Nghiêm chỉnh đi tuần một lần, phải hao phí bao nhiêu công quỹ! Tần quốc vốn đã đủ nghèo, đâu chịu đựng được một Hoàng đế ham công to việc lớn cố gắng phá sản như thế.
Phương Khinh Trần lại không ôm hảo ý mà cười: “Sao thế? Hiện tại bất kể ngươi đi nơi nào Tần quốc, chỉ cần ngươi phối thêm nguyên bộ nghi trượng thiên tử, vòng một vòng trên đường cái, cam đoan sẽ có cả đống người lệ nóng doanh tròng, nói không chừng đều phải cảm thấy không uổng kiếp này. Đã có hiệu quả tốt như vậy, tốn chút tiền thì tính là đại sự gì? Lần trước…”
Sắc mặt Tần Húc Phi hơi ửng đỏ, khẽ mắng một tiếng không có tẹo sức lực nào: “Mỗi bận đều phải nói một lần, ngươi có xong chưa.”
Lần đó, Tần Húc Phi đúng là thảm hại ghê gớm.
Bị Phương Khinh Trần kéo đến tửu lâu uống rượu là chuyện bình thường, nhưng vừa vặn gặp bàn bên đang có người nước miếng tung bay nói Hoàng đế bệ hạ là anh vũ đột phá như thế nào, lại là anh hùng cái thế ra sao ra sao, một thân chuyển chiến ba ngàn dặm, một kiếm lực áp trăm vạn binh, anh minh thần vũ, tài hoa ngút trời…
Mắt thấy người nói hai mắt tỏa sáng, người nghe vẻ mặt say mê, Phương Khinh Trần ngồi ở bàn bên kia vừa uống rượu vừa cười, Tần Húc Phi liền vừa uống rượu vừa đổ mồ hôi. Nói cho cùng, da mặt này còn chưa có rèn luyện ra.
Nghe người nọ hưng phấn đến mức càng nói càng lên trời, Tần Húc Phi thật sự nhịn hết nổi, chen một câu. Nói binh loạn Tần quốc, Hoàng đế bệ hạ này kỳ thật cũng có trách nhiệm rất lớn. Không ngờ lại dẫn tới người cả tửu lâu cùng nhau ném bát đũa đuổi đánh.
Phương Khinh Trần kéo Tần Húc Phi chân tay luống cuống dọc đường vừa chạy trốn vừa cười to, cười đau cả bụng. Lần này gặp mặt, lại không nhịn được lôi việc này ra cười y.
Y cười, Tần Húc Phi lại cười không nổi. Sự sùng bái yêu quý điên cuồng này của dân gian với y, không phải chỉ là cảm kích đơn thuần phát ra từ nội tâm khi y bình định chiến loạn. Triều đình âm thầm trợ giúp, dốc sức tuyên truyền, mới là căn nguyên cuối cùng.
Y hiện tại là cứu *** của quốc gia, cứu chúa của thiên hạ, anh hùng không gì không thể, thiên thần thần thánh không thể xâm phạm… Loại lợi ích thuận thế dẫn dắt này, tất nhiên là nói cũng chẳng cần.
Bản thân Tần Húc Phi luôn không quá chú ý những việc khá vụn vặt này, nếu không phải lúc bị Phương Khinh Trần cố ý lôi ra, tự mình trải qua việc quẫn như vậy, y đúng thật không biết mình đã bị tuyên truyền huyền hồ như thế.
Các Hoàng đế khác vì nâng cao mình, phần lớn sẽ nói quân quyền thần thụ, thiên mệnh chi tử gì đó, y thì ngược lại, ngay cả vòng này cũng không cần qua. Trực tiếp phong thần luôn!
Cho dù là tâm tính rộng lượng hơn, mỗi lần bị Phương Khinh Trần người hiểu rõ tận gốc lấy chuyện này ra chế nhạo, y đều không khỏi phải đỏ mặt.
Phương Khinh Trần cười nói: “Việc này lại có gì không tốt? Da mặt dày một chút. Ngươi không thời thời khắc khắc nhắc nhở người khác, còn trông mong lão bách tính cả đời tự nhiên ghi nhớ ân tình bình định chiến loạn thật sao? Như bây giờ thì thật tốt. Đừng nói là phản ngươi bội ngươi, bất cứ ai dám nói ngươi một chữ không hay, phải bị rau quả thối nước bọt chôn sống, địa vị của ngươi tự nhiên cũng ổn như bàn thạch.”
Tần Húc Phi cười khổ một tiếng. Với y mà nói, càng là tôn sùng như vậy, mới càng làm người khó kham.
Phương Khinh Trần vừa cười vừa dùng tay nhẹ nhàng chống trán, trên mặt lộ ra vẻ ửng đỏ nhàn nhạt.
Men say, rốt cuộc vẫn bốc lên.
Những mỹ tửu này, toàn là giai nhưỡng lâu năm y vơ vét từ các nơi, uống lộn xộn, sức rượu cũng càng mạnh hơn. Trước khi uống rượu, y lại mới vừa đại chiến một trận với Tần Húc Phi, toàn thân đều nóng vã mồ hôi. Tốc độ mạch máu chảy cũng nhanh hơn xa bình thường. Lúc uống, vì không cho Tần Húc Phi chiếm được tiện nghi, lại tranh uống ừng ực quá nửa, khi vừa uống xong còn chưa việc gì, nói cười như vậy một lúc, gió núi vừa thổi, ý say bốc lên, dần dần men say hơi không áp được, may mà y cũng không hề định áp xuống.
Trong men say, mặt mày Phương Khinh Trần dần dần nhu hòa, ánh mắt nhìn Tần Húc Phi cũng kèm theo đôi chút mơ màng, nhìn vẻ mặt Tần Húc Phi thoáng lộ ưu thương kia bên trong thế giới mông mông lung lung, y cười khe khẽ: “Trong lòng không thoải mái? Ngươi Hoàng đế này, lại như làm khó chịu hơn ai khác vậy.”
Tần Húc Phi cũng cười theo: “Cũng chẳng coi là khó chịu, chỉ là đôi khi, quả thật phiền muộn lắm, cũng không nhịn được muốn hô mấy tiếng, kiếp sau không bao giờ làm Hoàng đế nữa nọ kia mà thôi.”
Do ý say, vẻ mặt Phương Khinh Trần hơi biếng nhác, y uể oải phất tay: “Lời này nói thật sự chẳng thú vị. Một Hoàng đế hô như vậy, người ngoài nghe thấy khẳng định phải cho là ngươi thân đang trong phúc mà không biết phúc. Ngươi nên thế này nè…”
Y làm ra vẻ sầu muộn bi thương, ngóng nhìn không trung xa xa, buồn bã thở dài: “Nếu có kiếp sau, chỉ mong không sinh trong nhà đế vương nữa.”
Phương Khinh Trần nói ra lời này, ngữ khí cực hoang lương, mâu quang cực bi thương, vẻ mặt cực thê lương, rồi y lại lập tức cười ha ha: “Thấy chưa? Phải nói như vậy, người bên ngoài nhìn mới thương xót, cho dù ghi vào sách sử, cũng phải làm người đời sau cảm khái vạn phần.”
Tần Húc Phi thấy y làm bộ làm tịch, thất tình lên mặt như vậy, cũng không khỏi cười sang sảng.
Nghe tiếng cười lanh lảnh như vậy, tâm tình Phương Khinh Trần cũng chậm rãi có một chút nhu hòa. Men say đạm đạm, làm tâm tư y lang thang, bỗng nhiên buột miệng hỏi: “Ngươi có từng nghĩ, nếu như có kiếp sau, ngươi muốn sống thế nào?”
Tần Húc Phi thoáng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Phương Khinh Trần. Người như y, tuy nói thời điểm buồn rầu cũng sẽ hô vài tiếng kiếp sau thế nào thế nào, nhưng mà sẽ tuyệt không thật sự phí *** thần đi thiết tưởng việc kiếp sau gì đó.
Chuyện kiếp này cũng còn bận không xong, ai còn rảnh rỗi đi lo kiếp sau hư vô mờ mịt gì đó.
Y chưa từng mong đợi kiếp sau, chỉ muốn không phí kiếp này, y chưa từng thiết tưởng hư uổng, chỉ nguyện tận mọi lực lượng làm tốt chuyện kiếp này nên làm, hơn nữa y cũng thật sự chưa từng cảm thấy, Phương Khinh Trần sẽ là người nghĩ chuyện thế này, hỏi chuyện thế này?
Nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Tần Húc Phi mới cười khan một tiếng: “Nếu có kiếp sau, đương nhiên hy vọng còn có thể có hảo bằng hữu như A Hằng bên cạnh, cũng hy vọng mình không cần là người trong hoàng tộc, đương nhiên vẫn hy vọng có thể thiết mã kim qua, tận hứng chiến một trận, quen biết rất nhiều rất nhiều thủ túc đồng bào, nếu có kiếp sau, đương nhiên…”
Ban đầu y nói chậm chạp không lưu loát, dần dần liền trôi chảy thông thuận, trên mặt cũng có chút tươi cười, song Phương Khinh Trần càng nghe càng sa sầm mặt, nghe y cuối cùng càng lúc càng xa lắc, rốt cuộc giận dữ trừng y một cái: “Sao ngươi không nghĩ đến ta?”
Tần Húc Phi cười nói: “Nghĩ ngươi làm gì?”
Phương Khinh Trần lãnh nhãn nhìn y: “Ngươi kiếp này thiếu ta một đống nợ, không nghĩ nếu có kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa cho ta hả?”
Tần Húc Phi cười ha ha: “Ngươi kiếp này trợ ta giúp ta như thế, chắc là kiếp trước nợ ta nhiều lắm, cho nên kiếp này phải đến vì ta làm trâu…”
Chưa dứt lời, thân y đã vụt ngửa ra sau, tránh được một chưởng phong nhằm ngay ngực.
Phương Khinh Trần phiêu nhiên nhảy lên, không sóng vai ngồi cùng y nữa, lại nhẹ nhàng lướt lên một nhánh cây bên cạnh.
Men say bốc lên, đầu hơi váng, người hơi mệt, thân mình cũng có chút lười biếng, Phương Khinh Trần chẳng buồn hô đánh hô giết với ai kia nữa. Bèn dứt khoát như lúc ban đầu, vạt áo tung bay đón gió nằm trên một cành cây mềm, nhìn không trung sáng sủa, khóe mắt cũng chẳng nghía Tần Húc Phi một cái, nhàn nhạt nói: “Tâm tình không tồi ha, còn biết đùa giỡn.”
Tần Húc Phi bằng tư thế ngửa tránh, không lập tức ngồi dậy, mà cũng học bộ dáng Phương Khinh Trần, khoan thai hai tay gối đầu nằm như vậy.
Hai cành cây song song, trong gió núi phiêu phiêu dao dao, lên lên xuống xuống, trên trên dưới dưới, một áo trắng, một vạt tím, trên dưới đan xen, lại thành một loại thanh nhã khác thường.
Lá xanh hoa dại ánh dương gió mạnh, khi lên xuống trên dưới giao thoa, Tần Húc Phi luôn ngưng mắt nhìn y, Phương Khinh Trần cũng do men say, chỉ lười biếng khép hờ mắt, không hề để ý.
Đợi một hồi, không thấy Phương Khinh Trần nói chuyện hay có động tác nữa, Tần Húc Phi lại nhẹ nhàng mở miệng: “Đừng lo lắng cho ta.”
Ánh dương tuyệt như vậy, thoải mái làm người muốn ngủ gật, Phương Khinh Trần uể oải không động đậy ngó ngàng, thậm chí lười bảo y, kỳ thật mình hình như căn bản không hề lo lắng gì cho y, tốt nhất y đừng có tự mình cảm thấy quá tốt.
“Mặc dù ta nói không thích làm Hoàng đế, nhưng cũng không đến mức bởi vì làm Hoàng đế rồi phải ngày ngày phiền não. Kỳ thật, ta đã làm Hoàng đế, mới nói làm Hoàng đế không thú vị. Lúc chưa làm Hoàng đế, ta cũng từng oán trách bao nhiêu lần rằng cản tay quá nhiều. Hôm nay mặc dù ta thật sự hận làm Hoàng đế gò bó quá nhiều, nhưng nếu có người muốn đẩy ta khỏi ngai vàng, e rằng ta sẽ nhảy dựng lên liều mạng. Ta nói ta hâm mộ sự tự do tự tại của ngươi, người khác, làm sao không phải đang hâm mộ phú quý quyền uy của ta.”
Tần Húc Phi cười nói: “Việc trên thế gian, vốn khó được thập toàn thập mỹ, nếu luôn nhớ thứ mình mất đi, không nhìn thứ mình nhận được, thế còn muốn sống nữa không. Tần quốc hiện tại còn rất bần cùng, nhưng ít ra không có chiến loạn. Ta mất đi rất nhiều thân nhân, thế nhưng, càng nhiều đồng chí đã an toàn về lại quê hương. Những chính vụ đó đúng là đủ rườm rà vô vị, song thật sự có ích cho quốc gia này và bách tính. Ta cũng sẽ phiền não những quy củ của quân chủ, lải nhải của đám quan viên đó, nhưng ta cũng có bằng hữu đối đãi tốt nhất thế gian này đang nơi nơi mưu tính cho ta, hơn nữa, ta còn có ngươi…”
Đột nhiên, y không muốn nói tiếp. Mối quan hệ với Phương Khinh Trần, y biết, y cũng biết Phương Khinh Trần đồng dạng biết, vốn cũng sớm chẳng cần phải nói.
Y chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Khinh Trần, ta tốt lắm, không cần lo lắng cho ta.”
Phương Khinh Trần vẫn lười mở mắt nhìn y, nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay bắn một phát, một chiếc lá đại thụ phía trên liền thong thả bồng bềnh rơi xuống, bị y bắt được đậy lên mặt, dù bận vẫn ung dung che ánh nắng, dáng vẻ muốn đánh một giấc.
Lộn xộn gì đây, y khi nào nơi nào, từng biểu hiện một xíu xiu lo lắng sao?
Bên tai, lại dường như còn có thanh âm cực nhẹ cực ôn hòa của người nọ: “Khinh Trần, ta tốt lắm…”
Không cần nhìn, y cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt Tần Húc Phi chăm chú nhìn mình, rồi còn nụ cười từ từ lộ ra bên môi.