Mục lục
Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Song tuy rằng dáng người khổng lồ, nhưng mà hắn có một trái tim mỏng manh nhạy cảm, Tiểu Hắc và xấp nhỏ của Tiểu Hắc hiện tại chính là đứa nhỏ của hắn. Nghe Lão Trương nói muốn ăn heo con, La Song lập tức trợn to cặp mắt ti hí của mình! Môi run run hai cái, La Song nhỏ giọng nói: "Không thể, không thể."

Lão Trương nói: "Heo không phải dùng để ăn sao? Ngươi đây là ý gì?"

Lão Trương nổi danh hung hãn trong trấn, La Song bị hắn hù run bắn, đáng thương rưng rưng nói: "Nhưng mà nó vẫn là một em bé nha."

Lời như vậy nếu xuất ra từ miệng một em gái moe, đương nhiên là đáng yêu, nhưng bây giờ những lời này lại xuất phát từ một vị tráng hán cao mét chín, đây cũng không phải đáng yêu mà là đáng sợ. Lão Trương tức thì mặt liền xanh, hắn xoắn xuýt nhìn La Song, nói: "Ngươi còn nói như vậy có tin ta đánh ngươi hay không?"

La Song rất sợ Lão Trương, bị đối phương hung lên liền sợ run lẩy bẩy, Đào Nhiên không nhìn nổi nói: "Làm gì đó? Không cho phép bắt nạt La Song. Cơm tối là ta phụ trách, không có phần cho ông nói chuyện."

Lão Trương cho dù ở trước mặt Quỳ Thanh Thanh cũng dám blabla đôi câu, duy chỉ có trước mặt Đào Nhiên người đem hắn ném vào trong hồ là không dám mạnh miệng. Hắn nhìn Đào Nhiên, khóe mắt co quắp một cái, sau đó như nhờ giúp đỡ nhìn về phía Quỳ Thanh Thanh. Quỳ Thanh Thanh cùng hắn đối mặt mấy giây, sau đó dời đi tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra.

Chòi má, sao ngươi có thể đối với huynh đệ ngươi như vậy nha...

Quỳ Thanh Thanh không để ý ánh mắt u oán của Lão Trương, mang người đi làm vệ sinh. Hơn nửa đêm vừa bị đầu độc vừa phải dậy đánh nhau, lại còn chân chạy không ngừng chạy trốn lâu như vậy, mọi người đã sớm đói muốn chết. Đào Nhiên ngắm nhìn bốn phía, thấy mọi người đều mang dáng vẻ sắp không xong.

Đào Nhiên liền nói với những người đi theo mình: "Mọi người dọn dẹp nồi và bếp đi, sau đó tẩy rửa chén bát đem ra."

Những người kia liền hỏi: "Vậy thức ăn làm sao bây giờ?"

"Để tôi nghĩ biện pháp." Đào Nhiên nói.

"Cậu không cần người giúp đỡ sao?"

"Tôi có trợ thủ." Đào Nhiên nhíu môi, muốn thổi ra một tiếng huýt sáo lanh lảnh. Kết quả không thành công, thiếu chút nữa phun nước miếng ra ngoài. Đào Nhiên bình tĩnh làm biểu tình nghiêm túc, sau đó đưa tay vỗ vỗ.

Một cỗ cảm giác nguy hiểm bao phủ trong lòng tất cả người dị năng, không ít người cảm giác bén nhạy lập tức nói: "Có nguy hiểm!"

Một trận gió tanh thổi qua, từ bên trong rừng cây đột ngột nhảy ra một con hổ lớn sặc sỡ, tất cả mọi người giật nảy mình, "Có con cọp biến dị đánh tới à!"

"Đợi đã, chớ động thủ!" Đào Nhiên ngăn lại mọi người nói: "Đừng xung động, đây là hổ nhà mình, đây là tối qua tôi thu dưỡng một con..."

Mọi người: "Hả?!"

Đào Nhiên: "... động vật họ mèo."

Đào Nhiên đi tới sờ bộ lông xinh đẹp của con cọp một cái, nói: "Không có nguy hiểm, mọi người không cần phải sợ."

Loại người dị năng hệ hỏa như Quỳ Thanh Thanh không sợ nhất chính là loại toàn thân lông lá này, nàng đi tới trước mặt con cọp nói: "Nó nghe hiểu tiếng người sao?"

Đào Nhiên suy tư một chút, nói: "Tôi cảm thấy nó... so với vài người thông minh hơn."

Quỳ Thanh Thanh: "..." Mặc dù biết hắn không phải đang nói mình, nhưng vẫn có loại cảm giác trúng đạn là chuyện gì xảy ra?

Đào Nhiên bay tới trên lưng con cọp, nói: "Thịt cho cơm tối sẽ không ít, cần rau củ dại không?"

"Vậy thì đi tìm một chút rau củ dại đi." Quỳ Thanh Thanh thấy Đào Nhiên đang chuẩn bị đi, trong lòng có loại cảm giác rất kỳ quái, nàng gọi lại Đào Nhiên: "Triều Ca."

Đào Nhiên quay đầu: "?"

Lời đến khóe miệng, bỗng nhiên cũng không biết nên nói như thế nào, Quỳ Thanh Thanh vội vàng tìm một đề tài mới nói: "Con cọp này tên là gì?"

"À, nó tên Lông Mượt."

Đào Nhiên cưỡi Lông Mượt lên núi, vừa vào núi Lông Mượt giống như cá vào nước. Ở trên núi vui mừng chạy như điên, đuổi dê đùa chim. Chuyện săn thú liền giao cho Lông Mượt, Đào Nhiên thì ở dưới sự chỉ điểm của Tiểu Mỹ hái rau củ dại.

Nhân khẩu chợt giảm, rất nhiều địa phương trở thành không một bóng người. Nơi không có người thực vật động vật điên cuồng sinh trưởng, Đào Nhiên chỉ chốc lát sau liền hái được một đống rau củ dại.

Những thứ rau củ dại này hắn đã ăn qua một ít, trước kia từng gặp ở chợ bán thức ăn, loại rau củ dại này được hái chở đến chợ bán, bán rất đắt. Kỳ thực giá trị dinh dưỡng cũng không cao hơn rau củ bình thường, cũng không ăn ngon như rau củ bình thường, nhưng mà có người giống như ma ám cứ muốn đợi mua rau củ dại.

Đào Nhiên kỳ thực không hiểu loại tâm lý này lắm, Lông Mượt ngậm một con sơn dương tung tăng chạy tới, đem thi thể sơn dương nhét vào dưới chân Đào Nhiên. Hai mắt Đào Nhiên lộ ra thần sắc thán phục, "Oa nga, thật nị hại*, ngươi thật giỏi nga!"

(*) cố ý nói ngọng lợi hại thành nị hại

Vì vậy Lông Mượt giống như ăn thuốc lắc lại tung tăng vọt vào rừng, tiếp tục gieo họa động vật vô tội khác. Đào Nhiên trong thời điểm nó rời khỏi nháy mắt trở lại mặt không biểu tình, Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ, diễn xuất của ngươi càng ngày càng lô hỏa thuần thanh*."

(*) lô hỏa thuần thanh: thuần thục, chín lửa

Đào Nhiên nói: "Ta ngay cả nữ phụ cũng có thể lừa gạt, huống hồ là một con mèo?"

Gương mặt gấu trúc của Tiểu Mỹ bỗng nhiên có chút phức tạp, hắn nói: "Kỳ thực... nữ phụ không hề khó lừa gạt hơn Lông Mượt."

Đào Nhiên: "..."

"Hắt xì!" Quỳ Thanh Thanh hắt hơi một cái, nàng cầm chổi kỳ quái nói: "Luôn cảm thấy có người đang nói xấu ta."

Ở bên trong nhà gỗ ven hồ, Tần Khắc vẫn hôn mê bất tỉnh. Chân Lăng đưa tay sờ mạch hắn một hồi, tuy rằng nàng không hiểu Trung y, nhưng cũng có thể cảm giác được mạch Tần Khắc rất yếu. Nhà gỗ ở ngay ven hồ, mặt đất đều ẩm ướt, đến buổi tối cũng không biết có thủy triều lên hay không.

Chân Lăng là một nữ nhân bình thường không có dị năng, Tần Khắc lại là một nam nhân rất cao lớn, muốn ôm hắn hoặc cõng hắn đến biệt thự đều là không quá thực tế. Suy đi nghĩ lại, Chân Lăng cuối cùng quyết định kéo hắn đi biệt thự.

Nàng tìm được một khối vải bố đặc biệt bẩn, bẩn hay không đã không còn quan trọng, chủ yếu là vải bố vẫn rất bền chắc. Đem Tần Khắc dời lên tấm vải, sau đó kéo tấm vải đến biệt thự nhỏ trên sườn núi.

Nhìn đã thấy nặng, đây lại là lên sườn núi, Chân Lăng kéo không được bao lâu thể lực đã hao hết. Nàng kéo một đoạn nghỉ ngơi một đoạn, tốn hơn một giờ cũng không đi được xa. Đến được bãi đất trống trước mặt biệt thự, Chân Lăng mệt mỏi nằm trên đất trợn trắng mắt.

Nghỉ ngơi một chút nàng đi tới cửa biệt thự, chốt cửa đầy bụi bặm, nói rõ nơi này đã rất lâu không có ai ở. Từ bên ngoài nhìn, biệt thự còn giữ gìn rất tốt, chỉ là hơi dơ bẩn chút. Chân Lăng đẩy cửa một cái, đẩy không ra, cửa đã khóa lại.

Nàng vòng quanh biệt thự một vòng, sau đó dùng tảng đá đập vỡ một cái cửa sổ, leo vào trong nhà. Trên bệ cửa sổ đều là bụi bặm, Chân Lăng ho khan mấy tiếng, trên thân dính đầy bụi bặm làm người ngứa ngáy.

Mở cửa phòng đi tới phòng khách, đèn quả nhiên đã không thể bật sáng lên. Chân Lăng xả khối rèm cửa xuống, đem vải bọc quanh một cây gậy làm đuốc. Cả cái biệt thự thập phần âm u bẩn thỉu, nhưng cơ sở phương tiện cũng còn đầy đủ hết, cũng không có động vật nào làm tổ, dọn dẹp một chút hoàn toàn có thể để cho người ở.

Nàng từ bên trong mở cửa, trên người Tần Khắc nằm ở bên ngoài đã đậu lên mấy con chim. Chân Lăng đuổi chim đi, đem Tần Khắc lôi vào, sau đó liền dùng một chiếc thúng đến bờ hồ lấy nước, dọn dẹp một căn phòng.

Hôm nay thật sự là vô cùng mệt mỏi, không có khí lực dọn dẹp cả cái biệt thự, chỉ có thể dọn dẹp một gian phòng trước. Nàng chuẩn bị phòng xong, lại xuống lầu đem cửa sổ bị gõ bể kiếng trước đó chặn lại, hai cánh tay đều tê dại không giống như của bản thân nữa rồi.

Tần Khắc như cũ an tĩnh nằm, một chút động tĩnh cũng không có, trong lòng Chân Lăng dâng lên một cỗ phiền não, phần lớn chính là sợ hãi. Nàng sợ Tần Khắc cứ như vậy ngủ mất, không tỉnh lại nữa.

Chân Lăng mệt mỏi nghĩ nằm trên đất ngủ một giấc, nhưng mà không được, không thể bỏ Tần Khắc không quản. Chân Lăng ra khỏi nhà, bên ngoài chính là một rừng cây, nàng ở trong rừng tìm được không ít nấm. Trước đó ở phòng nghiên cứu nàng hầu như đã nghiên cứu qua tất cả thực vật biến dị, cho nên đặc tính chủng loại của nấm nàng cũng biết không ít. Hái không ít nấm không độc trở về, Chân Lăng tiếp tục dùng lon sắt nấu nấm.

Nếu như có điều kiện nàng có thể sẽ rất hứng thú làm bánh rán bơ xào nấm cái gì đó, nhưng bây giờ nàng ngửi thấy mùi canh nấm dù không có bất kỳ gia vị nào vẫn như cũ thơm nức xông vào mũi lại chỉ cảm thấy muốn khóc. Nàng không phải là một người sợ khóc sợ mệt, nhưng mà nàng sợ cảm giác tuyệt vọng chỉ có một mình.

Không chỉ tuyệt vọng, nàng còn áy náy. Là nàng hại Tần Khắc thành như vậy, mà nàng lại vẫn muốn nghĩ cách rời khỏi Tần Khắc. Nấu canh nấm xong, Chân Lăng dùng một cái chén mẻ múc một chén, uống một hớp, ngửi rất thơm, uống vào trong miệng cơ hồ không có mùi vị.

Nàng đỡ Tần Khắc, liền muốn bắt đầu rót canh cho Tần Khắc.

Tần Khắc đang hôn mê sặc một cái, sau đó tỉnh lại, hắn nhìn thấy một dã nhân tóc tai bù xù toàn thân bẩn thỉu đang trợn to hai mắt nhìn hắn, Tần Khắc sợ hết hồn, "Ta... Ta..."

Hắn muốn nói cái gì? Chân Lăng xích lại gần nghe, Tần Khắc: "Ta không muốn cải thiện gien cho dã nhân a... Ta không thể sinh a..."

Chân Lăng: "..."

Trong nháy mắt đó buồn vui đan xen, Chân Lăng vừa cao hứng sắp bay lên trời, vừa bị tức thiếu chút nữa bỏ gánh đi. Cuối cùng nàng nói: "Cậu cuối cùng tỉnh rồi, hu hu..."

"Chân Lăng?" Tần Khắc đưa tay đi sờ mặt Chân Lăng, sờ tới một thứ gì đó đen thui, "Sao cậu lại thành như vậy?"

Chân Lăng khóc lên, vết bẩn trên mặt bị quẹt ra hai dấu trắng như tuyết, nàng nói: "Cậu cuối cùng tỉnh rồi, còn bất tỉnh nữa tôi liền cắt cổ cùng cậu chết chung cho xong."

Tần Khắc thương tiếc muốn chết, "Đừng nói lời ngốc nghếch, tôi rất khỏe mạnh."

Tần Khắc là người dị năng, năng lực khôi phục vốn đã tốt hơn người bình thường, hắn miễn cưỡng ngồi dậy, nói: "Đây là nơi nào?"

Chân Lăng liền đem chuyện sau khi hắn hôn mê nói một lượt, sau đó nói: "Cậu muốn đi tìm Triều Ca bọn họ không?"

"Tôi cũng muốn a." Tần Khắc cười khổ nói: "Nhưng ai biết bọn họ đi nơi nào."

Chân Lăng bỗng nhiên trầm mặc, nếu Tần Khắc gia nhập thế lực khác bản thân không thể đi theo. Chân Lăng muốn trở về thành phố người bình thường, Tần Khắc cũng không thể đi. Bọn họ hôm nay ở nơi hoang sơn dã lĩnh vẫn còn có thể vô câu vô thúc cùng một chỗ, một khi quyết định ra ngoài, vậy thì sẽ phải làm một lựa chọn.

Tần Khắc hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, hắn miễn cưỡng cười nói: "Canh nấm này cậu làm rất ngon, tài nấu ăn thật giỏi."

"Nước nấu nấm có cái gì mà ngon?" Chân Lăng nói: "Nếu có muối có dầu thì tốt rồi."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK