Tống Linh Ngọc ngoan ngoãn đến bên cạnh pha trà, Đào Nhiên tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, dần dần trong phòng dâng lên một mùi hương thơm dịu. Tống Linh Ngọc bưng trà, cung cung kính kính đưa đến trước mặt Đào Nhiên, nói: "Tổ sư, thỉnh dùng trà."
Đào Nhiên mở mắt ra, đưa tay nhận lấy trà. Trong tách trà trắng sứ bốc lên hơi nóng, lá trà nổi lơ lửng trong nước trà. Cái này cũng không biết là trà gì, lá không xanh hơi hiện màu vàng non, trôi lơ lửng trong nước tản ra mùi thơm thấm đẫm lòng người.
Đào Nhiên uống một hớp, răng má lưu hương.
Mặc dù biết Tống Linh Ngọc là vì xoát hảo cảm của mình mới sẽ hết lòng phục vụ như vậy, nhưng Đào Nhiên vẫn có chút cảm động. Không phải cảm động vì Tống Linh Ngọc đối với bản thân như vậy, mà là cảm động vì tình cảm của Tống Linh Ngọc đối với Hàn Y Lãnh. Nàng sớm đã có được trà này, luôn luôn không nỡ uống, bây giờ vì Hàn Y Lãnh lại nguyện ý lấy ra lấy lòng bản thân. Dụng tâm như vậy, Đào Nhiên không cách nào làm như không thấy.
Đào Nhiên cầm tách trà ở trong tay, đột nhiên hỏi: "Vấn đề ngươi hỏi ta lần trước, sau đó ngươi nói còn muốn thử một chút, hiện tại kết quả thế nào rồi?"
Tống Linh Ngọc miễn cưỡng xả mép một cái nói: "Khởi bẩm tổ sư, đệ tử vẫn còn đang thử."
Đào Nhiên nói: "Ngươi ban đầu là làm sao tới La Phù?"
Tống Linh Ngọc cung kính nói: "Lúc nhỏ quê hương đệ tử xảy ra động đất, cha mẹ đều qua đời, đệ tử liền ở trong cô nhi viện của địa phương. Sau đó La Phù trưởng lão đi khắp nơi chiêu thu đồ đệ, thấy đệ tử thiên tư khá tốt, liền đem đệ tử mang về."
"Vậy ngươi ở lại La Phù là bởi vì thích La Phù, hay bởi vì thích tu luyện?" Đào Nhiên hỏi.
Tống Linh Ngọc bị cái vấn đề này hỏi kẹt, không nói đến việc nàng trước nay chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, cho dù nghĩ tới, ở trong lòng nàng hai vấn đề này cũng không cần thiết tách ra. Nàng thích La Phù nên ở lại La Phù tu luyện, cái này có gì khác nhau sao? Nhưng mà vấn đề tổ sư hỏi không thể không cân nhắc, nàng suy xét một hồi nói: "Đệ tử đều thích."
Đào Nhiên nói: "Người tu đạo chú trọng chiếu rọi bản tâm vô câu vô thúc, ngươi cố chấp với tình cảm như vậy, trên đường tu luyện chỉ sợ sẽ không đi quá xa."
Tống Linh Ngọc cúi đầu nói: "Đệ tử... biết."
Nếu Tống Linh Ngọc đã biết, vậy Đào Nhiên không nói nữa. Hắn thấy Tống Linh Ngọc đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ, cũng không bị ma tu hấp dẫn, tuy rằng vẫn thích Hàn Y Lãnh, nhưng mà sẽ không hắc hóa giống như trong tiểu thuyết nữa.
Nhiệm vụ của hắn là không để cho nữ phụ hắc hóa, về phần nữ phụ còn thích nam chính hay không, đều không phải vấn đề chủ yếu. Ngày ngày nhìn Tống Linh Ngọc ở trước mặt mình xoắn xuýt lúc ẩn lúc hiện, bản thân cũng không vui vẻ gì, Đào Nhiên quyết định giúp Tống Linh Ngọc một phen, hắn uống thêm một hớp trà, thở dài nói: "Trà ngon a, đa tạ ngươi."
Tống Linh Ngọc nghe thanh âm hệ thống nói: "Độ hảo cảm của Y Bạch tổ sư đối với ký chủ +50%, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một ngàn tích điểm."
Tống Linh Ngọc trong nháy mắt kích động, sau đó còn nhớ tổ sư vẫn còn ở trước mặt, nàng đè nén kích động nói: "Tổ sư, nếu không còn chuyện gì, đệ tử liền đi trước a."
Đào Nhiên gật đầu một cái.
Tống Linh Ngọc cung cung kính kính lui ra ngoài, ra ngoài liền lập tức chạy đến động phủ của Hàn Y Lãnh. Bởi vì quá mức kích động, trên mặt Tống Linh Ngọc đều đỏ ửng, nhìn tích điểm 995 kia của mình, Tống Linh Ngọc nói: "Hệ thống, ta muốn đổi đan dược."
"Thỉnh lựa chọn đan dược."
Nghĩ tới tên của đan dược kia, Tống Linh Ngọc cũng cảm giác ngượng ngùng, nhưng mà nàng vẫn là không chút do dự nói: "Âm Dương Hợp Hoan Tán."
Đổi xong, còn thừa lại tích phân﹣50."
Một viên đan dược tròn trịa rơi xuống lòng bàn tay, Tống Linh Ngọc nhìn viên đan dược kia, đó là nàng hao một ngàn tích điểm đổi lấy. Nhiều tích điểm như vậy có thể dùng để đổi rất nhiều đan dược tu luyện, thậm chí ngay cả pháp khí đều có thể đổi một kiện. Nhưng bây giờ tất cả đều bị nàng dùng để đổi đan dược này, theo truyền thuyết đan dược này dùng qua liền vô giải.
Dùng đan dược này đại biểu cái gì nàng biết, đây không phải là thủ đoạn quang minh gì, thậm chí có thể nói, đây là một thủ đoạn rất âm hiểm. Nhưng mà Tống Linh Ngọc đã không còn cách nào, trước nay nàng cùng Viên Phỉ đều là hảo sư muội của Hàn Y Lãnh. Hai người giống nhau cố gắng, giống nhau khuynh mộ sư huynh, luận tướng mạo cũng tự nhận là không thua Viên Phỉ.
Nhưng sư huynh vẫn là thích Viên Phỉ.
Ngày đó Tống Linh Ngọc đứng tỷ thí trên đài, bị Viên Phỉ đánh rớt xuống dưới đài. Một khắc kia nàng nhìn Viên Phỉ đứng trên đài cao, bỗng nhiên liền nghĩ, có lẽ là bởi vì chuyện này cho nên sư huynh mới sẽ không thích mình. Nếu đứng ở trên đài chính là mình, tình huống liệu có trở nên khác hay không?
Nếu bản thân có thể đánh bại Viên Phỉ, nếu tu vi bản thân có thể cùng sư huynh sánh vai, có phải sư huynh liền sẽ thích bản thân?
Sau đó Tống Linh Ngọc lấy được hệ thống, tu vi của nàng đột nhiên tăng mạnh, nàng có thể giúp được sư huynh. Nàng có thể giúp sư huynh ngăn cản nguy hiểm, mà không phải chỉ có thể đứng sau lưng sư huynh. Nhưng mà sư huynh vẫn không thích bản thân, hắn vẫn thích kẻ bị bản thân vượt qua, một chút cũng không thay đổi Viên Phỉ kia.
"Đến tột cùng là tại sao chứ?"
Tống Linh Ngọc không nhịn được hỏi mình, bất tri bất giác nàng dần dần bắt đầu tuyệt vọng. Giống như nàng đã từng nghĩ, đợi mình tu luyện tới Kim đan kỳ liền giúp lại sư huynh. Nhưng đó là không thể nào, cho dù nàng tu luyện đến Kim đan kỳ, cho dù sư huynh ngay cả một tay nàng cũng không ngăn nổi.
Nhưng đó không phải là mình muốn.
Mình muốn, trước nay chẳng qua chỉ là trái tim sư huynh mà thôi.
Tống Linh Ngọc cầm đan dược từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi một bước đi, lòng nàng liền kiên định hơn một ít.
Tổ sư nói nàng quá mức chú trọng tình cảm, ở phương diện tu luyện sẽ không lâu dài. Nhưng mà tổ sư cao cao tại thượng vô dục vô cầu làm sao biết nỗi thống khổ của cầu mà không được, nếu như có một ngày tổ sư cũng thử nghiệm đến loại tư vị này, có phải hắn sẽ không nói ra nổi những lời này nữa?
Tống Linh Ngọc đứng ở trước động phủ của Hàn Y Lãnh, nhìn động phủ không khác biệt gì với đệ tử thông thường kia, lúc này mới nhớ ra nàng hình như chưa đến động phủ sư huynh được mấy lần.
Trước kia thấy sư huynh, đều là có chuyện tìm hắn, sư huynh sẽ rất nhiệt tâm chủ động tới giúp mình. Hôm nay hình như là lần đầu tiên bản thân chủ động đến động phủ sư huynh tìm hắn thì phải?
Hàn Y Lãnh cảm thấy Tống Linh Ngọc ngoài cửa, hắn mở cửa động phủ: "Tống sư muội, sao muội lại tới đây? Có chuyện gì không?"
Tống Linh Ngọc nói: "Nghĩ đến đã rất lâu không hướng sư huynh thỉnh giáo, cho nên hôm nay tới tìm sư huynh."
Hàn Y Lãnh để Tống Linh Ngọc tiến vào, hắn rót cho Tống Linh Ngọc một ly trà nói: "Sư muội hiện tại ở chỗ tổ sư, làm gì còn cần hướng sư huynh thỉnh giáo."
Tống Linh Ngọc cười nói: "Thời điểm ta vừa vào La Phù, chính là sư huynh dạy ta tu luyện như thế nào, ân tình này Linh Ngọc không dám quên."
Hàn Y Lãnh khoát tay nói: "Đừng nói như vậy, đây đều là sư huynh nên làm."
Nghĩ một chút, Tống Linh Ngọc vẫn là nói: "Viên Phỉ... Nàng nói với ta, nói hai người sắp muốn kết thành đạo lữ là thật sao?"
Nói tới cái này Hàn Y Lãnh liền có chút xấu hổ, nhưng mà nghĩ đến trước mặt là sư muội từ nhỏ nhìn lớn lên, hắn liền bưng bộ dáng sư huynh nói: "À, Tiểu Phỉ đều nói với muội rồi sao? Phải ha, các muội quan hệ luôn luôn rất tốt, chúng ta quả thật có ý định này."
Tống Linh Ngọc hơi chậm lại hô hấp, dùng thần thức lặng lẽ làm mờ cảm quan của Hàn Y Lãnh, sau đó đem đan dược trong tay bắn vào bên trong tách trà của Hàn Y Lãnh. Âm Dương Hợp Hoan Tán vô sắc vô vị, vào nước liền tan. Tống Linh Ngọc nhìn Hàn Y Lãnh, môi giật giật, có một lời muốn bật thốt lên.
Hàn Y Lãnh cúi đầu nhấp hớp trà, có chút hưng phấn nói: "Tiểu Phỉ luôn muốn đến chỗ tổ sư tiếp nhận chỉ điểm, sư muội mỗi ngày kèm bên cạnh tổ sư, có thể hướng tổ sư nói lại hay không?"
Tống Linh Ngọc rủ xuống lông mi, nói: "Ừm, tìm được cơ hội ta sẽ nói."
"Được." Hàn Y Lãnh vui vẻ nói: "Sư muội đúng là người tốt, sư huynh biết tổ sư không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp, nếu tổ sư không muốn muội cũng không cần quá khó xử, dù sao Tiểu Phỉ đến Trúc Cơ kỳ vẫn sẽ được gặp tổ sư."
Tống Linh Ngọc lặng lẽ quan sát Hàn Y Lãnh, đây là một lần cuối cùng, nàng nghĩ. Nếu hai người bọn họ đã xảy ra cái loại quan hệ đó, sư huynh vẫn đối với bản thân không chút sở động nào, vậy thì mình vứt bỏ. Tống Linh Ngọc nàng nếu đã có thể lấy được, liền nhất định cũng có thể buông được.
Lúc này Đào Nhiên đang cùng chưởng môn ngồi chung một chỗ, chưởng môn phụng bồi Đào Nhiên ngồi. Vừa rồi tổ sư đột nhiên chạy tới, cũng không nói chuyện, chỉ có uống trà. Mình thân là vãn bối cũng không thể tùy ý rời khỏi, vì vậy đành chỉ có thể khổ bức bồi hắn ngồi.
Đào Nhiên thấy thời gian không sai biệt lắm, để xuống tách trà nói: "Chưởng môn."
Chưởng môn: "Tổ sư có gì phân phó."
Đào Nhiên: "Dùng danh nghĩa của ngươi đem Tống Linh Ngọc kêu đến, tùy tiện cho nàng cái nhiệm vụ đi làm. Nhớ, không được nhắc tới ta."
Tuy rằng Đào Nhiên đem Âm Dương Hợp Hoan Tán đưa cho Tống Linh Ngọc, nhưng cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý thấy Hàn Y Lãnh cùng Tống Linh Ngọc phát sinh cái gì. Hàn Y Lãnh không thích Tống Linh Ngọc, nếu giữa bọn họ thật xảy ra chuyện gì, Tống Linh Ngọc về sau chỉ sợ sẽ càng thống khổ.
Tống Linh Ngọc nhìn Hàn Y Lãnh uống trà, nàng đang đợi, nàng đang đợi khoẳnh khắc dược liệu phát tác kia.
Hàn Y Lãnh nói: "Sư muội."
Tống Linh Ngọc: "Hả?"
"Không hiểu tại sao, luôn cảm thấy muội hôm nay có điểm không đúng."
Tống Linh Ngọc che giấu cười nói: "Ta nào có gì không đúng, sư huynh quá lo lắng rồi, chúng ta vừa rồi nói tới chỗ nào?"
Hàn Y Lãnh nói: "Nói đến khác nhau giữa Bồng Lai và La Phù chúng ta..."
Khoảng thời gian này thật sự là một giây như một năm, Tống Linh Ngọc đau khổ chờ, bên ngoài bỗng nhiên có người nói: "Tống sư tỷ có ở đây không?"
Hàn Y Lãnh nói: "Sư muội, có người tìm kìa."
Tống Linh Ngọc cảm giác trái tim đột nhiên giật thót, một cỗ dự cảm vô cùng xấu xuất hiện, nàng mở cửa động phủ, liền nhìn thấy đồng tử Minh Nguyệt của động phủ sư phụ đang chờ nàng.
Tống Linh Ngọc càng cảm giác không tốt, Minh Nguyệt nói: "Tống sư tỷ, sư phụ có chuyện thỉnh tỷ đi qua một chuyến."
Lúc này bản thân sao có thể rời khỏi?
Tống Linh Ngọc gấp rút sắp đổ mồ hôi, nàng nói: "Sư phụ có nói là chuyện gì không? Ta... Ta chờ lát nữa sẽ đi."
Hàn Y Lãnh ở phía sau nói: "Sư muội đi ngay bây giờ đi, sư huynh muội chúng ta lúc nào giao lưu chẳng được? Tuyệt đối không thể làm trễ nãi việc của sư phụ."
Giờ thì Tống Linh Ngọc thật muốn khóc rồi, Minh Nguyệt nói: "Tống sư tỷ không nên để cho sư phụ chờ lâu, sư phụ đang chờ tỷ."
Tống Linh Ngọc thầm nghĩ chưởng môn tìm mình nói không chừng thông báo một chút là xong rồi, chỉ cần bản thân sớm chạy về vẫn kịp. Nàng quay đầu nói với Hàn Y Lãnh: "Sư huynh chờ ta trở lại, ngàn vạn lần đừng ra cửa."
Hàn Y Lãnh: "Hả?"
Tống Linh Ngọc: "Nhất định phải nhớ đó."
Nói xong nàng liền vội vàng đi tìm chưởng môn, Hàn Y Lãnh nhìn nàng rời khỏi, cảm giác có chút buồn cười, Tống sư muội thật là người gấp gáp a. Hôm nay luôn cảm thấy hơi nóng, tâm tình cũng tương đối rộn ràng, không biết là làm sao vậy.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴