“Yên quốc Dung Khiêm, vừa là danh tướng, cũng là danh tướng. Hơn mười năm trước, y đã vừa nuôi nấng vị vua mồ côi, vừa bình định phản nghịch tứ phương, vừa chỉnh đốn triều cục, vừa chống lại dị quốc xâm lấn, cả đời chưa bại một lần, người này có thể làm địch của ngươi.”
Tần Húc Phi vui vẻ gật đầu: “Người này là hào kiệt đương thời, ta cũng sớm biết kỳ danh. Luận lý chính, ta kém xa y, luận quân lược, ta cũng vị tất nhất định thắng y, chẳng qua, vô luận Yên vương hiện nay hậu đãi quan tâm y như thế nào, cũng tuyệt không dám phái y lĩnh quân…” Y hơi cười khẩy một tiếng: “Đế vương tâm thuật, nên là như thế.”
Phương Khinh Trần cười gật đầu, rất tốt, mấy năm nay lịch luyện, cuối cùng đã có chút lý giải với đế vương tâm thuật, không tồi, có tiến bộ.
“Ngô quốc Tiêu thị hậu tộc, kỳ tài dị năng cực đông, mà hoàng hậu Tiêu Thanh Thương, càng là nữ trung hào kiệt, tài lược vô song, uy danh tuy không truyền trên đời, bản lĩnh lại không thua bất cứ anh hùng đương thời nào, người này nếu như lĩnh quân…”
Tần Húc Phi nhíu mày hỏi: “Ngô quốc Tiêu thị hậu tộc có kỳ năng, thiên hạ đều biết, nhưng hoàng hậu Tiêu Thanh Thương này, vây ở hậu cung, chưa từng tham gia chính sự, cũng chưa bao giờ có cử động kinh thế, làm sao…”
Phương Khinh Trần cười khẩy: “Cử động kinh thế? Cử động kinh thế của nàng ta nhiều lắm, chỉ là những công lao đó phần nhiều nhường cho người khác, đầu gió luôn do người khác ra. Người người đều nói Ngô vương là nhân trung long phượng, lên từ thảo mãng, chỉ mất mười năm đã có thể lập quốc, xây dựng đại nghiệp kinh thế, người đời kính phục. Nhưng đâu biết nếu như không có Tiêu Thanh Thương, thi cốt Ngô vương sợ đã sớm hóa thành tro.”
Y đưa mắt, nhìn vẻ mặt Tần Húc Phi rất đỗi do dự, bất giác cười nói: “Việc này cực kỳ ẩn mật, ta cũng là tình cờ tra biết chân tình. Tin hay không, tự nhiên ở ngươi.”
Tần Húc Phi cười gật đầu: “Ngươi đã có thể quả quyết như thế, ta tự nhiên tin. Chỉ là Tiêu Thanh Thương kia dù mạnh hơn nữa thì thế nào. Thiết nghĩ… Ngô vương cũng đồng dạng tuyệt đối không dám để nàng ta lĩnh binh xuất chinh đâu?”
Y nhịn không được hừ một tiếng: “Quyền thế ảnh hưởng của Tiêu gia đã đủ lớn. Ngô vương chỉ cần đầu óc còn tỉnh táo, sẽ không cho người Tiêu gia càng nhiều cơ hội xuất đầu lộ mặt lập công lao nữa. Cho nên, chỉ cần ta không đánh tới kinh thành Ngô quốc, không tổn lợi ích của tộc Tiêu thị, hẳn sẽ rất khó đối trận với vị nữ trung hào kiệt kia.”
Phương Khinh Trần cũng gật đầu, xác nhận phán đoán của y: “Người thứ ba này, chính là Vệ quốc…” Y thoáng chần chừ, ngẫm lại tên khốn Triệu Thần lấy làm gian thần là mục tiêu của nhân sinh kia, đoán những việc tốt đẹp như mở mang bờ cõi là tuyệt không thể dính dáng đến gian thần, làm gian thần, không ở hậu phương kéo chân nói xấu các tướng quân tiền phương đánh giặc đã là thất trách, còn trông mong y ra trận đánh giặc sao?
Vừa nghĩ như vậy, Phương Khinh Trần bất giác buồn cười, mình là thế nào đây. Lại không dưng đem chi tiết của bạn học nhà mình vạch hết ra cho Tần Húc Phi biết: “Vệ quốc người nọ tuy tài cao tuyệt luân, tâm chí lại không ở binh qua, không ở gia quốc, hẳn không có uy hiếp với ngươi.” Tần Húc Phi trái lại cực hiếu kỳ, muốn biết kỳ tài Vệ quốc kia là ai. Nhưng thấy Phương Khinh Trần không chịu nói rõ như vậy, liền biết y không muốn nhiều lời, cũng chẳng truy hỏi nữa.
Cuối cùng, Phương Khinh Trần cười nói: “Trong bốn quốc, Vệ quốc quân lực yếu nhất, có thể nhanh chóng tập trung toàn lực diệt gọn một trận. Quân đội Trần quốc và Ngô quốc đều là quân bách chiến, chiến lực rất mạnh, nhưng hai quốc mưu cầu cũng lớn, kiêu ngạo tự phụ, nóng lòng cầu thành, cái tâm cầu lợi rất nóng, nếu có thể có cơ hội khơi mào ly gián, để quân đội hai quốc tự sinh hiềm khích, tranh chấp lẫn nhau, lại thừa loạn kiếm lợi, cơ hội thủ thắng hẳn cũng không nhỏ. Các tướng quân Yên quốc đều là Dung Khiêm dạy dỗ, tự nhiên không phải kẻ yếu, nhưng quân đội Yên quốc lại vị tất mạnh như trong tưởng tượng của người đời. Dung Khiêm quá lợi hại, lúc y cầm quyền, sớm đã bình định tất cả chiến sự, đánh bại toàn bộ địch nhân. Tính kỹ thì Yên quốc đã bảy tám năm không có chiến sự chính quy. Thời gian bảy tám năm, đủ để binh lính quân đội thay phiên một hai đợt. Cho dù Yên quân huấn luyện tốt hơn, quân đội chưa từng lên chiến trường giết địch, chưa chính thức trải qua khảo nghiệm mưa máu, vĩnh viễn đều có nhược điểm trí mạng, chỉ xem ngươi nắm giữ như thế nào.”
Tần Húc Phi mắt hiện dị sắc nhìn Phương Khinh Trần: “Ngươi đang nhắc nhở ta, hay là đang trợ giúp ta đây?”
Phương Khinh Trần nhún vai: “Vì Sở quốc tương lai có thể có một liên bang cường lực, ta không ngại đem chút tiểu kiến giải của ta chia sẻ với ngươi.” Y mỉm cười đưa tay, nhận cái chén trong tay Tần Húc Phi kia.
Song phương đối thoại lâu như vậy, tay Tần Húc Phi vẫn nâng chén chờ đợi giữa hư không kia chưa hề lấy về.
Đêm đã khuya như thế, một chén rượu này đã bị gió đêm thổi rất lâu, lại vẫn có hơi nóng đốt người.
Chén rượu nho nhỏ nhẹ nhàng quay một vòng giữa mấy ngón tay Phương Khinh Trần, trên thân chén, hơi ấm của ngón tay Tần Húc Phi lặng lẽ dung vào giữa ngón và bàn tay Phương Khinh Trần, trong chén, rượu vẫn dùng nội lực của Tần Húc Phi làm ấm kia tỏa ra hương khí nhàn nhạt, lặng yên theo gió đêm, phiêu tán tứ phương.
Phương Khinh Trần nhìn Tần Húc Phi, mỉm cười, nâng chén, chạm môi, uống cạn.
Tần Húc Phi lẳng lặng nhìn mỗi một động tác, mỗi một chút biểu tình của Phương Khinh Trần, trong lòng chợt sinh ra cảm giác cực kỳ dị.
Vừa địch vừa hữu ngần ấy năm, hai người họ dường như đã sớm là người hiểu rõ đối phương nhất, thế nhưng, lại chưa bao giờ chịu đến gần đối phương. Những năm qua, đây đúng là lần đầu tiên, y kính rượu cho người kia, mà người kia, nhận rượu y đưa.
Ngón tay còn tồn lại hơi ấm, rõ ràng là nội lực của bản thân y làm ấm rượu lạnh, thế nhưng loại ấm áp ấy, lại làm cho chính ngón tay và tim y, cũng đều lặng lẽ ấm lên.
Nhìn chân mày đôi mắt, cánh môi nụ cười của người nọ dưới ánh trăng, chợt mềm lòng lại động lòng, Tần Húc Phi rốt cuộc nói ra một câu vốn không nên nói, cũng không định nói.
“Phương Khinh Trần, ngươi… ngươi về sau… nên cẩn thận Triệu Vong Trần một chút!”
Phương Khinh Trần đột nhiên ngước mắt, trong mắt nhuệ khí lạnh lẽo, ngữ khí lạnh băng túc sát: “Vương gia đang nói gì?”
Tần Húc Phi cười khổ, người này vừa bị chạm đến nghịch lân là luôn không chút che giấu không hề cố kỵ biểu đạt phẫn nộ và sát ý của y sao. Nhưng bản thân Tần Húc Phi cũng không phải có thể bị ai dễ dàng trấn.
Chuyện xưa năm đó, vốn là ẩn mật lớn nhất của Phương Khinh Trần, bản thân Tần Húc Phi nguyên cũng không muốn nói ra, chỉ là đã nhất thời xúc động, nói lời không nên nói này, y lại không hề làm cái việc hối tiếc vô dụng kia, cũng không định lấp liếm, chỉ thản nhiên nói: “Phương Khinh Trần là nhân vật truyền kỳ nhất thiên hạ, bình sinh lại chỉ nhận một đồ đệ, một thiếu niên con con lưu lạc, vượt long môn, trở thành nhân vật có tư cách xuất tướng nhập tướng năm khác, thế nhân chỉ nói tiểu tử này mệnh tốt cơ duyên tốt, đáng tiếc, ta lại chưa bao giờ tin trùng hợp, cơ duyên gì đó…”
Y nhìn thẳng đôi mắt tối đen ẩn ẩn có bão táp cuồn cuộn kia của Phương Khinh Trần, mỉm cười, ngữ khí thong dong nói: “Ngươi nhận gã làm đồ đệ, nguyên nhân duy nhất, chỉ bởi vì gã có một ca ca, tên là Triệu Vĩnh Liệt.”
Phương Khinh Trần lạnh lùng nhìn y: “Triệu Vĩnh Liệt cha mẹ đều mất, không còn thân nhân, người thiên hạ đều biết. Nếu không phải như thế, từ sau khi ta quay về, thân quyến của y đã sớm được người có tâm tìm ra, đưa đến trước mặt ta.”
Tần Húc Phi khẽ lắc đầu: “Mẹ ruột Triệu Vĩnh Liệt tính tình cường hãn đanh đá, cha y từng lén mua ngoại trạch, bị bà ta biết được, chẳng những đánh tới cửa, đốt nhà hủy cửa, kéo ngoại thất kia lên đường làm nhục, mà còn cầm dao tìm kéo, thề phải liều sống chết. Cha y rất sợ, bèn đem ngoại thất đã có bầu gả cho một nông phu thô bỉ xa tít ở quê, để cầu êm chuyện.”
Y tạm thời hơi dời ánh mắt, không giao phong với Phương Khinh Trần, ngữ khí lại trấn tĩnh bình thản: “Sau đó, Triệu Nhị Cẩu ra đời, người cha rõ ràng biết gã là thân sinh cốt nhục, lại bởi vì sợ bà vợ hung hãn trong nhà, không dám nhận nhau không chịu chiếu cố. Ngược lại là Triệu Vĩnh Liệt, ngẫu nhiên biết được chân tình, niệm nghĩa huynh đệ, sau lưng cha mẹ, trộm dò hỏi, mấy năm như một ngày, âm thầm dạy đệ đệ đọc sách biết chữ, cùng một số võ nghệ thô thiển cường thân kiện thể. Sau đó Tần Sở tranh chấp, y thân tại quân tịch, cáo biệt thân nhân đi xa, vốn còn từng ước hẹn với ấu đệ, năm khác lập công trở về, phải nghĩ biện pháp đón đệ đệ vào kinh, mưu một xuất thân kém kém, giúp gã trở về gia phả tông môn, ai ngờ…”
Tần Húc Phi thở dài nói: “Ai ngờ ngày y trở về kinh thành, cũng chính là lúc chết. Huynh đệ cựu ước, từ đó hóa thành mây khói tiêu tan. Cố tình khi y tòng quân không cách nào phân thân, cha mẹ y mắc ôn dịch cấp chứng, trong vòng ba ngày nối nhau mà chết. Vì thế người đời đều chỉ nói Triệu gia không còn huyết mạch chí thân nữa…”
Tần Húc Phi bình tĩnh mà ngưng mắt nhìn Phương Khinh Trần: “Những ẩn tình này, ta chỉ là một ngoại nhân, ngẫu nhiên động tâm, cũng có thể điều tra ra, huống chi là ngươi. Ngươi gặp gỡ gã, không phải trùng hợp, là ngươi cố ý đi tìm. Ngươi nhận gã nhập môn, không phải bởi vì nhìn gã thuận mắt, cũng không phải bởi vì gã biểu hiện tốt cỡ nào, chẳng qua là bởi vì… gã là đệ đệ Triệu Vĩnh Liệt.”
Phương Khinh Trần lặng thinh không nói.
Y quả thật vẫn rất hổ thẹn với Triệu Vĩnh Liệt, cho nên trước khi quay về nhân gian, lặng lẽ lợi dụng máy tính, tra xét huyết mạch chí thân của Triệu Vĩnh Liệt, muốn có hồi báo. Y tìm đến Triệu Nhị Cẩu, biết Triệu Nhị Cẩu muốn đi đâu, lúc này mới dự tính hành trình tốc độ của gã, cố ý đến giữa đường chặn gã, tạo một cơ hội ngẫu nhiên tương phùng.
Ngần ấy năm qua, Tần Húc Phi là người duy nhất dò xét ra chân tướng.
Ngay cả đám bạn học Tiểu Lâu đó, còn cả giáo sư Trang mỗi ngày đau đầu vì y, cũng hoàn toàn không biết gì về việc này.
Cư nhiên chưa từng có người hoài nghi sự trùng hợp này, cái duyên sư đồ này. Hoặc giả chưa từng có người như Tần Húc Phi, dụng tâm như thế với việc của y nhỉ. Chẳng qua, đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt…
“Ta biết ngươi thoạt nhìn đối đãi gã chỉ dửng dưng, trong lòng lại cực tốt, chỉ là gã dù sao không phải Triệu Vĩnh Liệt, mà năm đó… chân tướng của việc năm đó…”
Phương Khinh Trần từ từ nhướng mày, sát khí dày đặc kia, mãnh liệt kích động tuôn ra, nhưng ngữ khí lại trở nên ưu nhã thong dong: “Năm đó, chân tướng gì?”
Tần Húc Phi đã ý thức được mình bị khí cơ của Phương Khinh Trần bao vây, chỉ có cười khổ.
Năm đó, chân tướng gì?
Kỳ thật chân tướng năm đó, sớm không thể tìm hết. Ngay cả y cũng chỉ là phỏng đoán, mà không thể biết chi tiết, lại không nắm được chứng cứ nào.
Chỉ là phỏng đoán như vậy đã đủ để người trước mắt này nhảy dựng lên giết người diệt khẩu nhỉ.
Phương Khinh Trần cảm thấy phẫn nộ cực độ, nhưng phẫn nộ này lại không chỉ là bởi vì tên kia dám bóc trần chuyện cũ mà y không thích có người nhắc với mình nhất, mà là Tần Húc Phi lại đần đến mức chủ động bóc trần loại sự tình này.
Tên đần độn này, sao lại ngu không ai bằng đến nước này?
Triệu Vong Trần rắp tâm ra sao, liên quan gì tới y? Phương Khinh Trần mình có nguy cơ gì, lại liên can gì y! Nắm giữ bí mật đáng sợ nhất dễ dàng chuốc vạ vào thân nhất, lại không biết kín miệng như bưng, mà là nhịn không được tự mình chuốc khổ mở miệng nhắc nhở người e rằng không muốn bị y nhắc nhở nhất.
Thân tại vị trí như họ, đã thấy bao nhiêu sát phạt đẫm máu, trở mặt vô tình, phản bội bán đứng như vậy, sao y vẫn có thể ngốc đến mức vì biểu đạt một chút quan tâm, mà không biết tự bảo vệ?
Phương Khinh Trần là ai? Tần Húc Phi lại là ai? Cho dù ẩn ẩn có chút tiếc nhau, nói cho cùng vẫn là kẻ địch. Cho dù hai quốc bởi vì thế cục trước mắt tất nhiên phải liên thủ hỗ trợ, rốt cuộc trong tối cũng đang tranh chấp phòng bị đối phương. Sao ngươi có thể thẳng thắn vô tư, không hề có tâm cơ mà nói ra cơ mật ngươi nắm giữ như thế? Ngu xuẩn!
Phương Khinh Trần vì Tần Húc Phi mà phẫn nộ, càng vì sự thật rằng mình cư nhiên bởi vì Tần Húc Phi mà phẫn nộ này… càng thêm phẫn nộ…
–
Hai tướng này một là tướng trong Tể tướng một là trong tướng quân.