“A Hán, chui khỏi sừng trâu đi. Trên thế giới này, đâu ra công bằng tuyệt đối? Lại có ai có thể đối đãi bình đẳng với mọi người trên đời? Chúng ta không làm được, mọi người trên thế giới này cũng đều không làm được. Tất cả công bằng đều chỉ là tương đối, cố muốn mọi người đều đối xử giống nhau, lại tính là công bằng gì? Nếu một ngày, có hai đứa trẻ, lại chỉ có thể sống một, em có thể làm mẫu thân của một đứa trẻ, đối đãi con ruột và con của một người xa lạ như nhau? Em lại có quyền lực gì, bắt huyết mạch tương liên, chăm sóc nương tựa giữa mẫu tử kia, hết thảy đều bị coi thành không!”
“Chúng ta đến từ nơi xa xôi, tất cả chế độ pháp luật của chúng ta, đương nhiên đầu tiên đều là vì bảo hộ bản thân. Dưới tiền đề bảo hộ mình, mới có thể cân nhắc tận lực không làm hại người trên đời này, đây đã là cực hạn của chúng ta. Khi lợi ích của bản thân chúng ta, sinh tử tồn vong của bản thân chúng ta, xung đột với lợi ích hoặc sinh tử của thế nhân, chúng ta đương nhiên sẽ lựa chọn bảo vệ chính chúng ta, bảo vệ bạn chúng ta. Nếu nói đây cũng coi là không công bằng, vậy thì người trên đời này, lại có quyền lực gì, yêu cầu chúng ta vì họ mà hy sinh bản thân chúng ta?”
Giáo sư Trang thở dài thườn thượt một tiếng: “A Hán, chúng ta quả thật đã lợi dụng phàm thế hồng trần này, làm nơi để thí nghiệm. Chúng ta quả thật lần lượt, dùng mọi người bình thường trên đời này, để nghiệm chứng luận đề của chúng ta. Nhưng chúng ta chưa hề tùy ý áp bức giết chóc và thương tổn, luận đề chúng ta lựa chọn, cơ hồ đều là chính diện. Cho dù là Triệu Thần, mấy đời này đều tự cho là gian thần, đâu từng chân chính làm xằng làm bậy. Cho dù Khinh Trần mấy đời đều tùy ý làm việc, dẫn phát rất nhiều tai kiếp, nhưng trước đó, sự hưng thịnh của một quốc gia, sự yên vui của rất nhiều bách tính, hết thảy trò ấy hao hết tâm huyết mới đổi được đó, đều đáng bị quên mất sao? Càng đừng nói, Kính Tiết, Tiểu Dung, họ lựa chọn đầu đề trung với gia quốc, nuôi nấng cô nhi. Đã mang đến bao nhiêu lợi ích cho quốc gia họ, nhân dân của quốc gia sở tại. A Hán, em đặt tay lên ngực tự hỏi, trong số học sinh của tôi, trong số bạn học của em, rốt cuộc có người nào, em có thể chỉ ra, trong bảy trăm năm qua, nếu trên thế giới này không có họ, mọi người nhất định sẽ sống tốt hơn?”
Phương Khinh Trần vẫn đứng bên không nói chen, lúc này không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Thật là lật lọng! Là ai năm đó quả quyết nói y họa loạn thiên hạ, là tội ác tày trời ra sao ra sao. Dùng lý do tày trời kia ập đầu áp chế, bức y nhất định phải ra Tiểu Lâu thu thập tàn cục?
Đối với việc giáo sư Trang, lại tại thời điểm này không biết xấu hổ lấy y ra làm ví dụ, còn chẳng khác chi dày mặt, trước mặt y thừa nhận mình năm đó có dụng tâm khác, Phương Khinh Trần tương đối bất mãn.
Chẳng qua, y cũng không mở miệng phản bác vào lúc mấu chốt này, hai mắt vẫn chỉ nhìn chằm chằm A Hán, nhíu mày như có suy tư.
“A Hán… Chúng ta đã vào đời, thì làm sao có thể không ảnh hưởng đến vận mệnh của thế nhân. Phải, cả đời người khác, đối với chúng ta kỳ thật vẻn vẹn là một chớp mắt. Trao đổi tình cảm như vậy, rốt cuộc là không công bằng với ai? Thế nhân chân tâm đối đãi chúng ta, nhưng tình cảm của chúng ta đâu từng không phải là thật, hồi báo của chúng ta đâu từng có nửa phần giả dối? Chúng ta ảnh hưởng họ, bản thân chúng ta, chẳng lẽ lại không bị ảnh hưởng? Trong sinh mệnh ngắn ngủi, có được một phần tình cảm chân thành nhất, bên nhau một đời, tâm nguyện được đền bù, mỉm cười mà mất, họ không hề biết gì, cho nên họ cũng sẽ không có mất mát, không có thống khổ. Nhưng em thì sao? Các bạn em thì sao? Có được một phần tình cảm tốt đẹp nhất, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó nháy mắt qua mất, không thể níu giữ, sau đó lại dùng cả sinh mệnh, quãng thời gian ngàn năm vạn năm, vĩnh viễn hồi ức… A Hán… hai loại cảm thụ này, rốt cuộc là cái nào hạnh phúc hơn, cái nào càng…”
Các học sinh chung quanh trầm mặc, trên mặt mỗi người, lại đều hoặc nhiều hoặc ít lộ ra một chút đau đớn.
Đối mặt với thế nhân, họ luôn có điều giữ lại, luôn giữ khoảng cách. Là bởi vì khinh thường? Là bởi vì không để ý? Hay chỉ bởi vì… không dám.
Trên đời này, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể đủ kiên cường, biết rõ ràng vận mệnh của mình, lại vẫn có thể cố lấy dũng khí, lần lượt thật lòng đối đãi thế nhân, lại lần lượt chịu đựng sự đau đớn khi mất đi kia?
Lần lượt mất đi, không thể được lại, lần lượt chồng lên, lần lượt không thể phai mờ hồi ức… Lại có bao nhiêu người, còn dám không bố trí phòng vệ chút nào, một lần nữa đầu nhập mình vào?
“A Hán, rốt cuộc em vì sao mà nhất định phải so đo những điều này? Nếu nói thế nhân chân tình đối đãi chúng ta là không công bằng với thế nhân, vậy các em chân tình đối đãi thế nhân, với các em mà nói lại công bằng sao?”
Giáo sư Trang nhìn thật sâu vào mắt y, nhẹ nhàng hỏi: “A Hán, giữa em và Địch Cửu, công bằng là gì? Nếu y phải nhận phải chịu là không công bằng, thế do em gánh hết thảy là công bằng sao?”
A Hán ngớ ra, im lặng rất lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu y.” Y ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn giáo sư Trang, thanh âm rõ ràng, “Tôi chưa bao giờ nghĩ những điều này, cũng không cảm thấy cần suy nghĩ. Tôi yêu y, đã yêu, cũng đã sớm không hề gì chuyện công bằng hay không công bằng.”
“Đã như vậy thì vì sao em phải chất vấn chúng tôi?”
A Hán cắn răng, ngữ khí không lưu loát: “Bởi vì…”
“Bởi vì, ngươi căn bản không phải muốn trách móc bất cứ ai, cũng không phải muốn chỉ trích bất cứ chế độ nào, ngươi chỉ muốn cứu Địch Cửu.”
Thanh âm kèm chút thở than, Phương Khinh Trần chậm rãi đến gần.
“A Hán, ngươi… nói dối, không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu.”
A Hán trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: “Tôi rất dốt, phải không?”
“Không, ngươi chỉ là rất không khéo giả bộ. Người như ngươi, cố muốn làm bộ hận đời, căm thù hết thảy, còn không lòi đuôi, không phải dễ dàng như vậy đâu. Dù sao trước đây ngươi là người cả nói dối cũng chẳng biết, mà hiện tại…”
Phương Khinh Trần nhìn các học sinh chung quanh, mỉm cười: “Đây cũng coi như là hiện tượng tốt, không phải sao?”
Mọi người nhất thời thật sự không biết có nên gật đầu hay không.
Rốt cuộc, có người do dự một lát, vẫn mở miệng: “Mục đích của mô phỏng, không phải là để những người được khoa học kỹ thuật chiều thành lạnh lùng chúng ta, học được tình cảm, hiểu được quý trọng, minh bạch yêu hận sao? Hết thảy những điều này, A Hán hiện tại đều đã học được. Y dám đi yêu, y cũng minh bạch hận là một loại tình cảm như thế nào. Y biết đi tranh thủ, đi quý trọng, đi bảo vệ. Y đã có hết thảy tình cảm mà người thường có. Y thậm chí biết, ý đồ đi tìm kiếm cái cớ hợp lý cho hành vi của mình, muốn cho chúng ta cảm thấy, hết thảy là bởi vì y bất mãn với chế độ, mà không phải vì Địch Cửu. Bởi vì sợ Địch Cửu sẽ gánh vác trách nhiệm cuối cùng, đồ lười này lại không sợ phí sức vòng vèo xa lắc như vậy. Vì thế mô phỏng này thật sự có thể xem như rất thành công, phải không?”
Vẻ mặt giáo sư Trang dần dần nặng nề, ánh mắt nhìn A Hán thâm sâu: “A Hán, không phải chúng tôi muốn giết Địch Cửu.”
“Tôi biết.” A Hán khẽ gật đầu “Tôi biết, mọi người đều không phải tính tình thích lạm sát, cũng sẽ không dùng giết chóc để trút giận. Nếu không phải không vậy không được, nếu không phải không thể nề hà, mọi người đều không tùy ý giết người. Cho nên, tôi sẽ rất yên tâm, cho nên, tôi mới dám thử liều một lần.”
Y dùng ngữ khí cực thoải mái mà thừa nhận phỏng đoán của Phương Khinh Trần.
Đúng vậy, y chính là muốn cứu Địch Cửu, hết thảy đơn giản như thế. Đối với chế độ mô phỏng, rất lâu trước kia y đã có bất mãn, đã từng mở miệng nghi ngờ, nhưng với tính tình của y, lại sẽ tuyệt đối không vì ý nguyện và hoài nghi cá nhân rồi đi đối kháng chế độ và pháp luật.
Y làm như vậy, chỉ vẻn vẹn vì Địch Cửu, hết thảy những điều khác, toàn là viện cớ.
A Hán chưa bao giờ biết nói dối, không những đã học được nói dối, thậm chí hiểu được tận lực tìm kiếm các loại cớ, chẳng qua là bởi vì muốn cứu y.
Cho dù có hận, cho dù có oán, y lại vẫn chẳng chút nghĩ ngợi quyết định không tiếc hết thảy để cứu, tựa như Địch Cửu, chưa bao giờ trông chờ bên nhau bạc đầu, vẫn nguyện dùng hết thảy để đánh thức y… cũng thế.
Y phải cứu người kia, vô luận trời sụp đất nứt, cho dù tan thành tro bụi.