Lời nói của hắn ngầm chứa thâm ý: "Cảm ơn bá mẫu thông cảm."
Nếu Tô Lan đã đáp ứng, Lục Hoài có thể làm bộ theo đuổi Diệp Sở.
Đương nhiên, Lục Hoài cùng Tô Lan nói những lời này, tuyệt đối không thể để Diệp Sở biết.
Diệp Sở thông minh như vậy, nếu nàng hiểu được, nói không chừng sẽ đoán ra mục đích của hắn. Như vậy, mọi chuyện sẽ trở nên khó hơn một chút.
Bởi vậy, Lục Hoài muốn xác định rằng Tô Lan sẽ không nói cho Diệp Sở.
Lục Hoài có một lý do chính đáng: "Diệp Sở còn nhỏ, nếu nàng biết chuyện này, khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc học tập cùng sinh hoạt của nàng.."
Tô Lan như suy tư gì đó, Diệp Sở chưa trải qua nhiều chuyện. Bọn họ từ trước đến nay đều bảo hộ nàng rất tốt, xác thật nàng không có năng lực ứng phó hết thảy.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo mật." Tô Lan thực mau liền hiểu ý tứ của Lục Hoài.
Lục Hoài cười cười.
Ân, bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.
Hai người ở chỗ này nói chuyện một đoạn thời gian, Diệp Sở đứng ở trong phòng khác, có chút nóng vội.
Nàng biết lần này mình trở về quá muộn, Tô Lan đã đợi rất lâu. Bởi vậy, Lục Hoài cần thiết cho mẫu thân của nàng một công đạo.
Diệp Sở vô pháp tới gần để nghe. Nàng chỉ có thể ở xa mà nhìn biểu tình của Tô Lan.
Vừa mới bắt đầu, Tô Lan có chút tức giận. Nghe xong lời của Lục Hoài, nàng liền khẩn trương, sau lại tựa hồ là yên lòng..
Xem ra Lục Hoài đã thành công thuyết phục mẫu thân của nàng, cũng không biết được hắn cùng mẫu thân nói cái gì.
Bọn họ nói chuyện xong, tạm biệt nhau. Lục Hoài đi tới cửa, hắn cầm chiếc dù màu đen ngay vách tường, mắt thấy sắp phải rời đi.
Diệp Sở chạy chậm qua, ngừng ở phía sau Lục Hoài. Động tác hắn cũng ngừng lại, quay đầu nhìn nàng một cái.
Đôi mắt Diệp Sở trong trẻo, nhìn Lục Hoài. Lục Hoài quay đầu nhìn nàng, ban đêm thanh thanh lãnh lãnh, tầm mắt bọn họ giao nhau.
Trong phòng không có người nói, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ truyền tiến vào, hai người trầm mặc đối diện nhau.
Lục Hoài phải đi về, Diệp Sở liền mở miệng.
Thanh âm Diệp Sở an tĩnh: "Lục Hoài, đi đường cẩn thận."
Lục Hoài khẽ gật đầu, thanh tuyến trầm thấp: "Diệp Sở, ngủ ngon."
Mưa vẫn cứ rơi, Lục Hoài xoay người sang chỗ khác, bung dù đi vào trong mưa. Bóng dáng hắn lạnh lùng cao lớn, trầm mặc cực kỳ, lại có thể cho Diệp Sở mạc danh cảm thấy an tâm.
Kiếp trước kiếp này.
Vẫn luôn không có nhiều biến hóa.
* * *
Bóng đêm trầm đến lợi hại, ngoài cửa sổ mưa sa gió giật, nước mưa nặng nề mà gõ vào cửa sổ, vừa nhanh vừa gấp.
Kiều Vân Sanh ngồi ở trong phòng, hắn không bật đèn. Trong phòng đen như mực, không có một tia ánh sáng, không khí áp lực cực kỳ.
Kiều Vân Sanh đáy mắt bỗng dưng xẹt qua một tia lạnh lẽo, hắn lâm vào trầm tư.
Đêm nay, hắn sai Cố Bình đi bắt Tần Kiêu. Cũng không đoán được Tần Kiêu thế nhưng lại chạy vào khách sạn Hòa Bình, hướng Lục Hoài tìm kiếm che chở.
Luận võ chợ đen đã tổ chức không biết bao nhiêu lần, chưa từng phát sinh chuyện như vậy.
Đạt được danh hiệu đệ nhất, từ trước đến nay đều sẽ tiến vào Hồng Môn làm việc, để cho Hồng Môn sử dụng. Mà khi Tần Kiêu xuất hiện, lại thay đổi này hết thảy.
Tần Kiêu cự tuyệt tiến vào Hồng Môn, lại hướng khách sạn Hòa Bình xin giúp đỡ. Làm như vậy rõ ràng là đạp lên thể diện của Hồng Môn.
Nhưng mà, Tần Kiêu gia cảnh bình thường, không có bất luận bối cảnh gì, làm sao dám cùng Hồng Môn đối nghịch?
Trừ phi, sau lưng hắn cất dấu thế lực nào đó, bày mưu đặt kế hắn làm như vậy.
Trừ bỏ Lục Hoài, ai có mưu trí cùng can đảm như vậy.
Nghĩ đến đây, Kiều Vân Sanh tay hơi nắm chặt lại, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
Kiều Vân Sanh chợt nhớ tới, ngày đầu tiên ở luận võ chợ đen, Thẩm Cửu ở đó vạch trần một chuyện.
Ở trong đám tuyển thủ dự thi có người trải qua huấn luyện, hơn nữa bọn họ đều là song bào thai.
Nếu một người bị thương, liền đổi người nọ lên sân khấu.
Chuyện này là Kiều Vân Sanh cố ý an bài, như vậy hắn liền có thể điều khiển đánh cuộc ở luận võ chợ đen, người hắn áp vĩnh viễn sẽ không thua.
Nhưng là Thẩm Cửu lại chặt đứt tài lộ của hắn, tìm cái cớ, đem người hắn huấn luyện tốt ném vào phòng tuần bộ.
Thẳng đến khi thi đấu kết thúc, mới đem những người này thả ra.
Lúc ấy, Kiều Vân Sanh cực kỳ tức giận.
Cho rằng Thẩm Cửu chỉ là ngẫu nhiên phát hiện chuyện này, bởi vì Thẩm Cửu cùng hắn từ trước đến nay đối đầu, cho nên Thẩm Cửu mới làm như vậy.
Hiện tại nghĩ lại rõ ràng, Thẩm Cửu làm như vậy, nói không chừng là Lục Hoài bày mưu đặt kế.
Thẩm Cửu sẽ không vô duyên vô cớ tới xem luận võ chợ đen, mà Thẩm Cửu cùng Lục Hoài quan hệ cực tốt, nếu Lục Hoài bảo hắn làm như vậy, Thẩm Cửu không có lý nào cự tuyệt.
* * *
Liên tiếp từng chuyện từng đợt nối tiếp, tựa hồ đều liên hệ cùng nhau.
Đôi mày của Kiều Vân Sanh ẩn ẩn nhăn lại, Lục Hoài chú ý luận võ chợ đen như vậy, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Lúc này, có một ít ý tưởng hiện lên ở trong óc Kiều Vân Sanh, hắn tâm thần rùng mình.
Hay là Lục Hoài có ý kiến với luận võ chợ đen?
Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa theo bệ cửa sổ hạ xuống. Tâm trạng Kiều Vân Sanh cũng chậm rãi trầm xuống.
Thẩm Cửu vạch trần tấm màn đen của trận thi đấu. Tần Kiêu phản kháng, hướng khách sạn Hòa Bình tìm kiếm che chở..
Nếu thật là như vậy, này hết thảy tựa hồ đều có thể giải thích rõ ràng.
Nhưng Kiều Vân Sanh chưa bao giờ nhìn thấy Lục Hoài ở sân luận võ. Trừ phi Lục Hoài ngụy trang, che dấu bộ mặt thật.
Nếu Kiều Vân Sanh sớm hiểu Lục Hoài, hắn tuyệt không sẽ thiếu cảnh giác, nhất định sẽ đề cao cảnh giác, sớm phòng bị.
Nói vậy, Lục Hoài cũng cực rõ ràng điểm này, cho nên hắn cũng không ra mặt, chỉ ở trong tối mà thực hiện âm mưu.
Chờ đến khi hắn phát hiện, hết thảy đều đã chậm, rốt cuộc vô pháp xoay chuyển.
Trên bàn, trà để trên bàn được một khoảng thời gian, đã mất đi độ ấm từ lâu, sờ lên có chút lạnh băng, nhưng là Kiều Vân Sanh giống như không phát hiện.
Ánh mắt hắn dời xuống, bưng chung trà lên, nhẹ nhàng mà nhấc lên nắp trà.
Lúc này, Kiều Vân Sanh giống như không cầm chắc, nắp trà chợt rơi xuống đất, trên mặt đất toàn là mảnh sứ nhỏ.
Kiều Vân Sanh cũng không để ý, hắn nhìn phía ngoài cửa sổ, tầm mắt ngừng ở nơi đó.
Cửa sổ mở tạo một khe hở nhợt nhạt, không khí ẩm ướt lọt vào trong. Từng cơn gió lạnh băng tiến vào, lạnh đến thấu xương.
Sắc mặt Kiều Vân Sanh như thường, nhìn qua dị thường bình tĩnh.
Hắn thật lâu không động đậy.
Trong bóng đêm sâu thẳm, căn phòng lâm vào một mảnh yên lặng.
* * *
Tối nay, Tần Kiêu thoát khỏi sự truy đuổi của Kiều Vân Sanh, bình an đến khách sạn Hòa Bình.
Tần Kiêu mới vừa tiến vào khách sạn Hòa Bình, lập tức có người chào đón.
Lục Hoài đã ở khách sạn Hòa Bình an bài cho Tần Kiêu một phòng, để hắn có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Bên ngoài mưa to rơi xuống, nhiệt độ không khí giảm đi nhanh chóng.
Dọc theo đường đi, Tần Kiêu đều tránh né truy kích từ phía thủ hạ của Kiều Vân Sanh, rõ ràng mưa to tầm tã, nước mưa dừng ở trên người hắn, hắn lại như chưa giác.
Tới khách sạn Hòa Bình, Tần Kiêu mới ý thức được, toàn thân hắn đã ướt đẫm.
Tần Kiêu được đưa đến phòng, người nọ nói cho hắn, trong phòng có nước ấm, cũng bị tốt xiêm y.
Nếu là Tam thiếu đã trở lại, hắn sẽ lập tức thông báo cho Tần Kiêu.
Tần Kiêu nói thanh tạ, liền đóng cửa lại.
Dựa theo kế hoạch của Tam thiếu, hắn đã tới khách sạn Hòa Bình. Chuyện kế tiếp, hy vọng cũng có thể giống đêm nay đều thuận lợi.
Hắn tin tưởng, thủ tiêu luận võ chợ đen, nhất định sẽ thành công.
Mới vừa rồi Tần Kiêu vội vàng chạy trốn, không cố kỵ đến miệng vết thương ở trên người. Hiện tại đã thả lỏng, cảm giác đau đớn bắt đầu lan ra khắp nơi.
Tần Kiêu hơi chau mày, lúc hắn bỏ đi quần áo đã ướt đẫm. Áo dán chặt lên người hắn, cơ bắp lộ ra, đường cong của những bắt thịt săn chắc cũng nhìn ra rõ ràng.
Hắn đơn giản xử lý miệng vết thương một chút, tắm xong, thay một bộ quần áo mới.
Thực nhanh, Lục Hoài liền đến khách sạn Hòa Bình, hắn vội vàng mà đi vào.
Chuyện đầu tiên chính là đi tìm Tần Kiêu.
Tần Kiêu cùng Lục Hoài gặp mặt, bọn họ đều hiểu rằng đêm nay quan trọng nhất. Mà Tần Kiêu đã vượt qua cửa ải khó khăn, đường đi phía sau sẽ tương đối dễ dàng hơn.
Lục Hoài biết Tần Kiêu bị thương không ít, hắn hỏi: "Yêu cầu kêu bác sĩ sao?"
Tần Kiêu cười: "Không chết được."
Ngoài cửa sổ, màn mưa vẫn ào ào đổ xuống Bến Thượng Hải.
Nước mưa không ngừng gõ vào cửa kính, lộp bộp rung động.
Tần Kiêu mở miệng: "Dọc theo đường đi rất thuận lợi, người của Kiều Lục cũng không có nổ súng."
Lục Hoài giải thích: "Kiều Lục sẽ tìm ngươi, là nổi lên tâm tư thu phục, hắn tự nhiên sẽ không thương tổn ngươi."
Tần Kiêu gật gật đầu.
Lục Hoài biết Kiều Lục tâm tư xảo trá, hắn không giết Tần Kiêu, còn có một nguyên nhân.
Tần Kiêu cự tuyệt Kiều Lục, đó là chà đạp mặt mũi của hắn. Kiều Lục muốn bắt Tần Kiêu, sau đó dùng các phương thức tra tấn hắn.
Lục Hoài nói tiếp: "Qua mấy ngày, chúng ta sẽ ở tiệm cơm Hoa Mậu mở một cuộc họp báo, công bố nội tình luận võ chợ đen."
Lục Hoài đã có quyết định.
Đến lúc đó, phóng viên của tòa soạn lớn nhất Bến Thượng Hải cũng ở đó. Như vậy, đem lực ảnh hưởng của chuyện này làm đến mức lớn nhất.
Nghe vậy, Tần Kiêu nhìn về phía Lục Hoài: "Không biết ta có chuyện gì có thể giúp được Tam thiếu?"
Lục Hoài nhàn nhạt mà nói: "Ngươi chỉ cần ở cuộc họp báo nói ra nội tình của luận võ chợ đen, chuyện kế tiếp ta sẽ xử lý."
Tần Kiêu thần sắc kiên nghị: "Tam thiếu yên tâm, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng."
Lục Hoài hiểu rõ tính tình Tần Kiêu. Nếu Tần Kiêu đã hứa, hắn nhất định sẽ đem hết toàn lực hoàn thành.
Vì tiền thuốc cho huynh đệ, Tần Kiêu đi tham gia chợ đen luận võ.
Hắn đã sớm cùng Lục Hoài đạt thành hợp tác, cũng sẽ đem mỗi một bước làm tốt.
Đây là Tần Kiêu, thân thủ cực tốt lại không kiêu căng, hơn nữa làm người lại trọng tình trọng nghĩa.
Lục Hoài rõ ràng, Tần Kiêu làm một nhân vật mấu chốt. Lúc hắn trốn thoát, Kiều Lục sẽ nghĩ cách xuống tay với hắn.
Lục Hoài nói: "Mấy ngày này, ngươi liền ở lại khách sạn Hòa Bình, chúng ta chắc chắn bảo vệ ngươi chu toàn."
Chỉ cần Tần Kiêu ở Bến Thượng Hải, Lục Hoài liền sẽ không để Kiều Lục hại hắn.
Tần Kiêu nói lời cảm tạ, đứng dậy rời đi, trở lại phòng của mình.
* * *
Như lời Lục Hoài nói. Vài ngày sau, tiệm cơm Hoa Mậu công bố tin tức.
Lần này quán quân luận võ chợ đen sẽ vạch trần hoạt động của luận võ chợ đen trước mặt mọi người. Mà chống lưng cho hắn hắn đúng là Lục tam thiếu.
Số ít người đối với quán quân luận võ chợ đen kì này có nghe thấy, nhưng là bọn họ cũng không biết cụ thể chi tiết.
Luận võ chợ đen từ trước đến nay rất thần bí, liền tính bọn họ có tâm tra xét, cũng không thấy được cái gì.
Không ít phóng viên nghe tin liền lập tức hành động, bọn họ nghe thấy tin tức, liền nhanh chóng 'ngửi' ra bên trong có dấu bí mật.
Hiện giờ, hiếm người biết đến luận võ chợ đen, nay lại ở mọi người trước mặt công khai, có thể nào không gọi người hưng phấn.
Người trải qua luận võ chợ đen, tự nhiên biết thi đấu có bao nhiêu tàn khốc, bao nhiêu đen tối.
Mỗi người đều lấy mạnh để tham gia, không cẩn thận liền sẽ đem tánh mạng ném ở trên lôi đài.
Có chút là tự nguyện tham gia, có chút là bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ, bị bắt tham gia.
Ở luận võ chợ đen, có một ít người sống sót.
Bọn họ tuy có tâm vạch trần, nhưng là không có người vì bọn họ chống lưng. Liền tính đứng ở trước mặt công chúng, chờ đợi bọn họ cũng là con đường chết.
Lần này quán quân muốn vạch trần mọi chuyện. Tam thiếu sẽ thay hắn chống lưng.
Huống hồ, cử hành cuộc họp báo là định ở tiệm cơm Hoa Mậu. Phía trước tiệm cơm Hoa Mậu có người bị ám sát, nháo đến ồn ào huyên náo.
Vừa lúc lại ở nơi như vậy, vạch trần chuyện không công chính, có thể trấn an nhân tâm.
Ở Thượng Hải, các trang báo chí tạp chí lớn cũng đều đăng tin tức này.
<Quán quân luận võ chợ đen muốn ở tiệm cơm Hoa Mậu vạch trần nội tình thi đấu. >
<Chợ đen luận võ lấy mạng người ra cược? Mạng người đâu có phải là cỏ rác? >
<Hồng Môn lại sinh sự, luận võ trong sân, ai đúng ai sai? >
* * *
Trong khoảng thời gian ngắn, người ở Bến Thượng Hải đều nghị luận chuyện luận võ chợ đen.
Mỗi người đều có suy đoán của mình.
Hồng Môn tổ chức luận võ chợ đen có mục đích gì? Luận võ chợ đen vô nhân đạo như vậy vì cái gì lại tồn tại?
Nhưng mà, muốn biết chân tướng, chỉ có thể chờ đến khi cuộc họp báo được tổ chức.
* * *
Một ngày kia thật mau liền đến.
Cuộc họp báo cử hành lúc 9 giờ. Nhưng mới 8 giờ, cửa tiệm cơm Hoa Mậu đã vây đầy phóng viên.
Luận võ chợ đen nháo thật sự rất lớn.
Phóng viên từ trước đến nay theo đuổi sự thật, bọn họ phải nhớ lục hết mọi chân tướng luận võ chợ đen.
Đợi cuộc họp báo bắt đầu, phóng viên ngồi ở dưới đài đều kiên nhẫn chờ đợi.
Bọn họ chờ không chỉ là quán quân luận võ chợ đen, mà cũng là một chân tướng chính xác.
Tần Kiêu đi lên đài, khuôn mặt hắn ngạnh lãng, thân ảnh kiên nghị, chỉ ngồi ở chỗ kia là có thể cho người ta cảm giác tin phục rất lớn.
Tần Kiêu nhìn quét liếc mắt một cái, ánh mắt hắn lạc về phía trước, ngữ khí trấn định.
"Ta là Tần Kiêu, là quán quân luận võ chợ đen lần này."
Hắn dừng một chút, trước nói quá trình tham gia luận võ chợ đen.
"Huynh đệ của ta sinh bệnh nặng, yêu cầu tiền thuốc cao, vì muốn cho hắn chữa bệnh, ta tham gia luận võ chợ đen."
"Nhưng là người dự thi cần ký xuống văn tự bán đứt, chỉ cần lên lôi đài, sinh tử bất luận."
"..."
Hiện trường bao trùm trong không khí nghiêm túc, các phóng viên đều ở cầm bút nhanh chóng nhớ kỹ.
Chỉ cần ký tên bán đứt, tánh mạng ngươi liền không do ngươi làm chủ.
Luận võ chợ đen có quy tắc tàn nhẫn đến vậy, không biết bao nhiêu người phải trả bằng sinh mệnh.
Tần Kiêu tiếp tục nói: "Chợ đen luận võ kỳ thật là coi thường mạng con người cùng pháp luật, có vô số người chết ở trên lôi đài."
"Những con bạc đem tiền đặt cược áp ở người dự thi, người dự thi lấy mệnh giao đấu, thắng được, bất quá là cho người khác đánh cuộc."
"Người xem muốn nhìn, chính là những người đó ở trên lôi đài chém giết. Vào sân luận võ, đều sẽ trở nên tham lam cùng thô bạo."
"..."
Phóng viên dừng lại, ngòi bút chọc vào giấy, ngón tay run nhè nhẹ.
Ở Bến Thượng Hải có rất nhiều sòng bạc. Nhưng là, lấy mạng người làm trò để đặt cược?
Bọn họ chưa bao giờ nghe qua chuyện như vậy, luận võ chợ đen tuyển một nhóm chém giết, thế nhưng trong mắt người khác chỉ là trò đánh cuộc.
Luận võ chợ đen tàn khốc đến cực điểm. Hiện tại chỉ mới nghe qua, liền khủng bố như vậy. Nếu là chính mắt nhìn thấy, nói vậy càng thêm khiến lòng người run sợ.
Tần Kiêu biểu tình kiên nghị, hắn cuối cùng nói ra một câu.
"Loại thi đấu này, như thế nào có thể ở Bến Thượng Hải tiếp tục tồn tại?"
* * *
Một bộ phận phóng viên khác canh giữ ở cửa tiệm cơm Hoa Mậu, trên phố cuối xuất hiện một đám người.
Những thân nhân của người tham gia thi đấu đã chết, Thẩm Cửu mang theo họ đến đây.
Bọn họ mới vừa tiễn người thân rời đi, cốt nhục chia lìa, trên mặt tất cả đều không có nụ cười.
Không khí lập tức trở nên ngưng trọng.
Phóng viên thấy được Thẩm Cửu gia, lập tức tiến lên.
Thẩm Cửu sắc mặt trầm trọng, hắn hướng phóng viên giải thích: "Tất cả đều là người nhà của người bị hại, thân nhân bọn họ chết trên lôi đài."
Vừa dứt lời, phóng viên lập tức kinh hãi.
Sắc mặt bọn họ trầm xuống, phảng phất bị tin tức này dọa cho một trận.
Những người nhà kia trên mặt tràn đầy bi thống, phóng viên rõ ràng có thể thấy được.
Mất đi thân nhân là nỗi khổ khó có thể tưởng tượng.
Thấy như vậy, bốn phía lập tức im lặng. Các phóng viên ngơ ngẩn mà đứng ở tại chỗ, giống như bị không khí trầm trọng ảnh hưởng đến.
Thẩm Cửu nói tiếp: "Luận võ chợ đen là loại thi đấu không hề có nhân tính, coi mạng người như cỏ rác. Bọn họ chỉ lo ích lợi, lại chưa bao giờ suy xét cảm thụ của người dự thi."
Lúc này, trong đám người phát ra một tiếng khóc nức nở nho nhỏ.
Theo thanh âm vang lên, nhóm người này đều nhịn không được mà khóc lên.
"Có vài người cha mất đi nhi tử, có vài người vợ đã mất trượng phu, có vài hài tử vĩnh viễn cũng không thấy được cha của bọn họ."
"Luận võ chợ đen không thể tiếp tục tồn tại, cần thiết kiên quyết chống lại."
Ngữ khí của Thẩm Cửu kiên định, chân thật đáng tin.
Lời của Thẩm Cửu cùng với phản ứng của người nhà, cảm nhiễm người ở đây. Hiện trường yên tĩnh không tiếng động, tâm tình bọn họ trở nên dị thường trầm trọng.
Tận mắt nhìn thấy một màn trước mắt, các phóng viên đều hạ quyết tâm, bọn họ tuyệt đối không thể để loại tàn khốc thi đấu này tiếp tục diễn ra.
Chỉ có làm càng nhiều người biết, mới có thể có lực lượng thay đổi chuyện này.