Yên Lẫm vừa thẹn vừa cáu, một phen đoạt lấy xiêm y tự mặc cho mình. Dung Khiêm vóc người cao ráo, mặc vào vạt áo hơi dài, hơi quệt đất. Vì thế Dung Khiêm ở bên cạnh cười meo meo nhắc nhở: “Hoàng thượng lát đi nhớ cẩn thận chút, đừng giẫm góc áo mà ngã.”
Yên Lẫm giận đến mức mặt mày thoắt đỏ thoắt xanh, trong lòng muốn hung hãn trừng y một cái, nhưng đúng là cả đảm sắc nộ khí như vậy cũng chẳng lên nổi. Cố tình trên đầu cũng ra lỗi theo.
Thì ra y phục tuy là y có thể tự mặc bình thường, nhưng kim quan này vừa tháo xuống, tóc liền tản ra, muốn chải lại cũng chẳng phải một Hoàng đế vụng về có thể làm được.
Dung Khiêm ở bên cạnh dù bận vẫn ung dung, mãi khi thấy mặt Yên Lẫm sắp đỏ đến nhỏ máu, lúc này mới nén cười đẩy y ngồi xuống, cầm lược giúp y chải vài đường, chụp mũ lên đầu: “Nhìn xem, ngươi còn chẳng bằng người một tay ta đây.”
Lúc này không cần Dung Khiêm nhắc nhở, Yên Lẫm đã vội vàng kéo mũ xuống, ngăn nửa khuôn mặt đỏ tía, đứng dậy rầu rĩ nói: “Đi thôi.”
Rồi lại cúi đầu nhìn hai thị vệ huyệt đạo chưa giải, đang còn ngất xỉu không tỉnh kia.
Dung Khiêm cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ dặn họ nói năng thận trọng.” Vừa nói vừa cầm nến đưa Yên Lẫm ra khỏi phòng.
Đêm dài đằng đẵng đã sắp đến cuối, khi cửa phòng mở, lại vẫn có một luồng gió lạnh tự nhiên kéo đến, ánh nến phiêu dao, yếu ớt đến mức cơ hồ tắt lụi.
Dung Khiêm nhíu mày nhìn ngọn nến, lại không biết làm sao, y chỉ còn một tay, dù là muốn che chút gió cho ánh nến nhỏ bé như vậy, cũng đã chẳng làm được.
Yên Lẫm ở bên cạnh một tay nhận nến, một tay che ngọn lửa, cố gắng không nhìn cánh tay tàn khuyết kia của Dung Khiêm, cố gắng không để trên mặt trong mắt mình lộ ra vẻ bi thương, chỉ thấp giọng nói: “Để ta.”
Dung Khiêm mỉm cười nhìn y một cái, nhẹ nhàng gật đầu, chậm bước về phía trước. Yên Lẫm đi theo phía sau y, vị trí hơi kém nửa bước, lặng lẽ theo sát bước chân y, im lặng cầm nến, xua tan tăm tối phía trước cho y.
Đêm dài sắp hết, chân trời minh nguyệt ngả về tây. Dưới chút ánh nến nhân gian này, hai người làm bạn, cùng băng qua trùng trùng cửa ngõ, đi vào từng hồi lang. Trên đường cũng gặp phải một hai lần gia đinh tuần đêm, chỉ là Yên Lẫm tận lực ẩn chỗ bóng mờ phía sau Dung Khiêm, quần áo đang mặc mũ đang đội đều là của Dung Khiêm, không một ai nhìn rõ khuôn mặt y, xa xa thấy Dung Khiêm phất tay, quát một tiếng: “Các ngươi tránh xa chút.”
Hạ nhân nào còn dám đa sự nhìn nhiều, tất nhiên là nhao nhao lui đi.
Dung Khiêm đưa Yên Lẫm thẳng đến chỗ cửa hông, bảo hạ nhân trông cửa tránh đi xa xa, bản thân tự mình đi mở cửa, mới cùng Yên Lẫm đi ra cửa hông ba bốn bước, liền thấy đầu đường cuối phố, đầu tường trên cây, nháy mắt chui ra vô số bóng người, nhao nhao xúm lại đây, lại là đám thị vệ đáng thương đôi mắt trông mong canh ở bên ngoài, hít gió tây bắc suốt một đêm rốt cuộc khổ tận cam lai, mong được Hoàng đế hiện thân.
Nhìn nhìn sắc trời, đoán canh giờ một chút, Yên Lẫm cũng không dám chậm trễ nhiều, quay đầu cáo biệt một tiếng với Dung Khiêm, vội vàng lên con ngựa thị vệ dắt đến, hấp tấp chạy về cung.
Dung Khiêm ở ngoài ngõ nhỏ xa xa tiễn, nhìn thiếu niên vừa còn khốn quẫn vô cùng trong phòng y kia, tiền hô hậu ủng như vậy, xa xa hướng về nơi hoa quý nhất nghiêm ngặt nhất cao quý nhất thế gian, vẻ mặt dần dần ảm đạm.
Hôm nay, Yên Lẫm đã cho Lạc Xương biết việc phát binh Tần quốc, cũng cho y biết.
Song bất kể là với y hay với Lạc Xương, lựa chọn của Yên Lẫm, đều là sau khi phát ý chỉ, quân đội động thủ rồi, lại cho biết.
Y sợ Lạc Xương trước đó biết chuyện tạo thành khốn nhiễu cho y, thế thì phải chăng y cũng sợ mình như vậy?
Dung Khiêm khẽ thở dài một tiếng.
Nếu sự trở về của y chỉ làm hài tử kia không dưng tăng thêm phiền não, nhiều thêm bao cố kỵ, vậy thì có phải là…
Y lắc đầu, không để mình nghĩ tiếp nữa, quay người về phủ.
Y không biết là Yên Lẫm đang cưỡi ngựa một đường đón gió lạnh, khoác trăng sao, đi về hoàng cung tâm tình cũng tiêu điều ảm đạm một kiểu.
Dung tướng rốt cuộc vẫn không nói gì nhiều hơn.
Về Tần Húc Phi, về trường chiến sự này, về lo lắng và cố kỵ không nguyên do lại thập phần khẳng định kia của y, rốt cuộc vẫn không nói rõ.
Biết rõ y đã hạ chỉ tiến binh, biết rõ quân đội Yên quốc đang huyết chiến tại tiền phương, nội tình không muốn để người biết kia vẫn chẳng muốn tiết lộ.
Dung tướng tự nhiên là sẽ không hại ta lỡ ta, nhưng vì sao ngươi nhất định không thể cho ta biết, ngươi không xem trọng nội tình chân chính của một trận chiến này?
Y sắc mặt âm trầm giục ngựa, băng qua từng phố dài vắng vẻ.
Mặt trăng đã ngả về tây, sắc trời lại vẫn âm trầm như cũ, bách tính trong thành phần lớn còn đang ngủ say trong mộng đẹp bình yên, chỉ có quân chủ cùng các quan lớn, phải vất vả chuẩn bị lâm triều.
Mãi khi tiếng ca vũ, ti trúc quản huyền phía trước truyền đến, Yên Lẫm mới ngạc nhiên ngẩng đầu trông một tòa lầu cao ánh đèn huy hoàng phương xa: “Đó là nơi nào, sao lại náo nhiệt như vậy?”
“Nơi đó là Bách Hoa lâu, thanh lâu kỹ viện, ban đêm mới là náo nhiệt, ca múa suốt đêm, cuồng hoan tìm say, vốn chính là chuyện thường.”
Bách Hoa lâu?
Yên Lẫm ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới danh kỹ đầu bài Bách Hoa lâu kia, nhớ tới trò chơi tương thân của nữ tử nọ và Dung Khiêm, nhớ tới sự chung tình không hiểu của hoa khôi kia với Dung Khiêm, nhớ tới cuộc trò chuyện dài trong xe thơm ở đầu đường kia, chợt hơi ngây dại.
Trong lòng Dung tướng, y rốt cuộc là gì đây? Là như Ấm Ấm nói, người sẽ được y vĩnh viễn che chở dưới cánh sao?
Tựa như, tựa như y cũng từng hạ quyết tâm phải vĩnh viễn bảo hộ Lạc Xương. Thế nhưng, nên giấu, nên làm, lại chưa bao giờ bởi Lạc Xương mà thay đổi.
Tựa như, Dung tướng đối đãi y luôn ôn nhu như vậy, luôn khoan dung như vậy, nhưng chuyện không chịu nói với y, nhất định không nói nhiều một chữ. Tỷ như, nội tình việc Tần Húc Phi, tỷ như… tỷ như chuyện phản đồ Ma giáo đêm nay… Chắc chắn không phải đơn giản như Dung tướng nói, nhưng mà ẩn tình trong đó, cũng sẽ vĩnh viễn không cho y biết. Dung tướng đối đãi y, cùng y đối đãi Lạc Xương, lại có gì bất đồng đây?
Nhớ tới người nọ luôn mỉm cười ôn hòa, luôn là vẻ mặt thong dong, nhớ tới đêm nay khi bị hắc y nhân chế, dưới ánh trăng chứng kiến, mâu quang bình tĩnh đạm mạc đến mức không thấy mảy may gợn sóng của Dung Khiêm…
Yên Lẫm bỗng nhiên cắn răng, khe khẽ đưa tay vỗ vỗ trường sam trên người mình.
Trong quần áo y mặc, còn có hơi thở của Dung tướng nhỉ, tóc y đêm nay, là Dung Khiêm dùng một tay còn sót lại giúp y chải…
Chỉ là, vậy thì thế nào, vậy thì thế nào.
Không dưng, Yên Lẫm lòng bỗng bi thương, nhất thời chỉ cảm thấy đờ đẫn vô hạn.
Chúng thị vệ thấy y dừng ngựa, xa xa nhìn thanh lâu nổi danh nhất kinh thành, vẻ mặt dần dần phức tạp, tim đám thị vệ liền treo cao cao.
Ôi trời ơi, những việc bất ngờ hôm nay quá nhiều rồi, Hoàng thượng ngài đừng thêm loạn nữa, mắt thấy thời điểm lâm triều sắp đến, ngài chung quy sẽ không đột nhiên có hứng thú, muốn chạy tới Bách Hoa lâu làm khách chứ?