Mục lục
Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kha Viễn có hơi cảm thấy không thể đối mặt Từ Vân, nhưng mà Từ Vân căn bản không để bụng chuyện này, bởi vì nàng ngày thường tự mình chơi tình huống cũng không khác biệt lắm. Nàng đã từng bởi vì thời điểm đánh xếp hạng số lần chết quá nhiều, bị đồng đội tố cáo là ác ý tặng đầu người.

Bởi vì Kha Viễn bỗng dưng chạm tự ái, cả một buổi chiều hắn đều không dám nhìn Từ Vân, Từ Vân cuối cùng có một tia cơ hội xả hơi, buổi chiều không biết vui vẻ bao nhiêu.

Thầy chủ nhiệm buổi chiều không có tiết, buổi trưa liền về nhà. Trước khi về nhà hắn gọi điện thoại, nghe điện thoại chính là mẹ của Kha Duệ và Kha Viễn.

Thầy chủ nhiệm ở bên trong điện thoại, đầu tiên bày tỏ lo lắng đối với việc Kha Duệ trốn học ra ngoài. Sau đó lại bày tỏ hiện tại bọn trẻ còn nhỏ, chính là thời điểm học tập, càng huống chi hai đứa bé thành tích tốt như vậy. Hắn ở trong điện thoại nói vô cùng khẩn thiết, hy vọng Kha Duệ ma ma có thể cùng Kha Duệ kỹ lưỡng nói chuyện một chút, để cho hắn hiện tại hết thảy lấy học tập làm chủ...

Đánh xong một cú điện thoại còn chưa đã ghiền, hắn lại gọi một cái khác. Dù sao cũng là chuyện giữa hai đứa bé, không thể chỉ gọi cho một mình Kha Duệ ma ma a.

Hết thảy những thứ này, Đào Nhiên và Hoàng Đào đều không hề hay biết.

Buổi chiều sau khi tan học, Đào Nhiên lòng nghĩ Hoàng Đào hôm nay thương tâm như vậy, ở trong lớp còn được, trở về không chừng khóc thế nào đó. Khóc là một cách phát tiết tâm tình, đối Hoàng Đào mà nói là chuyện tốt. Hắn rất thân thiết nói với Hoàng Đào: "Hay là tối nay cậu đừng làm bài tập nữa."

Hoàng Đào: "Hả?"

"Tối nay nghỉ ngơi cho khỏe." Đào Nhiên nói: "Sáng sớm ngày mai tôi đem bài giải cho cậu chép, bảo đảm hoàn toàn đúng."

Hoàng Đào: "..."

Trên đường trở về, Kha Viễn vô cùng thất bại nói: "Hôm nay thua thảm như vậy, Từ Vân sẽ không rất thất vọng với tôi chứ?"

"Ta không thấy nàng có bao nhiêu thất vọng." Đào Nhiên vỗ vỗ bả vai Kha Viễn nói: "Đã lớp mười hai rồi."

Kha Viễn: "Hửm?"

Đào Nhiên nói: "Ngươi có nghĩ tới hay không, thành tích ngươi kém như vậy, về sau làm sao bây giờ?"

"Anh cũng muốn dạy dỗ tôi như ba mẹ?" Kha Viễn mặt khinh thường nói: "Dù sao cũng không liên quan anh."

Đào Nhiên: "Vậy dù sao cũng liên quan Từ Vân chứ?"

Kha Viễn quay đầu nhìn Đào Nhiên, muốn xem hắn nói như thế nào.

Đào Nhiên nói: "Từ Vân là hạng ba toàn khối, dù có thi đại học B cũng đều không có vấn đề. Nhưng mà ngươi thì sao? Không thi đậu, hoặc là vào trường dạy nghề, đầu tiên không cùng trường học khẳng định gặp mặt càng ít. Hoàn cảnh sinh hoạt khác biệt khẳng định thiếu tiếng nói chung, bên cạnh Từ Vân đồng học đều là người ưu tú, ngươi làm sao có thể bảo đảm Từ Vân sẽ không thích người khác chứ?"

Cái vấn đề này Kha Viễn thật đúng là không có nghĩ tới, hắn trước đó luôn luôn nghĩ chỉ cần Từ Vân cũng thích mình, như vậy hết thảy liền đều không thành vấn đề.

Đào Nhiên đẩy cửa nhà, quay đầu nói với Kha Viễn: "Aiz, chú em vẫn là tử tế mà nghĩ đi, chuyện tình cảm không thể đơn giản như vậy."

Kết quả vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy ba mẹ ngồi ở trên ghế sa lon không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.

Đào Nhiên cảm thấy một bầu không khí xơ xác tiêu điều, hắn cười khan một tiếng: "Ba mẹ, sớm như vậy đã làm xong cơm rồi à?"

Kha Viễn vừa vào nhà thấy tình trạng này, da đầu chính là căng thẳng. Loại tình huống này hắn trải qua nhiều lần, mỗi lần đều là mình gây họa, cha mẹ muốn dạy dỗ mình. Kha Viễn chột dạ nói: "A... Con hình như không làm gì mà?"

Ba ba hờ hững nói với Kha Viễn: "Trở về phòng đóng cửa lại."

"Ợ." Thấy không phải là nhằm vào mình, Kha Viễn thật nhanh vọt lên lầu, sau đó ầm đóng cửa lại.

Đào Nhiên: "..."

"Tới ngồi." Ma ma cười nói: "Tiểu Duệ mau tới đây."

Đào Nhiên lòng nói ta là người đã từng làm tổng tài lẫn Kiếm Tôn, ta sợ cái gì. Hắn để cặp sách xuống đi tới, ngồi xuống nói: "Có chuyện gì không?"

Ba ba nói ngay vào điểm chính: "Sáng hôm nay con đi đâu vậy?"

Không tốt, nhất định là thầy chủ nhiệm mách lẻo. Đào Nhiên nở một nụ cười không thể bắt bẻ nói: "Một người bạn học bị bệnh, con đưa bạn ấy đi bệnh viện."

"Thật?"

"Bạn nam hay bạn nữ?"

"Bạn nữ." Đào Nhiên nói: "Ba mẹ có phải là sợ con yêu sớm?"

Bị Đào Nhiên vạch rõ, ba ba ma ma cũng sẽ không lại vòng vo, ba ba nói: "Chúng ta biết con ngoan, đây không phải là lo lắng con sao."

"Không cần lo lắng con có yêu sớm hay không, thật." Đào Nhiên mặt thành khẩn nói: "Con hiện tại có thể nói cho ba mẹ, con đúng là đang yêu."

Ma ma: "Ặc..."

Ngay thời điểm cha mẹ muốn bùng nổ, Đào Nhiên mỉm cười nói: "Ba mẹ cũng không cần lo lắng, con biết bản thân đang làm gì, đối với vấn đề tình cảm của bản thân, con cũng rất rõ ràng. Hơn nữa, con đối với tương lai cũng có hoạch định. Ba mẹ không cần lo lắng học tập của con có vấn đề, tiếp theo cho đến khi thi vào trường đại học, con sẽ luôn giữ vững thành tích hạng nhất toàn khối, nếu như con không làm được ba mẹ hẵng tới giáo dục con. Nhưng mà trước lúc đó xin ba mẹ tôn trọng con, không nên can thiệp sinh hoạt của con."

Nói xong Đào Nhiên mỉm cười đứng lên, mặt thắng lợi lên lầu.

Núp ở cửa lặng lẽ nghe động tĩnh bên ngoài Kha Viễn sợ ngây người, trước kia hắn cảm thấy Kha Duệ trừ học giỏi ra thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Hôm nay hắn mới biết, hóa ra học giỏi có thể ghê gớm thành như vậy.

Ba ba ma ma ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, tựa như bị đông thành người băng. Kha Viễn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác nghĩ muốn cố gắng học tập, không vì cái gì khác, chỉ vì để về sau mang Từ Vân về nhà, có thể soái khí giống như Kha Duệ hôm nay.

Đào Nhiên trở về phòng liền bắt đầu làm bài tập, ngày mai còn phải cho Hoàng Đào chép. Kha Viễn lặng lẽ lẻn vào phòng hắn, nói: "Anh lúc nào cùng Hoàng Đào cùng một chỗ?"

Đào Nhiên: "Ta không có cùng nàng cùng một chỗ a."

"Vậy tại sao anh nói với ba mẹ như vậy?" Kha Viễn nói: "Anh muốn thử cảm giác phản nghịch sao?"

Đào Nhiên dừng bút lại, bỗng nhiên cong môi cười một tiếng nói: "Bây giờ không cùng nhau, không có nghĩa là về sau cũng không cùng một chỗ, ta chỉ là trước thời hạn để cho bọn họ chuẩn bị sẵn tâm tư mà thôi."

"..." Nói thật, Kha Viễn cảm thấy bộ dáng Kha Duệ vừa rồi, bá đạo cực kỳ. Bá trong học bá chẳng lẽ là bá trong bá đạo sao? Tại sao ta là bá vương trường học mà cũng không bá đạo như học bá?

Kha Viễn nói: "Em muốn học tập cho giỏi, anh giúp em một tay đi."

Đào Nhiên vô cùng dễ nói chuyện nói: "Chờ ta làm bài xong."

Buổi tối Đào Nhiên nằm ở trên giường liền nghĩ, dù sao cũng phải ở thế giới này rất lâu, tại sao lại không thể cùng Hoàng Đào cùng một chỗ? Hoàng Đào vừa đẹp vừa đáng yêu, bản thân còn có thể bảo đảm đối nàng không bao giờ thay lòng, bản thân cùng nàng quả thực chính là một đôi trời sinh.

Suy nghĩ một chút Đào Nhiên liền đi xuống lầu tìm đồ trong tủ lạnh, ma ma đi ra uống nước nói: "Con đang tìm cái gì?"

Đào Nhiên nói: "Nhà chúng ta có mua hoàng đào không?"

Ma ma: "... Không có."

"À." Đào Nhiên nói: "Vậy con ra ngoài mua."

Ma ma ngơ ngác nhìn bóng lưng Đào Nhiên, xoay người vèo một cái chạy vào phòng, hai tay vỗ vào trên chăn, vỗ cho ba ba thiếu chút nữa trẹo lưng.

Ba ba: "Làm sao vậy?"

Ma ma: "Tiểu Duệ ra ngoài mua hoàng đào."

Ba ba: "Mua thì mua, nó muốn ăn còn có thể không cho nó ăn sao?"

"Không phải a." Ma ma hung hăng bóp ba ba mấy cái, "Hôm nay thầy chủ nhiệm nói bạn gái nhỏ kia của nó, tên là Hoàng Đào."

Ba ba: "..."

Đào Nhiên không mua được hoàng đào, hắn chỉ mua được hoàng đào đóng hộp. Ngày hôm sau lúc đi học, trong túi xách hắn có chứa lon đồ hộp, tự nhủ Đào Nhiên ta lần đầu tiên chủ động tán gái, nhất định sẽ bắt vào tay. Nhưng vào trong lớp hắn mới phát hiện, Hoàng Đào chưa tới.

Không phải tới trễ, mà là suốt cho đến trưa cũng không tới. Đào Nhiên thầm nghĩ nàng đã thương tâm đến mức không nghĩ đi học sao? Thời gian nghỉ trưa hắn hỏi Kha Viễn số điện thoại Hoàng Đào. Hắn đi vào một góc bắt đầu gọi điện thoại cho Hoàng Đào, đều đã đến trưa hẳn là rời giường rồi.

Điện thoại vang lên mấy tiếng liền được nghe, Đào Nhiên nói: "Hoàng Đào, là tôi, tôi là..."

"Ta không phải Hoàng Đào." Nghe điện thoại chính là thanh âm một nữ nhân trung niên, "Hoàng Đào không có ở đây."

Đào Nhiên sửng sốt một chút, nói: "Bác là Hoàng Đào ma ma sao? Hoàng Đào hôm nay không tới đi học... A lô?"

Điện thoại bị cúp, Đào Nhiên nhìn điện thoại di động, trong đầu toát ra một đống lớn tình tiết tiểu thuyết. Có khả năng nhất chính là thầy chủ nhiệm cũng gọi điện thoại cho Hoàng Đào ma ma, sau đó Hoàng Đào ma ma sợ nàng thật sự yêu sớm, liền không để cho nàng ra cửa.

Vào phòng học, Kha Viễn nói: "Thế nào, cậu ấy tại sao không tới đi học?"

Đào Nhiên nói: "Ngươi biết nhà Hoàng Đào ở đâu không?"

Đào Nhiên không yên tâm Hoàng Đào, buổi chiều sau khi tan học một mình đi tìm nàng, hắn đi vào trong một tiểu khu cũ kỹ, dựa theo địa chỉ từ từ tìm. Cuối cùng hắn ở một tòa nhà vi phạm luật kiến trúc bên cạnh tiểu khu, tìm tới được nhà Hoàng Đào. So sánh với nhóm nữ phụ ác độc trước kia, điều kiện của Hoàng Đào thật là kém quá nhiều.

Đào Nhiên ở trong lòng nói với Tiểu Mỹ: "Trong sách không phải nói, ba ba Hoàng Đào là nhà địa ốc rất có tiền sao, sao mà nhà nàng điều kiện kém như vậy?"

"Không biết ký chủ, trong tiểu thuyết không có viết."

Đào Nhiên đi tới cửa, còn chưa gõ cửa, liền nghe thấy bên trong truyền ra một trận mắng chửi.

"Đều là do đồ quỷ đòi nợ nhà ngươi!"

"Nếu không tại ngươi lão nương làm sao sẽ sống thành như vậy? Còn không tử tế đọc sách, đã muốn câu dẫn nam nhân, sao ngươi lại tiện như vậy a!"

Sắc mặt Đào Nhiên trắng nhợt, sau đó bên trong chính là một trận thanh âm đánh người, còn có tiếng kêu đau ẩn nhẫn. Thanh âm kia là của Hoàng Đào, Đào Nhiên nghe ra.

Nữ nhân trong phòng có vẻ như đánh đủ rồi, tiếng bước chân bắt đầu đi tới cửa.

Đào Nhiên vội vàng trốn vào khúc quanh, nhìn thấy một nữ nhân trung niên mang dép hùng hùng hổ hổ đi ra. Đi tới cuối ngõ hẻm, không thấy đâu nữa.

Đào Nhiên đi tới cửa, thấy cửa vẫn khép hờ, hắn từ từ đẩy cửa nói: "Hoàng Đào?"

Bên trong truyền tới một ít tiếng vang, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Hoàng Đào tóc tai rối bời ngồi trên đất bên mép giường, nhìn thấy Đào Nhiên, nàng dường như đặc biệt chấn kinh.

"Cậu..."

Hoàng Đào cả kinh nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Đào Nhiên: "Cậu không đi học, tôi tới xem cậu thế nào."

"Cậu đi mau." Hoàng Đào nói: "Để cho mẹ tôi nhìn thấy thì cậu tiêu rồi."

Đào Nhiên nghĩ một chút, đi tới kéo cánh tay Hoàng Đào chạy ra ngoài. Hoàng Đào bị hắn lôi kéo chạy, cũng không dám lớn tiếng kêu, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Cậu làm gì? Buông tôi ra."

Đào Nhiên mím môi không nói lời nào, kéo Hoàng Đào chạy thật xa, sau đó kéo Hoàng Đào vào một tòa thương mại. Hoàng Đào nói: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Đào Nhiên xoay người đè Hoàng Đào xuống ghế, sau đó vén tay áo nàng lên nhìn, cánh tay đều là vết tím bầm. Không chỉ có thương tổn mới, còn có một ít vết thương cũ đã sắp lành. Đào Nhiên nói: "Bà ta thường xuyên đánh cậu như vậy? Ba ba cậu đâu?"

Hoàng Đào rút tay về, nói: "Tôi không có ba ba."

Không đúng a, trong tiểu thuyết rõ ràng có ghi, Hoàng Đào có một ba ba rất có tiền. Sau khi nàng hắc hóa còn lợi dụng tài nguyên của ba ba chèn ép Từ Vân, nàng làm sao có thể không có ba ba?

Hoàng Đào đưa tay thu xếp gọn đầu tóc lộn xộn, sau đó nói: "Tôi không biết cậu làm sao biết địa chỉ nhà tôi, nhưng mà tôi không hy vọng sau này cậu trở lại, tôi không có ba ba, chuyện tôi cậu cũng không có tư cách quản. Tôi phải về nhà, mẹ về nhà không nhìn thấy tôi sẽ nóng nảy."

Hoàng Đào nói liền đứng lên muốn đi, Đào Nhiên ở sau lưng nàng nói: "Hoàng Đào, cậu như vậy không được, tôi có thể giúp cậu."

"Cậu làm sao giúp tôi?" Hoàng Đào xoay người gầm thét: "Cậu có thể nuôi tôi sao?!"

Người chung quanh giật mình nhìn bọn họ, lòng nói khẳng định lại là một đôi trẻ không học tập cho giỏi liền yêu sớm.

Từ thương tổn trên cánh tay Hoàng Đào liền không khó nhìn ra, mẹ nàng đánh nàng là chuyện thường phát sinh. Còn có trước đó đứng ở ngoài cửa nghe được, làm gì có mẹ nào chửi con mình như vậy? Mẫu thân như vậy căn bản không thể nuôi dưỡng được hài tử, Đào Nhiên nói: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp."

"Không cần suy nghĩ." Hoàng Đào cười nói: "Rất nhanh liền kết thúc, chờ thành tích thi đại học công bố, tôi muốn thi vào một địa phương thật xa, sau đó không trở lại nữa."

Khó trách thành tích học tập của Hoàng Đào tốt như vậy, Đào Nhiên trước đó vẫn cho rằng Hoàng Đào là vì Kha Viễn mới cố gắng học tập, xem ra nguyên nhân không chỉ như vậy. Đào Nhiên nói: "Cậu có đói bụng hay không? Tôi mang theo đồ ăn, ít nhất ăn đồ rồi hẵng trở về."

Hoàng Đào nhìn thấy Đào Nhiên từ trong bọc sách lấy ra hũ hoàng đào, chớp mắt một cái, nói: "Tôi ghét nhất hoàng đào."

"Xin lỗi tôi không biết, cậu muốn ăn cái gì tôi lập tức đi mua."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK