Đặc biệt là khi giương mặt A Cửu xuất hiện rõ ràng trước mặt hắn.
Không hề giống với trong trí nhớ.
Nhưng mà, nàng chính là A Cửu, là cơn mưa trong sáng ôn nhu năm ấy ở Bến Thượng Hải.
Là bóng dáng Thẩm Cửu vẫn đặt ở nơi đáy lòng nhiều năm.
Thẩm Cửu có rất nhiều điều muốn hỏi A Cửu. Qua ngần ấy năm, nàng có khỏe không.
Tay hắn khẽ run, như thể những cảm xúc hắn đè nén trong lòng suốt bao năm lần đầu tiên có cơ hội phát tiết.
Hắn chưa bao giờ nói cho bất cứ kẻ nào về chuyện của A Cửu.
Vậy mà nàng đang ở đây, chân thật như vậy. Ở trong mắt Thẩm Cửu, rồi lại như một giấc mơ xa xăm không thể với tới.
Thẩm Cửu đã từng vô số lần cảnh gặp mặt. Nhưng hôm nay, khi hắn thật sự đứng trước mặt A Cửu, những lời muốn nói lại bị nghẹn ở trong lòng.
Hắn thậm chí còn muốn vươn tay chạm vào gương mặt của A Cửu.
Nhìn xem rốt cuộc nàng đã thay đổi nhiều thế nào.
Nhưng tay Thẩm Cửu vẫn rũ bên người, hắn nắm chặt tay, cố nén sự xúc động của mình.
Những đốt ngón tay trắng trắng bệch ra cùng với những đầu ngón tay đỏ hồng đã nói lên sự khắc chế của hắn.
Từ trong mắt A Cửu, Thẩm Cửu nhìn được, hiện tại nàng không quen hắn.
Mấy năm nay, Thẩm Cửu đã nghĩ đến rất nhiều lý do, vì sao nhiều năm như vậy, hắn không thể tìm thấy A Cửu ở Thượng Hải.
Hắn nghĩ tới việc A Cửu sinh bệnh, bị tai nạn, lại chưa từng nghĩ đến..
A Cửu không thể nói.
Thẩm Cửu cố gắng tìm lại sự bình tĩnh, muốn phân tích tình hình trước mắt.
A Cửu sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở phủ Đốc Quân, quan hệ của nàng cùng Lục Hoài cùng rất thân thiết, ở chung với Diệp Sở rất hòa hợp.
Như vậy chỉ còn lại một lý do duy nhất, A Cửu chính là muội muội của Lục Hoài, người mà hắn đã từng nhắc qua với mình.
Lục Hoài nhìn dáng vẻ của Thẩm Cửu trong lòng đã có chút ý nghĩ.
Thẩm Cửu chưa từng có thất thố* qua. Đây là lần đầu tiên Lục Hoài thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Thẩm Cửu.
*thất thố: Đánh mất phong độ, làm ra điều bất nhã.
Lục Hoài biết trong lòng Thẩm Cửu có một người không thể quên, hắn không nghĩ tới người kia.
Lại là A Cửu.
Lục Hoài suy nghĩ thêm một chút, liền nhớ tới một chuyện.
Hắn nhớ rất rõ, năm đó, Thẩm Cửu vì né tránh Kiều Lục đuổi giết, chạy tới khách sạn Hòa Bình, là hắn bảo vệ Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu tới khách sạn Hòa Bình xin giúp đỡ, không lâu sau, A Cửu liền gặp chuyện
Xem ra, trước khi Thẩm Cửu đến Thanh Hội, đã quen biết A Cửu.
Phản ứng của A Cửu khi thấy Thẩm Cửu cũng không nằm trong dự đoán của Lục Hoài. A Cửu không muốn gặp người lạ, nhưng kỳ quái là, nàng không hề có chú mâu thuẫn nào khi gặp Thẩm Cửu.
A Cửu nhìn hắn làm một chuỗi thủ ngữ.
Đôi mắt của Lục Hoài mở lớn hơn chút, hắn nhìn Thẩm Cửu, tường thuật lại.
"Nàng nói, nàng hình như đã gặp ngươi ở đâu đó rồi."
Lục Hoài cũng không muốn ở trước mặt A Cửu nhắc đến tai nạn ngoài ý muốn kia, chỉ giải thích đơn giản với Thẩm Cửu
"Nàng có rất nhiều chuyện không nhớ rõ."
A Cửu nghe Lục Hoài nói, nàng nhìn Thẩm Cửu cười xin lỗi.
Thẩm Cửu nói không nên lời, chỉ gật đầu.
Lục Hoài đã từng nhắc qua với Thẩm Cửu, phủ Đốc Quân từng gặp một trận hỏa hoạn lớn, thiếu chút nữa là muội muội của hắn đã bỏ mạng.
Vì chữa bệnh, Lục Hoài đưa muội muội rời Thượng Hải. Mấy năm nay, nàng vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng.
Theo như hắn biết, mấy ngày trước muội muội của Lục Hoài mới về Thượng Hải.
Nhưng mà khi đó, Lục Hoài không nói gì thêm, Thẩm Cửu cũng không hỏi nhiều. Hắn cho rằng đây là chuyện riêng của Lục Hoài, hắn không tiện hỏi nhiều.
Hắn suýt nữa đã bỏ lỡ cơ hội gặp lại A Cửu một lần nữa.
Nếu là A Cửu là muội muội của Lục Hoài, như vậy thì vụ hỏa hoạn nhiều năm trước, chuyện rời Thượng Hải cùng với tất cả các trị liệu, A Cửu đã phải tự mình trải qua toàn bộ.
Trái tim Thẩm Cửu bỗng nhiên thắt lại.
Mấy năm nay, nàng đã sống như thế nào?
Mắt Thẩm Cửu đỏ lên, mũi có chút chua xót, chút nữa đã rơi lệ. Hắn cố kiềm chế cảm xúc, không muốn để A Cửu nhìn thấy.
Hiện tại, quan hệ của hắn với A Cửu, chỉ là người xa lạ.
Nếu hắn tùy tiện dò hỏi, nhất định sẽ dọa đến A Cửu.
Vừa nãy, lúc Thẩm Cửu nhìn A Cửu, A Cửu cũng đang đánh giá Thẩm Cửu.
Nàng không thích gặp người lạ, nhưng Thẩm Cửu lại cho nàng cảm giác rất quen thuộc, vì thế nàng không hề cảm thấy bài xích hắn khi ở chung.
A Cửu cảm thấy đã gặp qua Thẩm Cửu ở đâu rồi, nhưng nàng cố gắng thế nào cũng không nhớ nỗi.
Dường như trong trí nhớ của nàng có một phần nào đó bị mất đi, mà Thẩm Cửu lại ở nơi đó.
A Cửu biết rõ, nàng quên rất nhiều chuyện.
Tuy nhiên, nàng lại rất muốn biết, nàng có thật sự quen biết hắn trong quá khứ hay không.
Thẩm Cửu.
A Cửu yên lặng đem cái tên này ghi vào lòng.
Lục Hoài có việc muốn hỏi Thẩm Cửu, vì thế để Diệp Sở đưa A Cửu trở về phòng trước.
Lục Hoài cúi đầu nói với Diệp Sở một câu: "A Cửu mệt rồi, ngươi đưa nàng trở về trước đi."
Diệp Sở tất nhiên cũng nhìn ra sự khác thường của Thẩm Cửu, biết ý của Lục Hoài.
Diệp Sở gật đầu, đi qua bên người A Cửu.
A Cửu nghe Lục Hoài nói, ngoan ngoãn đứng lên. Nàng ở phòng khách ngồi cũng lâu rồi, thân thể quả thật có chút không khoẻ.
A Cửu hướng Lục Hoài vẫy vẫy tay, nói tạm biệt với hắn.
Lúc này, Thẩm Cửu đã khôi phục bình tĩnh. Hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy động tác của A Cửu.
Một lần nữa gặp lại A Cửu, suy nghĩ của hắn trở nên thật hoảng loạn, tâm tình rất phức tạp, nên hắn cũng không chú ý đến vết sẹo trên tay của A Cửu.
Theo động tác của A Cửu, cổ tay áo của nàng hơi trượt xuống, vài vết sẹo nhạt màu trên cổ tay hiện ra.
A Cửu ở trong viện điều dưỡng mấy năm, rất ít khi ra ngoài, cánh tay của nàng trắng đến trong suốt.
Cho dù vết sẹo rất mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ.
Xem ra, đó là do trận lửa khi tạo thành.
Sự đau đớn hiện lên trong mắt Thẩm Cửu, tầm mắt hắn luôn đặt trên người A Cửu, một chút cũng không rời đi.
Sau khi cùng Lục Hoài tạm biệt, A Cửu chuẩn bị quay về phòng.
Nàng bước qua bên người Thẩm Cửu, hướng hắn gật đầu, lại cười thêm một lần nữa.
Tâm tình Thẩm Cửu rất phức tạp, hắn miễn cưỡng nở ra một nụ cười, nhìn rất cứng nhắc.
Tuy nhiên, Thẩm Cửu vẫn nhịn không được xoay người nhìn, nhìn bóng dáng A Cửu.
A Cửu nhanh chóng bước lên cầu thang, bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Cửu, trên mặt nàng mang theo một tia khó hiểu
Sau đó, A Cửu theo Diệp Sở rời đi, không quay đầu lại.
Chờ khi A Cửu đi rồi, Thẩm Cửu lập tức hỏi Lục Hoài: "A Cửu, nàng làm sao vậy?"
Lục Hoài ngẩn ra vài giây, hắn chưa bao giờ nói tên A Cửu cho Thẩm Cửu biết, vậy mà Thẩm Cửu lại biết.
Tuy nhiên, chuyện này ở trong dự kiến của Lục Hoài.
Lục Hoài: "Lúc trước ta đã từng nói với ngươi rồi, phủ Đốc Quân đã từng bị cháy lớn, A Cửu đã bị thương trong lúc đó."
Thẩm Cửu truy vấn: "Vậy.. mặt của A Cửu.."
Thẩm Cửu chợt dừng, rất kiềm chế.
Thẩm Cửu chưa nói hết, nhưng Lục Hoài hiểu ý hắn.
"Mặt của nàng bị thương, chúng ta đưa A Cửu ra nước ngoài điều trị."
Lục Hoài dừng một chút, tiếp tục nói: "Dây thanh quản của nàng không bị tổn thương, nhưng A Cửu không thể nói chuyện, là bởi vì lý do tâm lý."
Trong nháy mắt, Thẩm Cửu mất hết sức lực, ngã ngồi xuống ghế.
Thẩm Cửu chậm rãi nói: "Lúc trước ta từng nói cho ngươi, trong lòng ta có một người."
Giọng nói của hắn không nặng, chân tướng kia chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
"Người kia là A Cửu."
Thẩm Cửu bắt đầu nhớ lại những chuyện trong quá khứ, chuyện cũ cứ như sóng đánh lần lượt mà tới.
"A Cửu tâm địa lương thiện, trong lúc ta nghèo túng nhất, nàng chủ động đưa tay ra giúp đỡ ta."
"Là A Cửu nói cho ta đi đến khách sạn Hòa Bình tìm ngươi. Khi đó, ta cũng không biết A Cửu là muội muội của ngươi."
"Nhưng đến sau này, khi ta đến tìm nàng, nàng đã biến mất."
"..."
Giống hệt với suy đoán của Lục Hoài, đúng thật là trước khi Thẩm Cửu bước vào Thanh Hội, có biết A Cửu.
Lục Hoài im lặng một hồi, mới nói: "A Cửu cũng xảy ra chuyện vào lúc đó, bọn ta nhanh chóng đưa nang ra nước ngoài trị liệu."
Lục Hoài: "A Cửu quên đi rất nhiều chuyện, nàng có thể cũng không nhớ rõ ngươi."
Thẩm Cửu gật đầu, hắn biết tình huống của A Cửu. Bây giờ hắn cũng không muốn quấy rầy nàng.
Nếu A Cửu có thể nhớ lại hắn, tất nhiên sẽ rất tốt.
Bất quá, nếu A Cửu viễn viễn không thể nhớ lại hắn, Thẩm Cửu cũng muốn có thể quen biết nàng thêm một lần nữa.
Thẩm Cửu do dự một lát, mới hỏi Lục Hoài. Giọng nói đầy ý cẩn thận.
"Ta có thể thỉnh thoảng tới đây để thăm A Cửu không?"
Hiện tại sức khỏe của A Cửu không tốt, nàng sẽ luôn ở trong phủ Đốc Quân.
Thẩm Cửu muốn đến thăm A Cửu, cần phải có sự đồng ý của Lục Hoài.
Lục Hoài im lặng hồi lâu, Thẩm Cửu còn đang nghĩ Lục Hoài sẽ từ chối
Lại không nghĩ tới, Lục Hoài gật đầu, đáp ứng yêu cầu Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu im lặng rời đi, cái gì cũng không nói.
Thẩm Cửu đi rồi, Lục Hoài còn ngồi ở phòng khách.
Một lát sau, Lục Hoài mới thấp giọng nói một câu: "A Cửu, Thẩm Cửu."
Hai cái tên thật sự giống nhau.
Lục Hoài có lẽ đã hiểu, vì sao năm đó Thẩm Cửu lại muốn chọn cho mình một cái tên khác.
* * *
Bầu trời đổ mưa tuyết, không khí lạnh thấu xương, nhiệt độ xuống thấp.
Sau khi cải trang, Diệp Sở và Lục Hoài đi tới ga xe lửa.
Lúc trước, Diệp Sở nói với Tô Lan mình muốn cùng Nghiêm Mạn Mạn đi Bắc Bình đi chơi. Trường học vừa cho nghỉ, việc học quá vội vàng, không có thời gian nghỉ ngơi.
Tô Lan lập tức đồng ý.
* * *
Bọn họ đi đến sân ga, nơi đó có không ít người, lữ khách mang theo hành lý, sắc mặt vội vàng.
Diệp Sở cùng Lục Hoài đứng một bên yên lặng chờ, bên tai là những giọng nói nhỏ vụn. Bốn phía ầm ĩ như vậy, bọn họ im lặng cực kì.
Hai người mua vé xe lúc 9 giờ sáng, chuyến xe này đi từ Thượng Hải tới Hán Dương.
Họ sóng vai mà đứng, không có ai nói chuyện, cũng không ngưỡng ngùng, giống như một đôi vợ chồng bình thường mà thôi.
Ánh mắt của Diệp Sở chuyên chú nhìn đường ray, nàng hốt hoảng nghĩ đến chuyện xưa.
Hai đường ray nối song song nhau, tuy cùng nhau kéo dài đến phía trước, nhưng vĩnh viễn không thể giao nhau.
Xe lửa như số mệnh nặng nề, đường ray lại như quỹ đạo vận mệnh
Giống như họ đã từng, dọc theo quỹ đạo mà đi.
Rồi vì ngoài ý muốn mà giao lại.
* * *
Lúc này Diệp Sở có chút im lặng, Lục Hoài giống như thấy cái gì, hắn hơi quay đầu, nhìn Diệp Sở một cái.
Diệp Sở vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không hề phát hiện.
Lục Hoài hiểu, trong lòng Diệp Sở giấu một ít việc. Nhưng Diệp Sở không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
Lúc này, tiếng còi dài vang lên, dừng lại trong không gian. Xe lửa chậm rãi dừng ở sân ga, cửa xe mở ra.
Mọi người cầm theo hành lý, nhanh chóng lên xe.
Sân ga trở nên trống trãi, âm thanh náo nhiệt cũng vơi đi, khắp nơi thêm phần an tĩnh.
Suy nghĩ hỗn loạn của Diệp Sở cũng dần dừng lại, nàng cùng Lục Hoài lên xe lửa.
Xe lửa chậm rãi chạy, hướng thẳng về phía trước.
Không khí trên xe có chút oi bức, bên trong có không ít người ngồi, có chút ồn ào.
Lục Hoài lên xe lửa, hành khách trong mỗi người đều bận việc, ánh mắt hắn lơ đãng mà quét qua.
Có người dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, có người cầm báo nghiêm túc đọc, có người lớn tiếng nói chuyện với nhau.
Trên xe có nhiều gương mặt khác nhau. Sắc, đôi mắt của Lục Hoài nhàn nhạt chiếu tới vài người, rất nhanh sau đó liền rời tầm mắt.
Những người đó là thủ hạ của Lục Hoài, bọn họ cũng đã ngụy trang, nhìn qua chỉ là người bình thường.
Lần đi Hán Dương này, là đi điều tra thân phận thật sự của Mạc Thanh Hàn. Đường xá xa xôi, sẽ có rất nhiều biến cố, không ai biết trên đường đi phải gặp những gì.
Hơn nữa, lần này Diệp Sở cũng theo hắn tới Hán Dương, Lục Hoài muốn bảo đảm cho Diệp Sở được an toàn.
Lục Hoài phân phó cho thủ hạ ẩn mình vào góc tối, không có mệnh lệnh của hắn, sẽ không để đi ra ngoài, nếu không sẽ rút dây động rừng.
Nếu thấy người khả nghi, phải chú ý nhiều hơn.
Nếu không phải tình hình khẩn cấp, những người đó sẽ không ra tay.
Lục Hoài bước đến phía trước, Diệp Sở đi theo sau, ánh mắt nàng bỗng dừng lại ở một chỗ.
Có một nhóm người mặc quần áo bình thường, nhưng khuôn mặt của họ có phần dữ tợn. Nhìn qua không phải người lương thiện gì.
Bọn họ không ngừng quay đầu nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau. Dường như đang tìm người, hành vi lén lút.
Diệp Sở nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nàng khẽ nhíu mày.
Những người này trông không giống những hành khách bình thường, giống như người bên đường*, không biết họ đang muốn làm cái gì.
*người bên đường: Người giang hồ, xã hội đen hay của một băng nhóm tổ chức ngầm.
Diệp Sở biết, người khác có lẽ không nhận ra bất cứ điều gì. Nhưng Lục Hoài có tính cảnh giác rất cao, hắn nhất định đã phát hiện ra chỗ kì lạ.
Vừa suy nghĩ, Diệp Sở vừa bước về phía trước, rồi dừng lại trước ghế giường nằm.
Đẩy cửa, không khí mát lạnh thổi tới.
Diệp Sở cùng Lục Hoài đặt mua hai vé giường nằm, bây giờ nàng đang ở ghế của mình.
Họ nhấc chân vào và đóng cửa lại.
Ánh mặt trời chiếu vào trong xe, bên trong trang trí theo phong cách phương Tây, mọi nơi đều tinh xảo. Một cái giường, một cái bàn nhỏ, không gian không lớn, nhưng rất thoải mái.
Lục Hoài và Diệp Sở ngồi vào chiếc bàn nhỏ, không gian yên tĩnh, chỉ có bọn họ.
Bọn họ rất có ăn ý, đồng thời nói.
"Nhóm người bên đường đó thật kỳ lạ."
Cả hai người đều mặt không đổi sắc, giống như đã quá quen với điều này.
Giọng nói của Lục Hoài trầm thấp: "Diệp Sở, ta sẽ sai người quan sát kỹ bọn họ."
Diệp Sở buông lỏng: "Được."
Chuyến đi Hán Dương này, là để điều tra hành tung của Mạc Thanh Hàn, bọn họ không thể để lộ ra bất cứ thứ gì.
Mặc dù chuyến tàu này đã trải qua quá trình điều tra sơ bộ, cũng không có người khả nghi.
Nhóm người kia dáng vẻ hung ác, hẳn là sẽ lén trả thù.
Không biết tại sao, Diệp Sở có cảm giác, mọi chuyện đêm nay sẽ không không được yên bình.
Xe lửa chạy rất nhanh, khung cảnh ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, dần trở nên xa xôi.
Trong khoang xe rất ấm, cách cánh cửa sổ, có thể thấy tuyết rơi trong im lặng.
Một lớp hơi nước trắng phủ kín cửa sổ, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
Lục Hoài nhìn thấy vẻ mặt của mệt mỏi của Diệp Sở, nói: "Diệp Sở, đường còn rất xa, ngươi nghỉ ngơi một chút đi."
Vẫn còn một chặng đường dài để đến Hán Dương, Lục Hoài không hy vọng Diệp Sở quá mức mệt mỏi.
Diệp Sở gật gật đầu: "Được."
Khoang này là phòng của Diệp Sở, phòng của Lục Hoài ở cách vách Diệp Sở.
Lục Hoài không nói nhiều, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Diệp Sở đóng rèm cửa lại, chặn ánh sáng ở bên ngoài, trong phòng tối đi không ít.
Nàng nhắm mắt lại, trước mắt là một mầu đen, dần chìm vào giấc ngủ.
Lộ trình có chút dài, sắc trời tối dần, xe lửa xình xịch chạy vào trong đêm đen.
* * *
Không biết qua bao lâu, Diệp Sở mở mắt dậy.
Diệp Sở nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm sâu hun hút, có các dãy núi như ẩn như hiện trong đêm đen. Dưới ánh trăng dịu dàng, tất cả mọi thứ như đang chìm trong yên tĩnh.
Diệp Sở đứng lên, đi đến phòng Lục Hoài, nàng gõ cửa.
"Lục Hoài, là ta."
Giọng nói trầm ấm của Lục Hoài truyền từ bên trong ra: "Đi vào."
Diệp Sở đẩy cửa ra, thấy Lục Hoài ngồi ở chỗ kia. Ánh sáng mờ ảo, lại càng khiến cho gương mặt của Lục Hoài thêm phần thanh lãnh.
Lục Hoài đưa mắt nhìn Diệp Sở: "Ngươi đến rồi."
Diệp Sở ngồi xuống, liếc mắt nhìn trên bàn, nơi đó đó một vài tờ tư liệu.
Mấy tư liệu đó đều có quan hệ với cai ngục của Hán Dương. Nàng cầm lấy, chuẩn bị nhìn qua một chút.
Lục Hoài nhẹ nhàng nói: "Diệp Sở, ta đi đến toa ăn một lát."
"Muốn ta lấy giúp ngươi cái gì không?"
Diệp Sở cười cười: "Giống của ngươi là được rồi."
Lục Hoài đứng dậy, mở cửa, ra khỏi toa xe.
Chỉ một lát sau, Lục Hoài mang theo bữa tối của họ quay về.
Cà phê đen và sandwich.
Lục Hoài để mâm trước mặt Diệp Sở.
Diệp Sở đưa mắt nhìn, Lục Hoài nhàn nhạt cười.
"Đây là của ngươi, giống của ta."
Bữa tối rất yên bình.
Lục Hoài cùng Diệp Sở đều biết Mạc Thanh Hàn cực kỳ xảo quyệt. Nếu hắn ta thật sự ở trong nhà tù Hán Dương, thì hành trình đi Hán Dương lần này, chắc chắn gặp được một ít nguy hiểm sự tình.
Tuy nhiên, hai người không hề khẩn trương.
Chỉ cần bọn họ ở bên cạnh nhau, khó khăn gì cũng có thể giải quyết.
* * *
Ở một nơi khác, trong khoang xe yên tĩnh xuất hiện một vài tiếng động.
Bóng đêm thật sâu, ánh sáng trên lối đi mờ ảo, hành khách đều có chút mệt mỏi, khắp nơi chìm vào yên lặng.
Lúc này, có những tiếng bước chân trên vang lên trong lối đi yên tĩnh, tiếng động rất nhỏ, phá vỡ sự yên tĩnh này.
Vài nam nhân đi về phía trước, sắc mặt bọn họ hung ác. Đi qua một toa xe, đi nhìn mặt của từng hành khách một.
Bọn họ vừa nhìn, vừa nói nói: "Người kia chạy đâu rồi? Đáng chết, sao lại nhanh như vậy!"
"Nếu như hắn đang ở trên chuyến xe lửa này, đừng mong có thể trốn ra ngoài!"
"Đi vào trong toa xe tìm mộ lần nữa, ta không tin hắn không có ở đây."
Ánh đèn trên xe lửa hơi tối, sắc mặt của mọi người vô cùng khó coi, dù là ai gặp loại chuyện này đi nữa, trong lòng cũng sẽ cảm thấy bất mãn.
Phía bên đây, Diệp Sở và Lục Hoài đang dùng bữa, Diệp Sở đứng lên, muốn rời đi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, giọng nói hung dữ của nam nhân vang lên.
"Mở cửa!"
"Chúng tôi muốn tìm người, nếu không mở cửa, chúng tôi sẽ xông vào!"
Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái.
Quả nhiên xảy ra chuyện.
Nháy mắt sắc mặt Lục Hoài trầm xuống, hơi thở cũng trở nên rất lạnh lẽo.
Diệp Sở cau mày: "Là đám người lúc sáng."
Không biết họ đang tìm ai, tạo ra động tĩnh như vậy.
Lục Hoài không muốn mở cửa. Nhưng tiếng gõ cửa ngày càng to hơn, không hề dừng lại. Nếu không mở cửa, nhóm người bên ngoài chắc chắn sẽ không dừng lại.
Lục Hoài cũng không muốn để lộ hành tung của hắn và Diệp Sở. Vì thế, bọn họ luôn làm việc luôn hạ thấp.
Nếu như trên xe lửa xảy ra chuyện, mục tiêu sẽ thêm rõ ràng, dễ dàng khiến cho người khác chú ý.
Lục Hoài đã nói với ám vệ, bảo cho bọn họ nhìn chằm chằm nhóm người ngoài của. Đồng thời, cũng đã nói cho họ biết, không được tùy tiện ra tay.
Cho nên, hiện tại ám vệ vẫn đang ẩn mình ở góc tối, chờ mệnh lệnh của Lục Hoài.
Lục Hoài nhìn chung quanh toa xe, trong lòng nảy ra một ý
Hắn nhìn Diệp Sở: "Diệp Sở, ngươi nằm lên trên giường đi."
Lục Hoài sẽ đi giải quyết chuyện này.
Diệp Sở nghe lời, nàng lên giường nằm xuống.
Lục Hoài đi đến bên thay nàng đắp chăn. Tay hắn vô tình chạm vào mái tóc dài của nàng, hắn suy nghĩ thêm một chút, đưa tay ra.
Bộp một tiếng, đèn tắt.
Ánh đèn biến mất, xung quanh rơi vào yên tĩnh.
Lục Hoài nhẹ nhàng kéo một cái, mái tóc của Diệp Sở tản ra, rủ lên giường. Hắn vén tóc dài nàng, nhẹ nhàng che mặt nàng.
Đêm đen như mực, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt nàng càng thêm nhỏ nhắn trắng nõn.
"Đừng sợ, ta ở đây."
Lục Hoài đứng dậy rời đi, kéo cửa xe. Tiếng đập cửa dừng lại, hắn nhìn qua, có mấy nam nhân với dáng vẻ hung thần sát ác đứng đó.
Những người đó nhìn Lục Hoài một cái, nhìn mặt hắn, không phát hiện thứ gì khác thường.
Ngay sau đó, bọn họ thấy hình như có ai đó nằm trên giường, lại nhìn vào trong.
Lúc này, trên giường vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.
Mơ mơ màng màng, dường như mới vừa tỉnh ngủ.
Diệp Sở đã mở miệng: "Phu quân, chuyện gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng thường ngày giờ lại trở nên mềm nhẹ, giống đang làm nũng, như là một thê tử rất ỷ lại phu quân của mình.
Lục Hoài chợt cười.