Hầu như tù nhân ở đây đều biết, thân phận của Ngụy Tranh là một tên sát thủ. Tất nhiên, bọn họ không biết quan hệ giữa hắn ta với ám các
Lúc Ngụy Tranh vừa tới nhà tù Hán Dương, mấy tên tù nhân này đều nghĩ rằng hắn ta dễ ức hiếp.
Cũng từng có người tới khiêu khích Ngụy Tranh. Nhưng Ngụy Tranh không muốn tranh chấp với người khác. Hắn ta chỉ muốn trải qua thời gian an tĩnh ở đây.
Khi người đầu tiên bước tới khiêu khích, Ngụy Tranh dùng một chiêu mà khống chế người nọ.
Sau đó vẫn còn mấy tên không sợ chết, vẫn và kết quả như cũ.
Dần dần, không còn có người còn dám chọc vào Ngụy Tranh.
Lúc này, Lục Hoài chủ động đánh một quyền vào Ngụy Tranh. Từ mắt của mấy kẻ khác, đơn giản chỉ là hành vi không biết lượng sức mình.
Sắc mặt Lục Hoài như thường, từng chiêu đều hiểm độc, mang theo sát ý mười phần.
Ngay từ đầu, Ngụy Tranh không muốn gặp phiền toái, luôn né tránh.
Chẳng qua, Ngụy Tranh có né tránh cũng không khiến Lục Hoài dừng tay. Ngược lại, Lục Hoài xuống tay càng độc ác hơn.
Mãi một lúc, Ngụy Tranh tức lên, bắt đầu đánh trả.
Lục Hoài chuyên tâm tấn công vào mấy góc chết của Ngụy Tranh, không hề có chút lưu tình. MàNgụy Tranh, hắn ta vẫn luôn tập trung phòng thủ.
Vừa mới bắt đầu, mọi người đều cho rằng Lục Hoài sẽ bị Ngụy Tranh giải quyết nhanh chóng.
Không nghĩ tới, tên sát thủ khiến người khác e ngại Ngụy Tranh lại rơi vào thế hạ phong, tốc độ cũng chậm lại.
Vì để bản thân không bị thương, mấy tên tù phạm này đều tránh sang một bên. Nhưng mấy tên đó vẫn chọn một vị trí tốt, nhìn hai người đánh nhau.
Điều khiến bọn họ cảm thấy kì quái là, tên mà, mới hình như rất hận Ngụy Tranh, luôn muốn dồn hắn ta vào chỗ chết.
Bọn họ không hiểu, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có phải lúc trước có thù cũ hay không.
Chỉ có điều, bọn họ còn chưa xem xong trà hay, cai ngục đã tới.
Tù phạm đánh nhau là chuyện bình thường, thường xuyên xảy ra, cũng không phải chuyện gì lạ.
Cai ngục cũng sẽ không đi quản mấy chuyện này. Nhưng là, lần này lại khác.
Lục Hoài và Ngụy Tranh đều là hai kẻ ác. Nếu họ không ra tay ngăn cản, rất có khả năng sẽ rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương
Mấy tên cai ngục sẽ không để tù phạm chết trước mặt mình. Nếu đã ở trong phạm vi quản giáo của họ, chuyện này cũng không nên nghĩ tới.
Cai ngục cho rằng, Lục Hoài và Ngụy Tranh là hai tên điên, không thể trêu vào.
Vài tên cai ngục xông tới, họ lấy súng chỉ thẳng vào Lục Hoài và Ngụy Tranh.
"Tất cả dừng tay lại hết cho ta!"
Tay cai ngục cầm chặt súng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh dường như không nghe thấy, vẫn còn tiếp tục đánh.
Trong lòng cai ngục hoảng sợ, đồng thời cũng cực kì tức giận. Hai tên này trời sinh lớn mật, rất khó quản chế.
Tên cai ngục trưởng giơ súng, bắn một phát súng chỉ thiên. Tiếng súng nặng nề vang lên, khắp nơi im lặng.
Lúc này, Lục Hoài cùng Ngụy Tranh cũng dừng lại.
Lực uy hiếp của tiếng súng rất lớn, tên cai ngục lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Hai người các ngươi đi theo ta." Hắn ta chuẩn bị ném hai tên này vào phòng thẩm vấn.
Lục Hoài và Ngụy Tranh trao đổi một ánh mắt
Mục đích của họ đã đạt được.
Để tránh cho Lục Hoài cùng Ngụy Tranh lại phạm quy, nhóm cai ngục rất thận trọng.
Phòng thẩm vấn cách chỗ này một đoạn, cai ngục vẫn luôn cầm súng chống vào người họ, không dám lơi lỏng.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh chưa đi xa. Lúc này, Minh gia gọi một tên cai ngục lại.
Minh gia có chút giao tình với đám cai ngục, vì để địa vị của mình không bị uy hiếp, hắn ta muốn cai ngục giúp một chuyện.
Minh gia: "Hai người họ nên bị nhốt vào một phòng thẩm vấn."
Minh gia cảm thấy hai người Lục Hoài cùng Ngụy Tranh này với hắn mà nói, cũng không thể khống chế.
Huống chi, đây là do Lục Hoài tự mình đề nghị, Minh gia chỉ làm theo đúng nguyện vọng của hắn mà thôi.
Cai ngục do dự một chút, cũng không đáp ứng ngay.
Theo lý mà nói, mỗi tù nhân phạm lỗi đều là mỗi người một phòng.
Phòng thẩm vấn không thấy nhìn thấy mặt trời. Nếu ở một mình trong bóng tối lâu, sẽ cảm thấy cực kỳ đè nén, người cũng trở nên phiền chán dị thường.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh thân thủ lại tốt như vậy. Hai người còn có địch ý với nhau, nếu nhốt chung họ lại, hậu quả không nghĩ cũng biết.
Nhưng hai người này đều rất khó quản chế.
Một lúc giải quyết hai người, ý nghĩ này cũng không tồi
Cai ngục liếc mắt nhìn Minh gia, hắn ta đoán được tâm tư của Minh gia nhưng cũng không vạch trần.
Cai ngục gật đầu với Minh gia.
Giữa hai người đã đạt được ý muốn.
Phòng thẩm vấn cách đó không xa, đi một chút là đến.
Một tên cai ngục trao đổi ánh mắt với những tên khác, lén lút nói gì đó.
Sau khi trao đổi đơn giản, Lục Hoài cùng Ngụy Tranh bị đưa tới trước cửa của một gian phòng thẩm vấn.
Ngay khi cai ngục đang muốn đưa bọn họ quan đi vào, bên cạnh có một người đột nhiên mở miệng.
"Vài ngày trước, gian này có người chết, nên đổi sang phòng bên cạnh đi."
Tên cai ngục này là người mà Lục Hoài xếp vào, mà gian phòng mà hắn ta nói vừa hay lại là vị trí vốn đã xác định.
Lúc này, cánh cửa tối đen như mực vẫn đóng, cai ngục lấy chìa khóa mở ra.
Cửa sắt mở ra, một trận gió lạnh ập tới, âm lãnh.
Phòng thẩm vấn là một phòng rất kín, bên trong không có thứ gì.
Ánh sáng bên ngoài tiến vào, Lục Hoài nhanh chóng nhìn một lượt qua hòng cảnh bên trong, xác định thứ hắn muốn tìm đang ở vị trí nào
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Hoài nhanh chóng tìm được vị trí chính xác.
"Đi vào." Cai ngục lấy súng đặt ở sau lưng họ.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh không phản kháng, trực tiếp đi vào.
Cửa phía sau đóng lại, âm thanh khóa cửa nặng nề vang lên. Nguồn sáng duy nhất bị chặn ở ngoài.
Xung quanh rơi vào bóng tối, tầm mắt của Lục Hoài bị cản trở, cơ bản cũng không nhìn hết được tình huống bên trong.
Lục Hoài cực kỳ trấn định, vừa rồi hắn đã tìm được vị trí. Bây giờ chỉ cần đi tra xét một hồi là được.
Lục Hoài dùng bước chân ước lượng, tay đặt trên tường, sờ nắm đi vào trong. Hắn nhận ra hướng đi không khác lắm, mới dừng chân.
Lục Hoài ngồi xổm xuống, đưa tay gõ vài cái lên đất, hắn nhanh chóng tìm được phần rỗng.
Bây giờ mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Chỉ còn chờ thời gian vượt ngục.
Có thể bước vào phòng thẩm vấn, chỉ có hai loại người.
Thứ nhất, là người được an bài hộ tống xuất ngục như Mạc Thanh Hàn.
Thứ hai, là những tên tội phạm phạm quy, họ không biết chuyện này.
Khi những tù phạm không biết chuyện này bước vào đây, bóng tối sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của họ.
Trong tình huống một người đang cực kỳ căng thẳng, không có khả năng phát hiện ra khoảng rỗng.
Sau khi Lục Hoài xác nhận, bắt đầu nói rõ về chuyện tiếp theo cho Ngụy Tranh.
"Mỗi nửa tiếng, sẽ có người tới xác nhận xem chúng ta có chết hay không."
"Bọn họ sẽ mở cửa thông gió, chúng ta phải lên tiếng đáp lại."
Sau khi Lục Hoài nói xong, Ngụy Tranh nhíu mày: "Ngươi định làm thế nào?"
Lục Hoài: "Sẽ có người thông báo. Đã đến giờ, chúng ta sẽ hành động."
Một buổi chiều, Lục Hoài cùng Ngụy Tranh luôn ở trong phòng thẩm vấn. Đúng thật như lời của Lục Hoài, nhóm cai ngục luôn chú ý động tĩnh của họ.
Cai ngục rất đúng giờ, mỗi nửa giờ, bọn họ sẽ thay ca.
Dựa theo tần suất cai ngục xuất hiện, bọn họ có thể ước chừng được thời gian.
Đã tới buổi tối, bọn họ vẫn rất bình tĩnh. Bọn họ biết, chạy khỏi tay của ngục giam, thời gian đã thới gần, không cần gấp.
Lúc này, ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ cực nhẹ.
Lục Hoài ổn định lại tinh thần, cẩn thận nghe.
Cửa thông gió ở phía trên cửa bị mở ra, bên ngoài truyền đến một câu
Đã đến giờ.
Người này, là do Lục Hoài sắp xếp.
Sau khi hăbs đổi ca, đã nhanh chóng thông báo. Lục Hoài hành động nhanh chóng, có thể để dư ra một đoạn thời gian.
Lục Hoài đi đến phía trước, hắn lấy ghim cài từ trong áo ra.
Đối với Lục Hoài mà nói, ổ khóa của cánh cửa kia rất đơn giản.
Không quá vài giây, khóa cửa mở, Lục Hoài kéo cửa.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh xác định vị trí bậc thềm trước, lại đi xuống sau.
Hai người trước sau rời đi, cửa khép lại. Phòng thẩm vấn khôi phục lại nguyên trạng.
Nói cho cùng là phòng thẩm vấn vẫn tối đen, không hề có chút ánh sáng nào.
May mà trong này chỉ có một con đường duy nhất.
Một tiếng sau, người trong ngục giam phát hiện, phòng thẩm vấn không truyền ra tiếng đáp lại. Vừa mở cửa đã thấy, hai người đều biến mất.
Mà hai tên canh phòng chịu trách nhiệm đều đã bị đánh hôn mê. Trong túi của canh phòng cũng không còn chìa khóa.
Trên con đường mà Lục Hoài cùng Ngụy Tranh đi, trước mắt họ làm một mảng tối đen như mực.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng bọn họ cũng đã nhìn thấy chút ánh sáng.
* * *
Ở khách sạn, Diệp Sở đứng trong phòng.
Đường hầm của nhà tù Hán Dương thông tới khách sạn này. Bọn họ đã khai thông cho ông chủ, ở lại đây, chờ Lục Hoài trở về.
Cánh cửa đằng kia mở ra, đường hầm tối đen như mực. Không thể nhìn rõ được gì, không biết bên trong có gì.
Bên cạnh Diệp Sở có một nhóm ám vệ đi theo.
Mới đầu, Diệp Sở bước nhẹ nhàng quanh phòng. Nhưng việc này cũng không có tác dụng gì, chỉ khiến nàng thêm phần khẩn trương.
Diệp Sở dừng bước, nhìn vào cửa của đường hầm kia.
Nàng im lặng nhìn vào phiến cửa màu đen, giống như làm vậy sẽ có thể thấy thân ảnh của Lục Hoài.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu.
Trong đường hầm truyền ra vài tiếng động, nghe có vẻ rất giống tiếng bước chân.
Tâm trạng của Diệp Sở bắt đầu căng thẳng, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm một nơi, không hề rời đi.
Tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhím ám vệ bước vào trạng thái cảnh giác.
Tiếng bước chân càng gần, Diệp Sở cũng càng hoảng loạn.
Bọn họ dường như đã sắp xuất hiện, Diệp Sở nắm chặt tay.
Có hai nam nhân đi ra, một trước một sau.
Bọn họ lấy tay che mắt. Đã ở trong bóng tối một thời gian dài, mắt của họ có chút không quen tiếp cận với ánh sáng.
Nhưng Diệp Sở đã thấy rõ mặt của người kia.
Là Lục Hoài.
Diệp Sở run rẩy, giống như đang nghĩ mình đang nằm mơ.
Lục Hoài biết Diệp Sở ở đây. Khi hắn mở to mắt, lập tức đã thấy nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Sở, Lục Hoài biết nàng đang lo lắng cho mình.
Hắn bước vài bước lên trước, một tay kéo Diệp Sở vào trong lòng.
Hơi thở trên người Lục Hoài lạnh như băng, như gió đêm buổi đông, vây quanh lấy nàng.
Nhưng thân thể của Diệp Sở lại ấm áp, Lục Hoài ôm thân thể mảnh mai của nàng, nhiệt độ ấm áp của nàng ôn hòa bao lấy hắn.
Lục Hoài nhẹ giọng nói một câu.
"Ta đã trở về."
Động tác của hắn như đã bị đè nén rất lâu. Mấy ngày không gặp, bọn họ dù đang ở cùng thành phố, nhưng lại ở hai nơi khác biệt.
Hắn ở nơi nguy hiểm, nàng ở chỗ an toàn, giờ phút này cuối cùng mới gặp được nhau.
Trong phòng này có nhiều người, Lục Hoài lại làm như không thấy, ôm lấy Diệp Sở, tay trái đặt lên thắt lưng nàng, tay phải lại như quen thuộc vuốt ve mái tóc dài của nàng.
Diệp Sở bị ôm, nàng ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn đã quên mất trong phòng còn có người.
Mấy ám vệ dời tầm mắt, làm bộ như không nhìn thấy chủ tử đang làm gì.
Cùng đi ra ngoài với Lục Hoài, Ngụy Tranh đang đứng ở phía sau. Hắn ta nhìn thấy một màn này, cực kỳ thức thời mà quay đầu đi.
Diệp Sở không hề nhận ra điều gì, chỉ là khi Lục Hoài ôm, thân thể có chút cứng đờ mà thôi.
Không lâu sau, Lục Hoài thả tay, thân thể của nàng buông lỏng. Hai người rời khỏi cái ôm này.
Đợi cho Diệp Sở phục hồi tinh thần, mới nhìn thấy hành động của nhóm ám vệ. Bọn họ có vẻ như không muốn quấy rầy đến hai người.
Mặt nàng đỏ lên, cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể nói ra một câu.
"Trở về là tốt rồi."
Lục Hoài đột nhiên cười.
Diệp Sở nghĩ, đây là cái ôm sau cửu biệt trùng phùng, mấy tên ám vệ lại phản ứng thái quá như thế.
Gò má Diệp Sở có chút nóng lên, Lục Hoài nhìn lướt qua đám ám vệ kia.
"Mấy chuyện sau này của nhà tù Hán Dương đã an bài xong chưa?"
"An bày xong, Tam thiếu."
Sau khi Lục Hoài cùng Ngụy Tranh rời đi, đã có người làm công tác xử lý chuyện sau này.
Cai ngục trông coi bị đánh ngất, bảo vệ ở cửa uống say.
Nhìn theo góc độ của mấy tên cai ngục, bọn họ chỉ nghĩ rằng họ đã sắp xếp mọi chuyện hoàn mỹ, nhưng là vừa mới thoát đi ngục giam không có bao lâu.
Trùng hợp tối nay lại có một xe chở tội phạm tới. Giám ngục trưởng cho rằng bọn họ núp dưới xe rồi yên lặng vượt ngục, thuận lợi trốn thoát.
Lục Hoài thản nhiên nói.
"Cho những người khác biết được động tĩnh bên phía nhà tù."
"Dạ, Tam thiếu."
Lục Hoài nhìn Ngụy Tranh đứng ở trong phòng, đoạn đối thoại này có thể hán ta đã nghe được.
Ngụy Tranh đã biết thân phận của hắn, Lục Hoài cũng không che che dấu đâu làm gì.
Vẻ mặt của Lục Hoài bình tĩnh: "Ngụy các chủ, ta quên giới thiệu bản thân."
"Ta tên Lục Hoài."
Biểu cảm của Ngụy Tranh cứng đờ.
Lời hắn nói trong ngục giam không phải là như vậy.
Lục Hoài biết, nếu lúc trước hắn không mượn danh nghĩa của Giang tiên sinh, Ngụy Tranh tuyệt đối sẽ không rời đi.
"Đã ta hợp tác với Giang tiên sinh, chắc chắn sẽ tiếp đón ngươi chu đáo."
"Ngụy các chủ, phòng đã chuẩn bị tốt, ngủ ngon."
"..."
Nhóm ám vệ lập tức rời khỏi phòng này, đi ra bên ngoài canh gác. Ngụy Tranh cũng đã đi tới phòng mà khách sạn an bài.
Sau khi nói rõ mọi vấn đề, Lục Hoài xoay người nhìn Diệp Sở.
Cảm xúc của Diệp Sở đã bình tĩnh xuống, không còn hoảng loạn như lúc vừa thấy hắn.
Diệp Sở: "Máy ảnh, ta đã dấu ở chỗ an toàn."
Lục Hoài gật đầu, cũng nói với nàng: "Ta tìm được vài thứ."
Lục Hoài đi đến bên bàn, mở ngăn kéo nhìn thoáng qua.
Hắn tùy ý lấy ra mấy tờ giấy, dùng bút máy viết vài chữ.
Diệp Sở l đi qua, nhìn xem Lục Hoài viết gì.
Lục Hoài viết mấy cái tên. Trí nhớ của hắn vô cùng tốt, hoàn toàn không quên đi.
Lục Hoài: "Ở trong phòng hồ sơ, ta nhìn thấy vài người vào tù cùng kỳ với Mạc Thanh Hàn."
"Đây là tên của mấy người đó, nàng có biết hay không?"
Lục Hoài đưa tờ giấy qua.
Diệp Sở cẩn thận nhìn, nàng gật đầu.
Mấy tên này sau này có người trở thành thủ hạ đắc lực của Mạc Thanh Hàn.
Diệp Sở chỉ chỉ một vài tên trong đó: "Kiếp trước, ta đã thấy những người này."
Lục Hoài nở nụ cười: "Những người còn lại cũng không khác chúng lắm, cũng nghe theo chỉ thị của Mạc Thanh Hàn."
Dựa theo những gì Diệp Sở và Lục Hoài đoán, nhóm thủ hạ đầu tiên của Mạc Thanh Hàn là do hắn ta thu nhận từ trong ngục giam.
Lần hóng mát cuối cùng, Lục Hoài đã điều tra qua.
Hắn phát hiện ra một nhóm vẫn ở trong tù nhưng một nhóm khác đã rời đi.
Người rời khỏi rốt cuộc đã đi đâu, làm gì?
Đơn giản là đang thay Mạc Thanh Hàn làm chuyện xấu.
Chỉ cần tìm được những người này, có thể từng bước đánh tan thế lực của Mạc Thanh Hàn.
Trên bàn còn một trang giấy khác, chữ của Lục Hoài cũng giống vậy, lạnh lùng lại thanh tuyển.
Trên đó viết một cái tên.
Hiện tại, trong tay Lục Hoài và Diệp Sở là một phần danh sách của Mạc Thanh Hàn
Bọn họ tự gọi đó là.
Danh sách đen.
* * *
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Hoài: Các ngươi đang làm gì?
Ám vệ: Tam thiếu, bọn ta không thấy gì cả, các người cứ tiếp tục.