Địch Cửu lại vẫn lạnh lùng nhìn cô nàng chằm chằm: “Ngươi hỏi ta từng câu, hận, không hận, đều là vì sao? Ngươi rất nhiệt tâm mà nhiều lần nhắc nhở ta đi tìm kiếm lý do nên thù hận y, lại là vì sao? Ngươi thật sự đang quan tâm cảm thụ của ta, ngươi thật sự rất để ý tâm ý của ta với A Hán? Hay ngươi căn bản thuần túy chính là coi nỗi đau như cắt của chúng ta, thành vở kịch náo nhiệt nhất để thưởng thức? Ngươi muốn coi chúng ta là con sâu có thể tùy ngươi đùa bỡn cũng được, ngươi muốn đem ta chậm rãi giải phẫu để xem, lật ruột bụng từng loại ra nghiên cứu tìm vui, ngươi tùy ý, nhưng ta không cần phải phối hợp với ngươi.”
Y cười lạnh: “Người ta nên hận, là ai? Là A Hán chẳng hiểu gì hết, trước giờ không hề có tâm hại ta, lại rất nghiêm túc yêu ta, hay kẻ cái gì cũng hiểu lại không chịu làm gì cho bạn mình, chỉ một lòng muốn xem náo nhiệt là ngươi?”
Trương Mẫn Hân chưa bao giờ là Chúa tốt tính, bình thường bị bạn học chỉ mắng đôi tiếng, cô có thể coi là vui đùa, nhưng nếu cô bị Địch Cửu người ngoài Tiểu Lâu này, kẻ đáng chết từng thương tổn bạn mình, lại liên lụy lớn đến bạn mình, mới có thể đứng trước mặt mình chỉ trích như thế, lại khiến sắc mặt cô cực khó coi, cơ hồ không kiềm chế được phẫn nộ.
Bất kể nói thêm bao nhiêu tiếng tâm bình thường, bao nhiêu câu ngang hàng đối đãi thế nhân, cô là người trong Tiểu Lâu siêu nhiên cường đại, rốt cuộc vẫn không thể thật sự coi thế nhân bình thường thành người ngang hàng, cho nên vô luận Địch Cửu từng vì A Hán mà làm gì, bỏ ra bao nhiêu, cô cũng vẫn không tán thành y có tư cách chỉ trích cô. Bởi vậy đâu chịu được Địch Cửu chế nhạo như vậy.
Thấy sắc mặt cô không tốt, Phương Khinh Trần cũng nhíu mày, ra vẻ không chút để ý mà tiến lên nửa bước, hữu ý vô ý hơi chặn giữa Trương Mẫn Hân và Địch Cửu.
Nói lý không được là giết người, thế cũng quá là khó coi. Trương Mẫn Hân còn chưa đến mức không phẩm như vậy. Phương Khinh Trần chỉ là sợ cô nhất thời giận dữ trong lòng, thở hơi mạnh một chút, không cẩn thận đòi mạng Địch Cửu luôn.
Hiện tại Địch Cửu vốn là người nên chết, nếu như cô giết y thật, cũng là đang chấp hành thiết luật của Tiểu Lâu, pháp quy của cục thời không, chẳng ai có thể nói cô một chữ.
“Có gì đáng hỏi đâu.” Phương Khinh Trần không muốn để hai người này đối địch nữa: “Những điều này lại chẳng phải những cố sự cô đã xem đó, tình cảm động chút là có biến hóa mang tính hí kịch. Có mấy ai thật có bản lĩnh dám che hai mắt, người bên ngoài phụ lòng mình một chút đã liều mạng đi hận đi oán đi ngược đi trả thù, những ân nghĩa tình cảm ban đầu đó lại chẳng nhớ được mảy may.”
Trương Mẫn Hân phớt lờ y, chỉ bước sang một bước, tránh Phương Khinh Trần che chắn, tiếp tục nhìn Địch Cửu: “Mấy năm qua, các ngươi vì làm cho y tỉnh lại, phải chịu những gian khổ đó, làm những việc ngu ngốc đó, ngươi cũng không hận?”
“Ta đích xác hận. Bất quá, ta phải hận, cũng nên là hận các ngươi kia?”
Địch Cửu thản nhiên nói: “A Hán lại chưa từng bắt chúng ta chăm sóc y, A Hán cũng chưa từng nói dối ta, không có chúng ta chăm sóc y sẽ chết. Những điều này đều là chúng ta tự mình nguyện ý làm. Rất khổ, rất mệt. Thế nhưng, trong lòng chúng ta không phải không khoái hoạt. Chúng ta bảo hộ y, chiếu cố y, bảo vệ y, đều là lựa chọn của chính chúng ta, ta có lý do gì mà phải trách lên đầu y? Trái lại đám thần tiên các ngươi. Chúng ta lần lượt đến cửa cầu xin, các ngươi đều thản nhiên thừa nhận có thể cứu tỉnh A Hán, rồi lại toàn bộ khoanh tay mặc kệ, chỉ không nhẹ không nặng nói một tiếng, y ngủ tốt hơn tỉnh. Các ngươi mới là người minh bạch chân tướng, cũng có năng lực cho chúng ta biết, không để chúng ta phí sức. Nhưng các ngươi trước đây, đều đã làm gì?”
Trương Mẫn Hân hừ một tiếng. Họ đã rất cố gắng cho đám gia hỏa cố chấp này biết, A Hán ngủ tốt hơn tỉnh, chết đi có lẽ tốt, là các ngươi không tin mà? Phải, họ đã không giải thích đàng hoàng. Nhưng đối với ba người nhà thực tế đến cực điểm này, nếu không phải chân chính đưa vào Tiểu Lâu, để họ tận mắt thấy loại huyền diệu khó tin này, vô luận giải thích như thế nào, kỳ thật họ cũng sẽ vĩnh viễn không tiếp nhận câu trả lời kia.
Tính tình người này thật là khó chiều hết sức. Lúc trước không nói rõ với y, chỉ là vì tốt cho y, sau đó cố gắng ngăn cản y, cũng là vì không để y toi mạng vô nghĩa, đến bây giờ bất đắc dĩ để y vào Tiểu Lâu, mình còn nói chuyện ôn tồn như vậy, cũng coi như đã tương đối khách khí, người này lại chẳng biết cảm ơn chút nào.
A Hán là người y yêu, cho nên bất kể chân tướng như thế nào, bất kể nội tình như thế nào, y đều không chịu hận A Hán, ngược lại là những người Tiểu Lâu khác này, thành đối tượng cho y thù hận giận lây?
Lòng người thiên vị đến mức này, thật là…
Cô đột nhiên buồn bực, trừng Phương Khinh Trần một cái: “Chuyện cậu muốn làm đều xong hết rồi chứ? Chẳng lẽ còn định tiếp tục chậm rãi tán dóc với y thế này?”
Phương Khinh Trần lườm cô một cái, cũng lười nhắc nhở, chậm rãi tán dóc, thảo luận loại vấn đề nhàm chán yêu hay không hận hay không này, là Trương đại tiểu thư cô, mà không phải Phương mỗ y. Y lại ngoái đầu nhìn Địch Cửu, than một tiếng: “Ngươi còn lời gì muốn giao lại cho ta?”
Đây nên là sự từ bi cuối cùng trước khi giết người.
Địch Cửu chỉ trầm mặc một thoáng, lập tức hỏi: “A Hán sau khi tỉnh lại, còn phải tiếp tục vào đời, đi làm đạo đề này không?”
“Hẳn là vẫn phải.” Phương Khinh Trần tùy tiện đáp một câu.
Y không nói, cho dù còn đời tiếp theo, thành tích của A Hán cũng định trước là không qua được, đợi kỳ mô phỏng ngàn năm vừa mãn, y sẽ lưu ban, mô phỏng lại từ đầu, đến lúc đó có thể sửa đề mục. Chuyện phức tạp như vậy giải thích rất phí sức, cho nên y cũng không giải thích nữa.
Địch Cửu lại nghĩ một chút mới nói: “Đề mục này của y, có vấn đề rất lớn. Luận hoài nghi, ngờ vực, tàn nhẫn, độc chiếm dục và thương tổn trong tình yêu! Thoạt nhìn, dường như mỗi một đời y đều đang trải qua hết thảy, nhưng trên thực tế, không phải chỉ có tình yêu của người ác độc, mới có hoài nghi, ngờ vực, tàn nhẫn, độc chiếm và thương tổn. Ta cũng vậy, Địch Phi cũng vậy, Địch Tĩnh cũng thế, trong xương cốt đều không phải người tốt, chúng ta đều coi mạng người như cỏ rác, đều không hề để ý bất hạnh của người khác, cho nên chúng ta có thể càng tùy tiện càng tùy hứng thương tổn người khác. Thế nhưng… Thế nhưng… Cho dù là người bình thường, cũng sẽ hoài nghi, ngờ vực, cũng sẽ bởi vì suy nghĩ ích kỷ mà làm hại người, cho dù là người tốt, là thánh nhân, là người thiên tính cực nhân từ, nếu thật sự động tình mà không thể tự khống chế, cũng sẽ lo được lo mất, thấp thỏm bất an, cuối cùng khó tránh sẽ có hiểu lầm, có hoài nghi và ngờ vực. Thế tại sao mỗi một đời, y đều phải tiếp cận người cực đoan ác độc như ta?”
Y không chút để ý mà dùng những từ cực ác độc để bình thuật bản thân, chỉ là khi nói đến vận mệnh của A Hán, chợt có chút tức giận khó hiểu thấp thoáng: “Các ngươi đã là thần tiên lịch kiếp, đã phải thể hội tình đời, vậy y không phải nên đi tiếp xúc cảm thụ nhân tính và tình cảm bình thường nhất, thường thấy nhất mới đúng sao? Cho dù các ngươi không đi tìm một thánh nhân, một người tốt, chí ít cũng nên tìm một người bình phàm, mà không phải khắc ý tìm kiếm người như ta hoặc Địch Tĩnh, phải không? Vốn nên như vậy, các ngươi mới có thể thực sự hiểu biết lòng người hơn, đúng không?”
Y nhìn Phương Khinh Trần, ánh mắt có chút hỏi dò, thậm chí kèm chút chờ đợi không như y sẽ có.