Hai người họ là những người Phong Kính Tiết tin cậy nhất, y không dám để Tiểu Đao đi theo y.
Phong Kính Tiết lấy từ trong lòng ra tín vật của mình, giao cho Tiểu Đao, dặn dò gã ngay trong đêm ra ngoài triệu tập bao nhiêu cao thủ giang hồ giao tình thâm hậu với mình đến bảo vệ bên cạnh Lư Đông Ly.
Thế lực ẩn của y trong võ lâm vốn rất mạnh, không ít cao thủ đều âm thầm nghe lệnh y. Từ năm đó bị Triệu vương hung ác tính kế một lần, y không dám kiêu ngạo nữa, luôn để những cao thủ đó, im lặng ở lại lân cận Lư Đông Ly, lúc cần tùy thời có thể gọi về.
Nhớ năm đó thỏ khôn chưa chết, triều đình đã muốn hầm chó giấu cung, hại y cờ sai một chiêu, nhận hết khổ sở. Lư Đông Ly thì không như y, có thể chết đi sống lại, về sinh tử an nguy của Lư Đông Ly, y quyết không dám lơ là một chút.
Lư Đông Ly thấy y an bài như thế, biết tâm tư y, khẽ cười nói: “Ngươi yên tâm, ta hôm nay, đã không phải ta năm đó.”
Y hiện tại, không còn mù mờ vô thố, chỉ biết để bằng hữu giúp y an bài hết thảy, gánh vác hết thảy nữa.
Uyển Trinh và Anh Nhược đã an trí ở phương xa, mối quan hệ của người nhà tông tộc với y cũng khắc ý chỉ bảo trì lạnh lùng xa cách. Cựu tướng bộ hạ, hiện giờ đã các cứ một phương, các hữu thế lực.
Y hiện tại, còn gì e ngại, còn sợ gì liên lụy?
Dù là công kích giết chóc nhiều hơn, bị cả nước chê trách, y cũng dám đứng ra đối kháng. Dù là quân vương hạ chiếu, thánh chỉ đường hoàng, y cũng dám nghịch chỉ kháng mệnh, phấn thân đọ sức.
Mạng của y, là của bản thân, là của thê nhi, là… của Kính Tiết!
Không ai có thể cướp đi, không có đạo đức luân lý, quân thần thiên luân gì, có thể khiến y nghe lệnh chịu chết.
Đã may mắn có thể sống lại một lần, thì nên cùng bằng hữu quan trọng nhất đời này, sóng vai dắt tay, sống thật phấn khích tận hứng. Trong thiên địa, đâu còn gì thật sự có thể câu thúc họ, ràng buộc được họ?
Phong Kính Tiết nhìn vẻ mặt y, cũng cười: “Không phải ta không yên tâm về ngươi. Ta chỉ mong, ta có thể yên tâm hơn một chút.”
Hai người nhìn nhau cười, đều không nói gì nữa. Phong Kính Tiết cũng không thu dọn chuẩn bị, chỉ nói với mật điệp kia: “Chúng ta đi.”
Mật điệp kia lại còn khách khí hành lễ với Lư Đông Ly lần nữa, nói lời cáo từ, mới cùng Phong Kính Tiết trực tiếp từ trên tường bay vút đi.
Tiểu Đao hơi trợn tròn mắt: “Y cứ đi như vậy à? Quần áo đâu? Ngân phiếu đâu? Công văn thông quan đâu? Rồi cả ngần ấy việc nên do y làm, đều không cần giao lại?”
“Không phải còn ta sao?” Lư Đông Ly cười nói: “Những việc đó đều là chúng ta cùng nhau thương lượng làm, y vắng mặt, có ta làm là được.”
Nụ cười qua đi, y liền quay vào phòng, không hề lãng phí thời gian gì để lưu luyến buồn bã.
Kính Tiết đi vắng, ngày mai ngày kia, rồi cả rất nhiều rất nhiều chuyện về sau, đều phải càng dụng tâm mà làm càng tốt hơn, như vậy mới có thể để Kính Tiết thân tại dị quốc có thể được yên tâm, chuyên tâm làm chuyện của bản thân.
Trở về phòng, ngay ánh nến, đem rất nhiều công văn hồ sơ ban ngày Phong Kính Tiết đã nghiên cứu tới lui, lấy ra xem lại lần nữa.
Tiểu Đao đoán đêm nay, đại nhân khẳng định lại không ngủ được, thở dài, thành thành thật thật canh ngoài cửa. Chỉ thỉnh thoảng nhìn ánh nến trước cửa sổ, bóng người trên song xuất thần.
May được nửa đêm canh ba, không dưng đến một người, vị Phong công tử này liền chạy đến dị quốc tha hương chẳng biết bao lâu, Lư đại nhân lại vẫn có thể lập tức định tâm thần để xem công văn ghi chép tư liệu, ôi…
Hai người họ, ngày thường sống chung thân mật hữu ái như một người, nhưng một khi xa cách, lại chưa từng dây dưa lưu luyến dư thừa, lòng tin với nhau đều lớn đến lạ thường như vậy…
Chân tướng… Chân tướng là…
Nhớ tới nhiều năm trước, một trường tử vong thảm thiết trong Định Viễn quan kia, Tiểu Đao vẻ mặt thẫn thờ, cuối cùng lại thở dài thườn thượt.
Mật điệp Yên quốc cùng Phong Kính Tiết ngày đêm đi gấp, khá phải trợn tròn mắt.
Thế lực của họ ở Triệu quốc không hề mạnh, bình thường bên trên cả chút sai khiến cơ bản nhất cũng rất ít có. Nhưng hai hôm nay, lại nhận liền hơn mười bồ câu đưa thư, bảo họ tận mọi lực lượng tìm kiếm thần y bên cạnh Lư Đông Ly, song thần y này tên gì đều không nói rõ. Trong thư chỉ thúc giục, bất kể họ dùng thủ đoạn gì, phương pháp gì, chỉ cần đạt thành một mục tiêu này, chính là lập công lớn, quốc gia sẽ trọng thưởng, nếu không làm được, không chỉ họ, cả từng tầng thượng cấp trên đầu họ, trực tiếp truy cứu đến quan trên cao nhất kinh thành, toàn bộ phải bị trọng tội.
Vì đạt thành một mục đích này, họ có quyền lực có thể ưng thuận các loại hứa hẹn, triều đình Yên quốc ở hậu phương nhất định sẽ tận lực làm cho được. Để đạt thành một mục đích này, họ có thể bại lộ cả tổ chức, thậm chí hy sinh toàn bộ căn cơ tổ chức ở Triệu quốc.
Bên trên trịnh trọng dặn dò như vậy, họ tất nhiên là dốc hết toàn lực. Họ không có đủ thế lực để có thể lập tức thông mấu chốt, gặp được Lư Đông Ly, nhưng trong một ngày trì hoãn này, để có thể an bài thần y từ Triệu quốc chạy về Yên quốc được nhanh nhất, họ đã đem bạc rắc khắp nơi như đất, sắp xếp đến mức tốt nhất.
Kết quả an bài của họ cái gì cũng không dùng đến.
Chẳng thấy Phong Kính Tiết phát ra tin tức như thế nào, dù sao thông quan qua cửa một mạch, mỗi khi đến một nơi đều có người lập tức đưa khoái mã tốt nhất, lương khô thuận tiện nhất. Dừng chân? Ấy là không cần cân nhắc. Phong Kính Tiết cứ không ngủ không nghỉ đi gấp, chờ khi *** lực không thể chèo chống được nữa, khoái mã chờ họ phía trước tự nhiên sẽ biến thành xe ngựa nhanh nhất. Họ tự tại ngủ nghỉ bổ sung *** thần trong xe, mà bên ngoài tự nhiên có người luân phiên đánh xe thay họ.
Ngàn dặm lao nhanh, chỉ ba bốn ngày, họ đã đến bờ biển, tiếp đó bỏ ngựa lên thuyền. Lúc đầu là lên hải thuyền của quân đội Triệu quốc, chưa đi bao xa, lại tìm được đội tàu Tiêu gia Ngô quốc. Phong Kính Tiết đưa ra tín vật của Tiêu Thanh Thương, để con thuyền nhanh nhất của họ, bỏ việc buôn bán dang dở, toàn tốc đưa y đi Yên quốc.
Cuối cùng, thủ lĩnh mật điệp Yên quốc kia có thể làm, bất quá là một mạch chạy theo Phong Kính Tiết, sau đó thỉnh thoảng thả hai con bồ câu truyền lời cho Yên quốc bên kia.
Nhân vật như thế, chẳng trách được Dung quốc công dẫn làm hảo hữu tri kỷ!
Thủ lĩnh mật điệp rất đỗi cảm thán. Cho dù họ đã vào quốc cảnh Yên quốc, sức cả một nước, cũng không thể làm cho vị thần y này chạy nhanh hơn hiện tại.
Phong Kính Tiết lại không mảy may nghĩ đến, những an bài do mình chỉ cầu mau chóng chạy đến, khiến lòng người ta bị chấn động quá như vậy. Thân ở trên thuyền, đạp gió rẽ sóng, vượt biển mà đi, y lại nóng lòng như lửa, chỉ ngầm phỏng đoán, Dung Khiêm rốt cuộc là bị thương ra sao, thương thế rốt cuộc như thế nào, tâm thần khó mà bình ổn.
Mãi đến lúc này, Tiểu Lâu vẫn lâu ngày không thấy gọi rốt cuộc mới vang lên: “Kính Tiết!”
Phong Kính Tiết nổi trận lôi đình: “Trương Mẫn Hân! Mấy người làm gì thế? Tiểu Dung bị thương nặng như vậy mà mấy người cư nhiên đến bây giờ mới chui ra?”