Ở trong lòng Đào Nhiên, Hiên Viên Nghiễn khác biệt với các nữ phụ dĩ vãng, nàng mặc dù là nữ nhân, nhưng trên bản chất mà nói không khác biệt lắm với nam nhân của những thế giới khác. Cho nên Đào Nhiên đối với nàng luôn luôn thiếu kiên nhẫn cùng bao dung như đối đãi nữ phụ khác, hắn luôn có một loại cảm giác, nữ nhân của một thế giới nữ tôn sẽ không yếu ớt như vậy.
Đào Nhiên lúc này nhìn Hiên Viên Nghiễn, trong lòng có một tia xúc động. Thật giống như có đồ vật gì bị chôn sâu dưới đất muốn chui lên, nhưng mà cuối cùng vẫn không bùng nổ. Hắn có chút không hiểu Hiên Viên Nghiễn tại sao phải khóc, nếu như chỉ là vì đứa nhỏ nàng có thể không cần như vậy.
Đào Nhiên vẫn là đi xa, bỏ quên mong đợi trong mắt Hiên Viên Nghiễn vừa rồi chợt lóe lên.
Ở cõi đời này bất luận là nam nhân hay nữ nhân, bất luận là thế giới nữ tôn hay bình thường, bọn họ phiêu bạc trên cõi đời này đều luôn là vì tìm một chỗ để an định. Người hữu duyên tương tụ lại với nhau, nâng đỡ cuộc sống cho nhau, sinh hạ kéo dài sinh mệnh của mình. Cứ như vậy một đời một đời truyền thừa, lưu lại tuyệt đối không chỉ là sinh mệnh.
Hiên Viên Nghiễn cảm thấy nếu một người thật sự tìm đến được nơi làm mình an lòng, hắn sẽ không để ý đến việc có một đứa nhỏ của mình. Dạ Đàm kháng cự như vậy, chỉ có thể nói nơi này, hoặc là nói bản thân, vẫn không thể khiến hắn cảm thấy an tâm.
Mà người tạo thành loại tình huống này vừa vặn chính là bản thân, tâm tình hối hận thương tiếc bất đắc dĩ thấm vào máu xương hội tụ trong tim, cứ như vậy từ từ hành hạ bản thân.
Nhóm thần y trong vương phủ đều bị đưa đi, Hiên Viên Nghiễn giống như thường ngày vây quanh Đào Nhiên đi loanh quanh. Biết hắn thích thức ăn ngon liền nghĩ đủ phương cách làm cho hắn, biết hắn thích hưởng thụ, liền chế tạo cho hắn ghế xích đu cùng giường lớn thoải mái nhất. Sợ hắn nhàm chán liền sưu tầm cho hắn vô số đồ chơi thú vị, giới quyền quý kinh đô đều biết Việt Vương Hiên Viên Nghiễn đổi tính, trúng tà của một tiểu thiếp trong phủ.
Bên trong Phúc Hỉ Cung, từ hơn một năm trước sau khi Liên phi sinh non, hắn vẫn luôn bệnh mãi không lành. Chuyện Liên phi đem hoàng đế chặn ngoài cửa tất cả mọi người đều biết rồi, người trong cung nhìn Cố Ảnh Liên không vừa mắt đều đang ngắm nhìn, từng người chờ Cố Ảnh Liên mất mặt.
Nhưng bất ngờ ngoài dự đoán chính là, hoàng đế không chỉ không trách tội Cố Ảnh Liên, cũng không vì vậy mà hời hợt hắn, ngược lại trong một năm này phần lớn thời giờ mỗi ngày đều chạy đến Phúc Hỉ Cung. Cho dù không thể đi vào, cũng sẽ ở cửa cung đứng một hồi.
Dần dần người trong cung bỗng nhiên liền hiểu rõ, bệ hạ luôn luôn vô tình đã động chân tình rồi. Nhóm tần phi vừa ghen tị lại là sợ hãi, một hoàng đế vô tình mặc dù lãnh khốc, nhưng chung quy sẽ không độc sủng. Nhưng mà Hiên Viên Mặc động chân tình, hiện tại tình nguyện đứng ở trước cửa Phúc Hỉ Cung hóng gió, cũng không muốn đến sung sướng trong ôn nhu hương của các phi tử.
Cố Ảnh Liên nằm ở bên trong Phúc Hỉ Cung, hư hao trong lúc ở cữ khiến cho hắn luôn luôn sinh bệnh, hơn nữa luôn không thoát khỏi ám ảnh mất đi đứa nhỏ, bệnh tình cũng càng ngày càng nặng,
Mắt thấy lại qua một mùa xuân, ít ngày trước Hiên Viên Mặc đem cha mẹ Cố Ảnh Liên nhận vào trong cung, chỉ vì để cho Cố Ảnh Liên vui vẻ. Cố Ảnh Liên quả thật vui vẻ hơn một chút, sáng sớm lại dậy thật sớm, hắn dựa ở trên giường để hầu nam giúp hắn rửa mặt.
Cố Ảnh Liên cảm giác uất khí trong lồng ngực dường như tiêu tán một chút, trên người hắn có chút khí lực, tựa như nghe đến tiếng chim hót bên ngoài. Hắn nói với hầu nam: "Bây giờ là thời tiết gì? Tại sao ta như nghe thấy có tiếng chim hót?"
"Bẩm chủ tử, bây giờ đã sắp tháng tư. Bên ngoài hoa đều đã nở rất lâu, chim đều từ nam phương bay trở về."
"Vậy sao? Đều đã tháng tư." Cố Ảnh Liên bỗng nhiên nhàn nhạt cười một tiếng nói: "Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn(*), đến tháng tư hoa đều sắp rụng rồi."
(*) Tháng tư hoa đã nở hết mùa – Bài thơ Đại Lâm tự đào hoa, Bạch Cư Dị
Thiếp thân hầu nam giúp Cố Ảnh Liên bó bó tóc, nói: "Chủ tử, khí sắc ngài hôm nay nhìn có vẻ tốt hơn nhiều."
"Vậy sao?" Trong lòng Cố Ảnh Liên như có dự cảm.
Một năm nay hắn luôn luôn không gặp Hiên Viên Mặc, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì luôn đổ bệnh, có lúc bệnh mơ màng hồ đồ, liền không nghĩ tới điểm tốt của Hiên Viên Mặc. Hiện tại đầu óc tỉnh táo một chút, hắn lại nghĩ, thân là vua một nước, cho dù là phạm vào lỗi lớn hơn nữa, hơn một năm không ngại mưa gió tới như vậy, cũng nên có một cơ hội được tha thứ.
Hắn đôi lúc từng nghĩ, nếu ngày đó hắn không tò mò nghe lén ở ngự thư phòng, hiện tại con gái hẳn đã bi bô tập nói rồi. Hiên Viên Mặc luôn luôn hoài nghi bản thân, lại cũng luôn luôn giấu mình, nếu không nghe được, đại khái chuyện này bản thân sẽ bị Hiên Viên Mặc lừa gạt cả đời. Một nam nhân có thể để cho người lừa gạt cả đời, có thể cũng là một chuyện hạnh phúc.
Hầu nam mặt lộ biểu tình khó xử, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Chủ tử, bệ hạ lại tới, vẫn không mở cửa sao?"
Cố Ảnh Liên đắm chìm trong tâm tư riêng, nghe vậy sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Để cho nàng vào đi, ta cũng đã lâu không gặp nàng."
"A!" Hầu nam phát hiện Cố Ảnh Liên nghĩ thông, liền hớn hở vui mừng chạy ra ngoài mời Hiên Viên Mặc tiến vào.
Hôm nay Hiên Viên Mặc mặc một thân áo khoác màu mực, một đầu tóc đen buộc ở sau ót, một năm này nàng gầy đi rất nhiều. Đứng ở cửa Phúc Hỉ Cung tựa như thành một loại thói quen, nàng chỉ muốn đứng ở chỗ này, nghĩ đến người mình yêu chỉ cách bản thân một bức tường, lòng liền tĩnh lại.
Đại cung nữ nói: "Bệ hạ, hôm nay đã đứng một giờ, nên đi ngự thư phòng rồi."
"Ừm." Nhìn con chim không biết tên ở đầu tường, Hiên Viên Mặc nói: "Sao trẫm cảm giác như chỉ mới vừa tới?"
Đại cung nữ liền cười, "Bệ hạ ngài thích đứng ở chỗ này, đừng nói là một giờ, dù có đứng một ngày, ngài cũng sẽ không biết mệt."
Hiên Viên Mặc cười một tiếng, xoay người muốn rời đi.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng cửa mở, một hầu nam nhô đầu ra, mang vui mừng nói: "Bệ hạ, bệ hạ chậm đã."
Hiên Viên Mặc xoay người.
"Chủ tử đáp ứng gặp bệ hạ."
Chờ Hiên Viên Mặc phục hồi tinh thần lại, nàng đã đứng ở mép giường Cố Ảnh Liên. Cố Ảnh Liên nhẹ nhàng buộc tóc, hơi cúi đầu nói: "Thần thiếp bị bệnh một năm, dung nhan đã sớm không còn như năm xưa."
"Nào có." Hiên Viên Mặc nhìn Cố Ảnh Liên mặt mày tái nhợt, nghiêm túc nói: "Ngươi vẫn cùng ban đầu giống nhau như đúc."
Cố Ảnh Liên cười vui vẻ, gò má tái nhợt tựa như cũng dính vào đỏ hồng, hắn nói: "Nghĩ đến một năm này, thần thiếp cũng quá mức tùy hứng. Ngài là thiên tử, thần thiếp làm sao có thể đối xử với ngài giống như đối với người bình thường như vậy đây."
Trong lòng Hiên Viên Mặc bị vui sướng lấp đầy, nàng ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt mặt Cố Ảnh Liên, "Chỉ cần ngươi thích, nghĩ làm cái gì cũng được, trẫm cả đời này nguyện ý dung túng một mình ngươi."
Cố Ảnh Liên có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thực thần thiếp đã sớm nên nói với bệ hạ, thần thiếp từ sớm ở ngoài cung đã thích bệ hạ. Ngày đó ở trên đường, thần thiếp bị một câu đối quấy nhiễu, đúng lúc khăn tay bị gió thổi đi. Chờ khăn tay được người đưa trở lại, phía trên đã viết một vế dưới tuyệt diệu. Bệ hạ cho rằng thần thiếp không biết, kỳ thực thần thiếp chính mắt nhìn thấy khăn kia bay đến trên vai ngài."
Nhớ tới ban đầu Hiên Viên Mặc cũng không nhịn được mỉm cười nói: "Hóa ra ngươi luôn luôn biết a, ngày đó trẫm ở trên đường nhìn thấy một thiếu niên hướng về phiá một câu đối khổ não rất lâu. Đang suy nghĩ tùy tiện đi lên nhắc nhở liệu có đường đột giai nhân hay không, kết quả gió mát biết tâm ý ta, lại đem khăn tay ngươi đưa tới."
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, tình ý giao hội, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một mỉm cười nhàn nhạt.
Hiên Viên Mặc nói: "Sau đó ta luôn luôn tìm ngươi, ta tìm được ngươi liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi, có gió lành mai mối cho chúng ta, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không đối ta không chút tình ý nào."
Đỏ hồng trên mặt Cố Ảnh Liên nhanh chóng sút giảm, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên ảm đạm không ánh sáng, nhưng mà tình cảm trong đó một chút cũng không thiếu. Cố Ảnh Liên bỗng nhiên rơi lệ nói: "Nếu ban đầu đều đem hết thảy nói rõ ràng từ sớm, nếu ban đầu ta không nghe được những lời kia, thì tốt biết bao a."
"Hiện tại lần nữa bắt đầu cũng không sao." Hiên Viên Mặc ôm Cố Ảnh Liên nói: "Trẫm sai rồi, một năm này trẫm không lúc nào không nhớ tới ngươi. Ngươi đem thân thể dưỡng tốt, chúng ta vẫn có thể sinh thật nhiều hoàng nhi."
Cố Ảnh Liên trợn to hai mắt, trước mắt tựa như một mảnh mờ tối, ngay cả mặt Hiên Viên Mặc đều không thấy rõ. Hắn quờ quạng đưa tay đi sờ khuôn mặt Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Mặc nói: "Ảnh Liên, ngươi làm sao vậy?"
Cố Ảnh Liên cảm giác ngực giống như không thở nổi, hắn khàn giọng nói: "Ngươi làm sao có thể hoài nghi ta ư? Ngươi tại sao có thể hoài nghi ta..."
Hiên Viên Mặc: "Ta sai rồi, ta về sau nhất định sẽ không."
"Ngươi làm sao có thể hoài nghi ta... Ta chính là vì ngươi vào cung a..."
Thân thể Cố Ảnh Liên run rẩy một trận, một hơi cũng không thở nổi, Hiên Viên Mặc sợ hết hồn, lớn tiếng nói: "Mau, kêu thái y tới. Ảnh Liên, Ảnh Liên..."
Một năm dây dưa triền miên giường bệnh, đã sớm đem sinh mệnh Cố Ảnh Liên đốt cháy hết, hồi quang phản chiếu kết thúc, hắn lại bị ưu tư che mắt tâm linh.
"Ngươi làm sao có thể hoài nghi ta? Ngươi tại sao có thể... Con ta..."
Hiên Viên Mặc tay chân luống cuống ôm Cố Ảnh Liên, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ đừng sợ, thái y sẽ tới, kiên trì một hồi nữa, kiên trì một hồi nữa..."
Cố Ảnh Liên bỗng nhiên nói: "Ngươi về sau tuyệt không thể lại hoài nghi ta."
"Được, tuyệt sẽ không, ta tuyệt sẽ không." Hiên Viên Mặc cam kết.
Sau đó Cố Ảnh Liên tựa như hài lòng, nhắm hai mắt lại, khóe miệng còn mang một nụ cười yếu ớt.
"Ơ..." Hiên Viên Mặc bỗng nhiên trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không nói ra được. Nàng cứ như vậy nhìn Cố Ảnh Liên, nhìn gương mặt tái nhợt an tĩnh của hắn.
Thanh âm chung quanh loạn hỏng bét, dường như có người đang khóc, dường như có người nói gì mà nén bi thương. Hiên Viên Mặc cái gì cũng không biết, nàng cái gì cũng nghe không lọt, ngực có cái gì tích tụ, sau đó trước mắt tối sầm không biết gì nữa.
Cũng vào một ngày tháng ba tháng bốn, hoa ở kinh thành đều nở rộ, cả thành đều tựa như tràn ngập bên trong đủ loại đủ dạng mùi hoa.
Hiên Viên Mặc hiếm có mặc thường phục xuất cung du ngoạn, nàng đi tới một địa phương tụ tập cả đám người. Đó là một tiệm sách, lão bản suy nghĩ khác người dựng ở trước cửa một câu đối, nói là chỉ cần có thể có người đối ra vế dưới, liền đem văn phòng tứ bảo trấn tiệm tặng ra.
Không ít người nóng lòng muốn thử đều thất bại, chỉ có một thiếu niên quật cường đứng trước mặt câu đối. Ánh sáng mặt trời chiếu lên gò má hắn, đem lông măng nhàn nhạt trên mặt hắn đều ánh chiếu ra. Nhìn hắn, phiền não cùng áp lực nhiều ngày qua của Hiên Viên Mặc thoáng cái bị quét sạch, trên đời tại sao có thể có người để cho người yêu thích như vậy?
Hiên Viên Mặc liền cứ thế nhìn hắn, cho đến khi gió thổi một chiếc khăn tay mang hương bay tới đầu vai nàng.
Mùi hương kia, nhất thời lại khiến cho hoa tươi khắp thành trở nên ảm đạm.
Hiên Viên Mặc từ hôn mê tỉnh lại, trong một đêm tóc đổi hoa râm, nàng chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi.
Sau đó hoàng đế liên tiếp bảy ngày không lên triều, cả triều văn võ bàn luận sôi nổi, đều nói yêu phi mê hoặc chủ, ngay cả chết cũng muốn làm hại bệ hạ hoang phế chính vụ.
Dân gian đồn đãi ngược lại không giống, không ít thư sinh nhấc bút viết ra câu chuyện tình yêu triền miên tình sầu hứa hẹn sinh tử giữa bệ hạ và quý phi. Không ít nam tử khuê phòng xem xong, nhất thời mê đắm, một lòng nghĩ muốn tìm được một thê tử si tình giống như bệ hạ.
Đào Nhiên ở Vương phủ nghe được tin tức này, thổn thức không thôi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴