• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Trang và Cái Nhiếp đứng hai bên, tay cầm hai thanh kiếm đồng xanh gần bằng chiều cao của mình, mỗi người bày ra một thế kiếm.

Một tung một hoành.

Cố Nam nhíu mày, ngày đó cô học cũng thấy như vậy, kiếm pháp tung hoành của Quỷ Cốc, căn bản là hai loại kiếm thuật không thể dung hòa.

Quỷ Cốc lúc đó dạy cô, cô đã nêu câu hỏi này, Quỷ Cốc Tử chỉ cười nói, chỉ học kiếm thuật, tung hoành không vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không được đồng thời học tâm pháp tung hoành của Quỷ Cốc.

Cố Nam chỉ học kiếm thuật, nên có thể cùng lúc học tung hoành, nhưng kết hợp với phương pháp thổ nạp thì thế đối lập của tung hoành lại càng rõ ràng.

Cố Nam thầm nhíu mày, võ học trong cùng một môn phái nên cùng một nguồn gốc, dù đường lối khác nhau nhưng phần lớn cũng nên có một cảm giác chung.

Sao lại có hai bộ võ học khác biệt như vậy, nói là võ học của kẻ thù cô cũng tin.

Cái Nhiếp và Vệ Trang bắt đầu diễn kiếm, trường kiếm loé sáng, kiếm thuật tinh thông, độ tuổi này đã đủ khiến người khác kinh ngạc.

Nhưng Cố Nam chỉ nhìn vài cái bèn cúi đầu, lấy một khúc gỗ Tiểu Lục mang đến, rút ra thanh Vô Cách của mình ra bắt đầu gọt.

Cố Nam vừa gọt gỗ, vừa nghĩ về môn phái ít học sinh của chư tử bách gia.

Thôi, không nghĩ nhiều nữa, đợi lão quỷ trở về tự mình hỏi cũng được.

Nghĩ xong, Cố Nam nhìn hai người đang diễn kiếm, so sánh sự khác biệt trong kiếm pháp của họ, thanh Vô Cách trong tay cô nhanh gọn lẹ lào mấy mảnh vụn gỗ.

Hai người diễn kiếm chỉ trong một chén trà. Khúc gỗ trong tay Cố Nam đã biến thành hai thanh kiếm gỗ nhỏ thô sơ. Cán kiếm xiêu vẹo, không khắc được chốt kiếm, thân kiếm lồi lõm, ngay cả lưỡi kiếm cũng không mài sắc. Ừm, trong mắt cô đây là kiếm gỗ. Trong mắt người khác, chắc là hai khúc gỗ không thể dùng làm củi.

Cái Nhiếp và Vệ Trang tiến lên, đứng trước mặt Cố Nam với vẻ nghi ngờ: “Sư tỷ đang làm gì thế?”

Họ đều đã có nội lực nên, hơi thở dài hơn người thường, chỉ múa một bộ kiếm thuật cũng không mệt.

Từ lúc nãy họ đã nhìn thấy Cố Nam gọt hai khúc gỗ, dường như đang làm thứ gì đó.

Bây giờ khúc gỗ thành ra thế này, họ cũng không nhận ra là gì.

Cảm thấy ý tưởng của mình rất hay nhưng hiện thực rất tàn khốc, Cố Nam nhướn mày, mím môi.

Ta không tin không làm được.

Hai khúc gỗ khó đến vậy sao.

“Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại đến đây, ta có việc phải làm!” Nói xong, Cố Nam đứng dậy rời đi.

Trước khi đi còn nói với Tiểu Lục, mang thêm mấy khúc gỗ như vậy vào phòng cô.

Đối với hành động lãng phí củi của cô nương, Tiểu Lục tuy hơi buồn bực, nhưng cũng chỉ biết làm theo.

Chỉ có Họa Tiên luôn ngồi bên đàn, dường như đã nhận ra điều gì, che miệng cười trộm.

Cô nương vẫn vậy, lúc nào cũng trẻ con như thế.

Ngày hôm sau, khi Vệ Trang và Cái Nhiếp đến tiểu viện, Cố Nam đã cầm hai thanh kiếm gỗ đứng đó.

Kiếm gỗ có kiểu dáng đại khái giống nhau, nhưng chi tiết lại có nhiều khác biệt, hơi ngắn, vừa vặn đủ cho Cái Nhiếp và Vệ Trang sử dụng.

Dù chưa mài tốt lắm, nhưng đã tốt hơn nhiều so với hai thanh ban đầu, ít nhất là nó trông giống thanh kiếm.

Cố Nam ước lượng trọng lượng kiếm gỗ, đối với cô thì hơi nhẹ nhưng đối với hai đứa trẻ này có lẽ vừa vặn.

“Bắt lấy.” cô ném hai thanh kiếm gỗ cho hai người.

“Thanh kiếm đồng xanh của các ngươi dài quá, cổ tay các ngươi chưa phát triển hết, kiếm đồng xanh quá nặng, dùng không có lợi cho các ngươi.” Nói rồi chỉ vào kiếm gỗ nói: “Thử xem.”

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Nam, có thể thấy hai thanh kiếm này làm mất của cô không ít công sức.

Vệ Trang nhận kiếm gỗ với vẻ mặt phức tạp. Lẩm bẩm: “Dùng kiếm gỗ, khác gì chơi trò trẻ con.”

Kiếm gỗ trong tay vung lên một kiếm hoa. Nhưng lại thu vào thắt lưng, thay cho vị trí của thanh kiếm đồng xanh ban đầu. Trước đây, hắn đã từng thấy một người cha làm cho con mình một thanh kiếm gỗ, rất là ngưỡng mộ, nhìn từ xa cho đến khi bị người ta thấy thì xua tay đuổi đi.

“Dùng cũng thuận tay, tạm giữ vậy.”

Khuôn mặt nhăn nhó lần đầu tiên hiện lên một chút vui vẻ.

Cố Nam đen mặt gõ vào đầu Vệ Trang.

“Sao ngươi đánh ta!”

“Muốn đánh!”

Cái Nhiếp cầm thanh kiếm gỗ trong tay, ngơ ngẩn, một lúc lâu rồi mỉm cười, treo kiếm lên thắt lưng. Hắn không giỏi nói chuyện, nên chỉ nói: “Đa tạ sư tỷ.”

“Học theo sư huynh ngươi đi.”

“Ta lớn hơn hắn!”

"Bốp!" lại bị một cái nữa, Vệ Trang không nói nữa.

"Đó cũng là sư huynh của ngươi."

Những ngày gần đây, công việc tại doanh trại quân đội đã được sắp xếp xong, thường ngày họ sẽ tự mình luyện tập, đây là bài kiểm tra của Cố Nam đối với họ, một tháng sau cô sẽ kiểm tra.

Vốn đã hiếm khi được nghỉ ngơi, cuối cùng vẫn phải ở nhà dạy trẻ thật sự khiến tâm trạng cô không được vui vẻ lắm.

Tiến độ kiếm thuật của Vệ Trang và Cái Nhiếp không khác nhau nhiều.

Bây giờ, Cái Nhiếp, người nhập môn sớm hơn quả thực mạnh hơn, cơ bản cũng vững chắc hơn.

Kiếm pháp của Cái Nhiếp rất giống với Quỷ Cốc Tử, đi theo kiếm đạo hoặc có thể nói, kiếm pháp của hắn cẩn thận hơn.

Còn Vệ Trang dường như muốn tự tạo ra con đường riêng của mình, nhưng công phu trên kiếm còn chưa đủ, thành ra không ra hình thù gì.

Cố Nam khuyên họ đều nên đi theo con đường rộng lớn trước, đợi khi thực sự đến ngã ba rồi mới quyết định nên tiếp tục đi con đường lớn hay đi con đường riêng của mình.

Với công phu bây giờ của họ e rằng còn chưa nhìn thấy ngã ba đó.

Thật ra với cảnh giới của Cố Nam, cô cũng không thể nhìn thấy gì nhiều, nhưng cô luôn mong muốn nhanh chóng, chỉ cầu đạo sống chết. Kiếm pháp thuần túy nên cũng không có những rắc rối về cảnh giới.

Nếu dùng ngũ kiếm để phân chia, Vệ Trang và Cái Nhiếp đều thuộc cảnh giới lợi kiếm.

Muốn nhanh chóng nâng cao hiểu biết của họ về kiếm pháp quả là rất khó.

Nhưng nếu ngũ kiếm thực sự hữu dụng trong thế giới này thì phương pháp đó cũng nên hữu dụng.

Trong rừng núi ngoài thành Hàm Dương, tiếng chim hót, suối chảy róc rách, vang lên âm thanh thanh thoát.

Ở đây có một thác nước nhỏ, nước từ trên cao đổ xuống, rơi vào đầm, tạo thành tiếng ầm ầm, bắn tung tóe một vùng sương nước.

***

Cố Nam ngồi bên thác nước, tay cầm bầu rượu.

Uống một ngụm chất lỏng "rượu" ngọt mát chảy xuống từ khóe miệng, nhưng không hơi cặn rượu nào.

Theo lẽ thường đây phải là rượu ngon, nhưng trong bầu lại không có chút hương rượu nào.

Bầu chứa đầy nước, có lẽ việc để nước trong bầu rượu là cách Cố Nam tự tưởng tượng.

Cứ coi như mình đang uống rượu vậy.

Sau khi Bạch Khởi chết, cô không còn uống rượu nữa, cô cũng định bỏ rượu, lão già khi còn sống đã nói với cô vô số lần về tác hại của rượu, nhưng cô chưa từng nghe theo.

Giờ thì cũng không còn cơ hội để nghe nữa.

"Rào rào rào."

Tiếng nước chảy mạnh vang vọng trong rừng, mặt nước phủ đầy sương mù, ướt đẫm áo quần, mùi ẩm ướt cũng thoảng qua mũi.

Nước dưới thác không sâu, chỉ là một dòng suối cạn, chảy dọc theo khe núi xuống dưới, không biết sẽ chảy đến nhà ai.

Mặt nước do bị thác đập vào tạo bọt trắng, không nhìn thấy đáy, chỉ khi đến chỗ nước hơi yên tĩnh mới có thể nhìn thấy những viên đá dưới dòng suối cạn, nếu may mắn còn có thể thấy một hai con cua hoặc cá nhỏ.

Cua trong suối rất nhỏ, cá cũng bình thường, nhưng Cố Nam lại rất thích thú, nhìn thấy một con, Vô Cách bèn nhảy ra bắt lấy cá và cua nhỏ.

Vô Cách từ khi vào tay Cố Nam không phải gọt gỗ thì là bắt cá, có khi quá đáng còn làm giá phơi đồ, nếu thanh kiếm này có ý thức e rằng sẽ rất chán nản, tiếc là nó không thể phản kháng.

"Tõm." Một con cá rơi xuống đất, khoảng bằng bàn tay, quẫy đuôi yếu ớt.

Cố Nam nhặt nó lên đặt trên tảng đá bên cạnh.

Từ khi đến Đại Tần, ngày ngày cô đều ăn những thứ này, kê, đậu, thịt luộc. Khi mùa vụ tốt còn có rau, gia vị chỉ có muối và tương thịt, hầu như không có vị tươi.

Ăn lâu ngày thành ra miệng cũng nhạt nhẽo khó chịu.

Chỉ còn cách bắt cá để thay đổi khẩu vị.

Cô biết mình nên biết đủ, trong thời đại này mọi người đều ăn không đủ no, có một bữa ăn no đã là tốt rồi.

Nhưng cô thật sự rất nhớ những món ăn trước đây.

Nhóm một đống lửa, Cố Nam đặt con cá nhỏ lên tảng đá bên cạnh đống lửa, mỗi lần đặt một con, lại nói một câu.

"Thịt kho tàu!"

"Cá chép xào chua ngọt!"

"Đậu phụ Ma Bà!"

Không bàn đến việc ngốc nghếch của Cố Nam.

Giữa đầm nhỏ dưới thác nước, hai thiếu niên đang đứng đó, tay cầm thanh kiếm dài ba thước, dường như đang luyện kiếm.

Nước trong đầm không sâu nhưng đủ ngập đến ngực họ. Nước dưới thác chảy xiết, để đứng vững đã khó chứ đừng nói là luyện kiếm.

Cầm kiếm đâm ra một nhát nhưng đã dùng hết sức lực của mười nhát thường ngày, lại còn đâm lệch.

Đừng nói là luyện một bộ kiếm pháp, chỉ giữ một chiêu không biến dạng đã tốn quá nửa sức lực rồi.

Thời tiết đã bắt đầu lạnh, lúc này đứng trong đầm nước lạnh trong núi, dù là những người có nội lực như Vệ Trang và Cái Nhiếp, cũng cảm thấy lạnh.

Cố Nam đặt thời gian cho họ là luyện kiếm dưới thác, tiêu hao hết nội lực mới được lên bờ nghỉ ngơi.

Cố Nam bản thân cũng chỉ là một kẻ nửa mùa trong kiếm đạo, để cô dạy kiếm thì chỉ có thể nói rằng ông lão Quỷ Cốc quả là lớn gan.

Ngày đó cũng đã nói với lão Quỷ rằng cô không chắc có thể dạy tốt hai người, nhưng lão không nghe, chỉ tin tưởng giao cho Cố Nam luyện tập, dạy dỗ tùy ý.

Luyện tùy ý như vậy, lỡ làm họ bị tật thì sao. Cố Nam cũng đành chịu, gặp phải sư phụ thế này chỉ có thể coi là xui xẻo cho hai người kia.

Nếu phải dạy, cô chỉ có thể dạy cẩn thận. Đảm bảo họ an toàn, không thiếu tay thiếu chân, còn dạy tốt hay không thì đành trông chờ vào số phận.

Kiếm pháp của cô xuất phát từ chiến đấu trên chiến trường, Quỷ Cốc cũng nói kiếm pháp đó chỉ phù hợp với một mình cô, không thể dạy được.

Nghe nói hai người muốn tham ngộ ý cảnh kiếm pháp, Cố Nam mới nghĩ ra ý tưởng này.

Kiếp trước cô thích xem võ hiệp, nếu không cũng không biết đến Độc Cô Cầu Bại, cũng như vậy cô tất nhiên cũng biết đến Dương Quá.

Dương Quá cũng coi như nhận được nửa truyền thừa của Độc Cô Cầu Bại, một thanh trọng kiếm làm chấn động thiên hạ lúc đó. Trọng kiếm của Dương Quá luyện thế nào? Chính là luyện trước sóng biển.

Đất Tần không có biển nhưng dòng nước xiết dưới thác cũng có tác dụng tương tự. Vì vậy, mới có cảnh tượng bây giờ.

Cái Nhiếp và Vệ Trang dưới thác vô cùng khổ sở, trong lòng lẩm nhẩm lại những lời Cố Nam nói với họ trước khi bắt đầu: "Giữ nặng như nhẹ, giữ nhẹ như nặng."

Cố Nam thì sao, cô tự mình ngồi ở xa bên bờ suối bắt cá, mơ tưởng đến bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch của mình.

Được Quỷ Cốc nhận làm đệ tử, hai người tất nhiên có thiên phú không tồi, kiếm chiêu qua gần hai năm giảng dạy của Quỷ Cốc Tử đã có thành tựu, với cảnh giới trọng kiếm.

Cảm giác như gần trong gang tấc nhưng lại xa tận chân trời, cách ngộ kiếm chỉ còn một lớp giấy cửa sổ, nhưng mãi vẫn không đâm thủng được.

Cách nói về ngũ kiếm, hai cảnh giới đầu tiên nhuyễn kiếm và lợi kiếm thực ra không có quan hệ tiến triển, chỉ là hai con đường võ học khác nhau.

Nhưng trọng kiếm lại vượt trội hơn hai cảnh giới đó, trên nữa là mộc kiếm và vô kiếm.

Cái gọi là cảnh giới của kiếm này trong giai đoạn đầu của kiếm khách thực ra không ảnh hưởng lớn đến thực lực, cái gọi là nâng cao thực ra chỉ là sự hiểu biết về kiếm mà thôi.

Hiểu được trọng kiếm, họ chưa chắc đã đánh bại được chính mình trước đây nhưng tiền đồ tương lai sẽ rộng mở hơn nhiều.

Khi nội lực và kiếm pháp đều đầy đủ, sự hiểu biết về kiếm sẽ thực sự bắt đầu ảnh hưởng đến sức mạnh của hai kiếm khách.

Và ảnh hưởng rất lớn như trời với đất.

Hai người thường ngày đều là người ít nói, nhưng đều là người cao ngạo. Không ai muốn nói mình không làm được.

Hơn nữa Cố Nam cũng không biết, đệ tử của Quỷ Cốc Tử chỉ một người có thể sống sót.

Hai người họ chắc chắn là kẻ thù sống chết, không ai muốn là kẻ thua cuộc.

Chẳng mấy chốc trời đã hoàng hôn, hai người đứng trong dòng suối, hai chân run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dòng nước cuốn trôi.

Lắc lư đứng đó, thanh kiếm đồng trong tay đã nặng như ngàn cân, lúc nào cũng có thể không cầm nổi.

Nội lực hầu như đã tiêu hao hết sạch không còn một chút nào.

Cả hai cùng đâm kiếm ra một lần nữa, chỉ còn một chút nữa thôi.

Họ đều rất khâm phục Cố Nam, có thể đưa cảnh giới trọng kiếm vào trong tám chữ đơn giản, khiến họ hiểu biết về trọng kiếm thêm một bước.

Cảnh giới kiếm thuật hư ảo khó hiểu, ngay cả sư phụ Quỷ Cốc Tử của họ cũng khó giải thích rõ ràng.

Chỉ có thể nói, không hổ danh là người sáng tạo ra thuyết ngũ kiếm

***

Cái Nhiếp thầm thở dài, cùng là đệ tử của sư phụ, ta lại kém cô ấy quá nhiều.

Đáng tiếc họ không biết rằng đây hoàn toàn không phải do Cố Nam tự đúc kết.

Vệ Trang luôn lặng lẽ cầm kiếm luyện chiêu, càng dùng sức thì lực cản của nước càng lớn, nhưng dùng lực nhẹ thì kiếm sẽ bị dòng nước cuốn đi.

Hắn ghét bản thân sao lại vô dụng như vậy.

Lại một kiếm mạnh đâm ra.

"Hai ngươi có thể lên rồi."

Giọng của Cố Nam vang lên từ trên bờ.

Cái Nhiếp lặng lẽ, nghĩ rằng mình thực sự không còn sức lực nữa, đành tiếc nuối thu kiếm lại.

Nhìn về phía Vệ Trang bên cạnh: "Tiểu Trang, lên bờ thôi."

"Đợi một chút." Vệ Trang nghiến răng giơ kiếm lên, kiếm dài đâm ra hướng về trung tâm thác nước, đâm được nửa chừng thì bị dòng nước rối loạn cuốn lệch sang một bên.

Cái Nhiếp hiểu tính Vệ Trang, lặng lẽ đứng bên cạnh.

Cố Nam nhìn hai người trong đầm một lúc lâu, không thấy họ lên bờ thì cau mày, nhảy vọt một cái.

Mặt nước rộng vài mét chỉ gợn vài đợt sóng nhẹ, cô đã đến bên cạnh họ.

Chưa kịp phản ứng hai người đã bị cô kéo lên bờ.

Cảnh vật trước mắt thay đổi, Vệ Trang và Cái Nhiếp đều ngẩn người.

Cái Nhiếp thì không có gì, thu kiếm vào vỏ.

Còn Vệ Trang cau mày chất vấn Cố Nam.

"Ngươi làm gì vậy?"

Đáp lại hắn là một miếng vải thô đắp lên mặt hắn và Cái Nhiếp.

"Ta đã bảo các ngươi có thể lên bờ rồi." Cố Nam bĩu môi: "Tự lau khô tóc, nếu cảm lạnh đừng trách ta."

Sắc mặt âm trầm của Vệ Trang không biết sao lại dịu đi, cầm vải thô lau tóc.

"Nếu không phải ngươi phá thì ta đã sắp ngộ ra rồi. Ta tự luyện hay không liên quan gì đến ngươi!"

"Hả?" Cố Nam cười nhìn Vệ Trang: "Ngươi nói gì?"

Vệ Trang bị nụ cười đó làm cho lạnh sống lưng, chỉ cảm thấy như bị thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm nhìn chằm chằm.

"Không, không có gì."

Cái Nhiếp nhìn cảnh này thì thấy rất thú vị, đây là lần đầu thấy Tiểu Trang ngoan ngoãn như vậy.

Cố Nam để ý đến kiếm của Cái Nhiếp và Vệ Trang, vẫn là hai thanh kiếm đồng.

"Ta đã bảo các ngươi dùng kiếm gỗ, bây giờ dùng kiếm này không có lợi gì cho các ngươi đâu."

Vệ Trang tránh ánh mắt, nói nhạt nhẽo: "Ta không muốn dùng thanh kiếm xấu xí như vậy.”

Ấy, đứa trẻ này, Cố Nam giận đến nhíu mày, đúng là không biết điều.

Cái Nhiếp nhìn Vệ Trang, cúi chào Cố Nam: "Sư tỷ, thác nước chảy xiết, Tiểu Trang sợ kiếm bị hỏng nên dùng kiếm đồng."

Hỏng ư? Cố Nam ngạc nhiên nhìn Vệ Trang.

Mặt Vệ Trang thoáng đỏ lên, ngẩng cao cổ: "Ta không nói vậy."

Cái Nhiếp "nhỏ giọng" nói: "Sư tỷ đừng hỏi nữa, Tiểu Trang cứng miệng."

Vệ Trang đỏ bừng mặt, không biết là tức giận hay vội vã: "Ta nói rồi, ta không nói vậy."

"Được." Cái Nhiếp gật đầu nghiêm túc: "Ngươi không nói vậy."

"Khốn kiếp!"

Thấy hai người sắp đánh nhau, mặt Cố Nam đen lại, mỗi tay đập một cái lên đầu họ.

Cả hai không dám nói gì nữa.

"Kiếm gỗ hỏng thì làm cái khác, đừng gây rối, ăn cơm đi!"

Rừng núi lúc hoàng hôn có một vẻ đẹp khác biệt, không biết là do màn sương mỏng buổi sáng hay thế nào mà tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, có thể thấy ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá làm thân cây nhuốm màu đỏ nhạt.

Có thể thấy bầu trời bên ngoài lờ mờ qua rừng cây, một màu đỏ rực rất đẹp.

Trên một khoảng đất trống, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu lách tách của đống lửa, bắn ra vài tia lửa rải rác.

Lửa trên đống củi nướng vài con cá nhỏ và một thứ mà Cái Nhiếp và Vệ Trang chưa từng thấy.

Hai người mỗi người cầm một con cá nhỏ nướng ăn, không có gia vị gì nên có phần nhạt nhẽo, nhưng vì cá tươi nên hương vị rất ngon.

"Sư tỷ, đây là gì?" Cái Nhiếp nhìn con cua nhỏ bên cạnh lửa, hỏi.

Nó có vỏ cứng, trông khá lạ.

"Cua." Cố Nam nhặt một con, mở nắp ra làm sạch phần bên trong, bẻ đôi rồi bỏ vào miệng nhai.

"Không thử à? Cũng ngon đấy."

Cái Nhiếp nhặt một con, làm sạch như Cố Nam rồi bỏ vào miệng, vị rất tươi, dù vỏ cứng nhưng thịt mềm mịn.

"Ngon thật."

Ánh mắt Vệ Trang cũng bị thu hút, sau một lúc do dự cũng nhặt một con thử, sau khi nếm thử, hắn cũng gật đầu.

"Cũng ngon đấy."

Bữa tối diễn ra trong không khí yên tĩnh, Cố Nam chỉ lo ăn, Vệ Trang và Cái Nhiếp không biết nói gì.

Bỗng nhiên, Cái Nhiếp hỏi: "Sư tỷ làm gì ở Đại Tần thế?”

Cố Nam nghe câu hỏi của Cái Nhiếp thì ngẩng đầu lên, lau miệng đang dính cá: "Ngươi hỏi làm gì?"

"Không có gì." Cái Nhiếp ăn một miếng cá: "Ta chỉ nghĩ, với khả năng của sư tỷ thì hẳn là người quan trọng ở Đại Tần.”

Người quan trọng ư.

Cố Nam cười khô khốc, sư phụ của cô thì quan trọng.

Còn cô? Chỉ là người chẳng ai quan tâm.

Nói ra cũng xấu hổ, chuyển chủ đề thôi.

Nghĩ vậy, cô gượng gạo xua tay: "Đừng nói về ta nữa, hai ngươi thì sao, sau này muốn làm gì?"

Cố Nam thể hiện một biểu cảm "nghiêm túc": “Ước mơ của các ngươi là gì?"

Cái Nhiếp và Vệ Trang không theo kịp nhịp độ của Cố Nam, ngẩn ra một lúc, sao lại hỏi họ rồi?

Nhưng đã hỏi rồi thì họ cũng suy nghĩ một chút.

Cái Nhiếp lắc đầu: "Chưa nghĩ kỹ."

Vệ Trang cười nhạo: "Chỉ là mơ mộng thôi, có thời gian đó chi bằng làm việc thực tế."

"Hay là như vậy."

Cố Nam đột nhiên cười, lấy một khúc củi chưa cháy, rút thanh kiếm chặt thành ba đoạn.

"Chúng ta khắc điều mình nghĩ vào khúc gỗ này, sau nhiều năm hãy quay lại đây xem đã làm được bao nhiêu, thế nào?"

Cái Nhiếp và Vệ Trang không mấy quan tâm, nhưng thấy Cố Nam hào hứng nên cũng nhận lấy đoạn gỗ của mình.

Ba người suy nghĩ rất lâu, mới dùng kiếm khắc điều mình nghĩ lên khúc gỗ.

Dùng vải bọc lại, đào hố chôn xuống.

Đây là bãi cỏ bên bờ suối, xung quanh trống trải dễ tìm. Nơi chôn vải bọc được Cố Nam cắm một khúc gỗ, còn khắc hình ba người nhỏ lên đó như trò đùa.

Cố Nam không có tài khắc, khắc rất xấu.

"Nói rồi nhé." Cố Nam cười vỗ tay lau bùn: "Đến lúc đó hãy quay lại xem."

Sư tỷ còn trẻ con hơn cả chúng ta.

Vệ Trang và Cái Nhiếp nhìn nhau cười: "Được, quay lại xem."

***

Đêm ở Hàm Dương rất yên tĩnh, tĩnh lặng vô cùng, xung quanh không có tiếng động gì, nếu có cũng chỉ là gió mát thổi qua hành lang và chim chóc xa xa bị thứ gì đó làm kinh động.

Lúc này, số người chưa ngủ không nhiều.

Những người còn thức có thể là những tên trộm leo tường hay những kẻ lữ khách nhớ quê, dù sao cũng có một hai người không ngủ được.

Ví dụ như Cố Nam, đến đêm càng khó ngủ.

Đã khuya, cô vẫn ngồi trên cành cây cổ thụ trong sân, tựa vào thân cây nhìn cảnh đêm Hàm Dương.

Đêm rất tối, nếu không có ánh sao và mặt trăng có lẽ chẳng thấy gì.

Trong bóng đêm, những ngôi nhà thấp bao quanh cung điện uy nghiêm.

Cố Nam ôm lấy thanh kiếm lặng lẽ nhìn cung điện.

Hắc Ca đứng dưới gốc cây ngước nhìn Cố Nam trên cây, lắc đầu không hiểu.

Nhà ít người, Hắc Ca ở chuồng ngựa thì quá cô đơn, nên Cố Nam đưa nó về tiểu viện của mình, hàng ngày ở đây ăn ở.

Cố Nam rời mắt khỏi cung điện, nhìn lên mặt trăng, nhắm mắt tận hưởng sự yên bình.

Vệ Trang cầm thanh kiếm gỗ, đứng trong sân của hắn và Cái Nhiếp, hắn không luyện kiếm, chỉ cầm kiếm nghĩ ngợi.

Về trọng kiếm, hắn có cảm giác mơ hồ nhưng không rõ ràng.

Cái Nhiếp từ phòng khác bước ra, thấy Vệ Trang trong sân thì ngạc nhiên.

"Tiểu Trang, sao còn chưa nghỉ?"

Vệ Trang mở mắt thấy Cái Nhiếp, ánh mắt bình thản.

"Sư huynh, sư tỷ không ở đây, huynh không cần giả vờ nữa, ta nghỉ hay không, liên quan gì đến huynh."

Quan hệ giữa hai người nói là đồng môn sư huynh đệ, nhưng thực ra giống kẻ thù hơn.

Và vì quy định của Quỷ Cốc, từ đầu họ đã chỉ là kẻ thù định giết nhau.

Với kẻ thù thì cần gì quan tâm?

Cái Nhiếp nghe lời Vệ Trang, im lặng.

Vệ Trang lại nhắm mắt, cảm nhận cảm giác mơ hồ đó.

Cái Nhiếp ngồi xuống bên cạnh.

Đột nhiên nói: “Ngươi đang tìm hiểu trọng kiếm sao?"

Vệ Trang: "Biết rồi còn hỏi."

Cái Nhiếp gật đầu: "Hôm nay luyện kiếm trong suối, ta cảm nhận được rất nhiều nhưng có một điều rất sâu sắc, khi nội lực cạn kiệt và kiệt sức thì kiếm trong tay dương như nặng hơn, nhưng cũng cảm thấy một chút quy luật. Muốn nắm bắt nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu."

Đứng dậy: "Ngày mai chúng ta thử lại."

Nói xong thì quay người rời đi.

Hắn đã nói hết cảm nhận của mình cho Vệ Trang.

Vệ Trang ngẩn ra, hôm nay luyện kiếm có một khoảnh khắc mình như chạm vào điều gì đó, nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất.

Nhờ lời nhắc của Cái Nhiếp, hắn mới nhớ ra chính là khoảnh khắc nội lực cạn kiệt.

"Này."

Cái Nhiếp bị Vệ Trang gọi lại.

"Gì thế?”

Vệ Trang nhíu mày, nhìn Cái Nhiếp: "Sao huynh nói lại cho ta biết?"

Nếu Cái Nhiếp không nói thì Vệ Trang có thể sẽ tụt lại phía sau Cái Nhiếp. Nhưng Cái Nhiếp vẫn nói.

"Ừ." Cái Nhiếp quay lại, nhìn Vệ Trang: "Ta không muốn khi quyết đấu, ngươi quá yếu."

Vệ Trang ngơ ngác nhìn Cái Nhiếp, một lúc lâu dường như khẽ cười.

"Việc đã hứa với sư tỷ chiều nay, ngươi còn nhớ không?"

"Đào khúc gỗ đó ư?" Cái Nhiếp cũng cười mỉm, sư tỷ này luôn làm những việc kỳ lạ.

Nhưng cũng hơi thú vị.

"Ta không muốn thất hứa, sau khi quyết đấu, ai sống thì người đó quay lại."

"Nếu sư tỷ hỏi. Hãy nói là người kia không muốn quay lại."

Cái Nhiếp trầm ngâm một lúc, đáp: "Cũng được!"

Quay người về phòng.

Vệ Trang nhìn Cái Nhiếp rời đi, nắm chặt thanh kiếm gỗ, nhắm mắt lại.

Gần một năm sau đó, Vệ Trang và Cái Nhiếp đều theo Cố Nam học kiếm, trừ thời gian mỗi tuần Cố Nam ở quân đội chỉnh lý quân vụ thì hai người luôn theo bên cạnh, có gì thắc mắc sẽ đi hỏi Cố Nam.

Điều này thực sự làm Cố Nam đau đầu, thắc mắc của trẻ con vốn đã muôn hình vạn trạng, mà thắc mắc của hai người này thì càng quái đản hơn.

Thường là các câu nói của các tiên hiền cổ xưa, khiến một người có trình độ văn hóa không cao như Cố Nam không theo kịp. Cũng hết cách, cô chỉ học binh pháp, các lý luận của nhà Nho hay Tung Hoành gia cô thực sự không biết chút nào.

Cuộc sống dường như trở lại bình thường, mỗi sáng sớm đến quân doanh huấn luyện, trưa về, chiều dạy hai đứa nhỏ luyện kiếm, tối ăn cơm, nghe Họa Tiên đàn vài khúc, hoặc chọc ghẹo Tiểu Lục. Bình yên nhưng ấm áp.

Thỉnh thoảng thấy hai người thực sự quá buồn chán bèn dẫn họ ra phố dạo chơi, nhìn Cái Nhiếp và Vệ Trang cãi nhau cô cũng thấy vui vẻ.

Về quân đội, cuối cùng cũng có kết quả, việc huấn luyện thể lực thời hậu thế dường như giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện nội lực, ba trăm quân sĩ đã có chút nội lực, dù chỉ là chút ít nhưng sức bền, sức mạnh và tốc độ đã vượt quá người thường.

Chỉ chờ đợt khảo hạch cuối cùng họ sẽ chính thức được phong thành quân lính

Nghe nói mấy ngày gần đây Tần Vương thường nổi giận trong đại điện, quả thật không sai khi nói làm bạn với vua như làm bạn với hổ.

Chỉ nghỉ ngơi ba tháng, quân Tần đã khởi binh, do đại tướng Triệu Sam dẫn quân đánh Hàn.

Tất nhiên, những việc này không liên quan đến Cố Nam.

Cuối năm, Quỷ Cốc Tử đón Vệ Trang và Cái Nhiếp đi, hai đứa trẻ này có vẻ còn lưu luyến, dù sao cũng là trẻ con.

Thanh kiếm gỗ Cố Nam cho họ vẫn còn đeo ở thắt lưng, bị Quỷ Cốc Tử mắng là thô sơ.

Kiếm thuật của họ tiến bộ đáng mừng, đều đã hiểu được một nửa trọng kiếm, khiến Quỷ Cốc Tử rất ngạc nhiên, theo ông nghĩ thì chỉ cần hiểu được đã là tốt lắm rồi.

Nghe hai đứa trẻ nói câu "cầm nặng như nhẹ, cầm nhẹ như nặng", Quỷ Cốc Tử cười mắng Cố Nam lười biếng không nói nhiều, nhưng đúng là đúc kết tinh túy.

Ngày Quỷ Cốc Tử đi, Cố Nam tiễn họ ra khỏi thành.

Vẫn mặc bộ tang phục đó.

Bộ áo bào trắng trông hơi rộng.

Thật bất đắc dĩ, ngoài bộ đồ này ra thì việc giữ hiếu của cô thực sự không đúng quy tắc.

"Con bé này, ra tiễn khách cũng không biết thay bộ khác." Quỷ Cốc Tử nói với Cố Nam, trong mắt lại đầy ý cười.

"Hiện giờ vẫn là kỳ tang của sư phụ và sư mẫu, con còn có thể mặc gì nữa chứ?" Cố Nam dắt Hắc Ca, một người một ngựa, một đen một trắng, rất nổi bật.

"Thôi được." Quỷ Cốc Tử vuốt râu, dừng bước: "Tiễn đến đây thôi."

Không có những lời giữ lại quanh co, Cố Nam đơn giản chắp tay.

"Tự bảo trọng, đừng chết sớm kẻo Tiểu Trang và Tiểu Nhiếp lại phiền lòng như ta."

Quỷ Cốc Tử không tức giận, vẫy tay thoải mái: "Ta khỏe mạnh lắm, không cần ngươi lo."

"Đi thôi."

Vệ Trang và Cái Nhiếp chào Cố Nam: "Tạm biệt sư tỷ."

"Haha, đi đi." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK