Lư Anh Nhược nhào đến bên giường, luôn miệng gọi, nhưng Tô Uyển Trinh vẫn bất tỉnh nhân sự không thể đáp lại nửa tiếng, mà Phong Kính Tiết ngồi bên giường bắt mạch cho nàng, sắc mặt âm trầm.
Y muốn bắt mạch, tất phải im lặng, vậy là đành bảo ba tôn kim cương bên cạnh kia lừa đứa trẻ đi trước.
Ba vị trại chủ bế Tiểu Anh Nhược kêu khóc ra ngoài, vừa luống cuống dỗ nó, vừa tức giận bất bình.
“Khúc công tử nói vậy mà là thật! Hoàng gia quả nhiên muốn mưu hại quả phụ của Lư đại nhân!”
“Khó trách Khúc công tử không tiếc bỏ cái giá lớn như vậy để mời chúng ta giúp. Với giao tình của Lư đại nhân và Phong công tử, quả phụ của Lư đại nhân bị nhục bị hại, người kế thừa của Phong công tử tất nhiên phải đứng ra.”
“Lư đại nhân vì nước chết oan, quốc gia lại bồi thường cô nhi quả phụ của y như vậy, thật là…” Lão tam trẻ tuổi nhất, vẻ tức giận trên mặt nhiều nhất: “Thật là thiên lý bất dung!”
Ba huynh đệ than thở vài tiếng, giận mắng vài câu, tâm trạng lại cũng có chút an ủi.
Mặc dù muốn báo đáp ân nghĩa của Phong Kính Tiết, mặc dù lợi ích Khúc Đạo Viễn cho quả thật không nhỏ. Nhưng cứ thế giây lát vứt bỏ một mảnh cơ nghiệp ngần ấy năm gầy dựng, nói cho cùng vẫn phải đau lòng. Hơn nữa gióng trống khua chiêng đối địch với triều đình như vậy, trong lòng sao có thể không thấp thỏm. Nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy trung lương vì nước mà chết, nhược thê trĩ tử sau khi chết lại bị quân chủ hãm hại như thế, mấy người lại sinh ra tâm tư cùng chung mối thù.
Hán tử trên giang hồ, đều không khỏi có một cỗ nhiệt huyết thấy bất bình mà lên tiếng kia. Rất nhiều thời điểm sự tôn trọng đối với trung thần nghĩa sĩ, kỳ thật hơn xa những kẻ gọi là người trong triều đình. Lúc này rõ rành rành, cảm thấy mình làm là một việc có thể xứng đáng với trời đất lương tâm, trong lòng mọi người ẩn ẩn đều thống khoái, nỗi bất an lúc ban đầu cũng lặng yên tiêu tan.
Bất kể thế nào, đã là việc nên làm, thì cứ thống thống khoái khoái mà làm đi!
Qua non nửa canh giờ, Phong Kính Tiết mới xanh xám mặt đi ra, dặn dò mọi người Thương Thiên trại trông coi nơi này cẩn thận, chăm sóc mẫu tử Tô Uyển Trinh, lại khẽ khuyên bảo Lư Anh Nhược vài câu, nói mẫu thân bệnh, đang ngủ, lúc này đừng quấy rầy. Sau đó mới nói mình có chút việc gấp, phải rời khỏi một lúc, liền vội vàng đi mất.
Lư Anh Nhược nhỏ tuổi, nào thông cảm cho tâm tình vội vàng của Phong Kính Tiết, cũng không thật sự tin tưởng lời an ủi của y, ở đây Phong Kính Tiết vừa đi, nó liền khóc đòi tìm mẹ. Muốn những hán tử cao lớn thô kệch này dỗ con nít, thật là chày gỗ thổi lửa mít đặc, mà ai cũng không nỡ ngăn nó, cuối cùng chỉ có thể mặc nó lao vào phòng. Đứa trẻ ở trước giường mẫu thân gọi ngàn vạn tiếng, nhưng không thể gọi được mẫu thân đáp lại một tiếng, nước mắt lưng tròng, thương tâm gần chết.
Thương Thiên trại từ trên xuống dưới đều là nhân vật hắc đạo, lòng dạ không thể nói là không cứng rắn. Nhưng lúc này nhìn một phụ nhân trượng phu vì nước chết oan bất tỉnh nhân sự, tái nhợt như chết, một hài tử tuấn tú từ nhỏ đã không có cha luôn miệng khóc gọi mẹ mà mẹ không đáp, mỗi người đều cảm thấy rầu rĩ.
Bao nhiêu người bắt đầu nghiến răng nghiến lợi mắng triều đình, mắng Hoàng đế, trong lòng mọi người đều cảm thấy, chuyện bất bình này quản thật sự quá đúng, đôi mẫu tử này thật sự quá ủy khuất quá đáng thương! Cho dù Hoàng đế Triệu quốc muốn phụ họ, ít nhất bách tính Triệu quốc không thể thật sự để trung thần sau khi mất chịu ủy khuất như vậy.
Mọi người khó chịu trong lòng, không biết dỗ con nít, đang buồn bực vô lực, quay đầu lửa giận đầy bụng tự nhiên là phát tiết trên người mấy đại nội cao thủ tê liệt bị bắt sống kia, quyền đấm cước đá nghiêm hình bức cung truy hỏi ngần ấy việc, cũng liền hợp lẽ.
Khi mấy đại nội cao thủ tìm được đường sống trong chỗ chết, lại sống không bằng chết này chịu khổ chịu nạn, Phong Kính Tiết đã cưỡi khoái mã, không ngừng một khắc chạy đến Song Long lĩnh, đón Lư Đông Ly vẫn đang chờ đợi. Hai người chung một ngựa, quay đầu hướng đến Lư gia.
Dọc đường, Phong Kính Tiết đã nhàn nhàn tản tản, rất đỗi tùy ý dùng một hai câu, nói rõ với Lư Đông Ly cuộc tập kích này. Hiện tại, tất cả chướng ngại đều đã dẹp tan, không còn gì có thể ngăn cản Lư Đông Ly đi gặp Tô Uyển Trinh nữa.
Y không chịu nói nhiều về sự hung hiểm của trận này, cũng không nhắc tới Tô Uyển Trinh bị chôn sống dưới hang, mà Lư Anh Nhược suýt nữa bị bắt làm con tin. Y cũng không nói rõ bệnh tình của Tô Uyển Trinh. Chỉ nói bệnh của nàng kỳ thật là do độc dược mãn tính gây thành, hiện giờ y đã khống chế độc tính, chỉ cần điều dưỡng tốt là có thể khôi phục, tuyệt không lo lắng tính mạng.
Kỳ thật rất nhiều lời cho dù Phong Kính Tiết không chịu nói, Lư Đông Ly cũng có thể lập tức lý giải. Cũng hiểu được tâm ý tình huống đã qua, hiện tại Khúc Đạo Viễn không muốn để mình sốt ruột thương tâm theo, cho nên không hỏi nhiều. Y chỉ trầm mặc, tự tưởng tượng, vì một trận chiến diệt hết tất cả địch nhân mà không liên lụy người nào vô tội, người tự xưng Khúc Đạo Viễn này, đã âm thầm dùng bao nhiêu tâm tư. Mà Uyển Trinh, rốt cuộc lại đã phải chịu tra tấn và thương tổn như thế nào.
Ngơ ngẩn hồi lâu, y mới bỗng dùng ngón tay viết lên lưng Phong Kính Tiết: “Ngươi trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã tìm được rất nhiều cao thủ võ lâm trợ giúp?”
Phong Kính Tiết mỉm cười: “Ta vừa vặn có chút giao tình với ba vị trại chủ Thương Thiên trại trên Song Long lĩnh.”
Lư Đông Ly sửng sốt, một lát sau mới chậm rãi viết tiếp một câu trên lưng Phong Kính Tiết khiến y suýt nữa trực tiếp ngã nhào khỏi ngựa: “Là Phong Kính Tiết và ba vị trại chủ có giao tình nhỉ?”
Lư Đông Ly tuy rằng không thể thông minh đến mức nghe một hiểu mười như Phong Kính Tiết, nhưng vốn cũng là người cực thông minh, ngần ấy năm phong ba lịch luyện, tâm tư phản ứng cực xuất chúng.
Y ngày thường tuy ngây ngây ngô ngô, sinh tử tùy ý, nhưng nếu thật có người đem đủ loại âm mưu ám toán đè lên vai, lại có thể kích thích tài trí nhạy bén y kiềm chế đã rất lâu. Năm đó Tô Lăng nhân lúc y chán nản muốn bắt y, kết quả lại bị y chế ngược tẩn cho một trận chính là chứng minh. Lư Đông Ly đã trải vô số sinh tử phong ba, minh bạch hơn ai khác đạo lý sự nếu quá kỳ tất có quỷ.
Ở đâu có việc khéo như vậy, quê nhà mình xảy ra chuyện, Khúc Đạo Viễn có thể trong mấy chục dặm, tìm được cỗ thế lực hắc đạo bằng hữu lớn nhất kia. Hơn nữa giao tình còn thân thiết đến mức những người này chịu vì y mà chính diện đối kháng triều đình, vứt bỏ cơ nghiệp lớn như vậy? Cho dù Khúc Đạo Viễn cũng là người trong võ lâm, cho dù y cũng võ công siêu quần như Phong Kính Tiết, vẫn không thể không khiến người ta hoài nghi huyền cơ trong đó.
Đối với cỗ lực lượng Thương Thiên trại này, Lư Đông Ly không hề quen thuộc, chỉ từng trông thấy trong thư mà thôi. Năm đó khi y còn trấn thủ Định Viễn quan, từng nhận được thư từ quê, trong đó có rỗi rãi nhắc tới một cỗ thế lực quật khởi ở lân cận như vậy, nghe nói cực kỳ lợi hại, nhưng bởi vì không hề nhiễu dân, không cần lo lắng dòng họ mình bị bức hại, cho nên Lư Đông Ly cũng chẳng để trong lòng.
Lúc này nghĩ việc xưa, lại tính thử thời gian thế lực này xuất hiện, Lư Đông Ly sao còn không đoán được bàn tay lặng yên thúc đẩy phía sau tất cả trùng hợp này. Mặc dù không biết Phong Kính Tiết làm sao làm được, nhưng tin chắc đây tất nhiên là an bài của y.
Phong Kính Tiết, bằng hữu cùng y sóng vai bảo vệ quê hương kia, ở nơi y không nhìn thấy, rốt cuộc đã phí bao nhiêu khổ tâm vì y? Lặng lẽ thay y chuẩn bị một thế thân khi tất yếu cứu mạng, lặng lẽ an bài Khúc Đạo Viễn ở Đồng Thành đến tiếp ứng, lặng lẽ phái cao thủ ở bên cạnh Tô Uyển Trinh, năm đó kinh biến, có thể kịp thời ra tay cứu. Thậm chí… vì y, an trí một cỗ thế lực lớn như vậy ở lân cận quê y, có lẽ cũng là sợ vạn nhất ngày thỏ chết hầm chó, chim hết cất cung, cần thiết thì có thể cứu luôn tất cả thân nhân của y.
Nếu không phải năm đó biến cố đột nhiên, khiến y trở tay không kịp…
Ngơ ngẩn nghĩ như vậy, Lư Đông Ly vạn ngàn cảm khái, nỗi lòng quay cuồng không dứt, tự nhiên liền viết ra câu hỏi kia: “Là Phong Kính Tiết và ba vị trại chủ có giao tình nhỉ?”
Lời này vốn chỉ là nói ra phỏng đoán hợp lý của y đối với lai lịch Thương Thiên trại, không hề có ý khác. Chẳng qua Phong Kính Tiết có tật giật mình, thình lình nghe thấy tên mình, nhất thời tâm thần chấn động, cơ hồ cả lưng ngựa cũng ngồi không yên.
Kỳ thật, đâu chỉ là Thương Thiên trại, dân gian Triệu quốc này, thế lực hắc bạch lưỡng đạo, hơn một nửa là có ngàn vạn mối quan hệ với y.
Năm đó những sa đạo bại dưới tay y, y không chịu thu dung vào thương đội, không hề như mọi người đoán, coi thường họ, mà là cảm thấy họ ở trong thương đội, thật sự là nhân tài không được trọng dụng. Đối với những người này, y thường ân uy cùng thi. Xem thiên phú, tài hoa, trí tuệ của họ để lựa chọn người nào có thể bồi dưỡng. Mà với những người bản thân lựa chọn, y lại dạy võ công cao thâm, dạy dỗ họ phương thức huấn luyện thuộc hạ tốt nhất, cho họ biết kỹ xảo tốt nhất để tác chiến với các loại địch nhân, lại chỉ điểm con đường tương lai cho họ.
Đến nơi nào phát triển tốt nhất, lấy phương thức gì phát triển mới tốt, dùng biện pháp gì mở rộng thế lực, thôn tính các bang phái nhỏ, lấy tôn chỉ gì để lập thân đặt chân, mà không rước lấy quá nhiều địch ý và sát phạt. Làm sao được thế nhân ủng hộ, làm sao không bị người thiên hạ bài xích… Y đều nhất nhất phân tích giải thích.
Mà y chỉ dạy những người này như vậy, lại không phải dụng tâm khuếch trương thế lực cho mình. Đối đãi những thương nhân đó như nhau, y không hề trói buộc hạn chế họ, chỉ là thụ nghệ truyền kỹ đơn thuần, thi ân cho người, những người này tương lai có thể có bao nhiêu thành tựu, toàn xem nỗ lực bản thân bỏ ra. Biết đâu những người này tương lai sẽ giúp được y, biết đâu là không, chỉ thi ân huệ rộng rãi, lưu thêm mấy đường lui cho mình, dù sao cũng chẳng tổn thất gì.
Rất nhiều sa đạo sau khi được y chỉ điểm, liền rời khỏi sa mạc, đến những nơi non xanh nước biếc, phồn hoa hưng thịnh trong Triệu quốc mà dừng chân. Những người làm việc theo sự chỉ điểm của y ấy, phần lớn đều có thể thành tựu sự nghiệp không nhỏ. Mà những người không phân đúng sai, phú quý mờ mắt, dần dần hám lợi mất khôn, chỉ muốn mưu lợi điên cuồng ấy, mấy năm qua, bởi vì mưu đồ quá nhiều, khiến người người tức giận, cũng đều dần dần tự chịu diệt vong.
Nói cách khác, những người hiện tại còn lại, cắm rễ trong hắc đạo Triệu quốc này, đều là những người chịu nghe lời y, lòng cảm ơn với y càng thật hơn.
Sau đó Phong Kính Tiết làm ăn lớn, thương đội nhiều, một mình y không thể bảo vệ, bèn từ trong thương đội, tìm kiếm một đám mầm non tuổi trẻ thông minh, căn cốt cực tốt, truyền võ công tuyệt kỹ, trong mấy năm, đã dạy dỗ ra một đội cao thủ đứng đầu.
Chờ thương đoàn của Phong Kính Tiết mở rộng đến toàn quốc, mà còn có quan hệ với nhân vật hắc đạo các nơi. Thương đội lui tới qua đường, phí bảo hộ một văn không thiếu, sự an toàn không lo lắng, Phong Kính Tiết liền giải tán đám thiếu niên này, muốn kinh thương thì tự đi kinh thương, muốn vào giang hồ lập danh vọng, toàn bộ thay tên đổi họ, đổi bối cảnh tự đi lang bạt.
Đương nhiên, Phong Kính Tiết đây là chuẩn bị cần thiết vì khả năng tương lai, nhưng với những người đó chỉ nói rằng người giang hồ dễ kết thù, đổi bối cảnh, có thể bảo vệ thân bằng cố cựu.
Tính ra, đám thiếu niên năm đó y tự tay dạy dỗ, hiện giờ phần lớn đã dương danh trên giang hồ, có người thậm chí trở thành tông sư một phương, chủ một môn, trên bạch đạo, thế lực uy vọng mỗi người đều không nhỏ.
Mà trong hai khoảng thời gian Phong Kính Tiết mở rộng việc làm ăn ra toàn quốc, cùng Lư Đông Ly nhậm chức ở phủ Đại Danh, Phong Kính Tiết chu du toàn quốc đó, y đi đến nơi nào, là thuận tiện đi gặp anh hùng hào kiệt, hắc đạo cường lương nơi đó. Dùng thủ pháp năm đó đối phó sa đạo, âm thầm thu phục không ít cao thủ, chỉ điểm không ít nhân vật, mà trong những người này, đủ thông minh giỏi giang, chịu khiêm tốn thụ giáo, hiện tại cũng phần lớn thế lực gia tăng vài lần.
Bởi vậy, mạng lưới quan hệ trong tay Phong Kính Tiết, nhân mạch bố trí trong chỗ tối, cực kỳ sâu rộng, tuyệt đối không phải Triệu vương có thể tính ra. Mà trong những nhân vật được y bồi dưỡng, ba huynh đệ thông minh giỏi giang nhất, không lâu sau khi Lư Đông Ly nhậm chức Định Viễn quan, đã bị y bảo đến phát triển thế lực ở quê nhà Lư Đông Ly vùng này, đồng thời viết rất nhiều phương lược, kế sách tỉ mỉ cho họ, đối với tất cả đối thủ chèn ép cản trở có thể xuất hiện, trước đó đều thay họ nghĩ ra ba phương thức giải quyết thượng trung hạ sách. Có thể nói, Thương Thiên trại có thể có thành tựu hôm nay, chín phần là công lao của Phong Kính Tiết.
Phong Kính Tiết làm người mấy đời, biết rõ quân vương không thể tin, trung thần kết cục thê lương, cho nên y đã sớm hạ quyết tâm, chẳng những phải bảo vệ Lư Đông Ly, tốt nhất là cả người nhà vợ con cũng bảo hộ an toàn khỏe mạnh mới được.
Điều duy nhất y không liệu được chỉ là Trần quốc kinh biến, thỏ khôn rõ ràng còn chưa chết, chó săn đã bị chủ tử hầm. Năm đó Thụy vương làm khó quá sớm, những an bài ngày xưa đó trong lúc vội vàng khó mà phát động, y chỉ có thể kịp làm ổn một chuyện quan trọng nhất, đó chính là giúp Lư Đông Ly tìm được đường sống trong chỗ chết, bản thân lại không thể không chết.
Về sau, Lư Đông Ly chưa từng đi tìm Khúc Đạo Viễn. Vì thế quá nửa thương mạch, quá nửa thế lực hắc đạo Triệu quốc này, một đám võ lâm hào kiệt cực xuất sắc, lá chắn trùng trùng ngày trước y phí hết tâm cơ lưu cho Lư Đông Ly, lại đều bị hoang phế cả. Cuối cùng không thể không do chính y sống lại nhân gian, tự mình giả mạo người kế thừa của mình, nhất nhất dùng tới những cơ quan ngày cũ, ám kỳ năm đó, mỗi lần ngẫm lại cũng thật sự không phải là không buồn bực.
Lư Đông Ly và y ngồi trước sau, thân thể kề sát nhau, bỗng nhiên cảm thấy thân mình y chợt lảo đảo, theo bản năng đưa tay đỡ, thuận thế liền hai tay từ sau ra trước, trực tiếp ôm chặt hông y, dùng tư thế hai người một ngựa điển hình này để thân thể hai bên hài hòa ổn định lại.
Chờ tự tự nhiên nhiên làm xong tư thế thân mật này, Lư Đông Ly mới bắt đầu ngẩn ra, mới bắt đầu vì cảm giác kỳ dị bỗng chốc ùa đến trong lòng mà chấn động.