"Đây có gì không tốt?" Nguyễn Quân bắt một cái tay của Đào Nhiên, đem tay hắn đặt ở trên ngực. Trong nháy mắt đó nàng đã quên mất ngượng ngùng, chỉ thâm tình thành thực nhìn mắt Đào Nhiên nói: "Bọn họ ban đầu cũng là như vậy."
Đào Nhiên quay đầu sang chỗ khác, trong lòng xoắn xuýt khỏi nói. Đều đã đến loại thời khắc này hắn nếu thật không phản ứng chút nào, đối với Nguyễn Quân cũng có phần quá không tôn trọng. Nếu là có phản ứng, đối bản thân cũng có phần quá không tôn trọng. Hắn tận lực khinh thường cảm giác trên tay, làm bộ trấn định nói: "Thật, một buổi tối như vậy, anh cảm thấy chúng ta hẳn nên làm một ít chuyện tương đối ý nghĩa hơn."
Nguyễn Quân: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như chúng ta nằm chung một chỗ không nhúc nhích, thi xem ai ngủ trước có được không?" Đào Nhiên chân thành đề nghị.
"..." Nguyễn Quân vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, lại có điểm rầu rĩ nói: "Anh có phải là có ám ảnh?"
Đào Nhiên mờ mịt, "Cái gì?"
Nguyễn Quân nói: "Có phải thời điểm chúng ta lần đầu tiên, em... em đối anh như vậy, anh sinh ra ám ảnh?"
Đào Nhiên nhìn Nguyễn Quân, chỉ cần lúc này hắn thừa nhận, làm bộ bản thân thật sự có ám ảnh, vậy thì hắn có thể tránh được một kiếp. Nhưng mà lời đến khóe miệng, không hiểu sao, hắn đột nhiên nói không ra miệng. Nếu nói như vậy, Nguyễn Quân mặc dù sẽ không như vậy nữa, nhưng nàng nhất định sẽ cho rằng đây là lỗi của nàng.
Thế giới trước sau khi hắn và Long Thu cùng nhau, cũng từng xoắn xuýt loại vấn đề này, sau đó bởi vì kết hôn rồi, cái vấn đề này được Long Thu cưỡng chế giải quyết, từ đó về sau một đường thông thuận. Nghĩ một chút, nếu thế giới trước bản thân đã như vậy, thế giới này còn kiểu cách cái gì?
Tiếp tục như vậy, ngay cả Tiểu Mỹ cũng phải xem thường mình.
Đào Nhiên nhìn Nguyễn Quân, trên mặt Nguyễn Quân mang thấp thỏm.
Tay hắn đặt trên ngực Nguyễn Quân bỗng nhiên bóp một cái, Đào Nhiên nói: "Vốn dự định kết hôn xong mới lại làm cái này, nếu em đã đói khát như thế, anh liền cố mà làm vậy."
Nguyễn Quân biểu tình buông lỏng một chút, sau đó tức giận nói: "Em là sợ anh có vấn đề, anh mới đói khát."
Đào Nhiên lập tức buông tay, mặt vô tội nói: "Anh không đói khát, anh hiện tại có thể ngủ."
"Anh..." Nguyễn Quân trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó đem Đào Nhiên đẩy ngã xuống giường, nàng ở trên xương quai xanh của Đào Nhiên cắn một cái. Sau đó trong khi Đào Nhiên kêu đau liền nói: "Anh còn dám hư hỏng như vậy, em liền gặm xương anh."
Đêm đã khuya, hai người trong phòng đều đè nén thanh âm. Cho đến khi trời đất về lại tĩnh mịch gió lặng mưa ngừng, hai người mới nặng trĩu thiếp đi, bọn họ rúc vào với nhau, ngủ say sưa.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sắc màu ấm áp, cả căn phòng đều nhuộm một loại ánh sáng mông lung. Nguyễn Quân ở trên giường tỉnh lại, trong ngực nàng còn đang ôm Đào Nhiên.
Nói thế nào đây, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng mà cảm giác rất ấm áp.
Bên ngoài phòng loáng thoáng có thể nghe được một ít thanh âm, hẳn là động tĩnh có người đi đường. Nguyễn Quân rón rén mặc quần áo, sau đó lặng lẽ mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, rất tốt, trong hành lang không có người. Nàng quay đầu nhìn một cái, Gia Diệc vẫn còn ngủ say, tối hôm qua hắn mệt nhọc rồi, về sau lúc hai người ở cùng một chỗ, có thể hầm đồ bổ cho hắn ăn.
Nguyễn Quân tận lực thả nhẹ động tác bước ra ngoài, xoay người đóng cửa lại, đang chuẩn bị trở về phòng mình, lại đột nhiên phát hiện Nguyễn Tử Kiện đứng ở cuối hành lang. Nguyễn Quân bị hù sợ mắt đều trợn to thêm một vòng, thấp giọng cả giận nói: "Anh ở nơi đó lúc nào?"
Nguyễn Tử Kiện: "Lúc ngươi giống như tên trộm thò đầu ra lén lén lút lút nhìn."
"Em không có nhìn lén, em là quang minh chính đại nhìn." Nguyễn Quân đè thấp thanh âm nói: "Ai lén lén lút lút?"
Bị Nguyễn Quân ảnh hưởng, Nguyễn Tử Kiện cũng thấp giọng nói: "Không phải là ngươi sao? Bộ dáng ngươi vừa rồi bị ca dùng điện thoại di động quay rồi, có muốn để cả nhà cùng nhau xem, mọi người cùng nhau bình luận xem rốt cuộc có phải ngươi lén lén lút lút hay không?"
Nguyễn Quân đưa tay đi véo Nguyễn Tử Kiện, "Anh thật đáng ghét, xóa cho em."
Nguyễn Tử Kiện: "Ngươi có thừa nhận mình lén lén lút lút hay không?"
Nguyễn Quân căm tức nhìn hắn mấy giây, sau đó không thể làm gì nói: "Em lén lén lút lút, em lén lén lút lút được chưa, nhanh xóa video đi."
"Ca lừa ngươi thôi." Nguyễn Tử Kiện: "Ta căn bản không quay."
"..."
Nguyễn Quân hung hăng đập Nguyễn Tử Kiện mấy cái, Nguyễn Tử Kiện nhỏ giọng nói: "Đi thôi, hai chúng ta cong mông ở chỗ này thì thầm, thật rất thô bỉ."
"Hừ!"
Hai người rửa mặt xong xuống lầu, Nguyễn Tử Kiện nhiều lần liếc lên trên lầu, Nguyễn Quân nói: "Nhìn cái gì?"
"Đến bây giờ còn không dậy nổi." Nguyễn Tử Kiện rất là thổn thức lắc đầu nói: "Xem ra tối hôm qua mệt lả rồi."
Nguyễn Quân: "..."
Nguyễn Tử Kiện nói: "Em rể chỗ nào cũng tốt, chỉ là không mọc được một thứ đồ chơi nạm vàng nạm ngọc, thân thể máu thịt làm sao chịu nổi em gái ta tàn phá."
"..." Nguyễn Quân không nhịn được, lần nữa hung hăng đập Nguyễn Tử Kiện mấy cái, Nguyễn Tử Kiện cười ha hả nói: "Đấm ta làm gì, anh ngươi cũng là thân thể máu thịt a."
Nguyễn Quân đỏ mặt nói: "Đừng có nói nữa."
Nguyễn Tử Kiện đem đầu ghé tới, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói thật đi, tối ngày hôm qua các ngươi làm mấy lần?"
Nguyễn Quân vừa tức vừa thẹn nói: "Em tại sao phải nói cho anh?"
"Ca không phải là sợ ngươi không hiểu sao." Nguyễn Tử Kiện vẻ mặt ta vì tốt cho ngươi nói: "Một tiểu cô nương như ngươi, có biết nam nhân một đêm mấy lần mới là bình thường không? Ngươi nói với ca ca, ca ca giúp ngươi tham mưu, ngộ nhỡ thật sự có vấn đề, cũng có thể kịp thời phát hiện giải quyết đúng không?"
Nguyễn Quân vừa nghe cảm thấy có chút đạo lý, nàng hoài nghi nhìn Nguyễn Tử Kiện một cái, nói: "Anh nói thật?"
Nguyễn Tử Kiện giơ lên ba ngón tay, "Ta thề."
"Được rồi." Nguyễn Quân nói: "Anh đem lỗ tai lại gần đây."
Nguyễn Tử Kiện đem lỗ tai tiến tới, Nguyễn Quân nhăn nhó hướng về phía hắn rỉ tai một phen.
Sau đó nàng xấu hổ nắm hai tay, ngại ngùng liếc nhìn Nguyễn Tử Kiện. Chỉ thấy Nguyễn Tử Kiện sửng sốt một hồi, sau đó tang thương đốt một điếu thuốc, biểu tình hơi có chút tiêu điều.
Nguyễn Quân nói: "Thế nào? Anh không phải nói giúp em nghĩ kế sao?"
Nguyễn Tử Kiện chân thành nói: "Muội à, nếu ngươi thật thích hắn, vậy thì gả cho hắn đi, ngươi sẽ không hối hận."
Nguyễn Quân: "???"
Đào Nhiên mở mắt ra, chuẩn bị nằm ngửa làm một cú bật dậy. Sau đó hắn biểu tình xoắn xuýt một chút, nhận mệnh xoa eo chậm rãi đứng lên. Đã không phải tiểu tử mười mấy tuổi, ngày thường nên chú ý nhiều một chút, nếu không đây chính là hối hận chung thân của hai người.
Đào Nhiên rửa mặt xong đi xuống lầu, người một nhà Nguyễn gia đều ở trên bàn ăn điểm tâm, hắn có chút ngại ngùng. Ở nhà người khác làm khách, so với chủ nhà dậy trễ nhiều như vậy, thật sự là thất lễ.
Nguyễn thái thái cười ha hả nói: "Tối hôm qua ngủ có quen không?"
Đào Nhiên liếc Nguyễn Quân một cái, sau đó nói: "Cháu ngủ rất ngon."
Nguyễn Quân bị hắn nhìn đầu cũng không dám ngẩng lên, đứng lên nói: "Em đi nướng bánh mì cho anh."
Đào Nhiên ngồi xuống xong, Nguyễn Hùng Phi nói: "Tiếp theo cậu và Quân Quân có tính toán gì?"
Có chuyện tối hôm qua làm cơ sở, Đào Nhiên chỉ muốn nhanh sớm đem chuyện quyết định, hắn nói: "Cháu nghĩ trước mang Quân Quân đi gặp ba mẹ một chút, tiếp theo cùng nhau sửa sang nhà mới xong, sau đó liền chọn một ngày tốt đem chuyện làm. Ừ, bác trai thấy như vậy được không?"
Nguyễn Hùng Phi nào có cái gì không được, hắn nói: "Chuyện của mấy đứa, tự nhìn mà làm. Có gì cần giúp đỡ cứ việc nói, thứ khác tự làm chủ là được."
"Vâng." Đào Nhiên nhìn Nguyễn Quân từ phòng bếp đi ra, hơi mỉm cười nói: "Quân Quân thật sự là một cô gái tốt."
Sau khi ăn cơm xong Nguyễn Quân cùng Đào Nhiên đi ra ngoài, Nguyễn Quân ở trên xe hỏi hắn: "Lúc ăn cơm anh và ba mẹ em nói cái gì?"
Đào Nhiên: "Không nói gì."
"Gạt người." Nguyễn Quân nói: "Anh khẳng định nói gì đó."
"Anh chỉ nói nhất định sẽ đối tốt với Quân Quân, thỉnh bọn họ yên tâm đem em giao cho anh, cứ như vậy."
Nguyễn Quân không áp chế được nụ cười, nàng dùng sức nín một hồi, sau đó nói: "Anh thật tốt."
Đào Nhiên: "Đương nhiên."
Xe lái đến căn nhà bọn họ chọn, người phụ trách tiếp đãi bọn họ đi tới nói: "Xin hỏi là Chu tiên sinh sao?"
Đào Nhiên gật đầu: "Phải."
"Chu tiên sinh xin chào, tôi là người phụ trách dẫn ngài xem nhà." Người kia nói: "Tôi sẽ giới thiệu căn nhà này cho ngài, ngài có vấn đề gì cứ việc nói ra, tôi sẽ tận lực giải quyết."
"Được, cảm ơn."
Đào Nhiên dắt tay Nguyễn Quân vào phòng, Nguyễn Quân hưng phấn nhìn khắp nơi, không ngừng hỏi nhân viên làm việc một vài vấn đề. Đào Nhiên mở cửa sổ phía sau nhà, bên ngoài là một cái hồ, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Hắn nhìn trên hồ thấy có du khách chèo thuyền nhỏ. Nơi này rất tốt, hắn nghĩ, về sau lúc không có chuyện gì làm có thể mang Nguyễn Quân cùng đi chèo thuyền.
Nguyễn Quân đi tới, nhìn phong cảnh phía sau, vui vẻ nói: "Vùng hồ này so với tưởng tượng còn lớn hơn a, Gia Diệc, về sau chúng ta có thể cùng đi chèo thuyền."
Đào Nhiên gật đầu: "Ừ."
"Sân trước cũng rất lớn, em muốn trồng đầy hoa hồng bên cạnh tường, sau đó nhìn hoa hồng leo đầy cả tường." Nàng nghĩ một chút lại nói: "Hoặc là còn có thể trồng hoa khác, Gia Diệc anh muốn trồng loại gì?"
Đào Nhiên suy nghĩ một chút nói: "Hoa thì không cần, trồng hai cây ăn trái đi, anh muốn ăn trái cây mình trồng."
Nguyễn Quân gật đầu, "Được a, anh thích ăn trái gì?"
Đào Nhiên: "Dâu tây, thích ăn dâu tây."
"Em cũng thích ăn." Nguyễn Quân rất vui vẻ nói: "Vậy chúng ta liền trồng dâu tây đi, mùa hè còn có thể ở dưới tàng cây hóng mát."
Người công ty bất động sản cuối cùng nghe không nổi nữa, hắn rất xoắn xuýt nhắc nhở: "Vị tiên sinh và vị thái thái này, có một việc tôi không thể không nói, nếu không tôi sẽ nghẹn chết."
Nguyễn Quân: "Anh nói đi, nhà có vấn đề gì sao?"
"Không phải như vậy, nhà hoàn toàn không có vấn đề." Hắn nói: "Tôi muốn nói, dâu tây không phải mọc ở trên cây, nguyện vọng muốn hóng mát dưới tàng cây dâu tây sợ là đời này không thể đạt được."
"..."
Đào Nhiên lảng sang chuyện khác: "Ngày mai anh mang em về nhà gặp ba mẹ anh, ba mẹ anh đều là người rất dễ nói chuyện."
Nguyễn Quân: "Được, bọn họ thích gì anh phải nói cho em a, em phải chuẩn bị trước lễ vật..."
Một đời nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn. Sau khi Nguyễn Quân ở bệnh viện qua đời, Đào Nhiên cảm thấy những chuyện kia tựa như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nguyễn Quân trước khi đi nói không nỡ rời Đào Nhiên, sợ hắn một mình cô đơn. Nàng mặt đầy nếp nhăn, mắt vẫn hiện nhu quang, ánh mắt nhìn Đào Nhiên giống như đúc thời còn trẻ tuổi.
Sau khi già rồi nàng trở nên dong dài, cứ mãi lải nhải Đào Nhiên. Phần lớn thời điểm Đào Nhiên đều là theo nguyên tắc nghe tai trái ra tai phải, tùy ý nàng dài dòng. Nhưng mà đương lúc Nguyễn Quân nằm thoi thóp trên giường bệnh, nghe nàng dài dòng, Đào Nhiên không nhịn được chảy nước mắt.
Nguyễn Quân nói: "Em đi trước, anh làm sao bây giờ a?"
Đào Nhiên nắm tay nàng nói: "Em yên tâm, một mình anh cũng có thể rất tốt."
Nguyễn Quân mắt đầy luyến tiếc nói: "Em luôn cảm thấy anh rất cô đơn, nếu em cũng không ở bên cạnh anh, ai tới bồi anh đây."
"Em không cần lo lắng, anh sẽ sống tốt..."
Nguyễn Quân đi vào lúc chạng vạng, Đào Nhiên một mình trở về nhà. Đẩy ra cửa sổ sau nhà, nắng chiều bị mặt hồ phản xạ vào trong phòng, in ở trong đầu, có loại cảm giác ấm áp.
Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ ngươi phải chuẩn bị, lập tức phải tiến vào thế giới kế tiếp rồi."
Đào Nhiên nói: "Nơi này thật chỉ là thế giới hư cấu sao? Tại sao ta cảm giác chân thực như vậy?"
"Nơi này chính là thế giới hư cấu, chỉ là ký chủ ngươi bỏ vào quá nhiều tình cảm mà thôi."
"Hình như là vậy." Đào Nhiên nói: "Ngươi có công năng tiêu trừ tình cảm không? Ta không nói là trừ đi trí nhớ, chỉ quên những cảm xúc này thôi, ta cảm thấy ta đã đầy rồi, còn chứa thêm nữa liền tràn."
"Có thể, ký chủ, tính năng này ở thời điểm hệ thống thăng cấp lần đầu tiên cũng đã giải khóa rồi, ký chủ nhất định muốn sử dụng sao?" Tiểu Mỹ nhắc nhở.
"Ta xác định." Đào Nhiên đem cửa sổ đóng lại, ánh chiều tà màu vàng kim cũng bị ngăn cản ở bên ngoài, "Bắt đầu đi."
Tiểu Mỹ: "Được, tiếp sau bắt đầu công năng thanh tẩy tình cảm..."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Ed có lời muốn nói:
Từ giờ về sau mỗi khi kết thúc một thế giới Đào Nhiên đều sẽ thanh tẩy tình cảm một lần. Ed cảm thấy việc này cũng rất hợp lý, Đào Nhiên mỗi một thế giới đều là sống cả đời, tình cảm dành cho mỗi nữ chính đều là thật lòng, cũng đều là cả đời, luân hồi không được uống Mạnh bà thang như vậy quả thật là quá đau khổ, tình cảm của kiếp nào hãy cứ giữ trọn trong kiếp đó là đủ rồi.
Sống trên đời có thể gặp được người mình yêu ở bên cả đời đó đã là vô cùng may mắn. Gặp được nhau là duyên, được ở bên nhau là phận, hết duyên phận trở về với bụi đất, dù kiếp sau gặp lại cũng đã là không cùng một người.
P/s: Đầu phần này nghe kể Long Thu chết đã thấy buồn buồn rồi, tuy thích Thu Thu hơn nhưng cuối phần này đọc đến đoạn Nguyễn Quân hấp hối vẫn không kìm được nước mắt, an ủi cái đều là chết già.