Mục lục
Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Trương rất may mắn, đám người này đều không phải người bình thường, cho nên dù hắn là cục sắt trầm hồ, cuối cùng vẫn được cứu lên. Nhưng mà cứ như vậy, người nằm ở nhà Tiền Linh Linh liền từ hai biến thành ba.

Nhà Tiền Linh Linh không lớn lắm, chỉ đành thả ba cái giường bên trong căn phòng khách duy nhất, trung gian dùng rèm ngăn một chút, nhìn cứ như giường bệnh trong bệnh viện vậy.

Đào Nhiên ngồi ở mép giường Quỳ Thanh Thanh, Chân Lăng ngồi cạnh Tần Khắc, bên cạnh Lão Trương không có người.

Chân Lăng bởi vì thật không dám nhận người trước mắt này là Triều Ca, cho nên cũng luôn không dám lên tiếng, chỉ là thi thoảng len lén liếc Đào Nhiên. Ánh mắt này thật sự là không cho phép khinh thường, sau khi bị liếc không biết bao nhiêu lần, Đào Nhiên nói: "Chân tỷ tỷ, làm gì cứ mãi nhìn lén tôi?"

Chuyện nhìn lén bị phát hiện, Chân Lăng mặt đỏ lên, ho khan một tiếng nói: "Cậu không chủ động nói chuyện, tôi cũng không dám tin cậu là Triều Ca."

Đào Nhiên cười nói: "Tại sao không dám tin? Tôi gần đây hình như không có thay đổi gì nha."

"Từ một người bình thường biến thành một người dị năng, còn nói biến hóa không lớn sao?" Chân Lăng nói: "Cậu là biểu đệ của Quỳ tiểu thư?"

Đào Nhiên nhớ tới Quỳ Thanh Thanh uy hiếp, tuy rằng không sợ nàng, nhưng trước mắt cũng không cần đối nghịch với nàng làm gì. Vì vậy Đào Nhiên mỉm cười nói: "Đúng vậy, sau khi tôi thức tỉnh dị năng không dám ở lại căn cứ, cho nên tới đây tìm nàng."

Chân Lăng chính là làm nghiên cứu ở phương diện gien dị năng này, nàng nói: "Dị năng của cậu rất kỳ quái nha, là dị năng gì?"

Đào Nhiên: "Là di chuyển vật thể bằng ý nghĩ."

Chân Lăng ngẫm nghĩ, phát hiện phương thức hắn sử dụng dị năng đúng là dùng ý nghĩ di chuyển đồ vật, nàng nói: "Di chuyển vật thể bằng ý nghĩ bình thường tuyệt đối không có hiệu quả như vậy, xem ra dị năng của cậu rất cường đại a."

Đào Nhiên xấu hổ cười cười nói: "Vậy sao? Tôi cũng không biết aiz."

Nhìn hắn xấu hổ cười như vậy, Chân Lăng cuối cùng đem hắn và Triều Ca trước kia liên hệ với nhau. Chân Lăng nhìn Tần Khắc nằm ở trên giường, biểu tình có một tia khó xử, cuối cùng vẫn nói: "Cậu có thể giúp tôi một chuyện không?"

Đào Nhiên biết nàng muốn nói gì, "Chị muốn tôi đưa chị ra ngoài?"

"Ừ." Chân Lăng tỏ ra có vẻ tâm sự nặng nề, "Tôi... còn có công việc nghiên cứu đến thời kỳ mấu chốt, lúc này không nên rời khỏi."

Đào Nhiên nói: "Vậy Tần Khắc làm sao bây giờ?"

Lời này hỏi làm trong lòng Chân Lăng loạn lên, Tần Khắc làm sao bây giờ? Đây vốn không phải vấn đề nàng cân nhắc. Nàng ở thời kỳ niên thiếu là một người xinh đẹp lại ưu tú, nhiều năm như vậy trước nay đều chưa từng ngừng có người theo đuổi, nhưng nàng cũng trước nay chưa từng khó xử với người theo đuổi nào như vậy.

Tần Khắc ở trong số những người theo đuổi nàng tuyệt đối không tính là ưu tú, bằng không ban đầu ở cấp ba, nàng cũng sẽ không đến mức không nhớ được tên Tần Khắc.

Nhưng sau khi nàng được Tần Khắc cứu đến tiểu trấn, vẫn luôn được hắn hết lòng chiếu cố. Tần Khắc là một nam nhân thô kệch, nhưng lại dè dặt cẩn thận chiếu cố cảm thụ của mình, làm đủ trò nói đùa cho nàng nghe. Đặc biệt là hôm nay, nàng biết Tần Khắc từ cấp ba đã bắt đầu thích mình. Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, cho dù hắn đã là thủ lãnh một phe thế lực người dị năng.

Đó là một loại cảm thụ rất phức tạp, lý trí Chân Lăng nói cho nàng nàng nhất định phải rời khỏi, nhưng thời điểm có thể chân chính rời đi, nàng lại không hạ được quyết tâm.

Chân Lăng đưa tay che mắt, Đào Nhiên an ủi: "Không hạ được quyết tâm thì từ từ nghĩ, ít nhất cũng phải chờ Tần Khắc hoàn toàn bình phục hẵng đi."

Chân Lăng cười một tiếng, nói: "Ừ, cậu nói đúng."

Đào Nhiên cười lên, Chân Lăng có chút bất ngờ nói: "Trước đó cảm thấy cậu là đứa trẻ khả ái, hiện tại phát hiện cậu vẫn đủ hiểu chuyện mà."

Đào Nhiên không biết nghĩ đến cái gì, hắn nói: "Nói không chừng về sau tôi sẽ để cho chị càng thấy ngoài ý muốn hơn, tôi hiện tại cũng không nhỏ, cũng đến tuổi có thể có vợ rồi."

Chân Lăng cúi đầu, cảm thấy buồn cười. Đào Nhiên nói: "Chị giúp tôi trông chừng Quỳ Thanh Thanh một chút, tôi trở về nấu cơm."

"Được." Chân Lăng đáp ứng, dù sao nàng cũng không biết nấu cơm.

Đào Nhiên đoán chừng qua một hồi nữa Quỳ Thanh Thanh và Tần Khắc cũng sẽ tỉnh lại, vì vậy hắn liền làm thức ăn cho bốn người. Quỳ Thanh Thanh mới vừa bị thương, chính là thời điểm cần bổ thân thể, Đào Nhiên tìm La Song lấy hai căn xương sườn hầm canh. Làm tiếp ba món mặn hai món chay, nghĩ một chút lại rửa một đĩa mận.

Bên kia ở nhà Tiền Linh Linh, Quỳ Thanh Thanh và Tần Khắc chầm chậm tỉnh lại.

Quỳ Thanh Thanh mở mắt ra trước, chỉ cảm thấy hoàn cảnh nơi này và giường đều có điểm xa lạ, sau đó nàng liền nhìn thấy tình huống trên giường bên cạnh.

Quỳ Thanh Thanh sửng sốt một chút, nhìn thấy ba người như thế này, liền biết đều đang ở nhà Tiền Linh Linh. Nàng cảm giác có chút buồn bực, mình bị Tần Khắc đả thương nằm viện cũng được đi, sao Tần Khắc cũng nằm viện? Tần Khắc nằm viện cũng được đi, sao mà Lão Trương đứng xem náo nhiệt cũng nằm viện?

Đương lúc nàng nghĩ mãi không ra, Tần Khắc tỉnh rồi, sau đó Quỳ Thanh Thanh trong tình huống không chút phòng bị liền cùng Tần Khắc làm cái đối mặt.

"..."

Tần Khắc thoáng mờ mịt, sau đó nói: "Sao cô lại ở nhà tôi?"

Quỳ Thanh Thanh giật giật khóe miệng một cái, nói: "Mở to mắt ngươi ra mà xem cho kỹ, nơi này là nhà ngươi sao?"

Tần Khắc nhìn chung quanh một chút, cũng biết nơi này là nhà Tiền Linh Linh, hắn giật giật thân thể, cảm giác toàn thân đều đau. Nhưng vẫn kỳ quái nói: "Lão Trương sao cũng nằm đây?"

Quỳ Thanh Thanh: "Ta còn muốn biết ngươi là làm sao nằm thẳng cẳng đây này?"

Nhắc tới cái này, biểu tình Tần Khắc liền có chút phức tạp, hắn nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, tôi có lẽ là bị biểu đệ cô đả thương."

Quỳ Thanh Thanh: "..."

Quỳ Thanh Thanh mặt hoài nghi nói: "Biểu đệ của ta?"

"Đúng, biểu đệ của cô." Tần Khắc nói: "Cô không phải nói dị năng của biểu đệ cô là di chuyện vật thể bằng ý nghĩ sao, di chuyện vật thể bằng ý nghĩ có mạnh như vậy sao?"

Quỳ Thanh Thanh cảm giác đầu óc có chút hỗn loạn, nàng nói: "Ngươi đợi đã, trước nói rõ, hắn làm sao đem ngươi đánh thành như vậy?"

Chuyện cũ tuy rằng quay đầu nhìn không chịu nổi, nhưng Tần Khắc vẫn là nói: "Lúc ấy điện quang của tôi đánh vào trên người cô, phát hiện cô không phòng ngự, lúc ấy tôi liền hối hận. Còn cô nữa... cô nói thử xem, rõ ràng là cô ra tay trước, kết quả cô chơi cái trò gì bỗng nhiên dừng tay, tôi không phản ứng kịp đả thương cô, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ sao? Đều cho rằng tôi bắt nạt cô hay thế nào đó? Quỳ Thanh Thanh chuyện này cô làm thật không nói lý..."

"Dừng lại dừng lại, ta bảo ngươi nói cái này sao?" Quỳ Thanh Thanh bị Tần Khắc nói đỏ mặt một hồi, nàng cũng rất muốn mắng bản thân lúc ấy một trận, sao bỗng nhiên liền nghĩ không thông? Có thể thấy người đôi lúc quả thật đột nhiên phát điên.

Tần Khắc tiếp tục nói: "Tôi mới vừa đả thương cô, cô còn chưa kịp ngã xuống, biểu đệ kia của cô liền vọt tới, một phen tiếp lấy."

Nghe đến đây Quỳ Thanh Thanh thoáng cảm thấy hài lòng, cũng không tệ lắm, tiểu tử này còn rất biết tri ân báo đáp.

Liền nghe Tần Khắc nói: "Sau đó tay tôi giống như bị hai cái tay hung hăng vặn một cái, cánh tay liền biến hình tại chỗ. Tôi còn chưa phản ứng kịp, biểu đệ của cô liền đưa một cái tay về phía tôi, sau đó tôi liền bay."

Quỳ Thanh Thanh cau mày, "Ngươi bay?"

"Bay." Tần Khắc nói: "Tôi đời này đều chưa từng bay cao hơn vậy, thời điểm tôi bay đến trên tầng mây thiếu chút nữa đụng vào một chiếc phi cơ."

Quỳ Thanh Thanh: "..."

Hai người trầm mặc một hồi, Quỳ Thanh Thanh giật giật khóe miệng một cái nói: "Vậy ngươi làm sao xuống?"

"Không biết." Tần Khắc nói: "Lúc ta rơi xuống đã hôn mê rồi, cho nên rốt cuộc xảy ra cái gì tôi cũng không biết."

Lúc này Chân Lăng từ bên ngoài tiến vào, thấy hai người tỉnh rồi, liền cao hứng nói: "Hai người tỉnh rồi."

Quỳ Thanh Thanh phiền chán trợn trắng mắt, nghiêng đầu qua không nhìn nàng. Tần Khắc vui vẻ nói: "Chân Lăng, lúc tôi hôn mê vẫn là cậu chiếu cố tôi sao?"

Chân Lăng nói: "Tôi chỉ là ngồi ở đây trông nom thôi, thứ khác tôi cũng không làm gì được."

Chân Lăng có thể canh giữ bên cạnh hắn, Tần Khắc đã cao hứng đến bay lên, nào còn có gì bất mãn. Hắn nói: "Cậu thật tốt."

Chân Lăng giật giật khóe miệng một cái, lặng lẽ liếc mắt Quỳ Thanh Thanh, nói: "Mọi người khát không? Để tôi đi lấy nước."

Quỳ Thanh Thanh nói: "Triều Ca đâu? Sao hắn không trông nom ta?"

Chân Lăng nói: "Hắn luôn luôn trông nom cô a, chính là hắn đưa cô tới trị liệu, hắn bây giờ đi về nấu cơm, sợ cô tỉnh rồi đói."

"Vậy còn không tệ lắm." Quỳ Thanh Thanh nhỏ giọng thì thầm một câu.

Tần Khắc ão não nói: "Tôi vẫn còn đang nằm, ai nấu cơm cho cậu nha, cậu có phải là đói rồi?"

Chân Lăng nói: "Cái này cậu không cần quan tâm, Triều Ca nói hắn nấu cơm."

Tần Khắc: "Ờ..."

Tần Khắc hỏi: "Sau khi ta bay xảy ra cái gì? Tại sao Lão Trương cũng nằm xuống?"

Chân Lăng tổ chức lựa lời một chút, liền nói chuyện xảy ra về sau, cuối cùng nói: "Vị Trương tiên sinh này hình như từng đắc tội Triều Ca, bị trả thù."

Quỳ Thanh Thanh trở mình, đưa lưng về phía bọn họ cong cong mép, Tần Khắc nói: "Di chuyện vật thể bằng ý nghĩ lợi hại như vậy sao?"

"Dị năng kỳ thực đều không có loại nào kém." Chân Lăng nói: "Kém chỉ là thực lực, cho dù là người dị năng thể lực thông thường nhất, nếu như sức mạnh lớn đến mức có thể nâng một ngọn núi, cậu sẽ còn cảm thấy sức chiến đấu kém sao?"

Chân Lăng nói: "Căn cứ theo nghiên cứu, dị năng có quan hệ với tinh thần lực, người có tinh thần lực càng mạnh, dị năng lại càng mạnh."

Tần Khắc nói: "Cái gì là tinh thần lực?"

"Cái này rất phức tạp, tôi cũng không phải đặc biệt rõ lắm." Chân Lăng nói: "Nhưng mà thông thường thì người càng thông minh tinh thần lực lại càng mạnh."

"Nói cách khác Triều Ca rất thông minh?"

"Ít nhất thông minh hơn cậu."

"..."

Tần Khắc bị đả kích, còn nói: "Tiểu tử này quá độc ác, thật muốn té chết ta a?"

Chân Lăng còn chưa lên tiếng, Lão Trương bên kia tỉnh lại liền mở miệng, "Còn không phải sao, nếu không phải ta tiếp, lão đại ngươi đã bể thành tranh Picasso rồi."

Tần Khắc: "..."

Tuy rằng Lão Trương cứu hắn, nhưng hắn vẫn rất muốn mắng lão là chuyện gì xảy ra?

Thời điểm Đào Nhiên tiến vào, bốn người đang nói chuyện, hắn dọn xong thức ăn nói: "Tới dùng cơm đi."

Lão Trương ngửi được mùi thơm, bụng liền một trận tiếng sấm, vén chăn lên muốn đi qua ăn. Đào Nhiên mặt không chút thay đổi nói: "Xin lỗi, tôi chỉ chuẩn bị phần cho bốn người."

Lão Trương: "..."

Quỳ Thanh Thanh cười đắc ý nói: "Bắt nạt người ta còn muốn ăn cơm người ta làm, ông nghĩ đến là đẹp."

Lão Trương vẻ mặt đau khổ, lòng nói ta bắt nạt hắn kiểu gì? Ban đầu lúc hắn chỉ là người bình thường đã dám đạp ta, hiện tại thành người dị năng lại tới ám ta, đến tột cùng là ai bắt nạt ai a?

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK