Màn đêm được chiếu sáng rực rỡ.
Pháo hoa bắn liên tục nửa tiếng.
Vì để mọi người có thể ăn Tết trong tâm lý vui vẻ, Đại Thế Kỷ rất để tâm, mời rất nhiều người khắp nơi trên cả nước.
Sự kiện lần này kéo dài đến mười ngày, lại có kinh kịch danh giác*, còn có cả sách cổ của các danh gia, các rạp lớn nhỏ đã chật kín người.
Danh giác: Các diễn viên kịch nổi tiếng.
Bây giờ pháo hoa đã dứt, những diễn viên sẽ nhanh chóng biểu diễn, những người ban nãy tập trung xem pháo hoa, đã dần tản đi.
Đợi đến khi người dưới sân đi gần hết, bốn người họ mới đi xuống.
Thể trạng A Cửu không tốt, Thẩm Cửu vẫn luôn đi bên cạnh.
A Cửu rời khỏi Thượng Hải từ sớm, khi đó Đại Thế Giới chưa xây dựng, nàng cảm thấy rất mới lạ, vẫn luôn ngắm nhìn.
Trên đường có rất nhiều người bán rong, xung quanh là các ngọn đèn dầu sáng rực.
Tiếng nói chuyện, tiếng rao hàng, dung hòa vào ban đêm của Thượng Hải, cũng không coi là ầm ĩ.
A Cửu nhìn Lục Hoài cùng Diệp Sở, nàng muốn cho họ cơ hội được ở riêng mình họ thôi.
Nàng dùng khẩu hình nói một câu, ta không sợ.
Thẩm Cửu rất để ý nàng, còn có cả ám vệ kề bên, bất kể có xảy ra chuyện gì, đều có thể giải quyết nhanh chóng.
Huống chi, Lục Hoài cũng biết Đại Thế Giới làm rất tốt công tác bảo vệ, khắp nơi đều có bảo an, hắn không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào A Cửu, họ đã chia nhau ra đi.
Lục Hoài cùng Diệp Sở đi qua đám đông, những cuộc chuyện trò của người xung quanh, cũng không hề quấy nhiễu đến họ.
"Trước kia nàng đã từng đến Đại Thế Giới đúng không?"
"Đã tới."
"Tới lúc nào?"
Diệp Sở không đáp.
Lúc này, đôi mắt nàng thoáng nhìn xung quanh, thấy hai người đứng cách đây không xa, rất quen mắt.
Diệp Sở nhìn kỹ, nhận ra họ là Tần Kiêu và Đinh Nguyệt Toàn, hai người họ đi ngược chiều nên tình cờ gặp mặt.
Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn đa lâu rồi chưa gặp nhau, hai người cũng không có sinh ra không thân, Tần Kiêu ở bên nói chuyện với Lục Hoài.
Không biết vì sao Đinh Nguyệt Toàn lại đến Đại Thế Giới, Diệp Sở vừa hỏi, mới biết là do Thẩm Cửu đưa vé mời cho họ.
Diệp Sở cười: "Ngươi với Tần Kiêu, là có chuyện gì đây?"
"Rõ ràng là bên ta chẳng có gì cả, nhưng còn ngươi.." Trong mắt Đinh Nguyệt Toàn chứa ý tứ khác.
Nàng hạ giọng: "Ngươi với Tam thiếu, từ khi nào đã có tiến triển vậy?"
Đinh Nguyệt Toàn sớm đã biết chuyện giữa họ, sau lại thấy tin tức Lục Tam thiếu theo đuổi Diệp Sở trên báo.
Bây giờ nàng hỏi như vậy, cũng chỉ vì muốn chuyển chủ đề, để Diệp Sở đừng quan tâm đến nàng và Tần Kiêu thôi.
"Chuyện này nói ra thì rất dài." Diệp Sở suy nghĩ: "Nhưng sau này có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ không giấu ngươi."
Đinh Nguyệt Toàn nghe lời này, đương nhiên là cao hứng.
Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn rất nhớ nhau, bây giờ lại gặp mặt, tất nhiên là trò chuyện không dứt.
Một lát sau, khi các nàng quay đầu lại, đã thấy Tần Kiêu và Lục Hòa đứng ngay cạnh.
Họ vốn không phải người thích nói, bây giờ chỉ là đang đứng chờ các nàng thôi.
"Đi nhanh đi, Tam thiếu đang đợi ngươi."
Diệp Sở đỏ mặt, chạy chậm về phía Lục Hoài.
Diệp Sở đến trước mặt Lục Hoài, đưa mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn hơi nặng nề không biết là đã đợi bao lâu.
Bốn người lại chia tay nhau, Lục Hoài và Diệp Sở đi trong đêm.
Công viên giải trí rất lớn, họ dạo ở bên trong, không có ai quấy rầy họ.
Lục Hoài nói: "Quan hệ giữa ngươi và Dạ Lai Hương thật tốt."
Đây là câu khẳng định, Lục Hoài đã biết chuyện này từ trước.
Diệp Sở gật đầu: "Ngươi cũng đã biết rồi đấy, khi nàng ấy mới đến Thượng Hải, chúng ta đã biết nhau."
Hắn liếc nhìn nàng, như vô ý mà nói: "Ta cùng nàng ấy, ai có quan hệ tốt với ngươi hơn?"
Diệp Sở ngẩn ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết phải trả lời hắn như thế nào.
Lục Hoài thích là dáng vẻ không biết nên làm sao của nàng, tầm mắt hắn lướt đến lỗ tai nàng.
Trên đôi tai trắng nõn đã nhuộm hồng, vành tai tinh tế nhỏ xinh, cũng đã nhuộm đỏ, như đang rất nóng.
Lục Hoài im lặng mà nhìn, hắn nghĩ, nếu sờ đến, sẽ có cảm giác gì đây.
Không nghĩ rằng, Diệp Sở cúi đầu, nói rất nhỏ: "Ta ở cùng ngươi lâu hơn."
Lục Hoài sửng người ra, khóe môi cong lên nét cười.
Tuy Diệp Sở không nói trực tiếp, nhưng câu trả lời rất rõ ràng.
Thấy Diệp Sở rũ mắt, Lục Hoài không trêu nàng nữa.
Bên cạnh có người bán hàng rong, Lục Hoài nhìn thoáng qua, nhanh chóng đi tới.
Diệp Sở đứng đó, Lục Hoài xoay người về, hắn đưa ra một túi nhỏ.
Diệp Sở cầm lấy túi nhỏ, theo ánh đèn xung quanh mà nhìn.
Trên túi viết, kẹo parke thập cẩm.
Đây là kẹo ngoại, cả một túi đầy.
Nàng phì cười, nhưng lại cúng miệng: "Ta không phải là hài tử, ngươi đưa ta thứ này làm gì?"
Giọng điệu Lục Hoài rất nghiêm túc: "Diệp Sở tiểu thư, năm nay nàng chỉ mới mười bảy tuổi thôi."
Diệp Sở đưa mắt nhìn hắn: "Nếu tính cả kiếp trước, ta đã qua tuổi mười bảy lâu rồi."
Nàng nhìn vào mắt của Lục Hoài, cứ vậy nhìn nhau.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở chăm chú, ánh mắt nặng nề.
Bên cạnh là đêm đen, càng khiến ngũ quan của hắn thêm rõ ràng.
Hắn mở miệng, chậm rãi nói một câu.
"Vậy thì ở trước mặt ta, nàng có thể ấu trĩ đi một chút."
Những khó khăn trước kia, nàng chỉ có thể đối mặt một mình.
Nhưng từ bây giờ, mọi chuyện đã có hắn.
Diệp Sở ngẩn ra, ừ một tiếng, cúi đầu chạy.
Lục Hoài cười, nhanh chóng đuổi theo.
* * *
Hội pháo hoa hôm nay, trùng với sinh nhật của Hạ Triệu.
Nhiều người trong Hạ gia đến Hạ Công Quán chúc mừng.
Cho dù Hạ Tuân còn đang ở Bắc Bình, có chuyện cần phải làm, nhưng hắn cũng gửi về một phần lễ vật.
Người đi đến mừng thọ nối đuôi nhau, bên ngoài Hạ Công Quán có không ít xe.
Đèn trong Hạ Công Quán bừng sáng, như thể ban ngày, tiếng nói tiếng cười không ngừng.
Hạ Triệu đứng ở đại sảnh, thẳng lưng, gương mặt treo ý cười.
"Hạ nhị gia, sinh nhật vui vẻ."
"Phu nhân ta thân thể không tốt, không thể tiến đến, bà ấy cảm thấy rất tiếc."
Hạ Triệu liên tục xua tay: "Không có gì, thân thể quan trọng hơn."
"..."
Khách đến rồi lui, trong miệng đều là lời nói may mắn.
Chờ khách khứa đã ổn định chỗ ngồi, Hạ Triệu mới quay lại vị trí chủ thượng.
Hôm nay ông là nhân vật chính, đương nhiên cần phải phát biểu đôi câu.
Người gặp chuyện vui thì tâm tình thoải mái, ánh mắt Hạ Triệu sáng suốt, cảm xúc dâng cao.
Ông đứng ở vị trí chủ thượng, cầm ly rượu, đưa về phía mọi người.
"Hôm nay là sinh nhật của Hạ mỗ, mọi người có thể đến đây, thật là vinh hạnh."
"Hôm nay cứ vì mặt mũi của ta, mọi người cũng đừng khách khí, hưởng thụ yến hội hết mình đi."
Sau khi Hạ Triệu nói xong, đưa tay làm động tác mời, ra hiệu yến hội bắt đầu.
Kế đó, ăn uống linh đình, xung quanh phát ra tiếng chạm cốc và nói cười.
Ở như vậy chúc mừng không khí trung, mỗi người đều nhịn không được uống nhiều chút rượu.
Hôm nay là sinh nhật của Hạ Triệu, khó thể tránh chuyện uống hơi quá chén.
Ông tạm thời rời khỏi đó, về phòng chỉnh trang lại đôi chút.
Chờ cho hơi tỉnh rượu một chút, Hạ Triệu lại về phòng yến hội.
Hạ Triệu vừa vào, đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút lạ.
Cảnh vật trước mắt dần mơ hồ, ông cũng không quá để ý, cho rằng chỉ là say thôi.
Hạ Triệu lắc lắc đầu, chớp mắt liên tục, nhưng đều không có tác dụng gì.
Trước mắt như có một mảng sương mù, nhìn không rõ.
Lúc này, Hạ Triệu nghe thấy những giọng nói bên cạnh trở nên mờ ảo, không thể nghe rõ nữa.
Trong sự mơ màng, hắn nhận thấy có người đi tới.
"Hạ nhị gia, chúc mừng sinh nhật ngài lần nữa.."
Kế tiếp, giọng của người nọ trở nên hoảng loạn.
"Ngài chảy máu mũi rồi!"
Hạ Triệu sờ mũi theo bản năng, nhưng ông không hề có cảm giác gì.
"Hạ nhị gia, ngươi không sao chứ? Có giọ người đến hay không?"
Trước khi hôn mê, cảnh tượng cuối cùng Hạ Triệu nhìn thấy, là vẻ mặt hoảng loạn của những khách nhân, họ đang nhìn ông.
Giây tiếp theo, trước mắt ông tối sầm lại, mất đi ý thức.
"Người đâu đến nhanh, hạ nhị gia xảy ra chuyện!"
Hiện trường rơi vào hỗn loạn, người của Hạ gia nhanh chóng đến.
Hạ Triệu được đỡ đến sô pha, nhưng ông đã bất tỉnh.
Dáng vẻ của ông vô cùng chật vật, gương mặt biến đen, máu mũi chảy không ngừng.
Họ nhìn thấy cảnh trước mắt, cảm thấy tay chân trở nên lạnh băng.
Ai mà biết, ở trong buổi tiệc mừng sinh nhật này, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy.
Người ở Hạ gia đã chuẩn bị xe, đưa Hạ Triệu lên xe, chạy về phía bệnh viện.
Xảy ra chuyện này, yến gội sinh nhật hôm nay cũng phải kết thúc tại đây.
Bóng đêm trĩu nặng, gió lạnh thấu xương ập tới càng thêm vẻ tiêu điều.
Hạ Triệu vừa đến bệnh viện thì đã vào phòng cấp cứu.
Người của Hạ gia ở bên ngoài chờ, vẻ mặt nôn nóng.
Không khí cực kỳ nặng nề, khiến người ta khó mà thở nổi.
Trên hành lang là khoảng tĩnh lặng, đôi lúc có vài tiếng nức nở, rồi lại bị đè xuống.
Lúc này, không một ai lên tiếng, vô cùng áp lực.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra ngoài.
Có lẽ chỉ mới qua một giờ, mà người ở ngoài đã thấy trôi qua thật lâu, mỗi giây mỗi phút đều khó khăn.
Bác sĩ mới vừa đi ra, người Hạ gia đã nhanh chóng vay quanh.
Thê tử của Hạ Triệu khóc đến bất tỉnh, không có cách nào quyết định chuyện này.
Phụ thân của Hạ Tuân ở Bắc Bình, bận rộn công chuyện, cơ bản là không thể về Thượng Hải.
Lúc này, chỉ có mẫu thân của Hạ Tuân, Hạ phu nhân, đứng ra làm chủ.
Hạ phu nhân hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, bệnh nhán thế nào rồi?"
Vẻ mặt bác sĩ đầy tiếc nuối, lắc lắc đầu: "Ông ấy trúng độc, lần này phát độc rất sớm, đã cố gắng hết sức rồi."
"Các người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Vừa dứt lời, những tiếng khóc vang lên tức khắc.
Vốn là thê tử của Hạ Triệu đã không ổn rồi, sau khi nghe tin này, như đòn đánh tinh thần, ngất xỉu tại chỗ.
Hạ phu nhân cố gắng bình tĩnh, bà bảo những người khác của Hạ gia đưa phu nhân của Hạ Triệu vào phòng bệnh.
Bà giữ nhi nữ của Hạ Triệu lại, đi gặp mặt Hạ Triệu lần cuối.
Lúc này, Hạ Triệu nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xám xịt, như đã lâm vào giấc ngủ ngàn thu.
Nhi nữ của Hạ Triệu cũng không muốn quấy rầy ông, đứng trước giường bệnh, nhỏ giọng nức nở.
Không lâu sau, Hạ Triệu ngừng thở.
Lúc này, nhi nữ của Hạ Triệu mới dám khóc thành tiếng.
Trong mũi Hạ phu nhân đầy chua xót, cố nén giọng khóc, bà không đành lòng nhìn tiếp, đi ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Tuân ở Bắc Bình xa xôi, có lẽ không biết tin này.
Hạ phu nhân để thị nữ bên người gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Tuân, để nàng báo cho Hạ Tuân chuyện tối nay.
Dặn dò thị nữ xong, Hạ phu nhân lại đi mượn điện thoại của bệnh viện, bà muốn tự mình báo lên cục cảnh sát trung ương.
Hạ phu nhân bát số, đầu kia nhấc máy rất nhanh.
Đầu tiên là Hạ phu nhân giới thiệu thân phận của mình, sau đó đưa ra yêu cầu muốn nói chuyện với Thiệu đôn đốc.
Bên kia đổi người nghe, bên trong microphone truyền đến giọng nói của Thiệu đôn đốc.
Thiệu đôn đốc: "Hạ phu nhân."
Hạ phu nhân tuy giả vờ bình tĩnh rất tốt, nhưng trong giọng nói vẫn còn lẫn vài phần rối loạn: "Thiệu đôn đốc, Hạ nhị gia trúng độc bỏ mình, hy vọng ngươi có thể đến bệnh viện một chuyến."
Thiệu đôn đốc mới nghe maya chữ trúng độc, lập tức nâng giọng: "Trúng độc? Là độc gì?"
Hạ phu nhân đáp: "Bác sĩ nói là một loại độc mạn tính, nhưng không biết tại sao lại bỗng nhiên phát độc."
Giọng nói Thiệu đôn đốc trầm xuống: "Các ngươi cứ giải quyết hậu sự đi, chuyện còn lại chờ ta đến rồi nói."
Hạ phu nhân giải quyết xong mọi chuyện, lần nữa quay về phòng bệnh.
* * *
Công viên giải trí Đại Thế Giới.
Lục Hoài và Diệp Sở đi về phía trước, ở phía sau có người đuổi nhanh theo.
Đó là ám vệ của Lục Hoài, hắn vừa nhận được tin tức, cần phải báo cáo.
Ám vệ nhìn bọn họ, do dự vài giây, vẫn bước lên, đi lại gần Lục Hoài và Diệp Sở.
Ám vệ: "Tam thiếu, đã xảy ra chuyện."
Lục Hoài đôi mắt nhíu lại: "Chuyện gì?"
"Hạ nhị gia của cửa hàng thực phẩm Miền Nam đã mất."
"Là phát độc, nhưng lại cùng loại độc với những người khác."
Diệp Sở ngẩn ra, hỏi một câu: "Hạ Triệu?"
Một cơn lạnh dâng lên từ đáy lòng, nàng cảm giác cơ thể mình đã cứng đờ.
Ám vệ gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Sở nhớ lại, kiếp trước, thương nhân bị độc chết
Hạ Triệu là nhị thúc của Hạ Tuân, có địa vị rất cao ở cửa hàng thực phẩm miền Nam.
Thấy phản ứng của Diệp Sở không đúng, Lục Hoài lập tức ra lệnh cho ám vệ cho người đến bệnh viện.
Hắn quay đầu nhìn Diệp Sở: "Ta đưa ngươi về nhà trước, sau đó xử lý chuyện này."
Tinh thần của Diệp Sở đang rất loạn, Lục Hoài ôm bả vai nàng, đi qua đám đông.
Diệp Sở bị Lục Hoài dắt vào xe, hắn nhíu mày, cúi người ôm lấy nàng.
Cái ôm của Lục Hoài rất ấm áp, nàng mơi miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Chuyện này chưa từng xảy ra ở kiếp trước, ấn tượng của Diệp Sở không sâu, cho nên đến giờ mới nhớ ra phú thương bỏ mình kiếp trước là Hạ nhị gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam.
Diệp Sở nhớ rõ mà đã không thể làm gì, bây giờ nhớ đến, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Lục Hoài vỗ nhẹ lưng nàng: "Người chết ở kiếp trước là Hạ Triệu?"
Nàng ừ một tiếng.
Lục Hoài tiếp tục ôm Diệp Sở, cái ôm ấm áp của hắn khiến Diệp Sở thấy an toàn.
Dưới sự an ủi của hắn, đáy lòng Diệp Sở dần bình tĩnh lại, suy nghĩ trở nên rõ ràng, vậy mà nhớ đến một số việc.
"Liệu có phải có một hội nghị học thuật sắp diễn ra ở tiệm cơm Tân Thành."
"Ở trong hội nghị đó, những giáo sư kia sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn."
Kiếp trước, Hạ Triệu tử vong ở trong hội nghị đó, khoảng cách giữa hai chuyện này quá ngắn.
Diệp Sở để Lục Hoài nhanh chóng đi điều tra, nếu hội nghị này xảy ra chuyện, vậy thù thì mạng của các giáo sư ấy cũng đang bị đe dọa.
Quả nhiên như họ đã dự đoán, số người trúng độc ở Thượng Hải tăng lên, cái chết của Hạ Triệu xảy ra trước thời hạn.
Như vậy, hội nghị học thuật ở tiệm come Tân Thành liệu có giống với kiếp trước, khiến nhiều người tử vong?
Lục Hoài đưa Diệp Sở đưa về Diệp Công Quán, nàng nhìn ô tô màu đen đi xa, trong mắt không thể dấu hết ưu phiền.
Cho đến Tô Lan gọi nàng vào, Diệp Sở mới hồi thần.
Đêm nay, Lục Hoài đi vào bệnh viện, Diệp Sở trằn trọc.
Hai người họ đều thức trắng đêm.
* * *
Chuyến xe lửa từ Bắc Bình về Thượng Hải.
Ngoài cửa là bầu trời đen nhánh, những bóng cây tối ù lướt qua.
Ánh sáng bên trong mờ nhạt, sắc mặt Hạ Tuân nhìn không rõ.
Nhận được cuộc gọi của Hạ gia, Hạ Tuân đã lập tức lên xe lửa, xe lửa rất nhanh sẽ về đến Thượng Hải.
Thời gian chậm rãi trôi, trái tim Hạ Tuân càng thêm nặng nề.
Quan hệ giữa nhị thúc và Hạ Tuân không tệ, không nghĩ rằng, hắn không thể nhìn mặt nhị thúc lần cuối.
Nhị thúc rời xa nhân thế, khiến cho Hạ Tuân vô cùng thống khổ.
Hạ Tuân thu lại cảm xúc, im lặng suy nghĩ thật kỹ.
Nhị thúc mất là do trúng độc, mà trước kia lại không hề có chút dấu hiệu nào.
Chuyện trúng độc này rất không bình thường, xem ra là có người âm thầm hạ độc nhị thúc.
Ánh mắt Hạ Tuân càng ngày càng lạnh.
Hạ gia thế lớn, có người muốn xuống tay với Hạ gia.
Hạ Tuân chợt nhớ tới, khoảng thời gian trước ở Thượng Hải cũng xảy ra chuyện trúng độc, chuyện này có thể sẽ không phải là trùng hợp.
Người hạ độc đã ủ mưu từ lâu.
Đôi mày của Hạ Tuân nhăn càng chặt.
Lúc này, trên loa truyền đến âm thanh: "Xe lửa đã đến Thượng Hải."
Hạ Tuân cầm lấy hành lý, xuống xe lửa.
Đám đông ồ ạt, âm thanh ồn ào, vào trong bóng tối yên tĩnh, nhưng vẫn lộ ra hơi thở hiu quạnh
Bóng đêm đã chìm sâu, Hạ Tuân chậm rãi rời sân ga.
Không khí ẩm lạnh ập tới, khí lạnh ấy quấn quanh người hắn, không có ngừng lại.
Hạ gia đã cho người đến đón Hạ Tuân, ô tô màu đen đậu ở kia, nhìn qua rất lạnh lẽo.
Hạ Tuân cúi người, lên xe.
Ô tô bật máy, chạy đến bệnh viện.
Người lái xe là tài xế của Hạ gia, hắn nhìn Hạ Tuân một cái, thấp giọng nói: "Hạ thiếu gia, nén bi thương."
Hạ Tuân không đáp.
Bên trong xe yên tĩnh như chết, không khí nặng nề bao phủ, vô cùng áp lực.
Xung quanh là đêm đen dày đặc, trong đêm yên tĩnh, bóng dáng hắn lặng im.
Giống như hắn muốn chìm vào sâu trong bóng đêm vậy.
Ô tô chậm rãi chạy về phía trước, cả đường đều yên tĩnh.
Một lúc sau, ô tô ngừng lại.
Đã đến bệnh viện.
Hạ Tuân xuống xe, đóng cửa lại.
Ở cửa bệnh viện, Hạ Tuân đã gặp người của Hạ gia.
Đôi mắt của những người của Hạ gia đều ửng đỏ, vẻ mặt mệt mỏi.
Nhị thúc rời xa nhân thế, là một đả kích rất lớn với Hạ gia.
Hạ Tuân nhanh chóng đi tới, đỡ lấy Hạ phi nhân, gọi một tiếng: "Mẫu thân."
Đôi mắt Hạ phu nhân đỏ lên: "Hạ Tuân, nhị thúc của ngươi đã đi rồi."
Đáy mắt Hạ Tuân xuất hiện ý đau khổ tột cùng, mở miệng: "Mẫu thân, ngươi hãy về nhà nghỉ ngơi trước đã."
Phòng tuần bộ còn muốn điều tra nguyên nhân cái chết của nhị thúc, tuy tạm thời không thể hạ táng nhị thúc, nhưng Hạ gia vẫn muốn chuẩn bị hậu sự cho ông.
Đêm nay, đối Hạ gia mà nói, là một đêm vô cùng nặng nề.
Hạ phu nhân gật đầu, giọng nói kèm theo chút mệt mỏi: "Hạ Tuân, ngươi đi nhìn mặt nhị thúc của ngươi lần cuối đi."
Hạ Tuân cầm lấy tay của Hạ phu nhân, rồi hắn bước lên một bước, đi vào trong bệnh viện.
Hạ Tuân không ngừng bước, lại nhanh hơn bình thường.
Nhị thúc bây giờ đang ở nhà xác.
Hắn muốn đi gặp nhị thúc để nói lời tạm biệt với ông.
Đường đi có chút dài, xung quanh đều rất yên tĩnh, càng vào sâu, càng quạnh quẽ.
Cảm giác yên tĩnh này, khiến người ta thấy nặng nề.
Ánh trăng hôm nay rất mờ, bên ngoài cửa sổ là một khoảng đen nhánh.
Trên hành lang có đèn, ánh sáng nhu hòa soi xuống.
Nhưng ánh sáng này rất mờ ảo, con đường phía trước cũng đầy ảm đạm.
Hạ Tuân đi trong tối, dáng vẻ của hắn trầm lặng.
Đi tới nhà xác, Hạ Tuân dừng bước.
Trùng hợp gặp phải bác sĩ ở cửa.
Vị bác sĩ này nhận ra Hạ Tuân: "Hạ thiếu gia, phòng tuần bộ đã gửi người tới để điều tra nguyên nhân cái chết của Hạ nhị gia."
Hạ Tuân không thể trì hoãn ở đây lâu, người của phòng tuần bộ đều lo rằng hiện trường đã bị phá hủy.
Bác sĩ lại thấp giọng nói một câu: "Hạ thiếu gia, nén bi thương."
Hạ Tuân không nhìn bác sĩ, ừ một tiếng, đi vào trong.
Mở cửa ra, Hạ Tuân đi vào bóng tối.
Hắn đưa mắt nhìn.
Ở đó đặt một giường bệnh, nhị thúc đăng nằm trên ấy.
Nỗi đau ở đáy mắt Hạ Tuân càng thêm dày đặc, hắn đi tới.
Nhị thúc im lặng mà nằm.
Gương mặt hắn rất sạch sẽ, đã được người Hạ gia rửa gội gọn gàng.
Nhưng gương mặt ông đen sạm, là dấu hiệu của trúng độc.
Tay Hạ Tuân rũ bên người, hơi hơi nắm chặt.
Nhị thúc là trúng độc mà mất, nhụ thúc ra đi không rõ ràng, trước khi mất cũng phải qua nhiều đau khổ.
Hắn sẽ tìm ra người đã hại nhị thúc, trả lại công bằng cho nhị thúc.
Trong phòng ngày càng yên lặng, không khí có hơi nặng nề.
Hạ Tuân xoay người, rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Tuân bước đi trên lối nhỏ, chậm rãi bước về phía trước.
Lúc này, Hạ Tuân chợt dừng chân.
Ánh đèn mờ ảo hạ xuống, sắc mặt Hạ Tuân càng thêm rõ nét.
Hắn nâng mắt.
Những bi thương kia đã tan đi, đáy mắt hán chứa đầy trầm tĩnh và thong dong.
Hiện tại, hắn là Giang Tuân.
Hạ triệu rời nhân thế, cảm xúc bi thương của Hạ Tuân, Giang Tuân cũng có thể cảm nhận được.
Vừa rồi khi Hạ Tuân đi nhìn Hạ Triệu, Giang Tuân nhận ra một chỗ khác thường.
Hắn quyết định quay lại xác nhận một chút.
Giang Tuân lập tức xoay người, đi về phía nhà xác.
Cửa mở ra, không khí yên tĩnh bị phá vỡ.
Giang Tuân nhấc chân đi đến.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng hạ xuống, kgex rọi xuống mặt đất
Giang Tuân là sát thủ của Ám Các, rất nhiều chuyện, hắn mẫn cảm hơn so với người khác.
Chuyện Hạ Triệu trúng độc, Giang Tuân cảm thấy có chút không thích hợp.
Giang Tuân hơi cúi người, nhìn Hạ Triệu.
Ánh mắt Giang Tuân đặt trên người Hạ Triệu, nhìn thật cẩn thận.
Sắc mặt Hạ Triệu cực kém, thi thể cũng đã cứng lại.
Đôi mày Giang Tuân hơi nhăn lại.
Tình trạng trúng độc của Hạ Triệu rất quen thuộc với hắn.
Hắn cẩn thận nhớ lại, vậy mà nhớ đến một chuyện xảy ra rất lâu về trước.
Muốn xác nhận loại độc này, Giang Tuân cần đến hỏi một người.
Giang Tuân xoay người, rời khỏi phòng bệnh.
Nơi này lại lần nữa trở nên yên lặng.
Giang Tuân ra khỏi bệnh viện, xe của Hạ gia vẫn đậu ở cửa.
Tài xế thấy Giang Tuân, gọi một tiếng: "Hạ thiếu gia."
Ông cho rằng người trước mặt, vẫn là Hạ Tuân.
Giang Tuân rũ xuống mắt, bình tĩnh mà nói một câu: "Ừm."
Giang Tuân lên xe.
Xe ô tô màu đen chìm vào đêm đông tối mù, bóng đêm đè xuống, ô tô chậm rãi biến mất trong màn đêm.
Đêm đông Thượng Hải lạnh như vậy, gió lạnh gào thét táp thẳng đến xương.
Đêm nay không bình yên, như có một đợt sóng ngầm đánh vào Bến Thượng Hải, những bí mật trước kia như đang trồi lên mặt nước.
Giang Tuân nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt tối đen không rõ.
Là màn đêm an tĩnh, vô cùng an tĩnh.
Mà Bến Thượng Hải nhất định sẽ không như vậy..
Danh Sách Chương: