Đã nhiều ngày nay, người của Thanh Hội cảm thấy Cửu gia có chút không đúng, bọn họ bắt đầu bàn tán.
"Cửu gia lại tự nhốt mình vào phòng nữa rồi, cũng không biết là đang làm cái gì?"
"Vài ngày trước, có mấy con bạc thiếu nợ, Cửu gia còn để ta thả bọn chúng ra."
"Trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.."
Tào An đi tới, mấy câu nói này lót hết vào tai hắn ta, hắn ta nhăn mày lại.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Cửu gia đúng thật là không giống lúc trước. Khí chất quanh hắn đột nhiên trở nên ôn hòa, làm việc cũng buông lỏng đi rất nhiều.
Tào An có chút lo lắng, Cửu gia gần đây thường xuyên một mình ngồi ngốc trong phòng. Tào An đã nói bóng nói gió mà hỏi Thẩm Cửu, nhưng Thẩm Cửu cũng không trả lời.
Thẩm Cửu không nói, Tào An chỉ có thể từ bỏ.
Tào An liếc mắt nhìn mấy tên đang bàn tán chuyện. Mặc dù Cửu gia khác ngày thường, chuyện của Cửu gia sao lại có thể để cho người khác nghị luận.
Tào An bước lên phía trước, lạnh giọng: "Cửu gia làm gì, trong lòng ngài tất nhiên đều biết."
"Các ngươi chỉ cần quản tốt bản thân, còn những việc khác không liên quan đến các ngươi."
Mấy tên của Thanh Hội sau khi nghe thấy, đều cúi đầu, không tiếp tục nói chuyện.
Một nơi khác, Thẩm Cửu ở trong phòng, hắn chăm chú nhìn vào một nơi, vẻ mặt nghiêm túc, không còn dáng vẻ lười biếng lúc trước.
Một nam tử đứng trong phòng, đó là lão sư thủ ngữ mà Thẩm Cửu mời đến.
Sau lần gặp A Cửu ở Đốc Quân phủ, Thẩm Cửu đã biết trước mắt A Cửu sẽ không thể nói chuyện. Nàng thông qua ngôn ngữ của người câm điếc để biểu đạt ý của mình với người khác.
Bắt đầu từ lúc đó, trong đầu Thẩm Cửu xuất hiện một ý tưởng.
Hắn muốn học ngôn ngữ của người câm điếc.
A Cửu lấy thủ ngữ để biểu đạt ý của nàng, Thẩm Cửu có thể dùng nó để trao đổi với nàng.
Nếu Thẩm Cửu không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, vậy hắn chỉ có thể từ trong miệng người khác mới biết được A Cửu muốn nói gì.
Nhưng mà, Thẩm Cửu hi vọng mình biết A Cửu muốn nói gì trước mặt nàng.
Làm như vậy, Thẩm Cửu mới có thể cảm giác khoảng cách giữa hắn và A Cửu gần lại một chút.
Thẩm Cửu học ngôn ngữ của người câm điếc đã qua một thời gian. Hôm nay là để xác nhận lại một lần, chuỗi ngôn ngữ người câm điếc này hắn làm có đúng không.
Lúc này, Thẩm Cửu đưa tay lên, làm mỗi chuỗi thủ ngữ.
Ý là, "nàng còn nhớ ta là ai không?"
Sau đó, hắn nhìn vị lão sư kia, hỏi: "Ta làm như vậy đúng không?"
Lão sư cẩn thận nhìn, mở miệng: "Cửu gia, người lại đúng rồi."
Thẩm Cửu lại làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc khác.
Ý là, "thân thể của nàng gần đây thế nào?"
Lão sư cũng cho một câu trả lời khẳng định.
Kế tiếp, mỗi lần Thẩm Cửu làm một chuỗi thủ ngữ đều được lão sư khẳng định.
Sau khi lão sư rời đi, trong phòng chìm vào yên lặng.
Không khí rét buốt, trà trên bàn cũng đã sớm nguội lạnh, hơi nóng cũng không còn.
Chỉ là, Thẩm Cửu lại giống như không biết.
Hắn vẫn đang luyện tập thủ ngữ, một lần lại một lần.
Mấy động tác này đã in sâu vào trong đầu của hắn. Nhưng hắn vẫn lo bản thân làm không được tốt.
Chuyện liên quan đến A Cửu, Thẩm Cửu luôn rất cẩn thận.
Hôm nay, Thẩm Cửu chuẩn bị đến Đốc Quân phủ gặp mặt A Cửu.
Vài ngày trước, Lục Hoài rời Thượng Hải, Thẩm Cửu đã thay hắn quan sát khách sạn Hòa Bình. Gần đây Bến Thượng Hải rất yên bình, chỉ có chút việc nhỏ đều được Thẩm Cửu giải quyết.
Hôm qua Lục Hoài đã về tới Thượng Hải, Thẩm Cửu muốn đi Đốc Quân phủ một chuyến, gặp A Cửu.
Thẩm Cửu phải được Lục Hoài đồng ý, mới có thể gặp được A Cửu. Cho nên, Thẩm Cửu muốn nói trước với Lục Hoài một tiếng.
Thẩm Cửu cầm áo bành tô, mở cửa, rời khỏi Đại Đô Hội.
Khởi động ô tô, xe chậm rãi hướng về phía Đốc Quân phủ.
Đến Đốc Quân phủ, Thẩm Cửu nhìn Lục Hoài, nói lý do hắn đến đây.
Lục Hoài biết Thẩm Cửu cùng A Cửu có qua lại, tất nhiên hiểu tâm tình của Thẩm Cửu. Chẳng qua là, Lục Hoài vẫn lấy muội muội làm trọng.
Lục Hoài nói một câu: "Không được gặp A Cửu một mình."
A Cửu không thích cùng người khác tiếp xúc, thân thể cũng chưa khôi phục hoàn toàn, Lục Hoài dối với A Cửu cực kỳ coi trọng.
Huống chi, bây giờ A Cửu cũng không nhớ rõ Thẩm Cửu, Thẩm Cửu đối với A Cửu mà nói, chính là một người xa lạ.
Nếu để Thẩm Cửu một mình cùng A Cửu ở chung một chỗ, Lục Hoài cũng rất lo lắng.
Nghe vậy, Thẩm Cửu cảm thấy buông lỏng. Hắn đồng ý với Lục Hoài.
Lục Hoài nói với hắn, A Cửu đang ở vườn hoa Đốc Quân phủ.
Thẩm Cửu rời khỏi thư phòng, nhanh chóng bước tới vườn hoa.
Hôm nay, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời hơi lạnh chiếu xuống, rải lên vườn hoa một ít ánh sáng nhỏ vụn.
Thẩm Cửu thả nhẹ bước chân, hai bên là những thân cây to lớn, ánh mặt trời len lỏi qua khe lá mà chiếu xuống, trên mặt đất hiện lên từng mảng sáng sáng tối tối.
Đi thẳng một đường, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy khắp không gian rất yên tĩnh.
Thẩm Cửu đưa mắt nhìn, ánh mắt khóa lại ở một nơi.
Một thiếu nữ đưa lưng về phía Thẩm Cửu, người nàng rất gầy, trên người nàng khoác lên một chiếc áo khoác rộng rãi.
Là A Cửu.
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, nhấc chân đi qua.
Thẩm Cửu đi tới trước mặt A Cửu. Hắn dừng chân, tầm mắt đặt trên người A Cửu.
Ánh nắng nhẹ rơi trên gương mặt A Cửu, càng tôn lên làn da trắng tuyết của nàng, không chút hồng hào.
Mẹ Trần nhìn thấy Thẩm Cửu, bà đã nghe Lục Hoài nói qua. Bà nhanh chóng lui qua một bên, nhưng vẫn đảm bảo hai người kia ở trong tầm mắt của mình.
Lục Hoài đi đến bên cửa sổ trong thư phòng, vừa đúng vị trí có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra ở vườn hoa.
Thẩm Cửu đã đến vườn hoa, haens đến trước mặt A Cửu.
Khoảng cách giữa hai người cũng không gần, Lục Hoài cảm thấy yên tâm.
Xác nhận chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến A Cửu, Lục Hoài quay trở lại làm việc của mình.
A Cửu ngồi ở đó, nàng nhận ra có người đi tới.
Nàng đưa mắt nhìn qua.
Nam tử này khuôn mặt yêu nghiệt, thân hình cao gầy, hắn khẽ cúi người xuống, nhìn nàng chăm chú.
A Cửu nhận ra hắn.
Là Thẩm Cửu.
Không biết sao, tuy rằng A Cửu đã mất trí nhớ. Nhưng khi nàng nhìn Thẩm Cửu, vẫn cảm thấy hắn có gì đó quen thuộc.
A Cửu làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc.
Thẩm công tử.
Động tác của A Cửu, Thẩm Cửu nhìn rất nghiêm túc. Hắn nâng tay, làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc.
A Cửu, nàng còn nhớ ta không?
Lần đầu tiên dùng thủ ngữ trước mặt A Cửu, Thẩm Cửu có chút khẩn trương. Hắn lo mình làm không tốt, cũng lo A Cửu nhìn mà không hiểu.
A Cửu run vài giây.
Lần gặp Thẩm công tử, lúc đó hắn còn chưa biết ngôn ngữ của người câm điếc. Phải nhờ đến Lục Hoài giải thích xong, hắn mới hiểu nàng muốn biểu đạt gì.
A Cửu có chút nghi hoặc: Thẩm công tử, ngươi biết ngôn ngữ của người câm điếc sao?
Thẩm Cửu nhìn rõ động tác của A Cửu, khóe miệng xuất hiện ý cười nhỏ bé.
Tất nhiên là học vì nàng.
Thẩm Cửu tất nhiên sẽ không đưa lời này ra khỏi miệng. Thẩm Cửu chỉ nói cho A Cửu: Chỉ là muốn học một chút.
Dường như A Cửu hiểu ra gì đó, nàng nở một nụ cười nhẹ.
Nhớ tới câu hỏi Thẩm Cửu vừa hỏi nàng, có còn nhớ hắn không, A Cửu lắc đầu.
A Cửu: Có thể ta đã gặp qua Thẩm công tử, nhưng bây giờ ta lại không nhớ gì cả.
A Cửu nói như vậy, Thẩm Cửu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bây giờ nàng đã mất trí nhớ, nếu như muốn phục hồi thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều được.
Hôm nay Thẩm Cửu đến, còn có một mục đích khác. Hắn muốn đưa A Cửu đi dạo bên ngoài, hắn không muốn cứ để A Cửu ở mãi trong phủ như vậy.
Luôn chỉ ở một nơi, đối với thân thể của A Cửu không tốt. A Cửu ra ngoài cùng hắn, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ tốt A Cửu, không để A Cửu xảy ra chuyện gì.
Huống chi, Thẩm Cửu đã nghĩ ra một ý tưởng, có thể giúp A Cửu nhớ lại hắn.
Thẩm Cửu nhìn A Cửu, ánh mắt nhu hòa: Bến Thượng Hải có rất nhiều nơi thú vị, ta muốn mang nàng cùng đi xem.
A Cửu, nàng có thể ra ngoài không?
Nhận ra ý của Thẩm Cửu, ánh mắt A Cửu sáng thêm vài phần.
Mấy năm nay, vì điều dưỡng thân thể, nàng vẫn luôn sống trong viện điều dưỡng. Thế giới bên ngoài, nàng đã thật lâu rồi không có tiếp xúc.
Bến Thượng Hải phồn hoa náo nhiệt, ở trong lòng A Cửu đã sớm trở nên mơ hồ lên.
Nếu có thể ra ngoài dạo chơi, A Cửu cũng sẽ không từ chối.
Nhưng A Cửu có chút do dự. Ca ca rất để tâm đến nàng, thân thể của nàng chỉ mới tốt lên một chút, nếu muốn ra ngoài, ca ca nhất định sẽ không yên tâm.
A Cửu nhìn Thẩm Cửu: Ta muốn ra ngoài thì phải được ca ca đồng ý.
Thẩm Cửu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thư phòng Đốc Quân phủ. Bên cửa sổ không có người.
Thẩm Cửu suy nghĩ một lúc, hắn gặp mặt A Cửu, chắc chắn Lục Hoài sẽ nhìn đến bọn họ. Nhưng bây giờ Lục Hoài không có ở đây, chắc là đang bận việc.
Đợi thêm lát nữa lại nói với Lục Hoài chuyện này.
Tầm mắt Thẩm Cửu đặt lên người A Cửu, vẻ mặt cực kì ôn nhu: Ta sẽ nói lại với ca ca của nàng.
A Cửu nở nụ cười.
Sắc trời có chút tối, lúc Thẩm Cửu rời đi. Ánh mắt của hắn vẫn luôn ở trên người A Cửu, quyến luyến không rời.
A Cửu tươi cười thản nhiên, yên tĩnh cực kỳ.
Thẩm Cửu làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc.
A Cửu, ta đi trước.
A Cửu cười cùng hắn tạm biệt.
Thẩm Cửu rời khỏi vườn hoa, chậm rãi bước tới thư phòng.
Hắn vừa đi vừa nghĩ cách để Lục Hoài cho phép hắn mang theo A Cửu ra ngoài.
Thẩm Cửu đứng trước cửa thư phòng, nhưng vẫn chậm chạp không tiến vào. Hắn không biết nên nói với Lục Hoài như thế nào.
Thẩm Cửu hiểu rất rõ nỗi băn khoăn của Lục Hoài. Thân thể A Cửu không khỏe, tốt nhất vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Nếu hắn kiên trì muốn cùng A Cửu ra ngoài, nói không chừng Lục Hoài sẽ cự tuyệt. Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy làm như vậy có chút lỗ mãng.
Dù sao thì ngày sau vẫn còn nhiều cơ hội, chờ thân thể A Cửu tốt lên một chút, cùng nàng đi ra ngoài cũng không muộn.
Thẩm Cửu bỗng trở nên an tâm hơn. Hôm nay hắn có thể gặp A Cửu, đã rất thỏa mãn rồi. Còn việc khác, ngày sau từ từ lại tính tiếp vậy.
Cửa thư phòng mở ra, Lục Hoài thấy Thẩm Cửu đã đứng ở cửa khá lâu, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Cửu lại khôi phục vẻ mặt lười biếng: "Không có gì, chỉ muốn nói với ngươi một tiếng, ta đi trước."
Sau đó, Thẩm Cửu xoay người, rời khỏi thư phòng.
Nhìn bóng lưng Thẩm Cửu, Lục Hoài đột nhiên nở nụ cười.
Hắn tất nhiên biết tâm tư của Thẩm Cửu, lúc đối mặt với A Cửu, Thẩm Cửu vậy mà lại rất có chừng mực.
* * *
Diệp Sở biết, cứ mỗi mùng mười lăm, tổ mẫu đều sẽ đi một chuyến tới Hàn Tháp Tự.
Diệp Sở muốn tới Hàn Tháp Tự để tìm hiểu tình huống, nhìn xem Tịnh Vân đại sư đếm cùng là dạng người gì.
Hàn Tháp Tự cách nhà của bá phụ* không xa. Từ trước đến nay tổ mẫu cũng không đi quá sớm.
*bác trai.
Diệp Sở vừa sáng sớm đã rời Diệp Công Quán, đi tới nhà bá phụ.
Diệp lão phu nhân đang ở trong phật đường* của mình. Trong miệng bà đang đọc kinh, trên tay còn cầm một chuỗi phật châu.
*phật đường (堂里): Đại khái là một sảnh chuyên để niệm phật.
"Bà nội." Giọng nói của Diệp Sở vang lên.
Diệp lão phu nhân có chút ngoài ý muốn, đứng dậy: "Sao hôm nay ngươi lại tới đây?"
Diệp Sở đi đến bên người Diệp lão phu nhân, ông lấy cánh tay bà: "Bà nội muốn đi Hàn Tháp Tự dâng hương, ta cùng ngài đi."
Diệp lão phu nhân ngẩn người, không biết từ khi nào A Sở đối với chùa chiền lại có hứng thú. Nói không chừng chỉ là nhất thời nổi hứng.
Cũng có thể là ở trong nhà đến phát chán, A Sở chỉ là muốn ra ngoài đi dạo.
Diệp lão phu nhân không hỏi nhiều, nhanh chóng đáp ứng.
Vừa vặn có A Sở cùng bà đi, dọc đường cũng có người trò chuyện.
Hàn Tháp Tự.
Sân sau của Hàn Tháp Tự có một cái đình, bình thường cũng không có người đến.
Bên trong có bàn đá, trên bàn có để quân cờ trắng đen, bên cạnh bàn cờ còn có cả trà nóng.
Chung quanh đình có mấy cành mai, hoa mai lúc này đang độ nở đẹp nhất.
Bên trên mấy cành mai điểm xuyến vài bông hoa, gió bỗng thổi, mang theo từng đợt hương thơm.
Dung Mộc và Tịnh Vân đại sư ngồi ở hai đầu, hai người chỉ tập trung chơi cờ.
Những quân cờ trên bàn cờ ngổn ngang, quân trắng quân đen lần lượt thay đổi, vừa nhìn đã biết hai người đã chơi khá lâu rồi.
Dung Mộc mặc một bộ trường bào trắng thuần, đầu hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào bàn cờ.
Lúc hắn chơi cờ không nhanh không chậm, giống như không để ý bất cứ chuyện gì, khí chất rất thanh nhã.
Tịnh Vân đại sư cầm một quân cờ trắng, đặt trên bàn cờ, chặn đường cờ của Dung Mộc.
Thế cờ của Dung Mộc bị ngăn trở, nhưng một chút hoảng loạn cũng không có.
Tau hắn ta cầm quân đen, tiếp tục theo kế hoạch mà đặt xuống.
Lúc này, Tịnh Vân đại sư chợt mở miệng: "Đã lâu rồi Dung đại phu không tới."
Mấy ngày nay, Dung Mộc đều không đến Hàn Tháp Tự. Hôm nay là lần đầu tiên tới cửa.
Vẻ mặt Dung Mộc ôn hòa, đặt quân đen xuống: "Mấy ngày gần đây trái gió trở trời, không tiện lắm. Lục Tam rời khỏi Thượng Hải, người khác không biết hắn đang muốn làm gì."
Dung Mộc vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm khách sạn Hòa Bình, dựa theo những gì mà thủ hạ của hắn ta báo cáo lại, Lục Hoài đã một thời gian dài không tới khách sạn Hòa Bình.
Gần đây, Lục Hoài từ Nam Kinh trở về Thượng Hải.
Trong lòng Dung Mộc nổi lên nghi ngờ, tất nhiên sẽ đề cao cảnh giác.
Lục Hoài rốt cuộc là tới nơi nào? Lại đang muốn ủ mưu gì đây?
Mấy chuyện này Dung Mộc hoàn toàn không biết. Nhưng hắn ta sẽ không ngồi không chờ chết, có thể chủ động xuất kích mà thôi.
Tịnh Vân đại sư nhíu mày, tay c7ngx chậm đi một nhịp: "Dung đại phu hoài nghi hắn sẽ có hành động gì sao?"
Tịnh Vân đại sư biết Lục Tam thiếu, cũng biết tính tình của hắn.
Lục Tam thiếu luôn đa nghi, nếu như hắn nhận ra bọn họ có sự khác thường, tuyệt đối sẽ ra tay với bọn họ.
Trong lòng Tịnh Vân đại sư phân tâm vài việc, lúc chơi cờ khó tránh khỏi mang theo chút cảm xúc. Lúc hạ cờ, ông đặt sai nước đi.
Dung Mộc ngẩng đầu, không dấu vết mà liếc hắn một cái: "Tịnh Vân đại sư, thế cờ của ngươi thật loạn."
Giọng điệu Dung Mộc bình thản, nhưng hàm chứa ý cảnh cáo Tịnh Vân đại sư không cần mất bình tĩnh.
Tịnh Vân đại sư lập tức lấy lại tinh thần, gật đầu.
Dung Mộc lại hạ một con cờ xuống: "Hắn còn không biết thân phận của ta."
Khi Dung Mộc đến Thượng Hải, đã ngụy trang qua, thay đổi thân phận, đổi khuôn mặt. Hoàn toàn trở thành một người không quen biết đến Mạc Thanh Hàn.
Lục Hoài lại không thể biết trước, cũng không có khả năng biết đại phu của Đức Nhân đường là hắn ta.
Huống chi, Lục Hoài căn bản cũng không biết sự tồn tại của hắn ta. Sao có thể làm tốt công tác phòng bị được.
Dựa trên tình huống hiện tại, Lục Hoài ở ngoài sáng, hắn ta ở trong tối.
Dung Mộc sẽ chọn ngay thời điểm Lục Hoài không phòng bị, đánh hắn.
Tịnh Vân đại sư trầm giọng nói: "Lục Tam thiếu không phải dễ lừa như vậy."
Tịnh Vân đại sư rất cẩn thận, ông không muốn mọi chuyện bị lệch đi. Ông nhắc nhở Dung Mộc, trăm ngàn không nên khinh thường.
Lục Hoài làm việc quyết đoán, sẽ không dây dưa dài dòng.
Hơn nữa thế lực của hắn rất lớn, Dung Mộc muốn động Lục Hoài, cần phải từng bước cẩn thận. Cho dù chỉ đi nhầm một bước, cũng không thể quay lại được.
Vẻ mặt Dung Mộc không đổi: "Mặc dù hắn có lòng nghi ngờ, ta cũng sẽ có biện pháp giải quyết."
Vừa dứt lời, Dung Mộc đặt một quân đen xuống.
Tình thế nghịch chuyển, thắng bại đã định.
Tuy rằng bàn ờ này vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, nhưng thế cờ của quân trắng hiện rõ vẻ suy tàn. Cho dù có chơi tiếp, cubgx chỉ là làm chuyện vô ích.
Mà quân trắng chiếm nửa bàn cờ, cường thế xâm nhập, không lưu cho người khác con đường sống.
Phương thức hạ cờ của Dung Mộc khác hẳn với con người hắn hiện tại.
Bây giờ vẻ mặt hắn ta rất trang nhã, như thế sự vô tranh, dường như hắn ta không thèm để ý bất cứ chuyện gì.
Mà con người hắn ta, rất giống với bàn cờ này, tính xâm lược rất mạnh, lạnh lùng quyết đoán.
Tịnh Vân đại sư cười khổ một tiếng: "Ta lại thua rồi."
Dung Mộc không vì thắng ván cờ này mà vui vẻ, vẻ mặt hắn ta vẫn như trước, không có cảm xúc gì.
Dung Mộc cầm từng quân trên bàn cờ, bỏ ngược lại vào trong hộp.
* * *
Lúc này, Diệp Sở cùng Diệp lão phu nhân cũng đã đi tới Hàn Tháp Tự.
Thanh danh Hàn Tháp Tự rất lớn, khách hành hương rất đông. Ngày thường hương khói không ngừng, trọng đại điện khói nhang cứ lượn lờ.
Đi một vòng chùa, trên quần áo ít nhiều cũng sẽ nhiễm theo hương nhang khói.
Diệp Sở theo Diệp lão phu nhân đi vào đại điện, nàng cũng giống như những khách hành hương khác, vẻ mặt thành kính.
Diệp lão phu nhân chọn một nén nhang, nhắm mắt lại, quỳ gối trên quạt hương bồ
Diệp Sở đứng ở phía sau Diệp lão phu nhân, trong tay bà cầm một nén nhang.
Nhang đã đốt xong một đoạn, ánh lửa lúc sáng lúc tối.
Sau đó, Diệp lão phu nhân đặt tiền nhang đèn vào hòm công đức bên cạnh, sồi đi xin một quẻ xăm.
Đã đến nơi này, Diệp lão phu nhân tất nhiên cũng để cho Diệp Sở đi xin một lá xăm.
Diệp Sở mong muốn được trúng thăm, Diệp lão phu nhân đưa nàng đi đến nơi giải quẻ xăm.
Có một hòa thượng đứng ở đó, dáng người bậc trung, khuôn mặt gầy, biểu tình bình thản. Nếu như người khác nhìn thấy người này, sẽ có cảm giác yên bình, nảy sinh lòng tin tưởng.
Diệp Sở đưa quẻ xăm rút được đưa qua, hòa thượng nhận lấy, thì thầm.
"Bảo kiếm sắt bén rút ra khỏi vỏ, vỏ kiếm không nhiểm bụi trần, nay cùng quý nhân xuất hiện, có uy có thế mọi người khâm."
Vị hòa thượng kia tinh tế nhìn một lúc, sau đó nhanh chóng giải thích.
"Vị tiểu thư này, chuyện ngươi muốn làm, có rất nhiều."
Diệp Sở không có trả lời.
Hòa thượng còn nói: "Ngươi chắc chắn sẽ gặp được quý nhân. Nếu có quý nhân tương trợ, mấy chuyện này đều sẽ trôi chảy hơn rất nhiều."
Diệp Sở bỗng nở nụ cười.
Nàng nghĩ, nàng biết quý nhân kia là ai rồi.
Bọn họ sẽ cùng nhau nắm tay, kề vai chiến đấu. Từ khi có hắn, nhất định có thể thay đổi kết quả kiếp này.
Diệp Sở nở nụ cười: "Cám ơn."
Mỗi lần giải xăm xong, Diệp lão phu nhân sẽ đi gặp mặt Tịnh Vân đại sư.
Bà sẽ nghe Tịnh Vân đại sư giảng kinh, tâm trạng có thể an tĩnh lại.
Kỳ thật, Tịnh Vân đại sư gặp mặt Diệp lão phu nhân, chỉ là vì bà là người Diệp gia mà thôi.
Sau khi Diệp Sở nhìn thấy Tịnh Vân đại sư, ông liền nhận ra nàng không có hubgws thú với kinh Phật.
Tịnh Vân đại sư đề nghị với Diệp Sở, không bằng để nàng đi dạo một vòng quanh Hàn Tháp Tự một chút.
Diệp Sở tất nhiên không sẽ cự tuyệt. Chuyện này tương đương với việt nàng đã đựa Tịnh Vân đại sư cho phép, có thể đi đến bất kỳ chỗ nào trong chùa.
Mà Diệp Sở chính là muốn nhìn xem bên trong Hàn Tháp Tự có nơi nào khả nghi hay không.
Sau khi tách khỏi Diệp lão phu nhân, Diệp Sở đi tới đại điện phía trước.
Khách hành hương nối liền không dứt, không ngừng bước tới. Người người đều mang theo vẻ mặt thành kính, quỳ gối trên quạt hương bồ.
Diệp Sở có chút cảm khái, bến Thượng Hải thêm mới thay cũ, nhưng tôn giáo tín ngưỡng vẫn mãi còn đó.
Đôi mắt nàng khẽ nhíu lại, tầm mắt nhìn thẳng vào một người.
Xung quanh có chút ồn, tiếng nói chuyện, tiếng tụng kinh, quanh quẩn bên tai không dứt.
Ở giữa sự ồn ào huyên náo đó, có một chỗ yên tĩnh. Hắn ta không chịu chút ảnh hưởng nào, chuyên chú làm chuyện của mình.
Người kia thong dong mà trấn định, ấm áp lại lạnh nhạt.
Ở giữa những người khách hành hương, Diệp Sở liếc mắt một cái đã nhận ra hắn ta.
Hắn là Dung Mộc.
Nhìn thấy xảnh này, Diệp Sở nhăn mày.
Mấy ngày trước, lúc Lục Hoài rời khỏi nhà tù Hán Dương, đã nhớ kỹ một phần danh sách..
Những người đó đều từng từ ở trong nhà tù Hán Dương, Diệp Sở lúc đó mới biết được phương trượng của Hàn Tháp Tự là người của Mạc Thanh Hàn.
Mà lúc này, Dung Mộc lại cố tình xuất hiện ở trong Hàn Tháp Tự.
Chuỵen này không thể nào là trùng hợp.
Lúc này, Dung Mộc cắm nhang trong tay vào lư hương, hắn ta hơi dừng động tác.
Dung Mộc lui về sau một bước.
Hắn quay đầu đi, tầm mắt đảo về phía Diệp Sở ở một bên.
Nàng đứng ở nơi đó, giống như là đang nhìn hắn ta.
Dung Mộc hơn đứng lại một chút. Khuôn mặt hắn ta ấm áp, ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn không khác người thường.
Trong miếu, hương nhanh khói rất nặng, tràn ngập trong không khí.
Bước chân của hắn ta thanh nhã, dường như không bị quấy nhiễu bởi những chuyện xung quanh.
Từng bước một đi về phía Diệp Sở.