Qua vài tiết học, đến thời gian nghỉ trưa. Thông thường học sinh nội trú đều trở về nhà trọ nghỉ, học sinh ngoại trú giống như Kha Duệ hoặc là cơm nước xong ở phòng học nghỉ ngơi, hoặc là ra ngoài lảng vảng.
Trước kia Kha Duệ đều thuộc về loại trước, còn Kha Viễn thuộc về loại sau. Hôm nay đặc biệt kỳ quái chính là, Kha Viễn lại không ra ngoài lêu lổng trên đường cùng đám anh em của hắn.
Từ Vân đặc biệt đau khổ, không nghĩ rằng thời gian nghỉ trưa cũng không thể an tĩnh một hồi.
Kha Viễn cầm chai coca hướng về Từ Vân cười nói: "Uống coca đi, tôi biết cậu thích."
"..." Từ Vân quả thật thích, nhưng mà như vậy rất kinh khủng biết không?
Hoàng Đào nhìn hai người trước mặt, ánh mắt nhấp nhoáng, nhìn chính là ranh giới hắc hóa.
Đào Nhiên khoan thai nói: "Aiz, ở trường hay ở nhà đều nghĩ đến Từ Vân, cũng không biết Từ Vân có cái gì tốt."
Hoàng Đào nhìn Đào Nhiên một cái, là ý gì? Kha Viễn ở nhà bao giờ cũng nghĩ đến Từ Vân sao, hắn có nghĩ đến mình hay không?
Đào Nhiên lấy điện thoại di động ra, quay đầu nói với Hoàng Đào: "Trò hôm nay cậu chơi tên gì? Có vẻ như chơi rất vui."
Hoàng Đào nhìn Đào Nhiên, nghi hoặc nói: "Thành tích học tập cậu tốt như vậy, cũng chơi game sao?"
"Lời này thật là." Đào Nhiên nhướn lông mày lên nói: "Bộ thành tích học tập của cậu không tốt sao?"
Hoàng Đào nhìn Đào Nhiên, nhất thời có chút im lặng. Người khác biết nàng có chơi game, lại làm sao biết nàng chỉ cùng Kha Viễn chơi đây? Ban đầu thời điểm nàng mới vừa tiến vào cấp ba, thành tích cũng không tốt như hiện tại. Sau đó Kha Viễn oán trách thi không tốt về nhà bị ba ba đánh, vì vậy nàng liền cố gắng học tập, chính là vì để bản thân có thể giúp Kha Viễn. Nhưng nào ai biết bản thân mỗi ngày học đến tận rạng sáng?
Nàng cũng là người không hay chơi game, sau đó Kha Viễn lại oán trách, nói chơi game bao giờ cũng thua, nếu có một đồng đội lợi hại lại cố định thì tốt rồi. Vì vậy Hoàng Đào cũng bắt đầu chơi game, nàng xem rất nhiều hướng dẫn, thử rất nhiều anh hùng, chính là vì để có thể cùng Kha Viễn tổ đội giúp hắn thắng.
Đào Nhiên không biết mình nói một câu dẫn phát Hoàng Đào nhớ lại, Đào Nhiên nói: "Là trò gì? Tôi cũng tải chơi thử xem."
Hoàng Đào: "Vương Giả Vinh Diệu." (*)
(*) Game mobile hot của TQ, tên tiếng anh là King of Glory, về Việt Nam chính là Liên quân Mobile.
Đào Nhiên tải game, vừa tiến vào trò chơi chính là hướng dẫn tân thủ. Đào Nhiên vừa đi theo hướng dẫn, vừa nói: "Cái nhân vật này có hơi xấu xí a, trên người còn là màu vàng cứt."
Hoàng Đào không nghĩ nhìn hai người trước mặt nữa, quay đầu nói với Đào Nhiên: "Đây là Arthur, nếu cậu không thích vẫn có thể đổi thành anh hùng khác."
"Vậy sao." Đào Nhiên nói: "Làm sao đổi?"
Hoàng Đào đưa tay lấy tới điện thoại di động của Đào Nhiên, bắt đầu dạy Đào Nhiên cách chơi. Nàng giúp Đào Nhiên tiến vào giao diện người chơi, sau đó nói: "Cậu chỉ có hai anh hùng Arthur và Đát Kỷ, muốn chơi cái nào?"
Không biết tại sao Đào Nhiên đột nhiên có chút hưng phấn, hắn nói: "Đát Kỷ đi, Đát Kỷ đẹp hơn chút."
Hoàng Đào giúp hắn chọn Đát Kỷ, sau đó nói: "Tân thủ chơi với máy trước, rất đơn giản."
"Ồ." Trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu, Đào Nhiên nhìn Đát Kỷ có lỗ tai lông mao nhung nhung, thầm nghĩ thật đẹp mắt, so với Arthur vừa nãy đẹp mắt hơn.
"Hoan nghênh đến với Vương Giả Vinh Diệu!"
Trò chơi chính thức bắt đầu, Đào Nhiên điều khiển Đát Kỷ chạy về phía trước. Đát Kỷ lẳng lơ uốn éo, Đào Nhiên nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt nhân vật, hắn nói: "Cái trò chơi này chính là xông tới đánh chết đối phương đúng không?"
Hoàng Đào: "Còn có đẩy tháp."
"Biết rồi, biết rồi." Đào Nhiên cười híp mắt nói: "Vừa rồi lúc chơi Arthur thấy có nhắc nhở."
Nói xong liền thấy Đát Kỷ trên màn hình dị thường dũng mãnh trực tiếp vọt tới dưới tháp đối phương, ngay sau đó hai anh hùng phe địch đầu đội khăn đỏ tới. Sau đó chính là màn hình tối sầm lại, Đào Nhiên mặt mờ mịt nhìn Đát Kỷ vểnh đuôi nằm trên đất.
Đát Kỷ phát ra một tiếng hét thảm, "A ~~~ bị chơi hư rồi..."
Hoàng Đào: "..."
Cái lời thoại này hơi xấu hổ a, Đào Nhiên quay đầu nói: "Sao đang êm đẹp lại chết rồi?"
Hoàng Đào nhìn hắn, bỗng nhiên có chút không muốn nói chuyện.
Lúc này đồng đội lên tiếng, "Chòi má, chơi nhập môn với máy cũng có thể chết mau như vậy, Đát Kỷ này có độc à."
Hoàng Đào bình tĩnh nói: "Đát Kỷ không phải chơi như vậy."
Đào Nhiên mặt mờ mịt, "Vậy làm sao chơi?"
"Phát dục trước, phát dục trước mới được." Hoàng Đào nói: "Kỹ năng thứ hai thứ ba của cậu còn chưa xuất hiện."
Đào Nhiên ngữ khí phức tạp nói: "Ngực đều lớn như vậy, còn cần phát dục?"
Hoàng Đào: "..."
Hoàng Đào không cách nào đáp trả những lời này, lúc này Đát Kỷ sống lại.
"Để cho Đát Kỷ nhìn xem tim của ngươi~ "
Đào Nhiên điều khiển Đát Kỷ uốn éo cái mông xông ra ngoài, Hoàng Đào không nhịn được nhắc nhở: "Đừng chạy nhanh như vậy, trước phát... trước đánh lính nhỏ. Đừng, cậu đừng chạy đến tháp chỗ người ta phòng ngự a... Nhớ điểm thêm số..."
Đát Kỷ lại chết, Đào Nhiên có chút im lặng nói: "Cái trò chơi này bệnh thần kinh à, còn chưa bắt đầu đánh đã chết rồi."
Hoàng Đào câm nín nói: "Cậu chạy đến tháp đối phương phòng ngự, cậu không chết ai chết."
"Vậy làm sao chơi?" Đào Nhiên mặt mờ mịt.
Hoàng Đào liền bắt đầu tay nắm tay dạy Đào Nhiên chơi, Kha Viễn ở đằng trước nghe được nhạc nền game quay đầu lại thấy hai bọn họ đang chơi. Vì vậy liền có chút ngứa ngáy trong lòng, nói với Từ Vân: "Chơi Vương Giả không? Tôi dạy cậu nhé."
Từ Vân ngạo kiều nói: "Không cần cậu dạy, tôi biết chơi."
"Vậy được a." Kha Viễn lấy di động ra hướng về Hoàng Đào nói: "Chúng ta đánh xếp hạng đi, mang theo Từ Vân."
Đào Nhiên: "Cái gì là đánh xếp hạng?"
Hoàng Đào nói: "Tôi mang cậu đi."
"Được a."
Kha Viễn như hiến bảo nói với Từ Vân: "Tôi rất lợi hại, tôi mang cậu đi đánh được không?"
"Hừ." Từ Vân chạy đến ngồi xuống vị trí phía trước Đào Nhiên, nói với hai bọn họ: "Mình chơi không tốt, các cậu dẫn mình đi đi."
Đào Nhiên nói: "Bảo vệ nữ hài là nên làm, cậu cứ núp ở phía sau tôi là được rồi."
Hoàng Đào chỉ yên lặng không nói lời nào, một Đát Kỷ trực tiếp xông tới tháp người khác còn nghĩ bảo vệ ai
Nhưng trước khi Đào Nhiên thể hiện ra kỹ thuật có độc của mình, vấn đề đầu tiên gặp phải chính là. Kha Viễn và Hoàng Đào cấp bậc quá cao, không cách nào mời Đào Nhiên cùng Từ Vân.
Kha Viễn nắm tóc nói: "Làm sao đây?"
Hoàng Đào: "Chỉ có thể để cho bọn họ mau sớm tăng cấp."
Từ Vân nghĩ rất thoáng, nàng nói với Đào Nhiên: "Kha Duệ chúng ta chơi với nhau đi, cậu dẫn mình."
Đào Nhiên đáp ứng một tiếng: "Được a."
Tiếp đó Hoàng Đào và Kha Viễn liền được chứng kiến hai nữ nhân Chân Cơ cùng Đát Kỷ, uốn éo cái mông lăn xả không do dự vọt vào trong lòng chiến sĩ phe địch, sau đó song song ngã xuống đất, nằm chung một chỗ bị đồng đội mắng.
Trình Giảo Kim: "Mẹ nó, gặp phải một cái đồng đội đưa đầu cho người thì thôi, con mẹ nó ta đã làm sai điều gì, một lần gặp phải hai."
Hậu Nghệ: "Ván này thua chắc rồi."
Từ Vân nhìn bực cực kỳ, nàng cầm điện thoại di động phát tin nhắn.
Chân Cơ: "Hai đại nam nhân các ngươi nhìn chúng ta chết cũng không tới cứu, giờ còn nói mát."
Kha Viễn mặt đầy máu nhắc nhở: "Đừng như vậy, các cậu sẽ bị tố cáo đó."
Lý Bạch: "Chòi má, là gái."
Trình Giảo Kim: "Thật sự là gái a."
Arthur phe địch: "Chòi má, chúng ta vừa rồi giết trúng hai cô em."
Arthur phe địch: "Em gái add friend đi, anh bảo đảm không giết mấy em."
Đào Nhiên không thích Arthur nhất, hắn ghét bỏ tạo hình Arthur.
Đát Kỷ: "Không muốn đâu, Arthur xấu xí lắm."
Hoàng Đào: "..."
Kha Viễn mặt phức tạp nói: "Kha Duệ anh thật là âm hiểm a, lại còn dùng ngữ khí con gái nói chuyện."
Từ Vân kích động nói: "Mau mau, chúng ta sống lại rồi."
Sau đó liền nhìn thấy Chân Cơ uốn éo cái mông nói: "Chớ tới gần, mị không muốn mang tới bất hạnh."
Đào Nhiên: "Cái gì? Chân Cơ vừa rồi nói gì?"
Sau đó hắn điều khiển Đát Kỷ theo sát Chân Cơ xông ra ngoài, "Không có tim, liền sẽ không ưu thương."
"Oa." Từ Vân nói: "Lời thoại Đát Kỷ thật là lãng mạn nga, ván sau để mình chơi Đát Kỷ có được không?"
"Nhân vật còn có thể trao đổi sao?" Đào Nhiên nói: "Tôi không có Chân Cơ aiz."
Hoàng Đào Kha Viễn: "..."
Hai người bọn họ quả thực nghĩ muốn tự chọc hai mắt, nhìn dáng vẻ này lúc nào mới có thể tăng level lên?
Quả nhiên, cả buổi trưa bọn họ không tăng được thêm bậc nào. Sở dĩ không rớt cấp, là bởi vì Quật Cường Đồng Xanh vốn là hết nấc để rớt rồi.
Vào học, Kha Viễn nhỏ giọng nói: "Từ Vân, đưa điện thoại di động cho tôi, tôi giúp cậu đánh xếp hạng cho."
Từ Vân đặc biệt có cốt khí nói: "Không, vinh diệu của bản thân phải dựa vào chính mình đi giành lấy."
Kha Viễn: "..."
Nếu đây không phải cô nương hắn thích, hắn đã sớm giơ quyền rồi.
Sau khi tan học Đào Nhiên mỉm cười nói với Hoàng Đào: "Cảm ơn cậu dạy tôi chơi. Tôi nhất định cố gắng tăng cấp bậc, sớm ngày cùng cậu đánh xếp hạng."
Hoàng Đào ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, kỳ thực trong lòng vô cùng xoắn xuýt. Nàng có chút hy vọng cấp bậc Đào Nhiên vĩnh viễn không thăng nổi, nếu không cấp bậc nàng thật vất vả đánh tới, có thể phải rớt xuống đến Quật Cường Đồng Xanh.
Bởi vì cùng nhau chơi game, sau khi tan học bốn người bọn họ lại đi chung với nhau. Kha Viễn thân là học tra đi chung với ba cái học bá cao cấp, không chút nào mất bình tĩnh, mặc dù họa phong có hơi không đúng.
Đi tới nhà xe, Từ Vân bỗng nhiên nói: "Ai nha, bánh xe làm sao xẹp rồi?"
Đào Nhiên: "Là xì hơi sao?"
"Chắc vậy." Từ Vân mặt mày ủ dột nói: "Làm sao về nhà đây a?"
Kha Viễn kích động một trận, lòng nói thời khắc bản thân biểu hiện đã đến, hắn siêu cấp có khí khái nam tử hán nói: "Không cần sợ, tôi đưa cậu về nhà cho."
Đào Nhiên khoan thai nói: "Chú có xe sao?"
"..." Kha Viễn vịt chết còn mạnh miệng nói: "Từ Vân, tôi đi bộ đưa cậu về."
Từ Vân trợn mắt nhìn hắn một cái, "Tôi gọi điện thoại để cho ba tới đón."
Kha Viễn: "Ờ..."
Trên đường trở về, Kha Viễn cùng Đào Nhiên một trước một sau. Đi chưa được hai bước, Kha Viễn quay đầu lại hướng Đào Nhiên gầm thét: "Đi nhanh một chút! Về nhà tôi dạy cho mà đánh, cái tài nghệ đào hố kia của anh, làm sao mang Từ Vân đi đánh xếp hạng a?"
Đào Nhiên duy trì phong độ học bá nói: "Chú thích Từ Vân chứ gì?"
Kha Viễn: "... Anh chớ nói bậy bạ."
Thấy Kha Viễn đỏ mặt, Đào Nhiên nói: "Nam tử hán đại trượng phu, thích người ta liền thừa nhận, đừng có làm như tiểu cô nương."
Kha Viễn lập tức mở trừng hai mắt, "Lão tử chính là thích nàng, anh đến trước mặt ba mẹ tố cáo đi, tôi không sợ anh."
"Chậc chậc." Đào Nhiên nói: "Thật là khờ."
Kha Viễn vén tay áo nói: "Anh nói gì? Có ngon lặp lại lần nữa?"
Đào Nhiên nói: "Đúng là ngốc, vừa rồi không nghe Từ Vân nói ba ba nàng muốn tới sao? Cũng không biết ở lại đó, bỏ lỡ cơ hội gặp gia trưởng tốt như vậy."
Kha Viễn: "..." Mẹ nó, nói rất có lý...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴