A Hán cố định nhìn bản thân đang hôn mê, tại sao, tại sao, rõ ràng vẫn luôn nhớ Địch Cửu rất sợ lạnh, đêm giá rét như vậy lại không chịu tỉnh dậy, đi nắm tay y. Tại sao, tại sao, rõ ràng vẫn sớm thành thói quen, nhất định phải ôm y mới ngủ được, hiện giờ lại có thể ngủ say lâu như vậy, lâu như vậy, hoàn toàn quên mất người kia vẫn luôn rất lạnh, rất lạnh…
Một giọt lóng lánh, đột nhiên, từ khóe mắt Địch Cửu, lặng lẽ chảy xuống.
A Hán gần như không thể tin tưởng mà run lên, ngồi bật dậy trên giường.
Người trong ảo cảnh cầm một vò rượu ngửa đầu uống, trong khoảnh khắc mỹ tửu liền dốc đầy đầu đầy mặt đầy mình, một giọt nước mắt rất nhỏ kia, cũng chẳng thể tìm kiếm nữa.
A Hán đưa tay, ôm ***g ngực vẫn đau nhức, chợt mở miệng, máu tươi liền phun đầy dưới đất.
Máu của người trong Tiểu Lâu, máu của người ngoài Tiểu Lâu.
Trên trời dưới đất, đầy rẫy trước mắt, đều là một dạng đỏ thắm gai mắt.
Máu của A Hán cũng đỏ tươi như vậy. Không khác màu sắc nhuộm thành trên tất cả khăn tay mà Địch Cửu từng ấy năm qua một mình lặng lẽ ném xuống là mấy.
Trước sau hai đoạn ghi chép, sau khi qua Phương Khinh Trần đặc biệt chỉnh lý cắt nối cho A Hán, kỳ thật chỉ cần khoảng thời gian một ngày là có thể xem xong. Nhưng mà thời gian qua đủ một ngày rưỡi, A Hán rốt cuộc mới ra khỏi phòng.
Có lẽ duyên cớ bởi vì *** thần lực bị tổn thương, thần thái của A Hán suy yếu nhợt nhạt lạ thường, cả đứng cũng như không vững, chỉ vịn cửa phòng đóng kín, đứng ngay đó, không đi nổi một bước nữa.
Trương Mẫn Hân rất muốn qua giúp y, nhưng không biết vì sao, lại cố tình chột dạ, vì thế cô nhẹ nhàng đưa mắt ra hiệu cho Ngô Vũ.
Ngô Vũ cũng không nói gì nhiều, qua thiết bị thuấn di, trực tiếp chuyển mình đến bên cạnh A Hán, một phen đỡ lấy y, nhẹ giọng nói: “Tinh thần lực của cậu đã bị thương, ảnh hưởng đến thân thể. Hiện tại, cậu cần nghỉ ngơi an tĩnh thời gian dài, đồng thời còn phải nhờ máy móc trị liệu thương tổn *** thần. Lúc này, cậu không thích hợp hoạt động quá nhiều đâu, nếu có chuyện gì, cậu cứ nói một tiếng với bọn tôi là được.”
A Hán chỉ nhẹ giọng hỏi: “Y ở đâu?”
“Phương Khinh Trần đã dùng niệm lực làm y hôn mê, ném vào buồng ngủ thứ chín.”
“Thế Khinh Trần đâu?”
“Cậu ấy đã nghỉ ngơi suốt một ngày, hiện tại, đang chờ ở buồng ngủ thứ chín.”
A Hán gật đầu: “Máy thuấn di của cậu, cho tôi mượn dùng một chút.”
“A Hán, cậu không định nói chuyện với giáo sư trước sao?”
A Hán đưa mắt nhìn cô: “Y tối đa chỉ có thể sống thêm một ngày.”
Vẻ mặt Ngô Vũ hơi buồn bã: “Nhưng mà, bất kể cậu làm thế nào, y cũng chỉ có thể sống thêm một ngày nữa.”
A Hán ngưng mắt nhìn cô, qua một lúc, mới nở nụ cười nói: “Một ngày, vậy là đủ rồi.”
Ngô Vũ rốt cuộc gật đầu, không nói nữa, chỉ thò tay lấy máy thuấn di mình sử dụng từ trong túi ra giao cho A Hán.
Quang hoa phút chốc hiện lên, một khắc sau, A Hán đã xuất hiện bên cạnh Phương Khinh Trần và Địch Cửu.
Y chỉ cúi đầu, yên lặng nhìn Địch Cửu ngủ say không tỉnh trong buồng ngủ, nhất thời trong lòng cũng chẳng biết là cảm thụ ra sao.
Mấy đời mấy kiếp, y luôn lười biếng yêu ngủ, bao nhiêu lần uể oải tỉnh dậy trên giường, nhìn biểu tình hết cách của người chờ đợi bên cạnh, làm sao có thể nghĩ đến, vậy mà sẽ có thời điểm hôm nay, y im lặng đứng trông bên cạnh người khác, nhìn người khác ngủ say không tỉnh.
Ngần ấy năm qua, Địch Cửu luôn trông y như vậy, vẫn chờ y tỉnh, vẫn không chờ được. Lại là dùng tâm tình thế nào, mới có thể một mực nhìn y, trông y, che chở y, vẫn kiên trì, không thể và không chịu từ bỏ.
Mà nay, trong nháy mắt là y có thể đánh thức Địch Cửu, thế nhưng… sau một ngày thanh tỉnh, lại sẽ là say ngủ vĩnh cửu kia.
Bỗng thở dài một tiếng, A Hán nhẹ nhàng vươn tay, cực nhanh chóng nhấn mấy nút khống chế.
Phương Khinh Trần vẫn ngồi bên cạnh, lại cũng vẫn không nói không rằng, hơi chau mày, lúc này mới hỏi ra tiếng: “A Hán, ngươi đang làm gì thế?”
Thao tác của A Hán vừa rồi, không phải đang đánh thức Địch Cửu, lại là khởi động thiết bị quét và trình tự chữa trị của buồng ngủ, chỉ lệnh này vừa chuyển vào, máy tính trí năng của buồng ngủ sẽ lập tức tiến hành quét toàn thân Địch Cửu, chữa trị tất cả các tế bào không đạt đến trạng thái tốt nhất trong cơ thể y.
Cứ như vậy, đợi đến khi Địch Cửu tỉnh lại, y chẳng những sẽ tiêu sạch thương đau, không còn bệnh tình, cơ năng thân thể cũng sẽ được điều chỉnh đến độ cao hoàn mỹ, thể lực trí lực phản ứng lực, thậm chí cũng sẽ hơi mạnh hơn so với thời kỳ đỉnh cao.
Với khoa học kỹ thuật của Tiểu Lâu, muốn chữa khỏi cho Địch Cửu vốn là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng lợi dụng khoa học kỹ thuật vượt thời đại, tục mệnh kéo thọ, trị liệu đau thương cho phàm nhân, việc này ở Tiểu Lâu, đã là cấm kỵ tuyệt đối.
Hơn nữa, trị liệu như vậy cũng không hề có ý nghĩa. Hôm nay ngươi chữa khỏi cho người, ngày mai người được ngươi chữa khỏi này, sẽ bị máy tính chủ của Tiểu Lâu hoặc là cục quản lý thời không đoạt đi tính mạng. Tồn tại pháp luật như vậy, tự nhiên là có đạo lý tồn tại của nó. Nếu phóng túng, tất cả học sinh đều có thể bằng vào yêu thích của mình tùy ý kéo dài mệnh cho thế nhân, mà người được họ kéo dài mệnh, lại tự nhiên sẽ vì người mình quan tâm lần lượt khẩn cầu chữa bệnh kéo dài tuổi thọ, hành vi như vậy nếu không khống chế, cả thế giới đều không thể không đại loạn.
Nhưng mà, lần này, tình hình A Hán trị liệu cho Địch Cửu, lại thật sự rất đặc thù.
“Sinh mệnh y chỉ còn lại một ngày. Ta hy vọng một ngày cuối cùng này, y có thể thoát khỏi ốm đau thời gian dài, y có thể một lần nữa cảm nhận được cảm giác khỏe mạnh, y có thể không bị thương hoạn tra tấn nữa.”
A Hán thanh âm trầm thấp: “Chỉ là một ngày, một ngày mà thôi, không thể sao?”
Vẻ mặt trầm tịch mà bi ai như thế, thanh âm trầm thấp mà bi thương như thế, khiến người ta cơ hồ không nhẫn tâm nói ra bất cứ lời chỉ trích gì.
Ngay cả giáo sư Trang vừa nhận được máy tính chủ báo động, tuyên bố hành vi của A Hán đã vi quy nghiêm trọng mà lập tức nối với phòng ngủ đông, chuẩn bị đối thoại với y, vừa mới mở màn ảnh, sau khi trông thấy khuôn mặt ảm đạm của A Hán, nghe thấy một tiếng nói thầm này, rốt cuộc cũng thở dài.
Thôi, chẳng qua là một ngày cuối cùng, cứ để y tùy hứng một hồi, để y cho người kia một ngày khỏe mạnh và vui vẻ, lại có gì không thể.
Giáo sư Trang thoáng chần chừ, rốt cuộc một lần nữa đóng máy thông tấn.