngươi thích hát sao?"
Diệp Sở nói Đinh Nguyệt Toàn đều ghi tạc trong lòng, A Sở nói rất đúng, nàng ở lại Đại Đô Hội, sẽ gặp được càng nhiều loại người, kiểu người.
Nếu nàng bị người khác khi dễ, chỉ biết tránh né, không biết phản kháng, thì người bị thương sẽ vĩnh viễn là nàng.
Hiện tại A Quỳnh châm chọc nàng vài câu, nhưng tương lai đâu? Sẽ xuất hiện càng nhiều người có thủ đoạn cao minh hơn A Quỳnh, chẳng lẽ cả đời nàng đều phải nén giận, thừa nhận những lời chỉ trích vô vị đó sao?
Không, từ giờ trở đi, nàng muốn chậm rãi thay đổi tâm tính.
Không ai có thể che chở nàng cả đời, con đường về sau, nàng đều phải tự mình đi.
Cho nên, cho dù gặp được chuyện gì, nàng cũng sẽ thản nhiên đối mặt.
A Quỳnh ngẩn ra, không biết vì sao Đinh Nguyệt Toàn sẽ hỏi như vậy, nàng cười lạnh một tiếng: "Ta có thích hát hay không, có cái gì quan trọng."
A Quỳnh đi vào Đại Đô Hội ca hát, chỉ vì kiếm tiền, dần dần đã bị phồn hoa nơi đây mê mắt, nàng chỉ nghĩ bò lên trên.
Ca hát tính cái gì, chỉ cần có thể nổi bật, chỉ cần có thể trở thành người lóa mắt nhất, nàng không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Đinh Nguyệt Toàn nhìn A Quỳnh, ngữ khí bình đạm: "Ngươi hát vì danh lợi, vì người khác vỗ tay, ngươi thích thấy mọi người truy phủng ngươi."
"Mà ta khác, ta thích hát, thấy mọi người bị tiếng hát của ta đả động, ta rất vui."
Sau đó, Đinh Nguyệt Toàn mở miệng: "Chỉ bằng điểm này, ngươi vĩnh viễn đều kém hơn ta."
Thanh âm của nàng mềm nhẹ, không chút phập phồng, nhàn nhạt mà nói ra.
Tương lai nàng sẽ không bởi vì có một chút danh khí, mà trầm mê vào cảm giác được người truy phủng. Tương phản, nàng sẽ càng nỗ lực hơn, như vậy mới không làm thất vọng ước nguyện ban đầu của nàng.
Càng lên cao, người gặp được càng ưu tú, cũng càng có thể khích lệ nàng.
Cho dù đến hoàn cảnh nào, nàng cũng không thể mất bản tâm.
A Quỳnh không ngờ Đinh Nguyệt Toàn sẽ nói như vậy, nàng có chút ngây ngẩn.
Đinh Nguyệt Toàn liếc A Quỳnh một cái: "Có một số việc, không phải động mồm mép là có thể được đến, nếu ngươi muốn cạnh tranh với ta, ta đương nhiên hoan nghênh."
Đinh Nguyệt Toàn nói rõ từng câu từng chữ: "Chúng ta dựa vào bản lĩnh."
Nói xong câu đó, Đinh Nguyệt Toàn liền xoay người, không hề nhìn A Quỳnh.
A Quỳnh đứng một lúc, không nói gì, đi ra phòng trang điểm,
Tào An tới tìm Đinh Nguyệt Toàn, đương nhiên thấy bóng A Quỳnh biến mất cuối hành lang.
Ngay sau đó hắn nghĩ tới việc lần trước, lần này A Quỳnh lại muốn làm chuyện xấu gì.
Vào phòng trang điểm, Tào An hỏi Đinh Nguyệt Toàn: "A Quỳnh có gây phiền toái cho ngươi hay không?"
Tuy rằng Tào An đã trừng trị A Quỳnh, nhưng Tào An vẫn muốn tới hỏi Đinh Nguyệt Toàn một chút, nói không chừng A Quỳnh sẽ lại làm cái gì.
Đinh Nguyệt Toàn nhàn nhạt mở miệng: "Không có."
Tào An nói: "Thời gian quá muộn, Diệp Sở cô nương đã về nhà, nàng bảo ta nói một tiếng với ngươi."
Tào An không nói cho Đinh Nguyệt Toàn, là Lục Hoài đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán. Đây là việc của Tam thiếu và Diệp Nhị tiểu thư, hắn không thể nói khắp nơi.
Đinh Nguyệt Toàn cười: "Được."
......
Tiên Nhạc Cung.
Một nam tử đứng trước mặt Cố Bình, mặt hắn hoảng sợ, thân thể phát run, nhìn qua sắp không đứng được.
"Bình ca, việc này rốt cuộc có nên nói cho Lục gia không?" Thanh âm của nam tử vừa nhanh vừa vội, mang theo chút sợ hãi.
Ở trong mắt người khác, Cố Bình là thuộc hạ đắc lực nhất bên người Kiều Lục, nhưng Cố Bình biết, cho dù hắn phong cảnh trước mặt người khác như thế nào, ở trước mặt Lục gia cũng chỉ là một con chó.
Kiều Lục gia sẽ không để bất cứ kẻ nào vào mắt, mọi người ở trước mặt hắn chỉ là một món đồ không có sinh mệnh, không chút để ý.
Cứ việc như vậy, thuộc hạ của Lục gia cũng sẽ không tức giận, bởi vì bọn họ đều biết ngay cả tư cách tức giận bọn họ cũng không có, một cái mạng đều ở trong tay Kiều Lục gia, làm sao dám có câu oán hận.
Cố Bình lắc đầu: "Việc này vừa lớn vừa nhỏ, nhưng nếu ngươi dám giấu diếm Lục gia, tội cũng không chỉ đơn giản là biết mà không báo như vậy."
Nam tử vừa nghe, chân nháy mắt mềm, rõ ràng hắn chỉ là người phái đi giám thị Thẩm Cửu, nhưng việc kế tiếp hắn cũng không dám gánh chịu một mình.
Nam tử do dự mở miệng: "Bình ca, ngươi ở trước mặt Lục gia cũng có thể nói được mấy câu, đợi lát nữa nếu có thể, nói tốt vài câu giúp ta."
Cố Bình nhíu mày: "Nếu ta có thể giúp được, nhất định sẽ giúp, nhưng ngươi biết ta cũng chỉ làm việc cho Lục gia mà thôi."
Những lời này nam tử đều hiểu, nhưng hắn vẫn ôm một chút rơm cứu mạng cuối cùng.
Bọn họ đang đứng ở hành lang bên ngoài đại sảnh Tiên Nhạc Cung, tình hình bên trong và bên ngoài hình thành đối lập mãnh liệt.
Tối nay là buổi diễn đầu của Dạ Lai Hương, Kiều Vân Sanh tất nhiên không để ý đến Thẩm Cửu khiêu khích. Hắn thích làm cái gì liền làm cái đó, không thèm để ý cái nhìn của người khác.
Hôm nay tâm trạng của Kiều Vân Sanh không tệ, hắn dựa vào sô pha ở đại sảnh, rất có hứng thú mà nhìn ca nữ trên đài ca hát.
Tuy trên mặt Kiều Vân Sanh không có sự tàn nhẫn, nhưng toàn thân tản ra hơi thở âm hàn, lạnh thấu xương.
Cửa bị gõ vang, Cố Bình mang nam nhân kia vào đại sảnh.
Cố Bình cụp mi rũ mắt đi đến trước mặt Kiều Vân Sanh, đứng cách hắn không xa không gần, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng nghe hát của Kiều Vân Sanh.
"Lục gia." Cố Bình cung kính gọi.
Mí mắt Kiều Vân Sanh cũng không nâng, tiếp tục nghe hát: "Nói đi?"
Cố Bình rũ đầu: "Người theo dõi Thẩm Cửu có tin tức, muốn đích thân hội báo với Lục gia." Cố Bình nghiêng đầu liếc mắt, bảo nam tử đi lên.
Nam tử đi lên trước, đến bên cạnh Cố Bình, thanh âm phát run: "Lục...... Lục gia, Thẩm Cửu của Đại Đô Hội nhận một ca nữ mới."
Kiều Vân Sanh cười như không cười, không chút để ý: "Còn không phải là Dạ Lai Hương sao?"
Nói được một nửa, nam tử nuốt nước miếng: "Dạ Lai Hương là nữ nhân bị ngài ném xuống ngày đó."
Lúc này, ý cười trên mặt Kiều Vân Sanh dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn nam tử, mặt không biểu cảm.
Tuy Kiều Vân Sanh chưa nói gì, nhưng nam tử cảm giác được một trận sát ý rét căm căm, hắn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Kiều Lục, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
"Nói tiếp." Kiều Vân Sanh không chút để ý mà nói, trong lời nói không nghe ra cảm xúc gì.
Thanh âm của nam tử không xong: "Buổi diễn đầu tiên của Dạ Lai Hương ở Đại Đô Hội nghênh đón một mảnh trầm trồ khen ngợi."
Còn chưa nói xong, một chén trà đột nhiên bay tới trước mặt nam tử, có không ít mảnh sứ vỡ bắn vào nam tử, hắn cũng không dám kêu.
Ca nữ trên đài đã sớm chú ý đến động tĩnh phía dưới, tiếng hát càng ngày càng nhỏ, cũng không dám hát đến hết.
Kiều Vân Sanh liếc trên đài một cái, tiếng nhạc đột nhiên im bặt.
Đại sảnh vừa rồi còn vờn quanh tiếng nhạc, nháy mắt thay đổi bộ dáng, người trong phòng đều không dám thở mạnh.
Kiều Vân Sanh không răn dạy nam tử, mà cười như không cười, nhìn ca nữ dừng hát, thanh âm không chút độ ấm, lại mang theo ý cười: "Dừng lại làm cái gì, hát tiếp."
Ca nữ bị Kiều Vân Sanh dọa như vậy, sao còn có thể hát nữa, đôi môi tô son xinh đẹp mấp máy thật lâu, cũng không thể phát ra thanh âm.
Ca nữ nắm chặt góc váy, mồ hôi lạnh từ lưng chảy xuống, nàng biết nàng xong rồi.
Thần sắc nhu hòa trong mắt Kiều Vân Sanh lập tức biến mất, nhưng hắn vẫn làm một bộ quý công tử, thong thả ung dung nói: "Lăn xuống đi, ngươi rời đi Tiên Nhạc Cung đi."
Ca nữ thở dài nhẹ nhõm, đang chuẩn bị rời đi, Kiều Vân Sanh lại nói thêm một câu: "Nhưng ta nhớ ngươi ký khế ước bán thân, muốn đi, phải trả hết tiền mới được."
Kiều Vân Sanh cười, lại giống như ác ma: "Người đến, dẫn nàng đi, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể trả tiền là được."
Phương pháp mặc kệ cái giá là gì trong miệng Kiều Vân Sanh, bọn họ đều hiểu. Ca nữ này bị liên lụy thật đáng thương, nhưng ai có thể lo lắng cho người khác đâu.
Chỉ có thể trách nàng gặp phải Lục gia lúc tâm trạng hắn không tốt, nàng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Tiếng xin tha của ca nữ vang lên, nhưng không lâu đã đã bị người bịt miệng, kéo xuống.
Kiều Vân Sanh vắt chéo chân, cả người dựa vào sô pha, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn nam tử quỳ trên mặt đất, nam tử đã sợ tới mức không nói ra lời, hắn dường như thấy được kết cục của bản thân.
"Được rồi, hiện tại ngươi có thể cẩn thận nói xem Dạ Lai Hương kia thế nào." Kiều Vân Sanh nhẹ nhàng gõ tay vịn.
Cố Bình thấy thế, đồng tình người nọ, đi lên một bước trả lời: "Thuộc hạ hoài nghi Thẩm Cửu đánh cuộc với ngài là có dự mưu, khẳng định là hắn đã sớm tìm được Dạ Lai Hương."
"Thẩm Cửu nhất định biết ngày đó Lục gia ném Dạ Lai Hương xuống nước, chính là vì khiêu khích, mới cố ý tìm đến Dạ Lai Hương."
Sau một lúc lâu, Kiều Vân Sanh cũng không nói chuyện, người ở đây cũng không dám lên tiếng.
Đột nhiên, Kiều Vân Sanh cười ha ha hai tiếng, tầm mắt hắn dừng ở trên đài, trên sân khấu còn đặt microphone, hắn nhìn chằm chằm microphone, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Thẩm Cửu cho rằng hắn là ai?"
"Có ai có thể đoạt người dưới tay Kiều Vân Sanh ta, còn có thể đứng ngoài cuộc."
Thanh âm của Kiều Vân Sanh lương bạc: "Ta muốn, nhất định sẽ là của ta, ta không muốn, cho dù ném, người khác cũng đừng mong có được."
"Chẳng sợ hoàn toàn huỷ hoại nó."
Kiều Vân Sanh nói làm mọi người rùng mình, bọn họ biết tính cách của Kiều Vân Sanh, hiện tại chỉ nghĩ đừng lan đến bản thân liền tốt.
"Kéo hắn xuống, nhìn liền phiền." Kiều Vân Sanh không kiên nhẫn phất tay, giống như đuổi một con ruồi.
Một câu của Kiều Vân Sanh liền phán tử hình cho người khác, nhưng thuộc hạ đã nhìn mãi thành quen.
Cố Bình cung kính lên tiếng, chuẩn bị kéo nam tử xuống.
Lúc này, Kiều Vân Sanh lạnh giọng nói một câu: "Cố Bình, ngươi muốn rõ ràng vị trí của mình, đừng vượt qua."
Cố Bình giật mình, nỗ lực khắc chế sự sợ hãi, biểu tình càng thêm kính sợ, đầu cũng không dám nâng. Chỉ kéo nam tử đã hoàn toàn tuyệt vọng ra cửa.
Sau khi ra cửa, Cố Bình mới thở dài một hơi. Lúc này hắn mới cảm giác sau lưng lạnh băng, đã sớm bị mồ hôi tẩm ướt.
Trong lòng Kiều Vân Sanh đã có kế hoạch.
Dạ Lai Hương kia không phải muốn nổi tiếng sao? Vậy trước để nàng nổi tiếng một thời gian.
Rốt cuộc, hưởng thụ thiên đường, lại rơi vào địa ngục, loại cảm giác này mới có thể càng thống khổ.
Kiều Vân Sanh cười.
......
Một đầu khác, Lục Hoài và Diệp Sở đi ra Đại Đô Hội.
Đang vào đông, thời tiết càng lạnh. Mới vừa bước ra cưa, một trận gió lạnh thấu xương đã thổi đến.
Diệp Sở biết lát nữa Lục Hoài nhất định sẽ hỏi nàng mấy vấn đề, nàng đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, không để ý đường.
Lúc này, Lục Hoài ở phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Diệp Sở còn đang đi tới, trong lúc hoảng hốt, nàng va vào lưng Lục Hoài. Mũi nàng tê rần, vội đưa tay che mũi, nháy mắt thanh tỉnh.
Diệp Sở giương mắt nhìn, Lục Hoài đã xoay người lại nhìn nàng.
Ngữ khí của Lục Hoài bình tĩnh: "Không cần thất thần."
Diệp Sở thế nhưng không có gì để nói.
Nàng thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt theo đuôi Lục Hoài. Xe của Lục Hoài dừng ở bên đường, Diệp Sở nhìn một cái liền nhận ra, vô cùng quen mắt.
Lục Hoài: "Ta trước đưa ngươi về Diệp Công Quán."
Diệp Sở ừ một tiếng.
Sau khi hai người lên xe, Lục Hoài nhìn Diệp Sở. Nàng giống như lúc trước, vô cùng thong dong, sự khẩn trương mới vừa rồi ở Đại Đô Hội, đã không còn sót lại chút gì.
Không biết sao, Lục Hoài lại cảm thấy trên người nàng có rất nhiều bí mật. Từ lần đầu tiên gặp nhau trên dường Hoài Đặc, đến sau lại thử, gặp mặt...... Hắn vẫn luôn không nhìn thấu nàng.
Hắn chợt mở miệng: "Diệp Sở, có ai đã nói, ngươi khiến người khác không đoán được hay không."
Diệp Sở dừng một chút, nàng muốn tránh đi đề tài này, cho nên định mở miệng vui đùa.
Ngữ khí của Diệp Sở trấn định, lại mang theo một chút vui đùa: "Tam thiếu, ngài đang quan tâm ta sao?"
Ánh mắt của Lục Hoài nhìn về phía trước, không nóng không lạnh nói một câu.
"Ân, xem như đi."
Khóe miệng Diệp Sở bởi vì vừa rồi vui đùa mà hơi nhếch lên, nhưng giờ phút này nàng lại thu hồi cười, ngẩn ra một chút, không biết đáp lại thế nào
Ô tô chợt di chuyển, thể thể Diệp Sở nhoáng lên, người nàng đảo ra sau, vừa lúc được ghế xe đỡ lại.
Tay Lục Hoài đặt trên tay lái, thoáng nhìn qua Diệp Sở đang hoảng loạn ở bên cạnh.
Hắn cười nhẹ.