"Đó là đương nhiên rồi." Chu mẫu cười nói: "Nếu người ta không đồng ý gặp mặt, Hoàng thái thái làm sao có thể sắp xếp các ngươi gặp mặt?"
Đào Nhiên: "Nói cũng phải."
"Chưa kể, bảo bảo nhà ta đẹp trai như vậy ưu tú như vậy, có nữ nhân nào mà không động tâm?" Chu mẫu sờ mặt Đào Nhiên nói: "Nhớ, gặp người ta không thể quá ân cần, tư thái con trai Chu gia nên có cũng không thể thiếu."
"Dạ dạ dạ, ngài nói chính phải." Đào Nhiên gật đầu liên tục nói: "Ngài yên tâm, đến lúc đó con nhất định đoan chính."
"Ừ, vậy mới ngoan."
Nhìn Chu mẫu đi, Đào Nhiên cầm hình Nguyễn Quân, có chút không nhìn ra được suy nghĩ của Nguyễn Quân. Vừa rồi lúc tách ra Nguyễn Quân còn ở trước mặt mình lộ ra bộ dáng chỉ thích Giang Giác, mới chỉ trong chốc lát, đã đáp ứng cùng mình coi mắt?
Nàng đến tột cùng là nghĩ làm sao?
Gấu trúc Tiểu Mỹ dùng kinh nghiệm nhiều năm làm nhiệm vụ của nó nói: "Theo ta đoán, Nguyễn Quân nàng có thể là muốn báo thù ngươi. Trước cua ngươi vào tay, sau đó lại hung hăng đá ngươi, để cho ngươi cũng thử một chút thống khổ cầu mà không được."
"..." Đào Nhiên trầm mặc một chút, cuối cùng hỏi ra lời: "Ta luôn có một vấn đề cũng muốn hỏi ngươi."
Tiểu Mỹ hai móng chống nạnh, "Ký chủ ngươi hỏi đi?"
Đào Nhiên nhìn Tiểu Mỹ nói: "Trước ta, ngươi rốt cuộc làm nhiệm vụ gì?"
Nói đến đây, Tiểu Mỹ đột nhiên lộ ra biểu tình xấu hổ nói: "Ký chủ ngươi dễ ghét quá à, sao có thể hỏi người ta vấn đề riêng tư như vậy?"
Đào Nhiên: "Nói tiếng người."
Tiểu Mỹ: "Ta cũng không phải là người."
Đào Nhiên: "Hửm?"
Tiểu Mỹ: "Người ta trước đó là làm nhiệm vụ báo thù ngược cặn bã."
"Thì ra là thế." Đào Nhiên hiểu gật đầu nói: "Khó trách ngươi suy nghĩ quỷ dị như vậy."
Tiểu Mỹ đưa lưng về phía Đào Nhiên, lộ ra tấm lưng mập mạp, "Hứ! Người ta không để ý tới ngươi nữa."
Bởi vì biết đối tượng hẹn hò là Nguyễn Quân, Đào Nhiên cũng sẽ không tận lực chải chuốt. Giống như ngày thường đi công ty, tóc tai chỉnh tề, mặc áo vest đen liền đi. Chu mẫu nhìn thấy Đào Nhiên mang bộ dáng này đi ra, lắc đầu nói: "Đẹp trai thì đẹp trai, chỉ là quá nghiêm túc. Ngươi không phải đi bàn hợp đồng, làm gì ăn mặc... cấm dục như vậy?"
Đào Nhiên đổ mồ hôi một chút, lòng nói hóa ra ngài còn biết cấm dục a? Xem ra khác biệt thế hệ căn bản không tồn tại. Đào Nhiên vừa thắt cà vạt vừa nói: "Mẹ, ngài không phải là nói con cần đoan chính sao, như vậy đủ đoan chính chưa?"
Chu mẫu thiếu chút nữa thì cười lạc giọng, nàng tới đem cà vạt của Đào Nhiên kéo đi, nói: "Mẹ bảo ngươi đoan chính, lại không bảo ngươi hù chạy người ta, bộ dáng này của ngươi không giống như đi coi mắt, ngược lại giống như đi đàm phán."
Đào Nhiên xoa xoa cổ nói: "Coi mắt không phải là đàm phán sao."
Chu mẫu lắc đầu một cái, trong lòng đối với lần gặp mặt này của Đào Nhiên không ôm hy vọng quá lớn. Bất quá không sao, nàng nghĩ để cho Đào Nhiên làm quen đường lối một chút, về sau thuần thục là được. Nàng lấy đi cà vạt, lại cởi hai viên nút áo sơ mi, xương quai xanh đẹp mắt của Đào Nhiên liền lộ ra.
Đào Nhiên có chút mất tự nhiên nói: "Cảm giác sao mà, có chút giống như đi sắc dụ?"
Chu mẫu hôm nay lần thứ hai cười ngất ngưởng, "Chính là đi sắc dụ, không đem tiểu cô nương người ta mê đến tìm không ra bắc thì đừng trở lại."
Đào Nhiên: "..."
Nguyễn Quân sáng sớm đã bị mẹ kéo dậy sửa soạn, mắt thấy mình bị mẹ cho ăn mặc kiều diễm động lòng người, Nguyễn Quân một chút cũng không vui vẻ. Trong lòng có hơi nhàn nhạt hối hận, nhưng mà đã đến lúc này, cũng không thể thả chim bồ câu người ta. Chỉ là đi gặp mặt một cái thôi mà, nếu như đối phương không ghét vậy thì thử lui tới, người bao giờ cũng phải bắt đầu cuộc sống mới.
Trên đường đi coi mắt, Nguyễn ma ma còn dặn dò: "Không thích thì trở lại nói với mẹ, ngàn vạn lần chớ ủy khuất bản thân a."
"Ừ, con biết." Nguyễn Quân kéo mẹ một chút, "Mẹ, con yêu mẹ."
"Đứa nhỏ này." Ma ma cười nói: "Buồn nôn ghê."
Nguyễn Quân xuống xe, hít sâu một hơi. Sau đó mang giày cao gót ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào nhà ăn đã hẹn, không hiểu sao nàng có chút khẩn trương.
Nhân viên phục vụ tới nói: "Tiểu thư xin chào, xin hỏi mấy vị?"
"Xin chào, tôi đã đặt vị trí, ở bàn số chín."
"Vâng, thỉnh theo tôi."
Nguyễn Quân đến vị trí, phát hiện đối phương còn chưa tới. Trong lòng nhất thời có chút không thích, lại đến trễ hơn nữ hài tử, có thể thấy đối phương là người không có quan niệm thời gian. Nàng thầm nghĩ chờ một hồi người tới liền nói với hắn, mình không thích người không đúng giờ, cũng không cần thiết lãng phí thời gian với loại người như vậy.
Đào Nhiên lái xe, bị chặn ở trên đường. Trước mặt xe xếp thành một hàng dài, hắn không có việc gì làm ở trên xe gật gù đắc ý ca hát.
"A ~~ năm làn ~ ngươi so với bốn làn nhiều hơn một làn ~ "
"A ~~ năm làn ~ ngươi so với ~ sáu làn thiếu đi một làn ~ "
Hán tử trên xe bên cạnh mặt rầu rĩ nói: "Người anh em đừng hát nữa, đường này là hai làn."
Một chút hài hước cũng không có, Đào Nhiên khinh thường bĩu môi, vừa vặn lúc này Lưu trợ lý gọi điện thoại tới rồi.
"Chuyện gì?"
"Chu tổng, hai người ngài bảo tôi lưu ý thật tới Chu thị xin việc." Lưu trợ lý nói: "Ngài định xử lý bọn họ như thế nào?"
Không ngờ Giang Giác cùng La Nhu thật tới công ty xin việc, Đào Nhiên cười nói: "Đem hai người bọn họ an bài cùng một chỗ, ngành thì... tóm lại cách bộ quảng cáo càng xa càng tốt, tốt nhất là cái loại ngày ngày đi công tác, tận lực để cho bọn họ bớt ngồi ở thành phố A. Tóm lại cô nhìn mà làm..."
Cúp điện thoại, Lưu trợ lý lâm vào trầm mặc thật sâu. Gần đây ý tưởng của Chu tổng càng ngày càng khó đoán, hắn không phải bị tổ chức nào thu nạp, thi hành nhiệm vụ bí mật ở thành phố A đấy chứ?
Đào Nhiên không biết bệnh tự tưởng tượng của Lưu trợ lý phát tác, não bổ một đống loạn xị ngổn ngang. Hắn ở trong xe bị kẹt đến phát hoảng, sợ Nguyễn Quân không kịp đợi đi mất, lại phải đoan chính không gọi điện thoại cho nàng.
Nguyễn Quân quả thật đã đợi một hồi lâu, trong lòng nàng lúc này, đã đem đối tượng hẹn hò kéo gần danh sách đen. Đối phương muộn lâu như vậy, hiển nhiên là không coi trọng bản thân, nàng không cần phải dính lấy một kẻ không coi trọng mình. Suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên phát hiện, mình thậm chí còn không biết đối tượng hẹn hò là ai?
Nguyễn mẫu bên kia ở nhà cũng nhớ tới vụ này, bản thân vậy mà không biết đối tượng hẹn hò của con gái là ai. Nàng lập tức gọi điện thoại cho Hoàng thái thái, "Hoàng thái thái, người bà giới thiệu Quân Quân nhà chúng tôi rốt cuộc là ai a? Hắn người như thế nào?"
Bên kia Hoàng thái thái đắp mặt nạ nói: "Aiz u Nguyễn thái thái, tôi làm việc bà có gì mà không yên tâm? Đối phương là công tử Chu thị, Chu Gia Diệc đó, nếu không phải tôi không có con gái, làm gì còn đến lượt con gái bà?"
Nguyễn thái thái: "..."
Ngay khi Nguyễn Quân chờ đến sắp không kiên nhẫn, Đào Nhiên cuối cùng đến rồi. Hắn chạy thở hồng hộc tới nói: "Xin lỗi, trên đường kẹt xe tới trễ."
Ý? Thanh âm này sao có chút quen tai?
Nguyễn Quân ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy Đào Nhiên thở hồng hộc. Trong nháy mắt nàng liền "... ".
Đào Nhiên làm bộ như vô cùng ngoài ý muốn nói: "A... Nguyễn tiểu thư, người hôm nay muốn cùng tôi gặp mặt là cô sao?"
Nguyễn Quân ngây ngẩn nói: "Tôi... chắc là vậy...?"
Lúc này điện thoại di động của Nguyễn Quân reo, nàng mới vừa nhận máy, Nguyễn thái thái liền ở điện thoại bên kia cuống cuồng kêu: "Quân Quân, đối phương đã tới chưa? Mẹ nhầm rồi, người Hoàng thái thái giới thiệu là Chu Gia Diệc a... nếu người còn chưa tới thì đi nhanh lên, nếu không..."
Nguyễn Quân rất bình tĩnh nói: "Đừng nói nữa, hắn tới rồi."
Đào Nhiên mặt lộ vẻ xin lỗi nói: "Ngại quá, tôi không biết người Hoàng thái thái giới thiệu là cô, tôi tới có phải gây thêm phiền nhiễu cho cô?"
"Không có không có." Nguyễn Quân lập tức đem những gì vừa rồi nghĩ trong lòng, cho rằng đối tượng hẹn hò là kẻ phẩm vị kém cỏi không đúng giờ quên hết sạch sẽ. Nàng thấy Đào Nhiên dáng vẻ mệt lả, lập tức nói: "Anh là chạy tới sao?"
"Phải." Đào Nhiên ngồi xuống nói: "Bởi vì kẹt xe, nên muộn quá nhiều."
"Không sao, không cần gấp như vậy. Dù sao tôi cũng không có việc gì, chờ thêm một chút cũng không sao." Nói xong Nguyễn Quân trong lòng phỉ nhổ bản thân, lòng nói Nguyễn Quân a Nguyễn Quân, ngươi sao lại biến thành như vậy, ngươi như vậy so với quỳ liếm có gì khác nhau?
Trong lòng mặc dù không muốn, nhưng thân thể cũng rất thành thật nói: "Anh... hay là uống ly cà phê nghỉ ngơi một chút đi."
Đào Nhiên mỉm cười, "Được."
Sau đó Nguyễn Quân vô cùng ân cần hỏi khẩu vị của Đào Nhiên, tự mình gọi cà phê cho hắn. Đào Nhiên ngồi ở đối diện Nguyễn Quân, cười nói: "Không ngờ lại là cô, tôi còn tưởng cô không muốn gặp tôi."
Tôi cũng không nghĩ tới là anh a, Nguyễn Quân cũng ngại nói mình cũng là chẳng hay biết gì, nói như vậy không khỏi quá giả. Nàng vén tóc đến sau tai nói: "Tôi... Tôi là nghĩ muốn cám ơn anh, lời anh nói ngày hôm qua tôi cảm thấy rất đúng."
Đào Nhiên cười nói: "Cô đã nghĩ thông suốt?"
Nguyễn Quân nhìn Đào Nhiên, nói: "Ừ, tôi nghĩ thông suốt rồi."
Sau đó nàng liền nhìn thấy nơi cổ áo sơ mi Đào Nhiên lộ ra xương quai xanh, trắng tuyết trắng tuyết, có vẻ rất tinh xảo...
Trong nháy mắt Nguyễn Quân liền nhớ lại ban đêm kia, đêm hôm đó hắn không có cự tuyệt nàng, đêm hôm đó nàng thương tổn hắn...
Đào Nhiên ăn mặc vô cùng cấm dục, nhưng mà cổ áo hơi rộng mở lại tiết ra mùi vị câu dẫn. Đây là cảm giác phức tạp mà Nguyễn Quân trước nay chưa từng thấy qua trên người Đào Nhiên, nàng có chút ghen tị, bởi vì trước khi tới đây đối phương cũng không biết người phải gặp là mình.
Ở trước mặt mình thì là bộ dáng đứng đắn nghiêm túc, đi gặp nữ nhân khác liền mở rộng cổ áo, còn lộ xương quai xanh.
A a a!!! Xương quai xanh còn đẹp như vậy!!!
Đào Nhiên thấy Nguyễn Quân hai mắt đờ ra, dáng vẻ như đi vào cõi tiên, liền nói: "Nguyễn tiểu thư, Nguyễn tiểu thư?"
"Hả?" Nguyễn Quân phục hồi tinh thần lại nói: "Sao vậy?"
"Cô có vẻ như rất mất tập trung." Đào Nhiên khẽ cau mày nói: "Là có tâm sự gì sao?"
A!! Bộ dáng cau mày cũng thật hấp dẫn a!!! Tại sao trước kia không phát hiện Chu Gia Diệc câu người như vậy?!
Nguyễn Quân đột nhiên muốn để cho Đào Nhiên cài nút áo lên tận trên cùng, nàng một chút cũng không nghĩ để cho người khác nhìn xương quai xanh của Đào Nhiên, vừa rồi thời điểm cô bán hàng kia đưa cà phê đến mắt đều thẳng đuột. Nguyễn Quân nói: "Anh lạnh không?"
Đào Nhiên sửng sốt, "Tôi không lạnh, cô lạnh sao?"
Nguyễn Quân: "Tôi cũng không lạnh."
Đào Nhiên: "Ờ."
"Anh..."
"Cô..."
Hai người đồng thời mở miệng, Đào Nhiên nói: "Cô nói trước đi."
Nguyễn Quân nói: "Không ngờ người như anh cũng cần đi coi mắt."
"Có thể là lớn tuổi rồi, cha mẹ cũng bắt đầu nóng nảy." Đào Nhiên cười nói: "Không sợ cô chê cười, từ nhỏ đến lớn tôi đều rất không có duyên với nữ nhân."
Nguyễn Quân không thể tin nói: "Làm sao có thể, anh rõ ràng... ưu tú như vậy." Hai chữ câu người thiếu chút nữa bật thốt lên, may mà nàng nhịn được.
"Tôi cũng không biết a, có thể là bởi vì tôi quá không thú vị đi."
Rõ ràng chính là EQ của ngươi quá thấp, người khác thả thính ngươi đều làm như không thấy. Nguyễn Quân thầm nói vừa rồi cô bán hàng kia nguyên tròng mắt cũng sắp dán lên người ngươi rồi, ngươi thì giống như bị mù thờ ơ làm thinh.
"Cô thì sao?" Đào Nhiên nói: "Cô trẻ tuổi như vậy cũng cần coi mắt sao?"
"Ừ." Nguyễn Quân nói: "Tôi luôn thích... Tôi nói là trước kia, tôi trước kia luôn luôn thích Giang Giác, cũng không lui tới với những nam sinh khác, cho nên... mẹ tôi cũng rất gấp rút."
"Xem ra hai chúng ta đều thật để cho trưởng bối bận tâm." Đào Nhiên nói.
"Ừm ừm, phải." Nguyễn Quân muốn nói không bằng hai chúng ta liền gom thành một đôi đi, nhưng mà nàng xấu hổ, ngại nói ra miệng. Trong lòng suy nghĩ ngày mai sẽ trở về Chu thị đi làm, thi thoảng đi tìm Đào Nhiên mới đúng lý.
Đào Nhiên đột nhiên nói: "Nếu không thì chúng ta liền gom góp một chút đi, cô thấy sao?"
"Hả?" Nguyễn Quân đột nhiên mờ mịt, "Anh nói gì?"
Đào Nhiên mặt đứng đắn nói: "Tôi nói nếu hai chúng ta đều đã bị cha mẹ thúc giục, không bằng giả bộ cùng một chỗ. Như vậy bọn họ cũng yên tâm, chúng ta cũng có thể dễ dàng một chút."
Hóa ra là làm bộ kết giao a, Nguyễn Quân có chút thất vọng, nhưng mà cũng không cự tuyệt nói: "Được a, vậy chúng ta chính là tình nhân rồi sao?"
"Ừ, ít nhất ở trước mặt người khác là vậy." Đào Nhiên nói: "Dĩ nhiên, nếu như cô có người thích, bất cứ lúc nào cũng có thể chia tay."
Quỷ mới muốn chia tay anh!
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴