Trước khi Lục Hoài nói, nàng không biết mình đã nói lời như thế nào, chỉ biết kể ra mọi chuyện.
Lúc này, khi đã bình tĩnh lại, mới phát hiện ra trong những lời đó, ẩn hàm một ít vị chua.
Trong lòng Diệp Sở căng thẳng, buông lỏng tay ra, rời khỏi ly cà phê.
Diệp Sở nâng mắt lên, Lục Hoài nhìn thẳng vào nàng, không rời đi.
Phảng phất như hắn đang kiên nhẫn chờ đáp án của nàng.
Quên đi, nếu Lục Hoài muốn một đáp án, Diệp Sở cũng tuyệt đối không thể nói qua loa cho xong.
Diệp Sở chậm rãi mở miệng: "Ta.."
Nhưng giây tiếp theo, có lẽ sợ câu trả lời của Diệp Sở được như suy nghĩ của hắn, Lục Hoài đánh gãy lời nàng.
Thanh âm Lục Hoài nặng nề: "Diệp Sở, ngươi yên tâm."
Sau đó, hắn tiếp tục nói: "Ta không hề có nửa điểm hứng thú với Thượng Yên. Trước kia cũng không, sau này cũng sẽ không."
Diệp Sở sửng sốt một chút, Lục Hoài giải thích cho nàng, hắn cùng Thượng Yên không có quan hệ gì sao?
Tuy nói Diệp Sở cũng không hỏi, nhưng trong lòng nàng rất để ý đến điều này.
Nhưng mà, Lục Hoài sao có thể biết được?
Mặt của Diệp Sở bỗng nhiên đỏ lên, nghe xong lời nói của hắn, nàng bình tĩnh đi nhiều. Những suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi cũng biến mất.
Nàng nhỏ giọng nói thầm: "Không cần phải giải thích."
Những lời này rơi trong tai Lục Hoài.
Hắn vốn không có hứng thú đối với những nữ tử khác, chỉ duy để ý mỗi Diệp Sở thôi.
Lục Hoài hơi nâng mày, thấy sắc mặt của Diệp Sở, hắn nghĩ điều đó thật sự rất cần thiết.
Diệp Sở lập tức dời đề tài: "Ngươi cảm thấy sau khi Thượng Yên trở lại Thượng Hải, sẽ lập tức đi tìm Mạc Thanh Hàn sao?"
Lục Hoài không nghĩ ngợi: "Đúng. Nhưng nàng ta nhất định sẽ cực kỳ cẩn thận, bảo vệ tốt thân phận hiện tại của Mạc Thanh Hàn."
Diệp Sở cười một chút: "Đã qua năm năm. Nói không chừng nàng còn học được cách dịch dung."
Lục Hoài khẳng định suy nghĩ của Diệp Sở: "Ngươi nói rất đúng."
Bọn họ cũng không biết, Thượng Yên ở bên ngoài năm năm, rốt cuộc đã trải qua những gì.
Thượng Yên gặp được Mạc Thanh Hàn, hắn liệu có biến nàng thành một cỗ máy giết người tàn nhẫn hay không.
Tuy nhiên, Diệp Sở biết được đời trước thân thủ của Thượng Yên rất lợi hại, giỏi về ngụy trang. Bọn họ tuyệt đối không thể phái người giám thị Thượng Công Quán.
Bọn họ phái người theo dõi Thượng Yên, chỉ là rút dây động rừng.
Diệp Sở nói: "Chúng ta không thể trực tiếp theo dõi người Thượng gia, chỉ có thể tới gần bọn họ."
Lục Hoài: "Nếu Dung Mộc là Mạc Thanh Hàn, hắn sẽ không ngay lập tức tiếp cận Thượng Yên, tuyệt không lộ ra dấu vết nhanh như vậy."
Ngụy trang bình thường tương đối đơn giản. Nhưng nếu muốn biến thành một người khác hoàn toàn thì cần phải có bản lĩnh lớn.
Tuy không biết Dung Mộc có phải là Mạc Thanh Hàn hay không. Nhưng bọn họ không thể để cho Mạc Thanh Hàn mang lòng cảnh giác.
Phải để cho Mạc Thanh Hàn nghĩ rằng, Lục Hoài hoàn toàn không biết thân phận cùng bối cảnh của hắn, cũng như những việc hắn muốn làm.
Như vậy, Lục Hoài cùng Diệp Sở cũng có thể ẩn ở trong bóng tối.
Bởi vì người Thượng gia không dễ tới gần, cho nên bọn họ đưa ra một quyết định.
Nhất định là Mạc Thanh Hàn phái Thượng Yên trở về. Nàng trở lại Thượng Hải, tất nhiên sẽ cùng nối quan hệ tốt với các tiểu thư nhà khác.
Tới lúc ấy, Diệp Sở có thể mượn cơ hội tiếp cận Thượng Yên.
Đương nhiên, nếu Thượng Yên vẫn nghĩ đến việc tới gần Lục Hoài, Diệp Sở không thể bảo đảm nàng sẽ không động thủ với nàng ta.
Loại sự tình này, Diệp Sở tự mình ra tay cũng có thể xử lý tốt, sẽ không để Lục Hoài biết được.
* * *
Đại Đô Hội.
Tuy nói Thẩm Cửu thành công nhìn thấy sự ghê tởm Kiều Lục. Nhưng Thẩm Cửu vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Kiều Lục rõ ràng là người thua cuộc, nhưng da mặt thật dày, không nhận, tìm rất nhiều cớ.
Thẩm Cửu tinh tế suy tư, hắn nhất định phải làm một chút việc gì đó cho Kiều Lục tức chết.
Thẩm Cửu chợt nhớ tới việc gì đó, gọi một tiếng: "Tào An."
Tào An: "Cửu gia, có chuyện gì muốn ta làm sao?"
Thẩm Cửu cười xấu xa: "Ngày mai ngươi gọi tới một đám người, mua nhiều tạp chí Đại Thượng Hải một chút."
Sau đó, Thẩm Cửu bồi thêm một câu: "Càng nhiều càng tốt."
Tào An có chút nghi hoặc: "Cửu gia, mua nhiều tạp chí như vậy để làm gì?"
Tào An nghĩ thầm, bọn họ là lưu manh, lưu manh không cần xem tạp chí này nọ.
Thẩm Cửu đột nhiên gõ vào đầu Tào An: "Dùng đầu óc của ngươi ngẫm lại, Kiều Lục hiện tại ghét nhất cái gì?"
Tào An sờ sờ đầu: "Kiều Lục ghét người khác nhắc tới Đinh Nguyệt Toàn là ngôi sao ca nhạc nổi nhất."
Thẩm Cửu cười: "Ngươi gọi người đem bài viết về Đinh Nguyệt Toàn xé ra, dán lên toàn bộ cửa ở Tiên Nhạc Cung."
"Kiều Lục chỉ cần đi vào Tiên Nhạc Cung, liền sẽ nhớ đến việc hắn cược thua."
"Thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, ghê tởm hắn."
Tào An nhìn Thẩm Cửu, tràn đầy kính nể. Hắn sao lại không nghĩ tới một chiêu này nha?
Tào An: "Cửu gia, ngươi thật là anh minh. Như vậy toàn Thượng Hải đều sẽ biết, Kiều Lục là bại tướng dưới tay Cửu gia ngươi."
Đáy mắt Thẩm Cửu hiện lên ý cười. Kiều Lục da mặt dày như vậy, tự nhiên phải thủ đoạn khác thường đối phó hắn.
Tào An nghe Thẩm Cửu nói xong, lập tức kêu huynh đệ trong Thanh Hội, mua rất nhiều tạp chí Đại Thượng Hải.
Bọn họ suốt đêm ở Tiên Nhạc Cung dán đầy bài viết về Dạ Lai Hương.
* * *
Ngày tiếp theo, mỗi người tới Tiên Nhạc Cung đều nhìn thấy.
Bọn họ không dám biểu lộ ra mặt, nhưng lại lén nghị luận sôi nổi.
Vì thế, chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày càng nhiều người đều đã biết. Kiều Lục gia cùng Thẩm cửu gia đánh cược, mà Kiều Lục gia thua.
Người của Tiên Nhạc Cung thấy, vội vàng hướng Kiều Vân Sanh hội báo.
Sắc mặt Kiều Vân Sanh âm trầm. Thẩm Cửu đáng chết, vĩnh viễn muốn cùng hắn đối nghịch.
Trang tạp chí dán ở cửa Tiên Nhạc Cung nhanh chóng bị xé xuống, cửa Tiên Nhạc Cung lại khôi phục nguyên dạng.
Cứ việc người Tiên Nhạc Cung hành động nhanh chóng, nhưng Kiều Lục vẫn là bị Thẩm Cửu đạp lên mặt một cái.
Hôm nay, bầu trời xám xịt, mang theo vài phần áp lực. Giống như có chuyện gì sắp xảy ra.
* * *
Tòa soạn tạp chí Đại Thượng Hải có mấy vị khách không mời mà đến.
Một người nam nhân không chút để ý đi vào tòa soạn, phía sau có một đám người mang vẻ hung thần ác sát.
Kiều Vân Sanh chậm rãi đi đến, đáy mắt hắn không có chút độ ấm nào.
Cái tòa soạn chết tiệt này dám viết ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất là Dạ Lai Hương, làm hắn mất hết mặt mũi trước Thẩm Cửu.
Hơn nữa Thẩm Cửu còn đem một tờ tạp chí kia dán ở cửa Tiên Nhạc Cung, làm cho mọi người đều biết.
Kiều Vân Sanh lạnh mặt, tòa soạn không biết tốt xấu, chọc giận hắn. Hắn tuyệt không sẽ bỏ qua cho những người này.
Cố Bình một chân đá cửa lớn. Sau đó, hắn đứng im, chờ Kiều Vân Sanh tiến vào, hắn mới đi theo sau.
Những người có mặt trong tòa soạn ngây ra, bọn họ không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, đều dừng động tác.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ nhận ra Kiều Vân Sanh. Trong lòng hoảng loạn cực kỳ, Hồng Môn Kiều Lục gia như thế nào sẽ đến nơi này?
Cố Bình túm cổ áo một người, ngữ khí hung ác: "Đem chủ biên của các ngươi lại đây."
Người này kiềm chế sợ hãi, mở miệng: "Chủ biên hiện tại không có ở đây, sẽ nhanh chóng trở về.."
Cố Bình buông người kia ra, nhìn về phía Kiều Vân Sanh: "Lục gia, muốn ta đi đem chủ biên kia bắt trở về không?"
Kiều Vân Sanh nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Bắt hắn làm cái gì, chúng ta liền ở đây chờ."
Để cho tất cả mọi người thấy dáng vẻ sợ hãi của chủ biên, vậy mới thú vị.
Kiều Vân Sanh nhìn lướt qua những người có mặt trong văn phòng một cái, trong mắt toàn là miệt thị.
Những phế vật này, đợi lát nữa lại thu thập bọn họ.
Kiều Vân Sanh đi vào văn phòng của chủ biên, ưu nhã ngồi xuống.
Người của Hồng Môn thì ở bên ngoài nhìn chằm chằm.
Trong văn phòng không một ai dám nhìn lên, bọn họ đều cúi đầu, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Tòa soạn chìm vào sự im lặng, dường như không có tiếng vang, càng thêm vẻ áp lực vạn phần.
Chủ biên mới vừa đi vào, liền hiện phát có gì đó không thích hợp, bên trong có một đám người lạ mặt, bọn họ ai ai nhìn qua đều rất hung ác.
Gương mặt các nhân viên lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Cố Bình đi lên trước, mặt vô biểu tình nói: "Lục gia muốn gặp ngươi."
Trong lòng chủ biên căng thẳng, Lục gia? Chẳng lẽ là Hồng Môn Kiều Lục gia?
Chỉ lát sau, nghi vấn của hắn đã được giải đáp.
Đi vào văn phòng, một nam nhân ưu nhã ngồi ở chỗ kia, hắn là Hồng Môn Kiều Vân Sanh.
Kiều Vân Sanh cong khóe miệng, đáy mắt đen tối không rõ: "Ngươi nói Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi nhất Thượng Hải?"
Chủ biên cũng có nghe qua về việc Kiều Lục cùng Thẩm Cửu đánh cược. Hắn lúc này mới biết được vì cái gì mà Kiều Lục gia tìm đến mình.
Hắn cười làm lành: "Lục gia, đây chỉ là một chút thủ đoạn marketing của tòa soạn, cũng đâu phải là thật."
Kiều Vân Sanh nhẹ 'a' một tiếng: "Không có ta đồng ý, ngươi liền dám viết như vậy, ngươi chán sống rồi sao?"
Trong lòng chủ biên tràn đầy lạnh lẽo, nếu hắn sớm biết rằng chuyện này sẽ chọc giận Kiều Lục gia, hắn mới sẽ không đi bình chọn cái gì tiếng ca đẹp nhất.
Chủ biên run rẩy: "Lục gia, ta sai rồi, ta không nên viết như vậy.."
Kiều Vân Sanh bỗng dưng ngắt lời hắn.
"Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn."
Chủ biên căng thẳng.
Kiều Vân Sanh không nhanh không chậm mà nói: "Thứ nhất, đóng tòa soạn này, về sau ta không muốn thấy nó ở Bến Thượng Hải."
Chủ biên rùng mình, ý của Kiều Lục gia, là muốn dẹp bỏ tòa soạn của hắn.
Tòa soạn này là một tay hắn sáng lập, hắn tiêu phí rất nhiều tâm huyết. Liền đóng cửa như vậy, hắn sao có thể bỏ được.
Thanh âm lạnh lùng của Kiều Vân Sanh lần nữa vang lên.
"Nếu ngươi không muốn đóng cửa, vậy ngươi còn lựa chọn thứ hai."
Kiều Vân Sanh cười như không cười: "Đem mệnh lưu lại nơi này."
Sau đó, Kiều Vân Sanh nghiêng đầu, nhìn những người bên ngoài một cái.
"Đám phế vật kia cũng như ngươi, hôm nay đều đừng nghĩ rời khỏi nơi này."
Rõ ràng là mùa đông, chủ biên lại cảm thấy quần áo của mình ướt đẫm mồ hôi. Trên trán hắn cũng phủ lên một tầng mồ hôi mỏng.
Chủ biên nhíu chặt mày, Kiều Lục gia làm việc từ trước đến nay đều không từ thủ đoạn. Nếu hắn kiên trì không đóng cửa tòa soạn, Kiều Lục gia nhất định sẽ đối bọn họ xuống tay.
Đồng nghiệp của hắn cũng sẽ mất tính mạng.
Chủ biên nhắm mắt, đưa ra một quyết định đầy gian nan.
"Lục gia, ta sẽ đem đóng cửa tòa soạn, đuổi hết những người này, sau đó rời khỏi Thượng Hải."
Được đáp án vừa lòng, Kiều Vân Sanh cười cười.
Sau đó, hắn đứng dậy rời đi.
Qua một đoạn thời gian, tòa soạn Đại Thượng Hải cứ như vậy mà đóng cửa, người đi nhà trống.
* * *
Ga tàu hỏa.
Xe lửa đi Bắc Bình đến Thượng Hải vừa lúc vào trạm, phát ra một tiếng còi dài, hơi nước lượn lờ.
Một nữ tử mặc sườn xám màu xanh bước xuống xe lửa. Trên vai nàng khoác một chiếc khăn choàng trắng trơn, thanh nhã cực kỳ.
Trên mặt nữ tử trước sau đều mang theo ý cười nhạt. Nàng kéo theo một chiếc vali xách tay màu đen, chậm rãi dạo bước, rời ga tàu hỏa.
Thượng đại tiểu thư vẫn luôn ở bên ngoài. Đã lâu chưa về, mọi người đều không nhớ rõ ở Thượng gia còn có một người như vậy.
Lúc này, nàng không hề báo trước mà xuất hiện ở Thượng Hải.
Thượng Yên không có báo tin cho bất kì kẻ nào ở Thượng gia, tất nhiên sẽ không có người chờ ở ga tàu hỏa, đưa nàng về nhà.
Bởi vì nàng chuẩn bị đi đến một chỗ trước, nàng cần cùng một người gặp mặt, lại quay về Thượng công quán.
Thượng Yên đã ở tiệm cơm Hoa Mậu đặt một phòng. Sau khi xuống xe lửa, nàng trực tiếp đi tới tiệm cơm.
Qua nửa giờ, Thượng Yên ra khỏi phòng.
Lúc này, nàng đã thay một bộ quần áo khác, bộ dáng cũng ngụy trang qua, căn bản sẽ không có người nhận ra nàng.
Bước chân Thượng Yên uyển chuyển nhẹ nhàng, đi ra khỏi tiệm cơm Hoa Mậu, nàng muốn đi tới một chỗ trên đường Cách Lâm.
Nơi đó mới mở một y quán, gọi là Đức Nhân đường.
Nàng muốn cùng một người bạn cũ gặp mặt.
* * *
Đức Nhân đường vẫn như mọi khi, gió lạnh nhẹ nhàng phất tòa nhà, nhẹ nhàng lay động trang giấy trắng.
Một bàn tay mảnh khảnh đè tờ giấy lại, tiếp tục viết.
Dung Mộc đề bút viết phương thuốc, từng nét bút, viết rất nghiêm túc.
Dung Mộc đưa phương thuốc cho một vị lão thái thái, ngữ khí ấm áp thản nhiên: "Đây là phương thuốc của ngươi, chỗ bốc thuốc ở bên cạnh."
Người nọ gật đầu: "Cảm ơn Dung đại phu, thân thể của ta tốt lên rất nhiều."
Dung Mộc cười thanh nhã, đạm nhiên cực kỳ.
"Nhớ rõ uống thuốc đúng hạn."
Trong một thời gian ngắn, người tới Đức Nhân đường xem bệnh đã vượt qua Quảng Minh quán phía đối diện.
Thái độ của Dung đại phu đối với người bệnh rất thân thiết, y thuật lại rất cao, mọi người đều nguyện ý tới nơi này xem bệnh.
Dung đại phu lớn lên đẹp, rất nhiều nữ tử sẽ mượn danh nghĩa xem bệnh, tới gặp Dung Mộc.
Hôm nay, lại có một nữ nhân đi đến, riêng tới tìm Dung Mộc xem bệnh.
Mấy ngày trước, nữ nhân này vừa tới qua. Bây giờ nghĩ kĩ lại, nữ nhân kia trang điểm tinh xảo, một chút cũng không giống người bệnh.
"Dung đại phu, ta đã uống xong thang thuốc, nhưng mấy ngày qua vẫn cảm thấy không khỏe."
Nữ nhân phóng nhẹ thanh âm, đôi mắt nhìn thẳng vào Dung Mộc, không chớp một cái.
Dung Mộc sắc mặt không đổi, ôn hòa dò hỏi: "Phương thuốc không thành vấn đề, chẳng qua tiểu thư phải uống thuốc đúng giờ, hiệu quả mới tốt."
Nàng đi vào nơi này, vốn dĩ không phải vì xem bệnh.
"Dung đại phu, nếu không ngươi lại xem cho ta nha?" Nữ nhân vươn tay, đang muốn đưa tới trước mặt Dung Mộc.
Lúc này, một nữ tử đi vào Đức Nhân đường.
Đây không ai khác mà là Thượng gia đại tiểu thư giả trang thành, Thượng Yên.
Chuyện vừa mới phát sinh, nàng đều xem ở trong mắt.
Y quán đón khách mới, Dung Mộc sẽ ngẩng đầu nhìn một cái. Lúc hắn nhìn đến Thượng Yên, không dấu vết mà quay đầu.
Giống như hai người không hề biết đến nhau.
Thượng Yên trang điểm tố nhã, giống một người đến xem bệnh bình thường.
Cứ việc Thượng Yên đã ngụy trang qua, nhưng Dung Mộc như cũ liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.
Thượng Yên cười đến ôn nhu, đi đến trước mặt Dung Mộc, dừng lại bên cạnh nữ nhân kia.
Thượng Yên cười cười: "Ngươi chính là Dung đại phu đi?"
Dung Mộc biểu tình bình tĩnh ôn hòa, cảm xúc nửa điểm không hiện.
"Vị tiểu thư này thân thể không thoải mái sao?" Trên mặt Dung Mộc trước sau mang theo ý cười ấm áp.
Thượng Yên nhíu nhíu mày: "Gần đây giấc ngủ không tốt."
Thượng Yên không dấu vết mà đẩy nữ nhân kia, ngồi xuống.
Chờ nữ nhân kia rời đi, Thượng Yên nhìn về phía Dung Mộc: "Dung đại phu, có thể giúp ta xem một chút sao?"
Thượng Yên vươn tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, đặt ở trước mặt Dung Mộc.
Sắc mặt Dung Mộc có chút giãn ra, cũng không nhiều lời. Hắn khẽ cúi đầu, đem ngón tay đặt lên cổ tay Thượng Yên.
"Thân thể của ngươi không có vấn đề gì."
Dung Mộc lại bổ sung một câu: "Chỉ là suy nghĩ nhiều, ở nhà tĩnh dưỡng một chút sẽ khỏe thôi."
Ý của hắn là, làm Thượng Yên không cần hành động thiếu suy nghĩ. Về sau không cần lại đến Đức Nhân đường tìm hắn.
Nụ cười của Thượng Yên nhạt đi một chút, nàng không thu hồi tay, tiếp tục đặt ở trước mặt Dung Mộc.
"Kia.. Dung đại phu lại nói xem, ta còn cần làm cái gì?"
Thanh tuyến Dung Mộc không phập phồng: "Ngươi cũng không cần luôn ở trong nhà, cũng nên ra ngoài đi bộ chung quanh."
Trong lời của Dung Mộc có dấu thâm ý, nhưng trong mắt hắn không có cảm xúc, làm người vọng không đến khó chịu.
"Ta sẽ viết cho tiểu thư một phương thuốc, ngươi bốc thuốc theo là được."
Dung Mộc cầm bút, chậm rãi viết.
Không bao lâu, Dung Mộc liền viết xong, hắn đem phương thuốc gấp lại, đưa cho Thượng Yên.
Thượng Yên duỗi tay tiếp nhận: "Dung đại phu, có cái gì phải chú ý sao?"
Dung Mộc nhìn thẳng vào mắt của Thượng Yên: "Ngươi chỉ cần khống chế tốt cảm xúc, để ý đến mọi chuyện. Chớ làm chuyện ảnh hưởng đến bản thân."
Hắn biết Thượng Yên không đủ cẩn thận, nhắc nhở nàng một câu.
Dung Mộc muốn Thượng Yên thu liễm tính tình, không cần bị những chuyện không đâu chọc giận, lộ ra bản tính.
Thượng Yên nhấp nhấp miệng, hướng Dung Mộc nói tạ. Lúc này mới rời đi.
Từ khi Thượng Yên tiến vào Đức Nhân đường, đến lúc nàng rời đi, chỉ vỏn vẹn vài phút ngắn ngủi, bọn họ đã bàn bạc xong hết thảy.
Rời khỏi Đức Nhân đường, Thượng Yên trở lại tiệm cơm Hoa Mậu.
Về đến phòng, nàng mới mở phương thuốc trong tay.
Trang giấy thuần tịnh, chữ viết màu đen sạch sẽ, viết mấy câu.
"Trở lại Thượng Hải, ngươi có thể ra tay từ các danh viện. Như Nghiêm tiểu thư, Diệp nhị tiểu thư."
Xem xong sau, Thượng Yên đem phương thuốc thiêu hủy, chỉ để lại một đống tro tàn.
* * *
Quả nhiên, trở về Thượng Yên về Thượng Hải, Thượng gia liền gióng trống khua chiêng mà tổ chức một yến hội.
Thượng gia tài đại khí thô, mời nhân sĩ nổi tiếng cùng danh viện tiểu thư ở Bến Thượng Hải.
Thượng Yên ở bên ngoài 5 năm chưa từng trở về, Thượng gia nhưng tìm một cái cớ cho nàng. Bọn họ nói Thượng Yên không nghĩ muốn ở mãi trong khuê phòng, nên đi bên ngoài rèn luyện một phen.
Nếu Thượng gia đại tiểu thư đã trở lại Thượng Hải, cần phải chính thức xuất hiện trước mặt mọi người.
Rất nhiều người đều nhận được thiệp mời của Thượng gia, Diệp Sở cùng Lục Hoài cũng không ngoại lệ.
Bọn họ đương nhiên là lập tức đồng ý, không có thoái thác.
Nếu là ở trong buổi tụ hội, Diệp Sở cùng Lục Hoài đồng thời gặp phải Thượng Yên, hai người sẽ dùng một cách khác để che dấu quan hệ của họ.
* * *
Mấy ngày nay, Diệp Sở bận rộn chuyện học tập, sau còn đi rạp hát bồi bằng hữu.
Cách buổi tụ hội mấy ngày, Diệp Sở nhận được điện thoại của Lục Hoài, hẹn nàng đến một quán rượu.
Diệp Sở nhớ rõ nơi đó, Lục Hoài có nói qua nơi đó ngư long hỗn tạp, tin tức sẽ truyền đến nhanh nhất.
Quán rượu nhỏ không phức tạp như luận võ chợ đen, Diệp Sở chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Huống chi, phía sau Diệp Sở còn có thủ hạ của Lục Hoài đi theo, chỉ là bọn hắn không thường tới gần thôi.
Bởi vậy, Diệp Sở ngụy trang đơn giản, đem hơn phân nửa khuôn mặt che lại.
Tới gần chạng vạng, sắc trời mờ ảo, sắp tối.
Diệp Sở tới phụ cận của quán rượu kia.
Nàng ở đầu ngõ đợi một hồi, vẫn không thấy Lục Hoài. Người đi đường vội vội vàng vàng, tới tới lui lui, vội vã về đến nhà.
Đứng ở đầu hẻm hình như hơi gây chú ý, Diệp Sở suy tư một hồi, nâng bước vào quán rượu.
Mùi hương nồng đậm của thuốc lá và rượu truyền vào khoang mũi, nàng hơi hơi nhíu mày.
Diệp Sở tùy ý gọi hai ly rượu, tìm được một bàn trống.
Nàng ngồi xuống, cũng đem một ly đặt ở đối diện.
Diệp Sở làm bộ chờ người, nhìn chén rượu, cũng không nói.
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là bởi vì Lục Hoài có việc trì hoãn ở trên đường. Diệp Sở ngửi thấy mùi rượu, mùi rượu khá nồng.
Nàng có chút mất mát mà rũ mắt, vẫn là chuẩn bị tiếp tục chờ.
Lúc này, phía sau có người đặt tay lên bả vai nàng.
Diệp Sở chợt quay đầu, hắn cúi đầu xuống, đang ở cúi người nhìn nàng.
Vô luận khắp nơi ồn ào náo động cở nào, mặc kệ thanh âm ồn ào thế nào. Nàng lại làm ngụy trang, người khác đều nhìn không ra tới.
Nhưng là, người nọ luôn có thể dễ như trở bàn tay mà tìm được nàng.
Lục Hoài đã mở miệng, thanh tuyến hắn trầm thấp: "Bỗng nhiên có việc, ta đến chậm."
Diệp Sở khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười.
Lục Hoài nhìn ly rượu trên bàn, nếu là nàng gọi rượu, hắn tự nhiên sẽ giúp nàng uống sạch.
Hắn cầm lấy ly, đem rượu Diệp Sở gọi uống một hơi cạn sạch.
"Đi thôi, mang ngươi đi một nơi."
Diệp Sở đứng lên, đi theo Lục Hoài. Xuyên qua đám người ầm ĩ, đi qua đám người say rượu.
Gian quán rượu cũng không lớn.
Bọn họ dọc theo một đường đi chật hẹp, liền vòng ra đằng sau.
Nơi này có vài phòng, Lục Hoài mở cửa một trong số đó. Đó là một phòng cực nhỏ, bên trong chỉ chứa một tủ quần áo.
Lục Hoài ấn xuống một nút trên tường, tủ quần áo dời đi, đằng sau đó lại có một cái cửa.
Lại mở cửa, nhìn thấy phía dưới đen nhánh một mảnh, nhìn qua sâu không thấy đáy.
Lục Hoài vươn tay, đèn bên trong mở ra, ánh đèn mờ nhạt.
Ánh sáng hơi mờ, mơ hồ có thể thấy hình dạng cầu thang. Hắn đi vào.
Diệp Sở theo đi vào, cửa ở sau người chậm rãi khép lại.
Nơi này rất tối, khiến người xem không rõ ràng, nàng có ý sờ soạng, nhưng không đi đến vài bước.
Lúc này, Lục Hoài bỗng nhiên xoay người, hơi thở của hắn đến gần, Diệp Sở cứng người lại.
Mới vừa rồi hắn uống rượu, trên người Lục Hoài có mùi rượu nhàn nhạt. Diệp Sở ngửi thấy được hương vị này, rất nhẹ, rồi lại giống như một cái bẫy khiến người khác rơi vào.
Lục Hoài vươn tay về phía Diệp Sở, tay hắn dang ra, từng đường chỉ tay của hắn như đang vẽ lên số phận của họ.
Cho người ta một loại cảm giác an tâm kì lạ.
Nắm tay sao?
Diệp Sở hoảng hốt, tim đập nhanh vài phần.
Mà đôi tay kia tiếp tục hướng về phía Diệp Sở, im lặng bất động, chỉ là đang chờ đợi nàng đáp lại.
Giây tiếp theo, Diệp Sở đem tay đặt ở trong tay Lục Hoài.
Ngón tay hắn khép lại, tay nàng bị hắn bao bọc, hai người đều có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Trong không gian yên tĩnh, một tiếng cười nhỏ đến khó có thể nhận ra vang lên.
Lục Hoài nắm tay Diệp Sở, xoay người sang chỗ khác.
Mang theo nàng chậm rãi đi vào trong bóng tối.
Hắn chưa từng có say qua, nhưng giờ phút này lại hy vọng ý thức của mình không thanh tỉnh.
Nếu hắn uống say, liền có thể mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Tay nàng ở tay hắn.
Lục Hoài lặng yên không tiếng động mà đem tay nàng nắm chặt lại, Diệp Sở cũng không có kháng cự.
Loại cảm giác này quen thuộc cực kỳ.
Giống như lúc trước đã từng trải qua như vậy.
Sau lần đấu súng và bị trọng thương, đại não hắn trống rỗng. Nhưng hôm nay, cái loại cảm giác quen thuộc này không ngờ lại một lần nữa xuất hiện.
Lục Hoài khẽ nhíu mày, hắn sao lại có cảm giác, lúc trước đã từng nắm tay nàng rồi?