“Ê, Kính Tiết, là ngươi nói bệnh trạng của Yên Lẫm nhiều hơn vẫn là tâm bệnh, trước giờ tâm bệnh vẫn cần tâm dược chữa, hiệu quả của việc ta ra mặt trị liệu hơn xa tít tắp thần y ngươi khai phương thuốc gì. Nhưng hiện tại y ở bên cạnh ta lại đặc biệt cẩn thận dè dặt, khẩn trương đến mức toàn thân đều luôn kéo căng, làm sao có thể ngủ ngon? Ta ép y ở lại Thanh Hoa cung, vốn là muốn y không thể không nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng phương pháp như bây giờ, lại hại y bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.”
Phong Kính Tiết lắc đầu cười khẽ hồi lâu, mới cười nói: “Tiểu Dung, ngươi có biết những người từng có tình yêu kịch liệt nhất sâu sắc nhất, sau cuộc sống phu thê năm rộng tháng dài, sẽ chung sống như thế nào?”
Dung Khiêm buồn bực, so sánh gì đây.
“Cho dù năm đó khi yêu đương thắm thiết nhất, vừa thấy đối phương là tim đập không thôi, máu mũi giàn giụa, làm phu thê nhiều năm đều nhạt đi cả. Nắm tay đối phương cũng giống như nắm tay mình, không còn cảm giác. Ngày ngày nghe người bên gối ngáy o o, cũng giống như không hề nghe thấy, ngủ thoải mái tự tại như thường. Thoạt nhìn rất là đạm mạc, nhưng một khi mất đi người bầu bạn lâu dài như vậy, mới cảm thấy thế giới trống rỗng, quạnh quẽ lạ thường, không ai làm ồn, ban đêm ngay cả ngủ cũng không ngon.”
Phong Kính Tiết cười vỗ vỗ Dung Khiêm: “Vấn đề của ngươi chính là làm sao đưa Yên Lẫm từ giai đoạn vừa trông thấy ngươi thì tim đập thình thịch, máu mũi như suối, dẫn dắt đến giai đoạn khe nhỏ sông dài, cứu nhau lúc hoạn nạn.”
Dung Khiêm thuận tay cầm nắp chén trà trên bàn, nhằm ngay mũi Phong Kính Tiết mà ném.
Phong Kính Tiết dễ dàng một tay đón lấy, cười nói: “Có *** thần đánh người nha, không tồi không tồi, hiện tượng tốt, đều là công lao vất vả trị liệu của ta.”
Dung Khiêm bị y chọc giận ngã ngửa. Phong Kính Tiết lại đã phất tay áo, quay người ra ngoài, tự đi tìm cung nữ xinh đẹp tán dóc bồi đắp tình cảm.
Phong Kính Tiết đã khoanh tay đứng nhìn, Dung Khiêm chỉ đành tự lực cánh sinh, tự mình nghĩ cách.
Y không hề vội vội vàng vàng đuổi Yên Lẫm ra ngủ ngoài Thanh Hoa cung, ngược lại bảo Yên Lẫm dọn hết thảy công sự trong ngự thư phòng đến Thanh Hoa cung, nhưng cũng không hề không yên tâm đến mức thật sự cấm túc Yên Lẫm bên cạnh, mọi sự đều phải theo dõi.
Yên Lẫm mỗi ngày triều hội chưa bao giờ lỡ, mỗi ngày đều đi bầu bạn với Lạc Xương một hồi, mà còn bắt đầu tích cực tiếp kiến đại thần, hội kiến tông thân. Ngẫu nhiên trong cung sẽ làm vài yến hội nhỏ, cùng các tần phi cách ba bốn ngày cũng có thể gặp một hồi.
Sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Dung Khiêm thậm chí vẫn gạt phăng chúng nghị, kiên định ủng hộ Yên Lẫm thường xuất cung đi lại thăm thú. Chỉ cần chuẩn bị đủ trên mặt phòng vệ an toàn là được.
Yên Lẫm ban đầu cũng không muốn rời Dung Khiêm quá lâu, càng cảm thấy lúc này ra cung giải sầu, rất là vô tâm vô phế, song Dung Khiêm chỉ cười giáo huấn y.
“Người sống trên đời, ai có thể không gặp rủi ro, ai có thể không đụng tai họa. Nhưng dù sao cũng không thể phóng túng mình cả ngày vùi đầu ủ rũ trong tai nạn, thế chẳng phải tự mình tìm không thoải mái cho mình sao. Chúng ta phải làm, là tận lực tiếp tục sống tốt.”
Yên Lẫm im lặng một hồi, liền gật đầu tiếp nhận ý kiến của Dung Khiêm. Vô luận thế nào, cuộc sống chung quy phải tiếp tục. Tận lực để mình sống thật tốt, đã là bảo vệ lớn nhất với nhau. Nếu như giống họ ngày trước, mọi việc đều quan tâm thái quá, để ý thái quá, ngược lại trở thành gánh nặng của nhau.
Y tận lực làm cho cuộc sống của mình khôi phục bình thường, xử lý triều chính, câu thông với đại thần, quan ái người nhà. Khi ở lại Thanh Hoa cung, cũng không phải cả ngày mắt không chớp, toàn tâm toàn ý trông nom Dung Khiêm, mà là phải phân ra hơn một nửa thời gian *** lực xử lý chính vụ quốc sự.
Mà rất nhiều thời điểm, Dung Khiêm chỉ mỉm cười, nhìn y, trông y, chờ y.
Rất thích nhìn dáng vẻ dưới đèn ngưng mắt, hết sức chuyên chú phê duyệt tấu chương của thiếu niên này. Ngay cả ngẫu nhiên nhíu mày, buồn bực ưu tư, cư nhiên cũng làm người ta nhìn rất là thuận mắt.
Rất thích, cứ thế lẳng lặng trông bên cạnh, cho dù hai bên không nói lấy một câu, nhưng y biết, bởi vì có y, Yên Lẫm mới có tâm thần yên định, dốc lòng quan tâm mảnh đất hai người đều rất yêu này như vậy.
Rất thích, cứ thế bình tĩnh chờ đợi. Bình thường Yên Lẫm phê duyệt tấu chương một lúc, sẽ bỏ xuống nghỉ một chút, đứng lên duỗi thân một thoáng, thả lỏng thân mình một thoáng, cùng y cười nói mấy câu, có khi đẩy y dạo một vòng bên ngoài rồi quay về làm việc tiếp.
Cả Yên quốc, chính vụ quan trọng nhất, liền giản giản đơn đơn như vậy, chất trên bàn, Dung Khiêm trước giờ cũng không lật xem. Chỉ là Yên Lẫm lại ngẫu nhiên sẽ vào những lúc tạm nghỉ, đẩy Dung Khiêm đến trước cửa sổ, dưới ánh dương, tự tay pha một ly trà cho y, nửa dựa y mà ngồi xuống, tùy tay lấy một xấp tấu chương, chậm rãi đọc cho y nghe.
Thông thường mà nói, trừ phi Yên Lẫm thật sự không quyết định được, Dung Khiêm đều không hay trực tiếp biểu đạt ý kiến của mình lắm. Phần lớn thời điểm, y chỉ mỉm cười nghe, nghe đủ loại chính vụ trên mảnh đất này, nghe Yên Lẫm chậm rãi giải thích xử trí quyết đoán của mình, có đôi khi cảm thấy Yên Lẫm làm rất tốt, mỉm cười vui vẻ nhìn y một cái. Miệng kỳ thật không hề nói nhiều mấy lời khích lệ gì đó, song ánh mắt sáng ngời như vậy, làm cho điện vũ rộng lớn này cũng trở nên huy hoàng xán lạn.
Có khi cảm thấy Yên Lẫm làm sai, hoặc làm không tốt, y sẽ hơi nhíu mày, thế là sắc mặt Yên Lẫm cũng trầm xuống, nhíu mày, vắt óc nghĩ chỗ không đủ của mình, nếu như có thể nghĩ được, sẽ không khỏi hai mắt lóe sáng nhảy dựng lên, khoa tay múa chân chạy tới ngự án bên kia, một lần nữa phê chỉ thị. Thoạt nhìn giống một thiếu niên xốc nổi kích động, còn hơn xa một đế vương thâm trầm đầy hứa hẹn.
Có khi vắt óc nghĩ mãi không được, không khỏi thất bại, y cũng sẽ quấn lấy Dung Khiêm hỏi không ngừng. Dung Khiêm bị y bám dính đến hết cách, cười nhẹ nhắc y vài câu, khi Yên Lẫm tâm phục, sẽ cười đến mặt mày sáng rực, nhưng cũng sẽ có lúc không ủng hộ không đồng ý, liền chẳng hề cố kỵ, tuyệt chẳng nể mặt Dung Khiêm mà thấp giọng tranh chấp.
Đại bộ phận tranh cãi, cuối cùng phần nhiều là chấm dứt bằng thắng lợi của Dung Khiêm, nhưng ngẫu nhiên cũng có vài lần để Yên Lẫm thắng, Yên Lẫm liền không khỏi đắc ý dương dương, ngày kế nhất định phải khoe khoang với đám Sử Tịnh Viên bảy tám bận.
Rất nhiều biến hóa đương sự không hề cảm thấy, nhưng những người sáng mắt bên cạnh lại nhìn rõ rành rành.
Trước kia khi nhìn Yên Lẫm và Dung Khiêm bên nhau, dưới ánh dương mỉm cười tán gẫu, luôn không dưng làm người ta có cảm giác xót xa thê lương. Mà hiện tại, xa xa nhìn họ cùng ngồi giữa hoa, thân kề nhau, cúi đầu, rất đỗi chăm chú mà chia nhau ăn bánh, lại chỉ có một loại thoải mái hoan khoái đạm đạm, khiến bên môi người ta bất giác im lặng lộ ra nét cười.
Trước kia, Yên Lẫm bất kể trong lòng có bao nhiêu ưu phiền, ở trước mặt Dung Khiêm, đều cố gắng mỉm cười, chỉ sợ có một chút ảnh hưởng không tốt với Dung Khiêm.
Mà hiện tại, có chính vụ ủy quyết không được, hoặc trong triều khó chịu, hoặc chính là tự dưng sinh ra cảm khái thiếu niên, y đều sẽ không hề cố kỵ kể cho Dung Khiêm.
Có khi Dung Khiêm sẽ khuyên y vài câu, nhưng càng nhiều thời điểm, chỉ mỉm cười trên tai họa, khiến Yên Lẫm luôn phải giậm chân phát tác một trận.
Trước kia, mặc kệ Dung Khiêm có bao nhiêu không khỏe, ở trước mặt Yên Lẫm, đều tận lực không lộ ra. Ngay cả thân như thiêu như đốt, vẫn có thể cười nhẹ như không.
Song hiện tại y chưa từng khắc ý cố nén đau đớn, chưa từng dụng tâm khắc chế rên rỉ. Y không ngại biểu hiện sự yếu đuối vô lực của mình. Y không ngại để Yên Lẫm nhìn thấy tình huống khi y đau đớn nhất.
Không giấu giếm, không che đậy, không cố ra vẻ cười vui. Nhưng vẫn khoái lạc, kiên cường sống tiếp, thậm chí không chịu để lạc thú trong cuộc sống vì thế mà giảm bớt một phân một hào. Y đem thương đau hoàn toàn bày ra cho Yên Lẫm thấy, để thiếu niên ưu tâm kia biết rõ ràng, y rất thương, rất đau, song thương đau này không hề đủ để đánh sụp y, chân tướng của sự thật, không hề khủng bố, đáng sợ như trong tưởng tượng. Có đôi khi, che giấu bởi vì hảo tâm, mang đến nghi ngờ thương tổn lo lắng, e rằng càng đáng sợ hơn bản thân thương thế.
Y thích ánh dương, thích hoa tươi, thích gió mát, thích nói cười với người, thích hết thảy người và việc tốt đẹp.
Yên Lẫm mỗi lần ra cung, luôn sẽ đem những câu chuyện mới mẻ nghe được ở dân gian phố phường kể tỉ mỉ cho y nghe, luôn sẽ mua vài món đồ chơi mới mẻ, trái cây tươi ngon, trở về cùng y hưởng thụ.
Trong cung thỉnh thoảng cử hành tiểu yến, chỉ một vài người thân cận nhất tụ lại một chỗ, Dung Khiêm cũng rất vui lòng tham gia, cùng mọi người nói cười như vô sự.
Yên Lẫm cũng bắt đầu thả lỏng việc gác cửa Thanh Hoa cung, cho phép một số cựu bộ thuộc hạ năm đó tình nghĩa rất sâu với Dung Khiêm vào cung thăm viếng. Những cựu thuộc này đều thật lòng quan tâm Dung Khiêm, cùng Dung Khiêm ôn lại đôi câu chuyện cũ năm ấy, đây đó đều rất đỗi cảm khái, nói chút tình hoài hôm nay, mọi người cũng tự có cảm hoài.
Thân mình Lạc Xương càng ngày càng nặng, khá ít đi quanh trong cung, ngẫu nhiên cũng tới thăm hỏi Dung Khiêm.
Dung Khiêm rất thích nghe nữ tử nhu uyển này, ngồi bên cạnh, vừa vô ý thức vỗ về bụng, vừa nói liên miên rằng hài nhi trong bụng bướng bỉnh như thế nào, đá nàng quậy nàng như thế nào.
Dung Khiêm kiếp trước tuy từng cưới vợ, nhưng vẫn chưa từng sinh con, nghe một nữ tử vẻ mặt ôn nhu nói chuyện hài tử sắp sửa giáng thế như vậy, với Dung Khiêm mà nói, là một loại cảm thụ cực mới lạ.
Nhưng mà, y thật sự thích.
Thích hài tử rất nhanh chóng sẽ ra đời, cốt nhục của Yên Lẫm kia.
Thích nghe những câu chuyện trong nhà, cốt nhục chân tình này.
Y cũng biết, Lạc Xương nói những lời này, không phải bởi vì trong lòng Lạc Xương chỉ biết quan tâm hài tử, mà là bởi vì Lạc Xương và Yên Lẫm đều rất tin, mình sẽ tự nhiên nảy sinh tình yêu với hài tử kia, rất minh bạch, buổi chiều an bình này, nói cười nhẹ tênh như vậy, sẽ làm y có cảm giác ấm áp yên tĩnh như thế nào.
Có đôi khi Dung Khiêm cũng sẽ hưng trí bừng bừng cùng Yên Lẫm thảo luận hài tử sinh ra nên đặt tên gì, sau đó rất đỗi phiền não mà lật sách, tìm đủ các kiểu chữ, mà vì đều tự cố chấp ý mình rồi tranh tới tranh lui.
Có khi Lạc Xương đụng phải hai người tùy hứng tranh chấp như con nít, không khỏi buồn cười, khẽ nói mấy câu, sau khi hài tử ra đời, Hoàng thượng chính là phụ thân rồi, Dung tướng… Việc này, chính là…
Nàng dừng một chút, thình lình không thể nói tiếp, theo vai vế mà nói, Dung Khiêm cũng nên tính là gia gia thật rồi.
Tuy chưa nói hết, Dung Khiêm đã ở bên cạnh xụ mặt buồn bực, ôi, gia gia. Mình có già đến vậy không? Rõ ràng ta còn coi như đang tuổi nhi lập mà.
Yên Lẫm ở bên cạnh khẽ cười, khắp đầu óc đang nghĩ làm sao để hài tử của mình khi vừa học được từ đầu tiên, quay qua Dung Khiêm gọi Dung gia gia, mình sẽ ở bên thưởng thức biểu tình buồn bực bất đắc dĩ của Dung Khiêm.
Biến hóa chính là như vậy, chưa để ý đã xảy ra. Yên Lẫm đối mặt với Dung Khiêm, không còn nơi nơi thận trọng, thời thời cẩn thận như vậy nữa.
Y có thể bỏ Dung Khiêm một mình bên cạnh, tự mình chuyên tâm xử lý chính vụ hơn nửa ngày trời, y đồng dạng có thể ném công văn chồng chất đầy bàn, bồi Dung Khiêm đi uống trà tán gẫu. Hết thảy phải coi tâm tình như thế nào.
Vốn mỗi khi ngủ cùng giường với Dung Khiêm, tim y sẽ đập như gõ trống, hiện tại lại có thể coi bên cạnh đâu đâu cũng là hơi thở của Dung Khiêm, thành việc tầm thường tự nhiên nhất, bình yên ngủ giữa phân ấm áp ấy.
Chẳng qua, bệnh mất ngủ của Yên Lẫm đã là chứng bệnh khó chữa nhiều năm, không dễ dàng trừ tận gốc như vậy. Cho dù y hiện tại có thể ngủ, nhưng muốn như Dung Khiêm nói, một ngày không ngủ đủ ba canh giờ không cho phép ra khỏi Thanh Hoa cung, thế thì y mỗi ngày đều đừng mong ra ngoài.
Kỳ thật, y mỗi ngày có thể ngủ hai canh giờ đã rất không tệ. Hai canh giờ này, một nửa là ngủ bình thường trên giường, một nửa khác lại là ban ngày, những giấc ngủ vụn vặt có thể có được khi ở bên cạnh Dung Khiêm.
Tinh thần của y, sớm hoàn toàn thả lỏng bên cạnh Dung Khiêm, do thả lỏng, liền không nhớ phải đối kháng một cách tự nhiên với thân thể mỏi mệt. Có đôi khi y và Dung Khiêm nói chuyện, đang nói thì mắt chậm rãi híp lại, bắt đầu mệt mỏi, bất tri bất giác liền có một giấc ngắn ngủi.
Có đôi khi, đang đấm lưng xoa bóp giúp Dung Khiêm, dần dần thanh âm nói chuyện nhỏ xuống, có lúc tựa lên vai y, có lúc nằm trên đùi y, chậm rãi dựa lên người Dung Khiêm mà ngủ.
Dáng vẻ không hề phòng bị mà thiếp đi như vậy, hoàn toàn giống như một hài tử ngây thơ. Ngẫu nhiên khi đang xử lý công vụ, bởi vì Dung Khiêm ở bên cạnh, tuy rằng không nói chuyện, không tán gẫu, nhưng cảm giác tồn tại rõ ràng ấm áp này, sẽ làm thân tâm người ta không dưng buông lỏng, y cũng có thể bất tri bất giác dựa bàn ngủ một lúc.
Chỉ là, Dung Khiêm không hy vọng y dựa bàn ngủ, mà tình nguyện y dựa lên người mình.
Bởi vì Yên Lẫm hiếm khi ngủ, mà ngủ cực tỉnh, vừa bị kinh động là sẽ tỉnh dậy.
Dung Khiêm rất quý trọng mỗi một chút thời gian y có thể ngủ bình yên, nhưng lại luôn lo lắng, không ngó ngàng gì mà ngủ như vậy, nhiễm lạnh sinh bệnh, tổn hại thân thể.
Dung Khiêm không dám khoác thêm quần áo giúp y, cho dù động tác nhẹ nhàng hơn, cũng sẽ đánh thức y, cho nên càng tình nguyện y dựa mình mà ngủ hơn, ít nhất hai người kề nhau, hơi thở độ ấm hai bên hòa hợp, sẽ có rất nhiều ấm áp.
Thân thể Dung Khiêm không hề thích hợp để thời gian dài cho người khác dựa ngủ, vô luận dựa lên vai hay là nằm trên đùi y, thời gian hơi dài đều là áp lực với xương cốt đã nối lại nhưng vẫn yếu ớt như cũ kia, song chỉ cần Yên Lẫm ngủ bên người, thế thì cho đến trước khi Yên Lẫm tỉnh lại, y đều có thể an tĩnh mà thanh thản chờ đợi, cho dù cơ thể đều đã mỏi nhừ tê rần, cũng không phát ra một chút thanh âm, không nhúc nhích một thoáng.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. Dưới trị liệu của Phong Kính Tiết, thân thể Dung Khiêm chuyển biến mặc dù vẫn chậm chạp, nhưng quả thật là đang không ngừng tốt lên. Mà khúc mắc tháo hết, chung sống tự nhiên thoải mái với Yên Lẫm, cũng có trợ giúp rất lớn với sự khỏe mạnh của Dung Khiêm.