Nơi này không khí là *** thuần, độ ấm là vĩnh hằng, dưới chân mọi người, là một dải xanh mềm mại.
Một phiến quang điểm màu trắng chớp tắt tụ hợp, trong phòng khống chế chủ của Tiểu Lâu, trên đài truyền tống, đã thêm ba người không hợp.
Hai người đứng, một người được ôm trong lòng.
Người đứng ăn vận kiểu nguyên thủy, một thân mồ hôi máu tanh, tóc toàn dầu mỡ, giày dính đầy bùn đất.
Người ngủ an tường thoải mái, trên y bào, lại cũng dính một chút xíu sắc đỏ.
Trong ang cá xuất hiện ba con bướm, trong phòng ngủ mọc ra mấy gốc cây. Nơi như vậy, xuất hiện người như vậy, thật là một loại quỷ dị không nói nên lời.
Bảy tám nam nữ biểu tình khác nhau, nhưng đều tuấn mỹ xinh đẹp, đồng loạt quay ghế lại, đánh giá họ, thần sắc không che giấu được vẻ không vui và hiếu kỳ.
Trước mắt chợt tối lại chợt sáng, Địch Cửu phát hiện mình đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Vô số dị bảo lóe sáng, chiếu hết thảy hiện rõ đến từng chân tơ, chỉ tiếc, y không hề nhìn rõ gì cả.
Những tuấn nam mỹ nữ đó, mặc hẳn là quần áo y chưa bao giờ trông thấy, vô luận là chất vải hay kiểu dáng, nhưng y cũng không để ý.
Địch Cửu rất bình thản nhìn quét mọi người, lại rất bình tĩnh mà tiếp tục đánh giá bốn phía.
Y biết, hết thảy trước mắt, ngay cả trong giấc mộng ly kỳ nhất của mình, y cũng không tưởng tượng ra nổi. Những bảo vật thiên gia chi tiết y không thể phân biệt rõ, nhưng rõ ràng đang lóng lánh hào quang khác thường đó, ở nơi này quả thật bị dùng làm gạch vụn.
Tự mình bảo hộ đã là một loại bản năng. Y rất bình tĩnh, rất lý trí, y rõ ràng biết ở chỗ này y không có bất cứ khả năng gì để bảo hộ mình, nhưng thân thể y lại vẫn không ngừng ý đồ cảm thụ bốn phía, không ngừng ý đồ phân tích, ý đồ cảm ứng.
Y nên là ở trong một gian phòng, tuy rằng gian phòng này không có vách tường trong nhận thức của y.
Nơi này không có cửa sổ, không nhìn thấy ánh mặt trời, không thể phán đoán ra giờ giấc.
Nơi này không khí trống rỗng, không có mùi cỏ xanh và lá cây, không có khói của than củi, không có hương của đồ ăn, không có mùi hôi của xó xỉnh, cũng không có bùn tanh.
Qua vài giây, y mới có thể bắt được làn gió lướt qua mặt. Đó là một loại gió nhẹ bất biến, tuần hoàn lặp lại, tựa như vòng xoáy.
Gió kia không ẩm không hanh, không lạnh không nóng, là một loại ôn nhuận làm người ta rất thoải mái, rất dễ dàng có thể nhãng qua, như châu, như ngọc.
Hài đạp lên nên là kim loại nào đó. Cứng ngắc, bóng loáng, lóe ánh bạc, nhưng lại không phải bạc. Bạc, không thể không có gỉ bạc, không thể cứng như vậy.
Nơi này không phải thế giới của y, ở nơi này, y trần trụi vô trợ như hài nhi mới ra đời, mù quáng vô tri như thiêu thân vờn bay quanh ánh đèn.
Có ngạc nhiên, có không hiểu, có mê mang. Nhưng y vẫn khắc chế mà bình tĩnh. Tuyệt không mảy may thất thố.
Nhân sinh trừ chết thì chẳng còn đại sự gì. Nếu cả sinh mệnh bản thân cũng không quan tâm nữa, tâm linh của người ta sẽ đơn giản đến *** thuần.
Nhiều kỳ diệu hơn, nguy hiểm không xác định hơn, y đều có thể thản nhiên đối mặt, sẽ không kinh hoảng, sẽ không tự ti, sẽ không bị bất cứ tình cảm dư thừa gì ràng buộc.
Đám học sinh Tiểu Lâu lấy Trương Mẫn Hân làm đầu đều cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, ngàn năm qua, lần đầu tiên có người thường đi vào Tiểu Lâu, lần đầu tiên có người nhìn thấy hết thảy vượt quá lẽ thường này, nhưng biểu hiện lại có thể lý trí như vậy bình tĩnh như vậy.
Tự nhiên, Địch Cửu không khiếp sợ, không phát cuồng, trừ y không để tâm, trừ y không nhìn rõ, trừ Phương Khinh Trần trước đó đã cho y dự phòng, nguyên nhân chủ yếu nhất, cũng là bởi vì y căn bản không hiểu. Cho nên y sẽ không minh bạch, những công nghệ cao này vĩ đại cỡ nào, trọng đại cỡ nào.
Đối với y mà nói, vô luận là đèn dầu bình thường nhất hay máy tính cao nhất, đều thuộc về tiên gia bảo vật, y có lẽ sẽ ngạc nhiên, có lẽ sẽ khen ngợi, nhưng sẽ không kính nể, sẽ không lý giải tâm huyết và mồ hôi của vô số thế hệ ngưng tụ nơi những kỳ tích này.
Địch Cửu lại có thể cảm thấy, Phương Khinh Trần bên cạnh đã thả lỏng. Không cần cảnh giác, không cần phòng bị, không cần che giấu… Nơi này, thật sự là nhà của y.
“Thế nào, có khách ở xa tới chơi, mọi người chẳng có lấy một chút lễ phép đón khách?”
Trong giọng điệu của Phương Khinh Trần, cũng là một loại thoải mái và tự nhiên khi về đến nhà.
Trương Mẫn Hân hung tợn trừng y một cái: “Cậu cứ ẩu tả đi! Bọn tôi thông qua cả rồi, không có tâm tình kia để chết theo cậu đâu.”
“Giáo sư đâu?”
Ngô Vũ thở dài: “Giáo sư sớm tránh đi rồi! Nếu hiện tại thầy gặp cậu, còn không thể lập tức nhốt cậu lại? Cậu cũng thật hồ đồ, dù sao hiện tại muốn làm gì cậu cứ tự mình làm, bọn tôi không tham gia, cũng sẽ không can thiệp. Nhưng cuối cùng khi đụng phải quy tắc, chẳng ai bảo vệ được y đâu.”
Mọi người đều trợn mắt nhìn Phương Khinh Trần, nhưng không ai chịu thật sự quan sát thẳng Địch Cửu. Tuy rằng y là khách ngoại lai đầu tiên của Tiểu Lâu suốt ngàn năm qua.
Trên màn hình, mọi người đều đã xem rất nhiều hành vi của y trong ngần ấy năm, xem y thương tổn A Hán như thế nào, nhưng cũng đã xem y… Cho nên nhất thời, chẳng ai muốn nhiều lời một câu với y, chẳng ai muốn đi quen thuộc, đi lý giải người sẽ chết ngay lập tức này nhiều hơn.
Tâm tình Địch Cửu vẫn bình định như nước, giờ này khắc này rốt cuộc lại gợn một chút sóng. Y rốt cuộc ý thức được, lần này Phương Khinh Trần bảo vệ y tiến vào, sợ là đã trả cái giá không nhỏ. Trong lòng loáng thoáng có chút cảm kích.
Sau khi tận mắt trông thấy đủ loại dị tượng của Tiểu Lâu, y càng thêm rõ ràng, so với Tiểu Lâu, lực lượng của mình quả thật như sâu kiến. Càng thêm xác định, nếu không có Phương Khinh Trần, mình một thân đem A Hán xông vào, ngoại trừ chết uổng, quả thật với A Hán, y không thể giúp ích mảy may.
Y xưa nay là cường giả, cũng cực kỳ tự phụ tự tin, nhưng lúc này nhìn Phương Khinh Trần, nhìn từng kẻ, nam nam nữ nữ dung nhan cơ hồ đều hoàn mỹ này, lý giải sâu sắc sự thật rằng bất cứ ai trong những người này, e rằng chỉ cần động ngón tay, thổi một hơi, là có thể dễ dàng hủy diệt mình, trong lòng không phải không suy sụp uể oải, chẳng qua, lạ thường là, trong lòng ôm Phó Hán Khanh, cúi đầu nhìn mặt mày người nọ bình yên ngủ say, nghĩ người này hóa ra cũng là một thành viên trong số họ, người này hóa ra cũng có được lực lượng như họ, trong lòng lại chẳng cảm thấy khổ sở, tự ti, thê lương bao nhiêu.
Thần cũng vậy, ma cũng vậy, nếu trong số họ có thể xuất hiện loại ngu ngốc này, thế thì bản thân y chỉ là phàm nhân, lại có gì đáng phải tự hổ tự thẹn, tự thấy không bằng người.
Nhưng mà, giờ khắc này, Phương Khinh Trần lại chợt nói: “Giao A Hán cho ta đi.”
Địch Cửu lại không động đậy, chỉ đưa mắt nhìn y.
“Bên trong Tiểu Lâu, tiên khí của chúng ta sẽ không chủ động công kích ngươi nữa. Mà trước khi ngươi hiểu rõ chân tướng của sự tình, mọi người nơi này sẽ không ai ra tay với ngươi. Ngược lại là ngươi, trong quá trình lý giải chân tướng, biết đâu sẽ không nhịn được làm hại A Hán, nếu ngươi vì tốt cho y thì đưa y cho ta.”
Địch Cửu im lặng, cúi đầu nhìn A Hán.
Tiên gia pháp bảo sáng như vậy sáng như vậy, động phủ thần tiên thần kỳ như vậy, thần kỳ như vậy, nhưng y lại vẫn chẳng thấy rõ khuôn mặt A Hán. Đây có lẽ đã là một lần ôm nhau cuối cùng, một lần ngưng mắt cuối cùng của đời này, lại vẫn như cũ, vẫn như cũ, chẳng thấy rõ…
Chưa từng hối hận, vì A Hán mà trọng thương mắt, chỉ là chung quy ảo não, chung quy không cam.
Nhẹ nhàng giơ tay trái, thoải mái, trước mặt mọi người, chậm rãi vuốt ve trán A Hán, vỗ về mắt y, bên mũi bên môi y, từng chút một dùng tay mô tả gương mặt y, trong lòng từng chút nhớ lại dung nhan A Hán.
Y chưa bao giờ tin quái lực loạn thần, cũng chưa từng trông chờ nợ nần kiếp này kiếp sau trả. Chỉ là, hết thảy cảnh tượng thần diệu trước mắt đã cho y biết, bao lâu nay, một số tín niệm của y là sai, như vậy… như vậy y phải chăng cũng có thể mong mỏi, biết đâu trên thế giới này, cũng thật sự có lục đạo luân hồi, cũng thật sẽ có địa ngục quỷ giới.
Nếu như sau khi chết có biết… Nếu như sau khi chết có biết… Y hy vọng có thể nhớ được, kiếp trước, y từng gặp gỡ một đồ ngốc. Dung nhan của đồ ngốc này, y hy vọng, có thể nhớ rõ một chút, rõ hơn một chút…
Không cầu kiếp sau làm bạn, không cầu kiếp sau gặp lại, không cầu kiếp sau có thể trả hết thảy phụ bạc và phản bội kiếp này, y vẻn vẹn chỉ là muốn nhớ.
Y là thần cũng vậy, ma cũng thế, Địch Cửu… muốn nhớ A Hán. Chỉ thế thôi!