Địch Cửu đôi mắt lạnh lùng, thanh âm lạnh lùng: “Không hề có ý nghĩa?”
Phương Khinh Trần hoàn toàn không để ý sự phẫn nộ ẩn ẩn trong ngữ khí của y, chỉ bình tĩnh nói tiếp: “Ta muốn cản ngươi, không phải vì ngươi, mà là vì A Hán. Cho nên…”
Y lạnh lùng nhìn Địch Cửu, khí cơ cường đại như sóng to gió lớn cuồn cuộn mà đi: “Ta dù sao cũng phải cản ngươi!”
Địch Cửu không chút hoang mang, ngừng xe ngựa, bế A Hán thả lại trong xe, lúc này mới nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn Phương Khinh Trần vẫn ngồi trên ngựa: “Ngươi không còn định tiếp tục dây dưa với ta, chậm rãi dùng công phu quấy rầy để đối phó?”
Phương Khinh Trần hờ hững: “Ta không còn sự nhẫn nại đó.”
“Ngươi nói ngươi không muốn hại tính mạng ta, nhưng hiện tại đã không cân nhắc hậu quả việc kích ta toàn lực chiến một trận?”
Phương Khinh Trần cười lạnh: “Ta há có thể để ngươi lấy tính mạng uy hiếp mãi.”
Địch Cửu gật đầu, thần sắc cũng như bình thường, ngoại trừ thò tay rút kiếm thì không còn động tác gì nhiều hơn.
Thấy hai vị chủ nhân này tình hình không đúng, chúng sơn tặc bao quanh vội vàng lui xa tứ phía, khẩn trương cẩn thận mà nhìn chằm chằm bên này.
Địch Cửu thì mắt không nhìn nghiêng, toàn tâm thần ngưng định trên người Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần người mở lời gây hấn này, bây giờ lại dù bận vẫn ung dung, không hề nóng lòng động thủ: “Ngươi thật sự vẫn quyết định liều mạng với ta sao? Ngươi nên hiểu, bất kể ngươi liều mạng như thế nào, tình trạng thân thể ngươi, đã định trước làm ngươi không cách nào thắng ta. Mà mấy ngày nay…”
Ánh mắt y thong thả đảo qua mọi người: “Chuyện mấy ngày nay ta âm thầm làm, ta không tin ngươi không phát hiện.”
Địch Cửu trầm mặc không nói gì.
Mấy ngày nay Phương Khinh Trần mượn uống rượu tán dóc bài bạc tìm vui, lặng lẽ giải hết cấm chế giúp những sơn tặc này, đâu phải y không biết. Chỉ là cho dù biết, y lại không có biện pháp gì để ngăn cản, cũng chẳng có suy nghĩ phải ngăn cản.
Dù sao ở trước mặt y, người duy nhất có thể hình thành trở ngại, chỉ có bản thân Phương Khinh Trần. Đám sơn tặc kia có hoặc không có, phải chăng sẽ quay giáo một kích, với y mà nói đều không có gì quan trọng.
Nhìn vẻ mặt y, Phương Khinh Trần mỉm cười.
“Họ đích xác đều là tiểu nhân vật, nhưng tiểu nhân vật cũng có thể làm đại sự. Ta đã giải cấm chế của họ, rồi lại nghĩ cách giữ họ, tự nhiên là có chỗ dùng được.”
Phương Khinh Trần thản nhiên nói: “Ngươi ta đánh nhau, ai thắng ai thua, ai chiếm thượng phong, đều không quan trọng. Chỉ là khi chúng ta kịch chiến, chỉ sợ ngươi không có thời gian chú ý A Hán nữa?”
Ánh mắt Địch Cửu hơi lạnh. Y vẫn chỉ lo lắng Phương Khinh Trần buông tay chân thật sự trở mặt ngăn mình, lại không hề lo lắng Phương Khinh Trần sẽ gây bất lợi cho Phó Hán Khanh, thế nhưng…
Phương Khinh Trần ánh mắt lạnh lùng, khí cơ xa xa tập trung Địch Cửu. Nội tức hùng mạnh trùng trùng bức đến, minh xác cho Địch Cửu biết, giờ này khắc này bất cứ động tác rất nhỏ nào ý đồ quay người lao vào xe ngựa, ôm Phó Hán Khanh đi, đều sẽ lập tức dẫn phát công kích toàn lực của mình.
“Hiện tại, ngươi đã không có cơ hội trở về bảo vệ y bên cạnh, huống chi, cho dù ngươi liều mạng nữa, cho dù dùng đến thiên ma giải thể đại pháp, ngươi cũng không thể nào mang theo A Hán đánh với ta.”
Phương Khinh Trần lạnh băng lắc đầu, giống như đang phủ định tất cả nỗ lực và kiên trì của y: “Ta không cần đòi mạng ngươi, cũng không cần cố để ngươi dùng hết tất cả sinh mệnh lực khổ chiến đến cùng với ta. Ta chỉ cần quấn lấy ngươi, để họ có cơ hội mang A Hán đi, trận chiến này sẽ không cần thiết tiếp tục nữa. Đám thủ hạ kia của ta trước đây một mực ngăn trở ngươi, đã ở phía trước làm tốt hết thảy chuẩn bị tiếp ứng. Chỉ cần người vừa mang đi, là ta có thể cho ngươi không còn cơ hội tìm được A Hán. A Hán đã không còn bên cạnh, ngươi còn gì tất yếu, phải xông vào Tiểu Lâu nữa?”
Địch Cửu vẫn chỉ im lặng gật đầu, không hề có ý nôn nóng. Phương Khinh Trần quả nhiên không phải loại người đơn giản, dưới tất cả dễ nói chuyện, tất cả không thể làm sao, tất cả không chút để ý, y lại sớm lặng yên an bài hết thảy.
“Ngươi đã chuẩn bị tốt tất cả, cần gì phải nói cho ta biết, để ta có chuẩn bị?”
“Bởi vì ta vẫn không hy vọng ngươi động thủ liều mạng với ta! Kỳ thật ta đã cho ngươi uống linh dược, hiện tại dược hiệu vẫn còn, cho dù là ngươi sính mạnh sử thiên ma giải thể, ta cũng có mấy thành cơ hội, có thể bảo đảm tính mạng ngươi. Nhưng việc này tổn thương thân thể ngươi quá nặng, về phần phòng bị của ngươi…”
Phương Khinh Trần cười khẩy một tiếng: “Chuyện đến bây giờ, ngươi cho rằng ngươi phòng bị nhiều hơn lại có thể ích gì. Nếu ta hạ quyết tâm muốn quấn lấy ngươi, ngươi căn bản không có cơ hội thoát thân.”
Địch Cửu bình tĩnh nói: “Ta đã hiểu mấy ngày nay ngươi đang âm thầm an bài những gì. Như vậy, mấy ngày nay, ta cũng vẫn không hề dị nghị chấp nhận kết bạn đồng hành, mặc cho ngươi âm thầm động tay chân giở thủ đoạn lại không quản không hỏi, đến bây giờ còn tâm bình khí hòa nói chuyện với ngươi, ngươi có biết, lại là vì sao?”
Phương Khinh Trần dừng một chút, lại bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Còn có thể là vì sao, tự nhiên là chờ cứu binh, chờ giúp đỡ.”
Còn chưa dứt lời, một tiếng cười hào sảng đột nhiên vang lên: “Phương hầu tài trí, quả là làm người bái phục.”
Theo tiếng cười sang sảng, hai bóng đen ngang trời bay tới, lại bịch bịch hai tiếng, chắc chắn hạ đất, không thể động đậy.
Phương Khinh Trần thở dài trong lòng. Không cần nhìn, đây khẳng định là hai đầu lĩnh trong số thủ hạ của Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần kia. Vốn phái họ đi theo bố phục ở khá xa bên ngoài, chuẩn bị tiếp ứng, vạn nhất bên này đánh nhau thật, để đám sơn tặc đoạt Phó Hán Khanh bỏ chạy, họ tiếp ứng được người, trong tối lại có thể được sự phối hợp trợ giúp thích đáng của quan phủ Yên quốc, tự nhiên có biện pháp giấu người, ẩn đi hành tung, cho dù Địch Cửu sau đó muốn tìm, một cây làm chẳng nên non, sợ cũng rất khó tìm ra được. Hiện giờ cục bị phá, kỳ thật y cũng không giật mình lắm. Người âm thầm đi theo võ công tuy cực cao, nhưng vẫn không thể giấu được tai mắt y. Chính bởi vì phát hiện có cao thủ âm thầm ẩn nấp đuổi theo, lo lắng thủ hạ tiếp ứng phía sau xảy ra chuyện, y mới không thể không cố ý khiêu chiến Địch Cửu, khiến cục diện khẩn trương như thế, bức người ẩn thân trong tối nọ không thể không hiện thân.
Bất quá, rất rõ ràng, kỳ tích không xuất hiện… Cao thủ âm thầm theo dõi này, quả nhiên là người giúp đỡ Địch Cửu.
Phương Khinh Trần buồn bực, Địch Cửu cư nhiên cũng không hề cao hứng. Cho dù y vẫn hờ hững, tình cảm không quá dao động, lúc này lại cũng khe khẽ thở dài.
Sau khi gặp phải lực cản cường đại như Phương Khinh Trần, bình tĩnh chu toàn, chịu đựng tất cả khiêu khích khó dễ của Phương Khinh Trần, coi thường hết thảy động tác y âm thầm làm, chính là bởi vì tự biết vị tất có thể xông qua một cửa Phương Khinh Trần kia, nếu muốn an toàn, tốt nhất nên có người hỗ trợ.
Đúng vậy, y vẫn đang chờ người giúp đỡ, chờ cứu binh, chờ người y không hề hy vọng sẽ theo tới, lại luôn ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ thật sự sẽ theo tới kia.
Đồng bạn, bằng hữu, người vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ, sẽ không phụ nhau…
Không thể không thừa nhận sự thật như vậy, không thể không thừa nhận, loại ác nhân như y thế này, bên cạnh cũng sẽ có đồng bạn như vậy, nhưng trong lòng thủy chung chẳng cao hứng nổi, trái lại càng cảm thấy nặng nề tích tụ, khó mà giãn ra.
Y bình tĩnh đưa mắt, nhìn Địch Nhất lướt đến sau hai tên xui xẻo bị ném qua kia, ánh mắt thủy chung lạnh băng: “Các ngươi là đồ đần à?”
Địch Nhất hừ lạnh một tiếng: “Nếu chúng ta là đồ đần, ngươi lại tính là gì?”
Hai người tính tình đều lãnh tĩnh đến mức tận cùng, không hiểu sao lại hằm hè nhìn nhau một cái, sau đó lại đồng thời thoáng ảm đạm mà trầm mặc.
Nhớ trước kia, những nhân vật khôn khéo như họ, vĩnh viễn chỉ biết cười nhạo Phó Hán Khanh là đồ đần, hiện giờ lại là chính họ không ngừng làm chuyện còn ngốc hơn Phó Hán Khanh.
Sau khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Địch Nhất mới nhẹ nhàng nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta không hề định cùng chết với ngươi. Chỉ là… Chỉ là… Ngươi đã nhất định phải đi Tiểu Lâu, chúng ta dù sao cũng phải đưa ngươi đến ngoài ngọn núi chỗ Tiểu Lâu. Đoạn đường cuối cùng này, biết đâu chúng ta còn có thể giúp đỡ mấy việc. Xem ra…”
Y nhìn Phương Khinh Trần một cái: “Chúng ta dường như thật sự đã giúp được một việc nhỏ.”
Địch Nhất cười khổ một tiếng, trong lòng không có sự khẳng khái hùng dũng của đồng sinh cộng tử gì đó, ngược lại ảm đạm vướng bận nhiều hơn một chút.
Y ôm tâm tình cực áy náy, xuống núi đuổi theo Địch Cửu như chạy trốn.
Ngày đó y và Địch Tam tiến thoái lưỡng nan. Đuổi theo đồng hành với Địch Cửu, là chịu chết chẳng hề có ý nghĩa, thế nhưng làm như không hề phát sinh chuyện gì mà ở lại, trong lòng lại bất an. Sau khi chần chừ bồi hồi rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định, cứ đuổi theo coi thử trước rồi nói sau.
Đối mặt với nước mắt và sự bi thương của Văn Tố Y, Địch Nhất đã thề, cam đoan vô số tiếng, tuyệt không tùy ý hy sinh tính mạng, tuyệt không dễ dàng theo Địch Cửu cùng vào Tiểu Lâu.
Địch Tam cũng ở bên bảo đảm, nếu thật có thể cam đoan cứu A Hán, hoặc giả họ cũng không sợ chết, nhưng nếu căn bản không nắm chắc, mà vô luận họ nỗ lực như thế nào kết quả cuối cùng đều như châu chấu đá xe, vậy thì họ cũng tuyệt không thuần vì nghĩa khí đi hy sinh vô vị. Cho dù bản thân Địch Nhất không muốn sống, Địch Tam cũng cam đoan sẽ trông nom đàng hoàng, không cho y có lỗi với tẩu tử và chất nhi chưa ra đời.
Khuyên giải như vậy hồi lâu, Văn Tố Y chung quy biết, nếu thủy chung không cho Địch Nhất xuống núi, chỉ sợ trượng phu cả đời cũng chẳng thể khoái hoạt an tâm, đành phải cố nén bi thống lo lắng trong lòng, gật đầu đáp ứng.
Tuy nói Địch Cửu đi sớm hơn họ rất nhiều ngày, nhưng mang theo A Hán hôn mê bất tỉnh, lại phải bảo đảm chăm sóc A Hán được tốt nhất, cho nên hành trình cực chậm, trên đường lại bị thủ hạ của Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần nhiều lần kéo chậm tốc độ, mà một bệnh nhân diện mạo quái dị, mang theo một người vĩnh viễn hôn mê bất tỉnh cũng rất chói mắt, muốn nghe ngóng hành tung của y không hề khó.
Dần dần Địch Nhất và Địch Tam đã đuổi đến gần Địch Cửu, nhưng cũng phát hiện, Địch Cửu chẳng những bên cạnh dẫn theo một đám người, xa xa còn có một đám người lén lút đi theo.