Tiền Linh Linh ở một bên nói: "Lão đại anh yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng khôi phục, nhất định trước tiên liền trị liệu cho anh."
Tần Khắc môi run một cái, số lượng người dị năng hệ trị liệu là ít nhất. Cho dù Tiền Linh Linh không trị liệu cho hắn trước tiên, hắn cũng có thể làm sao chứ?
Thời điểm Quỳ Thanh Thanh về nhà, đã sắp mười giờ tối. Cả cái trấn nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, nàng mở cửa, trong nhà tĩnh lặng. Quỳ Thanh Thanh đầu tiên là lên lầu, thấy phòng mình không có người, chăn đệm trên giường chỉnh chỉnh tề tề. Lúc này mới nhớ tới Đào Nhiên hôm nay đã lấy được chăn, hắn đi phòng khách ngủ.
Lúc nhìn thấy thì phiền đến hoảng, không nhìn thấy thì lại không quen. Quỳ Thanh Thanh đi xuống lầu, xác định phòng Đào Nhiên đang ở. Nàng muốn đi hỏi Đào Nhiên, trên lầu có nhiều phòng như vậy tại sao cứ phải chọn phòng dưới lầu. Nàng còn muốn kêu hắn tới, nói với hắn chuyện người dị năng phương bắc, hỏi hắn xem có chủ ý gì hay không. Đều đã đi tới cửa phòng, Quỳ Thanh Thanh vẫn không thể nào xuống tay gõ cửa.
Được rồi, để hắn nghỉ ngơi cho khỏe đi, Quỳ Thanh Thanh nghĩ như vậy.
Quỳ Thanh Thanh bồi hồi một lúc, sau đó lên lầu, nằm trên giường trong chốc lát liền ngủ.
Chờ mặt trời chiếu vào phòng, đem Quỳ Thanh Thanh kêu tỉnh, Đào Nhiên đã ở phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.
Quỳ Thanh Thanh đội lên đầu ổ gà đi xuống lầu, thần chí không rõ nhìn Đào Nhiên chính đang ở phòng bếp bận rộn làm việc, nói: "Mấy giờ rồi?"
Đào Nhiên: "Tám giờ."
"Mới tám giờ a." Quỳ Thanh Thanh duỗi người, nói: "Cậu thật là chuyên cần nha."
Đào Nhiên xoay người lại nhìn nàng, bị bộ dáng nàng chọc cười. Quỳ Thanh Thanh thấy Đào Nhiên nhìn mình cười, cau mày nói: "Cười cái gì mà cười?"
Đào Nhiên nín cười nói: "Không có gì, tỷ tỷ chị đi rửa mặt một chút đi, sau đó liền có thể ăn cơm."
Quỳ Thanh Thanh nhớ tới hôm qua chưa tắm đã ngủ, nàng quyết định tắm rồi hẵng ăn, vừa vào phòng tắm nàng liền bị bà điên trong gương xấu xí phát khóc. Trời má, mình vừa rồi chính là dùng bộ dáng này cùng Đào Nhiên nói chuyện sao?
Quỳ Thanh Thanh quả thực sắp tan vỡ, đến mức thời điểm ăn điểm tâm nàng đều ngại đối mặt Đào Nhiên.
Đào Nhiên chững chạc ôn hòa ăn cơm, tựa như chuyện đòi hôn ngày hôm qua trên hồ trước nay chưa từng phát sinh vậy. Bữa ăn sáng là mì xương sườn, nước mì là canh hầm xương sườn, đặc biệt thơm nồng. Đào Nhiên hút sợi mì, cảm giác được Quỳ Thanh Thanh đang nhìn mình, hắn rộng rãi ngước mắt đối mặt Quỳ Thanh Thanh.
Ai ngờ Quỳ Thanh Thanh ở lúc hắn nhìn tới trong nháy mắt, liền đưa mắt dời đi. Trong lòng Đào Nhiên có chút buồn cười, hắn nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, mì sợi ăn ngon không?"
Quỳ Thanh Thanh thành thật nói: "Ăn ngon."
Đào Nhiên lại nói: "Có đủ không a?"
Kỳ thực là không đủ, bởi vì Đào Nhiên cố ý múc thiếu Quỳ Thanh Thanh một chén. Trong lòng Quỳ Thanh Thanh đang xoắn xuýt, không muốn để Đào Nhiên cảm thấy bản thân là một thùng cơm, vì vậy nàng nhịn đau nói: "Đủ..."
"Vậy à, thế thì thật lãng phí quá." Đào Nhiên nói: "Trong nồi vẫn còn mì, tôi không ăn hết, vậy chỉ đành đổ thôi."
Quỳ Thanh Thanh lập tức nói: "Đừng a, sao có thể lãng phí như vậy?"
Đào Nhiên: "Nhưng mà chúng ta không ăn hết nha."
"Ăn hết." Quỳ Thanh Thanh làm ra bộ dáng rất chịu trách nhiệm nói: "Tôi vẫn có thể miễn cưỡng ăn nhiều một chút."
"Ồ, tỷ tỷ ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng a."
Quỳ Thanh Thanh hơi chột dạ nói: "Không sao không sao."
Quỳ Thanh Thanh thật nhanh ăn xong một chén, sau đó tung tăng đi múc mì. Đào Nhiên chờ nàng ngồi về lại, đem trứng ốp trong bát mình gắp đưa cho nàng, Quỳ Thanh Thanh nói: "Cậu không ăn sao?"
Đào Nhiên: "Cho chị ăn."
Từ sau khi Đào Nhiên tới, Quỳ Thanh Thanh liền cảm giác ăn cơm cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Nàng thùm thụp hút mì sợi, thuận miệng hỏi: "Cậu còn trẻ tuổi, tài nấu nướng sao lại tốt như vậy chứ?"
Bởi vì đây là ngàn năm rèn luyện ra...
Trên mặt Đào Nhiên không có chút sơ hở nào nói: "Có lẽ chính là thiên phú, tôi học đồ vật đều tương đối mau."
Quỳ Thanh Thanh nhớ tới dị năng kinh khủng kia của Đào Nhiên, lòng nói đại khái chính là thiên tài đi, trời sinh đã lợi hại hơn người khác. Nàng ăn xong mì sợi, Đào Nhiên đi rửa chén, Quỳ Thanh Thanh hướng về phòng bếp nói: "Buổi trưa nấu cơm cho Tần Khắc cũng làm một phần đi, tối hôm qua chân hắn lại gãy, cậu không làm cơm chắc hắn chỉ có thể đi ăn dưa muối của Tiền Linh Linh."
Đào Nhiên ở phòng bếp vô cùng không sảng đáp một tiếng, Quỳ Thanh Thanh không nói gì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chờ Đào Nhiên rửa xong chén, phát hiện Quỳ Thanh Thanh không có ở đây, hắn cho rằng Quỳ Thanh Thanh đi xem Tần Khắc, vì vậy cũng ra ngoài. Hắn đi trên đường phố ở trấn nhỏ, có mấy người dị năng hệ gió đang ở trên đường dọn dẹp rác rưởi. Thấy Đào Nhiên đi tới, liền nói: "Túi mận ngày hôm qua của cậu lấy từ nơi nào?"
Đào Nhiên nói: "Ở huyện thành phía nam lấy về."
Mấy người kia tức thì liền héo, huyện thành cũng không phải nơi bọn họ muốn vào là có thể vào. Đào Nhiên nói: "Mấy người muốn ăn, lần sau tôi liền lấy nhiều một chút."
Đây đúng là nhân bánh trên trời rơi xuống, bọn họ đã rất lâu không được ăn trái cây. Có câu ăn thịt nhà người ta miệng liền ngắn, tuy rằng trái cây còn chưa vào miệng, nhưng cái này cũng không trở ngại bọn họ vỗ mông ngựa. Ngay lúc đang vắt hết óc nịnh bợ Đào Nhiên, có mấy người đi ngang qua nơi này.
Đào Nhiên nhìn bọn họ, cảm thấy bọn họ rất xa lạ, liền nói: "Bọn họ cũng là người trong trấn sao? Tại sao nhìn như chưa từng thấy qua?"
"Bọn họ không phải người trong trấn."
"Hình như là người dị năng từ phương bắc tới, tối hôm qua tới, tìm lão đại. Còn bắt lão đại chạy tới chạy lui, chạy đến gãy chân."
Hóa ra là bọn họ, Đào Nhiên nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết. Lúc này có mấy thế lực người dị năng mạnh mẽ dự định liên hiệp lật đổ chính phủ người bình thường, trước đó bọn họ đã liên lạc các thế lực khác, đem tất cả lực lượng tập trung cùng nhau. Đào Nhiên nhớ trong tiểu thuyết Tần Khắc cự tuyệt, bởi vì tiểu thuyết lúc này Tần Khắc đã cùng Chân Lăng cùng một chỗ, vì Chân Lăng nên hắn cũng không nguyện ý làm kẻ địch với chính phủ.
Chỉ là bởi vì Đào Nhiên ảnh hưởng, Tần Khắc lúc này còn chưa cùng Chân Lăng tới một bước kia, cho nên Tần Khắc cuối cùng lựa chọn thế nào Đào Nhiên cũng không biết.
Đào Nhiên đến nhà Tiền Linh Linh, mới phát hiện Quỳ Thanh Thanh căn bản không ở đây. Nàng không chỉ không ở đây, mà cũng không có ở trấn nhỏ. Chắc là đi điều tra, trong trấn nhỏ quả thật thiếu đi một vài người. Trong tiểu thuyết nhiệm vụ điều tra kỳ thực là Tần Khắc tự mình phụ trách, nhưng bây giờ Tần Khắc là nhân sĩ tàn phế chân gãy bị thương, chuyện này dĩ nhiên là rơi xuống trên người Quỳ Thanh Thanh người số hai của trấn nhỏ.
Tần Khắc nói: "Đừng lo lắng, cũng chỉ là điều tra một chút mà thôi, lại không phải đi thích quán*. Buổi trưa cậu dự định làm gì ăn? Còn nấu canh không?"
(*) thích quán: đi khiêu chiến với môn phái hoặc bang phái khác.
Đào Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, lòng nói còn muốn uống canh? Thật là nghĩ đẹp. Buổi trưa Đào Nhiên làm không ít thức ăn, còn mời Tiền Linh Linh cùng nhau ăn cơm. Một bàn thức ăn này quả thực không ít, nhưng không được mấy thứ là Tần Khắc có thể ăn, bởi vì trong các món có mặt Đào Nhiên đều thả ớt cay.
Tiền Linh Linh nói: "Lão đại, anh bây giờ còn chưa hoàn toàn lành, không thể ăn cay. Ăn rau cải đi, cái này không cay."
Chân Lăng cùng Tiền Linh Linh đều có thể ăn cay, hai người ăn thịt cay, từ sâu trong nội tâm tản ra một cảm giác hạnh phúc. Tần Khắc cũng có thể ăn cay, nhưng hắn hiện tại chỉ có thể gặm rau cải yên lặng nuốt nước mắt vào bụng.
"Triều Ca nha." Tần Khắc khổ bức nói: "Cậu cũng quá thù dai rồi, nam nhân hẳn nên lòng dạ rộng rãi một chút mới đúng."
Đào Nhiên nghe lời này chỉ nói một câu, "Tôi lại không đánh nữ nhân."
Tần Khắc: "..."
Chân Lăng có chút buồn cười, Tần Khắc vẻ mặt đưa đám nói: "Lăng Lăng cậu quá đáng a, không đau lòng tôi thì thôi, còn cười nhạo tôi."
Chân Lăng ngưng cười, rót một chén nước nóng để ở bên cạnh nói: "Nếu thực muốn ăn thịt, thì đem thịt thả vào trong nước nhúng một lần rồi ăn."
"Hu hu hu..." Tần Khắc cảm động muốn khóc, "Vẫn là cậu tốt nhất."
Lúc Quỳ Thanh Thanh trở lại đã là mấy ngày sau, nàng phong trần mệt mỏi trở lại, sau khi trở lại chuyện đầu tiên chính là đi tìm Tần Khắc. Tiếp theo những người khác cũng lục tục trở lại rồi, mọi người tụ tập cùng một chỗ, Quỳ Thanh Thanh nói: "Cũng có vài thế lực không tham dự, có điều tham dự vẫn là chiếm đa số."
Tần Khắc suy nghĩ một chút nói: "Các người nghĩ sao?"
Mọi người đều trầm mặc, bình tâm mà nói mặc dù bọn họ coi người bình thường là kẻ thù, nhưng nếu bảo đem người bình thường một lưới bắt hết bọn họ vẫn không muốn. Lão Trương gãi gãi đầu trọc nói: "Nếu chuyện này thành thật thì làm sao bây giờ, nhân loại thật sẽ tuyệt diệt sao?"
"Không biết." Tần Khắc lắc đầu nói: "Bản thân tôi không muốn tham dự chuyện này, có điều tôi tôn trọng ý kiến mọi người, nếu như mọi người muốn tham dự bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi."
Mọi người đối mặt lẫn nhau, Quỳ Thanh Thanh dẫn đầu tỏ thái độ nói: "Biểu đệ tôi làm thức ăn tiêu chuẩn đầu bếp Michelin, tôi muốn ở lại trấn nhỏ hưởng thụ sinh hoạt, chuyện xấu này tôi không tham gia."
Những người khác đến loại thời khắc này mới phát hiện sinh hoạt trong trấn nhỏ an tĩnh tường hòa bao nhiêu, tất cả mọi người nhao nhao bày tỏ không muốn tham gia. Thậm chí có người nói giỡn, nghĩ muốn nếm thử tay nghề đầu bếp Michelin.
Tần Khắc nở nụ cười, hắn nói: "Tuy rằng người dị năng không thể có đời sau, nhưng mà chúng ta tụ tập cùng một chỗ đàng hoàng xây dựng tiểu trấn của chúng ta, vẫn có thể trôi qua vui vẻ như thường."
"Đúng thế, cùng bọn họ đi liều tiêu mạng rồi chúng ta có ích lợi gì sao?"
"Triều Ca nói muốn mang ta cùng đi trộm trái cây, ta cũng không có thời gian rảnh đó..."
Đã quyết định chủ ý, Tần Khắc liền chuẩn bị đi từ chối đám người kia.
Quỳ Thanh Thanh về đến nhà, mệt mỏi rớt xuống ghế sa lon mới. Đào Nhiên bưng một đĩa trái cây rửa sạch sẽ đi lên, Quỳ Thanh Thanh nói: "Thật hiền huệ."
"Tỷ tỷ có mệt lắm không?" Đào Nhiên đi tới sau lưng Quỳ Thanh Thanh, bắt đầu đấm bóp cho Quỳ Thanh Thanh, "Đi làm gì đó?"
Chuyện này phần lớn người tiểu trấn đều không biết, Đào Nhiên tuy đã xem qua kịch bản, nhưng vẫn phải làm bộ như không biết. Quỳ Thanh Thanh nói: "Không có chuyện gì, cậu chỉ cần phụ trách mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho tôi là được rồi."
Đào Nhiên biết Tần Khắc giống như trong tiểu thuyết lựa chọn không tham dự, nếu không Quỳ Thanh Thanh cũng sẽ không nói như vậy. Môi hắn giật giật, muốn nói chút gì, nhưng vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng.
"Được a, gần đây tôi lấy được một ít gia vị, làm bánh sợi nướng muối tiêu cho chị ăn có được không?"
Quỳ Thanh Thanh vừa nghe, trong miệng tự giác chảy nước miếng, vội nói: "Được a được a, tôi muốn ăn."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴