"Ngươi đến đây làm gì?" Diệp Gia Nhu chất vấn.
Diệp Sở lạnh lùng liếc nàng một cái, không nói gì, ngược lại đi đến bên cái bàn, ngồi xuống.
Diệp Gia Nhu xoay người, đối diện với Diệp Sở, người ở phòng bên vừa vặn có thể nhìn thấy mặt Diệp Gia Nhu.
"Ta hẹn Dương Hoài Lễ, vì sao người đến lại là ngươi?" Diệp Gia Nhu vội vàng truy vấn.
Diệp Sở không chút hoang mang nói: "Thư của ngươi đã bị ta lấy đi, thư gửi cho Dương Hoài Lễ của ngươi cũng bị ta đánh tráo, cho nên Dương công tử của ngươi không thể đến được."
Diệp Gia Nhu tức giận khó thở: "Bức thư Dương Hoài Lễ gửi cho ta cũng bị ngươi làm giả?"
Diệp Sở cười châm chọc: "Xem ra ngươi còn không quá ngốc, chữ viết của Dương Hoài Lễ không khó để có được, ta chơi ngươi, vậy thì sao?"
Diệp Gia Nhu vốn hẹn Dương Hoài Lễ ra ngoài, chính là muốn khiến Dương Hoài Lễ cầu hôn nàng, nhưng bây giờ đều bị Diệp Sở phá huỷ.
Diệp Gia Nhu tức giận chỉ vào Diệp Sở: "Diệp Sở, sao ngươi có thể quá phận như vậy?"
Nhìn thấy Diệp Gia Nhu như thế, sắc mặt của Diệp Sở lập tức lạnh đi: "Ta đã cảnh cáo ngươi, ta không thích ngươi chỉ tay vào ta."
Diệp Gia Nhu bị Diệp Sở dọa đến, không tự giác mà thu hồi tay, lại ý thức được lúc này nàng thật chật vật, Diệp Gia Nhu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Một đầu khác, Dương Hoài Lễ cũng chuẩn bị xuất phát, hắn nhận được thư của Diệp Gia Nhu, nói là muốn gặp hắn.
Mấy ngày hôm trước, Dương Hoài Lễ vẫn luôn muốn liên hệ với Diệp Gia Nhu, nhưng lại không tìm thấy người, hiện tại từng dòng chữ trong thư của Diệp Gia Nhu đều lộ ra ủy khuất, có thể thấy được nàng nhất định có nỗi khổ.
Còn chưa đến thời gian hẹn, Dương Hoài Lễ liền xuất phát, hắn đi đến địa chỉ trong thư của Diệp Gia Nhu.
Vừa đến cửa, Dương Hoài Lễ đã bị người ngăn cản.
"Dương công tử."
Người ngăn cảm Dương Hoài Lễ đúng là hầu gái Hiểu Hà bên cạnh Diệp Sở.
"Ta là hầu gái của Diệp Nhị tiểu thư, nàng bảo ta chờ ở đây, nói một chút việc với ngài."
Dương Hoài Lễ nhăn mày, hắn không hiểu vì sao Diệp Sở phải tìm hắn nói chuyện, người hẹn hắn là Diệp Gia Nhu, hơn nữa sắp đến lúc hẹn rồi.
"Ta có hẹn, bây giờ không có phương tiện." Dương Hoài Lễ từ chối.
Sắc mặt của Hiểu Hà không đổi: "Tiểu thư nhà ta biết ngài và Diệp Tam tiểu thư có hẹn, hơn nữa là ở đây."
"Hy vọng sau khi ngài vào phòng sẽ duy trì an tĩnh, rất nhanh ngài sẽ hiểu dụng ý của tiểu thư."
Dương Hoài Lễ không trả lời, nhưng Hiểu Hà biết, hắn nghe vào những gì nàng nói.
Hiểu Hà đưa Dương Hoài Lễ đến phòng, nàng mở cửa, làm một thủ thế.
Trong lòng Dương Hoài Lễ còn hoài nghi, nhưng hắn vẫn bước vào.
Phía trước từ trong miệng Diệp Gia Nhu hắn biết được, Diệp Sở nơi chốn nhằm vào nàng. Lần này Diệp Sở tìm hắn nhất định có lý do, hắn muốn biết lý do.
Dương Hoài Lễ đi vào phòng, nhìn quanh một vòng, trong phòng không có ai, khi hắn đang ảo não bị Diệp Sở chơi đùa, phòng bên cạnh truyền đến tiếng nói.
Hắn cảm thấy kỳ quái, Hiểu Hà đi đến bức tường giữa hai phòng, lấy một bức tranh treo tường xuống.
Dương Hoài Lễ đi lên, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bên cạnh.
Người nói chuyện trong phòng bên cạnh là Diệp Sở và Diệp Gia Nhu, xem ra đây là lý do mà Diệp Sở tìm hắn.
Lúc này Diệp Gia Nhu thật xa lạ, trên mặt nàng không hề mang theo nụ cười kiều nhu, thay thế chính là biểu cảm dữ tợn, đang chỉ tay vào tỷ tỷ của nàng, Diệp Sở.
Dương Hoài Lễ căng thẳng, hắn có thể đoán được cảnh tượng nhìn thấy tiếp theo nhất định sẽ điên đảo tưởng tượng của hắn.
Tiếng nói từ phòng bên cạnh truyền đến rõ ràng, Dương Hoài Lễ nghe được hai chữ bắt cóc, hai tay rũ bên người nắm chặt lại.
Hiểu Hà nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Hoài Lễ, liền biết nàng không cần nhắc nhở Dương Hoài Lễ nữa, bởi vì Dương Hoài Lễ căn bản sẽ không mở miệng quấy nhiễu hai người phòng bên.
"Ngươi làm như vậy, đơn giản chính là bực tức vì việc bắt cóc, được a, ta thừa nhận, chính là ta xúi giục Tưởng Bá Tuấn bắt cóc ngươi." Diệp Gia Nhu cũng không lá mặt lá trái với Diệp Sở.
Diệp Sở đã biết gương mặt thật của nàng, nàng còn có cái gì mà phải làm bộ làm tịch nữa.
Sắc mặt Diệp Sở không đổi, nhưng giọng nói càng lạnh: "Bây giờ ngươi thừa nhận, không sợ bị người của phòng tuần bộ bắt?"
Diệp Gia Nhu cười ha hả: "Ngươi đừng mong gạt ta, nếu có chứng cứ, sao ta có thể bình yên vô sự mà đứng ở đây, ngươi căn bản không thể làm gì ta."
"Là không có chứng cứ, nhưng chỉ cần ta biết chuyện này là được. Tưởng Bá Tuấn gánh tội thay ngươi, gánh vác tất cả việc xấu cho ngươi, buổi tối ngươi cũng có thể ngủ ngon giấc?" Diệp Sở mắt lạnh nhìn.
Diệp Gia Nhu: "Vậy thì sao, Tưởng Bá Tuấn chỉ là một kẻ vô dụng, việc nhỏ như thế cũng không làm được, hắn bị bắt là xứng đáng, hơn nữa hắn cũng đã khai ra ta, chúng ta theo như nhu cầu thôi."
Diệp Sở cười nói: "Tưởng Bá Tuấn là xứng đáng, ai bảo hắn hợp tác với ngươi đâu. Nếu không phải ngươi cố ý xúi giục, hắn cũng sẽ không có tâm tư theo đuổi ta."
Diệp Gia Nhu: "Chuyện này đích xác cũng là ta làm, đáng tiếc ngươi không thích Tưởng Bá Tuấn, Tam thiếu không thích hợp với ngươi, sớm hay muộn, có một ngày hắn sẽ mất hứng thú với ngươi."
"Ta chỉ tìm một lựa chọn càng cho ngươi thội, ngươi lại không biết quý trọng."
Nghe Diệp Gia Nhu nhắc đến Lục Hoài, Diệp Sở liền cảm thấy ghê tởm.
Diệp Sở thu hồi châm chọc, yên lặng nhìn Diệp Gia Nhu: "Ngươi dựa vào cái gì mà nhắc đến Tam thiếu? Ngươi vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi."
Diệp Sở nghiêng đầu, không biết nghĩ đến cái gì: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, xem ra Dương Hoài Lễ đối với ngươi, cũng chỉ là thứ có thể tùy ý vứt bỏ mà thôi."
Sắc mặt của Diệp Gia Nhu ngưng lại: "Thì sao nào, tuy Dương Hoài Lễ kém hơn Tam thiếu mọi mặt, nhưng Tam thiếu và ngươi sẽ không có kết quả, Dương Hoài Lễ lại khăng khăng một mực với ta."
Đoạn đối thoại rơi hết vào tai Dương Hoài Lễ, Dương Hoài Lễ nắm chặt tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Nhưng Diệp Gia Nhu đang hưng phấn nói chuyện, đương nhiên không biết người ở phòng bên là người phương nào.
Diệp Sở tiếp tục lừa Diệp Gia Nhu nói thật.
"Xem ra ngươi còn chưa chịu đủ đau khổ, nếu Dương Hoài Lễ biết bộ dáng này của ngươi, vậy thì sẽ chơi vui hơn rồi." Diệp Sở đột nhiên cười.
"Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi một câu, bạn gái Lý Tư Văn của Trần Tức Viễn là ta tìm đến, đi cổng trường học náo loạn một trận cũng là ta ra chủ ý, ngươi cảm thấy có ý tứ không?"
Diệp Gia Nhu vốn chỉ suy đoán, không ngờ Diệp Sở trực tiếp thừa nhận. Nhắc đến Trần Tức Viễn, Diệp Gia Nhu liền nhớ đến nhục nhã khi đó.
Nàng tức đến cắn răng: "Ngươi thật ác độc, không thích ta, liền luôn luôn nhằm vào ta."
Diệp Sở gật đầu: "Ngươi nói không sai, ta chán ghét ngươi, muốn nhìn ngươi xấu mặt, lại nói tiếp còn phải cảm ơn ngươi, cho ta nhìn nhiều trò hay miễn phí như vậy."
Diệp Gia Nhu xanh mặt: "Ngươi cố ý làm như vậy, bôi đen thanh danh của ta, có chỗ tốt gì với ngươi?"
Diệp Sở nói: "Ta chán ghét ngươi còn cần lý do sao? Hơn nữa, nếu ngươi không làm ra những việc này, sao ta có thể bắt được nhược điểm của ngươi, là ngươi đưa sai lầm vào tay ta, ta cũng không có biện pháp nào."
Diệp Sở lại tiếp tục chọc giận Diệp Gia Nhu: "Nếu ngươi nói đến đây, ta liền tính từng việc với ngươi. Việc ngươi và Nghiêm Mạn Mạn đụng hàng, cũng là ta thả ra tin tức giả, để khiến ngươi mắc mưu."
Lời nói của Diệp Sở khiến Diệp Gia Nhu sửng sốt, nàng tức đến lạnh cả tay chân: "Ngươi cố ý khiến ta và Nghiêm Mạn Mạn đụng hàng! Rõ ràng người muốn mua bộ quần áo kia là ngươi."
"Lời này ngươi nói sai rồi, quần áo là ngươi muốn mua, cửa hàng này cũng là ngươi muốn vào, ngay cả bộ quần áo đó cũng là ngươi cướp từ trong tay ta, bây giờ ngươi nói cái này, không cảm thấy đã muộn sao?"
Diệp Sở luôn thích nói chuyện trực tiếp, nếu đã xé rách mặt với Diệp Gia Nhu, nàng cũng không cần dấu diếm tính tình.
Hai mắt Diệp Gia Nhu đỏ lên, lên án nói: "Là ngươi thả ra tin tức giả, thiết kế hại ta, nếu không sao ta sẽ......"
Diệp Sở bỗng dưng chặt đứt câu chuyện: "Diệp Gia Nhu a, Diệp Gia Nhu a, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì, nếu ngươi không có ý xấu, sao có thể rơi vào bẫy của ta?"
"Có trách thì trách ngươi toàn có ý xấu, đầu óc lại không theo kịp, chỉ biết oán trời trách đất, lại không tìm lý do ở trên người mình."
"Ta khuyên ngươi, trước khi làm chuyện xấu phải chuẩn bị tốt sẽ bị phát hiện."
Từng câu từng từ Diệp Sở nói đều đâm vào đáy lòng, khiến ngực Diệp Gia Nhu phát run.
"Lần này ngươi đến chỉ là muốn gả cho Dương Hoài Lễ, qua tay hắn đối phó ta."
"Hiện tại ta đánh cuộc với ngươi, ngươi nói rốt cuộc là Dương Hoài Lễ yêu ngươi, hay là sự giả dối ngươi cho hắn đâu?"
Diệp Sở cố ý nói khách sáo, chính là để Dương Hoài Lễ nghe được suy nghĩ thật sự của Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu hồi phục tinh thần từ đả kích vừa rồi: "Ngươi biết ở việc này, ngươi vĩnh viễn không thể thắng ta."
Diệp Sở nhìn Diệp Gia Nhu cười tự tin, lại không biết họa lớn sắp đến.
Ngữ khí của Diệp Sở mang ý vị thâm trường: "Chỉ bằng ngươi cố ý đâm vào trong lòng ngực Dương Hoài Lễ, ở trước mặt hắn nói bậy về ta, giả vờ đáng thương, là có thể vẫn luôn treo hắn?"
Diệp Gia Nhu hơi bực, nhưng Diệp Sở nói vẫn không thể suy yếu sự tự tin của nàng.
"Cho dù là ta cố ý thì sao, người như Dương Hoài Lễ, còn không phải là đánh nhau với bạn bè vì ta sao, khăng khăng một mực với ta, ta biến mất mấy ngày, liền vô cùng sốt ruột."
"Dương Hoài Lễ vĩnh viễn cũng không biết bộ dáng thật của ta, hắn sẽ luôn cho rằng ta là người đáng thương bị tỷ tỷ khi dễ, đời này hắn sẽ mê mẩn ta đến xoay quanh."
Diệp Gia Nhu nói xong, ý cười của Diệp Sở càng sâu.
Diệp Sở nhìn thẳng vào mắt Diệp Gia Nhu, giọng nói thanh lãnh: "Ngươi xác định?"
Diệp Gia Nhu bị Diệp Sở nhìn đến nổi da gà, nàng không xác định Diệp Sở đang có ý xấu gì.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, người đứng ở cửa đúng là nhân vật chính trong đối thoại giữa nàng và Diệp Sở, Dương Hoài Lễ.
Trên mặt Dương Hoài Lễ không có ý cười, ánh mắt lạnh băng. Hắn mím chặt môi, đầy mặt ủ dột, nhìn chằm chằm vào Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu chưa bao giờ thấy bộ dáng này của Dương Hoài Lễ, giống như rất hận nàng.
Diệp Gia Nhu vừa định nói lại nghẹn ở yết hầu, không thể phun ra được, tươi cười đắc ý cương ở khóe miệng.
Trong lòng nàng rối loạn, tay chân lạnh lẽo, máu xông thẳng lên mặt.
Nàng mấp máy môi, đầu cơ hồ không thể chuyển động. Cảnh tượng bây giờ, Diệp Gia Nhu còn không rõ cái gì đâu.
Nhất định là Diệp Sở đưa Dương Hoài Lễ đến đây, Dương Hoài Lễ nhất định đã nghe được nàng và Diệp Sở nói chuyện.
Diệp Sở không những nhục nhã nàng, còn thiết kế hãm hại nàng, lời trong lời ngoài đều dụ dỗ nàng nói ra điều bất lợi với nàng.
Giọng nói của Diệp Gia Nhu run run: "Hoài Lễ ca ca, chàng nghe ta giải thích......"
Diệp Sở không chút để ý, nói nửa câu sau thay Diệp Gia Nhu: "Tất cả đều là hiểu lầm đúng không?"
Mục đích đã đạt được, Diệp Sở đứng lên, chuẩn bị rời đi. Còn việc của Dương Hoài Lễ và Diệp Gia Nhu, để Dương Hoài Lễ tự mình xử lý đi.
Diệp Sở sắp đi đến cửa, Dương Hoài Lễ gọi nàng nàng: "Cảm ơn Diệp Nhị tiểu thư, giúp ta không trở thành một kẻ ngốc chẳng hay biết gì."
"Còn có......" Dương Hoài Lễ dừng một chút, "Thật xin lỗi."
Diệp Sở nhìn Dương Hoài Lễ một cái, gật đầu, liền rời đi.
Cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn Diệp Gia Nhu và Dương Hoài Lễ.
Lúc này, trong mắt Diệp Gia Nhu đã dâng lên sương mù, nàng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
"Hoài Lễ ca ca, những việc này ta đều có thể giải thích." Diệp Gia Nhu khóc rất thảm.
Lúc trước nước mắt của Diệp Gia Nhu còn có thể khiến Dương Hoài Lễ đau lòng, nhưng lúc này Dương Hoài Lễ chỉ cảm thấy phiền chán.
"Giải thích cái gì? Ngươi muốn nói ngươi không câu dẫn được Trần Tức Viễn, ngược lại nhào vào ta, ta là người được chọn tốt nhất ngươi có thể tìm được, một kẻ ngốc có thể để ngươi tận tình lợi dụng."
Dương Hoài Lễ cười nhạo mình bị tình cảm che mắt, sự thật đặt ở trước mắt, hắn lại bị Diệp Gia Nhu chơi xoay quanh.
Đúng vậy, Diệp Gia Nhu nói đúng, nếu không phải Diệp Sở thiết kế trường hợp này, hắn còn khăng khăng một mực với Diệp Gia Nhu, si mê vì nàng.
Những việc hắn làm lúc trước, khả năng ở trong mắt người khác đều rất buồn cười đi.
"Không phải, không phải, hiện tại người ta thích là chàng a." Nước mắt của Diệp Gia Nhu rơi như mưa, khuôn mặt nhỏ không chút sắc máu.
Dương Hoài Lễ nói: "Đáng tiếc hiện tại ta không phải kẻ ngốc bị ngươi lừa gạt. Ta không muốn so đo với ngươi, về sau ta cũng không muốn lại nhìn thấy ngươi."
Dương Hoài Lễ ẩn nhẫn tức giận, hắn không thể trách người khác, chỉ có thể nói hắn không biết nhìn người, còn trách lầm Diệp Sở.
Hắn còn tự xưng là quân tử khiêm khiêm, xem ra hắn mới là kẻ ngu ngốc nhất.
Đáy mắt Dương Hoài Lễ không có bất cứ tình cảm gì, hắn nhìn thoáng qua Diệp Gia Nhu đang khóc thút thít, đầu cũng không quay lại mà rời đi.
......
Khách sạn Hòa Bình.
Đêm nay, Lục Hoài tự lái xe rời khỏi Khách sạn Hòa Bình.
Xe của Lục Hoài vốn chạy hướng đường Wilson, Phủ Đốc Quân liền ở gần con đường ấy.
Nhưng khi xe chạy đến đường Hoài Đặc, Lục Hoài bỗng nhiên chuyển tay lái, quay đầu xe, chạy sang một hướng khác.
Hắn muốn tiện đường đi một nơi.
Theo bóng đêm dần thâm, đường phố càng quạnh quẽ hơn. Ô tô màu đen xuyên qua từng con phố yên tĩnh ở Bến Thượng Hải.
Xe của Lục Hoài chậm rãi dừng lại.
Xe không đi vào, nhưng lại dừng ở giao lộ, chỉ cần nhấc mắt liền có thể nhìn đến cuối.
Cuối con đường kia là Diệp Công Quán.
Lục Hoài lấy bật lửa ra, hắn dùng tay đẩy nắp bật lửa, ngọn lửa hơi hơi lay động, lúc sáng lúc tối, châm một cây thuốc lá.
Gió thổi qua, sương khói tan đi, cổng lớn của Diệp Công Quán đóng chặt, đèn trước cổng lại còn sáng, dường như đang đợi ai đó trở về.
Lục Hoài nhìn đèn cổng Diệp Công Quán, ánh đèn tuyết trắng, trong ban đêm đen như mực càng sáng ngời.
Lục Hoài biết Diệp Sở ở bên trong, hắn nhìn thoáng qua, như suy tư gì.
Hắn đã trở lại vài ngày, nhưng Diệp Sở cũng không biết.
Lục Hoài không để thuộc hạ nói cho Diệp Sở, đầu của hắn có chút loạn, không thể chải vuốt rõ ràng.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn hồi ức, từ lần thử trong lần đầu gặp nhau trên đường White, lại đến sau này gặp nhau một lần lại một lần......
Sao đột nhiên lại nhớ đến nàng?
Lục Hoài chỉ cảm thấy hiện tại có một ít dục vọng, muốn đến gần nàng, hiểu biết nàng, nhìn rõ nàng......
Nhưng trên người Diệp Sở, còn rất nhiều bí mật mà Lục Hoài không biết.
Lúc này, có ô tô đi vào đường, tốc độ dần chậm lại, cuối cùng dừng ở cổng Diệp Công Quán.
Có người xuống xe, cổng Diệp Công Quán mở ra, lại khép lại.
Đèn cổng Diệp Công Quán rốt cuộc tắt.
Thuốc lá trong sắp cháy hết, Lục Hoài cuối cùng nhìn thoáng qua Diệp Công Quán, lại khởi động ô tô, đi về Phủ Đốc Quân.
Sau khi trở lại Phủ Đốc Quân, Lục Hoài mở ra ngăn kéo.
Tờ giấy người hảo tâm đưa đến lúc trước được đặt ở đó, Lục Hoài lấy giấy ra, quan sát nó dưới ánh đèn một lúc.
Hắn gọi một người vào đây.
Người nọ đúng là người Lục Hoài phái đi bảo vệ Diệp Sở, ngày thường đều là hắn báo cáo tình hình của Diệp Sở.
Người nọ: "Diệp Sở cô nương bảo ta nói cho ngài, bên ngoài bận rộn mệt mỏi, nếu trở về phải nghỉ ngơi thật tốt."
Tuy Diệp Sở biết Lục Hoài bận rộn bên ngoài, nàng cũng không có phương thức liên hệ ở bên ngoài với hắn, cho nên nhờ thuộc hạ của hắn chuyển lời hộ.
Lục Hoài: "Phải không?"
Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Ngày mai ngươi nói với Diệp Sở, bảo ta đã trở lại."
Người nọ cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Tam thiếu biết số điện thoại của Diệp Công Quán, vì sao không tự nói với Diệp Sở cô nương?
Hành vi của hai người kia thật cổ quái, dù sao hắn cũng không hiểu rõ, liền làm một cái ống loa là được.
Người nọ: "Vâng, Tam thiếu."
Thuộc hạ đương nhiên không dám phỏng đoán nhiều về tâm tư của Tam thiếu, ai cũng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, chỉ cần làm theo là được.
Lục Hoài nhìn chữ viết trên tờ giấy, người hảo tâm này nhiều lần đều không bị hắn bắt lấy, chắc hẳn rất hiểu biết về hắn.
Trong mấy ngày Diệp Sở bận rộn, còn có Lục Hoài ở bên ngoài, người hảo tâm vẫn luôn không xuất hiện, giống như đã biến mất.
Lục Hoài cong khóe miệng, đến lúc đưa ra đáp án cho nghi vấn này rồi.
Mấy ngày nay, hắn xác thật không gặp Diệp Sở.
Lục Hoài sai thuộc hạ thông tri Diệp Sở, chính là muốn cho nàng biết hắn đã trở lại Thượng Hải, cũng làm ra phản ứng.
Lúc trước, Diệp Sở nhờ Lục Hoài giúp nàng, đã nói nàng sẽ tìm cơ hội báo đáp hắn.
Nhưng khi Lục Hoài thử hỏi về bí mật của nàng, Diệp Sở trước nay đều nhạy bén, rất nhanh liền lướt qua đề tài này.
Lục Hoài thật rất chờ mong, nàng sẽ dùng biện pháp gì báo đáp cho hắn?
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ly cà phê, trong lòng đã có suy xét.
Kẻ lừa đảo, đến lúc lộ ra gương mặt thật của nàng rồi.
Lục Hoài nghiêng đầu, cười.