Lục Hoài mở miệng: "Diệp Nhị tiểu thư, cùng đi một chút đi."
Vừa mới bọn họ cùng đánh vỡ chuyện của người khác ở chỗ cây cối kia, nếu đã qua một đoạn thời gian, những cảm giác xấu hổ đó lúc này cũng tiêu tán không ít.
Diệp Sở không từ chối: "Được."
Thân thể của Lục Hoài và Diệp Sở khác nhau, huống chi, một người là nam tử, một người là nữ hài, bước chân tự nhiên cũng không giống. Lục Hoài cố tình chậm bước chân lại.
Ánh trăng chiếu vào hoa, bốn phía xung quanh yên tĩnh, bọn họ sóng vai mà đi. Tiếng hít thở nhợt nhạt vang lên, hơi thở của đối phương liền ngay bên cạnh.
Ai cũng không nói chuyện, lại không hề cảm thấy có cái gì xấu hổ.
Giống như Lục Hoài nói lúc trước, hai người bọn họ hiện tại muốn đối xử như bạn bè.
Lục Hoài trước nay đều là người không hay nói, hắn không thường mở miệng.
Diệp Sở không biết phải nói gì, chỉ có thể tìm đề tài để nói.
"Thẩm Cửu gia hắn......"
Mới vừa rồi người họ Triệu của Thanh Hội kia khoe với tình nhân, nghe ngữ khí của hắn, hình như hắn muốn động thủ với Thẩm Cửu.
Tuy Thẩm Cửu thích hồ nháo, nhưng Diệp Sở biết tính của hắn, đời trước hắn cũng giúp Lục Hoài không ít, nàng không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì.
Lục Hoài nhất định sẽ giúp Thẩm Cửu, Diệp Sở biết rõ. Nhưng hiện tại nàng hỏi tới vấn đề này, chỉ là muốn từ miệng hắn xác nhận một chút thôi.
"Chuyện của lão Cửu ngươi không cần lo lắng."
Lục Hoài hiểu rõ ý của Diệp Sở, hắn thật nhanh liền cho nàng đáp án.
"......"
Hai người vừa nói chuyện, vừa chậm rãi bước đến phòng yến hội.
***
Lúc Diệp Sở và Lục Hoài bị nhốt ở vườn hoa, Diệp Gia Nhu cũng tới cửa nhà Doãn Thời Ngôn.
Nhưng nàng không đến một mình, mà là làm bạn gái của Dương Hoài Lễ tham dự yến hội.
Bởi vì Diệp Gia Nhu không nhận được thư mời của Doãn Thời Ngôn, cho nên không đi yến hội được. Nàng nghĩ để Diệp Sở tiện thể mang nàng theo, lại bị Diệp Sở từ chối.
Nhưng Diệp Gia Nhu cũng không bởi vậy mà từ bỏ, lập tức suy nghĩ phương pháp khác, tìm tới Dương Hoài Lễ.
Diệp Gia Nhu nghĩ thầm, phía trước nàng bị người nhục nhã, bôi nhọ ở cổng Trường Trung Học Tín Lễ, mọi người đều cho rằng nàng là kẻ thất bại.
Nếu trong buổi yến hội này, nàng có thể cùng Dương Hoài Lễ xuất hiện trong mắt của mọi người. Như vậy tất cả mọi người sẽ cho rằng nàng và Dương Hoài Lễ là một đôi.
Chỉ cần nàng có thể thuyết phục Dương Hoài Lễ, một lần như vậy là đủ rồi, nhất định có thể xoay chuyển cái nhìn của mọi người về nàng.
Lời đồn lúc trước cũng sẽ biến mất.
Không phải Diệp Gia Nhu nàng chuyên môn câu dẫn người, mà là những nam nhân đó tự xông lên. Muốn trách chỉ trách nàng quá có mị lực.
Làm Diệp Gia Nhu không nghĩ tới chính là, nàng vừa nói với Dương Hoài Lễ, Dương Hoài Lễ liền đồng ý, nàng còn tưởng rằng nàng phải tốn thêm nhiều miệng lưỡi.
Càng ở chung với Diệp Gia Nhu, Dương Hoài Lễ càng hãm sâu trong đó, hắn bị Diệp Gia Nhu mê hoặc thật sâu.
Nếu ngay từ đầu Diệp Gia Nhu khiến Dương Hoài Lễ công khai thân phận của nàng, Dương Hoài Lễ khả năng sẽ không làm theo, nhưng hiện giờ hắn tâm tâm niệm đều là Diệp Gia Nhu, đương nhiên sẽ để ý tâm tình của Diệp Gia Nhu.
Dương Hoài Lễ tự xưng là quân tử nhẹ nhàng, tuy cảm tình của hắn với Diệp Gia Nhu càng sâu đậm, nhưng hắn sẽ không biểu hiện ra trước mặt Diệp Gia Nhu.
Làm cho Diệp Gia Nhu hiện tại còn cảm thấy cảm tình của Dương Hoài Lễ đối với nàng không sâu.
Lần này Diệp Gia Nhu vừa đưa ra yêu cầu với Dương Hoài Lễ, Dương Hoài Lễ không nói hai lời liền đồng ý.
Dương Hoài Lễ không chỉ đồng ý để Diệp Gia Nhu làm bạn gái của hắn tham dự yến hội, mà còn mang Diệp Gia Nhu đi chọn vài bộ váy xinh đẹp, vì làm Diệp Gia Nhu phong cảnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Dương Hoài Lễ cảm giác hắn si ngốc, đối với những gì Diệp Gia Nhu nói, hắn đều tin tưởng, đối với những việc Diệp Gia Nhu làm, hắn đều có thể hiểu và bao dung.
Đáng thương Dương Hoài Lễ không biết, hắn sẽ điên cuồng mê luyến Diệp Gia Nhu như vậy, là vì ánh sáng nữ chính của Diệp Gia Nhu.
Chỉ cần Diệp Gia Nhu vừa xuất hiện, liền sẽ hấp dẫn hắn không ngừng tới gần.
Ngày yến hội, Dương Hoài Lễ theo thời gian Diệp Gia Nhu hẹn, đi tới cửa Diệp Công Quán, đón Diệp Gia Nhu lên xe.
Xe vững vàng dừng ở cổng lớn Doãn gia.
Dương Hoài Lễ xuống xe trước, vòng sang bên khác của xe, mở cửa cho bạn gái Diệp Gia Nhu của hắn.
Cửa xe chậm rãi kéo ra, Dương Hoài Lễ vươn tay, đặt trước mặt Diệp Gia Nhu. Diệp Gia Nhu cười nhẹ với Dương Hoài Lễ, đặt tay lên trên.
"Hoài Lễ ca ca, thật phiền toái ngươi." Trên mặt Diệp Gia Nhu mang theo ý cười.
"Đêm nay ngươi làm bạn gái của ta tham dự, ta làm như vậy là tự nhiên." Dương Hoài Lễ khiêm tốn cười, nắm chặt tay Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu hít sâu một hơi, kéo cánh tay Dương Hoài Lễ, nỗ lực thẳng lưng, cằm hơi hơi nâng lên.
Diệp Gia Nhu âm thầm mắng một chút ở trong lòng, Diệp Sở nhất định đã tới rồi, đang bắt chuyện với những tiểu thư nổi tiếng đi.
Nếu Diệp Sở nhìn thấy nàng quang minh chính đại đi theo bên người Dương Hoài Lễ, cử chỉ ưu nhã chu toàn giữa những khách khứa đó, nàng nhất định sẽ tức đến nổi điên.
Diệp Sở lại tốt như thế nào, vẫn kém hơn nàng, không có nam nhân khác nguyện ý chống lưng cho Diệp Sở, nhưng nàng không giống.
Cho dù thiếu một Trần Tức Viễn, thì vẫn còn có nhiều người xuất đầu cho nàng.
Dương Hoài Lễ bị Diệp Gia Nhu nắm, tâm tình trở nên rất tốt, trên mặt luôn luôn khắc chế cũng lộ ra vài phần ý cười.
Hắn hoàn toàn không biết Diệp Gia Nhu nhu nhược, cần được bảo hộ trong cảm nhận của hắn, đang định lợi dụng hắn, đêm hắn làm một công cụ đả kích Diệp Sở.
Tâm tư của hai người khác nhau, thật nhanh liền tới phòng yến hội.
Dương Hoài Lễ quen biết nhiều người, vừa tiến vào phòng yến hội, Diệp Gia Nhu còn chưa kịp nhìn quanh chung, xem xét vị trí của Diệp Sở, đã bị dẫn đi đến đám người.
Bạn bè của Dương Hoài Lễ vừa thấy Dương Hoài Lễ, liền tiến lên chào hỏi.
"Hoài Lễ, trước giờ không thấy cậu mang bạn gái ra tới, như thế nào mà đêm nay đổi tính?"
Đối mặt bạn bè trêu chọc, mặt Dương Hoài Lễ không đổi sắc: "Vị này chính là con gái của phú thương Diệp Quân Chiêu, Diệp Tam tiểu thư Diệp Gia Nhu."
Bạn bè nghe giới thiệu xong, hơi gật đầu, nhưng trong lòng lại nói thầm, Diệp Tam tiểu thư là ai? Hắn chỉ biết là vừa rồi Diệp Nhị tiểu thư ở trong yến hội, nhưng hắn biết rất ít về vị Diệp Tam tiểu thư này.
Dương Hoài Lễ nghĩ, nhân cơ hội này, có thể giới thiệu Diệp Gia Nhu cho bạn bè của hắn, cũng xem là một phương pháp tốt.
Dẫn Diệp Gia Nhu đi gặp người bạn thứ nhất xong, Dương Hoài Lễ thật nhanh lại mang Diệp Gia Nhu đi gặp một người bạn khác.
Người bạn trước còn đang hoang mang, cái tên Diệp Tam tiểu thư hình như hắn đã nghe qua ở đâu, hiện tại gấp đã quên.
Bên cạnh có người nhìn ra tâm tư của người này, hảo tâm tiến lên giải thích cho hắn.
"Ngươi còn chưa nghĩ đến Diệp Gia Nhu là ai a, ngươi không nhớ rõ lần trước Hoài Lễ đánh nhau với người khác, chính là vì nữ nhân này."
Vừa nói việc này, người nọ liền nghĩ tới, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nga, chính là nữ học sinh Trung Học Tín Lễ đoạt bạn trai của người khác kia a."
Sau khi nói xong, người nọ lại kỳ quái: "Đầu óc của Hoài Lễ có phải hỏng rồi hay không, ta còn tưởng bọn họ đã sớm không qua lại, hiện tại nhìn qua, hình như coi Diệp Gia Nhu kia như bảo bối vậy."
Bạn bè biết được nội tình đều ngầm tấm tắc bảo lạ, cười nhạo ánh mắt của Dương Hoài Lễ.
Đêm nay Diệp Gia Nhu còn có nhiệm vụ quan trọng nhất, chính là ở trước mặt Diệp Sở khoe ra bản lĩnh, nàng cũng muốn nếm thử tư vị cao hơn người khác một bậc.
Chờ đến khi Dương Hoài Lễ giới thiệu Diệp Gia Nhu cho tất cả bạn bè xong, Diệp Gia Nhu tìm cái cớ, nói là muốn tiến vào trong vòng của các vị tiểu thư nổi tiếng.
Dương Hoài Lễ tự nhiên cho đi, trùng hợp bạn bè của hắn tìm hắn có việc, vì thế hai người liền từng người đi chỗ khác.
Vừa tách ra Dương Hoài Lễ, Diệp Gia Nhu liền bắt đầu nhìn quanh bốn phía. Nhưng toàn bộ đại sảnh bị nàng quét vài lần, cũng không thấy được bóng dáng của Diệp Sở.
Diệp Gia Nhu nhịn cơn tức, Diệp Sở này sớm không ở muộn không ở, cố tình ở lúc nàng muốn tìm Diệp Sở không thấy.
Có lẽ là vừa rồi lúc tiến vào, Diệp Sở nghe được tiếng gió, đoán được tâm tư của nàng, cho nên trước tiên tránh đi.
Nhưng, Diệp Gia Nhu tin tưởng Diệp Sở nhất định còn xuất hiện.
Đang lúc Diệp Gia Nhu thầm mắng Diệp Sở, sau lưng có người kêu nàng một tiếng.
"Diệp Gia Nhu, ngươi không có thiệp mời của ta, lại vào bằng cách nào?"
Thân thể Diệp Gia Nhu cứng đờ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là chủ nhân yến hội, Doãn Thời Ngôn.
Từ khi Diệp Gia Nhu vào yến hội, Doãn Thời Ngôn liền nhìn thấy nàng. Doãn Thời Ngôn còn kỳ quái, Diệp Gia Nhu rõ ràng không có thư mời, lại tiến vào yến hội như thê nào.
Nhưng kết hợp với vị Dương thiếu gia bên người nàng kia, Doãn Thời Ngôn còn có cái gì không nghĩ ra.
Lần trước ở bên hồ sen, nàng cũng là người thấy chuyện kia. Người sáng suốt vừa thấy, liền biết Diệp Gia Nhu đang cùng Dương Hoài Lễ ái muội không rõ.
Dựa theo tính cách của Nghiêm Mạn Mạn, chuyện Diệp Gia Nhu bị nàng đá xuống hô chợt nghe kinh người, nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì lạ.
Huống hồ việc Diệp Gia Nhu bị bạn gái chính quy người ta chặn ở cổng trường, không ít người biết, nhưng qua chuyện này, Dương Hoài Lễ còn có thể thích Diệp Gia Nhu như vậy.
Ân, xem ra hai người bọn họ là chân ái đi.
Tuy Diệp Gia Nhu ngay từ đầu còn luống cuống, nhưng nàng thật nhanh liền bình tĩnh lại, nàng không nhận được thiệp mời không sai, nhưng nàng làm bạn gái của Dương Hoài Lễ tham dự, vậy không thành vấn đề.
"Là Doãn tiểu thư đi, ta là bạn gái của Dương thiếu gia, là hắn mang ta tới." Diệp Gia Nhu thẳng sống lưng, đáp lời.
Diệp Gia Nhu cảm thấy biết đâu là Doãn Thời Ngôn quên phát thiệp mời cho nàng, nàng cũng nên cho Doãn Thời Ngôn một cơ hội, nàng tha thứ Doãn Thời Ngôn.
Diệp Gia Nhu cười nói: "Huống chi Doãn tiểu thư nhất định là quên mất, tớ và cậu cùng trường, sao lại có thể không nhận được thiệp mời đâu?"
Doãn Thời Ngôn bĩu môi: "Ngươi đoán sai rồi, không phải ta đã quên, ta nhớ rất rõ ràng, nhất định không thể mời ngươi."
Diệp Gia Nhu sửng sốt, ngay sau đó cười: "Doãn tiểu thư, cậu nhất định là đang nói giỡn với tớ đi? Tớ và Doãn tiểu thư chưa gặp mặt mấy lần, như thế nào sẽ chọc tới Doãn tiểu thư đâu?"
Doãn Thời Ngôn vốn dĩ liền không quen nhìn Diệp Gia Nhu, hiện giờ cũng sẽ không cho nàng mặt mũi: "Ta xem trí nhớ của ngươi khẳng định không tốt, một lần ở bên hồ sen, một lần ở cổng trường học."
"Ta nói đủ rõ ràng chưa." Doãn Thời Ngôn nhướng mày.
Nói cách khác, Doãn Thời Ngôn gặp qua mấy lần xấu mặt của Diệp Gia Nhu, nàng coi thường loại hành vi bỉ ổi này.
Diệp Gia Nhu chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ hơi trắng: "Doãn tiểu thư không biết chân tướng mọi chuyện, liền lung tung suy đoán, nếu những việc này đều là thật, như vậy vì sao Dương thiếu gia còn muốn mang ta tới yến hội?"
Doãn Thời Ngôn đương nhiên nói ra suy nghĩ của bản thân: "Hoặc là ngươi nói dối gì đó, hoặc là Dương thiếu gia lựa chọn mất trí nhớ."
Nói đến đây, Doãn Thời Ngôn còn gật đầu khẳng định: "Hắn ngốc, đầu óc của hắn không nghĩ ra, sao ta có thể biết được."
Nước mắt của Diệp Gia Nhu lưu chuyển, vừa muốn làm ra bộ dáng muốn khóc, đột nhiên bị Doãn Thời Ngôn giơ tay đánh gãy.
"Nếu ngươi muốn giả vờ ủy khuất ghê tởm ta, liền thôi đi, ta là chủ nhân yến hội này, nếu ngươi không khóc, ta còn có thể để ngươi ở lâu một lúc."
Nghe Doãn Thời Ngôn nói, Diệp Gia Nhu lập tức thu nước mắt lại, nàng còn chưa đụng tới Diệp Sở, khoe khoang với Diệp Sở. Mới không nghĩ phải rời đi nhanh như vậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ cố nén tức giận của Diệp Gia Nhu, Doãn Thời Ngôn cảm thấy mỹ mãn tránh ra.
***
Tống Thiến Như phía trước đi gây phiền toái cho Diệp Sở, kết quả thảm bại mà về, không đạt được nửa điểm chỗ tốt, ngược lại bị chặn đến không nói được lời nào.
Tống Thiến Như trở lại vị trí, sắc mặt xanh mét. Nàng căm giận nghĩ, không ngờ Diệp Sở miệng lưỡi sắc bén như vậy, rõ ràng là nàng câu dẫn Tam thiếu, không ngờ dăm ba câu liền phủi sạch sẽ.
Nghĩ đến bộ dáng Lục Hoài nhìn chuyên chú vào Diệp Sở, Tống Thiến Như nắm chặt nắm tay, không được, nàng không nuốt trôi cơn tức này được.
Tống Thiến Như nhìn quanh bốn phía, lúc này, tầm mắt của nàng dừng ở cửa phòng yến hội.
Phu nhân của Quan tham mưu - Ngô phu nhân chậm rãi đi tới, trên mặt nàng mang theo ý cười, ai cũng nhìn ra tâm tình của nàng rất tốt.
Chỉ chốc lát, một người nam nhân cũng đi đến, đôi mắt của Tống Thiến Như nhíu lại, nàng biết người nam nhân này.
Tòa nhà của Ngô phu nhân ở gần nhà Tống Thiến Như, có khi Tống Thiến Như sẽ thấy có nam nhân khác nhau đưa Ngô phu nhân về nhà, người nam nhân này xuất hiện tương đối thường xuyên.
Khi người nam nhân này ở bên Ngô phu nhân, cử chỉ thân mật, giống như tình nhân.
Quan tham mưu đã năm, sáu mươi tuổi, lớn hơn Ngô phu nhân rất nhiều, thật vất vả cưới được một vị kiều thê như vâyh, hắn tự nhiên sẽ nâng Ngô phu nhân ở lòng bàn tay.
Nhưng công việc của Quan tham mưu bận rộn, thường xuyên sẽ đi công tác các nơi, bởi vậy, phần lớn thời gian, Ngô phu nhân đều là một mình ở nhà.
Quan hệ giữa mẫu thân của Tống Thiến Như và Ngô phu nhân không tệ, đôi khi Ngô phu nhân sẽ tới nhà Tống Thiến Như chơi, nhưng, Ngô phu nhân đi rồi, ngữ khí của mẫu thân của Tống Thiến Như liền thay đổi.
Tống Thiến Như hồi ức một chút, nàng nhớ rõ mẫu thân lúc ấy nói như thế này: "Ngô phu nhân không phải người an phận, ngươi xem Quan tham mưu vừa mới đi, nàng liền mang theo nam nhân trở về......"
"Sau khi nàng thành phu nhân Quan tham mưu, cả ngày vênh váo tự đắc, ha hả, ai không biết đức hạnh sau lưng của nàng......"
"Quan tham mưu còn coi nàng như bảo bối đâu, hắn nào biết đâu rằng trên đầu hắn đeo nhiều nón xanh như vậy......"
Đương nhiên, mẫu thân của Tống Thiến Như sẽ không nói những lời này trước mặt Tống Thiến Như, đây là Tống Thiến Như vô tình nghe được.
Lúc này hai người này một trước một sau tiến vào, nhìn kỹ sắc mặt của Ngô phu nhân, có thể thấy được mơ hồ có chút ửng hồng. Tống Thiến Như tự nhiên rõ ràng, hai người này vừa rồi làm cái gì.
Tống Thiến Như cười nhạo một tiếng, thật là không biết xấu hổ.
Đột nhiên, trong lòng Tống Thiến Như hiện lên một ý tưởng, nàng nhìn quanh toàn bộ phòng yến hội, phát hiện Diệp Sở không ở đại sảnh.
Tống Thiến Như cười, thật là trời cũng giúp ta.
Vừa rồi Ngô phu nhân nhất định là yêu đương vụng trộm với nam nhân này ở bên ngoài, nếu nàng nói cho Ngô phu nhân, Diệp Sở vừa nãy cũng không ở nơi này, không biết Ngô phu nhân sẽ nghĩ như thế nào?
Ngô phu nhân trời sinh đa nghi, nếu nàng biết có người thấy nàng yêu đương vụng trộm, nhất định sẽ không bỏ qua người nọ.
Bởi vì quan hệ của mẫu thân của Tống Thiến Như và Ngô phu nhân tốt, cho dù Ngô phu nhân biết mấy người Tống Thiến Như biết nàng có liên lụy với nam nhân, Ngô phu nhân cũng không quá để ý các nàng.
Nhưng nếu một người xa lạ biết chuyện này, vậy không giống nhau.
Tống Thiến Như giơ lên tươi cười, nhấc chân đi đến chỗ Ngô phu nhân.
Tống Thiến Như đi đến bên người Ngô phu nhân, cười nói: "Hôm nay ngài thật xinh đẹp." Nàng biết Ngô phu nhân thích nghe nịnh hót, miệng liền ngọt chút.
Ngô phu nhân xoay người, thấy là Tống Thiến Như, vẻ mặt mang theo ý cười: "Là Thiến Như nha, mẫu thân của cháu đâu?" Thái độ của nàng đối với Tống Thiến Như tự nhiên là ôn hòa.
Tống Thiến Như nói: "Mẫu thân của cháu đang nói chuyện với những phu nhân khác đâu." Ngô phu nhân cười gật gật đầu.
Tống Thiến Như đột nhiên mở miệng: "Di? Kỳ quái?"
Ngô phu nhân thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Tống Thiến Như nói: "Ta có một ngườu bạn, nói muốn đi giải sầu, kết quả nàng đi vườn hoa thật lâu, đến bây giờ còn chưa trở về."
Sắc mặt Ngô phu nhân vốn thả lỏng, vừa nghe thấy hai chữ vườn hoa, sắc mặt liền thay đổi một chút.
Ngô phu nhân nhìn Tống Thiến Như: "Bạn cháu? Là ai a?"
Tống Thiến Như thấy sắc mặt Ngô phu nhân thay đổi, nàng cười âm thầm trong lòng, ngoài miệng nói: "Kỳ thật cũng không tính là bạn, cháu không thích phản ứng nàng, nhưng nàng luôn tìm cháu nói chuyện."
Dừng một chút, Tống Thiến Như nói tiếp: "Nga đúng rồi, nàng gọi Diệp Sở."
Ngô phu nhân ý bảo Tống Thiến Như tiếp tục nói, trên mặt Tống Thiến Như mang theo khinh thường: "Diệp Sở là con gái thứ hai của thương nhân Diệp Quân Chiêu, trong nhà không có bối cảnh gì, luôn lôi kéo làm quen với cháu, phiền chết."
Tống Thiến Như vốn xem thường thân phận của Diệp Sở, hiện tại nàng càng đổi trắng thay đen, nói Diệp Sở là một người muốn leo lên quyền quý, nơi chốn nịnh bợ nàng, mà nàng cực kỳ chán ghét loại hành vi lấy lòng này của Diệp Sở.
Ngô phu nhân biết tính cách của Tống Thiến Như, nàng luôn luôn khinh thường người khác, thái độ này của nàng là trong dự kiến.
Vẻ mặt Tống Thiến Như không kiên nhẫn: "Tính, lười phản ứng nàng, cũng không biết có phải là nàng thấy cái gì ở vườn hoa hay không, lâu như vậy còn không trở lại."
Tống Thiến Như giống như lơ đãng mà lại nhắc nhở Ngô phu nhân một câu, có khả năng Diệp Sở thấy được gièm pha của nàng trong vườn hoa.
Ấn đường Ngô phu nhân nhảy dựng, trên mặt lại không hiển lộ nửa phần: "Con gái kẻ buôn bán thôi, cháu quản nàng làm cái gì."
Tống Thiến Như biết Ngô phu nhân đã nghe lọt những gì nàng nói, nàng cười nói: "Ngô phu nhân nói đúng, cháu đi trước tìm mẫu thân đây."
Xoay người, sắc mặt của Tống Thiến Như nháy mắt trở nên dữ tợn, Diệp Sở thông đồng Tam thiếu, còn không phải là bởi vì Tam thiếu quyền cao chức trọng sao?
Tam thiếu là con trai của Lục Đốc Quân, chỉ có Tống Thiến Như ta mới xứng với hắn, Diệp Sở chỉ là con gái của kẻ buôn bán thôi, dựa vào cái gì mà dám mơ tưởng Tam thiếu?
Tống Thiến Như nghĩ, những gì nàng vừa nói với Ngô phu nhân, Ngô phu nhân nhất định sẽ nghi ngờ Diệp Sở, nàng chắc chắn sẽ làm chút gì đó với Diệp Sở.
Nàng thật muốn nhìn, Diệp Sở trêu chọc phu nhân Quan tham mưu, còn có ai sẽ giúp Diệp Sở.
Sau khi Tống Thiến Như rời đi, Ngô phu nhân lập tức xoay người, đối hầu gái A Ngọc nói: "Ngươi đi xem một chút, nhìn xem Diệp Nhị tiểu thư có ở đây hay không?"
A Ngọc nói dạ, liền rời đi.
Sắc mặt của Ngô phu nhân kém vài phần, nếu Tống Thiến Như nói là thật, Diệp Sở kia vô cùng có khả năng thấy được nàng và Triệu gia yêu đương vụng trộm trong vườn hoa.
Ngô phu nhân gả cho Quan tham mưu, vốn chính là nhìn trúng địa vị phu nhân Quan tham mưu, nàng không có chút tình yêu với Quan tham mưu. Càng đừng nói Quán tham mưu lớn hơn nàng một đống tuổi, Ngô phu nhân rất là bất mãn.
Quan tham mưu không ở nhà, Ngô phu nhân đương nhiên không chịu nổi tịch mịch, muốn tìm nam nhân tuổi trẻ giải tỏa dục vọng.
Thanh Hội Triệu gia là thân mật gần đây của nàng, hôm nay Triệu gia và nàng được mời đến yến hội này, hai người vừa gặp, liền không kìm nén được.
Vừa rồi khi hai người đang yêu đương vụng trộm, mơ hồ nghe được tiếng vang, sau lại truyền đến tiếng mèo kêu, hai người lúc này mới thả lỏng cảnh giác.
Sắc mặt Ngô phu nhân âm lãnh, hiện tại nghĩ lại, vừa rồi quả nhiên có người tránh ở đó, mà nàng và Triệu gia lại hoàn toàn không biết, bị che dấu đi.
Tuy Ngô phu nhân làm A Ngọc đi tìm hiểu, Diệp Sở hiện tại có ở phòng yến hội hay không, nhưng trong lòng Ngô phu nhân đã nhận định, cho dù Diệp Sở không phát hiện, nàng cũng sẽ không cho Diệp Sở ăn trái cây ngon.
Chỉ cần Diệp Sở đi ra phòng yến hội hội, liền vô cùng có khả năng gặp được nàng yêu đương vụng trộm, nàng quyết không tha cho Diệp Sở.
A Ngọc đi đến bên người Ngô phu nhân, thấp giọng nói: "Phu nhân, Diệp Nhị tiểu thư không ở nơi này."
Ngô phu nhân đã sớm đoán được đáp án này, nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Nga? Còn chưa trở về a."
Sắc mặt của Ngô phu nhân trầm xuống, Diệp Sở dạo vườn hoa mà thôi, thật sự không cần thiết về muộn như vậy, nàng nhất định là muốn chờ nàng và Triệu gia đi xa, sau đó lại đi trở về.
Gủa vờ không nghe thấy gì cả.
Đáng tiếc, nàng sẽ không cho Diệp Sở cơ hội này.
Ngô phu nhân thấp giọng phân phó A Ngọc vài câu, A Ngọc gật đầu nói dạ, rời đi.
Kế hoạch của Ngô phu nhân hoàn mỹ, nhưng kế hoachh này của nàng nhất định phải thất bại.
Bởi vì Diệp Sở trở về cùng Lục Hoài.
Nếu Ngô phu nhân muốn hãm hại Diệp Sở trước mặt Lục Hoài, sao Lục Hoài có thể ngồi yên không nhìn đến?
Hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Nàng ngàn tính vạn tính, lại có thể nào tính đến lúc ấy người ở cùng Diệp Sở ở trong vườn hoa là Lục gia Tam thiếu đâu?