Đây cũng coi như là y tùy cơ ứng biến, lấy sự giật mình đối với phản ứng nhanh nhẹn của Lư Đông Ly để che giấu việc mình hơi chấn động quá độ. Nhưng phản ứng của Lư Đông Ly lại chỉ là trầm mặc lạ thường, không ra tiếng, không động đậy, không viết chữ, cứ bằng tư thế ôm eo ban đầu, lẳng lặng cùng y ngực lưng kề sát, lẳng lặng mặc cho khoái mã lao đi, mang theo họ cùng lên cùng xuống, cùng lao băng băng trên con đường về nhà kia.
Sự trầm mặc khiến người bị áp lực như vậy bảo trì rất lâu, Phong Kính Tiết rốt cuộc bắt đầu tiếp tục ho khan, mà Lư Đông Ly mặt mày vẫn yên lặng cũng hơi động. Cuối cùng y tiếp tục viết sau lưng Phong Kính Tiết: “Việc này tuy thành, hậu hoạn vô cùng, các bằng hữu Thương Thiên trại…”
Biết quan tâm mỗi một người trợ giúp mình như vậy, vốn cũng là tính tình của Lư Đông Ly xưa nay. Chẳng qua khi viết đoạn này, Phong Kính Tiết lại mơ hồ có ảo giác, phảng phất Lư Đông Ly vẫn không thể ra tiếng bình thường kia, ở ngay phía sau, bên tai mình, thở dài một tiếng khẽ như vậy, nhỏ như vậy.
“Ngươi yên tâm, thỏ khôn còn có ba hang, huống chi những anh hào giang hồ này. Thương Thiên trại mặc dù là cơ nghiệp của họ, nhưng ở nơi khác, họ cũng có đường lui khác, không đến mức đắc tội với triều đình rồi thì không nhà để về.”
Nếu không phải lúc này nỗi lòng Phong Kính Tiết cổ quái lạ thường, có lẽ y sẽ đắc ý dương dương mà nói ra rất nhiều an bài của y.
Tỷ như, rất lâu về trước khi y chỉ dẫn ba huynh đệ sa đạo xuất sắc nhất này dẫn đệ tử đến nơi đây, đã bắt đầu để họ âm thầm tổ chức nơi lui bước bứt thân ở chỗ khác. Chính là để một ngày kia, vạn nhất vì cứu người mà chính diện xung đột với triều đình, những người này đừng đến mức không nhà để về.
So với Lư Đông Ly đáy lòng quá chân thành, cứ không muốn liên lụy bằng hữu, Phong Kính Tiết làm việc linh hoạt đa biến hơn nhiều. Trong mọi cảnh xấu, y luôn có thể tìm được đồng minh, mà còn tuyệt đối không ngại vô cớ liên lụy người khác.
Cũng như Trịnh gia ba huynh đệ từng được y chỉ điểm, võ nghệ tiến nhanh, lại thành lập cơ nghiệp to như vậy, cố nhiên là bởi vì sự trợ giúp của y, mới có huy hoàng hiện giờ, hưởng thụ sự tôn sùng của thế nhân, nhưng Phong Kính Tiết tuyệt đối không định thuần túy dùng ân nghĩa quá khứ mà cầu người khác vào sinh ra tử vì mình.
Kỳ vọng vào sự hồi báo của người khác quá cao, chẳng khác nào khảo nghiệm sự quang minh trong nhân tính một cách quá đáng, thậm chí là bức bách người khác rời bỏ mình trước một bước. Mức độ trong đây, Phong Kính Tiết có thể nắm giữ chắc hơn ai khác.
Lần này Thương Thiên trại chịu ra tay giúp Phong Kính Tiết, cố nhiên là trả ân báo nghĩa, nhưng cũng bởi vì hồi báo Phong Kính Tiết cho, cũng phong phú như thế.
Một mặt, Thương Thiên trại có đường lui bước thoát thân khác, không hề tính là hy sinh quá lớn, một mặt, ba huynh đệ Trịnh gia từ sau khi võ công tiến vào cảnh giới nhất lưu, thì đã rất lâu không có tiến triển rõ ràng. Họ chỉ biết đây là cổ chai sau khi cao thủ võ lâm đã đến độ cao nhất định, hầu như người người đều gặp phải, làm sao nghĩ đến năm đó khi Phong Kính Tiết dạy họ võ công, đã có chuẩn bị cho mai sau.
Lần này gặp gỡ, Phong Kính Tiết nhẹ nhàng thử qua công lực của họ, nhàn nhạt nhắc vài câu, khiến trong lòng ba người sáng tỏ thông suốt, lại thấy phía trước đường rộng thênh thang. Đối với võ nhân đã đứng trên cao mà nói, đỉnh sào trăm thước có thể tiến thêm một bước nữa, ý nghĩa quá trọng đại. Bằng không trên giang hồ, đâu ra lắm báo thù vì tranh đoạt bí kíp như thế. Phong Kính Tiết lại nhàn nhạt nói vài câu, nếu Lư phu nhân có thể khỏe mạnh, mình không có tâm sự, còn có thể noi theo ai đó trước kia, cùng họ đàm luận võ học ba ngày ba đêm… Lập tức thuyết phục ba vị trại chủ này.
Đồng thời, Phong Kính Tiết cũng dễ dàng cầm ra một xấp ngân phiếu con số khá kinh người, nói đây là chi phí cho lần hành động vất vả này, khiến đám cường đạo ngồi chờ chia tiền ánh mắt đăm đăm.
Dưới đủ loại hấp dẫn của tình cũ lợi mới, Thương Thiên trại ra tay tương trợ là lý đương nhiên, mà Phong Kính Tiết vừa không nợ họ, cũng không thể nói là liên lụy họ, bởi vì y bỏ ra đã đủ nhiều.
Việc này vốn Phong Kính Tiết cũng chưa từng định nói tỉ mỉ với Lư Đông Ly, chỉ là hành động lần này trên cơ bản rất thành công, tâm tình y vốn dĩ vẫn thập phần hưng phấn, vì thế ban đầu còn định nói cho Lư Đông Ly biết, khỏi cần quá lo lắng tương lai, bởi vì quân cờ y phục ngầm, tuyệt không chỉ những thương nhân có thể tra ra đó, cùng cường đạo Thương Thiên trại nhỏ bé trước mắt đây.
Sa đạo y dạy dỗ khi hành thương trên sa mạc, rất nhiều võ lâm nhân sĩ về sau trong vài lần chu du toàn quốc, ăn uống phóng túng đã thu phục, còn có… tài sản năm đó khi y “tan hết gia tài” làm quân tư, đã lặng lẽ giấu mất một nửa. Khoản tiền này, mặc kệ y muốn làm đại sự gì, đều dư dả, mặc kệ y muốn mời người nào hỗ trợ, đều dư sức hồi báo.
Vốn y có rất nhiều rất nhiều lời muốn kể, muốn nói rõ, muốn để Lư Đông Ly bớt lo lắng, trấn an thêm một chút, muốn cho Lư Đông Ly biết mình tuyệt đối nắm chắc và tự tin, bảo hộ y và người nhà thân hữu y quan tâm rời khỏi Triệu quốc nơi phân tranh này.
Nhưng mà giờ này khắc này, y đột nhiên không còn hưng trí, không còn tâm tình, nói xong mấy câu nhạt nhẽo vô lực, hai người lại trầm mặc.
Lúc họ phi ngựa chạy vào trấn Lư Gia, chỉ thấy cả trấn tiêu điều. Mọi nhà đóng chặt đại môn, không ai dám ra đường một bước. Đường phố trống vắng, có thể cho người phóng ngựa lao nhanh. Phong Kính Tiết dẫn theo Lư Đông Ly đi thẳng đến trước cổng đại trạch Lư gia, cũng không dừng ngựa, trực tiếp với tay kéo Lư Đông Ly bay vọt vào.
Y không kiên nhẫn xuyên qua trùng trùng cửa ngõ, vòng qua từng hồi lang, cũng không muốn đối mặt với những người khác của Lư gia, trực tiếp ở bên trên băng phòng vượt ốc, đi theo đường thẳng nhanh nhất, đến khu viện của Tô Uyển Trinh.
Đệ tử Thương Thiên trại phản ứng cực nhanh. Xa xa trông thấy hai bóng người bay vút đến, nhao nhao giương cung cài tên để ứng biến, chờ thấy rõ là Phong Kính Tiết, lúc này mới buông lỏng.
Phong Kính Tiết dẫn Lư Đông Ly nhảy xuống đất, Trịnh gia lão đại đang ở trong viện lập tức đứng dậy chào.
Phong Kính Tiết cười cười tùy tiện giới thiệu hai người họ một chút, chỉ nói Lư Đông Ly là thân thích của Tô Uyển Trinh, quan tâm nên đến thăm, ngoài ra không hề nói nhiều, vị đại trại chủ này cũng thức thời không hỏi nhiều, chỉ thở dài một tiếng nói: “Lư phu nhân vẫn chưa tỉnh, tiểu công tử ở bên giường khóc mệt lử, bây giờ cũng ngủ rồi.”
Phong Kính Tiết quay đầu nhìn Lư Đông Ly vẻ mặt ngơ ngẩn, không biết là bi thương hay đau khổ, hoặc giả chỉ là gần người mà tình khiếp, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo tay, dẫn y từng bước đi đến cửa phòng Tô Uyển Trinh, nhẹ nhàng thay y đẩy cửa ra, nhìn nữ tử ngủ say chưa tỉnh trên giường, còn có hài tử đang cuộn tròn bên giường, trong giấc mơ đang nỗ lực dựa vào mẫu thân càng gần hơn kia, đột nhiên bản thân cũng hơi xót xa: “Lư phu nhân vốn đến tối là có thể tỉnh, nhưng ta thấy cô ấy trúng độc, không dám chậm trễ, thi châm kê thuốc giải độc trước một bước, hiện giờ giải dược và độc lực còn dây dưa trong cơ thể, thân thể lại suy yếu quá mức, sợ là chí ít phải mê man một ngày một đêm mới tỉnh. Lư công tử cũng khóc mệt lử, ta nghĩ, dù sao cũng phải ngủ một lúc!”
Y thuyết minh với thanh âm cực thấp cực thấp, song Lư Đông Ly lại như nghe mà không thấy, chỉ từng bước đi đến, đi vào gian phòng nho nhỏ này, đi về hướng thê nhi của mình.
Đất trời màu máu, thế giới hỗn độn. Hết thảy hết thảy đều mê mang, bất kể y mở to mắt như thế nào cũng chỉ có thể trông thấy bóng dáng mơ hồ màu máu kia. Nhưng mà ở phía trước, là thê tử của y, là hài tử của y, những thân nhân y đã mắc nợ quá nhiều.
Phong Kính Tiết cũng không nói thêm chữ nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn y đi về phía trước, lẳng lặng nhìn y chầm chậm ngồi xuống giường, chầm chậm vươn tay, lần dò phía trước, tìm kiếm gò má thê tử, cùng đôi tay nhỏ xíu của ái tử.
Y chỉ im lặng nhìn, không lên giúp, không ra tiếng nhắc nhở. Y chỉ im lặng lạ thường mà nhìn ba người giữa sự tĩnh lặng này. Một gia đình đoàn tụ lần nữa trong khổ nạn vô hạn kia.
Họ là phu thê, là phụ tử, vô luận thế sự biến ảo, họ ở bên nhau, liền tự thành một chỉnh thể, tự có một thế giới.
Bất cứ ai cũng không cần phải đi quấy rầy, không cần đi kinh động.
Không biết vì sao, Phong Kính Tiết mỉm cười, ánh mắt lại thủy chung buồn bã mà ảm đạm, cực chậm cực chậm lui lại.
Một bước, chỉ cần một bước, y đã từ cạnh cửa lui ra sau cửa.
Một bước, chỉ cần một bước, y đã ra khỏi gian phòng này, ra khỏi thế giới này, sau đó nhẹ nhàng giúp bằng hữu tốt nhất khép kín cửa phòng, khép đi gió sương mưa tuyết của cả thế giới, chỉ chừa lại một nhà ba người, thế giới nho nhỏ tĩnh lặng.
Y lẳng lặng đứng trước cửa một hồi, mới từng bước lui ra hồi lang, lui đến giữa viện, ngẩng đầu nhìn bình minh dần dần ló dạng phía chân trời, bỗng dưng thở dài một tiếng: “Trời cuối cùng sáng rồi.”
Đại trại chủ Trịnh Tuyệt ở bên rốt cuộc nhịn không được bước đến gần nói: “Kỳ thật, công tử, ta không hiểu lắm.”
Phong Kính Tiết quay đầu nhìn hắn: “Không hiểu cái gì?”
“Nếu một người ngoài như cậu cũng có thể từ dấu chân ngựa nhìn ra Hoàng đế sẽ gây bất lợi cho Lư phu nhân, tại sao người Lư gia để đại nội cao thủ vào cổng nhà mình lâu như vậy mà không mảy may phát giác, không hề phản kháng mặc cho người ta hoàn toàn nắm giữ nơi ở và an toàn của Lư phu nhân?”
Phong Kính Tiết cười khẩy một tiếng: “Sao có thể không hề phát giác, chẳng qua không dám nghĩ sâu, không muốn đối mặt thôi. Sự quan tâm của Hoàng đế, ai mà nguyện ý nghĩ đến chỗ xấu, chỉ có thể trốn tránh hiện thực, bằng không cả gia tộc làm sao tồn tại?”
Trịnh Tuyệt biến sắc mặt, khẽ phẫn nộ hừ một tiếng.
Phong Kính Tiết lại lắc đầu, thở dài một tiếng: “Cũng không thể toàn trách họ được, năm đó vì Lư Đông Ly, cả gia tộc họ đã chịu khổ không ít, có mấy người chết trong ngục giam hoặc lăng nhục. Hiện tại lòng họ còn sợ hãi, cũng là có thể thông cảm.”
Trịnh Tuyệt lắc đầu phản đối: “Năm đó họ là bị gian thần hôn quân làm hại, liên quan gì đến Lư Đông Ly? Dựa vào cái gì mà trung thần người ta dốc sức vì nước bao nhiêu, còn phải vì gian thần hôn quân lạm sát vô tội, lăng nhục bách tính mà chịu trách nhiệm.”
Lời này nói rất đúng với khẩu vị của Phong Kính Tiết, bất giác mặt mày giãn ra cười nói: “Đúng rồi, hai huynh đệ của huynh đâu?”
“Ta bảo tam đệ ra ngoài khống chế đại cục, chú ý động hướng tứ phương, nhị đệ thì vừa rồi thẩm ra chút ngạc nhiên, biết đám người này hai ngày trước đã bắt một cao thủ, nghiêm hình tra tấn, lại không hỏi được gì. Y tò mò, bèn muốn đi coi thử cao thủ kia là nhân vật nào, ta vốn cũng định đi, chỉ là sợ công tử quay về, không ai ứng đối, cho nên vẫn ở lại.”
Kỳ thật Phong Kính Tiết vẫn nhớ đến cao thủ thần bí kia, chẳng qua trước mắt vẫn bận chuyện Lư Đông Ly Tô Uyển Trinh, không có thời gian hỏi nhiều quản nhiều. Hiện tại người ta giúp y hỏi ra sự tình, gãi đúng chỗ ngứa: “Người kia đang ở đâu?”
“Vốn tạm giam trong phòng hạ nhân, có điều vừa rồi đã được nhị đệ chuyển qua sương phòng bên trái rồi.” Trịnh Tuyệt đưa tay chỉ.
Phong Kính Tiết cười nói: “Vậy ta cũng đi kiến thức xem, y là cao nhân phương nào.”
Nói rồi y liền rảo bước đi đến sương phòng bên trái, thoải mái đẩy cửa mà vào.