Hoàng Đào nhìn hắn, có chút phiền não nói: "Tôi không muốn ăn, cậu cứ đi đi."
Đào Nhiên quay đầu lại cười một chút nói: "Rất nhanh, cậu chờ một chút."
Hiện tại loại tình huống này cũng không tiện đi mua cơm mì gì đó, Đào Nhiên xoay người vào siêu thị bên cạnh. Hoàng Đào đứng tại chỗ, nàng vốn dĩ có thể đi, nhưng mà lại có chút do dự. Cứ như vậy do dự một hồi, Đào Nhiên trở về.
Đào Nhiên xách một túi đồ lớn đi ra, nói: "Cũng không biết cậu thích ăn cái gì, nên tôi mua rất nhiều loại."
Hắn đem túi thả vào trước mặt Hoàng Đào nói: "Có gì thích không?"
Hoàng Đào từ hôm qua tan học trở về chưa từng ăn cơm, cho tới bây giờ đã không còn cảm thấy đói. Nàng biết đây chẳng qua là biểu tượng mà thôi, lâu như vậy không ăn đồ làm sao có thể không đói bụng. Nghĩ đến mẹ ra ngoài hẳn sẽ không trở lại quá nhanh, nàng liền từ trong túi cầm một khối bánh mì ra ăn.
Đào Nhiên kín đáo đưa túi cho nàng, nói: "Cậu chờ tôi một chút."
Hoàng Đào ăn bánh mì, ánh mắt đuổi theo Đào Nhiên rời khỏi. Sau đó nàng cúi đầu xuống tiếp tục ăn, buổi tối cũng không nhất định sẽ có ăn, hiện tại phải ăn nhiều một chút mới được.
Đào Nhiên mua trà sữa ấm áp đưa cho Hoàng Đào, nói: "Chỉ ăn những thứ này thôi sẽ khô, uống chút trà sữa đi."
Hoàng Đào nhận lấy liền uống, ăn một hồi Hoàng Đào ăn no. Nàng chùi miệng, nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên cười híp mắt đưa cho nàng hai mảnh kẹo cao su nói: "Đặt ở trong miệng nhai nhiều một hồi, như vậy mẹ cậu sẽ không phát hiện cậu ăn đồ."
Tay nhận kẹo run một cái, Hoàng Đào cảm thấy rất xấu hổ. Nàng trước nay không nói cho bất kỳ ai biết tình huống trong nhà, bây giờ lại bị Kha Duệ biết rồi. Nàng nghĩ một chút, vẫn là đem lời trong lòng nói ra, "Cậu có phải là đáng thương tôi?"
"Hả?" Đào Nhiên nhìn Hoàng Đào, đáng thương đương nhiên là có, nhưng mà hắn biết Hoàng Đào tuyệt đối không muốn nghe đến cái này. Hắn cười một chút nói: "Cậu chớ nghĩ nhiều, tôi không phải đáng thương cậu. Tôi chỉ là... đau lòng cậu, cậu tốt như vậy, hẳn nên trôi qua cuộc sống tốt hơn mới đúng."
Hoàng Đào có chút muốn khóc, lớn bằng này rồi trước nay chưa từng có ai nói với nàng những lời như vậy. Bởi vì mẹ, hàng xóm chung quanh đều không dám đến gần nàng. Bạn học trong lớp chỉ biết nàng là học bá tính cách hướng nội, cũng sẽ không chủ động đến gần nàng.
"Là bởi vì tôi, mẹ cậu mới đánh cậu phải không." Đào Nhiên sợ hãi Hoàng Đào chui vào ngõ cụt, đưa tay sờ đầu nàng một cái nói: "Về nhà đàng hoàng nói xin lỗi mẹ cậu, nói dễ nghe chút, đó là mẹ cậu, sẽ không làm gì cậu."
Hoàng Đào nói: "Mẹ bảo tôi về sau không được đến gần cậu."
"Vậy thì nghe bà ấy đi."
"Cậu..." Hoàng Đào ngẩng đầu nhìn Đào Nhiên, thật giống như có điểm giật mình hắn sẽ nói như vậy.
"Đương nhiên là lừa gạt thôi." Đào Nhiên cười nói: "Về sau có chuyện gì tìm tôi, tôi đều sẽ giúp cậu. Ngày mai tôi sẽ nói với thầy chủ nhiệm, điều một bạn nữ đến ngồi cùng bàn với cậu. Cậu hiện tại phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ biết không? Chỉ có như vậy mẹ mới sẽ không đánh cậu."
Hoàng Đào gật đầu một cái, Đào Nhiên đưa nàng đến tiểu khu. Về đến nhà mẹ vẫn chưa về, Hoàng Đào đứng ở nhà, nghĩ một chút động thủ thu thập trong nhà chỉnh tề sạch sẽ.
Đào Nhiên tiễn đi Hoàng Đào, tâm tình có chút nặng nề. Hắn hỏi Tiểu Mỹ, "Rốt cuộc xảy ra tình huống gì, ba ba Hoàng Đào đâu?"
Tiểu Mỹ nói: "Tiểu Mỹ cũng không biết, tiểu thuyết không có viết."
Trong tiểu thuyết ba ba của Hoàng Đào tên Hoàng Hổ, là nhà địa ốc rất có tiền...
Đào Nhiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn nói: "Nếu như nàng thật sự có một ba ba làm địa ốc, trên mạng có phải có thể lục soát ra tin tức ba ba nàng?"
Đào Nhiên nhìn thấy phụ cận có quán net, liền chuẩn bị đi vào tìm đầu mối, kết quả bởi vì vị thành niên mà không cho đi vào, hắn một đầu hắc tuyến đứng ở cửa quán net, lòng nói loại chuyện này hắn đã bao nhiêu năm chưa gặp qua?
Vì vậy hắn chỉ có thể lên xe buýt về nhà, ở trên xe dùng điện thoại di động lục soát.
Hoàng Đào hiện tại sống thành như vậy, Đào Nhiên cũng không phải chưa từng nghĩ vụng trộm đem Hoàng Đào mang đi, chỉ bằng chính hắn hoàn toàn có thể nuôi Hoàng Đào. Nhưng mà hắn không thể, Hoàng Đào bây giờ vẫn là vị thành niên, nàng còn phải đi học, nàng căn bản không có khả năng rời khỏi người giám hộ của mình. Việc Đào Nhiên có thể làm cũng chỉ là bảo nàng nghe lời mẹ, sau đó ngày thường giúp nàng nhiều một tay.
Hoàng Đào dọn dẹp trong nhà xong, lúc này Hoàng mẫu hùng hùng hổ hổ trở lại rồi. Vừa vào nhà, phát hiện Hoàng Đào đem phòng khách nho nhỏ thu thập sạch sẽ, nhìn vào trong phòng, trong phòng cũng thu thập xong. Nàng quay người lại, dùng loại ánh mắt nghi thần nghi quỷ như bệnh thần kinh nhìn Hoàng Đào, "Ngươi làm?"
"Dạ." Hoàng Đào đứng ở trong góc nhỏ, nhớ tới Đào Nhiên nói, phải nghe lời của mẹ, nói dễ nghe cho mẹ nghe. Nàng nói: "Là con không tốt, là con chọc mẹ tức giận, con nhất định học tập cho giỏi, mẹ đừng nóng giận."
Hoàng mẫu đưa mắt nhìn kỹ nhìn Hoàng Đào, giống như đang nhìn một phạm nhân tội ác tày trời, nàng nói: "Ngươi còn biết ta sẽ tức giận a? Ngươi về sau còn câu dẫn nam nhân hay không?"
Hoàng Đào sợ run một cái, khuất nhục nói: "Không dám, từ ngày mai trở đi con sẽ không cùng nam sinh nói chuyện nữa."
"Cái này còn tạm được." Hoàng mẫu mắt thoáng qua vẻ oán độc nói: "Ngươi lớn lên đúng là giống ba ngươi, còn giống hắn thích câu tam đáp tứ."
Hoàng Đào cúi đầu, không dám khóc cũng không dám nói lời nào càng không dám ngẩng đầu, nàng sợ mẹ nhìn thấy oán hận trong mắt. Nếu đã cảm thấy mình là gánh nặng ban đầu tại sao phải cướp quyền nuôi dưỡng? Hận ba ba như vậy, tại sao muốn đem người lớn lên giống ba ba là mình nuôi ở bên người?
Chính là vì để lúc thương tâm khó chịu có thể lấy chủ nhân gương mặt như vậy trút giận sao?
Hoàng mẫu nhìn chòng chọc Hoàng Đào hai phút, nói: "Mẹ hôm nay mệt chết đi được, không khí lực nấu cơm, cơm tối không cần ăn nữa, một bữa không ăn cũng không chết đói..."
Hoàng Đào nhìn mẹ đi vào trong phòng, vừa rồi lúc tiến vào khóe miệng rõ ràng còn lại một chút dầu mỡ từ thức ăn đã ăn, cho nên một bữa không ăn cũng không chết đói hẳn chính là mình.
Đào Nhiên ở trên đường liền tra được tin tức của Hoàng Hổ, Hoàng Hổ ở thành phố B mở một nhà xí nghiệp vô cùng nổi danh, trên mạng có giới thiệu công ty bọn họ.
Mở đầu tiểu thuyết là lúc thi vào trường đại học. Hoàng Đào và Từ Vân thi cùng một trường học, khi đó Kha Viễn đã quyết định quên mất Từ Vân cùng Hoàng Đào cùng một chỗ. Có một lần hắn đến trường học tìm Hoàng Đào, lại vô tình gặp được Từ Vân. Từ Vân thấy hắn liền dáng vẻ vui vẻ gặp mặt bạn học cũ, Kha Viễn vốn dĩ lòng đã tĩnh mịch lại lung lay trở lại.
Thời điểm hiện tại hẳn là trước khi kịch tình chính thức bắt đầu, trong thời gian kể từ bây giờ đến lúc thi vào trường đại học nhất định có chuyện gì xảy ra, Hoàng Đào sẽ rời đi mẹ nàng cùng ba ba Hoàng Hổ sinh hoạt chung một chỗ.
Các tác giả có chung nhau một thói quen là, tình huống liên quan tới vai phụ luôn sẽ không viết quá tỉ mỉ. Cho nên Đào Nhiên chỉ biết Hoàng Đào sớm muộn cũng sẽ cùng ba ba đi, nhưng không biết là lúc nào, cũng không biết là bởi vì sao.
Đào Nhiên về đến nhà, một nhà ba miệng đều đang chờ hắn về ăn cơm. Hắn có chút áy náy nói: "Có chút việc, lần sau không cần chờ con ăn cơm đâu."
Ba ba nói: "Đợi không lâu bao nhiêu, nhìn xem thức ăn vẫn còn nóng, mau tới đây ăn đi."
Trên bàn ăn Kha Viễn trong lòng tràn đầy hâm mộ ghen tị, cái gì gọi là thức ăn vẫn còn nóng, không phải là bởi vì ma ma vừa hâm lại một lần sao. Hắn dám khẳng định, nếu như hôm nay người về trễ như vậy là mình, ba ba tuyệt đối sẽ không mặt mày ôn hòa nói chuyện như vậy.
Đào Nhiên tâm sự nặng nề, ngồi xuống cắm đầu ăn cơm.
Thường xuyên nổi cơn nháo hục hặc như Kha Viễn, ba mẹ trên căn bản sẽ không quản hắn, quả thực hết cách thì cởi giày quất một trận là được. Nhưng mà đứa trẻ ngoan trước nay không để cho người bận tâm như Kha Duệ một khi có tâm tình, đó chính là vô cùng ghê gớm.
Bởi vì Đào Nhiên tâm sự nặng nề, ngày thường nhiều lời ba ba ma ma cũng không nói chuyện, gắp món ăn cho hắn đều cẩn thận.
Ma ma có ý muốn hỏi Đào Nhiên về trễ như vậy trở lại có phải có chuyện gì hay không, nhưng lại sợ Đào Nhiên bất mãn, sợ hắn cảm thấy cha mẹ can thiệp sinh hoạt riêng tư của hắn, thật là hao phí bể tim. Ba ba làm như tùy ý nói: "Cũng sắp đến thi cuối kỳ rồi, chuẩn bị như thế nào a?"
Lời này của hắn hỏi không đầu không đuôi, cũng không nói là đang hỏi ai. Mặt Kha Viễn liền nhíu lại, hắn đang nghĩ mình rốt cuộc có nên trả lời hay không, nếu trả lời thì nên làm sao trả lời. Hắn không sợ thi cử, cho nên Kha Viễn bất cứ lúc nào đều sẵn sàng, thứ hắn sợ chẳng qua là thành tích sau đó đi ra mà thôi.
Câu hỏi của ba ba có vẻ là nói với Đào Nhiên, Đào Nhiên đang có tâm sự không nghe được, ba ba cũng không trách hắn. Nghiêng đầu liền hỏi Kha Viễn, "Hỏi ngươi đó, mau trả lời."
"..." Kha Viễn tai bay vạ gió mở đôi mắt vô tội lại mờ mịt nhìn ba ba, hết thảy đều không lời để nói, con trai ba trình độ thế nào ba không biết sao?
Nhìn ánh mắt hắn ba ba liền tức lên, hắn nói: "Ngươi không thể tử tế thi một lần sao?"
Kha Viễn: "Con... mỗi lần đều thi đàng hoàng a, chỉ là thành tích không phải cứ đàng hoàng là có thể thành đẹp mắt được."
"..." Ba ba lòng mệt mỏi nhướn lông mày, hắn nói: "Thi khá một chút biết không? Có phần thưởng, ba ba mang ngươi đi du lịch có được không?"
Kha Viễn thầm nghĩ đi du lịch há chẳng phải là bản thân sẽ rất nhiều ngày đều không thể gặp Từ Vân? Vì vậy hắn dùng sức lắc đầu, "Không không không, con không du lịch..."
"Du lịch?" Luôn luôn mải suy nghĩ Đào Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, "Ba ba muốn đi du lịch sao?"
Thấy cuối cùng hấp dẫn được sự chú ý của con trai bảo bối, ba ba quả thực cảm động lệ nóng doanh tròng, hắn nói: "Đúng vậy đúng vậy, thi cuối kỳ tốt là có thể đi du lịch."
"Ồ." Thành tích đối Đào Nhiên mà nói căn bản không phải vấn đề, hắn chỉ muốn hỏi: "Đi nơi nào du lịch?"
Ma ma: "Tiểu Duệ muốn đi nơi nào?"
"Thành phố B đi." Đào Nhiên nói: "Chúng ta đến thành phố B có được không?"
"Ừ..." Ba ba trầm ngâm một chút, ở trong đầu đem hết thảy thành phố B lướt qua một lần, cuối cùng quả thực không biết thành phố B có nơi nào hấp dẫn con trai, liền nói: "Thành phố B... có cái gì thú vị sao?"
Đào Nhiên: "Có B đại a, con định thi đại học B, cho nên muốn trước thời hạn đi dạo một vòng."
Ma ma thoắt cái kích động nga, "Tiểu Duệ muốn thi B đại a, được a, một trường rất tốt. Đi thành phố B, ma ma cũng muốn nhìn xem trường học về sau của Tiểu Duệ sẽ là hình dáng gì, ba ba cũng muốn nhìn có phải không?"
Ba ba: "Phải."
Kha Viễn: "Con không muốn xem."
"Đứa nhỏ này." Ma ma nói: "Đây chính là B đại a, con không muốn xem sao?"
Kha Viễn mặt lạnh lùng, "Dù sao con lại không thể thi vào B đại, tại sao con phải đi xem."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴