Mục lục
Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần trước, Kiều Vân Sanh tìm người tới Đại Đô Hội bắt cóc Đinh Nguyệt Toàn. Bởi vì có Tần Kiêu ra tay, Kiều Vân Sanh không thể bắt được.

Hai người bị Tần Kiêu khống chế, bị đưa đến trước mặt Thẩm Cửu. Thẩm Cửu vì muốn cho Kiều Vân Sanh một lời cảnh cáo, đi đến Tiên Nhạc Cung gây chút chuyện.

Mấy ngày gần đây, Hồng Môn an phân không ít, không có người nào đến Đại Đô Hội.

Tuy nói Kiều Vân Sanh chỉ là tạm thời nghỉ ngơi, nhưng vậy còn tốt hơn người Hồng Môn mỗi ngày đều tới tìm việc.

Đinh Nguyệt Toàn đã đồng ý lời đề nghị của người ở công ty điện ảnh, nàng sẽ diễn vai nữ ngôi sao ca nhạc kia. Vì vậy nàng chuẩn bị một ít thời gian.

Mặt trời hôm nay tựa như bị che phủ bởi một lớp sương mù, khiến người khác mơ màng muốn ngủ.

Vừa sáng Đinh Nguyệt Toàn đã ra cửa, trước cửa có một chiếc ô tô màu đen.

Tần Kiêu đang đợi nàng.

Đinh Nguyệt Toàn mở cửa xe, ngồi xuống.

Hai người đều không nhiều lời.

Một lát sau, chiếc xe vững vàng chạy tới công ty điện ảnh.

Xe chậm rãi dừng cửa công ty.

Công ty minh tinh điện ảnh biết hôm nay Đinh Nguyệt Toàn muốn tới đây đóng phim, vì biểu đạt thành ý của họ, nhà làm phim vẫn luôn đợi nàng.

Đinh Nguyệt Toàn xuống xe, nhìn Trần tiên sinh đứng ở cửa công ty điện ảnh.

Trần tiên sinh nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn bước xuống, hướng nàng gật đầu.

Hôm nay có cảnh quay trong phòng, hai người cùng nhau đi tới phim trường.

Trần tiên sinh chào hỏi một tiếng: "Đinh tiểu thư."

Đinh Nguyệt Toàn cười cười: "Trần tiên sinh, chào ngài."

Trần tiên sinh nhìn thoáng qua phía sau Đinh Nguyệt Toàn, bước chân ngừng lại.

Bên đó là một nam nhân.

Trần tiên sinh chưa gặp mặt Tần Kiêu, với hắn mà nói, Tần Kiêu là gương mặt mới.

Trần tiên sinh hỏi một câu: "Người đằng sau là bảo tiêu của Đinh tiểu thư sao?"

Trần tiên sinh làm nghề điện ảnh này, đọc qua rất nhiều báo giấy tạp chí, cũng không nhớ rõ chuyện luận võ chợ đen.

Hắn tất nhiên cũng nhớ không thân phận của nam nhân kia, Tần Kiêu là quán quân luận võ chợ đen.

Rốt cuộc Bến Thượng Hải luôn có nhiều chuyện mới như vậy, riêng giới điện ảnh đã rung chuyển vài lần.

Đinh Nguyệt Toàn nhìn theo tầm mắt Trần tiên sinh, ánh mắt dừng trên người Tần Kiêu.

Nghe thấy Trần tiên sinh lời nói, đồng tử của Đinh Nguyệt Toàn tối lại vài phần, giống như có chút không cao hứng.

Ý cười của Đinh Nguyệt Toàn phai nhạt chút, giải thích: "Không, là bằng hữu."

Trần tiên sinh nhận ra được cảm xúc của Đinh Nguyệt Toàn có chút không đúng, hắn làm việc ở công ty điện ảnh nhiều năm như vậy, đã sớm thành tinh rồi.

Hắn hiểu được lời vừa rồi khiến cảm xúc của Đinh Nguyệt Toàn không tốt.

Trần tiên sinh cười chút: "Phải không?"

Đinh Nguyệt Toàn nhấp miệng, nhợt nhạt cười: "Hắn là quán quân luận võ chợ đen. Mấy ngày trước Đại Đô Hội có việc, Thẩm Cửu gia mời hắn tới bảo hộ ta."

Đinh Nguyệt Toàn cố ý nâng Thẩm Cửu ra, nàng muốn cho Trần tiên sinh biết Tần Kiêu là bằng hữu của Thẩm Cửu.

Vừa dứt lời, Trần tiên sinh đã hiểu rõ.

Trần tiên sinh tự biết vừa rồi nói lỡ, bổ sung một câu: "Đinh tiểu thư, có muốn gọi bạn của ngươi tới không?"

Đinh Nguyệt Toàn không do dự, gật đầu.

Tần Kiêu vẫn luôn đứng ở bên ngoài, vẫn duy trì khoảng cách với Đinh Nguyệt Toàn.

Bởi vì Tần Kiêu ít nói, lúc trước Đinh Nguyệt Toàn cũng ngượng ngùng nói quá nhiều với Tần Kiêu.

Bây giờ, Đinh Nguyệt Toàn cuối cùng cũng tìm được lý do nói chuyện với hắn.

Đinh Nguyệt Toàn xoay người, nhìn Tần Kiêu.

Tầm mắt nàng đặt trên người Tần Kiêu, tầm mắt hắn cũng nhìn lại.

Vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn nàng.

Mỗi nét trên khuôn mặt của Tần Kiêu rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, dáng người của hắn kiên nghị, giống như trên đời này không gì có thể khiến hắn sợ hãi.

Hắn là người đầy dũng khí nhưng rất đơn thuần.

Không lâu trước sương mù đã lặng lẽ tan đi, ánh mặt trời chạm nhẹ lên mặt đất, không không khí hòa qua chút bụi.

Đinh Nguyệt Toàn đứng ở chỗ tối, ánh mặt trời chỉ chiếu đến một chút.

Tần Kiêu đứng dưới ánh nắng, cái bóng của hắn hiện lên trên đất.

Cách một tầng ánh sáng, Tần Kiêu vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Đinh Nguyệt Toàn nói câu: "Tần Kiêu, bên ngoài lạnh, vào phim trường đi."

Tần Kiêu do dự, hắn đứng tại chỗ, không động bước chân, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đinh Nguyệt Toàn hướng hắn vẫy vẫy tay, lộ ra một nụ cười, vừa sạch sẽ lại thuần túy.

Tần Kiêu không hề do dự, bắt đầu buocs đến chỗ nàng

* * *

Vào phim trường, khung cảnh đã dựng xong, Đinh Nguyệt Toàn bắt đầu đóng phim, bây giờ nàng đang diễn cảnh ngôi sao ca nhạc luyện ca.

Lúc trước Đinh Nguyệt Toàn đã luyện tập qua nhiều lần, nàng có thể nhẹ nhàng nắm giữ biểu tình của nàng.

Đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim nhìn, cũng cảm thấy nàng diễn không khác gì với diễn viên chuyên nghiệp.

Tần Kiêu đứng ở một bên nhìn, khoảng cách đến chỗ hán không tính là gần. Nhưng vừa lúc có thể thấy rõ tình hình của Đinh Nguyệt Toàn.

Ánh sáng yếu ớt chạm nhẹ lên người Tần Kiêu, sống lưng hắn thẳng tắp, biểu tình kiên nghị, giống với mọi ngày.

Người ở phim trường cũng thấy Tần Kiêu, bọn họ thấy Tần Kiêu là bằng hữu của Dạ Lai Hương, tất cả đều đối xử với hắn giữ ba phần lễ, không chậm trễ.

Dạ Lai Hương là diễn viên chính của bộ điện ảnh này, mọi người tất nhiên sẽ cực kỳ chú ý đến Dạ Lai Hương. Đối với người có liên quan đến Dạ Lai Hương, bọn họ cũng sẽ chú ý hơn một chút.

Vì thế, có vài người đi tới bên cạnh Tần Kiêu, tò mò hỏi vài câu.

"Ta có biết ngươi, ngươi là quán quân luận võ chợ đen Tần Kiêu đúng không?"

Người mới nói chuyện là người đã thấy Tần Kiêu qua báo, cảm thấy gương mặt Tần Kiêu có vài phần quen mắt.

Tần Kiêu gật đầu.

Nghe thấy mấy chữ luận võ chợ đen, có người cảm thấy trong lòng sợ hãi. Bọn họ nghe nói qua ở đó chém giết rất tàn nhẫn.

Nhưng cũng có vài người không khỏi tò mò lên, sôi nổi mở miệng.

"Ngươi vạch trần nội tình luận võ chợ đen, mấy lời đồn đó là thật sao?"

"Ngươi cùng Dạ Lai Hương làm sao mà quên biết được?"

"..."

Mấy lớp âm thanh dày đặc tiến vào trong tai Tần Kiêu. Tần Kiêu ẩn ẩn cảm thấy không thoải mái, nhưng sắc mặt hắn lại không lộ ra nửa phần.

Tần Kiêu không nói chuyện, lần đầu gặp phải trường hợp này, cũng chưa từng phải ứng phí chuyện như vậy, hắn chỉ có thể trầm mặc không nói.

Người chung quanh thấy Tần Kiêu không trả lời, dần dần cũng mất hứng thú, bọn họ đều rời đi.

Bên cạnh Tần Kiêu không có người, khắp nơi lại khôi phục yên tĩnh.

Tần Kiêu giương mắt nhìn về phía Đinh Nguyệt Toàn.

Đinh Nguyệt Toàn quay bao lâu, Tần Kiêu liền đứng bấy lâu. Tầm mắt hắn trước sau đều nhìn Đinh Nguyệt Toàn.

Phần diễn hôm nay kết thúc Đinh Nguyệt Toàn cười cùng nhân viên công tác tạm biệt, thái độ của nàng rất tốt.

Sau đó, Đinh Nguyệt Toàn nhìn về phía Tần Kiêu, chậm rãi đi về phía Tần Kiêu.

Đi đến trước mặt Tần Kiêu, Đinh Nguyệt Toàn thấy rõ biểu tình của hắn, phát hiện hắn đang xụ mặt.

Đinh Nguyệt Toàn nhìn thoáng qua những người khác trong phim trường, trong lòng hiểu rõ.

Ngữ khí Đinh Nguyệt Toàn nhu hòa: "Ta cũng không thích ứng mấy thứ này, Tần Kiêu, ngươi không cần để ý."

Thanh âm nàng trầm tĩnh, nhẹ nhàng lọt vào trong tai Tần Kiêu.

Tần Kiêu hơi ngây ra.

Hắn nhìn Đinh Nguyệt Toàn, càng thêm cảm thấy nàng trong ngoài như một.

Dạ Lai Hương hiện tại là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải, mỗi người bị tiếng ca của đả động.

Xung quanh nàng là mười dặm đô thị đều dương tràng*, lại không nhiễm nửa điểm xa hoa truỵ lạc.

*Dương tràng (洋场) được phát âm là yáng chǎng: Đề cập đến thành phố cổ với nhiều người nước ngoài hơn, chủ yếu là Thượng Hải (bao gồm cả ý nghĩa xúc phạm)

Sắc trời dần tối, ánh nắng lúc hoàng hôn chậm rãi chiếu sáng, bóng dáng của Tần Kiêu vẫn lặng im như cũ.

Tần Kiêu trầm mặc nhìn Đinh Nguyệt Toàn chăm chú, sắc mặt không lộ, không nhìn ra cảm xúc gì.

Thấy hắn không nói lời nào, Đinh Nguyệt Toàn ngây người, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tần Kiêu dời tầm mắt, hắn cái gì cũng không nói, chỉ nói một câu: "Trở về thôi."

Đinh Nguyệt Toàn gật đầu.

Tần Kiêu cùng Đinh Nguyệt Toàn rời khỏi phim trường, bọn họ cùng nhau ra khỏi cửa.

Sau khi đưa Đinh Nguyệt Toàn về nhà, Tần Kiêu chuẩn bị đi đến võ quán.

Thời gian thâm đông, trên đường cũng không có mấy người. Trời lạnh như vậy, mọi người đều không muốn ra cửa.

Tần Kiêu bước đi, chậm rãi đi trên đường. Ánh mắt hắn luôn nhìn ở phía trước, lại rẽ qua một đường, võ quán hiện lên trước mặt.

Khi đi đến đầu phố, đột nhiên có người nam nhân vọt ra. Biểu tình của hắn rất nóng vội, nhất thời không nhìn thấy có người, thiếu chút nữa đụng vào Tần Kiêu.

Tần Kiêu nhìn qua, nhíu chặt mày, người này là huynh đệ ở võ quán.

Hắn che đầu, trên đầu còn có máu tươi, nhìn như mới đi đáng nhau một trận về.

Nam nhân ngẩng đầu, phát hiện trước mắt là Tần Kiêu, trong lòng vui mừng.

Hắn vội vàng nói: "Kiêu ca, có người đên svox quán đập phá!"

Vừa rồi Tần Kiêu không ở, có người đến võ quán đập phá, nói đây là địa bàn của họ.

Tần Kiêu ở chỗ này khai võ quán không có sự đồng ý của gia bọn họ, muốn thu khoảng bảo hộ phia kết xù.

Người võ quán tất nhiên không đáp ứng, những người đó liền đập phá đồ trong võ quán. Người của võ quán tức giận, nhanh chúng đánh lộn với đám người kia.

Thân thủ mấy tên kia không tồi, có mấy huynh đễ sợ người mình chịu thiệt, liền chạy ra tìm Tần Kiêu, không nghĩ tới ở đầu phố đã gặp hắn.

Vị huynh đệ này nhanh chóng đem mọi chuyện cùng Tần Kiêu nói một lần.

Ngữ khí Tần Kiêu lạnh vài phần: "Bây giờ ta liền trở về."

Tần Kiêu cùng huynh đệ trong võ quán bước nhanh đi vào. Nhìn thấy tình hình bên trong, sắc mặt Tần Kiêu trầm xuống.

Võ quán là một mảnh hỗn loạn, ghế dựa đều ngã xuống mặt đất, chia năm xẻ bảy. Trên mặt đất có rất nhiều mảnh nhỏ, rất nhiều đồ vật đều bị đập hư.

Càng làm cho Tần Kiêu tức giận là, các huynh đệ trong võ quán đều mang theo thương tích nằm trên đất, tinh thần mỗi người đều không tốt.

Tần Kiêu tức giận: "Các ngươi là người nào?"

Người phá đồ quay đầu lại, thấy Tần Kiêu, nhanh chóng hiểu ra người có thể làm chủ đã đến.

Tên cầm đầu một chân đá bình hoa, chậm rì rì đi tới: "Võ quán là của ngươi?"

Tần Kiêu lạnh mặt: "Võ quán này là ta mở, không qyan hẹ với người khác."

Nhóm người này là tới gây chuyện, Tần Kiêu không muốn liên lụy các huynh đệ.

Sau đó, Tần Kiêu lại hỏi: "Gia của các ngươi là ai?"

Ngữ khí xủa ngươig nọ đầy khinh thường: "Cái này ngươi không cần biết. Ở địa bàn của cúng ta, thì phải tuân thủ quy củ của chúng ta."

Võ quán này là đàn phế vật, không tư cách biết thân phận của gia bọn họ.

Tần Kiêu cười lạnh: "Nói quy củ?"

Nhóm người này làm việc kiêu ngạo, không biế là thủ hạ của ai.

Tronh mắt của người nọ lộ ra vẻ trào phúng: "Không phục sao? Ngươi không thể vi phạm quy định Bến Thượng Hải."

Đối bọn họ mad nói, lời gia của họ mới chính là quy củ của Bến Thượng Hải, tất cả mọi người đều không thể phản kháng.

Tần Kiêu lạnh lùng mà liếc người nọ một cái: "Bến Thượng Hải sao lại không có quy củ?"

"Từ nơi này đi ra ngoài, phía bắc có hiệp hội luật sư, phía nam có khách sạn Hòa Bình."

Ngữ khí Tần Kiêu bình tĩnh: "Ngươi muốn cùng ta nói quy củ? Chúng ta liền đi tới khách sạn Hòa Bình nói."

Lục Tam thiếu làm việc cực kỳ công chính, chắc chắn sẽ cho hắn một công đạo.

Người nọ tức giận: "Ngươi có ý gì? Khinh thường chúng ta?"

Hắn ta nhìn người mình mang tới, tàn nhẫn nói: "Đánh cho ta!"

Tần Kiêu biết, nhóm người này làm việt không nói đạo lý, cùng loại người này chỉ có thể dùng nắm tay nói đạo lý.

Những người đó toàn bộ xông lên, cố ý vây Tần Kiêu ở bên trong.

Bọn họ cho rằng Tần Kiêu chỉ là tên vô danh tiểu tốt. Chỉ cần tùy tiện ra tay, là có thể đem hắn đả đảo.

Bọn họ vây đánh Tần Kiêu khắp các hướng, không phải vì vây khốn Tần Kiêu, mà muốn vờn mồi.

Tần Kiêu chỉ có một người, mà bọn họ là một đám người.

Ai thua ai thắng, đã rõ ràng.

Trên mặt bọn họ là nét cười xà lơ phất phơ, siết chặt nắm tay đáng tới Tần Kiêu.

Tuy rằng Tần Kiêu bị vây quanh, nhưng là hắn cũng không kinh hoảng.

Chỉ ngắn ngủn một chớp mắt, Tần Kiêu đã phân tích xong vị trí của mình.

Tần Kiêu tìm điểm đột phá vòng vây trước, không chút lưu tình mà ra tay.

Sau khi có một tên ngã xuống, người đứng cạnh đã luống cuống. Tần Kiêu đánh ra từng chiêu, đồng thời dùng lực phản lực, làm cho nắm đấm của họ luôn đánh lên đồng bọn.

Nhiều người như vậy đối đầu với Tần Kiêu, thế nhưng không một ai đánh trúng hắn.

Từ bắt đầu đến kết thúc, chỉ dùng vài phút. Toàn bộ dều nằm đươi chân Tần Kiêu, đau đến kêu to.

Mấy tên gây sự thua trước Tần Kiêu, biết mình lại lưu lại đi cũng không lấy được miếng ngon gì, nhanh chóng rời võ quán.

Các huynh đệ trong võ quán mở miệng: "Kiêu ca, sự tình hôm nay.."

Ngữ khí Tần Kiêu kiên định: "Không cần lo lắng, có ta ở đây."

Các huynh đệ rất tin phục Tần Kiêu, Tần Kiêu nói như vậy, các huynh đệ đều yên tâm.

Người của võ quán đi dọn dẹp mấy thứ bị đập phá, Tần Kiêu ngồi ở trong võ quán, tinh tế trầm tư.

Nhóm người này làm việc rất giống người của Hông Môn, bọn họ có thể là người của Kiều Lục hay không?

Thẩm Cửu gia bảo hắn bảo hộ Đinh Nguyệt Toàn, nhất định chọc giận Kiều Lục. Nếu Kiều Lục phái người đập phá võ quán hắn cũng không hiếm lạ.

Ngày sau Kiều Lục còn sẽ lại đến tìm việc, hắn chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.

* * *

Sau khi trải qua chuyện ở khách sạn Hán Dương. Mấy ám vệ đều có sự tin phục với Diệp Sở.

Lục Hoài đã từng nói qua, nếu Diệp Sở có thể thu phục bọn họ, nhím người này là của họ.

Sau khi về Thượng Hải, đám ám vệ thuận lý thành chương trở thàng người để Diệp Sở chỉ huy.

Bọn họ sẽ tiếp tục lưu tại gian nhà lúc trước. Ám vệ khác, việc cũng khác.

Mấy ngày gần đây, Bến Thượng Hải nhìn như bình yên, lại giống như đang che dấu sóng gió.

Mới xảy ra chuyện bang phái tranh đoạt, Chủ tich Hoa Thương hội bị thương ở bệnh viện giáo hội, ngân hàngc liên hợp xảy ra chuyện mới.. Chuyện trước chauw đi chuyện sau đã tới.

Còn có Mạc Thanh Hàn đang ẩn núp trong bóng tối, hắn tùy thời chờ đợi Bến Thượng Hải náo động.

Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm khách sạn Hòa Bình, hàng động của Lục Hoài vẫn luôn khiến người khác chú ý.

Tuy nói người theo dõi luôn bị phát hiện rất nhanh, Lục Hoài cũng có thể dễ như trở bàn tay mà giải quyết người theo dõi, nhưng hắn vẫn không yên tâm.

Hắn không hy vọng sinh hoạt của Diệp Sở ảnh hưởng vì hắn.

Lục Hoài muốn gapqj nàng vào ban đêm, chỉ là, việc này cần Diệp Sở đồng ý.

Nếu hắn có biện pháp, cũng phải thực hiện, không phải sao?

Tới gần ngày tết, sinh nhật của Diệp Sở cũng sắp tới rồi, người trong Diệp Công Quán không đủ, tuyển thêm mấy nha hoàn, bối cảnh sạch sẽ, thân gia trong sạch.

Mấy ngày này, Diệp Sở đi đến Quốc Thái Tuồng Viện một lần. Chuyện luyện tập càng thêm gấp rút, có rất nhiều chỗ cần phải lưu ý.

Cho đến lúc chạng vạng, nàng mới trở về Diệp Công Quán.

Diệp Sở đang ngồi ở trong phòng đọc sách, cửa phòng đột nhiên bị người khác gõ vang.

Diệp Sở nói: "Vào đi."

Nghe được lời của Diệp Sở, người nọ mới đẩy cửa vào.

Diệp Sở đưa mắt nhìn, người đến là nha hoàn, trên tay bưng một chén canh, vẫn còn hơi nóng.

Nàng ta là người sau bếp.

Nha hoàn đặt canh đến trước mặt Diệp Sở: "Chén canh này phu nhân muốn người trong bếp làm, nhị tiểu thư dưỡng tốt thân thể."

Tầm mắt Diệp Sở đảo qua mặt nàng ta, nàng ta rất lạ mặt.

Diệp Sở nhàn nhạt: "Ta chưa từng thấy ngươi ở Diệp Công Quán."

Nha hoàn gật đầu: "Diệp nhị tiểu thư đương nhiên biết ta."

"Ta mới tới, ta kêu Bạch Anh."

Bởi vì nha hoàn này lạ mặt cực kỳ, cho nên lúc mới tới, Diệp Sở có luue ý một chút.

Diệp Sở phát hiện bước đi của nàng ta uyển chuyển nhẹ nhàng, biểu tình trấn định. Có rất nhiều điểm không giống người khác.

Diệp Sở hoài nghi thân phận của Bạch Anh, nàng hẳn không chỉ là một nha hoàn đơn giản như vậy.

Diệp Sở nhanh chóng đoán được một lý do khả nghi.

Nàng trầm ngâm một lát, trực tiếp hỏi: "Ngươi là Tam thiếu phái tới sao?"

Bạch Anh cười cười: "Ngày gần đây gió thổi nhanh, Tam thiếu cùng ngài không thể gặp mặt, nếu có việc thương lượng, nói trong điện thoại cũng không rõ.."

Bạch Anh thái độ cung kính, lại bảo trì một phạm vi thích hợp.

Bạch anh tiếp tục nói: "Nếu Diệp nhị tiểu thư muốn gặp Tam thiếu, hãy đến sau bếp để ta làm một chén canh."

Ngữ khí nàng ta không kiêu không nịnh.

"Đến lúc đó tam thiếu sẽ tới Diệp Công Quán gặp Diệp nhị tiểu thư."

"..."

Diệp Sở vẫn luôn quan sát Bạch Nah, biểu hiện khiến Diệp Sở cực kỳ vừa lòng.

Cuối cùng, Bạch Anh còn nói một câu: "Từ hôm nay trở đi, chủ tử của ta là Diệp nhị tiểu thư, không phải Tam thiếu."

Nàng ta đưa lời của tam thiếu nói truyền đạt cho Diệp nhị tiểu thư, chuyện cong lại phải xem tâm tư của Diệp nhị tiểu thư.

Diệp Sở nghĩ đến, phía trước Lục Hoài đã từng nói qua với nàng, nói hắn sẽ cho nàng một tự do hoàn toàn, sẽ không can thiệp hành động gì của nàng.

Chỉ cần Lục Hoài đem người cho mình, như vậy những người này chính là thuộc về nàng.

Giống như ám vệ lúc trước.

Diệp Sở cũng hiểu, tình thế gần đây rất khẩn trương, vì cẩn thận, Diệp Sở không thể cùng Lục Hoài gặp mặt.

Sau khi trở về từ Bác Bình, có vẻ nàng không tìm được cơ hội, cùng Lục Hoài đơn độc nói chuyện.

Nếu là Bạch Anh vào Diệp Công Quán, như vậy nàng gặp Lục Hoài cũng thuận lợi rất nhiều.

Có rất nhiều chuyện bí mật không thể nói qua điện thoại. Chuyện gần đây, vừa lúc giải quyết vấn đề này.

Diệp Sở đang suy nghĩ, không có trả lời lập tức.

Bạch Anh bổ sung một câu: "Đương nhiên, nếu là Diệp nhị tiểu thư không muốn thu ta, ta cũng sẽ rời khỏi Diệp Công Quán."

Nhìn thấy Diệp Sở không nói chuyện, trong lòng Bạch Anh căng thẳng.

Những lời này cũng là Tam thiếu dặn dò. Mọi việc phải được Diệp nhị tiểu thư đồng ý, hắn không thể quyết định thay nàng.

Một lát sau, Diệp Sở nhìn về phía Bạch Nah, nàng chậm rãi mở miệng.

"Ngươi lưu lại đi."

Lồng ngực của Bạch Anh buông xuống.

Bạch Anh ghi nhớ lời tam thiếu nói. Từ bây giờ bắt đầu, nàng đã là người của Diệp nhị tiểu thư.

Diệp Sở để lộ thái độ của mình.

Nếu mấy ngày nay tiéng gió thổi nhanh, vậy gạt người khác gặp mặt đi.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Diệp Sở: Đây là canh gì đây?

Lục Hoài: Ngươi đoán xem.

Tác giả: Bổ rất nhiều, ngày sau có chỗ hữu dụng.

Diệp Sở:.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK