Dù sao tu chân giới hiện tại người có tu vi vượt qua Kim Đan đã ít lại càng ít, La Phù có ba Kim Đan trấn giữ, Y Bạch chết hay chưa đều không ảnh hưởng địa vị của La Phù. Ai ngờ được, đương lúc mọi người sắp quên mất hắn, Y Bạch đột nhiên nhảy ra ngoài. Hơn nữa còn lấy thân phận Nguyên Thần chân nhân xuất quan, đây chính là Nguyên Thần chân nhân nà, đã bao nhiêu năm tu chân giới không xuất hiện một Nguyên Thần?
Chưởng môn phái Côn Luân cầm thiệp mời Nguyên Thần đại điển của La Phù trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vuốt râu cảm khái nói: "Thời điểm lão phu vừa vào tu chân giới đã được biết La Phù có một Y Bạch tiền bối thiên tư cực cao, không ngờ đã nhiều năm như vậy, Y Bạch tiền bối lại đột phá tới Nguyên Thần. Thật là không nghĩ tới a, ngươi trở về đi, Nguyên Thần đại điển này lão phu sẽ đến."
Tống Linh Ngọc hành lễ xoay người rời khỏi, vừa đi vừa nghĩ hóa ra bối phận của Y Bạch tổ sư so với chưởng môn Côn Luân còn cao hơn rất nhiều, vậy phải là bao nhiêu tuổi a. Sống lâu như vậy mà cũng chỉ tu luyện, có phải rất nhàm chán hay không?
Sau khi nàng trở lại La Phù liền giúp chưởng môn chuẩn bị chuyện Nguyên Thần đại điển, một ngày nọ nàng đang báo cáo sự vụ với chưởng môn, bỗng nhiên nói: "Sư phụ, Y Bạch tổ sư đã sống rất nhiều năm sao?"
Chưởng môn đầu đầy tóc bạc nói: "Thời điểm thầy mới vừa vào La Phù, tổ sư cũng đã là tu vi Kim Đan rồi, nghe đồn đạo tâm của hắn vô cùng kiên định, bế quan nhiều năm cuối cùng ở trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy tu thành Nguyên Thần."
Tống Linh Ngọc mặt mày ao ước nói: "Nguyên Thần tu sĩ lợi hại đến dường nào nhỉ?"
Chưởng môn cũng rất khao khát nói: "Đều nói Nguyên Thần là một ranh giới, Nguyên Thần và Nguyên Thần trở xuống chính là tiên phàm khác biệt. Thầy chỉ là Kim Đan, cũng chưa từng thấy qua mấy Nguyên Thần tu sĩ, cho nên cũng không rõ lắm."
Phàm là người tu luyện, ai mà không muốn tu thành Nguyên Thần. Nhưng tu sĩ trên địa cầu tựa như đã đi lên tuyệt lộ, tu sĩ cao cấp càng ngày càng ít. Giờ thì La Phù xuất hiện một Nguyên Thần, sợ là phải trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái rồi.
Ba tháng sau La Phù một mảnh hỉ khí dào dạt, Tống Linh Ngọc ở trước sơn môn tiếp đãi khách mời. Đào Nhiên cuối cùng không giả trang lão gia gia tùy thân nữa, hắn cùng chưởng môn ngồi chung một chỗ uống trà. Chưởng môn lòng đầy thỏa mãn nói: "La Phù đã bao nhiêu năm rồi không náo nhiệt như vậy."
Đào Nhiên mặc một thân đạo bào lam nhạt, đầu tóc dài đen nhánh chỉ dùng một cây trâm cài buộc nửa tóc, lộ vẻ vô cùng tiêu sái. Hắn không để ý lắm nói: "Cứ ra thêm một Kim Đan, cử hành Kim Đan đại điển cũng náo nhiệt giống vậy thôi."
Chưởng môn nói: "Tống Linh Ngọc mà tổ sư ngài nhìn trúng kia, ta thấy rất tốt, cộng thêm Hàn Y Lãnh, La Phù ra thêm cái Kim Đan cũng không phải không thể."
Đào Nhiên không nói gì nữa, cũng không thể nói tổ sư ngươi ta đây bây giờ là lão gia gia tùy thân của Tống Linh Ngọc, dù có truyền công rót sạch cũng nhất định phải đem nàng rót thành tu sĩ Kim Đan đi.
Tống Linh Ngọc mí mắt nhảy mãi, luôn cảm thấy hôm nay có chuyện gì sắp phát sinh. Đều nói mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai, nhưng mí mắt nàng hai bên cùng nhau nhảy là ý gì?
Tu sĩ Kim Đan đối diện mỉm cười đưa thiệp mời cho Tống Linh Ngọc, Tống Linh Ngọc không dám thờ ơ, trung khí mười phần hô: "Doanh Châu Đan Dương Tử tiền bối đến chúc mừng!"
Đan Dương Tử tính tình rất tốt nói: "Ở trước mặt Y Bạch tiền bối không dám xưng tiền bối, cứ kêu lão phu Đan Dương Tử được rồi."
Lúc người đã đến tương đối đông đủ, chuông lớn của La Phù gõ liên tục bảy bảy bốn mươi chín lần.
Đan Dương Tử ngồi ở bên dưới nói với đạo hữu Bồng Lai bên cạnh: "Thời điểm lão phu mười mấy tuổi mới vừa vào Doanh Châu, may mắn được chứng kiến một hồi Nguyên Thần đại điển do bổn phái cử hành. Đến hôm nay, đã rất nhiều năm không được nghe bốn mươi chín tiếng chuông này vang lên rồi."
"La Phù hiện tại quá khủng a." Tu sĩ Kim Đan Bồng Lai nói: "Trên có Nguyên Thần chân nhân trấn giữ, dưới còn có hai thiên tài Hàn Y Lãnh Tống Linh Ngọc mau chóng truy đuổi, tương lai nhiều thêm hai Kim Đan cũng chưa biết chừng."
Người ngồi ở bên dưới đều tâm tình phức tạp, nhưng mà trong lòng đệ tử La Phù đứng bên dưới thì chỉ có kiêu ngạo cùng vinh hạnh. Bản thân là đệ tử La Phù, La Phù có Nguyên Thần chân nhân trấn giữ môn phái, nói ra liền có thể diện hơn gấp bội.
Tống Linh Ngọc cùng các đệ tử đứng chung một chỗ, nhìn vị trí trên đài cao vẫn chưa có ai ngồi, trong lòng một mảnh nóng như lửa. Bản thân có hệ thống người tốt, tương lai chưa chắc không đến được ngày đạt thành tựu Nguyên Thần.
Sau khi vang lên bốn mươi chín tiếng chuông, chưởng môn đi tới trên đài cao, cười nói: "Cung nghênh chân nhân!"
Tất cả mọi người đứng lên, đồng loạt nói: "Cung nghênh chân nhân."
Đào Nhiên đi ra, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh chưởng môn. Mặc dù tu vi vượt qua chưởng môn không biết bao nhiêu, nhưng mà thể diện chưởng môn một phái nên có vẫn không thể thiếu.
Đợi Đào Nhiên ngồi ổn định, đầu tiên là chưởng môn Côn Luân tiến lên hướng về phía Đào Nhiên hành lễ nói: "Côn Luân Đạo Huyền Tử chúc mừng chân nhân."
Đào Nhiên khẽ gật đầu đáp lễ.
Tiếp theo chính là đại biểu các phái tiến lên chúc mừng, Đào Nhiên lần lượt gật đầu đáp lễ.
Sau khi các phái khác chúc mừng xong, đệ tử bổn phái bắt đầu tiến lên chúc mừng.
Đầu tiên đi lên chính là Hàn Y Lãnh, chưởng môn cười nói: "Đây là Hàn Y Lãnh đệ tử thân truyền của lão phu, không tới năm mươi đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ."
Đào Nhiên gật đầu, nói: "Không tệ."
Hàn Y Lãnh kích động hết sức, lớn tiếng nói: "Đệ tử chúc mừng tổ sư."
Sau đó liền đến Tống Linh Ngọc, trước đó Tống Linh Ngọc cũng giống như các đệ tử khác đứng ở bên dưới không dám nhìn loạn, giờ phút này đến lượt bản thân tiến lên, lại khẩn trương đến tay chân không biết để vào đâu.
Nàng đi tới trước, cúi đầu nói: "Đệ tử chúc mừng tổ sư."
Chưởng môn cười nói: "Đây chính là Tống Linh Ngọc."
Đào Nhiên bỗng nhiên cười một chút, nói: "Rất tốt."
Tất cả mọi người đều hít một hơi, vừa rồi Hàn Y Lãnh chỉ là không tệ, Tống Linh Ngọc này lại được chân nhân phê bình rất tốt.
Tống Linh Ngọc nguyên bản vạn phần khẩn trương, nghe được tổ sư khen lại rất vui vẻ. Chỉ là thanh âm này lọt vào tai, sao lại trẻ tuổi như vậy? Không phải là một lão gia gia già đến không thể già hơn sao?
Tống Linh Ngọc không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên liền sửng sốt.
Thiếu niên đạo nhân ngồi trước mắt không ngờ lại quen mắt như vậy, không phải chính là bóng dáng một thoáng kinh hồng của hệ thống ngày đó sao?
Đào Nhiên thấy Tống Linh Ngọc ngây ngẩn nhìn mình, trong lòng cũng rất kỳ quái. Lúc mình giả hệ thống cũng không để cho Tống Linh Ngọc nhìn thấy bản thân, tại sao nàng lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình?
Chưởng môn thấy dáng vẻ Tống Linh Ngọc như vậy quả thực không hợp lý, liền nói: "Linh Ngọc, lui ra đi."
Tống Linh Ngọc bừng tỉnh khỏi mộng, lật đật lui ra.
Nhìn các đệ tử từng bước từng bước tiến lên chúc mừng, Tống Linh Ngọc trong lòng loạn một đoàn. Tại sao Y Bạch tổ sư và dáng dấp hệ thống giống nhau như đúc? Chẳng lẽ hệ thống chính là Y Bạch tổ sư sao?
Nghĩ đến hệ thống cả ngày hôm nay đều không có động tĩnh, tim Tống Linh Ngọc liền nhảy bình bịch. Nàng cẩn thận nói: "Hệ thống, có ở đây không?"
Ngồi ở phía trên Đào Nhiên phân ra một ý niệm nói: "Có."
Tống Linh Ngọc vội vàng ngẩng đầu nhìn Y Bạch tổ sư, phát hiện tổ sư đang ngồi tiếp thụ chúc mừng.
Tống Linh Ngọc thoáng yên tâm lại, nói: "Hệ thống, sao dáng dấp ngươi lại giống tổ sư như đúc?"
Đào Nhiên tức thì kinh ngạc, "Ngươi gặp qua bộ dáng của ta?"
"Ừ." Tống Linh Ngọc nói: "Ngày đó trước khi ta hôn mê nhìn thấy."
Đào Nhiên trong lòng ảo não, thật là quá không cẩn thận. Ý niệm động một cái, hắn đã nghĩ ra làm sao lừa bịp Tống Linh Ngọc. Hắn nói: "Ngươi nhìn thấy dáng dấp của ta và Y Bạch giống nhau như đúc sao?"
"Giống nhau như đúc." Tống Linh Ngọc nói: "Thật sự là hoàn toàn giống nhau a."
Đào Nhiên nói: "Kỳ thực hệ thống không có hình dàng cụ thể, hệ thống xuất hiện trước mặt người khác, đều là lấy hình ảnh mà trong tiềm thức đối phương cảm thấy đẹp mắt nhất để xuất hiện. Ngươi cảm thấy ta và Y Bạch giống nhau như đúc, đại khái là bởi vì trong tiềm thức ngươi thích nhất loại tướng mạo như Y Bạch."
Tống Linh Ngọc: "..."
Mẹ ôi, hóa ra đây chính là thẩm mỹ của ta sao?
Chẳng lẽ ta thích nhất không phải là loại tướng mạo như Hàn sư huynh sao?
Tống Linh Ngọc mặt mày hoảng hốt, lâm vào trong hoài nghi bản thân. Viên Phỉ đứng ở một bên nhìn thấy, rất lo lắng nói: "Linh Ngọc, muội làm sao vậy?"
Tống Linh Ngọc nói: "Tướng mạo sư huynh cũng không phải tốt nhất, tại sao tỷ lại thích sư huynh?"
Nàng nói những lời này là hỏi Viên Phỉ, ngược lại không bằng nói là đang hỏi bản thân. Bản thân thích Hàn sư huynh lâu như vậy, sư huynh hắn luận tu vi luận tướng mạo đều không phải tốt nhất, rốt cuộc tại sao bản thân thích hắn lâu như vậy, còn có ý tưởng vì hắn mà giết chết Viên Phỉ.
Viên Phỉ nghe vào trong tai chính là một ý khác, thầm nghĩ Linh Ngọc khẳng định cảm thấy tướng mạo tu vi của nàng đều ở trên sư huynh, nhưng bản thân hết lần này tới lần khác đối với tình cảm của nàng làm như không thấy mà thích sư huynh. Linh Ngọc đáng thương, giờ phút này nội tâm nàng chắc nhất định là vô cùng thương tâm thống khổ mờ mịt luống cuống?
Viên Phỉ không đành lòng tổn thương Tống Linh Ngọc, liền nói: "Tình cảm loại chuyện này làm sao có thể nói rõ? Muội tốt như vậy, người kia... không đáng giá để muội như vậy."
Tống Linh Ngọc cho rằng Viên Phỉ là đang khuyên bản thân không nên thích sư huynh nữa, tuy rằng đạo lý nàng đều hiểu, nhưng dẫu sao thích nhiều năm như vậy, trong chốc lát thật không bỏ được.
Sau khi Nguyên Thần đại điển kết thúc, chưởng môn một lòng vì tông môn nói với Đào Nhiên: "Tổ sư hiện đã đột phá xuất quan, tạm thời cũng không gấp tu luyện, chi bằng chỉ điểm mấy vãn bối thiên tư không tệ một chút, cũng để cho La Phù nhiều thêm mấy chân nhân đúng không?"
Đào Nhiên cười nói: "Muốn được Nguyên Thần sao có thể bằng vào chỉ điểm?"
Chưởng môn biết đây chính là đồng ý, vì vậy liền chuẩn bị để cho mấy tu sĩ Trúc Cơ tuổi không lớn lắm trong môn phái tới nơi này tiếp nhận Đào Nhiên chỉ điểm,
Tống Linh Ngọc dĩ nhiên cũng ở trong số đó.
Từ sau Nguyên Thần đại điển lần trước, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện liên quan tổ sư, Tống Linh Ngọc liền có chút ngại ngùng. Vốn cho rằng tổ sư là hình tượng lão đầu tử, kết quả đột nhiên tổ sư trở thành tướng mạo bản thân yêu thích nhất.
Cẩn thận tưởng tượng, lớn bằng này rồi, tướng mạo của tổ sư đúng là đẹp mắt nhất mà mình từng thấy được. Trong lòng nàng liền có chút lo âu, ngộ nhỡ nhìn thấy tổ sư không nhịn được bị sắc đẹp tổ sư mê hoặc, nhất thời thất thố bị tổ sư đuổi ra khỏi La Phù thì làm sao bây giờ? Tống Linh Ngọc càng nghĩ càng lo lắng, dáng vẻ ưu tư trùng trùng.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴