Khi đó, Diệp Sở biết Lục Hoài đã nghi ngờ nàng, nàng chỉ cường điệu nàng là một người không có bí mật.
Hẳn là lúc ấy Lục Hoài không tin, chỉ là bởi vì không có chứng cứ, cho nên hắn mới không tỏ thái độ.
Mà hiện tại hắn làm như vậy. Một là thử xem nàng có hiểu về mật mã Morse hay không, hai là thử thân phận thật sự của nàng, muốn nhìn xem nàng có thẳng thắn thành khẩn hay không.
Bởi vì tạm thời hắn chưa thể xác định, nên thái độ mới có chút mơ hồ. Nếu một người không hiểu chữ trên tờ giấy, tất nhiên không thể biết được dụng ý của hắn.
Diệp Sở suy tư, cầm lấy bút máy của Lục Hoài, viết chữ lên tờ giấy.
Cuối tuần sẽ xảy ra một việc, nàng hy vọng hắn có thể sớm phòng bị.
Nàng biết hôm nay Lục Hoài muốn gặp nàng, nên định để hôm nay nói việc kia cho hắn, cho nên mấy ngày trước mới không có hành động.
Dưới ánh đèn đường, có thể nhìn rõ nội dung trên tờ giấy. Phía dưới dòng mật mã Morse Lục Hoài viết, trùng hợp là mấy dòng chữ viết của Diệp Sở.
Thật nhanh, Diệp Sở liền thả tờ giấy vào hộp gỗ, lại dùng chìa khóa khóa lại, đặt hộp ở vị trí ban đầu, thoạt nhìn vẫn như trước.
Diệp Sở đóng cửa xe, đi đến Nhà hàng Tân Thành.
Phía sau là ô tô màu đen của Lục Hoài, trong xe chính là bí mật chỉ có bọn họ biết.
Về đến sảnh yến hội, Diệp Sở nhìn quanh một vòng, từ trong khách khứa đông đảo, tìm thấy Lục Hoài.
Nàng biết, hắn sẽ không đợi nàng trong góc hành lang phía trước.
Diệp Sở đi đến trước mặt Lục Hoài, giương mắt nhìn hắn.
Lục Hoài hơi cúi đầu, nhìn vào mắt nàng, thuận miệng hỏi: "Đã trở lại?"
Diệp Sở nhẹ nhàng cong môi: "Tam thiếu, chìa khóa của ngài."
Tầm mắt Lục Hoài dừng trên tay Diệp Sở, chỉ thấy tay nàng kẹp chìa khóa xe, nhưng lại không thấy chiếc chìa khóa nhỏ.
Lục Hoài lại nhìn vào mắt Diệp Sở: "Có mang đồ của ta đến không?"
Diệp Sở giả vờ không hiểu: "Đồ gì?"
Biểu cảm của nàng có chút nghi hoặc, phảng phất không hiểu Lục Hoài đang nói cái gì.
Lục Hoài nâng mi: "Một chiếc chìa khóa khác đâu?"
Nhưng Diệp Sở không tránh né ánh mắt của Lục Hoài, ngược lại, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn vừa thấy liền biết trong lòng nàng có quỷ.
Diệp Sở bừng tỉnh đại ngộ, nàng lấy chiếc chìa khóa nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Lục Hoài: "Chìa khóa của ngài."
Lục Hoài nhận chìa khóa: "Nàng mở hộp ra nhìn không?"
Diệp Sở khó hiểu: "Trong hộp kia hình như không có gì cả."
Lục Hoài cười nhạt: "Phải không?"
Lục Hoài nhìn thoáng qua Diệp Sở, phát hiện biểu cảm của nàng không có chút sơ hở.
Tính nàng còn rất quật cường, dùng đến kỹ thuật diễn tốt như vậy với hắn.
Nếu Diệp Sở thật sự không hiểu mật mã Morse, nàng sẽ không có phản ứng như vậy. Lục Hoài biết, nhất định là sau khi nàng đọc hiểu nội dung, cho rằng hắn đang trêu nàng thôi.
Lục Hoài chợt mở miệng, ngữ khí nghe qua có chút đáng tiếc.
"Xem ra ánh mắt của kẻ lừa đảo không tốt lắm."
Diệp Sở mím môi: "Ta không biết Tam thiếu đang nói cái gì. Việc ngài bảo ta đã làm, cũng đến lúc ta phải đi rồi."
Lục Hoài thấy nàng mỉm cười, đó là một nụ cười thắng lợi.
Thật là không chịu thua.
Diệp Sở lấy đồng hồ quả quýt ra, cho Lục Hoài nhìn thời gian: "Ta là một người rất tuân thủ thời gian."
Lục Hoài: "Nga?"
Diệp Sở: "Hiện tại đã là 9 giờ tối, xe của Diệp Công Quán chắc đã đến cửa Nhà hàng Tân Thành."
Lục Hoài không giữ nàng: "Nàng đi đi."
Diệp Sở cười với hắn: "Hẹn gặp lại, Tam thiếu."
Lục Hoài đáp: "Hẹn gặp lại, Diệp Sở."
Sau khi Diệp Sở rời khỏi Nhà hàng Tân Thành, Lục Hoài nhìn hai chiếc chìa khóa trong tay, cất bước đi đến chỗ đỗ xe.
Hắn thật chờ mong, nàng sẽ cho hắn đáp án như thế nào.
Lục Hoài mở cửa xe, ngồi vào trong, duỗi tay cầm chiếc hộp kia.
Mở hộp ra, nhìn không sót thứ gì bên trong. Ánh mắt của hắn dừng trên tờ giấy.
Nàng không ký tên.
Chỉ để lại một chuỗi mật mã Morse.
Lục Hoài chợt cười, xem ra, hắn không đi nhầm một nước cờ này.
Thân phận thật sự của Diệp Sở đã công bố, nàng chính là người nặc danh kia.
Nàng rất thông minh, ngay cả ký tên cũng không có, như vậy sẽ không để lại nhược điểm.
Nhưng một nữ hài tử mười sáu tuổi, có thể học được mật mã Morse và phản truy tung từ đâu, thậm chí, nàng còn biết chuyện về Khách sạn Hòa Bình.
Càng không cần nói, nàng biết được thời gian và địa điểm sẽ xảy ra những sự ngoài ý muốn.
Hắn có rất nhiều vấn đề muốn biết, chỉ có thể để lần sau lại dò hỏi một phen.
Bởi vì, lúc này, Diệp Sở lại cho Lục Hoài một tin tức mới. Hắn cần đi giải quyết chuyện này trước đã.
......
Từ khi từ biệt ở Nhà hàng Tân Thành, Diệp Sở vẫn tiếp tục đi học, Lục Hoài vẫn xử lý công việc của hắn theo lẽ thường.
Hai người không hề gặp lại.
Dựa theo Diệp Sở nói, trên đường Smith có một căn cứ bí mật, đó là của một đám tội phạm xảo trá có bối cảnh thần bí.
Những viêc bọn họ làm đều là những việc không thể gặp sáng.
Gần đây Lục Hoài vẫn luôn chuẩn bị cho việc này, hắn định sau việc này sẽ lại tìm Diệp Sở nói chuyện.
Lần hành động này sẽ bí mật tiến hành trong tối, vì tránh bị thám tử để lộ tiếng gió, mọi người sẽ nhận được mệnh lệnh trong ngày đó.
Lục Hoài muốn diệt cả ổ bọn chúng.
Một đầu khác, ở Diệp Công Quán, Diệp Sở cũng nhận được lời nhắn từ thuộc hạ của Lục Hoài.
Dạo này Lục Hoài có việc bận, chờ khi có thời gian, sẽ tìm nàng tâm sự.
Thuộc hạc của Lục Hoài không biết Tam thiếu muốn làm cái gì, nhưng Diệp Sở lại biết.
Hắn đã điều tra kỹ về căn cứ bí mật mà Diệp Sở nhắc đến, chuẩn bị bắt đầu hành động.
Tuy Diệp Sở cũng khẩn trương, nhưng nàng hoàn toàn yên tâm về Lục Hoài, nên nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ ở Diệp Công Quán là được.
Một ngày kia rốt cuộc cũng đến, trải qua ban ngày chờ đợi, màn đêm nặng nề buông xuống.
Trời tối đen, gió lạnh thổi qua từng trận, dường như có dự cảm gì đó không tốt.
Một đám người có trang bị đầy đủ vây quanh một tòa kiến trúc trên đường Smith. Tất cả lối thoát xung quanh đều bị chặn.
Ngày thường, tòa nhà này không có nhiều người, chỉ ngụy trang thành một gia đình bình thường.
Mà hôm nay là ngày bọn chúng họp mặt định kỳ, hầu hết người đều đến đây.
Chỉ cần đêm nay làm tốt những gì đã chuẩn bị, là có thể một lưới bắt hết bọn chúng.
Bóng đêm đen kịt, bóng tối che dấu cả người họ.
Người ở bên trong sẽ không biết, bên ngoài tòa nhà đã bị mai phục.
Ra lệnh một tiếng, nhóm người này bước nhẹ đến cửa tòa nhà, đánh gục những kẻ trông coi. Ngay sau đó, bọn họ cầm súng, phá cửa vào.
"Không được nhúc nhích!"
Người bên trong không có chuẩn bị, nhưng lại phản ứng rất nhanh. Có người chuẩn bị phá cửa sổ thoát đi, lại phát hiện đường ra đã bị chặn; có người lập tức rút súng, bắn trả thuộc hạ của Lục Hoài.
Trong một tòa nhà nhìn như tầm thường trên đường Smith, trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra một vụ bắn nhau.
Dưới bóng đêm thâm trầm, trong phòng không ngừng truyền đến tiếng súng kịch liệt.
Thuộc hạ của Lục Hoài đã được huấn luyện, trang bị đầy đủ, nhanh chóng dành lấy thắng lợi trong cuộc hỗn chiến này.
Có vài thuộc hạ chết trong hỗn chiến, trong mắt Lục Hoài hiện lên đau đớn, nhưng hắn rất nhanh hạ lệnh.
"Để lại người sống."
Lần này đã chuẩn bị vẹn toàn, nhóm tội phạm này làm nhiều việc ác, không ai có thể thoát được.
Nhưng càng quan trọng không phải là đuổi tận giết tuyệt bọn chúng, mà là để lại người sống, như vậy mới có thể tìm được kẻ chủ mưu phía sau.
Khi người kia bị bắt, trên mặt hắn hiện lên thần sắc khác thường
Hắn muốn tự sát.
Chu phó quan đi lên một bước, tay dùng một chút lực, liền làm lệch cằm người nọ.
Ánh mắt của Chu phó quan lạnh băng: "Không có mệnh lệnh của Tam thiếu, ngươi đừng nghĩ chết."
Lúc này, có máu chảy xuống từ bụng hắn, trong trận hỗn chiến vừa rồi, người này đã bị súng bắn trúng.
Lục Hoài và Chu phó quan nhìn nhau, bọn họ biết, người này tuyệt đối không thể chết được.
Lục Hoài lạnh lùng nói: "Đưa đi bệnh viện Tây Nhân."
Tuy Bệnh viện Tây Nhân là một bệnh viện tư nhân nhưng lại ở gần đường Smith nhất. Mặc dù Lục Hoài không thường đến, nhưng ở đó có người của bọn họ.
Thời gian không còn nhiều, tính mạng của người này quan trọng, cần phải làm như vậy.
Thanh tuyến trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh: "Phong tỏa tất cả tin tức với bên ngoài."
Lục Hoài ra lệnh xong liền ngồi lên xe. Bóng đêm càng thâm, ô tô màu đen chạy nhanh đến Bệnh viện Tây Nhân.
Ô tô chạy đến cổng Bệnh viện Tây Nhân, Lục Hoài xuống xe.
Chu phó quan đã hộ tống tên tội phạm kia vào phòng bệnh, lại sai thuộc hạ vây quanh tất cả lối ra của Bệnh viện Tây Nhân, phòng ngừa tin tức bị lộ.
Lục Hoài chậm rãi bước vào Bệnh viện Tây Nhân.
Lục Hoài vừa suy tư vừa đi vào trong, đầu bắt đầu đau đau.
Hắn biết, kẻ chủ mưu phía sau có khả năng lớn là kẻ đã giao thủ với hắn vài lần lúc trước.
Lục Hoài cảm thấy kỳ quái, rõ ràng chưa từng gặp kẻ chủ mưu phía sau, lại cho rằng thủ pháp của hắn giống như đã từng quen biết, phảng phất đã gặp ở đâu đó, lại không thể nghĩ ra.
Mặc kệ là trận đấu súng kia, hay là kẻ bị bắt...... Mọi việc xảy ra đêm nay đều quen thuộc như vậy, giống như lúc trước Lục Hoài đã trải qua chuyện này.
Nghĩ đến đây, Lục Hoài càng đau đầu hơn.
Đôi mắt của Lục Hoài bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, hắn dừng bước.
Hắn đỡ tường, mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, không đến mức ngã xuống.
Lục Hoài không thể phân tâm suy nghĩ chuyện khác, hắn cảm giác đầu giống như sắp nứt ra rồi.
Hành lang bệnh viện trống không, vô cùng yên tĩnh, lại tràn ngập mùi nước sát trùng, càng có vẻ âm lãnh.
Lúc này, một người đi ra từ một ngã rẽ của hành lang. Hắn mặc áo blouse trắng, trong tay cầm một quyển sách, bộ dáng như đang đi kiểm tra.
Tuy người của Lục Hoài làm việc bí ẩn, động tĩnh cũng không lớn.
Nhưng nhất định là người này đã nhận ra chỗ kì lạ ở bệnh viện đêm nay, nên mới đi tra xét.
Thấy hình bóng Lục Hoài, người kia khựng lại, rất nhanh liền nhận ra thân phận của hắn.
Đôi mắt hắn nhíu lại, hắn lập tức trốn vào trong, giấu người sau mặt tường.
Người kia biết người đứng ở hành lang của bệnh viện, là Lục gia Tam thiếu.
Lục Tam thiếu không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện ở Bệnh viện Tây Nhân, người này đã mai phục ở đây rất lâu, chỉ gặp được Lục Hoài một lần.
Lại kết hợp sự yên tĩnh quỷ dị của bệnh viện vừa rồi, với mùi máu trong không khí, hắn đã đoán được.
Nhất định là Lục Tam thiếu đã đưa ai đó đến.
Mà bây giờ, Lục Tam thiếu một thân một mình, đúng là thời cơ tốt để làm việc.
Người kia rút súng, dùng súng chỉ vào Lục Hoài.
Lúc này Lục Hoài đang giãy giụa trong nỗi đau đầu kịch liệt, những việc từng xảy ra thoáng hiện trong đầu hắn, thiên ti vạn lũ, nhìn qua đều có liên hệ.
Nhưng hắn lại không thể xâu chúng thành chuỗi.
Phảng phất những việc đó đã để ở đấy, lại bị một tấm vải che kín mít, nhưng chân tướng...... Chân tướng rốt cuộc là gì?
Bệnh viện dị thường yên tĩnh, chỉ cần phát ra tiếng vang rất nhỏ đều có thể bị nghe rõ.
Lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm, trái tim Lục Hoài căng thẳng.
Đó là tiếng súng lên đạn!
Lục Hoài chịu đựng đau đầu, lấy lại sự cảnh giác. Hắn nhanh chóng duỗi tay đến bên hông, rút súng ra.
Đồng thời, người kia nổ súng, tiếng súng vang lên phía sau Lục Hoài.
Lục Hoài biết người phía sau muốn mạng của hắn, thân thể hắn chợt lóe.
Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, khó khăn lắm mới tránh đi yếu hại.
Lục Hoài nhanh chóng xoay người, hắn trở tay bắn một phát hướng tới vị tria của người kia.
Trong bệnh viện yên tĩnh, vang lên tiếng súng thứ hai.
Tuy Lục Hoài đã trúng đạn, nhưng ý thức của hắn lại thanh tỉnh, viên đạn kia chuẩn xác bay về phía trái tim người kia.
Một phát lấy mạng.
Người kia nháy mắt ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Lục Hoài nhẹ buông tay, khẩu Colt M1911 từ trong tay rơi xuống đất.
Bởi vì Lục Hoài phản ứng đúng lúc, viên đạn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, tránh đi trái tim. Nhưng cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế vẫn trào lên.
Lục Hoài đã ý thức được một vấn đề, nói không chừng kẻ chủ mưu phía sau kia đã cài người vào mấy bệnh viện chủ yếu ở Bến Thượng Hải.
Nhưng mà kia một phát súng kia cũng đánh nát những gì Lục Hoài sắp nhớ đến vừa rồi, đầu óc lại khôi phục trống rỗng.
Hắn đã không còn sức lực đi tự hỏi nhiều như vậy, suy nghĩ hỗn loạn hoàn toàn biến mất.
Lục Hoài bị trọng thương, dựa vào trên tường, máu chảy ra từ ngực.
Bên tai vang lên tiếng nói của thuộc hạ, có chút xa xôi, không thể nghe rõ.
"Tam thiếu!"
Tiếng bước chân hướng đến chỗ Lục Hoài, cùng đến còn có cả bác sĩ.
Giờ phút này, ý thức của Lục Hoài dần trở nên mơ hồ, rốt cuộc không nghe thấy người khác đang nói cái gì.
Nhưng trước mắt Lục Hoài lại hiện lên một hình ảnh.
Gương mặt trắng nõn của Diệp Sở không hề trang điểm, vẫn giống như thường.
Mà nàng mặc một chiếc váy lộ mắt cá chân, đứng ở đó, mỉm cười nhìn hắn.
Ở thời khắc mấu chốt liên quan đến sống chết, suy nghĩ của Lục Hoài trống rỗng, chỉ còn hình ảnh kia.
Trong lúc hoảng hốt, Lục Hoài nghĩ đến Diệp Sở.
Bóng đêm đen nhánh, không khí lạnh băng vọt đến chỗ Lục Hoài, mà nàng đứng trong ánh sáng sáng ngời, mở miệng gọi tên hắn.
Lục Hoài.
Mặc kệ là tiếng nói hay động tác của nàng, thậm chí là mấy chữ viết vô cùng đơn giản, hắn đều không thể vứt bỏ.
Giờ phút này, người hắn muốn gặp nhất chính là kẻ lừa đảo kia.
Còn có rất nhiều việc hắn chưa nói cho nàng.
Trước đó, Lục Hoài đã nói với Diệp Sở, hắn sẽ đi tìm nàng. Nàng chỉ nói ra thân phận, lại không nói ra toàn bộ chân tướng cho hắn.
Hắn đang chờ nàng hồi phục, đồng thời, nàng cũng đang chờ đáp án của hắn.
Đau đớn mãnh liệt khiến tư duy của Lục Hoài càng không rõ ràng. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy, dường như hắn không thể cho nàng đáp án vừa lòng......
Chiếc đồng hồ quả quýt của hắn rơi ra từ túi tiền, rơi trên mặt đất. Bọn họ đều có một chiếc đồng hồ quả quýt giống nhau.
Chiếc đồng hồ quả quýt của Lục Hoài rơi trong tầm tay của hắn.
Suy nghĩ cuối cùng của Lục Hoài là, kẻ lừa đảo còn đang đợi hắn, hắn nhất định phải tỉnh lại.
Trước mắt Lục Hoài trở nên mơ hồ, tầm mắt hắn dần dần biến mất, cungz không thể thấy rõ gương mặt kia.
Trước khi Lục Hoài hôn mê, trong miệng hắn thốt ra hai chữ.
Hắn nói rất mơ hồ, người khác không thể nghe rõ.
"Diệp Sở."