“Đúng vậy.”
“Trọng trách này Tư thực sự không dám nhận, ngày đêm trăn trở suy nghĩ nên dạy công tử những gì.” Lý Tư chậm rãi nói: “Nghe nói còn có Cố tiên sinh cùng dạy, thực sự cảm thấy yên tâm, như được gỡ bỏ gánh nặng. Vì vậy, lần này rất đến hỏi tiên sinh.”
Hắn quay đầu nhìn Cố Nam, đôi mắt đó không chớp không tránh, và người trước mặt như không phải người vừa rồi.
“Tiên sinh, định dạy công tử những gì?”
Hăm hở.
Dùng từ này để miêu tả khí thế của Lý Tư bây giờ không thể thích hợp hơn.
Cố Nam lại không nổi giận.
Lý Tư bây giờ có cái mà một người trẻ tuổi nên có, hiếu thắng và ý khí thư sinh.
Lý Tư như vậy làm Cố Nam cảm thấy gần gũi hơn nhiều so với Lý Tư quyết đoán tàn nhẫn trong lịch sử.
Cô không để lộ cảm xúc, xoay chén trà trong tay, suy nghĩ một lúc cười khổ nói.
“Ta chưa nghĩ ra sẽ dạy công tử như thế nào, hay Lý tiên sinh nói trước xem ngươi định thế nào?”
“Chúng ta thảo luận một chút?”
Chưa từng nghĩ đến ư?
Người bình thường bị hỏi vấn đề này, dù chưa nghĩ cũng sẽ bịa ra vài điều, làm gì có ai như Cố Nam không biết xấu hổ, thẳng thừng thừa nhận chưa nghĩ tới như thế.
Lý Tư nhíu mày, do dự một chút hỏi: “Tiên sinh nghĩ sao về lễ nhạc?”
Lý Tư hỏi thử, lễ nhạc là giáo dục truyền thống, vốn phải học, nhưng trong thời thế này.
Nếu Cố Nam nói lễ nhạc khả thi thì cô chẳng qua chỉ là người thường.
Dưới sự chú ý của Lý Tư, Cố Nam im lặng một lúc hỏi lại: “Tiên sinh nghĩ thế đạo này ra sao?”
Lý Tư ngạc nhiên, không biết nói gì.
Cúi đầu suy nghĩ, như muốn tìm từ ngữ phù hợp để miêu tả.
Cố Nam nhìn hắn, không đợi hắn nghĩ xong đã nhẹ nhàng nói: “Lễ nhạc băng hoại.”
Bốn chữ, làm Lý Tư rùng mình, lễ nhạc là cổ lễ, Cố Nam nói bốn chữ này quả là bất kính.
Nhưng lại rất chính xác, trong thời loạn lạc này.
Làm sao không phải lễ nhạc băng hoại chứ?
Đó cũng chính là điều hắn muốn nói?
Lý Tư vui mừng nhìn Cố Nam, như tìm được tri kỷ, tiếp tục hỏi.
“Thế tiên sinh nghĩ, dưỡng đức thì sao?”
Dưỡng đức.
Thực lòng, Cố Nam không giỏi về chuyện giáo dục này, nhưng đã được hỏi nên cô phải có câu trả lời.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn lắc đầu.
“Đức hạnh tuy quan trọng nhưng rốt cuộc là đạo của quân tử, Đại Tần không cần một quân tử, mà cần một vị đế vương. Không nên đức đặt lên hàng đầu.”
Dù cô cũng hiểu đức hạnh quan trọng với một vị vua nhưng cô cũng phải thừa nhận ở thời điểm này, Đại Tần cần một đế vương có thể hoàn toàn lật đổ thiên hạ, không phải một quân tử chậm rãi tiến tới.
Giống như suy nghĩ của mình.
Lý Tư âm thầm nắm chặt tay.
“Vậy tiên sinh, tiên sinh nghĩ cái gì là tốt nhất?”
Đây là câu hỏi cuối cùng cũng là quan trọng nhất.
Hiện nay Tần Vương đã tuổi cao, Tần Vương tử Doanh Trụ sắp kế vị.
Doanh Tử Sở sẽ là Tần Vương tử tương lai, và Doanh Chính là Tần Vương tôn.
Doanh Chính nên học cái gì mới tốt.
Hỏi câu này cũng như hỏi Cố Nam, tương lai của nước Tần nên như thế nào.
Mắt Cố Nam cụp xuống, cô thực sự bắt đầu suy nghĩ câu hỏi này.
Lịch sử Tần quốc là trị quốc bằng pháp luật, cuối cùng hai đời mà diệt vong.
Nhưng trị quốc bằng pháp luật có sai không?
Nếu là Cố Nam trước đây, nhìn câu hỏi này chắc chắn sẽ mơ hồ không nói ra được điều gì.
Nhưng những năm qua, cô đã đọc nhiều binh thư và lời dạy của tổ tiên trong phủ Vũ An Quân, cô ít nhiều hiểu được ưu nhược của các nhà chư tử bách gia.
Trị quốc bằng pháp luật, theo lý thuyết mà nói thì không sai, thậm chí sau này trị quốc bằng pháp luật vẫn được thực hiện.
Sai là ở cách làm.
Nho gia cổ hủ, đạo gia không tranh, binh, danh, y, nông, tạp, tung hoành, âm dương không vì vương quyền.
Dù không hoàn toàn tốt nhưng pháp gia có thể nói là thích hợp nhất cho vương quyền phong kiến, hay nói đúng hơn là thích hợp nhất cho nước Tần bây giờ.
“Haha.” Cuối cùng, Cố Nam cười khẽ, như cười buồn: “Tiên sinh trong lòng không có câu trả lời sao?”
Lý Tư đầy mong đợi: “Tư muốn nghe tiên sinh nói.”
“Đế vương quyền thuật, lấy pháp trị quốc, để an bang định thiên hạ.”
“Lý tiên sinh muốn noi gương Thương Quân sao?”
Lý Tư nắm chặt tay Cố Nam, mắt đầy phấn khích, gặp được người đồng chí hướng, có thể thi triển sở học hoài bão ở Đại Tần, sao không phấn khích được cơ chứ.
“Tiên sinh thật đúng là tri kỷ của Tư.”
“Tiên sinh, Tư còn vài học thuyết muốn bàn luận với tiên sinh!”
“Khụ khụ.”
Còn chưa kịp để Lý Tư nói tiếp, Cố Nam đã ho khan hai tiếng cắt ngang lời hắn.
Rút tay mình ra khỏi tay hắn.
Lúc này Lý Tư mới nhớ ra ngồi trước mặt mình không phải là một ông tiên sinh già, cũng không phải là bạn học cũ mà là một cô nương.
Lần gặp mặt này đã rất không thích hợp, mình lại còn nắm tay người ta.
Nghĩ đến đây, mặt hắn lại nóng bừng như bị lửa đốt.
Không ngồi yên được nữa, đứng dậy thôi.
“Những câu hỏi hôm nay, nhờ tiên sinh giải đáp, Tư đã hiểu rõ trong lòng.”
“Tư còn có vài chuyện, chỉ đành lần sau đến quấy rầy tiên sinh.”
“Nên tạm biệt trước vậy.”
Nói xong, bèn nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi cửa phủ Vũ An Quân, Lý Tư vẫn ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình.
Nhớ lại bàn tay mềm mại vừa nãy, lại ngẩn ngơ một lúc.
Tỉnh lại, hắn tự mắng mình một câu.
Mình phải thực hiện hoài bão ở Đại Tần, chứ không phải nghĩ về những chuyện này.
Vị Cố tiên sinh ấy có cái nhìn về Đại Tần giống mình, nghĩ rằng sau này cũng sẽ không cản trở mình.
Chỉnh lại y phục hơi xộc xệch, hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu bước đi.
Đại Tần chỉ là bước đầu tiên, hắn muốn dùng học vấn của mình để đạt được quyền thế khắp thiên hạ.
Nghĩ lại, lại quên hỏi tuổi của Cố tiên sinh.
Sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.
Ừm, nên hỏi thế nào đây?
*
Ngày dạy công tử Chính gần đến, những ngày này Lý Tư thực sự mất ngủ, nhiều đêm trăn trở suy nghĩ trước trúc giản đến tận khuya.
Nghĩ làm sao dạy tốt tiểu công tử, viết sâu quá thì sợ tiểu công tử không hiểu, viết nông quá thì lo không thu hút được tiểu công tử.
Vừa phải thể hiện được tài năng của mình, vừa phải để tiểu công tử học được điều gì đó, suy nghĩ được điều gì đó.
Là nên như vậy.
Lý Tư nắm chặt bút, tự tin với ý tưởng của mình, từ nhỏ dạy dỗ thái tử tương lai của Tần quốc, đây là một cơ hội ngàn năm có một.
Điều này có nghĩa là hắn có thể định hình và ảnh hưởng đến quan điểm và chính sách của Tần quốc sau này.
Hắn tự tin, chỉ cần làm được vậy chắc chắn có thể làm rạng rỡ Tần quốc, bây giờ đà nổi lên của Tần quốc trong số sáu nước khác đã không thể ngăn cản.
Lúc đó nếu Tần quốc thống nhất thiên hạ, hắn có thể quản lý cả vùng đất rộng lớn Trung Nguyên.
Nghĩ đến đây, tay Lý Tư cầm bút khẽ run.
Đây là một công tích vĩ đại có thể làm hắn lưu danh sử sách.
Cũng là một cơ hội để hắn đạt được quyền lực tối thượng, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Viết không ngừng.
Hắn dường như nhớ lại thời gian khổ học của mình.
Tiếng nấc nghẹn ngào của người cha suốt đời cam chịu trước khi qua đời.
Lại nhớ đến viên quan nhỏ bé bò lăn lộn cuối cùng phủ đầy bụi đất.
Nỗi nhục nhã không gì bằng, nỗi đau khổ không gì hơn.
Người đời ai cũng cầu tài quyền, Lý Tư ta đầy tài năng, tại sao lại không thể đạt được?
Ngọn nến trên bàn lập lòe phản chiếu trong mắt Lý Tư, ánh mắt kiên định pha lẫn tham vọng chính đáng, mang theo vài phần thương cảm.
Quyết tâm không bao giờ lặp lại.
Ta, Lý Tư, phải trở thành kẻ đứng trên tất cả.
Phủ công tử, từ khi Doanh Dị Nhân đổi tên thành Doanh Tử Sở, người đến viếng thăm không ngớt, học sĩ quan viên, thư sinh du tử.
Có người đến để nói về học thuyết của mình, hy vọng dùng học thuyết của mình để có một chỗ đứng ở Tần quốc, cũng có người đến chỉ để tặng quà, làm khách, không phải phô trương, nhìn thì bình thường nhưng tay cầm hoặc mang theo tài sản hoặc mỹ nhân.
Không ai quan tâm liệu là Doanh Dị Nhân hay Doanh Tử Sở, người ta chỉ hiểu rằng, người này sau này sẽ là Tần vương tử, sau này sẽ là Tần vương.
Tin tức từ trong cung truyền ra, Tần vương không thể chống đỡ nổi nữa. Người đến thăm càng nhiều hơn.
Doanh Tử Sở tiếp đãi từng người, vị trí của hắn ở Tần quốc cần sự ủng hộ. Người càng nhiều, có nghĩa là vị trí của hắn được nhiều người công nhận, càng vững chắc.
Lã Bất Vi giúp Doanh Tử Sở thu nạp môn khách, Doanh Tử Sở tin tưởng mắt nhìn của Lã Bất Vi.
Nói hắn là thương nhân gan dạ và thông minh nhất thiên hạ cũng không sai.
Tình thế dường như đang tốt lên, nhưng nụ cười trên mặt Doanh Tử Sở ngày càng ít đi, hắn đã có chút dáng vẻ của người nắm quyền.
Không biết là luyện tập hay đã không còn cười nổi nữa.
Công tử Chính khoảng năm tuổi rưỡi, đi vẫn chưa vững nhưng khác với trẻ con bình thường. Nói chuyện lưu loát, có thể giao tiếp tốt với mọi người, đã bắt đầu học những sách và chữ cơ bản.
Không thích chạy lung tung như hầu hết trẻ con khác, cũng không hay cười, dù người khác trêu đùa cũng vậy, cứ như một ông cụ non.
Thường nhìn những khách đến nhà, cậu không hiểu sao nhà lại có nhiều khách như vậy.
Có một ngày, cậu hỏi mẹ, mẹ nói rằng, vì cha cậu là Tần vương tôn.
Rất phức tạp, cậu chưa hiểu rõ.
Cha nói sẽ mời hai tiên sinh đến dạy, họ sẽ giải thích cho cậu hiểu.
Vì vậy, từ sớm cậu đã mong chờ tiên sinh đến, cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
Đến cuối tháng, sau lần hỏi thứ mười mấy, cha mới nói với cậu, hôm nay tiên sinh sẽ đến.
Trong lòng đầy mong chờ ngồi trong viện của mình.
Tiên sinh đến phải gặp cha trước, lúc cha tiếp khách, cậu không thể vào.
Điều này cậu hiểu, đó là lễ nghi.
“Bái kiến công tử.”
Lý Tư cúi người xuống.
Doanh Tử Sở khẽ gật đầu với Lý Tư đã đến trước sảnh: “Lý tiên sinh, lâu rồi không gặp, dạo này tiên sinh khỏe không?”
Đợi đến khi Lý Tư ngẩng đầu lên, hắn mới cảm thấy mình đã hỏi sai.
Quầng mắt của Lý Tư gần như thành mắt gấu trúc, hai mắt đen thẫm, y phục tề chỉnh một cách miễn cưỡng, nhưng bộ dạng mệt mỏi kiệt sức đó khiến Doanh Tử Sở nhìn mà cảm thấy ái ngại.
“Lý tiên sinh đêm qua không ngủ được à?”
Lý Tư cười gượng: “Bẩm công tử, đêm qua vì chuẩn bị bài cho tiểu công tử không được ngủ ngon, nên mới thành ra thế này, mong công tử đừng trách.”
Thật ra không phải chỉ một đêm không ngủ ngon, mà đã nhiều đêm liền không có giấc ngủ yên.
Chỉ có thể nói là ông ấy thật sự tận tụy, nếu đặt vào đời sau, e rằng sẽ là một giáo viên ưu tú.
Doanh Tử Sở thở dài: “Tiên sinh vất vả rồi, Chính Nhi không thông minh, làm phiền tiên sinh phải lo lắng rồi.”
“Không dám.” Lý Tư vội nói.
Một nữ thị bước vào, đi đến trước sảnh, cúi chào Doanh Tử Sở: “Công tử, bên ngoài có Cố Nam tiên sinh cầu kiến.”
Sắc mặt của nữ thị rất lạ, nhưng lạ là ở chỗ người ngoài cửa rõ ràng là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, đến cô nhìn còn phải đỏ mặt. Sao lại phải tự xưng là Cố Nam tiên sinh?
Nhưng khách đã nói vậy, cô chỉ có thể bẩm báo thật.
Sắc mặt của Doanh Tử Sở giãn ra, nở nụ cười khẽ.
“Đã là Cố tiên sinh, nhanh mời cô ấy vào, từ nay về sau Cố tiên sinh đến không cần thông báo.”
“Dạ.” Nữ thị lén nhìn Doanh Tử Sở, đây là lần đầu tiên trong những ngày gần đây cô thấy công tử cười.
Cố tiên sinh rốt cuộc là ai.
Cô tất nhiên không biết, người tên Cố Nam, trong triều đình cũng không nhiều người biết. Nếu nói đến tướng lĩnh của doanh trại Hãm Quân, chắc chắn mọi người đều nghe nhiều lần, nhưng vị tướng lĩnh đó là ai, ít người biết, thỉnh thoảng thấy qua, cũng chỉ thấy một vị tướng mặc áo trắng, mặt che mạng che mà thôi.
*
Hầu nữ vừa đi chưa lâu, một người mặc áo dài màu trắng ngà đã bước vào.
Trên đầu chỉ buộc một búi tóc đơn giản, nhưng không khiến người ta cảm thấy bất hợp lý gì, áo dài trắng khiến cô trông có vài phần thoát tục, tựa như không phải người trần. Chỉ là trang điểm đơn giản, không son phấn, cangg khiến người ta cảm thấy đẹp mắt.
Lý Tư nhìn người đó, không tự chủ được mà đờ đẫn.
Doanh Tử Sở cười nói: “Cố huynh đệ đến rồi?”
“Nam bái kiến công tử.” Dù sao thân phận cũng khác, lễ nghi nên làm vẫn phải làm, Cố Nam cúi người.
“Không cần bái, ta biết ngươi không thích điều này.” Doanh Tử Sở bất đắc dĩ với sự thay đổi của mình, bây giờ hắn chỉ mong có thể đối đãi với cố nhân như không có thay đổi gì.
Hắn hy vọng hai người vẫn có thể là bạn tri âm cùng nhau uống rượu.
Cố Nam nhìn Doanh Tử Sở ngồi trên cao đài, nhưng vẻ mặt lại rất mệt mỏi.
Nụ cười hiếm hoi, cũng hơi gượng gạo.
Cô khẽ thở dài, cười nhẹ.
“Ngươi thực sự không muốn xem xét người khác, để ta làm tiên sinh của Chính nhi sao?”
Lý Tư bên cạnh kinh ngạc nhìn Cố Nam, trong mắt ông đó là vận may hiếm có, mà cô lại không để tâm, còn muốn nhường cho người khác.
Ông cảm thấy không hiểu người này, cô là muốn cầu gì.
Con người luôn có điều mong cầu.
Nhưng Lý Tư không hiểu rõ Cố Nam.
Doanh Tử Sở nhìn Cố Nam, cười: “Không được, trong mắt ta chỉ có ngươi thôi.”
“Ta nói rõ trước, ta tài hèn học kém, nếu không đạt được mục đích thì ngươi đừng trách.”
“Không trách đâu.” Doanh Tử Sở cười nhẹ.
Hắn cũng hiểu luận tài học, trong triều có nhiều người không kém Cố Nam, luận tài thao lược Cố Nam cũng không đứng đầu.
Nhưng Cố Nam có điểm khác biệt, hắn tin cô hiểu hắn muốn Chính Nhi học gì.
Hắn không muốn Chính Nhi trở thành người như mình.
“Ta là Lý tiên sinh, đã từng gặp tiên sinh rồi.” Lý Tư bên cạnh cố gắng kìm nén sự mệt mỏi, giữ tinh thần nói.
Cố Nam nhìn Lý Tư một cái, bộ dạng đó luôn khiến người ta có cảm giác kiệt sức, cô thấy buồn cười, xem ra hắn không lừa mình, thật sự là trằn trọc không ngủ được.
“Lý tiên sinh rất chăm chỉ, Nam không bằng.”
Là không bằng thật, ngày hôm trước cô ngủ đến tận trưa mới dậy.
Trước lời khen ngợi của Cố Nam, Lý Tư ngượng ngùng gãi mũi.
“Tiên sinh nói đùa rồi, trách nhiệm được giao, trong lòng khó yên mà thôi.”
Doanh Tử Sở nghi ngờ nhìn hai người: “Hai vị tiên sinh biết nhau sao?”
Lý Tư đáp: “Bẩm công tử, mấy ngày trước ta từng đến gặp riêng Cố tiên sinh bàn bạc chi tiết nên mới quen biết.”
Lại nói: “Tầm nhìn của Cố tiên sinh xa rộng, ta rất khâm phục.”
“Vậy à.” Doanh Dị Nhân gật đầu: “Hai vị đã biết nhau vậy ta không cần giới thiệu thêm nữa.”
Nói rồi, cười nói: “Mời hai vị theo ta đi gặp Chính Nhi, nghe tin tiên sinh đến có lẽ nó đã đợi lâu trong sân rồi.”
Đi theo Doanh Tử Sở trên hành lang dài của phủ công tử, Cố Nam không rõ mình cảm thấy thế nào, đứa trẻ sẽ gặp sẽ là hoàng đế vĩ đại trong tương lai.
Trước đây ở nước Triệu, đứa trẻ trong lòng mới hai tuổi, chưa nói được, cũng không có cảm giác gì.
Còn bây giờ mình sắp trở thành tiên sinh của cậu.
Cô không hiểu mình nên làm thế nào.
Nước Tần sẽ đi theo con đường cũ hay mở ra con đường mới đây?
Nước Tần đi theo con đường cũ có thực sự là thời kỳ thái bình thịnh thế không?
Có lẽ đó là một thế giới thống nhất, nhưng thịnh thế thì vẫn còn thiếu nhiều.
Cố Nam nghiêng mặt nhìn ra ngoài hành lang.
Con đường mới đó... ở đâu?
Cô như đứng trước một màn sương mù, con đường phía trước mờ mịt, không thấy rõ phương hướng.
Đó là cảm giác bất lực.
Kiếp trước cô cuối cùng chỉ là một người bình thường, không nhìn rõ đạo lý thiên hạ, cũng không phân biệt được đúng sai.
Cô chỉ muốn thay cho người đàn ông đã cho cô một bữa cơm, hoàn thành tâm nguyện chưa thành của ông thôi.
Nhưng đó là một nguyện vọng lớn lao thế nào?
Thiên hạ thịnh thế làm sao người ta có thể nhìn rõ được trong thời loạn thế này?
Doanh Chính.
Lại là một người như thế nào?
Khi ba người bước vào sân.
Hình bóng nhỏ bé ngồi bất động đó đã thu hút sự chú ý của Cố Nam.
Đứa trẻ quay lưng lại với họ, thân hình gầy gò ngồi không vững nhưng vẫn ngồi thẳng.
Nghiêm túc tuân thủ lễ nghĩa khi gặp tiên sinh, không chút lơ là, không hề giống một đứa trẻ.
Lý Tư nhìn đứa trẻ với đôi mắt phấn chấn, còn trong mắt Cố Nam thì lại lặng lẽ.
Doanh Tử Sở gọi đứa trẻ: “Chính Nhi.”
Đứa trẻ quay đầu lại.
Lông mày thẳng trông sắc sảo, khuôn mặt đoan chính, dù còn nhỏ nhưng đã có vẻ cứng cỏi.
Nhìn thấy ba người, lúc này mới đứng dậy, phủi áo đi tới.
Cúi người chào: “Phụ thân.”
Doanh Tử Sở hài lòng gật đầu, chỉ vào Cố Nam và Lý Tư bên cạnh: “Chính Nhi, hai vị này sẽ là tiên sinh của con sau này, đây là Cố tiên sinh, đây là Lý tiên sinh.”
Doanh Chính nhìn Cố Nam và Lý Tư.
Chào Cố Nam: “Bái kiến tiên sinh.”
Cố Nam đột nhiên hỏi: “Tại sao con chào ta trước mà không chào Lý tiên sinh?”
Câu hỏi này khiến Doanh Chính bối rối, một lúc lâu không biết phải trả lời thế nào.
Ngay cả Doanh Tử Sở và Lý Tư cũng nghi ngờ nhìn Cố Nam.
Cố Nam cười xoa đầu Doanh Chính: “Cứ nói đúng là được.”
Doanh Chính ngây người một lát, nghiêm túc nói: “Vì tiên sinh đẹp, còn Lý tiên sinh trông như chưa ngủ dậy ấy.”
Doanh Tử Sở cứng nhắc đứng khoanh tay sau lưng, ánh mắt lảng đi chỗ khác, muốn cười mà không tiện cười.
Quầng mắt gấu trúc của Lý Tư hiện lên vẻ u sầu, trên trán như thể có hàng hàng vạch đen.
“Phì.” Cố Nam cười.
Dù tương lai ra sao thì bây giờ cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Sao mình có thể đặt nguyện vọng đó lên vai đứa trẻ chứ.
Trẻ con là trẻ con, nên có cuộc sống vô tư không lo nghĩ mới phải.
Nếu không những người lớn như mình để làm gì?
Dù sau này thế nào, tại đây cậu ấy chỉ là học sinh của mình mà thôi, chỉ vậy thôi.
Những gì mình nên dạy cậu ấy không chỉ là học thuyết của Pháp gia, càng không phải chỉ là thủ đoạn đế vương.
Mà là những điều một giáo viên nên dạy, về đức về nhân, rồi sau đó mới là học vấn.
*
Giới thiệu xong đôi bên, Doanh Tử Sở dường như còn việc gì chưa làm, vội vàng cáo từ hai người, dặn dò Doanh Chính gì đó rồi rời đi.
Để lại hai người lớn và một đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau.
Theo lý mà nói thì buổi học sáng là do Lý Tư dạy, nếu hôm nay cần gặp học sinh, Cố Nam cũng không cần đến sớm như vậy.
Hiếm khi nghiêm túc được một lát, Cố Nam lại lười biếng trở lại, vui vẻ tự tại chào Lý Tư rồi bước đến đình, dựa vào đó nhắm mắt lại.
Doanh Chính ngây người nhìn Cố Nam lẻn đi, quay sang Lý Tư, hỏi: “Lý tiên sinh, Cố tiên sinh đang lười biếng phải không?”
Lý Tư bị Doanh Chính hỏi khiến trán đổ một giọt mồ hôi, điều này không phải là lười biếng thì là gì, nhưng không thể nói như vậy, bèn nặn ra một nụ cười cứng ngắc đáp lại.
“Buổi học sáng vốn là do ta dạy, Cố tiên sinh lúc này không cần dạy con, ta nghĩ cô ấy đang suy nghĩ cách dạy con.”
"Oáp~~~” mỹ nhân trong đình ngáp một cái không chút hình tượng.
“Lý tiên sinh, sao Cố tiên sinh trông như đang ngáp thế?”
Lý Tư không thể lừa dối được nữa, lừa một đứa trẻ năm tuổi chỉ khiến hắn cảm thấy lương tâm cắn rứt thôi.
“Công tử đừng hỏi nữa, con và ta nên bắt đầu học thôi.”
“Vâng.” Doanh Chính nhìn Cố Nam một cái cuối cùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Lý Tư chuẩn bị bắt đầu học.
Trong tiểu viện trồng vài cây hoa, Cố Nam không biết đó là hoa gì nhưng lúc này đang là mùa hoa nở, những bông hoa màu trắng nhạt nở trên cây xanh um trông rất đẹp.
Gió thổi, thỉnh thoảng làm rụng vài cánh hoa.
Công tử ngồi trước tiên sinh học bài, không xa đó một người áo trắng ngồi nghiêng.
Tiểu viện yên bình.
Khi bắt đầu học, Doanh Chính không còn nhiều lời, nghiêm túc ngồi yên đó, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Lý Tư. Vẻ non nớt nhưng cứng cỏi, rất kỳ lạ.
Lý Tư không để ý những điều này, tập trung vào việc giảng dạy.
Ông lấy trong áo ra một cuốn trúc giản.
Đây là giáo án ông viết ra sau nhiều đêm.
Là lúc để thể hiện kiến thức của mình.
Lý Tư đứng trước Doanh Chính, nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, đợi đến khi mở mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Doanh Chính, vẻ mặt lơ mơ biến mất.
“Công tử, con có biết quốc gia là gì không?”
Một câu hỏi rộng lớn, đổi lại là một sự im lặng.
Cố Nam nghe câu hỏi của Lý Tư, biểu cảm kỳ lạ nhìn Lý Tư đứng đó với vẻ uy nghiêm, một vẻ kỳ quặc.
Quốc gia là gì.
Câu hỏi này lớn thế nào cô không rõ, nhưng cô biết câu hỏi này đến cả cô còn không trả lời được, huống chi là Doanh Chính, một đứa trẻ năm tuổi.
Sao có thể trả lời được.
Cố ý sao, chẳng lẽ muốn làm khó Doanh Chính?
Doanh Chính ngơ ngác nhìn Lý Tư, một lúc sau, khẽ nghiêng đầu: “?”
Biểu cảm ngây ngô.
Một lúc sau, mới phản ứng lại câu hỏi của Lý Tư, khuôn mặt từ từ đỏ lên.
“Quốc, quốc gia là gì!”
Đứa trẻ nắm chặt góc áo, nhìn bộ dạng biết ngay là không biết, ở tuổi này nhận biết chữ đã là tốt rồi, sao có thể bắt cậu trả lời câu hỏi này.
Đây giống như bạn hỏi một học sinh tiểu học về phép tính vi phân vậy, nếu trả lời được thì đúng là quái lạ.
“Đây, đây.” Doanh Chính hơi bối rối.
Cậu không biết phải trả lời thế nào, vì để gặp tiên sinh, cậu đã chuẩn bị rất nhiều, để không mất lễ, không làm mất mặt dòng họ vương gia.
Ai ngờ, câu hỏi đầu tiên của tiên sinh cậu đã không trả lời được.
Phải làm sao đây.
Lý Tư nhìn Doanh Chính, trong mắt mang theo chút mong đợi, ông không hy vọng Doanh Chính trả lời hoàn chỉnh, chỉ hy vọng cậu sẽ đưa ra câu trả lời của mình.
Nghe tiên sinh Lã nói, tiểu công tử đã đạt đến trình độ có thể học văn nói chữ, ở độ tuổi này đã thật sự không dễ dàng, trước tiên xem cậu có thể nói được gì cũng tốt.
“Quốc, quốc, là tụ tập đông đảo mà thành quốc.”
Doanh Chính gần như là nói ra với sự kiên quyết.
Đây đã là câu trả lời duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến.
Cố Nam khẽ cười, nếu dạy như thế này, học thế này không mệt chết người sao?
Nhưng cô làm sao hiểu được Lý Tư đang dùng phương pháp giảng dạy bình thường.
Doanh Chính là con của Doanh Tử Sở, chẳng bao lâu nữa có thể sẽ là vương tử nước Tần, cậu chắc chắn phải khác biệt với tất cả mọi người.
Nếu học từ từng chữ một như người thường, cậu làm sao có thể xứng danh vương gia?
Vì là người của vương gia, lại là dòng chính, nên phải vượt qua người thường, vượt qua kiến thức của người thường, vượt qua khí độ của người thường. Tất nhiên, cũng cần phải vượt qua nỗi vất vả của người thường, vượt qua công sức của người thường.
Nếu chương trình học không đủ nhanh, không đủ căng thẳng, thì làm sao có thể khiến một đứa trẻ của vương gia ở tuổi mười mấy đã có đầy đủ kiến thức, biết quản lý chính trị, đạo đức?
“Ừm.” Lý Tư gật đầu, có vẻ khá hài lòng với câu trả lời này.
“Tụ tập đông đảo mà thành quốc cũng không sai.”
Chưa kịp để Doanh Chính thở phào, Lý Tư lại hỏi: “Công tử có biết bao nhiêu người thì thành quốc không?”
Doanh Chính mím môi.
Không trả lời được.
“Năm người là ngũ, mười người là thập, năm mươi người là đồn, trăm người là trận, ngàn người là úy, vạn người là quân, trăm vạn người là một quốc.”
Lý Tư bổ sung, tuy rằng ông viết giáo án, nhưng cũng không phải hoàn toàn theo giáo án mà dạy.
Doanh Chính trả lời thế nào, ông sẽ dẫn dắt theo hướng đó.
Khi nói đến trăm vạn người là một quốc, ánh mắt Lý Tư dừng lại trên người Doanh Chính.
“Trăm vạn người, nếu không được quản lý, loạn thì quốc loạn, mất thì quốc mất. Đây là yếu tố quan trọng nhất của quốc gia, cũng là gốc rễ của quốc gia. Công tử, vậy trăm vạn người này làm sao giáo hóa?”
Doanh Chính cố gắng nghe, nhưng vẫn nửa hiểu nửa không, trán lấm tấm mồ hôi.
“Xin tiên sinh dạy cho con.”
Lý Tư trong khi giảng dạy như biến thành một người khác, hắn bình thản gật đầu với Doanh Chính.
“Đó là pháp độ, trị vạn dân, trị quốc trị thế.”
Pháp, pháp là gì?
Đứa trẻ năm tuổi làm sao có thể hiểu được, nhưng trong lòng cứng cỏi, lại không nói ra, chỉ có thể nhớ kỹ, trong khoảng trống trên cuốn sách ghi chép không đầy đủ.
Chữ chưa học hết, những gì không biết chỉ có thể bỏ qua, trong lòng ghi nhớ.
Một buổi học của Lý Tư kéo dài hai canh giờ.
Doanh Chính chỉ cảm thấy chân mình ngồi tê rần, nghe đến mơ màng, lúc này mới nghe Lý Tư nói.
“Hôm nay dừng lại tại đây, công tử hãy nghỉ ngơi trước.”
“Phù.” Doanh Chính thở phào, đặt bút sang một bên.
Bất giác lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Hóa ra việc học là như vậy.
Thật sự rất khó khăn.
Doanh Chính thầm nghĩ, nhưng ta sẽ làm tốt.
Mới năm tuổi, lòng kiêu hãnh của vương gia đã ăn sâu vào tâm hồn cậu.
Kết thúc buổi học, Doanh Chính đi nghỉ, chỉ một canh giờ.
Khi Doanh Chính trở lại là đến tiết học của Cố Nam.
Cố Nam ngồi một bên nghe xong buổi học này, quay đầu cười khổ.
Lý Tư thu dọn trúc giản của mình, đi đến bên cạnh Cố Nam.
“Cố tiên sinh?” Lý Tư lịch sự chào, có vẻ lo lắng Cố Nam còn chưa tỉnh, khẽ gọi.
Cố Nam quay lưng lại không trả lời, Lý Tư nhìn bóng lưng đó, hơi ngây người.
Người dưới cây hoa thật đẹp.
“Lý tiên sinh nghĩ sao về Chính Nhi?”
Âm thanh đột ngột khiến Lý Tư bừng tỉnh, vội thu lại ánh nhìn.
Xoa mũi: “Nền tảng của công tử rất tốt, mới năm tuổi đã có kiến thức như vậy, thực sự hiếm có.”
Vừa nói vừa thở dài: “Chỉ tiếc khi giảng bài, thỉnh thoảng thấy công tử buồn ngủ, có lẽ ta quá vội vàng.”
“Thật vậy, những điều như thế sao có thể nói cho một đứa trẻ năm tuổi nghe.”
Cố Nam cười bất đắc dĩ nhìn Lý Tư.
Lý Tư im lặng, cuối cùng vẫn nói: “Nhưng Cố tiên sinh phải hiểu, công tử là người của vương gia. Người của vương gia phải như vậy.”
Người của vương gia phải như vậy.
Phải mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, xuất sắc hơn bất kỳ ai, nếu không sao có thể gọi là vương gia.
Cố Nam không nói, Lý Tư ngồi vào đình.
“Vội vàng quá, luôn không tốt.”
“Ôi.” Lý Tư thở dài: “Ta sẽ nghe buổi học của Cố tiên sinh.”