Giang tiên sinh lạnh sống lưng, cơn lạnh từng chút lan ra khắp cơ thể.
Ở trong trí nhớ của hắn, dường như cũng không có cố tình đối nghịch với Lục Hoài.
Từ khi Giang tiên sinh đến Thượng Hải tới nay, mỗi việc hắn làm đều khiêm tốn, thậm chí chỉ gặp mặt qua Tam thiếu.
Hai người không có liên quan quá nhiều đến nhau, lại không can thiệp chuyện của nhau. Làm gì có việc hắn chạm vào nghịch lân?
Giang tiên sinh chợt đã mở miệng: "Giang mỗ muốn hỏi, lời Tam thiếu nói là có ý gì?"
Trong thời điểm sống chết thế này, thanh âm Giang tiên sinh vẫn duy trì trấn định, hắn giống như hiểu rõ Lục Hoài sẽ không làm hại tính mạng của hắn.
Giang tiên sinh kiến thức rộng rãi, tất nhiên sẽ không sợ chết, sự hoảng loạn vừa mới dâng lên đã bị hắn đè xuống.
Hắn tiếp tục nói: "Ám Các tại Thượng Hải vẫn luôn an phận thủ thường, cũng chưa từng động đến Tam thiếu."
Đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây. Sau đó, thanh âm Lục Hoài vang lên.
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Mấy ngày trước, ngươi đi qua Trung Học Tín Lễ, gặp một nữ học sinh."
Giang tiên sinh ngẩn ra: "Diệp Sở?"
Giang tiên sinh chợt nhớ lại cái gì. Ngày đó, hắn đi tìm Diệp Sở, phát hiện có mấy người đã qua huấn luyện theo sau bảo vệ nàng.
Hiện tại nghĩ đến, những cái đó theo dõi Diệp Sở người, hẳn là Lục Hoài thủ hạ.
Nhưng là Giang tiên sinh không rõ, Lục Hoài vì cái gì sẽ chú ý tới Diệp Sở, cũng phái người bảo hộ nàng.
"Diệp Sở."
Lục Hoài lặp lại hai chữ này, cho Giang tiên sinh một đáp án khẳng định.
Nhắc tới tên của nàng, thanh tuyến hắn so với lúc trước thiếu vài phần lạnh lẽo.
Ai cũng đều biết, muốn dò hỏi hay thẩm vấn tất nhiên phải tạo áp lực lại thả chậm thái độ.
Cho nên, Giang tiên sinh nhìn thấy những khẩu súng kia, sẽ có một loại uy hiếp cùng khẩn trương ập đến.
Sau đó hỏi lại hắn, như vậy từ nội dung mới có thể là thật.
Lúc này, ngữ khí của Lục Hoài đã không còn sắc bén như lúc trước: "Giang tiên sinh, bọn họ tạm thời sẽ không nổ súng."
"Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi cần phải trả lời."
Giang tiên sinh hiểu rõ, nếu đáp án không thể thỏa mãn Lục Hoài, hắn sẽ gặp phải cái gì.
Giang tiên sinh gật đầu: "Hỏi đi."
Thanh tuyến Lục Hoài nặng nề: "Ngươi sẽ thương tổn Diệp Sở sao?"
Giang tiên sinh kiên định: "Ta không có nửa điểm muốn thương tổn nàng."
Lục Hoài lại hỏi: "Ngươi cảm thấy hứng thú với Diệp gia như vậy, là biết người của Diệp gia?"
Giang tiên sinh lắc đầu: "Không phải."
Lục Hoài trầm giọng nói: "Ngươi vì cái gì muốn chú ý tới Diệp gia?"
Giang tiên sinh không cần nghĩ ngợi: "Đây là vấn đề cá nhân của ta."
Đôi mắt Lục Hoài nhíu lại, Giang tiên sinh tựa hồ cực kỳ để ý việc này, cũng không muốn tiết lộ bí mật của hắn.
Lục Hoài hiểu, nếu tiếp tục hỏi, hắn cũng sẽ không có được đáp án hữu dụng nào, hắn quyết định đổi một loại biện pháp khác.
Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Giang tiên sinh, ta cho ngươi một cơ hội."
"Nếu là ngươi không bao giờ tới gần Diệp Sở nữa, mọi chuyện cũ ta có thể bỏ qua."
Giang tiên sinh ngơ ngẩn, tay cầm microphone, lại không nói lời nào.
Không cần phân tích, hắn liền hiểu được, kiến nghị này càng có lợi cho sự hợp tác của Ám Các cùng Tam thiếu.
Nhưng là, Giang tiên sinh chịu người gửi gắm, hắn đáp ứng người nọ chiếu cố Diệp gia, tất nhiên sẽ không đổi ý.
Nửa phút sau, Giang tiên sinh mở miệng. Thanh âm hắn bình tĩnh, phảng phất là trải qua tự hỏi mới nghiêm túc đưa ra một quyết định.
"Xin lỗi, thứ khó tòng mệnh."
Vừa dứt lời, cửa sổ phòng ở đối diện phát ra một tiếng súng.
Thực mau, một viên đạn bay vụt đến!
Chuẩn xác bắn vào ly thủy tinh bên cạnh Giang tiên sinh.
Không cho người khác thời gian thở dốc, thủy tinh tức khắc vỡ vụn, mảnh nhỏ bay tứ tung.
Giang tiên sinh phản ứng cực nhanh, dùng tay chắn, hình thành một động tác phòng ngự, thân thể vừa chuyển, đưa lưng về phía mặt tường.
Mảnh nhỏ thủy tinh cọ qua tây trang tối màu của hắn, rơi xuống trên mặt đất.
Mảnh nhỏ rơi đầy đất, khắp nơi cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
Giang tiên sinh chậm rãi đứng lên, vươn tay, nhẹ nhàng phất tay áo phủ bụi thủy tinh xuống.
Kiện tây trang sạch sẽ ngăn nắp như cũ, không dính nửa hạt bụi.
Giang tiên sinh vẫn duy trì phong độ thân sĩ như trước. Bước chân vững vàng đi tới bên cạnh điện thoại, cầm lấy microphone.
Giang tiên sinh không chút hoang mang mà mở miệng: "Tam thiếu."
Thanh âm Lục Hoài vẫn lạnh lẽo giống ngày thường: "Giang tiên sinh, ngươi cũng không cho ta một đáp án."
Vừa rồi một phát súng kia chẳng qua chỉ là một cảnh cáo.
Giang tiên sinh rốt cuộc tùng khẩu: "Giang mỗ có lý do, không thể đáp ứng yêu cầu vừa rồi của Tam thiếu."
Lục Hoài nâng mày: "Nếu Giang tiên sinh không thể thuyết phục ta. Như vậy, phát súng tiếp theo không phải chỉ bắn vào thủy tinh thôi đâu."
Ban đầu, Giang tiên sinh rất kín miệng, thông qua một phát súng, Lục Hoài đã làm cho hắn có điều dao động.
Lục Hoài chỉ cần làm Giang tiên sinh cảm nhận được nguy cơ, hắn nhất định sẽ không ôm bí mật đến chết, mọi chuyện sẽ được tiết lộ.
Không ngoài dự đoán của Lục Hoài, Giang tiên sinh ý thức được, cái gì cũng không nói, sẽ không thể bảo đảm an toàn của mình.
Giang tiên sinh dừng một chút, nói những chuyện ít liên quan nhất, không để lộ chuyện khác.
"Tam thiếu, ta nhận một ủy thác, nhiệm vụ là tới chăm sóc Diệp gia cùng Diệp Sở."
Hắn ngữ khí chân thành: "Ta sẽ không thương tổn Diệp gia cùng Diệp Sở."
Lục Hoài sửng sốt vài giây, hắn lúc trước có phân tích qua, đây là một trong những lý do có trong khả năng có trong dự tính.
Nếu có người nhờ Giang tiên sinh tới chú ý Diệp gia, ngược lại dẫn ra một vấn đề khác.
Ai muốn xem Diệp gia? Thật tình hay vẫn là có ý đồ?
Lục Hoài hỏi: "Là ai hạ đơn này?"
"Tam thiếu, ta nói đã nói đủ nhiều." Giang tiên sinh không đáp, "Ngươi hiểu rõ quy củ của Ám Các, ta phải bảo mật người ủy thác."
"Nga?" Lục Hoài nói, "Loại khách nào có thể làm thủ lĩnh Ám Các tự thân xuất mã?"
Giang tiên sinh là đệ nhất sát thủ của Trung Hoa Dân Quốc, nhưng hắn đã thật lâu không động tay. Trong Ám Các huấn luyện ra rất nhiều sát thủ tinh anh, kinh nghiệm phong phú. Bọn họ có đủ năng lực ứng phó các loại trường hợp.
Trừ phi nhiệm vụ đặc thù nào đó, Giang tiên sinh sẽ không tự mình động thủ.
Giang tiên sinh cũng không nhiều lời: "Một bằng hữu rất quan trọng."
Hắn không muốn nói ra thân phận của người kia, nhưng lại nói cho Lục Hoài một tin tức quan trọng. Người nọ không hề có địch ý với Diệp gia cùng Lục Hoài, sẽ tạo thành uy hiếp cho Bến Thượng Hải.
Nói đến đây, Lục Hoài đã buông lòng nghi ngờ xuống. Hắn ra lệnh, hơn mười khẩu súng nhắm ngay cái kia phòng hiện tại thực mau đã thu.
Thanh tuyến Lục Hoài nặng nề: "Ta tin."
Giang tiên sinh buông lỏng, trạng thái căng thẳng cũng khôi phục lại.
Đồng thời, Giang tiên sinh cũng muốn biết, Lục Hoài tại sao lại coi trọng Diệp gia cùng Diệp Sở như vậy.
Chuyện bằng hữu giao phó, hắn sẽ không quên.
Giang tiên sinh hỏi Lục Hoài: "Ngươi cùng Diệp Sở có quan hệ gì?"
Lục Hoài dừng một chút: "Nói cho ngươi cũng không sao."
"Ta từng hứa với một người, sẽ bảo hộ nàng chu toàn."
Khóe miệng Giang tiên sinh hiện lên vẻ tươi cười, phảng phất đã hiểu ra thứ gì đó.
Mới vừa rồi Lục Hoài rõ ràng nói, Diệp Sở là vảy ngược của hắn. Giờ phút này lại nói bằng giọng điệu vân đạm phong khinh như vậy.
Quan hệ của hai người, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Giang tiên sinh thanh nhã nói: "Nếu chúng ta mục tiêu có chung mục đích, hà tất đánh nhau với người một nhà."
Lục Hoài chợt cười: "Giang tiên sinh không bằng nhìn xem bên ngoài?"
Giang tiên sinh nhìn lướt qua hai tòa nhà kia, cửa sổ chỗ đã không người.
Những họng súng tối om đã sớm biến mất, phảng phất khôi phục an tĩnh lúc trước.
Giang tiên sinh nắm chặt microphone, nói với người bên kia.
"Tam thiếu, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Từ hôm nay, Ám Các cùng Lục Hoài chính thức bắt đầu hợp tác.
* * *
Đại Đô Hội.
Đinh Nguyệt Toàn hát xong, đi xuống sân khấu, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, khán giả đều kêu tên Dạ Lai Hương.
Nàng tới phòng hóa trang, đẩy cửa đi vào. Còn có mấy ca nữ đang trang điểm, A Tú đang sửa sang lại quần áo.
Ánh sáng của phòng hóa trang nhu hòa, không chói mắt. Trên bàn bày đủ loại đồ trang điểm, tất cả đều là hàng đang thịnh hành.
Này đều là Đại Đô Hội đặt mua cho nàng, Đinh Nguyệt Toàn chỉ phụ trách ca hát là được.
Nàng không có lập tức thay quần áo, mà trước ngồi ở trước bàn trang điểm, chuẩn bị tẩy trang.
Ở Đại Đô Hội hát lâu như vậy, Đinh Nguyệt Toàn vẫn tương đối thích cảm giác không trang điểm.
"A Tú, ngươi về nhà trước đi, không cần vội." Đinh Nguyệt Toàn nhắc nhở một câu.
A Tú đứng ở trước giá áo, khom lưng sửa sang lại quần áo của Đinh Nguyệt Toàn. Nàng kiểm tra qua từng cái một, bảo đảm mỗi một kiện quần áo đều không có tì vết.
Nghe Đinh Nguyệt Toàn nói, A Tú lắc lắc đầu: "Chờ ngươi về nhà sau, ta lại rời đi."
Nhà của A Tú cách khá xa, Đinh Nguyệt Toàn không muốn nàng lưu lại quá trễ.
Trước sự kiên trì của Đinh Nguyệt Toàn, A Tú chỉ có thể nói cảm ơn, liền về nhà.
Lúc này, các ca nữ kia đều đã rời phòng hóa trang, chỉ còn mỗi Đinh Nguyệt Toàn.
Nàng nhìn chính mình trong gương, đem hoa tai gỡ xuống, bỏ vào hộp.
Đinh Nguyệt Toàn vừa mới gỡ một bên tai, cửa phòng hóa trang đã bị gõ vang.
"Vào đi." Thanh âm Đinh Nguyệt Toàn mềm nhẹ cực kỳ.
Nàng không ngừng tay, tiếp tục đem hoa tai bên kia gỡ xuống.
Cửa mở ra, Đinh Nguyệt Toàn nhìn gương, vừa lúc có thể nhìn thấy đằng sau.
Tào An tiến vào, phía sau hắn là một nam nhân mặc tây trang đi giày da.
Đinh Nguyệt Toàn đứng lên, đi qua, đối Tào An gật gật đầu xem như chào hỏi.
Tào An mở miệng: "Đinh tiểu thư đợi lát nữa lại đi, có người tới tìm ngươi."
Đinh Nguyệt Toàn trả lời, nam nhân đi cạnh Tào An đi lên trước.
"Đinh tiểu thư, xin chào, ta họ Trần."
Nam nhân cười khiêm tốn, lễ phép thật sự.
"Xin chào, Trần tiên sinh." Đinh Nguyệt Toàn hướng hắn cười cười.
Mới vừa rồi Đinh Nguyệt Toàn ca hát trên đài, Trần tiên sinh ở dưới đài.
Trần tiên sinh khen ngợi nói: "Vừa rồi nghe được Đinh tiểu thư ca hát, trước sau vẫn hay như vậy."
Đinh Nguyệt Toàn nói một tiếng cảm ơn.
Trần tiên sinh nói xong lời này, bắt đầu chính thức giới thiệu thân phận của mình.
"Ta là giám đốc tuyển dụng của một công ty sản xuất phim, công ty chúng tôi chế tác qua rất nhiều phim, tỷ như 《 cuồng lưu 》, 《 ngã tư phố 》."
"Không biết Đinh tiểu thư nghe qua hay chưa." Trần tiên sinh hỏi một câu.
Đinh Nguyệt Toàn tự nhiên hiểu, mấy bộ điện ảnh này nàng đều có xem qua. Danh tiếng thật tốt, phim cũng rất có ý nghĩa.
Đinh Nguyệt Toàn nhẹ nhàng cười: "Những bộ phim của quý công ty, đều rất hay."
Trần tiên sinh làm một tư thế mời: "Ta muốn cùng Đinh tiểu thư nói chuyện hợp tác trong phim điện ảnh. Chẳng biết có thể cho ta chút thời gian, nói về nó một cách chi tiết không?"
Đinh Nguyệt Toàn tất nhiên đáp ứng.
Ba người họ ngồi trên sofa trong phòng hóa trang. Trần tiên sinh bắt đầu nói ra ý muốn của hắn.
"Gần đây, công ty chúng tôi đang chuẩn bị kế hoạch quay một bộ điện ảnh. Lúc đầu, đã chọn được nữ chính, là một minh tinh điện ảnh đang rất nổi tiếng."
"Tuy nhiên, các nhà đầu tư yêu cầu phải diễn các cảnh ca xướng thật sự. Nữ chính công ty chúng tôi chọn không am hiểu phương diện này cho lắm. Chúng tôi định tìm người phối âm, nhưng hiện tại đã không thể thực hiện được."
Trần tiên sinh cười càng thêm chân thành: "Nguyên nhân ta tới tìm Đinh tiểu thư là vì chúng tôi cho rằng ngươi là người thích hợp nhất."
Đinh Nguyệt Toàn giật mình, sau dod uyển chuyển mà cự tuyệt: "Nhưng ta chỉ biết ca hát, cũng không biết diễn kịch."
Ước mơ của Đinh Nguyệt Toàn là ca hát, nàng cũng không muốn tham dự diễn phim điện ảnh. Đối với nàng mà nói, ca hát mới đem lại cho nàng sự vui mừng.
Trần tiên sinh lập tức giải thích: "Đinh tiểu thư trước đừng nhanh kết luận vội vàng. Nhân vật nữ chính này thật sự hợp với ngươi, ngươi chỉ cần làm chính mình là được."
"Bộ điện ảnh này có nội dung cùng bối cảnh rất giống rất giống ngươi. Nói về một nữ hài trấn nhỏ đi vào Đại Thượng Hải ca hát, hoàn thành ước mơ."
Trần tiên sinh nói ra lời này, sắc mặt Đinh Nguyệt Toàn ngưng đọng một chút.
Trần tiên sinh nhìn thấy sự do dự của Đinh Nguyệt Toàn, lại nói: "Đinh tiểu thư có thể suy xét kỹ càng một chút. Ta cho rằng ngươi tuyệt đối có thể diễn tốt nhân vật này."
Tào An cũng thấy được thần sắc của Đinh Nguyệt Toàn, hắn mở miệng nói: "Đinh tiểu thư, Cửu gia cũng cảm thấy đề nghị này không tồi, ngươi trở về suy nghĩ thêm chút nữa."
"Tuy nhiên, quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của ngươi." Tào An bổ sung một câu.
Đại Đô Hội có người chuyên môn phụ trách hoạt động của ca nữ. Hắn hiểu được, Đinh Nguyệt Toàn là ngôi sao ca nhạc quan trọng nhất của Đại Đô Hội.
Lúc trước, hắn tìm tới Thẩm Cửu, đem chuyện này nói cho Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu biết Đinh Nguyệt Toàn không phải người coi trọng danh lợi. Nhưng ở lúc thích hợp, cũng có thể mở rộng danh khí của nàng.
Thất nhiên, Thẩm Cửu sẽ không lựa chọn bất cứ thứ gì thay Đinh Nguyệt Toàn. Chuyện này vẫn là nên để nàng tự quyết định.
Đinh Nguyệt Toàn không có lập tức đáp ứng, mà cẩn thận mở miệng: "Chuyện này rất quan trọng, cho ta mấy ngày suy nghĩ."
Gương mặt Trần tiên sinh lộ vẻ vui mừng, hắn biết việc này đã thành công một nửa.
"Đương nhiên có thể, ta chờ tin tốt từ Đinh tiểu thư."
* * *
Tòa soạn tạp chí Đại Thượng Hải.
Trong văn phòng, mọi người lập thành tốp năm tốp ba người ngồi chung một nhóm.
Thời gian làm việc đến gần, mọi người đều lục tục tiến vào.
Ánh mặt trời hôm nay không tối như mọi ngày, nhiệt độ cũng ấm lên. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào văn phòng, làm không gian có vẻ sáng hơn.
Lúc này, có một nam tử mặc áo da màu đen, đi vào văn phòng.
Mọi người đều đang làm công việc được giao, không có tiếng nói chuyện, trong văn phòng an tĩnh cực kỳ.
Người nọ đi đến, lên tiếng: "Đêm qua, ta đi Đại Đô Hội xem biểu diễn."
Hắn đề cao giọng nói, đánh vỡ yên tĩnh vừa rồi, cảm xúc của mọi người dâng lên.
Bọn họ buông việc trên tay, bắt đầu dò hỏi.
Tâm tình của người nọ không tồi, cao giọng: "Ta đi Đại Đô Hội, vừa vặn nghe được Dạ Lai Hương hát. Tiếng ca của Dạ Lai Hương quả nhiên danh bất hư truyền.
Giây tiếp theo, hắn mặt lộ vẻ tiếc nuối:" Đáng tiếc nàng chỉ hát một khúc. "
Cô gái bên cạnh hắn mở miệng:" Ngươi mới nghe lần đầu sao? Ta thích Dạ Lai Hương đã lâu, chỉ cần nàng lên sân khấu, ta đều sẽ đi xem. "
Nàng nói tiếp:" Tiếng ca của Dạ Lai Hương ở Bến Thượng Hải có thể xem như là độc nhất. Huống hồ, nàng không chỉ hát hay, lớn lên cũng xinh đẹp. "
" Lúc trước, Dạ Lai Hương chỉ là cô nương ở trấn nhỏ. Nàng một mình đi vào Thượng Hải, dựa vào nỗ lực, trở thành ngôi sao lớn nhất của Đại Đô Hội. "
" Ta cũng vừa mới đến Thượng Hải không bao lâu. Ta hy vọng có thể giống Dạ Lai Hương, dựa vào nỗ lực để có một chỗ đứng ở Thượng Hải. "
Nhắc tới ngôi sao ca nhạc nàng thích nhất, nữ hài thao thao bất tuyệt mà nói.
Nói xong, nữ hài cúi đầu, tìm trong ngăn kéo một lúc, lấy ra một quyển họa báo.
Nàng giơ họa báo lên, cho mọi người xem:" Ta còn mua họa báo của Dạ Lai Hương. "
Trong văn phòng, mọi người tiếp tục trò chuyện.
Bọn họ nói giọng hát tươi mát của Dạ Lai Hương, chấp nhất với mộng tưởng.. Càng khó là nàng không hề màng danh lợi.
Mọi người sôi nổi nghị luận, nói tới đề tài mình hứng thú, thanh âm cũng đề cao vài phần.
" Mọi người không lo làm việc, ở chỗ này nói cái gì? "Chủ biên tạp chí cao giọng nói.
Mọi người đồng thời nhìn qua, phát hiện chủ biên đứng ở cửa, trên mặt mang theo tức giận.
Mọi người lập tức im lặng, không hề mở miệng, lại bắt đầu bận rộn.
Gương mặt chủ biên mang vẻ nôn nóng:" Tạp chí Đại Thượng Hải doanh số tháng này giảm xuống rất nhiều, các ngươi lại chỉ lo nói chuyện phiếm. "
Những lời này làm cho nhân tâm căng thẳng, tạp chí Đại Thượng Hải danh khí không nhỏ, so với các loại tạp chí khác ở Thượng Hải thì danh khí khá cao.
Doanh số nếu vẫn tiếp tục giảm xuống, đối họ tuyệt không phải chuyện gì tốt.
Bầu không khí nhẹ nhàng biến mất, bọn họ nghiêm túc nghĩ tới.
Trong tòa soạn, mọi người cau mày, không khí nặng nề.
Lúc này, nam nhân mặc áo da màu đen đột nhiên mở miệng:" Ta nghĩ đến một biện pháp. "
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
" Lúc trước, tòa soạn của chúng ta tổ chức qua một hoạt động, bình chọn ra Hoàng Hậu phim điện ảnh. Có hoạt động kia, doanh số tạp chí của chúng ta tăng không ít. "
" Hiện tại chúng ta liền mở một hoạt động như vậy, chúng ta không bình chọn minh tinh điện ảnh, mà là chọn ra ba giọng hát hay nhất Bến Thượng Hải. "
" Chỉ cần người mua tạp chí, là có thể tham dự bầu phiếu. "
Lời đề nghị của hắn được mọi người ủng hộ, bọn họ đều cảm thấy phương pháp này có tỉ lệ thành công rất cao.
Tòa soạn Đại Thượng Hải ra quyết định, tất nhiên không ngoài dự đoán mà được mọi người ủng hộ.
Rất nhiều người mua tạp chí kỳ này, tích cực tham dự lần bầu phiếu này.
Cuộc bầu chọn cuối cùng cũng cho ra kết quả.
Đứng thứ nhất là Dạ Lai Hương của Đại Đô Hội.
Đứng thứ hai là Điệp Nhi của Tiên Nhạc Cung.
Đứng thứ ba là Hải Đường của Metro-Gold.
Ba ngôi sao ca nhạc này đều đến từ ba hội sở nổi tiếng.
Lúc trước, mọi người cũng đã lén thảo luận. Trong ba người này, ai hát hay nhất, ai được hoan nghênh nhất.
Hiện tại có hoạt động như vậy, mọi người đều hứng thú tham gia, lập tức đi bỏ phiếu.
Khoảng thời gian trước, tạp chí Đại Thượng Hải tổ chức qua bình chọn cho Hoàng Hậu điện ảnh, chọn ra ba minh tinh.
Mọi người ở Bến Thượng Hải đều tán thành kết quả như vậy, phương thức bình chọn của Đại Thượng Hải khiến người ta tin phục.
Mà lần này bình chọn cho giọng hát đẹp nhất Bến Thượng Hải, thứ hạng của ba người cũng đã nằm trong dự đoán của mọi người.
Hoạt động này trực tiếp thúc đẩy doanh số của Đại Thượng Hải.
Về mặt khác, chuyện này lập tức trở thành đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người.
Ở mọi ngóc ngách trong Bến Thượng Hải, đều có thể nghe được thanh âm nghị luận.
* * *
Đại Đô Hội.
Thẩm Cửu lười nhác dựa vào ghế trên, híp mắt, nghe máy quay đĩa phát ra tiếng nhạc.
Âm thanh du dương nhẹ nhàng mà chậm chạp. Không khí trong phòng rất thư thái.
Tào An đi đến, mở miệng nói:" Cửu gia, mấy ngày trước đây, Trần tiên sinh đã tới tìm Đinh Nguyệt Toàn. "
" Trần tiên sinh muốn tìm Đinh Nguyệt Toàn đóng phim điện ảnh, chuyện này nàng đã biết.. "
Thẩm Cửu tư thái cực kỳ thanh thản, đầu cũng chưa nâng:" Đinh Nguyệt Toàn phản ứng thế nào? "
Tào An:" Vừa mới đầu, nàng có chút do dự, sau lại nói muốn suy xét một chút, không có lập tức đồng ý. "
Thẩm Cửu không nói gì, hắn nâng chung trà lên, nhẹ nhàng mà thổi một cái. Làn khói trắng chậm rãi bay lên, xua tan một chút lạnh lẽo.
Thẩm Cửu thần sắc không đổi:" Nàng từ trước đến nay luôn suy xét kỹ càng hơn người khác. "
Hành động của Đinh Nguyệt Toàn, cũng không khác gì dự kiến của Thẩm Cửu.
Đinh Nguyệt Toàn đi vào Đại Đô Hội cũng đã lâu, Thẩm Cửu cũng có chút hiểu biết về nàng.
Nếu đổi lại là người khác, công ty sản xuất điện ảnh trứ danh mời bọn họ diễn, những người đó sẽ không nói hai lời, lập tức đáp ứng. Bởi vì thứ bọn họ coi trọng là thanh danh.
Mà Đinh Nguyệt Toàn cùng người khác không giống nhau. Chuyện càng có sức hấp dẫn mê người ở trước mặt nàng, ích lợi càng lớn, nàng ngược lại sẽ càng thêm cẩn thận.
Thẩm Cửu chợt hỏi một câu:" Cái tên công tử theo đuổi Dạ Lai Hương lúc trước ở đâu rồi? "
Sau khi Đinh Nguyệt Toàn chính thức biểu diễn, càng ngày càng nhiều người đều chuyên tới Đại Đô Hội xem nàng. Mục công tử theo đuổi Đinh Nguyệt Toàn một cách mãnh liệt.
Rất nhiều ca nữ bị công tử nhà giàu theo đuổi làm rối loạn. Từ đó không hề ca hát, rời khỏi Đại Đô Hội, theo những công tử đó làm di nương.
Thẩm Cửu mặc kệ Mục công tử theo đuổi thế nào, hắn muốn nhìn một chút, Đinh Nguyệt Toàn là có phản ứng gì, có thể làm mình thất vọng hay không.
Tào An:" Đinh Nguyệt Toàn cự tuyệt Mục công tử. Sau đó, hắn không còn có tới tìm nàng. "
Dừng một chút, Tào An lại bồi thêm một câu:" Trừ bỏ Mục công tử, còn có những người khác cũng theo đuổi Đinh Nguyệt Toàn. Thái độ của nàng đối với họ đều có chút xa cách. "
Thẩm Cửu nâng mày:" Ta xác thực không nhìn lầm nàng. "
Hôm nay Tào An tới, có một chuyện càng quan trọng hơn.
Hắn đem tạp chí trong tay đưa cho Thẩm Cửu:" Cửu gia, đây là tạp chí Đại Thượng Hải, bên trong có nhắc đến Dạ Lai Hương. "
Thẩm Cửu nhận lấy, đem tạp chí để trên bàn, lật xem.
Tào An tiếp tục nói:" Bên trong viết, Dạ Lai Hương được bầu là tiếng ca đẹp nhất Thượng Hải. "
Thẩm Cửu cười:" Cái bình chọn này thực công chính, bọn họ vậy mà rất tinh mắt. "
Lần đầu tiên nghe thấy tiếng hát của Dạ Lai Hương, Thẩm Cửu liền hiểu được, nàng chính là một mầm cây tốt.
Đinh Nguyệt Toàn có thể có được hôm nay, mặc dù có hắn hỗ trợ, nhưng nếu Đinh Nguyệt Toàn không nỗ lực, nàng cũng sẽ không đạt được đánh giá cao như vậy.
Tào An ở một bên vuốt mông ngựa:" Ta mới nói, vẫn là Cửu gia thật tinh mắt. Không có Cửu gia tìm ra Đinh Nguyệt Toàn, bọn họ làm sao nghe được tiếng ca dễ nghe như vậy. "
Thẩm Cửu cười như không cười mà liếc Tào An một cái:" Tào An, trong miệng chứa mật sao? Nói dễ nghe như vậy. "
Tào An lập tức mở miệng:" Cửu gia, ta nói đều là lời thật lòng, người ở Bến Thượng Hải đều biết, mọi thứ của Cửu gia đều tốt. "
Thẩm Cửu mặc kệ vua nịnh nọt Tào An, hắn chợt nhớ tới một chuyện khác.
Ba tháng trước, hắn cùng Kiều Lục đánh cuộc.
Nếu hắn có thể đem một cô nương nông thôn biến thành ngôi sao ca nhạc lớn nhất Thượng Hải, Kiều Lục liền phải quỳ xuống đất xin hắn tha thứ.
Thẩm Cửu khóe miệng hiện lên một tia nghiền ngẫm tươi cười:" Không biết được Kiều Lục thấy tạp chí này, trong lòng có cảm giác gì. "
Tạp chí Đại Thượng Hải danh khí rất cao, kết quả bình chọn cũng rất có sức thuyết phục. Tạp chí Đại Thượng Hải tổ chức hoạt động, thông thường sẽ có đề tài cao độ.
Tính thời gian, phỏng chừng chuyện này đã truyền ra rộng khắp Bến Thượng Hải.
Thẩm Cửu không tin, Kiều Lục thấy tạp chí này, trong lòng không có một chút dao động.
Tào An mở miệng:" Cửu gia, Kiều Lục thật là không biết tự lượng sức mình. Cư nhiên dám cùng Cửu gia người đối đầu, hiện tại nhất định là tức giận đến ngứa răng. "
Nhớ tới bộ dáng Kiều Lục sinh khí, Thẩm Cửu liền có chút đắc ý. Kiều Lục nếu dám cùng mình đánh cuộc, hắn liền phải gánh vác đại giá này.
Thẩm Cửu không chút để ý mà nói:" Kiều Lục còn muốn cho Cửu gia ta quỳ xuống, cũng không hiểu được hắn suốt ngày có mộng tưởng hão huyền gì. "
" Hắn cũng không nghĩ, Cửu gia ta sao có thể sẽ thua. "
Tào An:" Cửu gia, muốn ta kêu một đám huynh đệ hay không, đi Tiên Nhạc Cung nháo chuyện này, nói cho mọi người biết Kiều Lục thua. "
Hắn chờ không kịp muốn xem Kiều Lục mất mặt.
Thẩm Cửu giơ tay:" Không cần, chuyện vả mặt hắn đương nhiên ta sẽ tự mình đi. "
Ngay sau đó, Thẩm Cửu dắt khóe miệng:" Đi, chúng ta đi xem trò hay."
Đi Tiên Nhạc Cung nhìn xem Kiều Lục giận thành cái dạng gì.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hoài: Cách phu nhân của ta xa một chút.
Giang tiên sinh: Tin ta, ta thật sự chỉ là tìm nàng nói chuyện phiếm.
Lục Hoài: Nhìn một cái cũng không được.
Giang tiên sinh: Sủng thê cuồng ma thật khó làm.
Tác giả: Giang tiên sinh, ngươi biết cái gì gọi là cô đơn một bóng sao?