Cố Ảnh Liên nôn nóng vạn phần, lại vẫn như cũ đứng tại chỗ.
Đêm trung thu, trăng tròn cao treo, hương hoa quế nồng nặc dị thường.
Hiên Viên Mặc uống có chút nhiều, mấy tháng này nàng không phải không nghĩ đến Cố Ảnh Liên, cũng không phải không thích hắn. Chẳng qua là lời của Hiên Viên Nghiễn ngày đó giống như đâm vào trong lòng nàng, nàng từ nhỏ chính là hoàng thái nữ cao cao tại thượng, muốn cái gì có cái đó. Sau lại làm hoàng đế, càng cảm thấy trên thế gian không thứ gì có thể để cho nàng quan tâm. Cho đến khi nàng gặp Cố Ảnh Liên, Cố Ảnh Liên giống như một dòng suối trong dễ chịu thấm ướt cõi lòng khô khốc của nàng.
Để cho nàng vui vẻ, để cho nàng ưu sầu. Nàng muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy hắn, muốn đem hắn ôm vào trong ngực, nàng còn muốn để Cố Ảnh Liên đưa cho bản thân tình cảm chân thật nhất. Cho nên khi nàng biết Cố Ảnh Liên sẽ tham gia tuyển tú, nàng mừng rỡ như điên.
Nàng cho rằng Cố Ảnh Liên là thích mình, bằng không hắn kiên quyết cự tuyệt hoàng muội như vậy, lại chủ động tham gia tuyển tú, là vì cái gì?
Hiên Viên Mặc một hồi thỏa mãn vô cùng, cho đến khi Hiên Viên Nghiễn ở trước mặt nàng nói một phen như vậy. Thân là hoàng đế nàng dĩ nhiên có tổ chức tình báo của riêng mình, rất dễ dàng nàng liền tra ra được, ngày đó Hiên Viên Nghiễn và Cố Ảnh Liên đúng là cùng nhau vào nhã gian Bách Vị Lâu. Còn là một trước một sau, lén lén lút lút đi vào.
Cái này cũng không trách được nàng nghĩ nhiều, nhưng mà nàng lại không bỏ được Cố Ảnh Liên, vì vậy điều có thể làm cũng chỉ là không nghe không hỏi phớt lờ không để ý tới hắn. Nhiều ngày trôi qua, tựa như thật sẽ không còn nghĩ đến hắn nữa, cũng không ngờ hôm nay say rượu, nàng liền nhớ tới người kia.
Hoàng hậu thấy Hiên Viên Mặc có chút men say, biết thói quen hằng năm của nàng, liền nói: "Hay là bệ hạ đến vườn quế ngắm hoa, thuận tiện tỉnh rượu đi."
Năm ngoái đi vườn quế ngắm hoa bên cạnh luôn có Hiên Viên Nghiễn, nhưng mà năm nay...
Mà thôi, một người đi cũng giống vậy.
Cố Ảnh Liên đợi Đào Nhiên rất lâu, hắn vừa sợ vừa lạnh, lại nhát gan không dám một mình trở về. Liền theo phương hướng Đào Nhiên đi dè dặt cẩn thận tìm qua, đi vào trong một hồi, ánh đèn yếu ớt, chỉ có ánh trăng rải ở trên đường chiếu sáng phía trước.
Nơi này có rất nhiều cây quế, ở dưới ánh trăng hiện ra bóng cây loang lổ. Cố Ảnh Liên không thấy rõ đường, chỉ có thể híp mắt cúi đầu, dè dặt cẩn thận đi về phía trước.
Hắn mở miệng nhỏ giọng kêu Dạ Đàm mấy tiếng, nhưng lại không dám phóng đại thanh âm. Bởi vì nơi này là hoàng cung, ngày thứ nhất vào cung đã có hầu nam lớn tuổi nói với hắn, ở trong cung không thể lớn tiếng ồn ào náo động.
Hắn đi hai bước không biết bị thứ gì vấp té, ngã bùm xuống đất, lúc ấy lòng đầy sợ hãi cũng không cảm thấy đau, chờ bò dậy mới phát hiện đi đi lại lại mỗi một bước đùi phải liền đau bứt rứt. Hắn kiên trì đi về phía trước hai bước, vừa đau vừa sợ, không nhịn được liền khóc lên.
Hắn đưa tay che miệng lại, vừa ra sức rơi nước mắt, vừa đè nén bản thân không để cho mình khóc thành tiếng.
Trước mặt bỗng nhiên có người nói: "Ai ở nơi đó?"
Cố Ảnh Liên thất kinh, nhớ lại hầu nam lớn tuổi từng nói qua, không ít phi tần dốt nát đi loạn đụng phải quý nhân sau đó chết oan chết uổng. Hắn toàn thân phát run, bất chấp trên người đau, xoay lại liền chạy, chưa chạy được hai bước trên đùi đã khó chịu thân thể lệch một cái liền té sang bên.
Cố Ảnh Liên nhận mệnh nhắm mắt lại, chờ đón mặt đất lạnh như băng. Một khắc ngay sau đó, hắn rơi vào một vòng tay ấm áp. Một thanh âm nữ nhân mang mùi rượu nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"
Trời ơi, mình bị một nữ nhân ôm...
Cố Ảnh Liên đầu óc mờ mịt, sau đó kịp phản ứng liền kịch liệt giãy giụa. Hiên Viên Mặc ôm hắn, hắn không tránh thoát, hôm nay đủ loại ủy khuất ập tới, Cố Ảnh Liên không nhịn được khóc lên.
"Hu oa a..."
Hiên Viên Mặc ngẩn ra, bị tiếng khóc này ồn ào nhức đầu. Nàng nhíu mày nói: "Không cho phép khóc, đừng khóc."
Cố Ảnh Liên không ngừng được, chỉ khóc. Hơn nữa càng khóc càng thương tâm, mơ hồ càng lúc càng có khuynh hướng không dừng được.
Hiên Viên Mặc liền xoắn xuýt nga, nàng đưa tay thử một chút, người trong ngực rất nhẹ. Nàng ôm Cố Ảnh Liên đi ra khỏi vườn quế, điểm đèn ở tảng đá bên đường ngự hoa viên, dưới ánh đèn nàng thấy rõ người đang khóc thành mèo hoa kia chính là Cố Ảnh Liên.
Lúc này Cố Ảnh Liên chật vật vô cùng, áo quần trên người ngã đều thành đen bẩn, y phục màu nguyệt bạch nơi đầu gối có dính vết máu, tóc tán loạn lộ ra một trương mặt khóc hồng hồng.
Hiên Viên Mặc ngẩn ra, nói: "Ngươi làm sao vậy? Tại sao lại ở chỗ này?"
Cố Ảnh Liên vuốt mắt nhìn nàng, phát hiện người này là Hiên Viên Mặc, hắn ngẩn ra, ngây ngẩn nói: "Dạ Đàm không thấy đâu nữa."
"Ai là Dạ Đàm?" Hiên Viên Mặc cau mày nhìn hắn, sau đó đưa tay đi sờ đầu gối Cố Ảnh Liên.
Cố Ảnh Liên đau co quắp một chút, Hiên Viên Mặc nói: "Đây là làm sao?"
Cố Ảnh Liên như cũ ngơ ngác nói: "Không thấy rõ đường, té."
Cũng không biết trong lòng là cảm giác gì, Hiên Viên Mặc đưa tay xuyên qua khuỷu chân Cố Ảnh Liên, bế hắn đến Phúc Hỉ Cung.
Cố Ảnh Liên khóc giọng có chút khàn khàn nói: "Đi chỗ nào a?"
"Đi đến cung của ngươi."
Cố Ảnh Liên: "Dạ Đàm còn chưa tìm được."
"Dạ Đàm là ai?"
"Hầu nam của ta, từ ngoài cung mang đến."
"Trẫm phái người đi tìm."
"Nhưng mà..."
"Còn có chuyện gì?"
"Không có."
Bên trong ngự hoa viên, gió mây ngừng nghỉ. Đào Nhiên và Hiên Viên Nghiễn từ dưới đất bò dậy, vội vàng mặc quần áo tử tế. Hiên Viên Nghiễn thấy đai lưng Đào Nhiên làm sao cũng buộc không tốt, đưa tay chủ động giúp Đào Nhiên mặc. Đào Nhiên thầm nghĩ chết toi, cũng không biết Cố Ảnh Liên thế nào rồi, liền xoay người muốn rời đi.
Hiên Viên Nghiễn làm sao chịu để hắn đi, đưa tay níu lại Đào Nhiên nói: "Ngươi vừa mới làm chuyện kia với ta, hiện tại liền muốn chạy?"
Đào Nhiên nói: "Ta bây giờ là hầu nam của Cố Ảnh Liên, cũng không biết hắn bây giờ thế nào."
Nhớ tới Cố Ảnh Liên, cảm giác trong lòng Hiên Viên Nghiễn so với trước phai nhạt không ít. Nàng nói: "Ta cầu hoàng tỷ ban Cố Ảnh Liên cho ta, nhưng mà hoàng tỷ luôn luôn không chịu đáp ứng ta."
"Nàng làm sao có thể đáp ứng." Đào Nhiên nói: "Hiên Viên... Bệ hạ nàng từ rất sớm trước kia đã thích Cố Ảnh Liên, lần trước cứu Cố Ảnh Liên ra thiên lao chính là bệ hạ tính kế làm, thật vất vả Cố Ảnh Liên vào cung, nàng làm sao có thể đem Cố Ảnh Liên đưa cho ngươi."
Hiên Viên Nghiễn thất kinh, trên người ra không ít mồ hôi lạnh. Trước đó nàng luôn cảm thấy sự kiện Cố Ảnh Liên ra thiên lao có chút kỳ quặc, nếu Dạ Đàm nói chính là thật, vậy nàng chính là làm một chuyện đi tìm chỗ chết rồi. Nàng lại còn ở trước mặt hoàng tỷ nói mình cùng Cố Ảnh Liên có gần gũi da thịt, dựa theo hiểu biết của nàng với hoàng tỷ, hoàng tỷ sợ là đem chuyện này ghi nhớ trong lòng.
Nàng từ nhỏ cùng Hiên Viên Mặc một khối lớn lên, hiểu biết tâm tư hoàng tỷ nhất. Hoàng tỷ thập phần quan tâm tỷ muội thân tình, nhưng một khi có chuyện gì phạm vào kiêng kỵ của hoàng tỷ, hoàng tỷ cũng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nếu nàng biết Hiên Viên Mặc cũng thích Cố Ảnh Liên, bất luận thế nào nàng cũng sẽ không dám nói những lời kia với hoàng tỷ. Ngàn sai vạn sai, chính là sai ở chỗ nàng không biết ý tưởng của Hiên Viên Mặc.
Hiên Viên Nghiễn sắc mặt tái nhợt nhìn Đào Nhiên nói: "Ngươi nói chính là thật?"
"Dĩ nhiên." Đào Nhiên thấy nàng thần sắc kịch biến, liền nói: "Kỳ thực thiên hạ hảo nam tử nhiều như vậy, ngươi cần gì phải nhất định không thể không có Cố Ảnh Liên? Lấy thân phận Vương gia của ngươi, nghĩ muốn nam nhân loại nào chẳng được?"
Hiên Viên Nghiễn miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Lời này của ngươi nếu nói cho ta sớm mấy tháng, ta có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Đào Nhiên không biết nàng nói những lời kia với Hiên Viên Mặc, chỉ cho là Hiên Viên Nghiễn đối Cố Ảnh Liên tình căn thâm chủng, đến hôm nay đã không thể tự kiềm chế. Nghĩ đến nhiệm vụ của mình càng thêm khó hoàn thành, Đào Nhiên đầu đầy phiền não, không nhịn được nói: "Ta đi đây, ngươi cũng mau trở về đi thôi."
Y nhân quay về, phảng phất có ám hương lưu lại.
Hiên Viên Nghiễn nói: "Ngươi định luôn luôn ở trong cung sao?"
Đào Nhiên xoay người, "Là ý gì?"
Hiên Viên Nghiễn nói: "Không bằng ngươi xuất cung cùng ta trở về Vương phủ đi, bổn vương sẽ đối tốt với ngươi."
Đào Nhiên nói: "Nói cứ như ta muốn ra ngoài là có thể ra ngoài vậy."
Nói xong hắn liền chạy về phía địa phương tách ra với Cố Ảnh Liên trước đó, đến nơi, đã sớm không có bóng dáng Cố Ảnh Liên. Đào Nhiên còn đang nghĩ hắn có phải đã trở về, liền thấy mấy hầu nam cung nữ xách đèn lồng đi tới nói: "Có phải Dạ Đàm công tử?"
Đào Nhiên nói: "Là ta."
"Mau trở về đi thôi, Cố tiểu chủ tìm ngươi thật là khổ cực, bệ hạ sai nhóm nô tỳ đến tìm ngươi."
Bệ hạ? Như vậy là Cố Ảnh Liên đã thông đồng được với Hiên Viên Mặc?
Đào Nhiên không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi trở về.
Hiên Viên Mặc ôm Cố Ảnh Liên trở lại Phúc Hỉ Cung, giờ thì kinh động cả đám hầu nam cung nữ Phúc Hỉ Cung rồi. Hiên Viên Mặc đem Cố Ảnh Liên đặt lên bàn, nói: "Thỉnh nam y tới."
Cố Ảnh Liên sợ kinh hãi cả người run lẩy bẩy, kỳ thực thương tổn trên đầu gối đều không cảm giác đau. Thấy hắn phát run, Hiên Viên Mặc cho là hắn đau, liền nói: "Trong đêm tối không yên lành ở trong cung nghỉ ngơi, chạy ra làm cái gì?"
Cố Ảnh Liên cũng là một tài tử, tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói. Hắn nói: "Ở lâu trong cung nhớ mẹ cha, hôm nay là ngày hội trung thu, liền muốn ra ngoài ngắm trăng thuận tiện hái chút hoa quế trở lại pha trà uống."
"Hoa quế pha trà?" Hiên Viên Mặc nói: "Nội vụ phủ chẳng lẽ không đưa trà đến trong cung ngươi sao?"
Cố Ảnh Liên hơi thấp đầu xuống, Hiên Viên Mặc trong lòng hơi chấn động. Nàng cũng biết trong cung quen dùng thủ đoạn, những phi tần không phẩm cấp không ân sủng trôi qua cuộc sống như thế nào trong lòng nàng cũng biết một chút. Trước đó chỉ nghĩ tránh Cố Ảnh Liên, cũng không nghĩ đến hắn vào cung mấy tháng không có chút ân sủng gì thì sẽ bị người gây khó khăn như thế nào.
Trong lòng Hiên Viên Mặc có điểm áy náy nhàn nhạt, nàng lại nói: "Hầu nam cung nữ đâu? Sao không để cho bọn họ bồi ngươi?"
Cố Ảnh Liên hỏi một câu đáp một câu: "Đêm đã khuya không tiện quấy rầy bọn họ, ta... thần thiếp chỉ mang theo Dạ Đàm cùng vào cung cùng đi. Dạ Đàm hắn nói hình như nghe thanh âm gì, liền đi qua nhìn, đợi đã lâu không thấy hắn trở lại, thần thiếp liền muốn đi tìm hắn, kết quả là té."
Hiên Viên Mặc gật đầu một cái, giải thích này ngược lại hợp tình hợp lý.
Nam y tới giúp Cố Ảnh Liên xử lý vết thương, Cố Ảnh Liên đau đến nước mắt lưng tròng, lại sợ ở trước mặt Hiên Viên Mặc quá mức chật vật, nên cố nén cho nước mắt không rớt xuống.
Hiên Viên Mặc nhìn hắn, bỗng nhiên có xung động, ôm Cố Ảnh Liên đi tới mép giường.
Sau khi Đào Nhiên trở lại, thấy hầu nam cung nữ đều thủ ở cửa, hỏi: "Tiểu chủ thế nào rồi?"
Một hầu nam tên là Nguyệt Quý cười nhỏ giọng nói: "Tiểu chủ lần này rốt cuộc được đền bù mong muốn, cùng bệ hạ ở bên trong, xem ra chúng ta phải chuẩn bị một chút cho tiểu chủ bổ thân thể."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴