Xa xa nhìn một dải cự vật đồ sộ kia, ngoại trừ Phong Kính Tiết, một nhóm người không ai không chấn động đến nghẹn cả lời.
Tại thời đại kỹ thuật lạc hậu này, thuyền bè có thể tự do đi giữa gió lớn ngoài biển khơi, quả thật khiến người chợt thấy phải chấn động tâm thần. Đừng nói đám sơn tặc Trịnh Tuyệt này hai mắt đăm đăm, đến cả người xem như kiến thức uyên bác như Lư Đông Ly đây cũng có cảm giác kinh tâm động phách.
Đã sớm nghe nói tộc Tiêu thị Ngô quốc thuật tạo thuyền xưng tuyệt đương thời, nhưng không tận mắt nhìn thấy, thật sự không biết búa quỷ thần công có thể hùng vĩ tráng lệ đến vậy.
Phong Kính Tiết đương nhiên là trấn định như thường, bước lên trước đáp lời người Ngô quốc đang giao dịch với nhân sĩ duyên hải. Chẳng qua lòng y cũng hơi bội phục bạn mình, có thể giày vò ra tiến bộ kỹ thuật như vậy, trong đó khẳng định đã tổn hao vô số tâm huyết.
Lâu thuyền Ngô quốc quá lớn, trừ phi là cảng tốt nước sâu, nếu không thì không thể cập bờ đình trú. Cho nên, bình thường khi buôn bán trên bờ biển thế này, họ thả neo xa xa, lại phái ra hơn mười chiếc thuyền nhỏ, vận chuyển các loại hàng hóa đến bờ biển giao dịch.
Mà làm ăn với người Ngô quốc, không phải toàn là ngư dân địa phương, càng nhiều hơn là phú thương lân cận nghe tin mà đến. Người người không tiếc ngàn vàng, mua những thứ mới lạ từ dị quốc.
Về phần đội tàu Ngô quốc này phải chăng đã chính thức chào hỏi triều đình, phải chăng là nhập cảnh hợp pháp, thương nhân chẳng ai quản nhiều như vậy! Ngay cả đám quan binh Triệu quốc vẫn tuần tra giám thị ở phụ cận, cũng hoàn toàn không thể khiến đám thương nhân trục lợi mà đến này bớt lại.
Việc buôn bán ở bờ biển đang cực sôi động, Phong Kính Tiết tiến lên tìm đầu lĩnh trong những nhân viên giao dịch Ngô quốc nói mấy câu, mấy chục người Ngô kia lập tức bắt đầu gọi nhau phải thu dọn những hàng hóa còn lại chưa bán, chuẩn bị kết thúc buôn bán.
Người Triệu bốn phía phát ra tiếng bất mãn, tiếng giữ lại. Thậm chí có mấy thương nhân kéo tay người Ngô cầu xin cản trở họ thu dọn, nhưng người Ngô thái độ cực kỳ kiên quyết, động tác gọn gàng thu thập tiền tài hàng hóa.
Nếu không phải trên biển cả phía sau, mười ba con thuyền vĩ đại kia cho người ta cảm giác áp bức quá mạnh, chỉ sợ lúc này bờ biển vì ngăn cản người Ngô kết thúc giao dịch trước thời hạn, sẽ dẫn phát bạo lực xung đột gì.
Mà Phong Kính Tiết dẫn phát hết thảy lại trí thân ngoài chuyện sớm lui ra đây, trở lại bên cạnh mọi người, cười nói: “Họ thu dọn đồ đạc xong, sẽ đón chúng ta lên thuyền lớn.” Lại nói với Lư Đông Ly: “Chủ sự Tiêu gia ở trên thuyền đã chuẩn bị rượu ngon mua từ các quốc, còn có thức ngon đặc sắc Ngô quốc, chuẩn bị chờ chúng ta lên, đi một đoạn đường ven biển, mọi người ăn uống náo nhiệt một phen, lại dùng thuyền nhỏ đưa người phải về lên bờ.” Nhìn thấy loại thuyền vĩ đại bình sinh hiếm gặp này, cùng với biển rộng hùng dũng như thế, ai mà không muốn lên thử cảm giác đi trên biển. Lúc này vừa nghe Phong Kính Tiết nói như vậy, đám sơn tặc quả là trúng ngay tim đen, lập tức hoan hô không dứt.
Về phần Lư Đông Ly. Thứ nhất muốn tiễn mẫu tử Tô Uyển Trinh thêm một đoạn, thứ hai, càng muốn lên thuyền… được rồi, trộm nghệ. Tuy nói mình là người ngoài nghề, nhưng có thể thấy cấu tạo bên trong thuyền lớn, vị trí thủy thủ các nơi, phương pháp công tác của mọi người, tốt xấu có thể nhớ một chút, tương lai biết đâu có thể có cơ hội, có gợi ý nhất định với thủy quân bản quốc.
Dù sao vừa thấy thuyền như vậy, y đã theo bản năng cảm thấy quốc gia mình bị uy hiếp to lớn.
Phong Kính Tiết nhìn vẻ mặt y, khuyên y: “Đừng lo lắng, đội thuyền Ngô quốc tốt hơn, cũng sẽ không công kích Triệu quốc đâu.”
Lư Đông Ly im lặng.
Phong Kính Tiết biết tâm ý của y, cười: “Ta biết nhân vật cầm quyền trong tộc Tiêu thị, bất quá ta nói như vậy, lại không phải chỉ dựa vào giao tình của ta với người đó thôi đâu.”
Y mỉm cười giải thích thong dong tỉ mỉ: “Ngô quốc mới lập, mà Tiêu gia có công chống trời, phải đền đáp hậu hĩnh. Nhưng Ngô vương há lại chịu bỏ mặc quyền thần ngoại thích lớn mạnh. Dưới sự thỏa hiệp của hai bên, Ngô vương mới mặc cho Tiêu gia chuyên tâm phát triển buôn bán và lực lượng dưới nước, mà Tiêu gia thì tuyệt không mở rộng quân đội trên đất liền, cũng giống như đã hứa hẹn với Ngô vương, họ sẽ không đi công thành chiếm đất. Thủy sư này, kỳ thật là căn bản bảo mệnh của Tiêu gia, cho nên họ sẽ tuyệt đối không cho phép Ngô vương can dự một ngón tay. Mà Ngô vương cũng sẽ không cho phép thủy sư Tiêu gia tự mình khuếch trương thế lực đến quốc gia khác, để tránh lung lay uy tín của mình. Nói trắng ra, đội thuyền này của Tiêu gia dọa người hơn nữa, cũng chỉ là dọa người chút thôi. Chỉ cần Triệu quốc không động thủ với Tiêu gia, Tiêu gia sẽ tuyệt không khai chiến với Triệu quốc, càng không cho phép Ngô vương mượn thủy sư của họ tấn công Triệu quốc. Nếu không phải như thế, sao ta dám mời đội thuyền Ngô quốc đến Triệu quốc ra vẻ.”
Tóm lại, đám bằng hữu Tiểu Lâu này của Phong Kính Tiết, đều chỉ có thể mượn thế không thể mượn lực. Việc nhỏ không thành vấn đề, đại ân chẳng những không thể trông chờ họ giúp, còn phải cẩn thận họ lấy cớ hỗ trợ cho y rồi ở sau lưng đùa bỡn gì mình, mang phiền toái ngược đến cho Triệu quốc.
Tiêu Thanh Thương người kia, chưa bao giờ thích lấy bất cứ cái cớ nào để can thiệp nội chính nước khác, càng không bởi vì giao tình bằng hữu mà trí lợi ích quốc gia không nhìn. Cho nên, y muốn nàng giúp chuyện đón người vặt vãnh, muốn nàng hỗ trợ thuận tiện dọa Triệu vương chút chơi thì không thành vấn đề. Chuyện khác lại là nghĩ cũng đừng hòng.
Lư Đông Ly nghe vậy cảm thấy hơi yên, lập tức tính toán đại cục: “Theo như ngươi nói, Tiêu gia lập thủy sư, lại là ngay từ đầu đã vì phòng bị Ngô vương…”
Phong Kính Tiết cười ha ha: “Đương nhiên, Tiêu gia muốn không phải phú quý một đời, mà là gia tộc trường thịnh không suy. Lúc ấy Ngô quốc vẫn chưa lập quốc, một phiến hỗn loạn, Tiêu gia muốn phân một bát canh trong đó, tự nhiên phải tìm đúng người để ủng hộ. Nhưng sự thịnh vượng lâu dài của một gia tộc, chỉ trông vào công kiến quốc và kết minh hôn nhân để giữ thì quá là nguy hiểm. Trước nay vô tình là nhà đế vương, gọi là thịnh bất quá trăm năm, quyền thần ngoại thích có ai là có thể vinh sủng không dứt. Tiêu gia nguyện ý vì nước lập công, lại chưa từng đem hết thảy tương lai buộc hết lên lương tâm của Hoàng đế. Cho nên họ cam nguyện từ bỏ lục quân, để quốc gia không có họa ngầm, nhưng nhất định phải túm chặt chẽ lực lượng bảo hộ mình. Ngô quốc hiện tại, là Ngô vương không thể không có Tiêu gia, nhưng Tiêu gia lại có thể tùy thời thoát khỏi Ngô vương.”
Phong Kính Tiết mắt nhìn thuyền lớn phương xa, thản nhiên cười nói: “Chỉ cần Ngô vương dám trở mặt, Tiêu gia lập tức mang theo tất cả tài phú và nhân tài chư quận duyên hải giương buồm ra biển, mấy chục đảo nhỏ ngoài biển đã sớm được họ tổ chức thành từng tiểu vương quốc, nơi nơi phồn vinh hưng thịnh, có đủ tất cả. Mà Ngô vương được, chỉ là mấy thành quận duyên hải đã bị bóc lột sạch sẽ. Ngô vương dù không cam tâm hơn nữa, có thủy sư của Tiêu gia ở đó thì y làm sao dám đi công kích hải đảo của Tiêu gia. Mà Tiêu gia lại có thể tùy thời xâm nhiễu duyên hải Ngô quốc. Đến lúc đó, Ngô vương hoặc là tiêu phí nhân lực tài lực không gì sánh bằng để đi bố phòng duyên hải, hoặc là cứ cấm biển di dân. Nếu như thế, vô số người không còn sinh kế, lại là một phiền toái khiến Hoàng đế hộc máu, cho nên Ngô vương và Tiêu gia mới hình thành một loại cân bằng. Ngô vương cho Tiêu gia địa vị tôn quý cách biệt, Tiêu gia hồi báo bằng thái độ xưng thần và khoản tiến cống xa xỉ hàng năm. Tiêu gia tuyệt không phát triển quân đội trên đất liền, mà Ngô vương cũng bỏ đi việc chấm mút thủy quân Tiêu gia, ít nhất ngoài mặt là như thế.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Cho nên, trừ phi Ngô vương và Tiêu gia giải trừ khúc mắc lẫn nhau, bằng không thủy quân hùng mạnh của Tiêu gia vĩnh viễn chỉ có thể dùng để tự bảo vệ, không uy hiếp bất cứ quốc gia nào. Mà như vậy, họ buôn bán giữa các quốc, nhưng cũng càng làm cho các quốc cảm thấy yên tâm, mà sẽ không quá bài xích họ.”
Y nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu hỏi Lư Đông Ly: “Về phần giải trừ khúc mắc lẫn nhau… Đông Ly, ngươi cảm thấy quân thần phòng bị lẫn nhau như vậy, có khả năng làm được việc vì quốc gia vì đại nghiệp vì thiên hạ, mà bỏ xuống những nghi kỵ ngờ vực không?”
Lư Đông Ly ngạc nhiên, hồi lâu mới nói: “Nghi kỵ phòng bị giữa quân thần đã đến tình trạng này, cũng không phải đạo lâu dài.”
Phong Kính Tiết bật cười: “Cách nghĩ của ta lại vừa vặn tương phản. Loại phòng bị chế hành bày rõ bên ngoài này, so với bất cứ khóc lóc chảy nước mắt, quân nhân thần trung nào cũng càng hữu hiệu hơn. Phòng bị với quyền lực nên là quy tắc nghiêm mật và chế hành đầy đủ, trước cân nhắc hết những vô sỉ vô tình và ích kỷ của nhân tâm, nỗ lực phòng bị, có thể an toàn hơn nhiều đem hết thảy gửi gắm cả trên những trung thành nhân nghĩa của người ta đó. Tin ta đi, loại cục diện này của Ngô quốc, hai bên không ai làm gì được ai, chỉ cần Ngô vương một ngày khôn khéo giỏi giang thì một ngày sẽ không trở mặt với Tiêu gia. Mà cho dù ngày nào đó, Ngô vương đổi thành một người ngu ngốc hồ đồ, không nhìn rõ đại cục, Tiêu gia ít nhất có thể toàn thân lui ra, không có kết cục khai quốc công thần cả nhà diệt sạch, cũng sẽ không có ác danh Hoàng đế vô tình, tàn sát thần tử. Như vậy không tốt sao?”
Lư Đông Ly tuy nói thông thấu hiểu đời hơn xa các vu phu tử đương thời, nhưng rốt cuộc vẫn bị trung hiếu đại nghĩa nhiều năm qua được học ảnh hưởng, phiên nghị luận này khiến y ngớ ra hồi lâu, mới cười khổ nói: “Cho nên ngươi muốn học họ?”
Phong Kính Tiết cười nhún vai: “Chỉ là một loại tham khảo thôi, việc hình thành thế lực trên biển của Tiêu gia, cùng quân thần tường an trước mắt, có quá nhiều nguyên nhân thâm tầng, trên đời này, chẳng ai có cách nào rập theo một khuôn một kiểu.”
Lư Đông Ly gật đầu, chăm chú nhìn thuyền lớn phương xa, lại nói: “Vô luận thế nào, Triệu quốc nên học tập họ đàng hoàng, tăng cường lực lượng thủy sư, kiến tạo chiến thuyền hùng mạnh. Việc này không hề liên quan đến Tiêu gia hoặc Ngô quốc liệu có phạt Triệu hay không.”
Phong Kính Tiết cũng cười gật đầu. Sự cân bằng của Tiêu gia và Ngô quốc không dễ đập tan thì thế nào. Quốc phòng của một quốc gia, không thể trông mong địch nhân yếu đuối vô năng. Tiêu gia đã có thể tạo ra thủy sư cường đại như vậy, Triệu quốc nên phấn khởi tiến lên, mặc kệ điều kiện khách quan gian nan cỡ nào, dù sao cũng nên nỗ lực, nên có bắt đầu.
Lúc này một loạt thuyền nhỏ Tiêu gia ở duyên hải đã thu dọn xong xuôi đồ đạc, mười đệ tử tách ra trái phải, cố gắng đẩy ngăn đám người vẫn đang định thuyết phục họ, phân ra một đường lên, có vài người rảo bước đi đến chỗ họ bên này.
Phong Kính Tiết cười nói: “Đừng để họ qua đây đón, chúng ta tự mình qua đi.”
Lúc này hạ nhân nha hoàn đi theo họ sớm bị Phong Kính Tiết dùng tiền xua đi nơi khác nghỉ ngơi, bên cạnh không hề có người ngoài, ngoại trừ Lư Đông Ly một nhà thì chỉ có đám Trịnh Tuyệt cùng nhau bước về phía trước.
Binh lính Triệu quốc tuần tra lân cận cũng cảm thấy hơi không thích hợp, có mấy người bước khỏi hàng vài bước, nhưng lại không tiến lên nữa, cuối cùng mấy người xem chừng là quan kề lại thương lượng vài câu, rồi lại làm như không việc gì mà đứng trở về.
Lư Đông Ly vẫn chú ý động tĩnh của họ, phát hiện binh sĩ Triệu quốc, rõ ràng thân chịu trách nhiệm giám thị, lại kiêng kỵ người Ngô quốc gần chết, thấy đám người bản quốc rõ ràng không phải làm ăn muốn trắng trợn tiếp xúc hàng loạt với người Ngô quốc, vậy mà cả dũng khí chạy tới tra hỏi một chút cũng không có, cho dù là cánh cửa thoát thân của mình đã mở rộng thuận tiện, trong lòng y lại vẫn buồn bực vô cùng.
Y vừa đi theo bên cạnh Phong Kính Tiết vừa thấp giọng hỏi: “Chờ sau khi tiễn Uyển Trinh, những chuyện tố giác tham quan ô lại các nơi đó, phải chăng có thể tạm dừng?”
Phong Kính Tiết mỉm cười nhìn y một cái: “Biết ngươi không đồng ý ta làm như vậy, lại không ngờ, ngươi nhịn mãi đến bây giờ mới nói với ta.”
Lư Đông Ly cười khổ.
Chuyện những hiệp khách đó làm đương nhiên là “hả hê lòng người”, nhưng mà tính phá hoại cũng quá mạnh. Ngẫu nhiên một hai lần trái lại có thể cảnh giác quan viên thiên hạ một chút, nhưng liên hoàn không dứt tứ phía khai hoa mà tuôn ra như thế, khiến cho nơi nơi lòng người hoảng sợ, sự uy nghiêm của quan phủ mất hút, đám quan viên sai dịch đều không còn lòng dạ làm việc, nha môn gần kề đình trệ, việc này đối với bản thân bách tính cũng có tổn hại cực lớn. Lão bách tính không nhìn thấy điều này, mà y tuy rằng minh bạch, lại vẫn chưa từng mở lời. Chẳng có ai là thần nhân, thở một hơi là mọi sự đại cát. Phong Kính Tiết đang vì bảo hộ gia đình y mà tận lực chuyển dời tầm mắt quan phủ, sao y có thể đi công kích chỉ trích bằng hữu làm không tốt. Nếu có tội nghiệt, cứ tính lên đầu bản thân y là được. Chỉ là hiện tại Tô Uyển Trinh ngay lập tức có thể lên thuyền rời khỏi Triệu quốc, đi đến nơi an toàn, cho nên y rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng nhắc nhở Phong Kính Tiết một tiếng rằng đã có thể thu tay.
“Được rồi, ta cũng biết cách làm này hơi không ổn, chẳng qua thật sự bị bức đến không còn cách nào mà thôi. Tốt xấu ta vẫn kiên trì không hề oan uổng một người, không hề hại oan một người vô tội. Mặc dù sẽ hỗn loạn một khoảng thời gian, nhưng chỉ cần chúng ta bên này để chuỗi chuyện kia đình chỉ, qua mười hôm nửa tháng là cũng có thể khôi phục như thường.”
Đối thoại của hai người họ khiến Trịnh Tuyệt nghe mà ù ù cạc cạc: “Lời này sao ta chẳng hiểu gì hết, túm được nhiều tham quan ô lại như vậy, vén lên ngần ấy những chuyện không thể gặp người, chẳng phải chuyện thống khoái nhất thiên hạ ư? Lư đại nhân, nếu cả việc này ngài cũng phản đối thì quá là cổ hủ.”
Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết chỉ nhìn nhau cười, trái lại không ai chịu nhiều lời.
Mà Tô Uyển Trinh thì mỉm cười, một tay giữ chặt ấu tử, một tay nhẹ nhàng vươn ra.
Lư Đông Ly như có cảm giác, trở tay giữ chặt tay nàng, rồi rốt cuộc không buông ra nữa.
Tô Uyển Trinh biết, nếu không phải vì bảo vệ nàng, sẽ không có chuỗi chuyện liên tiếp náo động cả nước này. Nếu không phải vì an toàn của nàng, Lư Đông Ly cũng sẽ không một mực ngầm thừa nhận không nói gì đối với hết thảy.
Trượng phu cả đời thẳng thắn này của nàng, đối với hết thảy, rõ ràng nội tâm bất an, lại vẫn chấp nhận, thừa nhận, mãi đến hôm nay, đến khi nàng sắp lên thuyền, mới đưa ra yêu cầu chấm dứt việc này với Phong Kính Tiết.
Hai người đều là thi lễ thế gia lớn lên, xưa nay trước mặt người khá biết lễ nghi, nhưng mà lần này nắm tay giữa đám đông, lại chẳng ai cảm thấy không đúng, chẳng ai muốn buông tay ra.