Ngay cả những binh sĩ đã quen thuộc chiến trường cũng không tự chủ mà bị cuốn hút bởi cảnh xuân này, không ai là không thích màu xanh.
Tào Tháo đứng trước sân tập, trước mặt là một hàng binh sĩ, theo tiếng bước chân, binh sĩ tách ra hai bên.
Lã Bố bị trói bằng dây thừng, hai tay bị trói sau lưng, hai lính áp giải đang đè vai hắn đi tới. Hắn không phản kháng để mặc cho hai lính áp giải, đi đến trước mặt Tào Tháo.
Tuân Ức đứng sau lưng Tào Tháo, nhìn người dưới sân tập với vẻ mặt phức tạp.
Lã Bố cuối cùng vẫn không chịu hàng, vậy những việc mà Cố tiên sinh đã làm có ý nghĩa gì?
Hai lính dùng sức đè vai Lã Bố xuống, dường như muốn hắn quỳ xuống nhưng dùng hết sức cũng không thể làm cho người bị áp giải động đậy chút nào.
Cắn chặt răng, một lính đá vào đầu gối Lã Bố.
Đôi chân Lã Bố khụy xuống, bị đè xuống đất.
Tào Tháo cúi đầu, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa mang theo vài phần tán thưởng.
"Lã Bố, ngươi thật sự không chịu hàng, ta Tào Tháo dùng người không tính thù xưa."
Nhưng phải nói rằng, nếu Lã Bố thực sự quỳ xuống cầu xin, ngược lại sẽ làm hắn thất vọng.
"Tào Tháo." Lã Bố quỳ trên đất, cúi đầu, nơi xa của doanh trại là cảnh xuân tươi đẹp.
Nhưng trong mắt hắn, chỉ có một mảnh đất vàng trong doanh trại.
"Muốn giết thì giết, ngươi không nên là người chậm chạp như vậy."
Tào Tháo không nói gì thêm, quay lưng, nhìn về hai bên binh sĩ, giơ tay lên.
Hai bên có một binh sĩ tiến ra, đi đến bên Lã Bố, đặt cây thương dài lên cổ hắn.
Tào Tháo nhẹ nhàng giơ tay.
Từ xa, dường như có tiếng cánh chim vỗ cánh.
Lã Bố nhìn sang, trong một mảng xanh biếc, một con chim én bay qua, miệng ngậm một nhánh cây gãy có lẽ là đang bay về nhà làm tổ.
Hắn mỉm cười, hai chân quỳ đứng dậy, binh sĩ phía sau không thể đè hắn xuống, bị đẩy ra.
Hai tay bị trói, hắn đứng thẳng người, ngẩng đầu lên trời xanh, cao giọng hỏi.
"Lữ Phụng Tiên ở đây, ai đến giết ta?"
Binh sĩ không do dự nữa, giáo dài trong tay hạ xuống.
Lưỡi dao xuyên qua người, máu nóng bắn ra, văng lên gương mặt binh sĩ còn đang hoảng hốt.
Trong tầm nhìn của Lã Bố, trời đất xoay chuyển, hắn thấy một thân người không đầu ngã xuống, máu đỏ trải đầy đất.
Một con búp bê từ trong người đó rơi ra.
Con búp bê đó là một tướng quân, được may rất xấu, thậm chí còn có vết máu lốm đốm, mặt bị rách, được khâu vá lại một cách xiêu vẹo.
Chờ đến một ngày, ta phong hầu bái tướng.
Chờ đến một ngày, ta khải hoàn trở về.
- --
Có lẽ đã xem thêm vài trang nữa, hắn xoa mắt, ngẩng đầu lên, bên ngoài đã không thấy ánh mặt trời.
Hôm nay hắn đến phủ của Cố Nam lấy sách, sau khi lấy về liền xem ngay, vốn nghĩ chỉ xem một lát rồi xử lý công việc, vì lúc này hắn cũng không ít việc.
Ai ngờ xem một mạch đến lúc sắp tối.
“Phù” một tiếng thở ra, hắn cúi đầu nhìn bàn.
Những thứ này đều phải dạy cho dân chúng Thanh Châu?
Hắn đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi đột nhiên bật cười.
Hắn thật sự đã gặp được một người đặc biệt và điều này đúng là một việc thú vị.
Những thứ này tuyệt không phải một sớm một chiều mà thành, hắn đặt tay lên mấy quyển sách trên bàn, lại nhớ đến thùng sách mà Cố Nam mang về.
Chắc chắn là từ đời này qua đời khác cần cù viết lách, dốc lòng dốc sức mà thành.
Những điều học được từ các đời, truyền lại cho thế nhân.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác kính trọng đối với sư thừa của Cố Nam.
Đột nhiên hắn như nghĩ ra điều gì, mỉm cười lấy bút mực ra.
Việc này nên cùng họ nói chuyện.
Hắn viết vài bức thư, chuẩn bị gửi cho những người bạn cũ, tất nhiên trong thư ngoài việc bày tỏ nỗi nhớ bạn cũ, hắn còn viết về những việc hắn làm ở Thanh Châu và những suy nghĩ của mình về nơi này.
Cuối thư, hắn cẩn thận suy nghĩ, chuẩn bị để lại một điều bất ngờ.
Trong một bức thư, hắn viết như sau:
"Phụng Hiếu, ngươi có biết toán học, cách vật và dấu chấm câu không? Ngươi không thể ngờ được những điều ta đã thấy ở Thanh Châu gần đây. Nếu rảnh, ngươi hãy đến Thanh Châu gặp ta, chuyện nơi này chắc chắn sẽ khiến ngươi rất hứng thú."
Khi đó các ngươi vẫn còn, ta đã dẫn các ngươi vào kinh, sống những ngày tháng tốt đẹp nhất.
Khi đó thiên hạ rộng lớn, có liên quan gì đến ta?
Phủ của Cố Nam lạnh lẽo, không có gia nhân, trong phủ chỉ có hai người.
Linh Khởi ngồi bên cạnh Cố Nam, tay cầm một phong thư.
Cố Nam ngồi dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, gió xuân lại xanh, chim én mới của nhà ai lại bay qua.
Vô Cách được đặt ngang bên cạnh cô.
Những bông hoa trong vườn cô trồng đã nở, đủ màu sắc, nhẹ nhàng lay động theo gió.
Không biết từ lúc nào, Linh Khởi đã đọc xong thư, lặng lẽ ngồi bên cạnh Cố Nam.
“Sư phụ.” Cô lau mắt.
“Cha nói thời loạn lưu lạc.”
“Sư phụ có một ngày cũng sẽ rời đi sao?”
Cố Nam không trả lời ngay mà từ từ giơ tay lên.
Tay cô do dự một chút, cuối cùng ôm nhẹ vai Linh Khởi, kéo cô sát lại bên mình.
“Không.” Cô nói êm dịu: “Sư phụ sẽ luôn ở bên con.”
Cô cảm nhận áo mình ướt, người trong lòng đang nức nở.
Cô vỗ nhẹ lưng Linh Khởi, nhìn ra cửa.
Một con chim én bay đến, nhảy vài cái trên đống ngói rồi đặt nhánh cây trong miệng xuống, có vẻ như đang chuẩn bị xây tổ ở đây.
Cô bỗng cười khổ, nói gì đi nữa, ai có thể luôn bên cô đây?
Bên cạnh, vỏ kiếm của Vô Cách chưa đóng, lưỡi kiếm nửa lộ ra ngoài.
Phản chiếu màu xanh của cây và đỏ của hoa.
- --
“Thư?”
Trong một ngôi nhà gỗ bình thường, một thanh niên hơi gầy cầm một phong thư bước vào.
Người thanh niên trông có vẻ yếu bệnh, mặt hơi trắng nhưng giữa chân mày lại có vài phần tự tại và phóng khoáng, không có vẻ u ám của người bệnh.
Chỉ là sắc mặt hắn có hơi buồn bã, gần đây, một người bạn thân vừa mới qua đời làm hắn cảm thán cuộc đời ngắn ngủi.
Hắn cũng lâu ngày bị bệnh, không biết còn sống được bao lâu.
Nhìn phong thư trong tay, từ khi hắn đi về phía bắc gặp Viên Thiệu đã hơn một năm nay hắn sống ẩn dật ở đây.
Ít nhận được thư, không biết là ai, lại gửi thư cho hắn lúc này.
“Phù.”
Trong lúc hắn đang đoán xem thư là của ai, một cơn gió thổi vào từ cửa sổ mở một nửa.
“Khụ khụ.” thanh niên ho khẽ vài tiếng, lắc đầu, bước đến bên cửa sổ, đóng cửa lại.
Nhẹ giọng than thở: “Đã vào xuân rồi, thời tiết vẫn lạnh thế này.”
Cửa sổ đóng lại, hắn trở lại bàn, ngồi xuống.
Ngôi nhà tuy giản dị nhưng bày trí đầy đủ. Điều đáng chú ý nhất là trong nhà có một giá sách, trên đó bày nhiều sách vở.
Ngồi trước bàn, thanh niên nhìn phong thư, trên phong thư thấy một cái tên.
“Văn Nhược?”
Giọng hắn không biết là ngạc nhiên hay vui mừng, mỉm cười như có chút hứng thú.
“Chẳng phải huynh ấy đi Thanh Châu rồi sao?”
Hắn mở thư, đọc nội dung bên trong.
Đọc một mạch gần hết bức thư.
“Thanh Châu Tào Tháo, quả là nghe danh đã lâu.”
Hắn thanh niên nhẹ nhàng đọc cái tên này, tên của người này hắn đã nghe từ lâu, chỉ là chưa từng gặp mặt.
Không biết nghĩ gì, suy nghĩ của hắn dạo chơi một lát rồi mới tiếp tục đọc những câu cuối của bức thư.
“Phụng Hiếu, ngươi có biết chữ số Ả Rập, cách vật và dấu chấm câu không? Ngươi không thể ngờ được những điều ta đã thấy ở Thanh Châu gần đây. Nếu rảnh, ngươi hãy đến Thanh Châu gặp ta, chuyện nơi này chắc chắn sẽ khiến ngươi rất hứng thú.”
Người thanh niên được gọi là Phụng Hiếu ngạc nhiên.
Hắn từng từng nghe cách vật nhưng chưa nghiên cứu nhưng chữ số Ả Rập và dấu chấm câu là cái gì?
“Hmm?” Hắn nhíu mày.
“Chữ số Ả Rập, dấu chấm câu?”
Dù nghĩ thế nào, hắn cũng không có manh mối.
Lập tức đứng dậy, lấy một quyển sách trên giá sách để tra cứu.
Tra cứu suốt hơn nửa ngày.
Khi ánh nắng xiên chiếu lên mặt, hắn mới ngẩng đầu khỏi đống sách bừa bộn. Nhìn trời một cách mơ màng, mới biết đã là buổi chiều.
Nhưng hắn vẫn không tìm ra được gì, trong sách không có ghi chép gì về hai thứ này.
Lúc này mới nhận ra mình bị Tuân Úc lừa, mặt tối sầm lại, tức giận ném cuốn sách trong tay xuống đất, cười mắng.
“Tốt lắm Tuân Văn Nhược! Ta với ngươi vốn không oán, ngươi sao lại nói nửa chừng làm khó ta?”
Trước đã hẹn với Khổng Dung chuyện đi dạy học, giờ cũng có thể bắt đầu làm rồi.
Thanh Châu nằm bên cạnh Bắc Hải, lấy nơi này làm cơ sở, quả là một lựa chọn rất tốt, dù là từ binh pháp hay trị quốc an dân đều vậy.
Nhưng một mình cô vẫn không đủ, sức một người có hạn, cô đã trải qua điều này từ hàng trăm năm trước. Trong cục diện lớn, bất kể là ai cản trở cũng chỉ bị nghiền nát, trở thành một nắm cát trong lịch sử mà thôi.
Muốn thay đổi thế sự, chỉ có thể thay đổi con người trong thế sự trước, người đông rồi sẽ trở thành xu thế tất yếu.
Nếu mọi người đều có thể học chữ đều biết thiện ác đều hiểu lý lẽ đều tìm được lối ra, có thể an cư, có thể no ấm. Tự nhiên, chiến tranh trên thế gian sẽ giảm đi nhiều.
Người trên thế gian cũng không đến mức mạng sống như cỏ rác nữa.
Cô không thể dạy được tất cả mọi người nhưng dù phải dùng cách ngu ngốc nhất, cô dạy một người thì sẽ thành hai người rồi hai người lại dạy hai người, sẽ thành bốn người.
Cứ thế lặp lại rồi sẽ có ngày những lời nói suông này không còn là nói suông nữa.
Cửa phủ của Cố Nam được gõ nhẹ, Linh Khởi mở cửa thấy Tuân Úc và Khổng Dung đứng ngoài.
Hai người vì công việc mà cũng coi như quen biết nhưng họ đều không biết hôm nay Cố Nam gọi họ đến để làm gì.
Tuân Úc còn mang theo một ít kẹo vụn cho Linh Khởi.
Chuyện sách lần trước, hắn đã xem Cố Nam là bạn thân có thể kết giao sâu nên đối với Linh Khởi cũng coi như hậu bối trong nhà.
Đứa trẻ lớn thế này chắc đều thích đồ ngọt.
Linh Khởi gật đầu cảm ơn, không nói gì thêm cũng không ăn kẹo, chỉ cầm trên tay, dẫn hai người vào trong sân.
Cô vốn ít nói trước mặt người khác, giờ lại càng ít hơn, hàng ngày luyện kiếm càng thêm dùng sức.
Nếu không phải vóc dáng và nét mặt còn non nớt, e rằng người ta đã không nhận ra cô vẫn là một đứa trẻ.
Cố Nam nhìn thấy đệ tử này của mình, Khổng Dung và Tuân Úc cũng thấy trong lòng.
Tuân Úc lắc đầu cười.
Khổng Dung thì thở dài nhẹ, mắt hiện lên vài phần lo lắng, trẻ con mà già dặn cũng không biết là tốt hay xấu.
Nhưng sau đó hắn lại giãn mày, nghĩ rằng Cố tiên sinh có cách của mình không cần mình nói nhiều.
Khi hai người vào trong sân, bị cảnh tượng trong sân làm sững sờ tại cửa.
Trong sân có một cái bàn, trên bàn chất đầy sách như núi, có một người đang vùi trong đống sách đó.
Chắc là nghe thấy tiếng bước chân, người vùi trong sách động đậy, ngẩng đầu lên.
“À, Văn Nhược, Khổng tiên sinh các người đến rồi.”
Cố Nam dùng hai ngón tay xoa mắt, cô không nhớ mình đã sắp xếp sách vở bao lâu, mắt còn hơi đau.
“Cố tiên sinh làm gì thế?”
Khổng Dung ngờ vực đi theo Tuân Úc tiến tới, nhìn đống sách đầy bàn.
Nếu là người khác hắn chắc chắn sẽ mắng đối phương là làm nhục văn nhân làm rối sách vở thế này.
“Hôm nay mời hai người tới là muốn nhờ các người xem giúp, mấy cuốn này ta chuẩn bị dạy trước ở học đường của Khổng tiên sinh.”
Cố Nam đưa vài cuốn sách cho Tuân Úc và Khổng Dung, đây đều là mấy cuốn cô mới biên soạn mấy ngày nay, lần lượt là tập viết, kiến thức văn chương, toán đơn giản và cách vật.
Mấy cuốn sách này đều là những thứ cơ bản nhất, giống như sách giáo khoa lớp một mới, đối với người hoàn toàn chưa biết gì, dễ dàng nhập môn hơn.
Điều này làm khổ Cố Nam đã lớn tuổi rồi mà còn phải nhớ lại hồi tiểu học mình học cái gì.
“Đây” Khổng Dung do dự nhận lấy cuốn toán đơn giản từ tay Cố Nam.
Chữ trên bìa còn chưa khô, chắc mới viết không lâu, nhìn đường chỉ sách cũng thấy đây là sách mới biên soạn.
Dùng sách mới biên soạn để dạy, dù hắn tin Cố Nam không làm bừa cũng không tránh khỏi lo lắng.
Hắn mở cuốn sách ra, bắt đầu xem.
Còn Tuân Úc thì lướt qua cuốn toán đơn giản và cách vật, nội dung đại thể của hai cuốn này hắn đã xem qua mấy ngày trước, hắn lại càng tò mò, không biết Cố tiên sinh dạy tập viết thế nào.
Vì vậy hắn đưa tay lấy cuốn tập viết.
Ừm, phiên âm, cái này lại là gì?
Không làm phiền hai người đọc sách, Cố Nam quay đầu nhìn Linh Khởi thấy cô cầm một gói kẹo vụn, hỏi.
“Khởi nhi, kẹo này từ đâu ta thế?”
“Là Tuân tiên sinh mang đến, sư phụ muốn ăn không?”
Linh Khởi nói, đưa kẹo cho Cố Nam.
“Tốt quá, cảm ơn Khởi nhi.” Cố Nam cười xoa đầu Linh Khởi, nhận gói giấy và ăn.
Linh Khởi đứng bên nhìn Cố Nam mỉm cười.
Rồi đi đến ngồi dưới mái hiên bên cạnh sân.
Tháo thanh kiếm dài bên hông, đặt ngang trên đùi, tay nắm chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn cây trong sân.
So với năm ngoái, cây này đã cao hơn nhiều.
Cô cảm thấy mình dường như chẳng có gì thay đổi, vẫn là vô dụng như cũ.
Nhớ có lần nghe sư phụ nói, thế đạo này thực sự làm người ta chán ngán, giờ cô đã hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Sư phụ muốn làm hai việc, trong đó có một việc là thay đổi thế đạo này.
Cô muốn cùng sư phụ làm việc đó.
Có lẽ là trùng hợp, lịch sử luôn rất tương tự nhau.
Mấy trăm năm trước cũng có một cô gái mặc áo trắng, cầm kiếm, ngồi dưới một gốc cây lớn, nghĩ về những điều tương tự.
Khi Tuân Úc và Khổng Dung ngẩng đầu lên từ cuốn sách trên tay, hơn nửa số kẹo mà Tuân Úc mang cho Linh Khởi đã vào bụng của Cố Nam.
Hắn cười khổ nhìn Cố Nam: “Cố tiên sinh, kẹo này ta mang cho Khởi nhi.”
“Ồ.” Cố Nam ngượng ngùng cất gói kẹo, cuối cùng còn liếm ngón tay của mình.
“Khụ khụ, chúng ta nói về chuyện sách vở đi.”
Cũng không thể trách cô, trước đây khi hành quân, có khi cô chỉ ăn lương khô, khó có dịp ăn được gì có vị, thật sự không thể dừng lại.
Tuân Úc cười lau mồ hôi trên trán.
Có lẽ lần sau đến, phải mang hai phần kẹo mới được.
Tuân Úc vẫn giữ nụ cười lịch sự.
Khổng Dung không để ý đến chuyện này.
Ông nghiêm túc cầm cuốn sách trên tay, ngẩng đầu nhìn Cố Nam.
“Cố tiên sinh, cuốn sách này là cô viết trong một đêm sao?”
Ban đầu hắn không mấy quan tâm đến cuốn sách này nhưng vừa nhìn đã thấy nhiều thứ mình không hiểu.
Ông biết chút ít về toán học nhưng nội dung trong cuốn sách này hoàn toàn khác với những gì hắn biết.
Khi hắn hiểu ra những thứ này, hắn không thể nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống.
Dùng phương pháp trong sách, tính toán có thể nhanh hơn gấp đôi.
Ông không dám tin, đây là cuốn sách viết trong một đêm, đây đã có thể gọi là một loại toán học hoàn toàn mới, ngay cả thiên tài cũng không thể viết ra trong một đêm.
Cố Nam còn chưa mở miệng.
Tuân Úc đã lên tiếng giải thích.
“Khổng tiên sinh, nội dung trong sách này tất nhiên không thể viết trong một đêm, đây đều là những tri thức của môn phái của Cố tiên sinh. Lần trước khi ta đến mượn sách đã nghe tiên sinh nói, môn phái của cô đời đời thu thập và tổng hợp học thuyết, mới có được những cuốn sách này.”
“Và mong muốn của môn phái cô, ta nghĩ chính là để truyền những kiến thức này cho thế gian.”
“Cố tiên sinh.” Tuân Úc nhìn Cố Nam, trong mắt đầy nụ cười.
“Có lẽ cô đang làm việc đó phải không?”
Một người kỳ diệu như vậy, thật khiến hắn tiếc nuối vì không thể gặp sớm hơn.
“Ừ, những gì hắn nói cũng gần đúng.”
Vậy nên, hắn cười vui vẻ nhìn ta là vì sao?
Cố Nam bị Tuân Úc nhìn mà lạnh sống lưng, mồ hôi đổ đầy, dịch chuyển thân mình.
Quả như ta nghĩ, Cố tiên sinh muốn lấy Thanh Châu làm khởi điểm, truyền sách khắp thiên hạ.
Tuân Úc cười, mắt híp lại, đó là một sự nghiệp lớn và chắc chắn không phải là việc dễ dàng.
Con đường này, khó hơn lên trời.
Hắn không khuyên Cố Nam, vì hắn nghĩ, dù có khuyên, Cố tiên sinh có lẽ vẫn sẽ dùng câu nói đó để đáp lại hắn.
Có những việc không phải xem có bao nhiêu khả năng mới làm mà là dù biết không thể cũng sẽ làm.
Hắn không biết lời nói gần như điên rồ này từ đâu ra, nhìn cuốn sách trong tay, cười bất đắc dĩ.
Hà có lẽ cũng là do môn phái truyền lại.
Chỉ có môn phái làm những việc như vậy mới dạy người ta như thế này.
Hắn không phân biệt được trong lòng mình nhiều hơn là tán thán hay kính trọng.
Khổng Dung cũng hiểu ra như vậy mới giải thích được vì sao Cố Nam có cuốn “Nhạc kinh” của Nho gia đã thất truyền.
“Cố tiên sinh, môn phái của cô có từ đường không?”
Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Khổng tiên sinh, hỏi chuyện này để làm gì?” Cố Nam trong lòng mồ hôi đổ như tắm, vốn dĩ không có môn phái này làm gì có từ đường.
“Nếu có, tại hạ xin được vào, bái lạy tiên hiền.” Khổng Dung cúi đầu hành lễ sâu.
“Thêm nữa, nếu Cố tiên sinh không chê, Khổng mỗ muốn viết bia văn cho môn phái của tiên sinh, dựng lên trong thành.”
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng rất nghiêm túc, theo hắn thấy, môn phái này không nên ẩn danh nên được lưu truyền qua các thế hệ.
Ông là một danh sĩ của Thanh Châu, cố gắng xây dựng danh tiếng ở châu quận. Còn môn phái này vốn nên được lưu truyền qua các thế hệ sao có thể không ai biết đến?
Điều này khiến hắn cảm thấy thế nào, so sánh với bản thân, chẳng phải là kẻ lừa dối danh tiếng sao?
Ta còn chưa chết mà, hắn định bái ai đây, Cố Nam xoa trán, không thể để hắn ấy đi bái lão Bạch được, cố gắng nói:
"À, môn phái của ta không có những quy tắc này, người trong môn phái sau khi chết sẽ được hỏa táng, không lập từ đường."
Bịa một lời nói dối thực sự là một việc lao tâm lao lực.
"Vậy sao?" Khổng Dung nói với chút tiếc nuối.
Sau đó, hắn nghĩ lại, hỏa táng rồi rải tro vào thiên địa ư? Như vậy cũng tốt, không phụ lòng họ cả đời đã vì thiên hạ mà bôn ba.
Sau đó, ba người tiếp tục bàn về chính sự, dù sao Cố Nam mời họ đến không phải để nói về môn phái của cô.
"Cố tiên sinh, cái gọi là phiên âm này, có phải giống như các phương pháp chú âm như trực âm và phản thiết không? Nhưng, những thứ gọi là chữ cái này đọc như thế nào?" Tuân Úc đưa cuốn sách trong tay đến trước mặt Cố Nam, thực ra lúc nãy hắn đã muốn hỏi về vấn đề phiên âm này rồi.
(Trong lịch sử Trung Quốc không có phiên âm, tất cả đều dùng chữ Hán để chú âm cho chữ Hán. Thời Hán, phổ biến phương pháp trực âm, tức là dùng một chữ có âm tương tự để chú âm cho một chữ khác như "材" (tài) chú âm cho "才" (tài).
Sau đó còn có phương pháp đọc như, diệp âm pháp v.v.
Còn phương pháp phản thiết xuất hiện vào cuối thời Hán là một cách chú âm quan trọng, dùng hai chữ Hán để chú âm cho một chữ Hán khác, chia thành hai phần trên và dưới, chữ trên lấy phụ âm, chữ dưới lấy vần, từ đó kết hợp thành một chú âm như "之乎" (chi hô) là "诸" (chư).
Đến thời điểm này, thực ra đã rất gần với phiên âm hiện đại nhưng việc dùng chữ để chú âm chữ vẫn có nhược điểm.
Ví dụ như các địa phương khác nhau có phương ngữ khác nhau, cách đọc của một chữ cũng khác nhau, phát âm cũng khác nhau, điều này dẫn đến cuối cùng thậm chí người từ hai nơi xa nhau không thể giao tiếp được.
Mặc dù có quan thoại nhưng trong dân chúng vẫn có nhiều người chỉ nói tiếng địa phương, dù sao nhiều người cả đời cũng chỉ đi được vài nơi.
Nhân tiện, trong sách vì để tiện và phát triển cốt truyện, tôi không làm rõ vấn đề này, ở đây xin lỗi mọi người nhé.)
Nhưng phiên âm thì không có vấn đề như vậy, một trong những chức năng chính của phiên âm là có thể thống nhất phát âm.
"Văn Nhược không biết có từng gặp tình huống này chưa?" Cố Nam không trả lời ngay mà hỏi hắn một câu.
"Có lúc không hiểu được phương ngữ địa phương."
"Điều này." Tuân Úc nhíu mày, quả thật, thường gặp những người chỉ nói tiếng địa phương, nếu đối phương không biết chữ thì thực sự rất khó giao tiếp.
"Chữ cái phiên âm này có phát âm cố định, cách dùng tương tự như phương pháp chú âm. Nếu thật sự có thể truyền bá rộng rãi, sẽ có thể thống nhất âm chữ."
Cố Nam bình tĩnh nói, đây cũng là cảm nhận của cô sau nhiều năm du lịch khắp nơi.
(Vấn đề phát âm khác nhau thực sự chưa được giải quyết hoàn toàn cho đến thời hiện đại của Trung Quốc.
Trong "Thẩm thị âm thư tự" có ghi chép vài câu:
"Quốc gia các nước châu Âu mạnh,... có phiên âm La Mã. Người dễ đọc sách thì dễ hiểu lý, lý rõ, giỏi phân tích, trên dưới đồng lòng, bàn luận phú cường."
"Dùng phiên âm để hiểu văn Hán,... toàn quốc đều có thể đọc sách hiểu lý, quốc gia sao mà nghèo? Nhân dân sao mà bị chèn ép?"
"Chính phủ Trung Quốc phải chú ý giáo dục hạ tầng, muốn loại bỏ chướng ngại giáo dục hạ tầng, phải tạo ra một loại ngôn ngữ liên thông giữa văn và ngôn để hợp nhất ngôn ngữ và văn tự."
Khụ khụ, ta biết có người có thể nói ta đang kéo dài chữ nhưng có một số điều ta vẫn muốn truyền đạt đến mọi người, những gì chúng ta học ngày nay đều là con đường mà tổ tiên từng bước bước ra, chúng ta thực sự rất may mắn.)
"Thống nhất âm chữ."
"Đúng vậy." Cố Nam nhìn Tuân, giơ một tay lắc lắc: "Hắn đã nói rồi, truyền học cho thiên hạ, không có một âm chữ thống nhất thì làm sao được?"
Trong mắt Tuân Úc lộ ra vẻ hiểu biết vài ý tưởng lóe lên trong đầu, hắn đã đoán được vài phần tác dụng của phiên âm.
Nhìn xuống cuốn sách trong tay, nụ cười trên khuôn mặt hắn càng sâu hơn.
Vị Cố tiên sinh này khiến hắn cũng muốn cùng thử một phen.
Nếu việc này thành công, thế gian này sẽ như thế nào, hắn không thể tưởng tượng ra, chỉ biết rằng, sẽ hoàn toàn khác biệt so với hiện tại.
Cố Nam đã nói hết những thứ cô dự định dạy ban đầu cho Tuân Úc và Khổng Dung, muốn nhờ hai người giúp đỡ cùng giảng dạy.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hai người họ phải học hết những thứ này trước, vậy là ba người ngồi trong sân suốt cả buổi chiều.
Khi Tuân Úc và Khổng Dung chuẩn bị rời đi đã là hoàng hôn.
Khổng Dung không biết đã bao lâu rồi mình chưa ngồi nghe học lâu như vậy, hắn cảm thấy như trở lại thời thơ ấu nghe tiên sinh giảng bài.
Tuổi tác đã đến mức này, thực sự rất khó để cảm nhận được cảm giác không phiền muộn như vậy.
Tuân Úc cũng mượn vài cuốn sách rồi cáo từ ra về.
Nghe giọng hắn nói, có vẻ như hắn chuẩn bị về sớm để viết thư cho ai đó.
Còn viết cho ai, viết gì, Cố Nam không biết.
Chỉ biết khi rời đi, hắn có vẻ mặt tươi cười đầy mãn nguyện.
Vĩnh Xuyên.
"Khụ khụ khụ."
Một chàng trai trẻ đang ngồi trong phòng đọc sách bỗng cảm thấy phía sau lưng lạnh toát, ho mạnh vài tiếng.
"Cửa sổ lại không đóng chặt à?"
Người thanh niên quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhíu mày.
Đóng rồi mà, thế gió từ đâu tới?
Không suy nghĩ nhiều, sự chú ý của người thanh niên lại quay trở lại cuốn sách trong tay như đang tìm kiếm gì đó.
Đợi đến khi hắn lật hết cuốn sách, dường như vẫn không tìm thấy thứ mình muốn, sắc mặt tối lại thở dài một tiếng.
"Vẫn không có!"
Hắn tiện tay đặt cuốn sách sang một bên, gãi đầu, tóc bị gãi rối tung lên, không cam lòng lại cầm lấy một cuốn sách mới.
"Tuân Văn Nhược, ngươi cứ chờ đó!"
Cố Nam tưởng rằng sau thời gian này, cô sẽ có thể nhàn hạ một thời gian trong thành nhưng không ngờ rằng còn chưa kịp dừng tay, Tào Tháo đã tìm đến cô.
Vì Tào Tháo và Đào Khiêm đang giằng co nên cả hai bên đều không điều quân nhiều vào Duyện Châu. Trương Liêu và Trần Cung sau khi rút về Duyện Châu đã tập hợp tàn quân cố thủ khiến tình hình chiến sự không mấy lạc quan.
Lộ tuyến của quân Thanh Châu là từ quận Thái Sơn tiến vào Ký Bắc và Lỗ Quận, sau đó hạ Nhậm Thành, lấy Đông Bình và Sơn Dương. Còn Từ Châu thì từ Bái Lương nhập cảnh, công Thẩm Lưu và Ký Âm. Cuối cùng hai bên sẽ gặp nhau ở Đông Quận, lấy Phủ Dương và Lẫm Khâu.
Nhưng cho đến bây giờ, cả hai bên đều không có tiến triển lớn, vì vậy Tào Tháo dự định để Cố Nam làm quân sư, dẫn quân khác đến Duyện Châu hỗ trợ.
"Cọt kẹt."
Cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng cũng chiếu lên người vừa bước ra. Trời còn rất sớm có lẽ mới vừa hửng sáng, Cố Nam mặc một chiếc áo mỏng, tay vịn vào cạnh cửa, nhìn ra sân.
Trong sân, một thanh kiếm trong tay một cô gái, đâm, lia, quét, bổ, hất, từng chiêu từng thức đều rất thành thạo, có thể thấy những thứ này cô đã luyện rất lâu rồi. Bóng dáng trong sân lên xuống, thanh kiếm theo người mà động, thỉnh thoảng trong sân cuộn lên một cơn gió kiếm, hoặc là một luồng ánh sáng kiếm.
Ánh sáng le lói từ phía chân trời, dưới gốc cây trong sân, ánh sáng bị cành lá che khuất.
Cố Nam mỉm cười một chút, dựa vào cạnh cửa, nhìn cô gái trong sân luyện kiếm. Mặc cho ánh sáng chiếu lên người cô làm ấm dần một nửa người của cô.
Nhưng qua một lúc, nụ cười trên mặt cô dừng lại một chút, chuyện cô sắp xuất chinh, cô còn chưa nói với Linh Khởi.
Những ngày này vốn nên ở bên cô nhiều hơn mới tốt, đáng tiếc sự đời không như ý.
Linh Khởi hôm nay không mặc áo trắng giống Cố Nam mà mặc một chiếc áo xanh. Cô luyện xong kiếm, thở ra một hơi, đưa kiếm trở lại bên hông.
Quay đầu lại có lẽ do luyện kiếm quá chăm chú, cô mới phát hiện Cố Nam đang đứng ở cửa nhìn mình.
Cố Nam không đội nón lá, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vừa mới dậy, thắt lưng còn chưa cột chặt, trông rất lỏng lẻo, thậm chí còn có thể thấy một nửa bờ vai lộ ra ngoài.
Tóc xõa xuống, nửa rủ trên vai, cô dựa vào cửa, nhìn cô mỉm cười.
Linh Khởi ngẩn ngơ một lúc rồi vội vàng dời ánh mắt đi.
"Sư phụ, trời vẫn còn lạnh nên mặc thêm áo."
"Hả?" Cố Nam ngạc nhiên nhìn xuống mình, mới nhận ra điều đó.
"Không sao, sư phụ không cảm thấy lạnh nóng."
Cố Nam cười vẫy tay.
Cô cột thắt lưng lại, tóc vẫn xõa sau lưng, tùy tiện ngồi xuống dưới mái hiên.
Mặt Linh Khởi hơi đỏ, tay đặt trên chuôi kiếm, dường như định luyện kiếm thêm một lần nữa.
Trong sân lại vang lên tiếng múa kiếm, không biết vì sao đường kiếm có phần rối loạn có lẽ là mệt rồi.
Đợi đến khi Linh Khởi dừng lại, Cố Nam mới lên tiếng.
"Khởi nhi, có chuyện này ta muốn nói với con."
"Sư phụ cứ nói." Linh Khởi thu kiếm lại, mắt vẫn không dám nhìn về phía Cố Nam.
Thở nhẹ, lau mồ hôi trên trán.
Liên tục luyện hai lần kiếm đối với cô vẫn còn hơi mệt.
"Vài ngày nữa, ta phải dẫn binh đến Duyện Châu một chuyến."
Cố Nam nói.
Trong sân, Linh Khởi im lặng một lúc, gió nhẹ nhàng lay động tóc bên cạnh Cố Nam.
Linh Khởi mím môi, ôm kiếm trong tay cúi đầu.
"Tiên sinh, con muốn đi cùng."
Một lúc sau, Cố Nam mới nhẹ nhàng hỏi: "Con nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Con nghĩ kỹ rồi."
"Vậy được nhưng lần này con không được vào trận, cứ theo ta bên cạnh là được, hiểu không?"
Nhìn kỹ cô gái trước mắt, không biết từ lúc nào cô đã mười ba tuổi rồi, những năm qua cao lên không ít. Thêm vài năm nữa có lẽ cũng không thể gọi là cô gái nữa rồi.
"Vâng."
Cô vốn không muốn để Khởi nhi tham gia vào chiến sự nhưng cô cũng hiểu đây là lựa chọn của Khởi nhi.
Còn việc cô không để Linh Khởi vào trận cũng có lý do của cô. Một là Linh Khởi hiện giờ chưa đủ trình độ để vào trận, hai là Duyện...
Trong quân Duyện Châu có thể sẽ có người mà Linh Khởi quen biết, Cố Nam không muốn để cô cảm thấy khó xử.
Khi Cố Nam dẫn quân xuất chinh, những cuốn sách mà cô giao cho Tuân Úc và Khổng Dung cũng đã đọc gần hết. Dù sao ngoài các môn học về vật lý, những kiến thức về toán học và văn học họ đều có nền tảng, việc cần học chỉ là hiểu ký tự số và phát âm của chữ cái mà thôi.
Nếu họ vẫn có điều gì không hiểu, Cố Nam bảo họ đi hỏi Tào Phi, dù sao Tào Phi cũng đã học những thứ này được một thời gian. Cố Nam còn nhớ rõ vẻ mặt cười gượng tái xanh của hai người họ đều là những người đã lớn tuổi, phải đi hỏi một đứa trẻ thì đúng là mất mặt.
Cảnh quân đội xuất chinh, cô đã nhìn không biết bao nhiêu lần. Quay đầu nhìn Linh Khởi bên cạnh mình.
Cô gái trong bộ quân trang, thực sự rất giống hình ảnh của cô năm xưa.
"Sư phụ sao thế?" Linh Khởi nhận ra Cố Nam đang nhìn mình, hỏi.
"Không có gì." Cố Nam mỉm cười, trong giọng nói có chút phức tạp, vẫy tay.
"Khởi nhi lớn rồi!"
Quay ngựa, đi trong quân đội.
Thực sự rất giống, giống đến mức khiến cô lo lắng rằng cô gái này sẽ bước theo vết xe đổ của mình.
"Khởi nhi."
"Dạ?"
"Hứa với sư phụ một điều, có những chuyện, cần buông bỏ thì phải buông bỏ, hiểu không?"
Lần này Linh Khởi không trả lời Cố Nam và Cố Nam cũng không nói thêm, vì chính cô cũng không buông bỏ được.
Trong quân đội, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là một năm đông qua xuân đến.
Duyện Châu vốn đã khó giữ, nay Thanh Châu và Từ Châu lại điều thêm binh mã, cuối cùng không giữ nổi, bị hai đường quân đội tấn công, các thành liên tiếp thất thủ.
Cuối cùng, Trần Cung và Trương Liêu rút về Đông Quận Lẫm Khâu, bị quân đội của hai châu vây công, giữ được nửa tháng rồi bị tấn công vào thành.
Trương Liêu bị bắt, còn Trần Cung tự uống rượu độc ngã xuống tường thành.
Trước khi chết, tâm trí của hắn mơ hồ như thể chỉ là một cơn say ngất ngưởng.
Có lẽ đời người chỉ là một cơn say lớn, tỉnh rượu rồi cũng xong.
Trong thành Lẫm Khâu, thỉnh thoảng có thể thấy một đội binh sĩ đi lại trên phố, một ngày trước, cửa thành vừa bị quân đội của hai châu phá mở.
"Thịch thịch thịch." Tiếng bước chân lộn xộn vang lên trên đường, binh sĩ dần đi xa.
Tại góc phố, một người bước ra, nhìn dáng vẻ như một phụ nữ nhưng mặc áo dày cộm trông có phần to lớn, ôm một bọc hành lý.
Tóc búi lại, có vài lọn xõa trước mặt, nhìn vào tóc thấy trên mặt còn có vài vệt bụi bẩn. Cô cúi đầu đi vội khiến người ta không nhìn rõ mặt.
Tình hình gần đây trong thành khiến đường phố ngoài binh sĩ ra chẳng còn ai.
Hiếm thấy, ở đầu đường bên kia lại có một người đi tới, mặc một bộ áo trắng, đội một chiếc nón lá. Trông rất bình thường, dường như chỉ là một đạo sĩ qua đường.
Chuyện Duyện Châu coi như đã có kết thúc, Cố Nam chậm bước trên con đường lát đá nhỏ, con đường nhỏ men theo một dòng sông, bên dòng nước lạnh lẽo mùa đông, đứng vài cây khô.
Những ngày này trong thành vốn ít người, huống hồ con đường này không phải đường lớn là đường dẫn ra cửa thành, người lại càng ít, nhìn một cái cũng chẳng thấy bóng dáng ai.
Vừa đi, vừa quay đầu nhìn về phía bờ sông, tường thành, ngoài tường thành trời âm u khiến lòng người thêm nặng nề.
Nhẹ thở ra một hơi, không nhìn thêm nữa.
Từ bên đường truyền đến vài tiếng động, xa xa, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Cố Nam.
Đó là một người phụ nữ, đầu tóc bù xù, cúi đầu đi vội.
Cũng không biết là do dáng người như vậy, hay mặc nhiều áo, trông có phần cồng kềnh. Áo quần cũng bẩn thỉu, trên đó có vài chỗ vá.
Ánh mắt Cố Nam rơi vào bọc hành lý cô ôm trong lòng.
Nhìn dáng vẻ, dường như là một người chuẩn bị chạy nạn.
Cũng phải, một trận chiến, không biết có bao nhiêu người phải nhà tan cửa nát, lưu lạc khắp nơi.
Đôi mắt của người phụ nữ bị che khuất dưới mái tóc bù xù không nhìn rõ nhưng bước chân rất vội vã, đi gấp gáp.
Cố Nam dừng lại nhưng người phụ nữ đi vội, không chú ý đến cô, cúi đầu định đi qua.
Cho đến khi Cố Nam lên tiếng.
"Cô nương, có thể chờ một chút không?"
Người phụ nữ mới dừng lại, siết chặt tay ôm bọc hành lý, cúi đầu thêm một chút, khẽ quay đầu về phía Cố Nam.
"Có... chuyện gì không?"
Giọng nói rất nhẹ, còn cố ý đè thấp giọng khiến người ta cảm thấy như là một người lớn tuổi.
Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt thoáng mở ra thấy người trở về là Cố Nam, trong mắt lộ ra chút vui mừng.
Cô gái phát triển chiều cao sớm hơn con trai, trong năm nay ở quân doanh, cô đã cao lên nhiều, giờ chỉ thấp hơn Cố Nam nửa cái đầu. (Lần trước có độc giả hỏi, đây là câu trả lời, chiều cao của Cố Nam khoảng hơn 1m70 đã từng đề cập qua.)
Khí chất cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhưng tính cách lại càng thêm lạnh lùng, điều này cũng không có cách nào khác, cuối cùng cũng đã từng trải qua sinh tử.
"sư phụ, người đã trở về." Linh Khởi đứng lên, buộc lại thanh kiếm dài vào eo.
Ngẩng đầu lên thấy sau lưng Cố Nam có thêm một người, ấn tượng đầu tiên là một phụ nữ sa sút.
Nhưng rất nhanh, cô nhận ra rằng người phụ nữ này chỉ đang giả trang mà thôi.
"Đây là?" Cô lên tiếng thắc mắc.
"Vị cô nương này tên là Điêu Tú Nhi." Cố Nam dẫn người phụ nữ vào trong viện, giải thích với Linh Khởi.
"Ta gặp cô ấy trên đường, định ra khỏi thành nương tựa người thân nhưng bây giờ không dễ ra khỏi thành nên ta chuẩn bị vài ngày nữa dẫn cô ra ngoài."
Đến nơi, Cố Nam buông tay Điêu Tú Nhi.
Điêu Tú Nhi cảm thấy bàn tay mình được thả ra cũng chậm rãi hạ tay xuống.
Linh Khởi nhìn cô, trong lòng tuy vẫn còn ngờ vực nhưng không biểu lộ ra ngoài, ôm kiếm hành lễ.
"Chào cô nương."
Trước mắt là một nữ tướng quân anh dũng, nếu không phải do cuộc đối thoại giữa họ, ai cũng không ngờ rằng cô lại là đệ tử của vị tiên sinh áo trắng trông có vẻ nhã nhặn này.
Điêu Tú Nhi cúi đầu hành lễ: "Chào tướng quân."
"Cô ấy chưa hẳn là tướng quân, chỉ là một hộ vệ bên cạnh ta mà thôi." Cố Nam cười vỗ nhẹ lên đầu Linh Khởi.
"Sư, sư phụ."
Vốn dĩ Linh Khởi còn tỏ ra mạnh mẽ, lập tức đỏ mặt. Trước mặt người ngoài, sư phụ lại không biết kiềm chế chút nào.
"Haha." Trong viện vang lên tiếng cười của Cố Nam.
Ban đêm binh lính đưa cơm tối đến, thức ăn trong quân doanh tất nhiên không ngon lành gì nhưng Điêu Tú Nhi chắc là đã đói rất lâu rồi, không màng đến hương vị, ăn ngấu nghiến hết sạch.
Về chỗ nghỉ ngơi, Cố Nam để Điêu Tú Nhi ở cùng phòng với Linh Khởi, dù sao cũng không thể ở cùng mình.
"Ào ào."
Linh Khởi cầm chậu gỗ múc đầy một chậu nước từ bể.
Nước chảy từ mép chậu xuống, ánh trăng xanh trắng phản chiếu trong nước, gợn sóng lăn tăn khiến đêm vốn đã lạnh lẽo lại thêm vài phần lạnh lẽo.
Cố Nam đã về phòng từ sớm, Linh Khởi liếc nhìn phòng của Cố Nam, đèn trong phòng tắt, chắc là đã ngủ rồi.
Cô ôm chậu nước, trở về phòng mình.
Điêu Tú Nhi ngồi bên giường nhìn ra ngoài cửa, suy nghĩ điều gì đó.
Cô muốn nhìn thấy dung mạo của vị tiên sinh áo trắng đó.
Không nghĩ gì nhiều, không quan trọng đẹp xấu, chỉ cần nhìn một cái là được, cô muốn ghi nhớ lại.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Linh Khởi ôm chậu nước bước vào.
"Cô nương, rửa mặt đi."
Nói rồi, Linh Khởi đưa cho Điêu Tú Nhi một chiếc khăn đặt trên chậu.
"Đa tạ tướng quân."
Điêu Tú Nhi cảm ơn, vén tóc trước mặt lên, dùng khăn lau mặt.
Bụi bẩn trên mặt được nước lau đi, lộ ra dung nhan thật của cô, dù mặc áo rách nát, vẫn đẹp đến rung động lòng người, lông mày như xuân, môi đỏ nhẹ nhàng, bất kể nam nhân nào thấy cô, e rằng cũng sẽ tưởng tượng xa xôi.
Linh Khởi dường như không ngạc nhiên, đợi Điêu Tú Nhi rửa mặt xong, nhận lại khăn từ tay cô, đặt lại vào chậu nước.
"Ta không quan tâm cô vì sao phải giả dạng như thế này nhưng nếu ta phát hiện cô có ý đồ xấu với tiên sinh, ta nhất định không tha cho cô."
Điêu Tú Nhi cúi đầu đáp: "Tướng quân cứ yên tâm, ra khỏi thành, ta sẽ rời đi."
"Vậy thì tốt." Đặt chậu nước sang một bên, Linh Khởi tháo giáp, nằm xuống giường.
"Ngủ đi."
Giường không lớn nhưng Linh Khởi và Điêu Tú Nhi nằm cùng nhau vẫn còn chút không gian.
Linh Khởi nằm xuống, nhắm mắt lại, trông có vẻ như đã ngủ. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy tay trái của cô luôn đặt trên thanh kiếm ở eo.
Điêu Tú Nhi nằm nghiêng bên kia giường, cô không buồn ngủ, một lúc sau, khẽ gọi.
"Tướng quân?"
Một lúc sau, người bên cạnh mới lên tiếng.
"Sao vậy?"
"Tướng quân và Cố tiên sinh." Điêu Tú Nhi nhìn bức tường màu đất: "Gặp nhau thế nào vậy?"
Linh Khởi mở mắt, phòng bất chợt im lặng.
"Khoảng vài năm trước, lúc đó ta còn là một đứa ăn xin bên đường, sắp chết đói thì tiên sinh mang ta về."
Cô dùng giọng điệu nhạt nhẽo nói ngắn gọn rồi không nói thêm gì nữa.
Phía sau truyền đến một tiếng cười.
"Ngươi cười gì?" Lông mày của Linh Khởi hơi nhíu lại.
Điêu Tú Nhi che miệng, cười nhỏ giọng nói: "Cố tiên sinh, dường như rất thích làm những chuyện như thế này."
Bởi vì cô cũng vậy, lúc không có đường lui, được cứu trở về.
"Ở bên cạnh Cố tiên sinh, không biết tại sao luôn có cảm giác an tâm."
Cô xoay người lại, nhìn vào lưng của Linh Khởi, mỉm cười.
Trong mắt, lại là một chút mê ly.
"Nếu ta cũng có thể như ngươi, sớm gặp được người thì tốt biết bao. Trong loạn thế này, có thể tìm được một chỗ dựa khiến bản thân cảm thấy an tâm."
Đợi đến khi Linh Khởi quay đầu nhìn cô, hơi thở của cô đều đặn là đã ngủ sâu.
Trên mặt mang một chút nụ cười, khóe mắt có chút ướt.
Linh Khởi dừng lại một chút, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt của cô.
Nhắm mắt lại cũng ngủ tiếp.