• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trong thành vang lên tiếng xe ngựa, từ trên tường thành nhìn xuống, đám đông chen chúc, vai kề vai. Có người đeo một cái túi có lẽ là muốn đến chợ sớm mua ít đồ.

Cũng có người đứng bên quán trà bên đường gọi một bát trà, ăn lương khô mang theo, nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của họ, chắc đã đi một quãng đường dài.

Trên con đường lớn giữa thành, xe kéo chở hàng qua lại, người đánh xe thỉnh thoảng thúc giục trâu ngựa kéo xe.

Mấy đứa trẻ trốn trong góc, thỉnh thoảng xe ngựa chở hàng sẽ làm rơi một vài món hàng nhỏ, nếu chủ xe không chú ý thì chúng có thể nhặt được. Đôi khi là một quả bóng rơm, đôi khi là những món đồ chơi nhỏ khác, dù là gì thì chúng cũng có thể chơi đùa với nhau suốt nửa ngày.

Ngày nay, bốn châu dưới sự cai trị của Tào Tháo, Thanh Châu đã có thể coi là giàu có, Từ Châu cũng không kém, Duyện Châu và Dự Châu những năm qua cũng đã dần dần hồi phục sau chiến loạn và hạn hán.

Trên thành cao, gió luôn rất lớn, Tào Tháo hai tay vịn vào tường thành, vạt áo và ống tay áo bị gió nhẹ nhàng thổi tung, nhìn cảnh trong thành, trên mặt nở một nụ cười. Cố Nam thì đứng bên cạnh hắn, hôm nay Tào Tháo đột nhiên nói muốn dẫn cô đi xem Hứa Xương nên đã đưa cô đến đây.

Nhìn về phía thành, nơi đó là tiếng người ồn ào nhưng lại làm cô thấy lòng mình yên tĩnh hơn. Ít nhất là so với khi nhìn cảnh sa trường chết chóc thì yên tĩnh hơn nhiều.

“Tiên sinh, ngươi xem kìa.” Tào Tháo đột nhiên cười, chỉ về một góc đường, mấy đứa trẻ đang chạy trong đám đông, tay cầm một món đồ nhỏ vừa rơi từ một xe hàng.

Hắn đưa tay chỉ vào như ghi nhớ hình dáng của mấy đứa trẻ đó.

“Ngày sau khi Hứa Xương mở thư viện, mấy đứa trẻ đó nhất định phải dạy dỗ cho tốt.”

Cố Nam nhìn theo cũng mỉm cười.

“Ừ, ta ghi nhớ rồi.”

Hai người đứng trên tường thành nhìn rất lâu, nhìn thấy rất nhiều người, một con đường trong cổng thành, dường như chính là đủ loại cảnh đời, chính là cảnh tượng của bách tính.

Nhưng nếu nhân gian thật sự đều như vậy thì không nên có nhiều chiến loạn và ly tán như thế.

Tào Tháo ngẩng đầu lên, nhớ lại lúc ban đầu, cười thở dài.

“Ngày nay Hứa Xương phồn hoa, gần như có thể so sánh với Lạc Dương ngày trước, thậm chí còn hơn. Năm đó ta còn ở Trần Lưu, chưa từng nghĩ đến cảnh tượng ngày nay.”

Nhưng khi đó hắn đầy chí khí cũng chưa từng nghĩ, con đường này sẽ khó đi như vậy.

Tựa lưng vào tường thành, Tào Tháo nhẹ nhàng nhắm mắt như đang hồi tưởng lại những chuyện đã qua.

“Tiên sinh nói Thanh Châu có thể lấy, ta dẫn binh một trận, đến Thanh Châu, quả nhiên dễ dàng lấy được, có chỗ đứng chân. Lúc đó cũng không dám tin, lấy được một châu lại dễ dàng như vậy.”

“Sau Thanh Châu, Hoàng Cân bình định, lưu dân tụ tập càng ngày càng nhiều, ta bó tay không biết làm sao. Tiên sinh đề nghị ta hành quân điền, giảm thuế nông. Ngày nay lưu dân đều có thể sinh sống, đất hoang được khai khẩn, đất đai không chỉ nằm trong tay sĩ tộc. Tuy giảm thuế nhưng lương thực thu được lại không giảm mà còn tăng. Chỉ riêng Duyện Châu một vùng, mỗi năm đã là mấy triệu hộc.”

“Lưu dân không còn trở ngại, tiên sinh lại đề nghị ta mở chợ, giảm thuế thương mại, tài trợ cho thương nhân. Lệnh vừa ban ra, thương nhân khắp thiên hạ đều đi qua ba châu Từ, Thanh, Duyện. Trong đó các đoàn thương lớn đều được ta ủng hộ. Chỉ riêng thành Hứa Xương, mỗi ngày đã có hàng vạn vàng lưu thông.”

“Giờ lại có kỹ thuật in ấn, có thể phổ biến sách vở, sau này các nơi đều xây dựng thư viện. Theo phương pháp tuyển chọn của tiên sinh, chọn người ưu tú từ các thư viện đến Hứa Xương rồi từ Hứa Xương chọn người ưu tú vào làm quan. Khi đó nhân tài khắp thiên hạ đều nằm trong tay ta, quan lại không chỉ xuất thân từ sĩ tộc.”

“Đất đai, thương mại, quan lại, tiên sinh thật sự đã bày một ván cờ lớn. Sĩ tộc thiên hạ, chư hầu, vạn dân, thậm chí chính tiên sinh cũng nằm trong ván cờ này.”

Tào Tháo luôn trọng dụng sĩ tộc nhưng hắn cũng luôn đề phòng sĩ tộc. Hắn hiểu rõ sức mạnh của sĩ tộc, sợ rằng sĩ tộc đối với hắn sẽ giống như chư hầu đối với thiên hạ, trở thành mối họa.

Mà nơi sĩ tộc có thể gây họa, chính là ở đất đai, lương thực, tài lực và các sĩ nhân được trọng dụng. Một khi để họ lớn mạnh, chẳng khác gì bị gián đoạn. Nhưng giờ đây những thứ này đối với hắn mà nói đều không còn phải chịu sự kiềm chế của sĩ tộc nữa.

Hắn chỉ cần đảm bảo quyền lực thực tế và binh lực không rơi vào tay sĩ tộc, sĩ tộc mãi mãi chỉ là thanh kiếm trong tay hắn, tuyệt đối không thể uy hiếp hắn.

Mà những đảm bảo này đều xuất phát từ người bên cạnh hắn.

Tào Tháo bật cười, nhìn sang Cố Nam bên cạnh.

“Tiên sinh, nếu ta không biết ngươi từ ban đầu, nếu ngươi là người đến giữa đường, ta thực sự không dám dùng ngươi.”

Sĩ tộc cũng không thể nghĩ tới, người từ từ tước đoạt từng chút tác dụng của họ, lại là một người mỗi ngày đến phủ hắn dạy học, đi khắp nơi nhàn rỗi, gần như không quan tâm đến chính sự.

Mà những gì cô làm, lại chỉ là đưa ra ba chiến lược.

Hắn rất rõ ràng, nếu tiên sinh muốn có lẽ còn đáng sợ hơn cả sĩ tộc khắp thiên hạ.

Nhưng hắn cũng rất rõ, tiên sinh muốn gì.

Người trước mắt là một người rất thuần khiết, thuần khiết hơn bất kỳ ai trên đời, cô dường như thực sự chỉ có một mục đích, vì vậy hắn nói cô xứng đáng có một thiên hạ tốt hơn.

Cố Nam mỉm cười với Tào Tháo: “Nếu một ngày ngươi không muốn dùng ta nữa, ta sẽ rời đi.”

“Không.” Tào Tháo lắc đầu, giơ tay chỉ về phía dưới thành.

“Một ngày nào đó ta sẽ lại đưa tiên sinh lên đây, khi đó ta sẽ xây một tòa tháp cao, thông lên đỉnh mây. Khi đó nhất định sẽ để tiên sinh thấy một thiên hạ thịnh thế!”

Tào Tháo nhìn xa xăm những ngôi nhà và đám đông kéo dài mãi ở Hứa Xương.

“Đây là điều ta hứa với tiên sinh, nhất định sẽ làm được. Trước đó, tiên sinh không thể rời đi.”

Hắn cười nhìn về phía xa nhưng không nhận ra, người bên cạnh không trả lời hắn.

Sau khi Viên Thiệu chết, ba châu Hà Bắc không chủ nhưng Tào Tháo vẫn chưa đánh quân tiến công mà lặng lẽ chờ đợi.

Quách Gia từng nói với Tào Tháo, Viên Thiệu có ba con trai, ba con đều đấu đá lẫn nhau, còn các thuộc hạ lại có người ủng hộ riêng. Về việc kế thừa, ba người con tất có một trận tranh đấu nên đề nghị Tào Tháo trước không có hành động gì. Chỉ đợi ba người con đấu đá lẫn nhau, sau đó từng bước tiêu diệt, lúc đó có thể dễ dàng chiếm được ba châu.

Quả nhiên, chưa đầy một năm, con trưởng của Viên Thiệu là Viên Đàm đã giao chiến với con út là Viên Thượng, Viên Đàm không địch nổi Viên Thượng, bèn cầu xin Tào Tháo đầu hàng.

Tào Tháo bèn lệnh cho Hạ Hầu Đôn dẫn quân đã đóng sẵn ở bên cạnh xuất chinh, thừa dịp Viên Thượng xuất binh đánh Viên Đàm, tiến quân bao vây Nghiệp Thành. Viên Thượng dẫn quân về cứu, sau khi lập trại thì bị quân Hạ Hầu Đôn bao vây. Viên Thượng sợ hãi, xin đầu hàng nhưng Tào Tháo không chấp nhận. Vì vậy, Viên Thượng chạy trốn trong đêm, dẫn đến quân Viên tan rã.

Tào Tháo lệnh cho Hạ Hầu Đôn mang theo ấn chương và tiết việt của Viên Thượng thu được để chiêu hàng quân giữ thành Nghiệp, sĩ khí trong thành sụp đổ, Nghiệp Thành từ đó bị chiếm.

(Trong lịch sử, Tào Tháo đã di chuyển cứ điểm lên phía bắc đến Nghiệp Thành nhưng ở đây không có.)

Trong gian đường không lớn, một thanh niên cúi mình bên bàn, hắn mặc một chiếc áo dài màu trắng, bên cạnh đặt một chiếc quạt lông.

Trên bàn bày một vài sách vở và một cuộn bản đồ, bên cạnh thắp một ngọn đèn dầu, ánh đèn thỉnh thoảng lung lay, bóng đen trong gian đường cũng lay động theo.

Đã là đêm khuya, thanh niên nằm bò trên bàn, trông có vẻ mệt mỏi, muốn chợp mắt một chút.

Thanh niên nhắm mắt lại, trong đầu nhớ về những chuyện đã xảy ra từ rất lâu.

Sự thay đổi của thế sự, rất nhiều chuyện dù chỉ qua mười năm, khi nhớ lại cũng đã là cảnh còn người mất.

Trong hồi tưởng, hắn dường như lại trở về căn nhà tranh đó, một thiếu niên quỳ trước mặt một vị tiên sinh áo trắng để nhận tội.

Tội thứ nhất là tội bất kính, tội thứ hai là tội tự tiện lấy, tội trộm học.

Vị tiên sinh áo trắng mỉm cười, hỏi hắn, tội gì chứ?

Rồi tiếp tục nói, những cuốn sách này không ai học, chẳng lẽ để chúng mục nát trong thùng sao?

Thiếu niên không biết trả lời thế nào, cúi người hành lễ.

Tiên sinh lại không nhìn hắn, chỉ quay lại nhìn thùng sách của mình, nói một câu mà hắn vẫn nhớ đến bây giờ.

“Tiểu Lượng còn muốn xem gì, ta sẽ lấy cho ngươi.”

Ngày tiên sinh đến dạy bài đầu tiên đã dạy cho hắn một bài học, lòng hướng về điều mình học là được.

Gió mát thổi vào làm hai bên rèm lụa trước cửa lay động nhẹ nhàng, thanh niên nằm trên bàn cũng tỉnh dậy. Nhìn ra ngoài, đêm ngoài đường như nước, yên tĩnh không gợn sóng.

Hắn tự mình mỉm cười, thở dài. Hắn không biết, tiên sinh khi gặp lại hắn, sẽ nghĩ thế nào.

Nhưng hắn nhớ ngày mình hứa với chủ công ra núi, muội muội không khuyên nổi hắn, cuối cùng mắt đỏ lên cầm gậy đuổi hắn ra ngoài.

Thanh niên cầm bút bên cạnh, chấm mực, muốn viết một lá thư cho tiên sinh nhưng khi ngòi bút chạm vào giấy thì không viết nổi câu nào.

Thôi vậy.

Thanh niên bất lực đặt bút xuống, đứng dậy.

Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gặp lại.

Ba châu Hà Bắc trong tay ba huynh đệ nhà họ Viên loạn lạc, chưa đầy hai năm, Tào Tháo chiếm được Ký Châu rồi liên tiếp chiếm được U Châu và Tịnh Châu. Năm sau để phòng ngừa Ô Hoàn xâm phạm và để quét sạch tàn quân của Viên, Tào Tháo bắc chinh Ô Hoàn đại thắng. lúc này vùng Trung Nguyên phía bắc trừ Lương Châu ra đều đã bị Tào Tháo bình định.

Còn ở các nơi khác, Tôn Sách bị ám sát chết, em trai Tôn Quyền lên thay, chiếm giữ Giang Đông, luyện tập thủy quân.

Lưu Biểu năm đó đơn thương độc mã vào Kinh Châu, bình định vùng đất hỗn loạn đó, vốn là anh hùng. Nhưng sau khi vào Kinh Châu, hắn không ra ngoài cũng mài mòn chí lớn của ông. Anh hùng năm đó giờ chỉ còn là một con chó giữ nhà.

Ích Châu Lưu Chương và Hán Trung Trương Lỗ nhiều năm bất hòa, luôn tranh đấu lẫn nhau, hai bên đã không dung, càng không thể nói đến việc hướng ra ngoài.

Hôm đó, thời tiết ở Kinh Châu có chút âm lạnh, bên ngoài mưa phùn lất phất, mưa rơi xuống đất làm ướt cỏ dại xanh bên đường. Lưu Bị từ trong nhà đi ra, nhìn trời bên ngoài.

Gần đây mỗi khi mưa, chân hắn lại đau, hôm nay vốn dĩ không định ra ngoài.

Nhưng đột nhiên có người đến báo, lời báo đơn giản chỉ là một câu.

Lưu Biểu bệnh nặng, muốn gặp hắn một lần.

Trong mưa phùn, một đội quân từ Phàn Thành xuất phát, chạy thẳng về Tương Dương.

Khi Lưu Bị đến nơi, Lưu Biểu nằm trên giường đã không còn bao nhiêu sức lực.

Cùng đến với Lưu Bị còn có vài người, hai người mặt đỏ và mặt đen, cùng một thanh niên mặc áo trắng.

Bước vào nhà, trên áo Lưu Bị còn đọng nước mưa, trên ủng còn dính một ít bùn đất, tóc hơi rối. Nhìn người nằm trên giường bệnh, bất chợt không biết nói gì.

Hầu hết mọi người đều như vậy, khi gặp người sắp chết, luôn không biết nói gì.

Lưu Biểu nằm trên giường mở mắt, nhìn người bước vào thấy là Lưu Bị, yếu ớt giơ một tay lên.

“Hiền đệ, ngươi đến rồi.”

“Huynh trưởng.” Lưu Bị chậm rãi bước đến bên giường Lưu Biểu, nắm lấy tay Lưu Biểu.

Bàn tay ấy có chút lạnh lẽo.

Môi của Lưu Biểu tái nhợt, hắn nhìn Lưu Bị một cách sâu xa, trong ánh mắt ấy chứa đựng nhiều ý nghĩa: có thân thiết, có bất lực, có hối hận và cũng có chút hoài nghi. Nhưng cuối cùng, tất cả những biểu cảm đó hóa thành một tiếng thở dài.

Lưu Biểu nằm trên giường, môi hơi mấp máy, phức tạp nói: "Hiền đệ, ta không lừa ngươi, đến lúc này ta vẫn còn nghi ngờ ngươi sẽ mưu đồ chiếm Kinh Châu."

Lưu Bị khẽ giật mình, cúi đầu, nắm tay Lưu Biểu mà không nói gì.

"Hừ." Lưu Biểu cười khổ một tiếng.

"Buồn cười cho cuộc đời ta luôn nghi ngờ xung quanh, nghi ngờ mọi người, nghi ngờ con cái, đến khi sắp chết vẫn còn nghi ngờ chính em họ của mình."

Bàn tay hắn càng ngày càng yếu ớt, thân mình chìm xuống giường cũng không biết là đang hỏi ai.

"Làm một châu mục sao lại đến nông nỗi này?"

Không ai trả lời ông, một lúc lâu sau, ánh mắt Lưu Biểu rời khỏi Lưu Bị, nhìn ra ngoài cửa.

"Buồn cười thay, đến lúc này ta mới hiểu ra, cả cuộc đời này ta chẳng để lại gì cả."

Trưởng tử và thứ tử tranh đấu, hắn còn chưa chết mà đã tranh giành quyền lực, kéo bè kết phái, cả người bên cạnh cũng chia thành hai phe.

Còn hắn như trở thành một người ngoài cuộc, chỉ có thể lặng lẽ nhìn.

Lưu Bị quỳ ngồi bên giường của Lưu Biểu, nghe những lời của ông.

Ông biết nỗi khổ của Lưu Biểu nhưng lúc này hắn cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi.

"Huynh trưởng, huynh suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Suy nghĩ quá nhiều?" Ngực Lưu Biểu nặng nề, lời nói đứt quãng.

Ngoài cửa có thể thấy những người dường như đang che mặt khóc nức nở, Lưu Biểu mỉm cười im lặng.

"Những người ngoài cửa, có mấy người thực sự khóc vì ta?"

Những người phụ nữ mắt đỏ đứng xa xa, con cái cúi đầu khóc lóc nước mắt lưng tròng, những người bên cạnh đều tỏ vẻ buồn bã. Nhưng hắn không thấy trên khuôn mặt những người này bao nhiêu đau lòng thật sự.

Không nhìn ra ngoài nữa, Lưu Biểu đưa tay kia lên, đặt trên tay Lưu Bị.

"Hiền đệ, Hán thất để lại không còn bao nhiêu. Tào Tháo nắm giữ thiên tử, bắc cự Trung Nguyên, sau khi ta chết, hắn nhất định sẽ nam hạ. Đến lúc đó, nếu hiền đệ nguyện ý, mong ngươi giúp Tông nhi một lần. Nếu hiền đệ không nguyện, đi hay ở cũng do ngươi tự quyết. Dù hiền đệ có chiếm Kinh Châu, ta cũng không oán trách ngươi."

"Huynh trưởng." Lưu Bị muốn nói gì, Lưu Biểu lại giơ tay lên, không để hắn nói.

Nằm trên giường bệnh, Lưu Biểu đã không còn bao nhiêu sức lực, hắn muốn nói hết những lời cuối cùng.

"Ta giờ không còn gì luyến tiếc, chỉ có hai việc muốn nhờ ngươi."

Nhìn Lưu Bị, giọng Lưu Biểu càng lúc càng nhẹ.

"Một là, mong hiền đệ đừng trở nên như ta, hai là, mong hiền đệ đừng để Hán thất suy vong ở thế giới này."

Tay hắn nhẹ nhàng vỗ lên tay Lưu Bị rồi buông ra.

Tất cả sức lực bị rút hết, mắt Lưu Biểu khép hờ, hỏi.

"Hiền đệ, Hán thất lớn bao nhiêu?"

Lưu Bị không biết trả lời thế nào.

"Tiếc thay." Lưu Biểu thấp giọng tự nói: "Ta chỉ có tầm nhìn một châu, không thấy được thiên hạ rộng lớn."

Lưu Biểu qua đời, thứ tử Lưu Tông kế nhiệm Kinh Châu, chưa đầy một tháng Tào Tháo quả nhiên tiến vào phía nam. Lưu Bị dẫn quân đóng ở Phàn Thành nhưng hắn không biết Lưu Tông đã sai người đầu hàng Tào Tháo. Cho đến khi quân Tào Tháo đến Uyển Thành, Lưu Bị mới nhận được tin từ sứ giả của Lưu Tông.

Lòng đầy uất ức không thể nói ra, trong cơn phẫn nộ, hắn chém chết sứ giả của Lưu Tông, dẫn quân đến dưới thành Tương Dương chất vấn. Nhưng chỉ thấy một bức tường thành lạnh lùng và những binh sĩ đã giương cung, Lưu Tông căn bản không gặp ông.

Lưu Bị bàng hoàng nhìn những binh sĩ trên tường thành, những binh sĩ đó giương cung nhắm vào ông, dường như nếu hắn không rời đi, họ sẽ bắn loạn tiễn.

Ông vẫn nhớ lời Lưu Biểu nói với ông, nếu ngươi nguyện ý, mong ngươi giúp Tông nhi một lần nhưng giờ đây đã không còn là chuyện nguyện hay không nguyện nữa rồi.

Dưới thành, Lưu Bị gật đầu, khẽ nói như tự giải thích với mình: "Đây là thời loạn."

Nói xong, hắn kéo ngựa của mình, dẫn quân rút lui.

Khi Lưu Bị rút lui, rất nhiều người ở Kinh Châu bỏ Lưu Tông theo ông, đến cuối cùng số dân theo hắn đã hơn mười vạn người.

"Lưu Bị dẫn dân chúng đi về phía đông?" Tào Tháo ngồi trong trướng, nghe báo cáo của kỵ binh, cúi đầu nhìn bản đồ trên bàn.

Suy nghĩ một lúc, nói: "Lúc ở ải Hổ Lao, ta đã biết hắn không phải vật trong ao, ở Từ Châu không giữ được hắn, thực sự là thất sách."

Trong trướng có nhiều người, Tào Tháo thu bản đồ trong tay lại rồi cười: "Nhưng dẫn theo mười vạn dân chúng, hắn nghĩ hắn có thể đi bao xa?"

Thật vậy, nếu Lưu Bị chỉ dẫn quân lính rút lui, muốn đuổi kịp không dễ.

Nhưng bây giờ mang theo mười vạn dân chúng, mỗi ngày đi được e rằng chỉ khoảng mười dặm, kỵ binh nhẹ nhàng một hai ngày là có thể đuổi kịp bọn họ.

Một khi bị đuổi kịp, mười vạn dân chúng không những không có chiến lực mà ngược lại còn trở thành gánh nặng, chỉ một đợt tấn công là sẽ tan rã, quân trận cũng không thành, tất bại không nghi ngờ.

Lưu Bị biết rõ như vậy, vẫn mang theo dân chúng rút lui làm như vậy không biết là nhân hay trí.

Nhưng đây cũng là lý do khiến Tào Tháo đối xử với hắn bằng con mắt khác, sự quả quyết như vậy không phải người thường có thể có.

Tào Tháo ngồi thẳng lên, ngẩng đầu.

"Vậy thì đuổi, lần này quyết không để cho Lưu Bị chạy thoát nữa."

Đêm đến.

Lưu Bị lệnh cho quân mã dừng lại, nghỉ ngơi bên đường. Trong dân chúng có nhiều phụ nữ trẻ em, đi một ngày đường đã không còn sức mà đi tiếp được nữa cũng không có cách nào tiếp tục đi. Mà ngày hôm nay, bọn họ cũng chỉ đi được có mười dặm mà thôi.

Một đống lửa trại được đốt lên, Lưu Bị cau mày ngồi bên đống lửa, từ Tương Dương rút lui đến đây đã bảy ngày nhưng bọn họ căn bản không đi được bao xa. quân Tào có lẽ đã sớm đến Tương Dương, nếu đuổi theo, nhanh thì vài ngày là có thể đuổi kịp bọn họ.

Ông ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng của lửa, nhìn xa xa trên đường những đốm lửa trại lấp lánh và những dân chúng co ro bên đống lửa, bất lực thở dài.

Tiếng thở dài vang lên, một người ngồi xuống bên cạnh Lưu Bị: "Chủ công đang thở dài gì vậy?"

Lưu Bị nhìn qua là một thanh niên mặc áo dài màu trắng, nét mặt dãn ra một chút nhưng vẫn mang vẻ lo lắng nói.

"Khổng Minh, ta đang nghĩ, lần này liệu có thể bình an đưa bọn họ đến Giang Hạ không."

Người thanh niên được gọi là Khổng Minh mỉm cười, trả lời.

"Nếu chủ công cho rằng việc này không thể làm, bỏ họ mà đi chẳng phải là xong sao?"

Lưu Bị ngạc nhiên, cười khổ lắc đầu: "Khổng Minh, ngươi biết ta sẽ không làm như vậy."

Con đường quanh co, một đống lửa nối tiếp nhau kéo dài về phía xa, một đốm lửa tuy không sáng lắm nhưng nối thành một hàng, lại soi sáng cả con đường.

Nhìn ngọn lửa kéo dài, Lưu Bị nói.

"Bọn họ đã tin ta, dám di chuyển theo ta, ta tại sao lại không dám cùng họ đi một chuyến?"

Tào Tháo đuổi theo Lưu Bị về phía đông, đồng thời lại lo lắng Lưu Bị sẽ nhanh chân đến Giang Lăng, nên đã phái Cố Nam cùng Quách Gia dẫn vài nghìn kỵ binh tấn công Giang Lăng, nếu Lưu Bị công thành thì chặn hắn trước.

Trước khi đi, Cố Nam đặc biệt tìm đến Tào Thuần, người dưới trướng Tào Tháo lĩnh một đội Hổ Báo Kỵ, nói với hắn một câu.

Nếu Tào Tháo để ngươi đi truy đuổi Lưu Bị, đừng tin nghi binh.

Tào Thuần hiểu lờ mờ nhưng cũng đồng ý trước.

Hoàng hôn sắp đến, gió thổi lồng lộng, cuốn trên đường giống như tiếng khóc. Dân chúng Kinh Châu đi theo quân mã của Lưu Bị, bước chân chậm chạp, nhiều ngày đi đường đã khiến họ kiệt sức.

Lưu Bị đi phía trước đột nhiên nghe thấy một âm thanh, còn chưa kịp phản ứng, trên con đường núi xung quanh xuất hiện những lá cờ.

Cờ bay trong gió phát ra tiếng rít, một chữ "Tháo" che mất ánh sáng trời mờ nhạt ở xa.

Cùng với đó là tiếng hành quân vang rền, lần này ít nhất có hơn một vạn người.

Tào Tháo ngồi trên một chiếc xe, nhìn xuống dân chúng Kinh Châu và quân mã của Lưu Bị, đứng dậy, chiếc áo choàng đỏ bay phấp phới trong gió.

Bình định Kinh Châu này, tiêu diệt Lưu Bị này, thiên hạ không còn xa nữa.

Hắn giơ tay lên, trong tiếng gió, phát ra mệnh lệnh: "Vào trận!"

Trống trận ngay lập tức vang lên, Lưu Bị còn chưa kịp ra lệnh quân mã dàn trận, phía sau dân chúng đã loạn cả lên, quân mã phân tán trong dân chúng, bất chợt không thể lập trận.

Tiếng vó ngựa như sấm động, tiếng trống trận như đang trầm trầm trong trời, quân Tào xông xuống thấy ai mặc giáp là vung đao chém xuống.

Dân chúng thì hỗn loạn, chạy tứ phía.

Lưu Bị tai ong ong, gần như không nghe thấy âm thanh bên cạnh, hắn chỉ biết một đội quân đang xông về phía mình, lưỡi đao trong tay lóe sáng chói mắt.

"Đại ca." Một giọng nói rất nhẹ dường như gọi từ xa, đó là âm thanh đầu tiên Lưu Bị nghe thấy.

Sau đó, các âm thanh khác ngay lập tức lại ùa vào tai, ồn ào không ngớt.

"Đại ca!" Giọng nói đó lại vang lên trong tiếng ồn, lần này rất gần, ngay bên cạnh hắn, hắn quay đầu lại.

Là Trương Phi đứng bên cạnh ông, nâng cây thương dài trong tay lên đâm một quân Tào xông đến, hô to với Lưu Bị: "Đại ca mau đi!"

Nói rồi, một tay vỗ vào con chiến mã dưới thân Lưu Bị, chiến mã lập tức chạy đi, đưa Lưu Bị đi xa.

Thấy Lưu Bị đi xa, Trương Phi mới cắn răng, nhìn vào trận địa, vung mạnh cây thương trong tay mình rồi theo sau rút lui.

Khắp nơi đều là tiếng rên rỉ, khóc lóc, xen lẫn với tiếng la hét thảm thiết, vó ngựa dẫm lên, bánh xe lăn tròn, tiếng trống trận vang dội.

Những người bỏ chạy căn bản không biết mình phải chạy đi đâu có lẽ chỉ là theo bản năng khiến họ chạy ra ngoài, chạy khỏi nơi này mới có thể sống sót.

Trong đám người hỗn loạn, có một hai người ngã xuống đất nhưng không ai kéo họ lên, thậm chí không ai nhìn họ một cái, chỉ có những bàn chân giẫm qua người họ, sau đó họ không còn động đậy nữa.

Ngựa mất chủ hoảng loạn chạy lung tung, đâm vào một đứa trẻ, vó ngựa giẫm lên ngực đứa trẻ, đứa trẻ co giật vài cái rồi không còn động đậy. Vẫn là một mảnh hỗn loạn, xung quanh không có gì thay đổi, chỉ là thêm tiếng khóc của một người phụ nữ.

Mọi thứ đều đúng với câu nói đó, đây là một thời loạn lạc.

"Phụt!" Trường thương đâm vào ngực một tên quân Tào, một tướng lĩnh mặc áo trắng từ trong hỗn loạn xông ra, trên bộ áo giáp trắng đã vấy chút máu.

Quay đầu lại, hắn không thấy Lưu Bị cũng không thấy gia đình của Lưu Bị.

Tay nắm chặt trường thương, đang chuẩn bị quay lại giết tiếp, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi.

"Tướng quân, tướng quân."

Tướng lĩnh áo trắng theo tiếng gọi nhìn lại thấy một người mặc áo giáp của quân Lưu Bị, đang nằm trên đất với vẻ mặt đau đớn.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Người lính đó ôm lấy chân mình, khó nhọc nói.

"Tướng quân, ta là lính đánh xe cho chủ mẫu, vừa rồi quân Tào xuất hiện, ngựa hoảng sợ đã hất ta từ trên xe xuống làm gãy chân."

Tướng lĩnh áo trắng nhíu mày vội hỏi: "Vậy chủ mẫu và công tử đâu, ngươi có thấy chủ công không?"

Người lính nuốt một ngụm nước bọt.

"Chủ mẫu và công tử bị ngựa kéo vào trong quân Tào không biết đi đâu, chủ công được Trương tướng quân bảo vệ đi về phía đông."

Tướng lĩnh trầm ngâm một lúc, nhảy xuống ngựa, kéo người lính vào một bụi cây nói.

"Ngươi hãy ở đây, có thể tránh được quân Tào."

Nói xong, hắn dắt ngựa, xoay người hướng về phía hỗn loạn trên đường núi, nâng trường thương lên.

"Tướng quân." Người lính ngơ ngác nhìn vị tướng áo trắng: "Ngài vẫn muốn quay lại sao?"

Tiếng gió trong núi như tiếng khóc vang lên bên tai, hòa lẫn với tiếng ồn ào trong quân hỗn loạn, quân Tào đuổi giết tàn quân của Lưu Bị, trong dân chúng có vô số người bỏ con chạy lấy thân.

"Chủ mẫu và công tử còn ở trong quân Tào, ta phải quay lại."

Tướng lĩnh áo trắng leo lên ngựa, nâng trường thương của mình.

"Nhưng tướng quân, quân Tào có đến mấy vạn." Người lính nói.

Tướng lĩnh quay đầu nhìn người lính một cái, đột nhiên hỏi.

"Ngươi có biết Bạch Mã Nghĩa Tòng không?"

Người lính không trả lời được.

Bạch Mã Nghĩa Tòng từng danh chấn vùng ngoại biên, Bạch Mã tắm máu, ba nghìn kỵ binh có thể khiến Tiên Ti, Ô Hoàn không dám xâm nhập.

Nhưng hiện tại, chỉ còn lại mình hắn.

"Nghĩa đến nơi nào, sống chết theo cùng."

Tướng lĩnh nói một câu người lính không hiểu, đó là khẩu hiệu của Bạch Mã Nghĩa Tòng, từng vang dội vùng ngoại biên.

Mà Lưu Bị, chính là nghĩa mà hắn công nhận.

Nói xong, tướng lĩnh hai chân kẹp chặt bụng ngựa, chiến mã trắng phóng đi, áo choàng trắng tung bay, lộ ra hình ảnh của thời loạn lạc.

Khẩu hiệu vẫn còn đó nhưng không thấy Bạch Mã Nghĩa Tòng năm xưa.

Nhưng chỉ cần lòng dũng cảm vẫn còn, Bạch Mã Nghĩa Tòng vẫn tồn tại.

Một kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng xông vào, nếu cảnh tượng trước mắt có thể vẽ thành tranh có lẽ sẽ là một bức tranh đời phù du. Trong một trận chiến lại biểu hiện ra hết vẻ loạn lạc của thời loạn, binh mã tranh đấu, người người chạy trốn.

Cho đến cuối cùng tàn quân của Lưu Bị cơ bản đã tan rã, hoặc là chết hoặc là đầu hàng, tướng lĩnh áo trắng ở bên một giếng khô tìm thấy một chiếc xe ngựa nghiêng, con ngựa trước xe đã chết, bên cạnh xe ngựa không có ai dừng lại, chỉ có tiếng khóc vọng ra từ trong xe.

Vén rèm lên, tướng quân với vẻ mặt phức tạp thấy trong đó là một đứa bé vẫn còn trong tã, bên cạnh đứa bé là thi thể của một người phụ nữ che chở.

Lưng người phụ nữ cắm một mũi tên đã không còn hơi thở, máu nhuộm đỏ chiếc tã. Có lẽ bị đè khó chịu, đứa bé mới khóc mãi không ngừng.

Tướng lĩnh áo trắng đưa tay, nhẹ nhàng bế đứa bé từ tay người phụ nữ ra.

"Mạt tướng nhất định sẽ đưa công tử ra ngoài an toàn."

Để lại một câu nói nặng nề, hắn lên ngựa rời khỏi xe.

Đứa bé được bế vào lòng tướng quân không còn khóc nữa, mở mắt nhìn người trước mặt, đưa tay nắm lấy cổ áo của tướng quân.

Tướng quân nhìn đứa bé một cái, mỉm cười, mắt nhìn về phía trước, vô số quân Tào chặn đường.

Hắn vỗ nhẹ vào người đứa bé, thản nhiên nói một câu: "Đừng sợ, lát nữa ngựa chạy nhanh, công tử hãy nắm chặt."

Nói xong, chiến mã dưới thân đột ngột phóng ra như có gió cuốn trên mặt đất, lao vào quân Tào.

quân Tào muốn chặn tướng lĩnh áo trắng đó nhưng nơi hắn đi qua, không ai có thể ngăn cản được một thương của hắn. Dù là tướng lĩnh ra trận cũng không qua được vài hiệp đã bị đánh ngã xuống ngựa.

Một ngựa một người một thương, ngàn quân vạn mã như vô hình, gió thổi qua má đứa bé trong lòng tướng quân, đứa bé không những không sợ mà còn cười khúc khích.

"Binh mã của Lưu Bị đã được dẹp yên chưa?"

Trên sườn núi Tào Tháo hỏi người bên cạnh.

Người bên cạnh hướng xuống núi đối chiếu cờ hiệu, cúi đầu trở về: "Bẩm tướng quân, cơ bản đã xong."

Tào Tháo nhìn tình cảnh phía dưới, bách tính tản ra bốn phương, chết chóc vô số, nghe được câu trả lời của các thuộc hạ bèn lặng lẽ gật đầu: “Ừ.”

Đột nhiên, hắn thấy trong quân dưới chân núi, một kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng trong vòng vây dày đặc xông ra, phá tan trận quân, đánh ra ngoài quân.

Kỵ sĩ đó là một tướng lĩnh mặc áo trắng, trên áo bào mang vết máu, trường thương vung lên như là trong đại quân giết ra một con đường.

Trong mắt Tào Tháo lộ ra một chút thần sắc khác thường, chỉ vào vị tướng mặc giáp trắng trong quân: “Người đó là ai?”

Các thuộc hạ xung quanh ngẩn ra đều lắc đầu nói: “Không biết.”

Nhìn vị tướng mặc giáp trắng thật lâu, Tào Tháo khẽ cười: “Đây tuy là thời loạn nhưng vẫn có vô số người trung dũng.”

Ngày xưa ngoài Ứng Dương, hắn cũng từng bị vạn quân phục kích, suýt nữa chết ở đó, lúc đó hắn cũng từng thở dài trước cảnh loạn thế.

Nhưng được một người cứu thoát, người đó cũng mặc áo trắng. Nghĩ lại khi đó, cô cũng là dáng vẻ này, vạn quân vô ngăn.

Tào Tháo đứng lên, hướng xuống người kia hét lớn: “Vị tướng mặc giáp trắng kia để lại tên!”

Chiến mã trắng xuyên qua đám đông, nghe thấy tiếng hét từ trên núi, tướng lĩnh áo trắng quay đầu lại.

Móng ngựa đạp tung bụi mù, phá tan trận quân, chỉ để lại một tiếng.

“Thường Sơn, Triệu Tử Long!”

“Chủ công.” Một bộ tướng tiến lên xin lệnh Tào Tháo: “Mạt tướng nguyện đi ngăn người này.”

“Không cần.” Từ xa một kỵ sĩ phóng như bay,

Tào Tháo phất tay: “Đã phá được quân Lưu Bị, cứ để hắn đi, có bắt được Lưu Bị không?”

Vị bộ tướng sắc mặt hơi khó xử nói: “Vừa có người báo cáo, không bắt được Lưu Bị để hắn đi về phía đông.”

Dường như điều này không nằm ngoài dự liệu của Tào Tháo, bên cạnh Lưu Bị có không ít dũng tướng, chỉ riêng hai huynh đệ của hắn cũng không thua kém Lã Bố ngày xưa, quả nhiên không dễ giữ hắn lại.

“Tử Hòa.” Tào Tháo quay lại nói với một tướng lĩnh phía sau: “Ngươi dẫn hổ báo kỵ truy đuổi Lưu Bị rồi truyền lệnh Cố tiên sinh từ Giang Lăng dẫn quân cùng ngăn chặn, các bộ phận còn lại ở lại đây.”

Nhìn quanh một vòng, hắn tiếp tục nói: “An ủi bách tính còn lại, chỉnh đốn lương thảo.”

“Tách, tách, tách.” Tiếng móng ngựa chậm rãi vang lên trên đường.

Một con ngựa trắng trên đường đi tới, Triệu Vân ngồi trên ngựa mệt mỏi thu lại trường thương, đưa tay bế đứa trẻ trong lòng ra.

Đứa bé trong tã cười với hắn, đưa tay lên.

Triệu Vân khô khan cười: “Công tử thích cưỡi ngựa sao?”

“Khục khục khục.” Đứa bé vung tay, dường như trả lời.

“Vậy sau này, mạt tướng sẽ dạy công tử.” Triệu Vân cười nói.

Quay đầu nhìn lại con đường đã qua, từ xa vẫn có thể thấy quân Tào.

Chỉ là không biết đến khi nào mới có thể là sau này, thế sự thay đổi quá nhanh, hắn chỉ sợ lúc đó đã là cảnh còn người mất.

Khi ngựa của Lưu Bị dừng lại, hắn đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của quân Tào, chỉ có một số người bên cạnh hắn chạy thoát cùng, khoảng chừng vài trăm người.

Ngựa dưới chân dừng lại, cúi đầu ăn cỏ bên đường, Lưu Bị với vẻ mặt xám xịt ngồi trên ngựa, đôi vai buông thõng.

“Chủ công.” Vị thanh niên mặc áo trắng bước tới bên cạnh hắn cũng là người vừa thoát khỏi quân Tào.

“Lúc này không phải lúc cảm thán, chúng ta đã thoát ra, quân Tào chắc chắn sẽ truy đuổi. Nghỉ ngơi một chút rồi nhanh chóng hội họp với tướng quân Quan Vũ.”

“Ta biết.” Lưu Bị trên lưng ngựa dáng vẻ suy sụp nhưng vẫn trả lời: “Ta biết.”

Tay nắm chặt dây cương, cho thấy trong lòng hắn lúc này rất không yên.

Trương Phi đứng bên cạnh dắt chiến mã có chút hoảng loạn của mình đến, nhìn về phía quân Tào, khuôn mặt thô kệch im lặng một lúc.

Khi Lưu Bị chỉnh đốn quân đội chuẩn bị đi, hắn bước lên nói.

“Đại ca để ta dẫn một đội quân ở lại chặn hậu.”

Trên ngựa, mặt Lưu Bị trắng bệch, lúc này ở lại, hắn biết Trương Phi định làm gì.

Mất thần lắc đầu: “Không cần, ngươi đi cùng ta.”

Nói xong, hắn bèn thúc ngựa đi qua Trương Phi.

“Bốp.” Trương Phi nắm lấy dây cương của Lưu Bị, người vốn tính nóng nảy lúc này hiếm thấy lại rất bình tĩnh, vác trường mâu nói với Lưu Bị.

“Đại ca, huynh biết nếu cứ đi như thế này sẽ bị quân Tào đuổi kịp không.”

Lưu Bị bất chợt không trả lời, đi đến nước này, hắn không thể oán trách ai cũng không thể giữ ai.

“Dẫn theo tất cả kỵ binh, đừng để xảy ra chuyện.”

Hắn chỉ có thể làm được rất ít việc.

“Ừ.” Trương Phi nở một nụ cười, nói: “Đại ca cứ yên tâm.”

Quay ngựa lại, Lưu Bị đi về phía đông, Trương Phi đi về phía tây.

“Đại ca trên đường cẩn thận, kỵ binh theo ta!”

Một tiếng hét lớn, Trương Phi dẫn một đội kỵ binh đi xa.

Lưu Bị nắm dây cương tay run rẩy, nước mắt nóng hổi làm ướt áo. Nghiến răng như dùng hết sức lực, từ miệng thốt ra hai chữ.

“Loạn thế!”

Trời đã vào đêm, trước cầu Trường Bản, dòng sông cuồn cuộn chảy, chỉ có một cây cầu gỗ nối hai bờ. quân Tào muốn truy đuổi Lưu Bị thì phải qua cây cầu này.

Trương Phi dẫn kỵ binh dừng trước cầu, phá cầu là cách nhanh nhất để ngăn quân Tào nhưng cây cầu này không thể cản quân Tào lâu.

Nhìn hai bên rừng cây, Trương Phi vẫy tay ra lệnh cho kỵ binh phía sau.

“Tất cả buộc cành lá vào đuôi ngựa rồi chạy trong rừng.”

Kỵ binh nhận lệnh, hơn trăm kỵ sĩ hành động rất nhanh, gần hết một chén trà đã sẵn sàng.

Đuôi ngựa đều buộc cành lá kéo lê trên đất, theo kỵ binh chạy qua chạy lại trong rừng, bụi đất mù mịt, tiếng vó ngựa không ngớt, dưới ánh trăng nhìn không rõ như thể có hàng ngàn kỵ binh trong rừng.

Trương Phi một mình đứng trên cầu, nhìn về phía cuối con đường.

Không lâu sau, tiếng hí của chiến mã vọng tới, một lá cờ Tháo hiện ra trong tầm mắt.

Đó là một đoàn kỵ binh, khoảng năm ngàn người, hành quân nhanh nhẹn là một đội quân tinh nhuệ.

Khi họ tới trước cầu Trường Bản, vị tướng dẫn đầu ghìm ngựa giơ tay lên, năm ngàn người dần dần dừng lại, nhìn sang phía bên kia cầu.

Một hán tử mặt đen đứng trên cầu cưỡi ngựa, vai vác một cây trường mâu khá dài, râu xồm, trên người toát ra sát khí.

Tào Thuần nheo mắt nhìn, người này hắn đã gặp trước đây. Một viên tướng dũng mãnh dưới trướng Lưu Bị, tên là Trương Phi, nghe nói là huynh đệ kết nghĩa của Lưu Bị, có vẻ như đang ở đây để chặn hậu.

Bên kia cầu, trong rừng cây, bụi đất mù mịt, bóng người lay động, tiếng vó ngựa không ngớt. Dường như có một đại quân bên cạnh, số người không ít hơn họ bao nhiêu.

Kỳ lạ, quân Lưu Bị đã bị đánh tan sao lại có một đại quân này?

Tào Thuần nhíu mày khó hiểu.

Trương Phi thấy quân Tào trước cầu không hành động, biết kế của mình đã thành, vung trường mâu xuống từ bên mình.

Một trận gió mạnh cuốn lên, hắn hét lớn.

“Yên nhân Trương Phi Trương Dực Đức ở đây, ai dám đến chiến!?”

Tiếng hét mang theo sát khí cuồn cuộn, vang vọng chín tầng mây như khiến dòng sông dưới cầu cũng phải khựng lại.

Chiến mã của quân Tào không tự chủ mà lùi lại.

Tào Thuần cũng bị tiếng hét này làm kinh hãi, gần như tin rằng Trương Phi thật sự có đại quân bên cạnh nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Vài ngày trước.

“Tử Hòa tướng quân.” Một giọng nói từ phía sau gọi Tào Thuần, quay lại nhìn là một người mặc áo trắng đội nón.

Tào Thuần cúi đầu chào: “Quân sư, có chuyện gì sao?”

“Ồ, không có gì, chỉ muốn nói với ngươi một điều.” Người áo trắng vẫy tay, bước lên phía trước.

“Tử Hòa tướng quân hành quân cẩn trọng là tốt nhưng lần này, nếu tướng quân dẫn quân, mong tướng quân đừng trúng kế nghi binh.”

Nói xong, người áo trắng vẫy tay cười bước đi.

“Kế nghi binh?” Tào Thuần đứng đờ đẫn không hiểu.

Tào Thuần đứng trước cầu không nói, chờ một lúc, tiếng vó ngựa trong rừng không ngớt.

Sắc mặt hắn giãn ra, nở nụ cười, không nói Lưu Bị lấy đâu ra hàng ngàn kỵ binh này.

Chỉ nói tiếng vó ngựa, luôn luôn không ngớt, ngựa không biết mệt sao.

Nếu thật có quân bên cạnh, hà tất phải làm ra động tĩnh này để che mắt?

“Trương Phi!” Tào Thuần giơ cao trường đao, chỉ vào Trương Phi trên cầu lớn tiếng nói.

“Đừng giở trò nghi binh nữa, kế của ngươi đều trong dự liệu của quân sư nhà ta!”

“Phì!” Trương Phi nhổ một bãi nước bọt, hai tay nắm chặt trường mâu, mặt dữ tợn nói: “Có phải nghi binh hay không, ngươi đến thử xem sẽ biết!”

“Vậy đến thử xem!” Tào Thuần thúc ngựa: “Dù có đúng là hàng ngàn kỵ binh, chúng ta hổ báo kỵ cũng không sợ.”

Trường đao vung lên, ánh đao trắng xóa, tiếng hò hét phá tan màn đêm yên tĩnh.

“Giết!”

“Roạt!” Rượu đổ vào ba bát vài giọt tràn ra ngoài.

Ba người trước chén rượu nhìn nhau cười, nâng chén lên, cùng quỳ xuống trước trời đất.

Trước mặt đốt ba nén hương, khói xanh bay lên.

Xung quanh đào nở rộ, cảnh hoa nở đẹp nhất đời này.

Ba người quỳ gối nâng rượu lớn tiếng đọc: “Ta Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, tuy khác họ đã kết nghĩa huynh đệ thì đồng tâm hiệp lực, cứu khổ phò nguy; trên báo quốc gia, dưới yên dân chúng. Không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Hoàng thiên hậu thổ, chứng giám tấm lòng này, phản nghĩa quên ơn, trời người cùng diệt!”

Ba chén rượu va vào nhau rồi uống cạn một hơi.

“Haha, thiên hạ tuy lớn, ta cùng cưỡi ngựa đi khắp!”

“Được! Cùng đi!”

Gió lớn thổi qua, hoa rụng đầy sân. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK