Các thanh niên trong ngõ hẻm liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười nói: "Chị dâu thật dễ xấu hổ a."
"Đó là đương nhiên, chị dâu là giáo viên quang vinh của nhân dân, ngươi cho là giống với mặt hàng lẳng lơ bên nhà ngươi sao?"
"Chậc, lão tử cũng muốn tìm một bé thuần khiết a."
"Đại ca thật là có bản lãnh a."
Đào Nhiên rời giường dự định đi ra quán mì bên ngoài ăn, vừa vặn nhìn thấy bọn họ tụ tập một chỗ nói chuyện. Nhìn thấy Đào Nhiên tới, một thanh niên nói: "Đại ca anh cũng dạy bọn em làm sao tán gái đi."
Đào Nhiên mặt không hiểu ra sao, "Loại chuyện tán gái này còn cần ta tới dạy ngươi?"
"Đại ca anh đừng khiêm nhường." Thanh niên kia mặt tiện tiện cười nói: "Em ngày hôm qua chính mắt nhìn thấy cô giáo kia từ nhà anh đi ra."
"..." Đào Nhiên che giấu ho khan một tiếng, cũng không có giải thích, liền nói: "Nàng tương đối xấu hổ, không thích chúng ta bu trên đường như này. Không cần tiếp cận nàng sát quá, lặng lẽ chiếu ứng là được."
"Biết rồi biết rồi, chị dâu là lão sư a."
Đào Nhiên dè đặt gật đầu một cái, đi tới trước mặt thanh niên kia, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Theo đuổi nữ hài kỳ thực rất đơn giản."
Thanh niên trợn to hai mắt, bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Đào Nhiên nghiêm túc nói: "Chỉ cần dáng dấp hút người là được."
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm trương mặt trẻ tuổi tuấn tú để cho người nhìn vào liền nảy sinh hảo cảm kia của Đào Nhiên, sau đó lại nghĩ tới khuôn mặt vừa nhìn liền biết không phải loại tốt lành gì của bản thân, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc. Đều đang nghĩ bản thân có nên mua cái áo sơ mi trắng để mặc, sau đó lại nghĩ bản thân mặc vào áo sơ mi trắng còn có thể xưng bá trong các hộp đêm buổi tối hay không.
Đào Nhiên lảo đảo ra ngoài ăn mì, hắn bây giờ một chút cũng không gấp. Trong tiểu thuyết khâu mấu chốt để nữ phụ ác độc hắc hóa chính là, Mục Hoan Hoan tìm được Chung Hiểu sau đó bảo Chung Hiểu đi đe dọa thậm chí bắt cóc nữ chính. Nhưng bây giờ Đào Nhiên chính là Chung Hiểu, chỉ cần hắn không làm, Mục Hoan Hoan liền căn bản không làm được chuyện này.
Mục Hoan Hoan đạp xe đến trường học, trường học mà nàng nhậm chức này là trường tư. Trường học tư nhân phần lớn đều không bằng trường học công lập trọng điểm, cho nên các trường tư vì để thu hút nhiều học sinh hơn chỉ có thể liều mạng nâng cao tỷ số lên lớp. Làm sao nâng cao tỷ số lên lớp? Chính là xem thầy giáo như trâu, xem cô giáo như thầy giáo, để các lão sư liều mạng bổ túc cho học sinh trông chừng học sinh học tập.
Cho nên giáo viên trường này thay đổi rất thường xuyên, hiệu trưởng thích nhất là chèn ép người mới không có kinh nghiệm. Lão sư người mới tiền lương thấp còn đặc biệt hăng hái, chuyện hiệu trưởng thích làm nhất chính là khảo hạch lão sư mới.
Thời điểm Mục Hoan Hoan chạy tới trường học, tiết tự học buổi sáng đã tan lớp, bởi vì tiết đầu tiên chính là của nàng, cho nên nàng liền đến phòng làm việc chuẩn bị bắt đầu. Còn chưa chuẩn bị xong, hiệu trưởng đã ở cửa phòng làm việc kêu nàng. Mục Hoan Hoan mặt mờ mịt đi theo hiệu trưởng tiến vào phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng rất thân thiết nói: "Tiểu Mục ngồi a, chớ câu nệ như vậy."
Mục Hoan Hoan thoải mái tự nhiên ngồi xuống, nói: "Hiệu trưởng tìm tôi có chuyện gì không?"
Hiệu trưởng nói: "Cô tới trường học cũng đã hơn một tháng, biểu hiện tháng này của cô tôi đều nhìn ở trong mắt, có thể nói trong các lão sư mới, cô rất ưu tú."
Năng lực mình được khẳng định, Mục Hoan Hoan dĩ nhiên rất cao hứng, nàng cười nói: "Tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Hiệu trưởng mặt hiền hòa nói: "Tôi cảm thấy bây giờ có thể cân nhắc chuyện chuyển chính thức cho cô."
Trở thành chính thức đồng nghĩa với công việc ổn định tăng tiền lương, Mục Hoan Hoan rất cao hứng nói: "Cảm ơn hiệu trưởng, vậy lúc nào thì ký hợp đồng?"
"Chuyện ký hợp đồng không nóng nảy, tôi cảm thấy năng lực của cô rất xuất chúng a, làm lão sư bình thường sợ rằng không có cơ hội cho cô thi triển, không biết cô có nghĩ muốn làm chủ nhiệm không." Hiệu trưởng lại tăng thêm một câu, "Chủ nhiệm tiền lương cao hơn một chút."
Mục Hoan Hoan căn bản không biết cong cong lượn lượn trong chuyện này, nàng bây giờ là thật thiếu tiền, có thể kiếm nhiều hơn trước sao lại không làm? Nàng gật đầu nói: "Tôi nguyện ý thử xem."
Hiệu trưởng lập tức liền cười đến mắt cũng sắp không thấy nữa rồi, hắn nói: "Chủ nhiệm lớp số ba là người ngoại địa, về nhà kết hôn rồi. Tôi sẽ để cho cô thực tập làm chủ nhiệm lớp ba một tháng, nếu như năng lực của cô có thể gánh vác nổi, một tháng sau trường liền chính thức ký hợp đồng với cô."
Mục Hoan Hoan choáng váng mê man đi ra ngoài, nàng cầm trên tay một tờ đơn, trên đó viết nhiệm vụ của chủ nhiệm, cùng với thời khóa biểu của lớp ba. Chỉ nhìn một chút thôi, nàng đã cảm thấy đầu óc muốn nổ, nhưng mà vì sinh hoạt có cắn răng cũng phải kiên trì.
Trở lại phòng làm việc liền có lão sư hỏi hiệu trưởng kêu nàng chuyện gì, Mục Hoan Hoan liền đem chuyện này nói ra. Nữ lão sư hơn ba mươi tuổi kia liền vẻ mặt đồng tình nhìn nàng, nói: "Ai yo cũng chỉ có tiểu cô nương cô ngốc, cô nhìn xem lão sư nào trong trường muốn làm chủ nhiệm chứ? Ngày ngày phải tới sớm hơn học sinh, về trễ hơn học sinh, tiền lương thì chỉ cao hơn lão sư bình thường năm trăm, thành tích thi hàng tháng không tốt còn bị trừ tiền thưởng. Người nguyện ý làm chủ nhiệm còn không có, cô lại đi đáp ứng làm chủ nhiệm thử một tháng..."
Mục Hoan Hoan cũng không ngốc, nàng chỉ là chưa có kinh nghiệm xã hội mà thôi, nghe cô giáo kia nói nàng cũng biết mình bị lừa. Nhưng mà có biện pháp gì? Nàng thật sự cần một việc làm, vì vậy nàng chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, một câu cũng không nói được.
Xế chiều hôm đó hơn năm giờ Mục Hoan Hoan mới vội vàng trở lại, còn không có thời gian về phòng mình, liền đã trực tiếp đến nhà Đào Nhiên. Đào Nhiên chính đang ở phòng bếp nấu cơm, Mục Hoan Hoan vọt tới cửa phòng bếp nói: "Cơm bao giờ thì xong?"
Đào Nhiên nói: "Chờ chút nữa là được."
"À." Mục Hoan Hoan vừa xế chiều đã bụng đói ục ục, nghe trong phòng bếp truyền tới trận trận mùi thơm, nàng nói: "Buổi tối ăn cái gì nha?"
Đào Nhiên vừa vung xẻng, vừa nói: "Cánh gà kho, thịt bằm ớt xanh, rau cải xào, cộng thêm canh nấm. Thế nào, thích không?"
Chỉ mới nghe tên món ăn Mục Hoan Hoan đã không nhịn được, làm gì còn có không thích, nàng gật đầu thật nhanh, niềm nở đi tới bên cạnh nồi cơm điện. Thấy cơm còn chưa chín, trước hết lấy ra chén đũa, đứng ở một bên chờ dọn cơm.
Đào Nhiên nhìn bộ dáng nàng, liền nói: "Sao mà ngày nào cũng đói thành như vậy? Buổi trưa không ăn sao?"
"Buổi trưa ăn một hộp cháo bát bảo." Mục Hoan Hoan nói: "Từ hôm qua sau khi phát hiện sâu trong căn tin trường học, tôi liền không nghĩ bước vào căn tin thêm một bước nào nữa."
Đào Nhiên giật giật khóe miệng một cái, nói: "Vậy là cô... chỉ ăn một bữa tối này?"
Mục Hoan Hoan cúi đầu xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tháng sau tôi sẽ được tăng tiền lương, tôi không ăn chùa cậu đâu."
Đào Nhiên không nghĩ xoắn xuýt vấn đề này, hắn đem một đĩa cánh gà ngào ngạt hương, nhét vào trong tay Mục Hoan Hoan nói: "Bưng đến bàn cơm, ăn đồ trước đi, nhìn bộ dáng dân tỵ nạn của cô kìa."
Mục Hoan Hoan bưng cái đĩa thật nhanh chạy ra ngoài, hai ba ngụm liền giải quyết một cái cánh gà. Ăn quá ngon, Mục Hoan Hoan cảm thấy hiện tại điều giúp nàng tiếp tục chống đỡ ngây ngô ở bên ngoài trừ Triệu Tín ra cũng chỉ có cơm tối của Đào Nhiên. Làm xong cánh gà, các món ăn còn lại tốc độ liền tương đối mau, Mục Hoan Hoan vừa ăn cánh gà vừa nhìn Đào Nhiên rất nhanh bưng ra các món còn lại.
Nàng có chút ngại ngùng, dẫu sao bản thân cũng ăn trước, vì vậy chủ động đứng lên nói: "Chờ, để tôi đi bới cơm."
Đào Nhiên ngồi tại chỗ nhìn Mục Hoan Hoan lấy cơm ra, sau đó nàng cúi đầu chú tâm dồn chí ăn cơm như sóc gặm hạt dẻ. Hắn thấy Mục Hoan Hoan thật sự là quá gầy, mặc quần áo lẻo khẻo đến mức có thể từ phía sau nhìn thấy xương bả vai rất rõ ràng. Hắn liền hỏi: "Sáng sớm cô ăn cái gì?"
Mục Hoan Hoan: "Cháo bát bảo, tôi từ trên mạng mua một thùng cháo bát bảo."
"..." Đào Nhiên cũng ngất, một ngày chỉ ăn hai hộp cháo bát bảo, sao nàng không đói xỉu đi?
Tốc độ ăn cơm của Mục Hoan Hoan rất nhanh, làm hại Đào Nhiên cũng không khỏi phải tăng nhanh tốc độ ăn cơm. Ăn xong nàng liền bắt đầu lật đật thu dọn chén đũa, Đào Nhiên pha bình trà, nói: "Không cần gấp như vậy, uống ly trà nghỉ ngơi một chút rồi hẵng làm."
Mục Hoan Hoan vẻ mặt đau khổ nói: "Không được a, tôi còn phải đến trường học."
Đào Nhiên liền buồn bực, "Buổi tối này rồi đi trường học làm gì?"
Mục Hoan Hoan: "Trông chừng học sinh tự học buổi tối."
Đào Nhiên trong nháy mắt liền nhớ lại thời điểm cấp ba, thầy chủ nhiệm ở giờ tự học buổi tối bao giờ cũng lặng yên không tiếng động đứng trong bóng đêm. Sau đó chỉ cần bản thân lấy điện thoại di động ra, liền sẽ lập tức bị phát hiện, sau đó tịch thu điện thoại di động kêu phụ huynh. Hắn nhìn Mục Hoan Hoan bận rộn, thực không cách nào đem nàng liên hệ với loại sinh vật kinh khủng đó, cũng không biết học sinh Mục Hoan Hoan nhìn nàng thế nào.
Mục Hoan Hoan đến trường học, ngồi xuống trên bục giảng lớp ba. Các học sinh thấy nàng tới rồi cũng không nói lời nào, nhưng mà mệt mỏi cùng phiền chán trên mặt đều biểu hiện ra rất rõ. Học sinh cấp ba dĩ nhiên mệt mỏi, đặc biệt là học sinh của loại trường tư này, Mục Hoan Hoan đại khái cũng biết bọn họ không thích mình, nhưng mà bản thân cũng không có cách nào.
Nàng dời ghế đến hành lang bên ngoài phòng học, gió ban đêm rất mát mẻ, một mình nàng ngồi ở bên ngoài, trong phòng học vo ve rầm rì một mảnh. Nàng cũng không quá muốn quản việc học sinh nói chuyện trời đất, nàng lấy điện thoại di động ra, ở trên danh bạ tìm tới cái tên quen thuộc, cho dù không lật danh bạ nàng cũng có thể đọc chính xác ra dãy số của người kia.
Ngón tay Mục Hoan Hoan do dự trên màn hình thật lâu, cuối cùng vẫn nhấn xuống.
Nàng để điện thoại di động bên tai, an tĩnh nghe tiếng tít tít.
"A lô?" Điện thoại được tiếp, một giọng nam dễ nghe nói: "Hoan Hoan?"
"Ừ." Thanh âm Mục Hoan Hoan mang theo mong đợi mà chính nàng cũng không chú ý tới, "A Tín, ngày mai chính là chủ nhật, chúng ta cùng đi ăn cơm được không, em đã rất nhiều ngày không gặp anh."
Điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, sau đó Triệu Tín nói: "Công ty gần đây tương đối bận rộn, thôi ngày khác đi."
"Vậy à." Mục Hoan Hoan bình tĩnh nói: "Nhưng mà trừ cuối tuần ra em đều không có thời gian trống, chỉ là ăn chung một bữa cơm thôi mà, chút thời gian này cũng không có sao?"
"Xin lỗi." Triệu Tín nói: "Anh thật không rảnh." Sau đó liền cúp điện thoại.
Mục Hoan Hoan để điện thoại di động xuống, đơn độc một mình nhìn cảnh đêm sân trường. Giây phút đó nàng không biết bản thân mang tâm tình như thế nào mới không tiếp tục gọi điện thoại cho Triệu Tín, có lẽ là kiêu ngạo của nàng, hoặc có lẽ là nàng biết căn bản vô ích. Nàng từ nhỏ mang một thân ngàn vạn sủng ái lớn lên, vì Triệu Tín bỏ nhà ra ngoài làm việc, chịu đựng lão bản bóc lột, chịu đựng căn phòng cũ rách.
Triệu Tín căn bản không biết nàng hạ bao lớn quyết tâm mới đi ra ngoài, căn bản không biết nàng ở trong phòng ăn mì gói ăn muốn ói vẫn còn cố nén nuốt xuống là loại cảm thụ gì.
Nàng có chút muốn khóc, nhưng mà trong phòng học sau lưng đều là học sinh. Vì vậy nàng nhịn được, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴