Mục lục
Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Ngạo Thiên giật khóe miệng một cái, lòng nói ngươi ở chỗ này ta làm sao ngủ ngon nổi. Nàng thầm nghĩ Phùng Lộ Dịch thật là quá tuyệt tình, lại còn mời thiên hạ đệ nhất sát thủ tới làm hộ vệ, bộ mình thật đáng sợ như vậy sao?

Diệp Ngạo Thiên không phục nhìn Đào Nhiên nói: "Ngươi tốt nhất ra ngoài ngay lập tức, nếu không ta kêu người đến, ngươi liền chạy không thoát."

Đào Nhiên một chút cũng không lo lắng nói: "Cô có thể thử xem, là bọn họ tới nhanh hơn, hay là tôi giết cô tốc độ nhanh hơn."

Tên vô liêm sỉ này lại dám uy hiếp ta!!!

Diệp Ngạo Thiên hít sâu một cái, tỉnh táo lại nói: "Ngươi biết thân phận ta, vậy thì ngươi có biết nếu giết ta sẽ chọc phiền toái lớn như thế nào không?"

"Không biết." Đào Nhiên nhàn nhạt nói.

Diệp Ngạo Thiên cho rằng hắn chỉ là một sát thủ giết người kiếm tiền, căn bản không biết thế lực của bản thân đáng sợ, nàng nói: "Giết ta rồi cả Cộng Hòa Đế Quốc đều sẽ là địch với ngươi, đến lúc đó ngươi đối mặt hai đại đế quốc đuổi giết, dù có là Phùng Lộ Dịch cũng không bảo vệ được ngươi. Ta khuyên ngươi đừng có làm gì ta thì tốt hơn, ta đây là vì tốt cho ngươi."

Đào Nhiên ở phía sau khăn trùm đầu cười một cái, nói: "Cảm ơn cô quan tâm, có điều cô vẫn là quan tâm chính mình một chút đi, dẫu sao thời điểm tôi bị đuổi giết cô đều đã chết không phải sao?"

"..."

Diệp Ngạo Thiên quả thực không nghĩ nói chuyện với hắn nữa, nàng tức giận nhìn tên sát thủ một cây gân này, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói: "Tại sao ngươi muốn giúp Phùng Lộ Dịch?"

Đào Nhiên nói: "Hắn đưa ta tiền."

"Hắn cho ngươi bao nhiêu tiền?" Vừa nhắc tới tiền Diệp Ngạo Thiên liền tràn đầy tự tin, "Bất kể hắn ra bao nhiêu tiền ta đều cấp ngươi gấp đôi, ngươi qua giúp ta đi."

Đào Nhiên: "Không biết."

Diệp Ngạo Thiên nghi hoặc nói: "Không biết?"

"Hắn cho ta một chi phiếu trống, để ta điền một con số ta thích." Đào Nhiên hơi ngửa đầu, nhìn dáng vẻ như rất khổ não nói: "Ta vẫn chưa quyết định ta rốt cuộc thích con số nào."

Diệp Ngạo Thiên: "..." Hắn vì đối phó ta thậm chí không sợ tên sát thủ này há miệng sư tử ngoạm!

Cái nhận thức này đối với Diệp Ngạo Thiên mà nói thật sự là quá đau khổ rồi, nàng từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, từ lúc còn rất nhỏ đã biết bản thân sẽ thừa kế một đế quốc thương nghiệp vô cùng khổng lồ. Phụ thân tin tưởng nàng, ở thời điểm còn sống liền đã nhượng quyền cho nàng. Từ nhỏ đến lớn bên cạnh Diệp Ngạo Thiên lúc nào cũng vây quanh đủ mọi loại người, cho đến khi nàng thấy được Phùng Lộ Dịch, người tuổi còn trẻ đã thừa kế gia sản giống như nàng kia.

Nếu như nói trên thế giới này còn có người nào thân phận tướng mạo kiến thức trong cùng lứa tuổi có thể xứng với nàng, vậy thì người đó không thể nghi ngờ chính là Phùng Lộ Dịch.

Diệp Ngạo Thiên vốn cho rằng Phùng Lộ Dịch là người giống như nàng, bọn họ hẳn là vô cùng xứng đôi, ai biết Phùng Lộ Dịch lại cự tuyệt nàng ẩn núp nàng như vậy. Diệp Ngạo Thiên nhìn Đào Nhiên nói: "Này, người hắn thích kia, có đẹp như ta không?"

Đào Nhiên lòng nói ta cũng chưa từng thấy Lệ Lộ Lộ, không cách nào so sánh, vì vậy hắn không nói gì.

Diệp Ngạo Thiên lại nói: "Nàng là thân phận gì? Có tiền như ta không?"

Điểm này Đào Nhiên ngược lại biết, hắn nói: "Nàng không có tiền, thậm chí có thể nói là nghèo."

"Cái gì?" Diệp Ngạo Thiên cảm giác khó tin, Phùng Lộ Dịch lại vì một quỷ nghèo mà cự tuyệt mình.

Diệp Ngạo Thiên làm sao cũng không nghĩ ra nguyên nhân, người nghèo như vậy sẽ tiếp nhận cái dạng giáo dục gì? Nàng đã từng tuyển một nữ hài thường dân làm trợ lý, có một lần nàng nhìn thấy nữ hài kia vậy mà lại ăn cơm hộp, hơn nữa còn phát ra tiếng, điều này thật sự để cho người khó mà chịu đựng, ngay hôm đó Diệp Ngạo Thiên liền sa thải đối phương.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Phùng Lộ Dịch sẽ cùng nữ hài như vậy cùng một chỗ, dắt tay thậm chí hôn môi...

Không thể lại suy nghĩ nữa, Diệp Ngạo Thiên cảm giác có chút muốn ói. Nàng suy yếu ngồi trên ghế sa lon nói: "Ta phải cẩn thận suy nghĩ, mời ngươi rời khỏi được không?"

Đào Nhiên đứng không nhúc nhích, Diệp Ngạo Thiên gân xanh trên trán lộ đi ra, đè nén bùng nổ trong lòng nói: "Ta bảo đảm tối nay tuyệt đối sẽ không quấy rầy Phùng Lộ Dịch được chưa?!"

Lúc này Đào Nhiên mới lặng yên không tiếng động rút đi, hắn đến một địa phương không người, cởi xuống đồng phục sát thủ bỏ vào trong ba lô. Sau đó hắn mặc áo thun quần dài đeo túi xách đi trên đường. Kiến trúc Thần Chi Đế Quốc có chút giống như kiến trúc Châu Âu, ở dưới ánh đèn ban đêm hiện lên rất xinh đẹp.

Hắn đi vào một nhà hàng, trong phòng ăn đều là người đang dùng bữa, Đào Nhiên gọi một phần khoai tây chiên hamburger, một mình ngồi xuống ở vị trí cạnh cửa sổ. Hắn biết kịch tình, không lâu sau Diệp Ngạo Thiên sẽ bởi vì nguyên nhân nội bộ bị gạt ra khỏi tập đoàn, hơn nữa không còn chỗ dung thân ở Cộng Hòa Đế Quốc. Tiếp đó nàng chạy trốn tới Thần Chi Đế Quốc, được Phùng Lộ Dịch thu nhận, sau đó nàng vì mượn quyền thế của Phùng Lộ Dịch để đông sơn tái khởi, bắt đầu ly gián Phùng Lộ Dịch cùng Lệ Lộ Lộ.

Đào Nhiên liền nghĩ, nếu Diệp Ngạo Thiên nàng không bị gạt ra khỏi tập đoàn Diệp thị, có phải nàng liền không có cơ hội làm nữ phụ ác độc? Dẫu sao một đại lão bản cũng bề bộn nhiều việc, càng huống chi nàng còn không phải là người Thần Chi Đế Quốc.

Nhưng mà trong tiểu thuyết nguyên nhân vì sao Diệp Ngạo Thiên bị gạt ra khỏi tập đoàn Diệp thị lại viết không cặn kẽ lắm, dẫu sao nàng chỉ là một nữ phụ, tác giả cũng không muốn phí đầu óc trên người nàng. Nhưng mà theo hiểu biết của Đào Nhiên đối với hệ thống, một ít chi tiết không quá rõ trong tiểu thuyết, hệ thống đều sẽ tự hoàn thiện. Nhưng bây giờ Đào Nhiên cũng không biết, hắn có chút muốn nhắc nhở Diệp Ngạo Thiên, nhưng mà lại không biết nên nhắc nhở làm sao.

Sau khi trở về Đào Nhiên ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau mới trở lại chỗ Phùng Lộ Dịch.

Phùng Lộ Dịch gặp được cô nương yêu thích, cả ngày đều hỉ khí dào dạt. Hắn ngồi trên chiếc ghế lớn trong phòng làm việc của mình, đắc ý ăn kẹo, "Diệp Ngạo Thiên nữ nhân vô lễ kia, có quyền thế thì thế nào? Còn không phải rất nhanh sẽ rời khỏi đây sao."

Đào Nhiên đứng ở một bên nói: "Nếu nàng không trở thành uy hiếp của ngươi nữa, có phải ta có thể đi."

"Đó là đương nhiên, dù sao đối phó những người khác không cần làm phiền anh." Phùng Lộ Dịch cười nói: "Nhưng mà nàng là một người cố chấp, sợ rằng tôi tạm thời còn cần anh bảo vệ đấy."

Sau khi Diệp Ngạo Thiên trở về không lâu có lẽ sẽ xảy ra chuyện, Đào Nhiên nói: "Bất kể ta bảo vệ ngươi thời gian bao lâu, con số trên chi phiếu vẫn là tùy ta viết."

Phùng Lộ Dịch: "Đó là dĩ nhiên, bằng hữu."

Người và người đôi lúc chính là không giống nhau, giống như Phùng Lộ Dịch và Diệp Ngạo Thiên. Hai người đều là thừa kế gia sản từ cha mẹ, Diệp Ngạo Thiên bên kia đủ loại lục đục với nhau. Nhưng mà Phùng Lộ Dịch bên này ngày ngày ăn ăn uống uống vui đùa yêu đương đều hoàn toàn không có chuyện, bởi vì bên dưới có một đám người tận trung cương vị đang giúp hắn.

Một tháng sau khi Diệp Ngạo Thiên trở lại Cộng Hòa Đế Quốc, cuối cùng có tin tức truyền tới.

Ngày đó Phùng Lộ Dịch lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không phải rất yên tâm, sau khi hắn để điện thoại xuống, nói: "Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản."

Đào Nhiên nhìn hắn, cũng không nói lời nào.

"Ngươi sợ rằng phải tan việc trước thời hạn rồi." Phùng Lộ Dịch nói: "Diệp Ngạo Thiên không thể uy hiếp ta được nữa, nàng mắc tội danh mưu sát ba ruột bị cảnh sát Cộng Hòa Đế Quốc truy nã, tập đoàn Diệp thị bây giờ bị ca ca cùng cha khác mẹ của nàng tiếp nhận."

Quả nhiên tới rồi, Đào Nhiên thầm nghĩ.

Hắn hướng về Phùng Lộ Dịch nói: "Nàng thành bộ dáng như bây giờ, ngươi không vui sao?"

Phùng Lộ Dịch nói: "Ta cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản, Diệp Ngạo Thiên đã là người nắm quyền tập đoàn Diệp thị, nàng có lý do gì đi mưu sát phụ thân? Ngươi không hiểu đâu, thứ người như chúng ta tuy rằng nhìn có vẻ cao cao tại thượng, nhưng mà đôi lúc đi nhầm một bước hoặc là tin lầm người, liền sẽ vạn kiếp bất phục."

Hóa ra Phùng Lộ Dịch đối với Diệp Ngạo Thiên còn có đồng tình, khó trách ở trong truyện hắn chứa chấp Diệp Ngạo Thiên, hơn nữa nguyện ý trợ giúp nàng đông sơn tái khởi. Đào Nhiên không nói gì nữa, hắn đem chi phiếu đưa cho Phùng Lộ Dịch, sau đó nói: "Đem mấy con số này đổi thành tiền mặt, ngày mai ta tới lấy."

Phùng Lộ Dịch nhìn con số phía trên, khóe miệng giật giật một cái nói: "Ngươi xác định không tồn vào ngân hàng sao? Mấy con số này... Ngươi định dùng tiền đắp một căn nhà tiền giấy sao?"

"Cái này không cần ngươi quan tâm."

Đào Nhiên rời khỏi, thân là sát thủ nổi tiếng, hắn còn không có biện pháp xử lý tiền mặt sao?

Rời khỏi cao ốc Kỳ Tích, Đào Nhiên tạm thời không định trở lại hành nghề sát thủ này. Tuy rằng người mỗi ngày liên lạc hắn muốn bảo hắn giết người có rất nhiều, nhưng mà hắn không nhận một đơn nào. Nhân sĩ trong nghề đều biết sát thủ Ôn Nhu trước đó ở chỗ Phùng Lộ Dịch kiếm được một số lớn, mọi người đều suy đoán hắn đi nơi nào nghỉ phép hưởng thụ rồi, nhưng không biết Đào Nhiên vẫn ở lại tòa thành thị này.

Hắn bây giờ có tiền, cũng không có ý định giống như trước kia không cố định chỗ ở. Hắn mua một căn nhà trong một địa khu hết sức phồn hoa, nhà không quá lớn, nhưng mà một người trụ tuyệt đối đủ. Xuống lầu không xa chính là một con đường đủ loại quán ăn vặt, địa phương như vậy quả thực chính là thiên đường ăn hàng.

Khoảng thời gian này Đào Nhiên luôn chú ý tin tức Cộng Hòa Đế Quốc bên kia, Diệp Nam Thiên ca ca của Diệp Ngạo Thiên được thời đắc ý, nhưng mà tin tức liên quan tới Diệp Ngạo Thiên lại cơ hồ không có.

Đào Nhiên thầm nghĩ muốn tìm được nàng còn phải ra tay từ Phùng Lộ Dịch, thời tiết dần dần có chút lạnh, Đào Nhiên mặc một thân trang phục nhàn nhã cùng áo khoác đen ra cửa. Ở một mình hắn lúc nào cũng lười nấu cơm, ăn đồ ở nhà hàng bên ngoài nhiều bao giờ cũng dễ ngấy. Nghe nói thức ăn của Cộng Hòa Đế Quốc bên kia không khác Trung Quốc là mấy, nếu không phải bởi vì phải ở chỗ này chờ Diệp Ngạo Thiên, hắn đoán chừng đã sớm đi Cộng Hòa Đế Quốc định cư.

Đào Nhiên ở nhà hàng ăn một đĩa mì thịt băm, sau đó lại mua một phần pizza chuẩn bị mang về.

Đi ngang qua một ngõ hẻm, bỗng nhiên một bóng đen xông về phía hắn.

Lấy thân thủ của Đào Nhiên dĩ nhiên sẽ không bị đụng vào, hắn rất xảo diệu tránh được người kia, người kia xông về phía trước một đoạn, tựa hồ có chút không tin Đào Nhiên sẽ dễ dàng tránh ra như vậy. Nàng xoay đầu lại, gương mặt bị khăn trùm đầu bao lại chỉ lộ ra một đôi mắt, mà cặp mắt kia lại nhìn chằm chằm pizza trên tay Đào Nhiên.

Đào Nhiên đem pizza giơ lên, nói: "Muốn ăn?"

Người nọ cảnh giác nhìn nhìn Đào Nhiên, cuối cùng gật đầu một cái.

Đào Nhiên nói: "Vậy thì ăn đi." Nói xong liền đem pizza đưa tới.

Pizza bị đoạt mất, người nọ ngồi chồm hổm dưới đất liền bắt đầu ăn như hổ đói. Đào Nhiên ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn thấy mặt nàng, tâm tình tức thì có chút phức tạp. Diệp Ngạo Thiên dùng sức nuốt thức ăn, bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện cặp mắt có chút phức tạp kia của Đào Nhiên.

Nàng trong lòng hoảng hốt, nói: "Ngươi nhận ra ta?"

Đào Nhiên cười nói: "Tại sao tôi phải nhận ra cô? Cô rất nổi tiếng sao? Chẳng lẽ cô từng diễn bộ phim nào?"

Diệp Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, nàng không phải minh tinh, ngày thường cũng không thích xuất hiện trước ống kính. Cho dù là người Cộng Hòa Đế Quốc cũng chưa chắc có thể nhận ra nàng, càng huống chi người trước mắt này mang một bộ mặt Thần Chi Đế Quốc chính hiệu.

(*) có thể hiểu Thần Quốc là dân Tây mà Cộng Hòa là dân Tàu.

Đào Nhiên thấy một mình nàng ăn xong cái pizza lớn như vậy, mỉm cười nói: "Nơi này buổi tối không an toàn, một mình cô, vẫn là tìm một địa phương an toàn qua đêm đi."

Nói xong Đào Nhiên đứng dậy muốn đi, Diệp Ngạo Thiên đột nhiên ở sau lưng hắn nói: "Đợi... đợi đã."

Đào Nhiên quay đầu, "Có chuyện gì không?"

Diệp Ngạo Thiên đỏ bừng mặt, thật giống như rất không quen làm loại chuyện này, nàng nói: "Tiên sinh... Cảm ơn pizza của anh."

"Không cần cám ơn." Đào Nhiên nói: "Đây là con dân thần linh nên làm."

Diệp Ngạo Thiên lại nói: "Thật không biết nên làm sao cảm ơn mới phải, tôi... tôi biết tính sổ cùng quản lý và máy vi tính, anh cân nhắc để tôi giúp việc cho anh được không?"

Diệp Ngạo Thiên không biết hắn chính là sát thủ nửa đêm xông vào phòng nàng kia, Đào Nhiên hướng về phía nàng lắc đầu một cái, nói: "Tôi cũng không cần cô trợ giúp."

Diệp Ngạo Thiên thần sắc ảm đạm xuống, bắt đầu cân nhắc buổi tối nên đi đâu qua đêm.

Đào Nhiên nói: "Có điều nhà tôi thiếu một nữ giúp việc quét dọn vệ sinh, không biết cô có nguyện ý không?"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK