Cho tới nay, y đều cố hết sức không chủ động can thiệp triều chính. Cho dù ý kiến của y nhất định là chính xác, y cũng không muốn lại lấy thân phận người mở đường, người hướng dẫn, tiếp tục chỉ điểm đường đi cho quốc gia nữa, mà chỉ để người khác vùi đầu làm việc.
Sở quốc là của người Sở, không nên thuộc về loại quái vật danh không hợp thật như y. Thế giới này là của phàm nhân, kẻ ngoại lai như họ không nên tồn tại trên đời, tốt nhất vẫn đừng can dự quá nhiều.
Đám quan viên Sở quốc, phải có suy nghĩ của mình, quyết đoán của mình, đảm đương của mình. Họ phải đối mặt với phong ba, đối mặt với lợi hại, đối mặt với dục vọng của nội tâm, sau đó đi học xung đột và thỏa hiệp, học bài xích và dung hợp, học từng chút sửa chữa sai lầm, tìm kiếm con đường chính xác như thế nào.
Bởi vậy, cho dù y phát hiện có một số chức quan an bài không thỏa đáng, có một số người năng lực vị tất đủ để đảm đương vị này, nhưng mà, chỉ cần không có vấn đề lớn, y cũng không muốn lập tức chỉ ra.
Kết quả trước mắt này, là ý kiến thống nhất thế lực các phương cuối cùng thỏa hiệp dung hợp đạt thành, hà tất nhất định phải phá, lại hà tất không cho người khác một chút cơ hội để thử.
Người Tần vội vàng giao ra quyền vị, rất nhiều quan chức thời gian dài không ai coi. Tần quân lâm thời thu thập đi hàng loạt tiền lương vật phẩm, rất nhiều chức vị hiện tại vừa ngồi xuống là sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn. Đây đúng là đá mài đao tốt nhất, có thể giúp quốc gia tôi luyện ra nhân tài.
Muốn ngồi không ăn bám nói dễ vậy sao? Nếu ngươi không xứng chức, làm không tốt, thế lực các phương đều đang mắt hổ lom lom dõi theo, chỉ sợ lập tức sẽ có nhân tài mới đẩy ra, tiếp chưởng chức cũ. Cho nên chẳng cần phải quá lo lắng.
Tâm ý đã định, Phương Khinh Trần đối với những an bài quan chức này, trên cơ bản kkông định có ý kiến, bởi vậy cũng liền không ý kiến. Cho nên y chỉ chú ý nhìn thử Triệu Vong Trần.
Triệu Vong Trần thăng liền ba cấp. Trước mắt đã có thể nắm giữ phòng ngự của cả kinh thành. Mà phòng thủ hoàng cung vốn do gã phụ trách, thì trực tiếp thăng phó thủ ban đầu đảm đương.
Kỳ thật với tư lịch niên kỉ của Triệu Vong Trần, cho dù gã là đồ đệ Phương Khinh Trần, dưới tình huống bình thường, trước mắt cũng không có tư cách tự lực nắm giữ phòng ngự của cả kinh thành.
Song Sở kinh vốn là Tần Sở cùng thủ, lúc này người Tần rời đi, quyền lực chân không trong kinh lưu lại thật sự quá lớn, mà quan viên có quân chức trong kinh, võ tướng đơn thuần kiểu như Lăng Phương đã rời kinh, đến thành trì người Tần triệt phòng, tiếp chưởng phòng ngự, văn võ kiêm tu như Trác Tử Vân thì đại bộ phận lựa chọn bỏ võ chức, ngược lại mưu cầu vị trí quan trọng của chính sự đường cùng lục bộ.
Cũng không phải trừ Triệu Vong Trần thì không còn ai khác, chỉ là các phương thế lực giằng co, không ai yên tâm về ai. Chức vị phòng ngự kinh thành, mấu chốt đảm bảo an toàn của tính mạng thân gia mọi người trong kinh như vậy, chẳng ai muốn thấy rơi xuống tay quan viên không phải bên ta.
Các phương qua mấy phiên đấu sức, cuối cùng mọi người đã chọn do Triệu Vong Trần không thuộc phe phái nào, cũng đại diện cho Phương Khinh Trần địa vị cách biệt này, đến tiếp chưởng binh quyền phòng ngự kinh thành.
Phương Khinh Trần từ khi vào kinh tới nay, rất ít can thiệp chính vụ, ít làm khó bất cứ thế lực nào, cũng chưa từng thiên vị phương nào, lại thêm uy vọng, uy tín của y, có thể được các phương tín nhiệm, cũng chỉ có đệ tử của y.
Huống chi, Triệu Vong Trần làm người quả thật rất thành công. Gã tuy còn trẻ, làm việc lại lão thành cẩn thận, kính trọng khách khí triều thần, bình thường bất kể ai cầu, có thể giúp thì giúp ngay. Bởi vậy quan viên cả triều, không một người nào là không thích gã. Gã lại thích kết bằng hữu rộng rãi, ngay cả nhân vật giang hồ, thương nhân hèn mọn, cũng thường có giao tình với gã. Với binh lính gã cũng thân thiết quan tâm, khi ở trong quân, vẫn cùng ăn uống với binh sĩ cấp thấp nhất, càng được tầng dưới kính yêu.
Có sự ủng hộ nhiều phương diện như vậy, gã cuối cùng tiếp chưởng phòng ngự kinh thành, tất nhiên là thuận lý thành chương. Mà bởi vì phòng ngự hoàng cung là do quân đội trước kia, phó thủ trước kia của gã tiếp tục quản lý, vô hình trung, kinh thành, hoàng cung Sở quốc này, đầu mối then chốt quyền lực một quốc, tất cả quân lực cơ bản, cũng đều khống chế trong lòng bàn tay gã.
Chức quan của Triệu Vong Trần trước kia tuy rằng cũng không nhỏ, nhưng không có tư cách chưởng phòng ngự kinh đô, cho nên mới lâm thời thăng gã mấy cấp. Gã hiện tại còn nhỏ tuổi, đã là quan cao vị hiển, khó được gã lại vẫn không kiêu không nóng, với ai cũng khách khí hữu lễ, không hề lên mặt.
Phương Khinh Trần thản nhiên đảo qua cả danh sách, ánh mắt quanh quẩn mãi trên tên và chức quan của Triệu Vong Trần, quan viên cung kính đứng bên cạnh, chờ y đáp lời, cẩn thận theo ánh mắt y nhìn lại, thấy y chỉ nhìn chằm chằm ba chữ Triệu Vong Trần, không khỏi thấp thỏm, chỉ sợ vị này phải tị hiềm gì, không chịu để đệ tử của mình đảm nhiệm quan chức quyền cao chức trọng như vậy. Vạn nhất Phương Khinh Trần bác bỏ thật, lại phải tìm người các phương diện thế lực đều yên tâm chưởng thành phòng quân vụ thì quá là khó khăn.
Cũng may cuối cùng Phương Khinh Trần vẫn không nói gì, chỉ gật đầu, gấp danh sách lại, đưa trả cho quan viên kia: “Đã là trong triều nghị định, Hoàng thượng cũng đồng ý, ta tự nhiên không có ý kiến.”
Quan viên nọ một thân mồ hôi, vội vàng nhận danh sách, cung kính lui đi.
Ngày hôm sau, thánh chỉ đóng ngự ấn của Hoàng đế, cùng thư bổ nhiệm của Lại bộ liền phi truyền khắp nơi, vô số tân quan nhậm chức, các nơi đều oanh oanh liệt liệt, xắn tay bắt đầu làm.
Nửa tháng sau, tin tức toàn quân Liễu Hằng đã rời Sở cảnh, tiến vào quốc cảnh Tần quốc truyền đến, lại là cả nước vui mừng, mây đen nhiều năm qua vẫn bao phủ trên đầu người Sở, cuối cùng đã tan hết.
Hoạt động chúc mừng lớn nhỏ trong dân gian chưa từng ngừng, trong triều cũng có người đề nghị, phải làm một hồi đại khánh. Về phần lý do, vì ước định Tần Sở đồng minh đã kết cùng Tần Húc Phi trên danh nghĩa, không tiện trực tiếp chĩa vào Tần quốc mà nói gì, vậy thì chỉ có thể lấy hỉ sự Hoàng đế đại hôn, thái thượng hoàng sinh nhật nọ kia làm cớ.
Rốt cuộc dùng danh nghĩa gì, làm thế nào, trong triều vẫn chưa nghị xong, chư hầu phương nam đã bắt đầu có động tác. Quà mừng, biểu chương, kiến nghị tương ứng, đều nhao nhao đưa lên kinh, đại bộ phận chư hầu đều bày tỏ, thời điểm đại khánh, sẽ tự thân lên kinh gặp quân. Mà một trong các chư hầu lớn nhất phương nam, Trác Lăng Vân, lại đã tự mình mang theo quà mừng tiến cống cùng đội ngũ năm trăm người vào kinh gặp quân chúc mừng.
Trác Lăng Vân là nhân vật địa vị cao nhất trong cựu bộ của Phương Khinh Trần, cũng là thế lực lớn nhất phương nam, phen này tự mình vào kinh, lại mang theo lễ trọng, nể mặt triều đình quả không nhỏ.
Tiểu Hoàng đế đích thân mở yến tiếp đãi. Cả Phương Khinh Trần mấy ngày liền tránh trong nhà không có việc làm, rốt cuộc cũng cực nể mặt mà lộ diện ở yến hội. Mà để biểu thị lần tiếp đãi này quy cách cao, đãi ngộ hậu, cả thái thượng hoàng vẫn nhốt tại thâm cung cũng được mời ra, ngồi trên cùng, làm vật bài trí tôn quý.
Đối với thái độ này của hoàng gia, Phương Khinh Trần thật sự không đồng ý, chỉ là người ta đã đầy lòng nhiệt tình an bài xong xuôi, khách nhân đi vào cửa điện mới phát hiện thêm một chủ nhân y đây, đành phải buồn bực ăn uống mà thôi.
Với Sở Nhược Hồng phía trên, y cũng không nhìn kỹ, mà chỉ rất tùy ý nghía hai cái nhàn nhạt.
Đã qua hơn một năm nữa, Sở Nhược Hồng dường như gầy hơn nhiều, tuy rằng vẫn ngây ngây ngô ngô, ngồi bất động, hạ nhân bên cạnh đút gì ăn đó, sắc mặt cuối cùng vẫn tiều tụy, ngay cả trên đầu, ẩn ẩn cũng đã có chút đốm trắng gai mắt.
Phương Khinh Trần cúi đầu, chuyên tâm nhìn rượu thịt trước bàn mình. Một ngụm rượu nuốt vào, nóng rát, hơi sặc người.
Bên tai nghe tiểu Hoàng đế và Trác Lăng Vân quân thần hai người, một khách khí, một cung kính ứng đáp. Chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, có phần hối hận, mình lại nhàm chán đến mức đáp ứng loại tiệc tùng này.
Tuy nói y với Trác Lăng Vân quan hệ không tồi, nhưng có thể gặp riêng trong phủ sau cung yến, có lý do gì mà nhất định phải chạy đến nơi buồn tẻ vô vị thế này?
Tâm tình của y cực kỳ không xong, lãnh nhãn nhìn nét cười khắp điện, chỉ cảm thấy hết thảy xa xôi lại buồn cười.
Bên tai nghe tiểu Hoàng đế khen Trác Lăng Vân công tích vì nước trú thủ phương nam, bình định chiến loạn đáng được trọng thưởng. Trác Lăng Vân khen tiểu Hoàng đế nhìn xa trông rộng, tay nắm toàn cục, cuối cùng công huân đuổi người Tần đi càng là trên đời ít có…
Hai bên kẻ đến kẻ đi, chẳng ai chê buồn nôn, Phương Khinh Trần nghe mà da gà da vịt nổi hết một thân, đành phải cúi đầu chuyên tâm đối phó với rượu thịt, cố gắng coi lời người khác chung quanh thành gió mát qua tai.
Y nơi này muốn trí thân ngoài sự, hoàn toàn không biết người ta ngươi khen ta, ta khen ngươi, sau hai ba hiệp, đã nói hết lên người y.
Trác Lăng Vân khiêm tốn nói, mình không có công lao gì, toàn là Phương Khinh Trần dạy tốt, mình chẳng qua là nghe theo ý Phương hầu.
Tiểu Hoàng đế thành tâm thành ý nói, mình tuổi còn nhỏ, chưa làm được chuyện gì, hai năm qua trong kinh nếu không có Phương Khinh Trần chủ trì đại cục, trời biết sẽ biến thành thế nào.
Các thần tử khác trong điện cũng đều luôn miệng khen ngợi Phương Khinh Trần, các loại từ ngữ buồn nôn một mạch dùng cả lên người y, y một người đang yên đang lành, khen thành thần tiên trên trời.
May mà Phương Khinh Trần lúc này tâm tư không ở trên điện, chỉ chuyên tâm ăn uống, người ta nói gì một mực vào tai không vào lòng, bằng không chẳng biết sẽ lạnh thành thế nào nữa.
Chỉ là đột nhiên phát giác bốn phía chợt tĩnh lặng, y cảm thấy hơi không đúng, vừa ngẩng đầu nhìn, thấy tất cả quan viên bốn phía bao gồm Trác Lăng Vân đều đã đứng lên, đang nhìn y với ánh mắt đầy chờ mong.
Phương Khinh Trần nhíu mày suy tư một chút, mang máng nhớ lại vừa rồi dường như có người hô một tiếng: “Phương Khinh Trần nghe chỉ!”
Y thoáng bực bội nhíu mày, lại trò gì đây. Chỉ là đã đến trường hợp này, cũng không phải do y không theo, rầu rĩ đứng lên đi đến chính giữa, y có đặc quyền không cần quỳ, chỉ khom lưng cúi đầu là xem như đã chuẩn bị nghe chỉ. Cho dù là như vậy, tiểu Hoàng đế cũng không dám an tọa nhận y cúi đầu, hấp tấp đứng lên, vẻ mặt mang cười, cất cao giọng nói: “Trấn Quốc hầu Phương Khinh Trần, với quốc có đại huân lao…”
“Các ngươi nói, chuyện gì xảy ra đây?” Hiếm thấy Phương Khinh Trần cũng phải giận ra mặt mà nổi cáu, hạ nhân Phương hầu phủ sớm đã trốn xa tít, chỉ có Triệu Vong Trần kiên trì đến cùng, thủ trong sảnh, phụ trách yêu cầu của đám chủ nhân khách nhân.
Trong đại sảnh, Phương Khinh Trần nổi giận đùng đùng đứng phía trên, phía dưới lấy Trác Lăng Vân Trác Tử Vân làm đầu, tụ tập các quan viên văn võ có quan hệ chặt chẽ nhất với Phương Khinh Trần, mà còn tay nắm trọng quyền trong kinh thành trước mắt.
Mọi người bị Phương Khinh Trần răn cho ngoan ngoãn cúi mắt, chỉ có Trác Lăng Vân cậy nhiều năm làm tướng dưới trướng Phương Khinh Trần, quan hệ thân cận, lớn gan đáp một câu: “Phương hầu, chuyện này thật sự không liên quan gì đến chúng ta, huống chi, đây không phải chuyện tốt sao?”
“Chuyện tốt?” Phương Khinh Trần cười lạnh: “Đang yên đang lành, đột nhiên ngay trên yến hội, phải phong ta nhất đẳng công? Đất phong trực tiếp ở ngay phụ cận kinh thành, địa phương tốt nhất phú thứ nhất, có Hoàng đế nhà ai lại bỗng nhiên hào phóng như vậy, các ngươi dám nói các ngươi không giở thủ đoạn ở sau lưng?”