Mục lục
Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết vì sao, trong khoảng thời gian này tâm thần Thẩm Cửu có chút không yên. Có đôi khi Tào An gọi hắn, hắn đều đang thất thần, không thể nghe rõ Tào An đang nói cái gì.

Có khi mí mắt Thẩm Cửu sẽ nháy liên tục, phảng phất muốn nói cho hắn, có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Rốt cuộc là chuyện gì đâu? Thẩm Cửu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không tìm được đáp án.

Tân trạng của Thẩm Cửu cực kỳ áp lực.

Hắn về đến nhà, đi vào phòng, trong phòng đen như mực, không có một tia ánh sáng. Hắn không bật đèn, đi đến mép giường, ngồi xuống.

Trời càng lạnh hơn, không khí trong phòng giống như bị đông cứng.

Ánh mắt của Thẩm Cửu lướt qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Không trung đen kịt, đen như mực.

Chỉ chốc lát sau, mưa rơi ngoài cửa sổ, nước mưa gõ vào cửa sổ, theo bệ cửa sổ chậm rãi trượt xuống.

Thẩm Cửu nghiêng người nằm trên giường, hắn nhắm mắt lại.

Đêm đen thâm trầm, Thẩm Cửu lăn qua lộn lại, ngủ không an ổn.

Trong lúc hoảng hốt, hắn ngủ mơ.

......

Đại Đô Hội.

Máy quay đĩa đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng chậm chạp, Thẩm Cửu lười nhác dựa vào ghế mềm, hắn híp mắt, lẳng lặng nghe.

Trong tay Thẩm Cửu nâng một chén trà nóng, sương mù trắng xóa lượn lờ bay lên, phất qua mặt Thẩm Cửu.

Lúc này, một thuộc hạ gõ cửa đi vào, đi đến bên cạnh Thẩm Cửu, ngữ khí cung kính: "Cửu gia, có người đưa cho ngài một chiếc ô và một vé xem kịch."

Thẩm Cửu vẫn nhắm hai mắt: "Ngươi để đồ vật ở đấy đi."

Sau đó, Thẩm Cửu thuận miệng hỏi: "Ai đưa?"

Thẩm Cửu nghĩ, trời lạnh như vậy, hắn không muốn ra cửa.

Thủ hạ: "Là một vị cô nương tên là A Cửu đưa."

Giây tiếp theo, chén trà trong tay Thẩm Cửu rơi xuống đất, cái ly lăn vài vòng trên thảm, sau đó dừng lại.

Thẩm Cửu lập tức ngồi dậy, đi đến trước mặt thuộc hạ, thần sắc cực kỳ vội vàng: "Vị cô nương kia đang ở đâu?"

Thuộc hạ không biết vì sao Thẩm Cửu phản ứng như thế, hắn nói: "A Cửu cô nương đã rời đi."

Thẩm Cửu ý bảo thuộc hạ đi xuống, hắn cẩn thận cầm ô và vé xem kịch, ngồi xuống nệm giường.

Thẩm Cửu đặt vé xem phim lên bàn, sau đó, ánh mắt hắn dừng trên chiếc ô.

Chiếc ô này có màu sắc tố nhã, là màu lam nhạt. Ánh mắt Thẩm Cửu lại chuyển qua tay cầm ô, nơi đó khắc một chữ.

Cửu.

Giống y như khi mới gặp.

Thẩm Cửu ngồi ở kia, hắn chợt cười.

A Cửu, nàng rốt cuộc đã trở lại.

Thẩm Cửu cầm vé xem kịch, thấy thời gian chiếu kịch là 7 giờ tối mai.

Hắn nhìn một lần lại một lần, nhớ kỹ thời gian kịch bắt đầu. A Cửu hẹn hắn đi xem hài kịch, hắn tuyệt đối không thể đến trễ.

Chạng vạng hôm sau, Thẩm Cửu cầm lấy áo khoác, đi ra cửa phòng, chuẩn bị đi Nhà hát lớn Quang Minh.

Thẩm Cửu ngồi trong xe, bắt đầu trầm tư.

Lâu rồi không gặp, không biết A Cửu còn nhận ra hắn không?

Thời tiết thật lạnh, A Cửu mặc ấm không?

Đợi lát nữa nhìn thấy A Cửu, hắn phải nói câu gì đầu tiên đây?

......

Đường đường Cửu gia của Thanh Hội, ai cũng phải kính hắn ba phần. Nhưng trước khi gặp nữ hài tử âu yếm, tâm trạng của hắn lại thấp thỏm bất an.

Thẩm Cửu cười, bởi vì nàng là A Cửu.

Ô tô dừng trước cửa Nhà hát lớn Quang Minh, Thẩm Cửu xuống xe, một cơn gió thổi qua, mang đến từng trận lạnh lẽo.

Buổi tối mùa đông, nhiệt độ không khí càng thấp, khẽ hô hấp, hơi thở cũng có thể hóa thành sương mù.

Không khí lạnh như thế này, nhưng Thẩm Cửu lại không cảm thấy như vậy. Nghĩ đến A Cửu đang chờ hắn ở nhà hát, trái tim Thẩm Cửu liền bay đến chỗ đó.

Hắn gấp gáp muốn gặp A Cửu.

Thẩm Cửu chậm rãi đi vào nhà hát, quanh nhà hát có không ít người, có người bán hàng rong, có người đến xem hài kịch. Thời tiết rét lạnh, cũng không thể làm vơi nhiệt tình của mọi người.

Trong không khí phiêu tán mùi thơm của đồ ăn, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của mọi người, mắt Thẩm Cửu vẫn nhìn thẳng, hắn lập tức đi lên phía trước.

Thẩm Cửu đi qua một đoạn đường yên tĩnh, rẽ một cái, sau đó, hắn dừng bước trước một cánh cửa.

Bên kia cánh cửa có cô nương mà hắn âu yếm.

Thẩm Cửu hít sâu một hơi, nâng tay, đẩy cửa ra.

Thẩm Cửu đi vào, hắn giương mắt nhìn, ánh mắt lướt qua những người khác, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu nữ có thân hình đơn bạc kia.

Mái tóc đen nhánh của thiếu nữ nhu thuận khoác trên vai, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng.

Thẩm Cửu biết, nàng chính là A Cửu.

Thẩm Cửu đi dọc theo bậc thang, đi xuống từng bậc một.

Rõ ràng tâm trạng vội vàng như vậy, nhưng bước chân của Thẩm Cửu lại chậm lại. Đối mặt A Cửu, hắn luôn thật cẩn thận như vậy.

Rốt cuộc, Thẩm Cửu dừng bước, hắn đi đến bên thiếu nữ, chậm rãi ngồi xuống.

Thẩm Cửu nhìn thiếu nữ, nhẹ giọng gọi: "A Cửu."

Thiếu nữ xoay người, ngũ quan của nàng tinh xảo, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, tái nhợt đến trong suốt. Nàng nhợt nhạt cười: "Thẩm công tử."

Đáy mắt Thẩm Cửu hiện lên ý cười rất nhẹ, hắn quả nhiên không nhận sai.

Ngay sau đó, Thẩm Cửu hơi nhíu mi, hắn đánh giá A Cửu một cách tinh tế. Cằm A Cửu nhòn nhọn, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thật đơn bạc, gầy yếu.

Một đôi mắt phượng của Thẩm Cửu hơi híp lại: "Nàng gầy."

Thẩm Cửu biết gia đình A Cửu không đơn giản, hắn vẫn luôn cho rằng, mấy năm nay, A Cửu được bảo vệ rất tốt.

Nhưng hiện tại xem ra, có chút không giống với tưởng tượng của hắn.

A Cửu hơi mỉm cười: "Thẩm công tử, ngươi càng đẹp mắt."

A Cửu cảm thấy, trong những người nàng gặp, Thẩm Cửu được xếp vào những người xinh đẹp nhất.

Thấy A Cửu gầy như vậy, trái tim Thẩm Cửu treo trên cao. Nhưng nghe thấy A Cửu nói, thần kinh căng chặt của hắn lại thả lỏng vài phần.

A Cửu thật sự cực kỳ đáng yêu.

Đuôi lông mày của Thẩm Cửu mang theo ý cười, hỏi: "A Cửu, năm đó vì sao nàng rời đi Thượng Hải?"

Năm đó, Thẩm Cửu vẫn luôn tìm A Cửu, nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng A Cửu. Thẩm Cửu thông qua tất cả con đường đi tìm, nhưng A Cửu giống như biến mất, không lưu lại chút tin tức gì.

A Cửu rũ mắt: "Bởi vì ngoài ý muốn, ta đi chỗ khác."

Tay nàng hơi nắm chặt, nhưng trên mặt lại không để lộ nửa phần.

Sau đó, Thẩm Cửu hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất: "Mấy năm nay, nàng sống có tốt không?"

A Cửu tốt đẹp như vậy, Thẩm Cửu hy vọng nàng sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời.

Đáy mắt A Cửu hiện lên một tia đau đớn không dễ phát hiện, tuy rất nhanh liền tiêu tán, nhưng vẫn bị Thẩm Cửu phát hiện.

Trong lòng Thẩm Cửu lo lắng, hắn muốn mở miệng hỏi, nhưng lại sợ khiến A Cửu đau lòng, liền không nói gì.

Lúc này, Thẩm Cửu hơi rũ đầu, ánh mắt hắn đảo qua cổ tay của A Cửu, trên cổ tay tuyết trắng có vết sẹo nhỏ hơi mờ.

Trên da thịt trắng nõn phá lệ bắt mắt.

Thẩm Cửu đau lòng, mấy năm nay, không biết A Cửu đã trải qua cái gì?

A Cửu nhận thấy ánh mắt của Thẩm Cửu, nàng kéo ống tay áo xuống, che đi những vết sẹo đó.

A Cửu ngẩng đầu nhìn Thẩm Cửu, nhẹ giọng nói: "Mọi việc đều đã qua, bây giờ ta sống rất tốt."

Nàng không muốn khiến Thẩm Cửu lo lắng, thay đổi đề tài, cười hỏi: "Thẩm công tử, ngươi đâu? Ngươi sống thế nào?"

A Cửu không nói nàng đã trải qua cái gì, Thẩm Cửu đương nhiên sẽ không hỏi nữa.

Thẩm Cửu rất muốn nói, hắn sống thật không tốt. Cho dù hắn trở thành Cửu gia ai cũng kính sợ, nhưng không tìm thấy nàng, trong lòng hắn dường như thiếu mất một góc.

Nhưng Thẩm Cửu chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào A Cửu.

Thẩm Cửu mở miệng: "Năm đó ta nghe lời nàng, đến Khách sạn Hòa Bình, tìm thấy Lục Hoài......"

A Cửu nghe thấy tên Lục Hoài, nhẹ nhàng nhướng mi: "Sau đó đâu?"

Thẩm Cửu thấy A Cửu cảm thấy hứng thú, tiếp tục nói: "Sau đó, ta trở thành đầu lĩnh của Thanh Hội, không còn ai có thể khi dễ ta......"

"A Cửu, nếu ai khi dễ nàng, nói cho ta, ta giúp nàng đánh hắn."

......

Xung quanh là tiếng người ồn ào náo động, nhưng Thẩm Cửu nhìn A Cửu, trong lòng chợt yên tĩnh.

Thẩm Cửu cảm thấy, hắn chưa bao giờ vui vẻ giống như hôm nay.

Cô nương âu yếm ngồi bên cạnh, nàng nghiêm túc nghe hắn nói chuyện, ý cười bên môi Thẩm Cửu càng rõ ràng.

Thẩm Cửu tinh tế nói, A Cửu chăm chú lắng nghe, trên mặt nàng trước sau mang theo ý cười nhợt nhạt, thi thoảng sẽ hỏi vài câu.

Một lát sau, Thẩm Cửu hỏi: "A Cửu, bây giờ nàng đang ở đâu? Ta có thể đi tìm nàng không?"

Thật vất vả mới tìm được A Cửu, Thẩm Cửu không muốn lại bỏ lỡ.

A Cửu đang định mở miệng, lúc này, một trận gió thổi đến, giấu đi tiếng nói mỏng manh.

Thẩm Cửu không nghe được A Cửu trả lời, hắn thấy nôn nóng, đang định hỏi lại, đột nhiên, tất cả trước mắt đều biến mất.

Bao gồm A Cửu.

Thẩm Cửu bỗng bừng tỉnh, hắn ngồi dậy, mày nhăn lại, trán đổ mồ hôi tinh mịn.

Thì ra là mơ.

Hắn vẫn không tìm được A Cửu.

Đáy mắt Thẩm Cửu nhiễm vài phần đau đớn, hắn gọi nhỏ.

A Cửu.

Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng nói của Thẩm Cửu vang lên trong căn phòng trống vắng, nhỏ đến không thể nghe rõ.

Đã qua lâu như vậy, có một số việc đã sớm nên quên, nhưng gương mặt của A Cửu lại khắc sâu trong đầu Thẩm Cửu.

Hắn nhớ rõ gương mặt trắng nõn của nàng, nhớ rõ mái tóc đen nhánh của nàng, nhớ rõ nụ cười nhợt nhạt của nàng.

Những ký ức ẩn sâu dưới đáy lòng, Thẩm Cửu chưa từng quên.

Mỗi lần nhớ đến chúng, ký ức lại càng rõ ràng hơn.

Thẩm Cửu nghĩ, đời này hắn cũng không thể quên A Cửu.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm thâm trầm, bên tai là tiếng mưa rơi tí tách, mọi thứ càng khiến xung quanh yên tĩnh hơn.

Thẩm Cửu cau mày, vì sao hắn sẽ mơ như vậy? Trong mơ, sắc mặt của A Cửu tái nhợt, thân hình gầy yếu, trên tay còn có vết sẹo mờ.

Tất cả trong mơ đều chân thật như vậy, chẳng lẽ A Cửu sống không tốt sao?

Thẩm Cửu mở to mắt, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, trời đã sáng.

Thẩm Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, không trung hơi trắng, ánh nắng nhẹ lọt vào trong phòng.

Thẩm Cửu lại nhỏ giọng nói một câu.

A Cửu, nàng rốt cuộc đang ở đâu?

......

Ở Diệp Công Quán, Diệp Sở đã biết Lục Hoài trở lại Thượng Hải.

Thuộc hạ của Lục Hoài thuận tiện mang đến một tin tức khác.

Ngày kia, Đại tiểu thư của Công ty thương mại phương Tây Bảo Thuận sẽ tổ chức yến hội, Diệp Sở nhất định sẽ nhận được thiệp mời. Nếu nàng không muốn đi, cũng đừng từ chối.

Bởi vì Tam thiếu muốn gặp nàng ở yến hội kia.

Diệp Sở không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Nếu Lục Hoài đã đưa ra yêu cầu gặp nàng, chắc hẳn hắn có chuyện gì đó muốn nói cho nàng.

Thông tin của Lục Hoài quả thật không sai. Hôm sau, Diệp Sở nhận được thiệp mời của Đại tiểu thư của Công ty thương mại phương Tây Bảo Thuận, thứ sáu, nàng ấy sẽ tổ chức yến hội ở Nhà hàng Tân Thành.

Diệp Sở đương nhiên nhận lời mời này.

Tối thứ sáu, Diệp Sở không muốn quá nổi bật, nàng mặc một bộ váy đơn giản, lại mặc thêm áo khoác dày, liền đi đến yến hội của bảo Đại tiểu thư của Công ty thương mại phương Tây Bảo Thuận.

Lý thúc đưa Diệp Sở đến Nhà hàng Tân Thành, sau khi hẹn thời gian đón nàng, liền rời đi.

Trong yến hội, Diệp Sở gặp Nghiêm Mạn Mạn và Doãn Thời Ngôn. Thời gian xin nghỉ học đã kết thúc, mấy ngày trước Diệp Sở đã đến trường đi học.

Nghiêm Mạn Mạn chu môi: "Bệnh mới hết mấy ngày liền tham gia tụ hội, thật sự không nhìn ra, cậu lại mê chơi như thế."

Bộ âu phục màu đỏ nhạt của Nghiêm Mạn Mạn trông rất đẹp, nàng ấy xoa eo, nghiêm trang giáo dục Diệp Sở.

Mặc dù ngữ khí của nàng không dễ nghe, nhưng trong lời nói lại ẩn dấu sự quan tâm.

Doãn Thời Ngôn quan tâm nói: "Gần đây cơ thể cậu không tốt, về nhà nghỉ ngơi nhiều, mới có thể khỏi bệnh nhanh hơn."

Lý do Diệp Sở xin nghỉ học mà Diệp gia đưa ra là vì bị bệnh, cho nên các nàng đều cho rằng nàng bị bệnh thật.

Diệp Sở cười, không hề phản bác các nàng: "Người trong nhà có việc không thể đến, tở chỉ ra lộ mặt, sẽ trở về sớm thôi."

Lúc này hai nữ hài tử mới yên lòng, hiện tại bụng đã đói lả, nói vài câu với Diệp Sở xong, lại chạy đến nơi khác chơi.

Diệp Sở rảnh rỗi, nàng nhìn xung quanh, nhận thấy trong yến hội này có rất nhiều người.

Có người giơ chén rượu nói chuyện phiếm, có người ăn điểm tâm, còn có người đi giao tiếp khắp nơi, thật sự rất quen thuộc...... Chẳng qua, Diệp Sở đang đợi một người.

Diệp Sở cầm một ly nước trái cây, vừa uống vừa chờ, yên lặng nhìn cửa.

Rõ ràng là Lục Hoài muốn gặp nàng, nhưng đến bây giờ hắn còn chưa xuất hiện, cũng không biết khi nào sẽ đến.

Diệp Sở kiên nhẫn chờ, đợi đến khi nàng sắp uống xong ly nước trái cây kia, mới nhìn thấy Lục Hoài chậm rãi đi đến.

Hắn đến một mình.

Diệp Sở biết tính của Lục Hoài, hắn không thích khiến người khác chú ý, cho nên đến khi mọi người đều có hoạt động riêng, không chú ý cửa, hắn mới đến nơi này.

Lục Hoài vừa đi đến, liền nhìn quanh một vòng, tìm kiếm bóng dáng Diệp Sở, tầm mắt của hắn dừng trên người nàng.

Diệp Sở vẫn luôn chú ý Lục Hoài, mắt họ nhìn nhau, khóe miệng hắn nổi lên một nụ cười khó phát hiện.

Lục Hoài yên lặng nhìn Diệp Sở, ánh mắt không rời.

Phảng phất đang nói hai chữ.

Đến đây.

Diệp Sở biết Lục Hoài muốn nói chuyện với nàng, nên cũng không dừng lại lâu. Nàng buông ly, đi đến chỗ hắn.

Diệp Sở đi đến trước mặt Lục Hoài, nhìn hắn một cái, nói: "Tam thiếu."

Lục Hoài gật đầu, hắn không nói gì, xoay người sang chỗ khác, đi đến một góc yên lặng trên hành lang. Diệp Sở không cần suy nghĩ liền đi theo.

Mọi người trong yến hội đều bận việc của mình, sẽ không có ai chú ý đến nơi này.

Hai người xuyên qua hành lang, ánh đèn loáng thoáng, không thể nhìn rõ. Đến cuối hành lang, bên kia có cửa sổ, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, Lục Hoài dựa vào tường, nhìn Diệp Sở, ánh trăng chiếu sáng mặt nàng, khiến gương mặt nàng càng trắng nõn, mặt mày minh diễm, khí chất lại thanh lãnh.

Hắn đứng ở đó, tỉ mỉ nhìn nàng một lần.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt kể từ khi Lục Hoài trở lại Thượng Hải.

Lục Hoài không nói gì, Diệp Sở chỉ có thể chủ động mở miệng.

Diệp Sở hỏi: "Tam thiếu tìm ta có việc?"

Lục Hoài không chút chần chờ: "Ân."

Lục Hoài đáp lại, lại không nói rõ là việc gì.

Diệp Sở chỉ có thể lặp lại lời của thuộc hạ của hắn: "Thuộc hạ của ngài nói, ngài muốn gặp ta."

Nàng không biết vì sao Lục Hoài không nói lời nào, là hắn muốn nàng đến đây, nhưng lại thành chính nàng mở miệng nói với hắn.

Nghe đến đó, Lục Hoài chợt mỉm cười.

Hắn lấy một thứ từ trong túi tiền, ngay sau đó, hai ngón tay thon dài đã kẹp một chiếc chìa khóa.

Lục Hoài đưa chìa khóa cho Diệp Sở, nàng không nghĩ nhiều, nhận lấy theo bản năng.

Diệp Sở khó hiểu: "Vì sao đưa một chiếc chìa khóa cho ta?"

Lục Hoài mở miệng gọi nàng: "Diệp Sở."

Diệp Sở hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Hoài hơi cúi người, nhìn vào mắt Diệp Sở. Tuy hai người dựa gần, nhưng trên người hắn lại không có cảm giác áp bách.

Diệp Sở ngẩn ra, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên ngắn lại. Hơi thở của hắn gần sát lại, trái tim của nàng dường như cũng đập nhanh hơn.

Diệp Sở lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn Lục Hoài, suy nghĩ hỗn loạn dần dần rõ ràng, nàng kiên nhẫn chờ hắn nói.

Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Ta có chút đồ vật để trong xe, nàng có thể lấy giúp ta không?"

Diệp Sở nhìn Lục Hoài, rõ ràng hắn mới đi vào từ bên ngoài, tại sao hiện tại lại nhờ nàng đi lấy đồ giúp hắn.

Nhưng nàng biết, Lục Hoài nói như vậy, nhất định có lý do của hắn.

Diệp Sở chỉ hỏi vấn đề mấu chốt: "Thứ gì?"

Khóe miệng Lục Hoài hơi cong: "Trong xe có một cái hộp, đồ vật liền đặt trong hộp. Sau khi nàng nhìn thấy sẽ hiểu rõ."

Trí nhớ của Lục Hoài tốt như vậy, sao có thể quên đồ. Hơn nữa, đồ quan trọng đã sớm gửi xong, sao lại đưa đến nơi này.

Đây chỉ là một ván cờ hắn bố trí cho Diệp Sở thôi.

Chiếc hộp kia có chút bí mật, cần Diệp Sở tự mình tìm hiểu, hắn đương nhiên sẽ không để người khác đi làm.

Diệp Sở suy nghĩ, rồi mới nói: "Được."

Mắt thấy Diệp Sở sắp xoay người rời đi, Lục Hoài lại gọi nàng: "Khoan đã."

Diệp Sở dừng bước, nhìn Lục Hoài. Chỉ thấy trong tay hắn cầm một chiếc chìa khóa nhỏ khác, không biết hắn lại muốn làm gì.

Tay Lục Hoài nhẹ nhàng hạ xuống, đặt chiếc chìa khóa nhỏ kia vào lòng bàn tay Diệp Sở.

Tay Diệp Sở ấm áp, nàng đã nhận ra tay hắn khá lạnh, có lẽ bởi vì mới đi vào từ bên ngoài.

Diệp Sở giương mắt nhìn Lục Hoài. Sắc mặt hắn như thường, không thể biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Lục Hoài nói: "Hộp khóa, phải mở bằng chìa khóa này."

Vì bảo mật, Lục Hoài đương nhiên để lại một tay.

Diệp Sở: "Ừ, ta sẽ trở lại nhanh thôi."

Lục Hoài tìm nàng còn có việc khác, nếu muốn đi lấy đồ vật, liền ít đi một ít thời gian, Diệp Sở quyết định nhanh chóng trở về.

Ngữ khí của Lục Hoài nhàn nhạt: "Không vội, chậm rãi thôi."

Thần sắc của hắn nhẹ nhàng, tiếng nói trầm thấp cũng bình thản, nghe cũng không sốt ruột.

Diệp Sở khép bàn tay, nắm chặt chiếc chìa khóa, sau đó xoay người rời đi. Nàng xuyên qua hành lang, đi vào yến hội ồn ào náo động.

Lục Hoài trầm mặc nhìn bóng dáng Diệp Sở, ánh mắt không rõ, khóe miệng hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường.

Kẻ lừa đảo, mắc câu.

......

Diệp Sở đến đại sảnh yến hội, chuyên chú đi đến cửa.

Lúc nàng đi ra Nhà hàng Tân Thành, gió lạnh thổi đến.

Diệp Sở nhìn lướt qua, phát hiện xe của Lục Hoài dừng ở giao lộ đối diện.

Nàng không biết Lục Hoài muốn làm cái gì, nhưng nàng biết, chỉ cần tìm thấy chiếc hộp trong xe hắn, là có thể phát hiện chân tướng.

Diệp Sở lập tức đi đến chỗ đỗ xe của Lục Hoài. Ban đêm đen như mực, ô tô màu đen đỗ ở đó, bị đèn đường chiếu sáng trưng.

Diệp Sở lấy chìa khóa ra, mở cửa xe.

Diệp Sở ngồi vào trong xe, nàng suy tư một giây, lập tức đóng cửa xe lại.

Chỗ để chiếc hộp rất dễ thấy, nàng tùy tiện nhìn qua liền phát hiện, giống như hắn cố ý để ở đó, để nàng có thể nhanh chóng nhìn thấy.

Diệp Sở cầm lấy hộp gỗ, bên ngoài hộp gỗ nhìn qua cực kỳ bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Diệp Sở nhét chiếc chìa khóa nhỏ vào khóa, vặn nhẹ. Một tiếng tháp, nắp hộp mở ra, đồ trong hộp hiện ra trước mắt.

Nàng ngây ngẩn cả người.

Rõ ràng Lục Hoài nhờ Diệp Sở lấy giúp hắn một thứ, nhưng trong chiếc hộp kia không có "đồ vật" gì như lời Lục Hoài nói.

Bên trong chỉ có một tờ giấy trắng và một cây bút máy, nhưng trên tờ giấy cũng không trống không, trên đó viết một chuỗi mật mã Morse*.

* có chương Khanh bị nhầm mật mã. Khanh sẽ tìm và sửa lại nhé~~

Diệp Sở hơi suy tư, cảm thấy sở dĩ Lục Hoài để lại một cây bút cho nàng, hẳn là muốn nàng đáp lại bên dưới.

Diệp Sở nháy mắt biết được dụng ý của Lục Hoài, hắn đã sớm đoán được, hiện tại đơn giản là muốn nàng chủ động bại lộ thân phận này.

Ân, dù sao nàng cũng chuẩn bị tìm cơ hội nói cho hắn.

Nàng cười nhẹ, vậy nhìn xem Lục Hoài hỏi cái gì nào.

Diệp Sở lấy tờ giấy ra, nhìn xem.

Đọc hiểu nghĩa của chuỗi mật mã, Diệp Sở ngẩn ra.

Bởi vì nghĩa của một chuỗi mật mã Morse kia là.

Kẻ lừa đảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK